[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

Chương 75



Đợi hai người ra khỏi Phòng chứa bí mật thì giờ cơm chiều đã kết thúc.
Trên hành lang có học sinh di chuyển nên Tom kéo Draco đi vào một cái hành lang không người, sau đó lại lấy áo choàng tàng hình chùm lên người xong, cả hai mới một lần nữa trở lại hầm.
"Cậu với thứ đó nói cái gì thế, tôi nghe cả hai người nói chuyện với nhau suốt." Draco híp cặp mắt xám lại, đề phòng nhìn học sinh ở xung quanh, hạ thấp giọng hỏi Tom.
"Không có gì, nó bảo tôi thả nó ra."
Tom nhìn Draco vì câu nói này mà nét mặt trở nên hơi bất an, hắn nhếch môi cười khẽ một tiếng, "Đừng lo, tôi sẽ không thả nó ra đâu."
Mới lạ, không thì Myrtle chết kiểu gì, Draco đảo mắt và không khỏi chửi thầm trong lòng.
"Cậu phải biết là Salazar Slytherin để lại con Tử Xà kia là để cho người thừa kế của ông ta đuổi hết đám phù thủy nhỏ mang dòng máu bẩn thỉu, nhưng đó không phải là ước muốn của tôi."
Tom nói rồi đột ngột kéo tay Draco, vòng lại một cái rồi rẽ vào một phòng học trống.

Tom quay sang nhìn Draco khi cánh cửa lớp đóng lại với một cái "cạch".
"Giết Máu Bùn chỉ là việc của Salazar Slytherin, chứ không phải của tôi, làm vậy chẳng có chỗ tốt nào và còn kéo theo những phiền phức không cần thiết, đặc biệt là bị lão Dumbledore chú ý tới----" Tom chậm rãi nói, lúc đề cập tới tên của Dumbledore thì nhíu mày với vẻ chán ghét, "Ước muốn của tôi là trở thành Phù thủy vĩ đại nhất thế giới, làm cho mọi phù thủy nhớ tới tôi cũng không dám gọi tên tôi một cách dễ dàng."

Nghe những lời gần như thì thầm của Tom, Draco chỉ cảm thấy bản thân đang bắt đầu chết lặng từ phần đầu rồi lan dần ra toàn cơ thể, cậu vẫn luôn cố hết sức để ngăn Tom đi trên con đường này, nhưng hiện tại coi ra, nỗ lực trước kia căn bản là vô dụng, hắn vẫn cố chấp với mục tiêu trở thành Phù thủy vĩ đại nhất.

Draco không biết cuối cùng Tom có trở thành Chúa tể Hắc Ám hay không, nhưng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi, giống như bị một thứ gì đó khống chế toàn bộ, khiến mọi việc đều quay lại dấu mốc ban đầu.
Draco nhìn vẻ mặt gần như cố chấp của Tom, cuối cùng cũng lấy lại giọng nói của mình, cậu nghe được ngữ điệu khô khan, không chút dao động nào của mình.
"Ước muốn của cậu không phải là trở thành giáo sư ở Hogwarts sao?"
"Tôi không ngờ là cậu còn nhớ rõ đấy, tôi dĩ nhiên là muốn trở thành giáo sư của Hogwarts.

Hogwarts là nhà của tôi, là ngôi nhà duy nhất.

Tôi hi vọng là sau khi tốt nghiệp vẫn có thể tiếp tục ở lại đây, trở thành giáo sư không có mâu thuẫn gì với ước muốn này cả, Draco."
Tom nở nụ cười dịu dàng với Draco nhưng Draco vẫn thấy vẻ mặt có đầy sự điên cuồng.
"Vậy, cậu định làm thế nào?"
Nghe câu hỏi của Draco, phần lưng dựa vào tường của Tom hơi cứng lại.
"Tôi phải thừa nhận với cậu Draco----" Vẻ mặt của Tom sượng lại trong nháy mắt nhưng hắn nhanh chóng rủ bỏ nó, nụ cười dịu dàng vẫn ở trên khuôn mặt, "Tôi rất không hài lòng với cái tên hiện tại của tôi, Tom, đây là một cái tên rất phổ biến.

Cậu có thể tưởng tượng xem, cậu chỉ cần đứng ở trong một đám người gọi một tiếng Tom, ít nhất sẽ có mười người quay đầu lại."
Hắn vừa nói vừa lấy đũa phép của mình trong áo chùng ra, quơ nhẹ vào không khí, ở nơi đó lập tức hiện ra một hàng chữ cái màu huynh quang, Tom Marvolo Riddle.
"Phù thủy vĩ đại nhất sao lại có thể dùng một cái tên phổ biến như vậy được?"
Draco nghe Tom nói mà trái tim nhảy lên không ngừng.

