[Hp] Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 131


Bên đại sảnh, dạ vũ vẫn còn tiếp tục.

Lúc này điệu nhạc đã đổi thành nhẹ nhàng, Fleur như cá gặp nước, càng thêm sinh động.

Lúc này, cặp sinh đôi cầm pháo hoa vui vẻ chạy vào sàn nhảy, bọn họ không muốn mời nữ sinh làm bạn nhảy, bọn họ là bạn nhảy của nhau.

Fred và George mặt đối mặt vô cùng khác biệt nhảy điệu clacket.

Âm thanh cạch cạch không ngừng vang lên, riêng bọn đi cùng loại giày, xung quanh cũng bị loại không khí hoan khoái này ảnh hưởng, mọi người càng ngày càng ầm ĩ.

"Ha, George –"
"Ha, Fred –"
Hai anh em vẫy mạnh tay, đốt pháo hoa của đối phương, nhất thời các màn khói nhỏ vụn nhiều màu phóng ra, chúng lóe ánh sáng đủ màu sắc bao phủ bầu trời đêm, một lát sau, các cánh hoa mang theo mùi hương tươi mát phiêu lãng rơi xuống, các nữ sinh vui vẻ ngẩng đầu, cảnh này thực quá đẹp!
Godric cảm thấy hứng thú đứng lên, điệu nhảy clacket, cái này không tệ, anh tính bây giờ tìm Salazar mời nhảy có được không nhỉ.

Song, anh cũng chưa kịp làm gì...!
Cửa đại sảnh bị đẩy ra, một cô bé mặc lễ phục màu tím nhạt ưu nhã đi đến, mái tóc mỏng màu vàng tùy ý thả trên vai, trên đầu lóe một cái cài tóc ánh huỳnh quang, lễ phục thiết kế hai tầng, tầng trong là kiểu váy dây đan chéo qua vai, tầng ngoài là vải mỏng, bên hông thắt dây lưng làm nổi bật vóc người.

"Thật xinh đẹp –" Bên bàn dài, một nam sinh cấp thấp phát ra tiếng than thở.

Trên sàn nhảy mọi người cũng giảm nhịp bước nhảy của mình, nghiêng đầu nhìn người đột nhiên xuất hiện này.


"A, Merlin, cô ấy là..." Có mấy cô bé đồng cấp đã nhận ra người tới, các cô hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình, không đợi các cô thốt hết lời sợ hãi, màn kế tiếp khiến mọi người rớt cằm.

Bọn họ nhìn thấy Sal Jean đi tới, vươn tay làm động tác mời.

Nữ sinh kia là bạn nhảy của Sal!
"Tôi còn tưởng cô không tới." Salazar nhẹ nhàng nói, anh nắm tay cô gái, đi vào sàn nhảy.

Cô gái khẽ mỉm cười, khoác một tay lên vai Salazar, thấp giọng đáp lại: "Anh nói không sai, tôi nên nói cho Andrea, hiện tại tôi rất hạnh phúc."
Godric trợn mắt há mồm nhìn một màn này, Gerson túm vội một nữ sinh lớp lớn bên cạnh, nữ sinh kia vẻ mặt tỏ rõ là cô biết cô bé kia là ai: "Hì hì, học tỷ, đó là ai vậy?"
Nữ sinh lớp lớn sắc mặt quỷ dị: "Luna Lovegood, cô nàng điên nhà Ravenclaw."
...!
Thời gian lùi lại hai ngày trước, một buổi tối, thư viện Ravenclaw.

"Ngài Slytherin tìm tôi có chuyện gì không?" Yên lặng trong một góc thư viện, Luna nghiêng người dựa vào tường, có chút lười nhác nhìn vị khách đột nhiên ghé thăm.

"Đến tìm bạn nhảy mà thôi," Salazar đứng thẳng tắp, nhìn nữ sinh:"Vì sắp đến dạ vũ đêm giáng sinh."
Kiếp này tướng mạo Luna cực kỳ khác với kiếp trước, chỉ cần cô giấu diếm thật tốt sẽ không có ai phát hiện bí mật của cô, nhưng nếu đi khiêu vũ với Salazar liền rõ ràng đặt mình trên thớt mặc người quan sát, ít nhất sẽ bị Andrea nhận ra.

Luna tránh mặt sang một bên, trầm tư, sau đó lo lắng mở miệng: "Vì Godric?"
Lần này đến phiên Salazar trầm mặc, hồi lâu sau, anh lên tiếng: "Khúc mắc của đứa nhỏ kia đến từ cô, bất hạnh của cô khi còn sống khiến tiềm thức con bé không thể tin tưởng và thích cậu ta."

