[Hp] Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 37


Bảo thạch học viện Gryffindor cứ liên tục rớt thẳng, so ra mà nói, cuộc sống của Harry so với năm nhất thì tốt hơn nhiều, giáo sư ma dược luôn tìm cậu gây phiền toái giờ không tìm cậu trên lớp nữa, dĩ nhiên chuyện này không thể thay đổi không khí bi thảm ở Gryffindor, không thể không nói, trận đấu Quidditch diễn ra rất kịp thời.

Harry là cầu thủ khá được hoan nghênh trong đội Gryffindor, hôm nay là trận đấu giữa Gryffindor và Slytherin, tầm thủ của Slytherin đã đổi người rồi, là Draco Malfoy, vốn đội trưởng Slytherin hy vọng chủ tịch của họ có thể dự thi, đáng tiếc đã bị từ chối.

Godric không có nhiều hứng thú chơi trò chơi với trẻ nhỏ, dĩ nhiên không phải anh không thích Quidditch, ngược lại, anh rất thích loại vận động này, bất quá, nếu muốn chơi..., anh càng muốn một chọi một với Salazar, chung quanh sắp thêm ít nhất mười quả Bludges thì càng thú vị.

Học sinh bốn viện đã an vị, Slytherin cùng Gryffindor cầm bảng cổ vũ reo hò học viện mình cố lên, có lẽ may mà Godric không dự thi, nếu không nữ sinh Gryffindor sợ rằng cũng không biết mình nên cổ vũ đội nào.

Harry cưỡi chổi bay nhanh ra ngoài, toàn trường lập tức vang lên một trận hoan hô, Harry nhìn Draco phía đối diện, xấu hổ cười cười.

Hai người quan hệ coi như hòa hợp hôm nay lần đầu tiên làm đối thủ, Draco bay tới, nhướn lông mày nói: "Harry, tớ sẽ không nhẹ tay đâu nha." Hài tử Slytherin vĩnh viễn nói chuyện không được tự nhiên như vậy.

Trọng tài Quiddich là bà Hooch yêu cầu Flin và Wood bắt tay, bọn họ dùng ánh mắt uy hiếp mà trừng nhau, hơn nữa còn nắm tay đối phương thật chặt.


"Nghe hiệu lệnh của ta," Bà Hooch nói, "Ba ---- Hai ----- Một -----" trận đấu chính thức bắt đầu!
Harry bay cao hơn hẳn các cầu thủ khác, cậu nhìn chung quanh tìm kiếm trái Snitch.

Đột nhiên, một trái Bludges màu đen bay thẳng vào cậu, cậu tránh thoát chỉ trong gang tấc, cảm giác được quả cầu sượt qua tóc cậu.

George nhìn thấy, nhanh chóng bay tới, vung gậy đánh quả cầu đi thật xa, "Thực nguy hiểm, Harry."
George còn chưa nói hết câu, trái Bludges kia lại bay tới, lao thẳng vào Harry, Harry mãnh mẽ cúi đầu, tránh thoát một kiếp, lúc này Fred cũng tới, liều mạng đánh quả cầu kia về phía Slytherin, lúc Fred đang thở phào nhẹ nhõm, quả cầu chết tiệt kia lại quay về.

Harry cảm thấy có điểm là lạ, cậu cưỡi chổi rời đi, bay đến một vị trí khác trong sân đấu.

Cậu có thể nghe thấy tiếng trái Bludges gào thét đuổi theo phía sau.

Đây là chuyện gì? Harry càng bay lên cao, bỗng nhiên quẹo vào, đột nhiên xoay tròn, rồi lại đột ngột chuyển hướng, thỉnh thoảng lại lách đông lách tây, bay theo một đường chữ "Chi" (之) nhưng trái Bludges này không bỏ qua cậu, vẫn bám theo thật chặt.

George vội vàng báo cho Wood, yêu cầu tạm dừng trận đấu, rất rõ ràng, trái Bludges này có vấn đề!
Đáng tiếc đã chậm, trong nháy mắt Harry bay về phía người xem đó, cậu nhanh chóng quay ngược trở lại, trái Bludges kia cũng không chậm, nó lao thẳng đến, may mắn chính là nó không đập trúng Harry mà đập trúng cây chổi của Harry, không may, Harry không nắm chắc cây chổi, trực tiếp rớt xuống.

Trong bất hạnh vạn hạnh, Harry không bị thương bởi vì cậu ngã trúng một học sinh đến xem, mà học sinh đáng thương vô tình bị rớt trúng kia chính là Tom Riddle.

Trong nháy mắt té xuống, Harry nhắm chặt hai mắt, chuẩn bị nghênh đón sự va chạm và đau đớn, thời điểm cậu hồi phục tinh thần mới phát hiện mình đang nằm trên một người, nói chính xác hơn, là nằm trong ngực một người khác.