Hắn biết rồi, Tom đã biết thân phận của mình rồi! Draco lập tức nghĩ ngay đến điều này, cậu đã sống chung với Tom sáu năm, e là không có ai hiểu Tom hơn Draco.

Nếu trong vòng sáu năm Tom không có tỏ vẻ không hài lòng với tên của mình thì hiện tại cũng sẽ không.

Chỉ khi Tom biết được thân phận của mình, biết được cha của mình thật ra là một Muggle, hắn mới có thể có phản ứng như vậy, muốn vứt bỏ hoàn toàn cái tên đã đi theo mình suốt mười ba năm, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân dùng cái tên của người cha Muggle bẩn thỉu, hắn tuyệt đối sẽ làm thế vì sự điên cuồng của hắn dành cho Máu Trong.
Draco đứng yên tại chỗ không lên tiếng, thực tế thì cậu không biết là nên trả lời Tom kiểu nào vào thời khắc này.
Nhưng Tom vốn không cần Draco trả lời, hắn quay người và quơ đũa về phía hàng chữ hiện lên giữa không trung kia, sau đó, những chữ cái thay đổi vị trí như dự đoán của Draco và biến thành mấy từ đơn cực kì quen thuộc làm cậu hoảng sợ - "I am Lord Voldemort".
"Cậu thấy cái tên này thế nào?" Tom híp mắt lại, cực kì ngạo mạn nhìn qua chỗ Draco, "Tôi định dùng cái tên này làm tên mới của tôi, nhưng tôi sẽ không nói cho quá nhiều người biết đâu, ngoại trừ cậu, Walden và Ellis, còn cả đám bạn của tôi nữa."
Nói với chữ bạn, Tom bật một tiếng cười nhạo mang vẻ khinh thường rồi sau đó dùng nét mặt hơi bất mãn nhìn Draco, "Tôi vốn định cùng cậu nghĩ ra một cái tên mới, nhưng cậu gần đây cứ bận nghiên cứu thuật giả kim."
Draco nhìn về phía hàng chữ lơ lửng giữa không trung, há miệng nhưng không nói được lời nào, cậu cũng không biết nên trả lời như thế nào mới phải, đối với cái tên mới của Tom, cậu chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét và tức giận, không muốn đồng ý rằng đây là một cái tên hay hay đại loại vậy.
Vì thế, cuối cùng, Draco chỉ gật đầu khô khốc mà không nói lời nào.
Giống như nhìn ra được sự thất thần của Draco, nụ cười dịu dàng của Tom lập tức tắt đi, hắn mím môi một cách lo lắng và nói tiếp: "Được rồi, chúng ta đi tìm thứ gì ăn thôi, cậu e là đói lả rồi."
Tom đứng dậy kéo Draco đứng đơ người tại chỗ không có chút tinh thần nào về phía hầm.

Gần đây ngoại trừ việc tìm được tài liệu về Phòng chứa bí mật ở thư viện, hắn thậm chí còn tìm ra vài lối đi bí mật dẫn tới vài căn phòng đặc biệt ở Hogwarts, trong đó có một cái dẫn tới vị trí của nhà bếp.
Tom và Draco dừng lại trước một bức tường treo tranh tĩnh vật về hoa quả.

Tom híp mắt quét kỹ từng bộ phận của bức tranh, cuối cùng thử chạm vào chỗ vẽ quả lê, sau đó quả lê biến thành một cái tay nắm cửa màu xanh lá cây dưới tầm mắt của hai người họ.
"Chà, cái này đúng thật là......!quá tuyệt vời." Draco giật giật khóe miệng giễu cợt, những ngày đi học ở Hogwarts, cậu đó giờ vốn không hề quan tâm đến chuyện nhà bếp nằm ở đâu, còn bây giờ, cậu lại đi theo Tom chạy tới nhà bếp tìm đồ ăn, còn phải đối mặt với một đám gia tinh.
Khi bọn họ mở cửa ra, Draco quả thật bị cảnh tượng trước mặt dọa cho ngây người, trong phòng bếp khổng lồ này có ít nhất trên cả trăm con gia tinh, bọn chúng đang bận rộn làm việc không ngừng nghỉ.
"Ồ, xin hỏi tôi có thể giúp gì được không?"
Nhìn thấy Draco và Tom đi đến, một con gia tinh đội khăn lau sạch sẽ trên đầu với đôi mắt to cung kính hỏi hai người họ.
"Chúng tôi chưa kịp ăn cơm tối, có thứ gì có thể lấp đầy bụng không?" Tom thờ ơ đảo mắt qua cả trăm con gia tinh kia, tùy ý trả lời.
"Được, xin hãy chờ một lát, chúng tôi lập tức đi chuẩn bị bữa tối."
Gia tinh dẫn Draco và Tom đến một cái bàn ăn giống như chào đón khách, sau đó nhanh chóng chuẩn bị một bàn lớn thức ăn, bọn chúng đều nhìn chằm chằm Draco và Tom, mong họ ăn hết thức ăn.