Tên đần Godric kia sẽ hoàn toàn không cải thiện quan hệ với con gái, tặng ma dược hay dược liệu cũng không thèm ký tên, ai biết là cậu ta đưa, mà vẻ mặt và giọng điệu lại càng hỏng bét.

Cho nên Salazar mới muốn tìm đến Luna, có mấy lời chỉ có cô mới có thể nói với Andrea.

"Tại sao tôi phải giúp anh ta?" Giọng nói Luna có chút mờ ảo, có điểm giống như lầm bầm: "Tôi không hận anh ta không có nghĩa là tôi không có chút cảm giác nào, anh ta đối với tộc nhân luôn luôn nghiêm khắc, đối với tôi cũng luôn vô tình."
"...Cậu ta bảo vệ con gái quan trọng nhất với cô." Salazar biết rõ phân lượng của Andrea trong lòng Luna, anh chậm rãi nói tiếp: "Có rất nhiều chuyện Andrea không biết, nhưng cô lại rõ ràng, cô nên hiểu, không có Godric thì cũng không có Andrea hôm nay."
Luna khẽ cúi đầu, mấy sợi tóc rũ xuống, không thấy rõ nét mặt của cô.

"Con bé đang tìm cô." Salazar thầm thở dài, đổi góc độ: "Con bé cố ý bại lộ thân phận tới Hogwarts làm giáo sư là hy vọng cô biết, hy vọng gặp lại cô, cô không phát hiện con bé làm giáo sư, hứng thú lớn nhất chính là quan sát học sinh sao? Con bé đang tìm cô ẩn trong đám người."
"Chẳng lẽ ngay cả tình trạng hiện tại của mình cô cũng tiếc rẻ đến mức không chịu nói cho con bé biết sao?" Salazar hỏi.

Luna giữ nguyên tư thế bất động: "Anh đi đi, để tôi suy nghĩ một chút."
...!
Luna do dự hồi lâu, lời mời ban ngày của Salazar khiến cô có chút dao động, người đàn kia vẫn muốn ở chung thật tốt với con gái, không phải sao? Thật sự anh ta không phải người chồng tốt, nhưng là người cha tốt, vẫn luôn thế.

Khiêu vũ sắp bắt đầu, Luna còn đang ở ký túc xá, cô cảm giác mình có chút luống cuống, nhưng cô vẫn nhấc mép váy lên, giống như đã từng nói, cô có hận, nhưng cô không bỏ xuống được tư niệm với con gái mình, thân làm mẹ, làm sao có thể để con gái vì mình mà lo lắng đây?
Vũ khúc một lần nữa vang lên.

Salazar và Luna khiêu vũ bước nhỏ, đây là bước khiêu vũ ưu nhã hoa lệ của cung đình.


Mọi người bên cạnh kinh ngạc sau đó lại nhảy dựng lên, ánh mắt Godric và Gerson dại ra theo kiểu bất đồng, mà bên bàn dài Andrea cũng mang loại vẻ mặt khác.

Salazar Slytherin sẽ không tùy tiện mời một nữ sinh khiêu vũ, huống chi còn kém chút nữa là bị leo cây.

Andrea nhìn chăm chú nữ sinh trong sàn nhảy, nếu xét về tướng mạo, cô không quen, nhưng tư thế nhấc váy dường như rất quen, còn có khuyên tai của cô bé, là hình một đôi cánh nhỏ.

"Đôi cánh đại biểu cho bay lượn, bay khỏi nơi này, nhận lấy tự do." Nhiều năm trước, có một người từng nói với mình như vậy, còn làm bùa hộ mệnh hình đôi cánh cho cô, tầm mắt Andrea có chút mơ hồ, chữ "Mẹ" vọt tới cổ họng lại bị cô nuốt trở vào.

Khẽ nghiêng đầu ghé vào tai Salazar, Luna thì thầm: "Andrea rất thích ma dược, khi còn bé nó đặc biệt sùng bái Godric, trong mắt con bé anh ta là ma dược đại sư lợi hại nhất, nhưng anh ta rất ít khi xuất hiện trước mặt con bé, cho nên dần dần nó không còn nhắc đến anh ta nữa."
Salazar không lên tiếng, anh biết Luna chỉ đang muốn nói hết ra mà thôi.

"Andrea nhìn thấy chỉ là mặt không tốt của anh ta, nó vẫn luôn ra vẻ phản nghịch." Dừng trong giây lát, Luna nở nụ cười khổ: "Tôi nghĩ khi đó tôi chính là ích kỷ, tôi sợ con bé nghiêng về Godric, nếu con bé biết mặt khác của anh ta.

