[Hp Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry

Chương 30

“Edward. Cô ấy nói gì với cậu?” Harry nhìn Edwrad bước vào văn phòng.

“Cô ấy không tin, cô ấy xác định là cô ấy thấy tớ chặn lại chiếc xe kia.” Ngữ khí Edward có chút uể oải, cậu cũng không khó nhìn thấy Edward có một tia chờ mong.

“Edward.Suy xét cho rõ vào, được chứ?” Carlisle lo lắng nhìn Edward, “Chúng ta là người nhà, vô luận con quyết định thế nào, chúng ta cũng sẽ giúp con.”

Harry nhìn Carlisle, “Edward, cậu thật sự không nghe được suy nghĩ của cô ấy sao?”

Edward gật gật đầu, “Tớ nghĩ cô ấy có thiên phú nào đó. Đối với vampire mà nói.”

“Có lẽ tớ có thể thử xem? Nhưng tớ không biết cô ấy có thể phát hiện hay không.” Harry ngẩng đầu nhìn Carlisle, chờ quyết định của y.

“Harry. Hiện tại không được.” Carlisle lắc đầu.

Rosalie nhìn Edward, lại nhìn Carlisle, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

“Carlisle, Rosalie tức giận. Ai.” Harry thở dài, hai năm yên ổn lại bị phá vỡ.

Hôm nay, Forks có tuyết rơi, Harry ở trong rừng đi đắp người tuyết, “Carlisle, anh mau tới giúp.” Harry vẫy vẫy tay với Carlisle đang ngồi trên cửa sổ nhìn mình.

Từ khi biến thành vampire, Harry cũng không sợ lạnh, cảm giác đối với nhiệt độ bên ngoài cũng không qua mẫn cảm, nhưng cố tình lại mẫn cảm với khiêu khích của Carlisle. Harry bĩu môi, “Mau tới giúp nào.”

Carlisle bất đắc dĩ đứng lên, đi tới bên cạnh Harry, “Harry.” Carlisle cúi đầu gọi một tiếng, sau đó nhâm mệnh giúp Harry đắp người tuyết.

Carlisle đã hơn ba trăm sáu mươi tuổi đối với cái loại mà trẻ con mới thích này, thật sự là không dậy nổi hưng trí, nhưng người yêu nhỏ của y thích, y cũng không có cách, không phải sao?

“Carlisle, anh đã ba trăm sáu mươi tuổi, em không phải là chịu thiệt quá sao.” Harry thoải mái ấn hai cái khuy áo màu vàng lên đầu người tuyết.

“Carlisle, nhìn xem có giống anh không.” Harry chạy tới cạnh Carlisle, kéo tay y, cười hì hì nhìn người tuyết nho nhỏ mập mạp.

“Harry. Em là tiểu bại hoại.” Carlisle nhẹ nhàng nói ở cái lỗ tai nhỏ của Harry.”Anh xin lỗi, Harry.”

“A, không.Carlisle. Anh cứ vậy hoài.” Harry nén giận nhìn Carlisle.”Anh biết là cho tới bây giờ em đều không trách anh biến em thành vampire mà.”

Harry ôm lấy Carlisle, chôn đầu trong lòng y, “Em vẫn luôn muốn có một gia đình, em rất yêu mọi người.Carlisle, anh cho em một gia đình vào lúc em cô đơn nhất.Đây quan trọng hơn tất cả.”

Harry rời khỏi cái ôm của y, nhảy dựng lên, dùng sức hôn lên môi Carlisle, “Hơn nữa, bây giờ em không cần ngủ, cũng không cảm thấy lạnh.Anh coi, em mạnh như thế.” Harry vươn hai cánh tay nhỏ ra, cho Carlisle thấy cơ bắp của cậu.”Ngươi coi, tốc độ của em, cho dù là lúc em còn là phù thủy cũng không có nhanh như vậy. Còn nữa, em còn thế dùng pháp thuật. Ừ.” Harry nghiêng đầu thấy mình trở thành vampire thật là tốt, “Hơn nữa em cũng sẽ không già, cũng sẽ không chết. Em đạt được sự bất tử.” Nói đến đây, Harry có chút hưng phấn, “À ha, đó chính là điều mà tử địch của em muốn nhất. Hừ. Hắn đã chết, em thì lại có thể bất tử.”

“Được rồi, Harry. Anh rất vui khi em thích.” Carlisle vui mừng cười cười.

“Đề tài này, hằng năm em đều nói trên hai ba lần cho anh, Carlisle, anh không phải lớn tuổi.Mà là trí nhớ không tốt.” Harry cười ha ha.