Tuy rằng vì đi đên Phòng chứa bí mật mà bỏ lỡ bữa tối, nhưng Draco không thể không thừa nhận rằng cậu có thể ăn nhiều đồ ăn ngon hơn ở trong bếp, thử nghĩ xem, đồ ăn trên chiếc bàn lớn này chỉ có mỗi mình Tom và cậu ăn, đãi ngộ kiểu này e là chỉ có thể được thưởng thức ở trong nhà bếp.

Dùng bữa tối xong, hai người đi từ nhà bếp về lại phòng sinh hoạt chung của Slytherin thì phát hiện ra trong phòng sinh hoạt đang ồn ào, không có ai đang làm bài tập hay chơi cờ Phù thủy, tất cả mọi người đều đang bàn tán sôi nổi, không biết vì vụ này.
Đợi khi nhận ra Draco và Tom đã đi vào phòng sinh hoạt, tiếng ồn ào này mới lắng xuống một chút.
"Tom, các cậu đi đâu thế? Đến cả bữa tối cũng không đi tới lễ đường ăn luôn." Walden vẫy tay với hai người.
Chờ khi Draco và Tom ngồi đối diện Walden và Ellis, học sinh xung quanh đều mơ hồ đến ngồi quanh vị trí trung tâm là Tom.

Điều này làm tâm trạng của Draco càng xuống dốc hơn, tuy Tom không định quét sạch Máu Bùn ở Hogwarts, nhưng hắn đã nghĩ ra được cái tên của Chúa tể Hắc Ám, cậu bỗng thấy việc mình xuất hiện giống như càng đẩy nhanh tốc độ cho hành động điên cuồng của Tom chứ không phải khiến cho Tom tuyệt đối không trở thành Chúa tể Hắc Ám.
Draco cảm thấy mình có lựa chọn kiểu gì cũng rất mâu thuẫn......
"Các cậu đang nói gì vậy?" Tom nhìn lướt qua học sinh xung quanh, mím môi hỏi.

Hắn và Draco mới đi tới Phòng chứa bí mật nên không thể biết được chuyện gì đã xảy ra.
"Ôi Tom, các cậu không thấy đó thôi, tân sinh của Gryffindor quá mức to gan rồi!" Vẻ mặt của Ellis trộn lẫn giữa hoảng sợ và chút gì đó thích thú, "Chính là tân sinh có ngoại hình cao chót vót ấy, kêu là Hag gì đó, tên đó vậy mà dám nuôi con của người sói ở dưới gầm giường, cậu biết sau khi Gryffindor ở chung phòng ngủ với tên đó phát hiện ra ở dưới gầm giường ở người sói con đã hét lớn tới cỡ nào không? Nghe nói là toàn bộ học sinh ở tháp Gryffindor đều nghe được tiếng thét chói tai đó luôn đấy."
Ellis tựa như tận mắt chứng kiến, quơ tay múa chân một cách khoa trương.
"Ý cậu là, cái tên nửa người nửa khổng lồ đó nuôi người sói con ở dưới gầm giường?" Tom híp mắt lại giống như đang suy xét chuyện gì đó.
Draco hơi hoang mang, Tom sẽ không phải là định thả Tử Xà ra đấy chứ? Sau đó chờ khi Myrtle hoặc là ai đó chết đi thì đem sự việc đổ hết lên đầu của tên ngốc to con Hagrid kia? Ôi, thật mẹ kiếp làm sao, tại sao Tom lại đi chọn một người như vậy, cái tên ngốc to con đó vừa nhìn đã biết không thể nào là người thừa kế của Slytherin, một kẻ nửa người nửa khổng lồ sao lại có đầu óc và năng lực như vậy được?
"Phải, cái tên Gryffindor đó nuôi người sói con, sau đó giáo sư Dumbledore đi đến tháp và đích thân đuổi người sói con đi, còn trừ Gryffindor tới 50 điểm, chỉ vì một người." Walden vui vẻ khi có kẻ gặp họa, còn nháy mắt với Draco, "Học sinh Gryffindor hiện giờ hẳn là hận chết tên ngốc to con kia, ôi, đây đúng là làm người khác sáng mắt ra, toàn bộ học sinh Gryffindor nổi tiếng vì sự nhiệt tình và lòng dũng cảm đều nhắm vào một người."
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.
TB: Hagrid hồi còn đi học rất thích nuôi động vật, mặc kệ là người sói hay là sinh vật pháp thuật nguy hiểm, ông rất nổi tiếng vì gây chuyện.
Nhưng cụ thể là năm nào nuôi người sói con thì tôi quên mất rồi ==!.


Bình Luận (0)
Comment