Dù sao, ngàn năm trước, Andrea à chân bảo của tôi."
Luna dừng lại một thời gian ngắn, mới tiếp tục mở miệng: "Trong cái gia tộc tối tăm đó, là tộc trưởng, anh ta không có bao nhiêu thân tình, từ trước tới giờ anh ta luôn lãnh đạm với các tộc nhân." Nhìn sang con gái ngồi trên bàn dài, Luna có chút cảm khái: "Trong cả gia tộc, có lẽ chỉ có Andrea không có lý do nào để oán hận anh ta, bởi vì Godric có bao nhiêu thân tình đều dành hết cho mình con bé."
Lời nói đầy phong cách riêng của Luna, cô nhìn Salazar: "Tôi sẽ gỡ bỏ hiểu lầm của Anhdrea với người đó, bất quá tôi không có lý do để tẩy trắng cho anh ta."
Kết thúc điệu nhảy, Luna khôi phục vẻ mặt bình thường, thậm chí nụ cười có chút giảo hoạt: "Nếu ngài Slytherin không ngại..., có thể giúp tôi trả thù anh ta một chút."
"Trả thù?" Salazar nhướn mi, nếu không quá mức quá phận, anh tự nhiên sẽ không can thiệp, nói lại, Godric đúng là thiếu cô quá nhiều.

"Chỉ một lần này, tôi sẽ có chừng mực." Luna nháy mắt.

"Cô cứ tùy tiện." Salazar gật đầu một cái.

"Vậy thì đừng cử động."

Hả? Salazar sửng sốt một chút, sau đó cô bé nhích nhích đến, hôn anh.

Chung quanh nhanh chóng phát hiện một màn kinh người này, tiếng kinh hô bất đồng âm lượng đồng loạt vang lên, cặp sinh đôi dẫn đầu ồn ào, tiếp theo là tiếng hoan hô, tầm mắt vẫn không rời khỏi Salazar, Godric trong nháy mắt hoàn toàn hóa đá, Gerson ngồi không vững té ngửa ra đất, Andrea há hốc mồm, hồi lâu vẫn không thể đóng, rõ ràng đại não đã đi lệch hướng.

"Tôi rất muốn nhìn bộ dạng phát điên của anh ta một chút." Luna rút đầu về, đồng thời thu tay đặt trên vai Salazar xuống: "Mặt khác, tôi rất ghét khiêu vũ."
Salazar lần này thật rất lúng túng, không chỉ vì nụ hôn mà vì cô gái này nhìn thấu quan hệ của anh và Godric.

Luna nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Godric, sau đó nhìn Salazar nở nụ cười chiến thắng, sau đó cô vạch đám người bước xuống sàn nhảy, rời khỏi đại sảnh, vẻ mặt cô dần hiện vẻ cô đơn, người đàn ông kia quả nhiên không nhận ra cô.

Cho dù Salazar không thích không khí trước mắt thế nào anh cũng sẽ không ngu xuẩn đi theo Luna ra ngoài, nếu làm vậy, ngày mai đủ loại lời đồn sẽ bay đầy trời.

Cho nên, Salazar không khác gì ngày thường đi tới bên cạnh bàn dài, anh khẽ cúi đầu ăn chút gì đấy, mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng anh cũng khó tránh khỏi rối bời, anh thừa nhận, ép Luna xuất hiện là do tư tâm của bản thân, nhưng cô gái này hồi báo cũng quá nhanh rồi.

Salazar nhấp một ngụm rượu đỏ, thầm thở dài, lần này anh coi như học được một chút cái gọi là: chừng mực của Gryffindor không thể tin được.

Tác giả: Ta nghĩ rất nhiều người đoán được bạn nhảy của Salazar chính là Luna, nhưng mấy người đoán được hành động của nàng? Hắc hắc ~~~
Salazar lần này là vì Godric mới đi tìm Luna hỗ trợ, kết quả hy sinh nhan sắc? Thuyết pháp này thật không tệ.

Về phần Luna, mọi người yên tâm, nàng cũng không thích Salazar, nàng thuần túy là vì trả thù Godric cộng thêm phát tiết oán niệm phải khiêu vũ (nàng không thích khiêu vũ), mặc dù Godric còn chưa nhận ra nàng là ai, bất quá lần này chỉ sợ đã nhớ kỹ Luna trong lòng rồi, ha hả.

Cái này, Godric bị tưới một bụng dấm, đủ để hắn chịu khổ, cạc cạc ~~~ không thể thiếu giận dỗi a, ha ha ~~~
P/S: khi mọi người đọc được chương này, ngẫu đã ra ngoài, về phần lời đồn nổi lên bốn phía sau đêm dạ vũ, Godric và Salazar rùng mình, cùng tổ sáu người chỉ có thể chờ ta về rồi nói ~~~
P.S: 25 tháng 11 về ~~~ hẹn gặp lại mọi người Hmmm~~~~.

Bình Luận (0)
Comment