Carlisle ngăn lại thắt lưng của Harry, hôn lên cái miệng cười to không ngừng của Harry, hai người gần như hợp lại thành một, hôn nhau dưới tuyết.

“Carlisle, Edward có việc muốn nói. A ha. Hai người thân thiết đủ chưa” Esme đứng trên lầu nhìn hai người dưới tuyết, trong mắt lộ ra ôn nhu nói không nên lời.

Harry xấu hổ đẩy Carlisle ra, chạy vào trong, “Edward muốn nói gì? Có phải là về Bella kia không?”

Edward liếc Harry một cái, “Ừ, đúng vậy, tớ muốn đưa cô ấy lại nhà.”

“Hả.” Harry mở to hai mắt, “Cậu phải ăn cô ấy sao? Carlisle sẽ không đồng ý!”

“Không. Chúng ta kết giao.” Edward cho một câu nhẹ nhàng bâng quơ, lập tức khiến cho sóng to gió lớn.

“Cái gì?! Cậu xác định? Cô ta chẳng phải đã phát hiện bí mật của chúng ta?!” Rosalie không thể khống chế la lớn.

“Rosalie, bình tĩnh một chút.” Carlisle đi đến bên cạnh Harry, nhìn Rosalie.

Harry cảm thấy được đây mới là chân chính Carlisle, không giận mà lại oai.Y là uy nghiêm của mọi người, từng thành viên trong nhà đều yêu y hơn nữa phục tùng y. Nhưng họ đều là ngang hàng, cho đến lúc cần đến Carlisle.

Cái người thích cùng mình chơi đùa ngày thường kia, thích ở trên giường làm mình chết đi sống lại kia Carlisle dường như không quá chân thật với những người khác. Harry vui mừng cười cười, toàn bộ của Carlisle chỉ có mình mới biết được.

Có lẽ Harry hiện tại mới hiểu được, vì sao lúc trước lưu cậu lại, không ai phản đối, thậm chí tất cả mọi người đều vô cùng thân thiết với cậu. Đó là bởi vì Carlisle. Tuy rằng Harry tin tưởng bây giờ trong nhà Cullen quả thật có vị trí của bản thân, nhưng nếu Carlisle không muốn mình ở lại, nhóm Cullen có phản đối hay không, hay là phản đối thành công.

Carlisle, Harry dưới đáy lòng yên lặng gọi lên tên này. Người đàn ông cho cậu một gia đình và một tình yêu.

“Edward, là con nói cho cô ấy?” Carlisle hỏi.

“Không, sau lần chiếc xe kia, nàng vẫn luôn điều tra. Cha biết là cô ấy quen người sói mà. Tóm lại, Bella đã biết.” Edward nhìn Carlilse, “Hơn nữa, con yêu cô ấy. Bella cũng yêu con.”

Carlisle quay đầu lại nhìn Esme, y trưng cầu ý kiến của Esme.

“Em không phản đối. Nhưng mà Edward, con phải cam đoan nếu hai người chia tay, cô ta sẽ cam đoan không tiết lộ bí mật của chúng ta.” Esme nhìn Edward.

“Đương nhiên.” Edward gật đầu.

“Ha, Edward. Tin tớ, tớ thấy tớ sẽ trở thành bạn tốt với Bella.” Alice vổ vũ Edward, sau đó lại nhìn nhìn Carlisle.

“Vậy thì chúng ta lại có lý do phải sử dụng phòng bếp lần nữa. Có phải hay không?” Carlisle ôn hòa cười.

Nhưng Rosalie hình như cũng không vui vẻ lên tí nào, cô không tin Bella.

“A, thật tốt quá. Tay nghề của em cũng không tồi.” Harry nóng lòng muốn thử, làm nhóm Cullen thoải mái cười to. Cho dù là Rosalie cũng không phụng phịu thêm nữa.

“Edward, con đã quyết định tốt thời gian chưa?” Esme hỏi anh.

“Ngày mai thế nào?” Edward nhìn nhóm Cullen.

“Vậy chúng ta cần phải mua thức ăn rồi.” Carlisle cười nhìn Edward, “Harry, lát nữa mình đi.”

Harry cao hứng gật đầu, cậu rất thích Bella. Cô gái không có cảm giác bình hành kia.

“Harry. Cậu không thể thích cô ấy. Bella là của tớ.” Edward trừng Harry.

“Hừm.” Giọng mũi của Carlisle tựa hồ mang theo chút khiêu khích.