Cậu bối rối bò dậy, nhìn học sinh bị mình đập hôn mê.

Tom Riddle cảm thấy mình rất xui xẻo, sức mạnh bị tước đoạt phần lớn, y bây giờ chỉ có thể đàng hoàng đi học, giả bộ làm một đứa trẻ, nếu làm ra chuyện gì, tùy tiện một giáo sư nào cũng có thể giết y, huống chi còn có xà tổ ở phía sau nhìn.

Trận Quidditch này Tom vốn không hứng thú nhưng toàn bộ học sinh Gryffindor đều đi, y dĩ nhiên cũng phải theo số đông, y chọn một góc kín để ngồi, kết quả là, Chúa Cứu Thế ngu ngốc lại từ trên trời giáng xuống, hiện tại vô luận là hình dáng bên ngoài hay sức mạnh bên trong đều là mười một tuổi, y sao có thể đối phó được, bị hung hăng đập một cái, trước mắt Tom tối sầm, hôn mê bất tỉnh.


...!
Bệnh thất Hogwarts.

Harry vẻ mặt đưa đám canh trước giường bệnh, cũng là lỗi của cậu học sinh năm nhất này mới bị thương.

May mắn phu nhân Promfrey nói cậu ta chỉ bị chấn động não rất nhẹ, nếu không Harry thật muốn đâm đầu.

Hermione cùng Ron ngồi một bên vỗ vỗ vai Harry an ủi, Salazar là bạn tốt của Harry cũng tới, anh ngồi một bên không nói chuyện.

Giáo sư McGonallgall và hiệu trưởng Dumbledor cũng tới thăm một chút rồi rời đi, bất quá vẻ mặt rất phức tạp, Godric và Draco cũng tới dỗ dành mấy câu rồi rời đi bởi vì Slytherin đang ăn mừng thắng lợi của họ, Draco làm tầm thủ tất nhiên phải trình diện, Godric là chủ tịch cũng không nên vắng mặt.

Rốt cục, Tom tỉnh, vừa mở mắt, Tom thấy được một khuôn mặt đáng thương tràn đầy áy náy, "Cậu làm gì mà nhìn gần như vậy?" Không nhịn được lên tiếng, Tom giật giật thân thể, đau nhức không dứt, thật là một đứa trẻ đáng ghét!
"Cậu đã tỉnh, thật tốt quá." Harry lùi về sau, "Thật xin lỗi, nếu không phải vì tôi, cậu cũng không bị như vậy, cũng là lỗi của tôi." Harry xin lỗi không quá mạch lạc, "Thật thật xin lỗi."
Ồn muốn chết, Tom chống đỡ thân thể, đang chuẩn bị rống Harry đi ra ngoài, vừa lúc nghiêng mặt nhìn thấy xà tổ ngồi một bên, mạnh mẽ đè cơn tức trong đầu, Tom nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: "Không sao."
"A, tôi là Harry Potter," Cho rằng đối phương không biết mình là ai, Harry nhanh chóng giới thiệu, "Cậu tên gì?"
Nhíu mày, Tom trả lời ngắn gọn: "Tom Riddle."
Phu nhân nhìn ra Tom bất đắc dĩ, mở miệng, "Tốt lắm mấy đứa, cậu ta cần nghỉ ngơi, các trò mau trở về đi."
Harry vò vò đầu, cùng các bạn cậu ra ngoài.


Tom rốt cục có được sự yên tĩnh nhưng cũng chỉ được một lúc, vì một tiếng sau, Harry lại tới, mang theo bữa tối cho y.

Tom rốt cục không còn cách nào, vốn cũng hơi đói nên y nhận câu xin lỗi này.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, Tom đánh giá thấp trình độ áy náy của Harry, Tom một lần nữa trở lại ký túc xá Gryffindor, Harry thường xuyên tìm đến, không phải đồ ăn vặt thì chính là mang một số sản phẩm đùa dai cho y.

Không muốn y độc lai độc vãng, Harry còn cứng rắn lôi y đến thư viện, thậm chí còn muốn mời y đi chơi cùng.

Thật ra thì Harry nghĩ rất đơn thuần, mới đầu tặng đồ là vì đền bù sai lầm của mình, sau lại vô tình nghe Sal nói Tom là cô nhi, Harry liền có một loại cảm giác đồng bệnh tương lân, cho nên cậu muốn làm hết sức trợ giúp Tom, cùng cậu ta làm bạn, tựa như năm đó anh em Jean đối đãi với cậu.

Dĩ nhiên, Harry cũng không nghĩ tới, tương lai, loại tình cảm này sẽ từ từ biến chất.

Tác giả: Phần sau đến phiên quý tộc bạch kim ra sân ~~ hắc hắc ~~.

Bình Luận (0)
Comment