Harry quay đầu lại nhìn nhìn Carlisle, lập tức chạy về phòng ngủ, khóa cửa.

“Ha ha.” Nhóm Cullen luôn rất dễ dàng bị Harry chọc cười.

oOo

“Xin chào, Bella.” Esme đi qua chào hỏi với Bella.

Bella dùng một câu tiếng Italy, Esme thân thiết đáp lại.

“Hì.” Harry lập tức buông đồ trong tay, chạy qua, “Bella, cậu nói tiếng Italy. Có lẽ cậu sẽ sẵn lòng dạy tớ hai câu. Lúc không có Edward.” Harry nghịch ngợm nhìn Bella.

Bella có chút xấu hổ, “Ừm.”

Edward đoạt lại Bella, nói tiếp, “Tớ nghĩ nếu cậu muốn học thì Carlisle sẽ vô cùng vui mừng dạy cho cậu.”

“Bella. Đây là mẹ anh. Đương nhiên, trên danh nghĩa. Bạn đời của Carlisle là tên tiểu tử mới nãy kia.” Lúc Edward nhắc tới Harry luôn là biểu tình căm giận.

Bella hiển nhiên bị quan hệ của Harry và Carlisle dọa, “Ừm. Harry. Xin chào.” Bella có chút không biết làm sao.

“Nga, Bella. Không quan hệ. Con biết Harry là một đứa nhỏ đáng yêu mà.” Esme thân thiết nói, “Chúng ta đang làm thức ăn Italy cho con. Con đói không?”

“Dạ, vâng.” Bella hảo ý tỏ vẻ mình chưa ăn.

“A, Esme, em ấy đã ăn qua.” Edward không muốn khó xử Bella. Nhưng Rosalie lại bóp nát cái chén salad.

“Ưm, con chỉ là, con chỉ là biết mọi người không ăn.” Bella có chút sợ hãi.

“Không quan hệ. Rosalie chỉ là không biết khống chế độ mạnh yếu mà thôi.” Carlise bỏ dao và thịt trong tay ra, xoa xoa tay, đi tới ngăn đón Harry.

“Carlisle. Nhưng nếu họ chia tay. Đây cũng không phải là chuyện tốt gì.” Emmett đứng bên cạnh Rosalie, nhìn thấy carlisle.

“Ân, kết quả không tốt. Tớ có thể biến thành bữa tiệc lớn một chút.”

Lời nói của Bella làm Harry nở nụ cười, “Bella. Cậu thật đáng yêu.”

“E hèm. Bella, tớ là Alice. Tớ nghĩ chúng ta sẽ thành bạn tốt nhỉ.” Alice từ trên lầu xuống, Jasper còn đi theo phía sau. Nó thân thiết ôm Bella.

Edward có chút bất đắc dĩ nhìn nhóm Cullen, cảm thấy nên mang Bella rời đi, “Con mang em ấy đi tham quan một chút.” Edward cho họ một cái xem thường.

“Bella.Lát gặp.” Harry đoạt Alice mở miệng trước.

“Ừm, được.” Bella đáp lại.

“Cha thấy tiến triển không tồi.” Carlisle ôn hòa nói, y cảm thấy Bella không tồi. Ít nhất là câu nói thích của Edward, y cảm thấy được.

“Harry. Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện.” Carlisle nửa ôm đem Harry lên lầu.

“A ha. Carlisle. Anh làm gì thế?” Harry giãy tay mang mình đi của Carlisle, đứng đối diện Carlisle, “Carlisle, anh ghen nha.”

Harry nhảy từng bước, “Từ khi Sirius đi rồi không còn thấy bộ dáng anh ghen nữa. Thực hoài niệm.”

“Cho nên em cố ý. À ha.” Carlisle chậm rãi tới gần Harry.”Hai ngày nay có chút vội, cho nên em oán giận anh không thỏa mãn em, phải không?”

“Không có.” Harry cho Carlisle một cái xem thường.”Có vampire khác đến đây đúng không?”

“Làm thế nào em biết nhỉ.Em nghe nói bạn tốt của Charlie, chính là ông chủ của khách sạn nhỏ kia đã chết. Anh cũng không thèm nói cho em biết.” Harry bị Carlisle ôm vào trong lòng, nhịn không được oán giận.

“Edward không nói cho em sao? Em sao lại gần gũi với Bella như vậy? Rất thích cô ấy?” Bàn tay Carlisle tiến vào trong quần áo Harry, vuốt ve cậu.
Bình Luận (0)
Comment