[Hp Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry

Chương 5

Khi về London thì có cảm nhận rất khác, mùa thu ở London vừa mới bị một cơn mưa không lớn không nhỏ quét sạch,xung quanh có thể thấy được vách tường và cả nền đất ẩm ướt.London như thế đối với Harry thật quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.

Harry từ sân bay đi ra, ngồi trong xe mà Carlisle đã thuê trước,cảm nhận từng làn gió lướt qua ngoài cửa xe. Không thể không nói một câu,trên đường quả là thiên vị chiếc Mercedes Benz của Carlisle.

“Carlisle, con thích cảm giác này.” Harry nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió hỗn loạn vươn vất hương thơm của bùn đất sau cơn mưa, đối với cậu mà nói, đây là một hưởng thụ rất lớn, có cảm giác như được bay.

“Harry, cậu vui là con thích.” Carlisle điều chỉnh tốc độ của xe khiến gió tám vào mặt Harry sẽ không thấy đau, rồi lại có thể cho cậu cảm nhận loại cảm giác này.

sắc trời có chút mông lung,London sắp vào đêm.

“Harry, chúng ta tới rồi.” Carlisle thở phào nhẹ nhõm, “Nói thật, chúng ta đã nhiều năm không đến London.Cảm ơn khoa học kỹ thuật phát triển, hoàn hảo có GPS.”

Harry thấy y trát trát nhãn tình, “Cậu Carlisle, đây là sao.”

“Chúng ta đặt khách sạn rồi, chúng ta phải ở London ngây ngốc vài ngày, chẳng lẽ muốn ăn ngủ đầu đường.” Carlisle nói xong liền đưa chìa khóa cho cậu em ở bãi đậu xe, kéo Harry vào.

Harry đi theo Carlisle đi vào đại sảnh rực rỡ màu xanh vàng của khách sạn, trời ạ, đây còn khí phái hơn cả Bộ Pháp Thuật nhưng tuyệt đối không lớn như Hogwarts.Mình rất yêu Hogwarts. Harry thầm nói trong lòng,dường như muốn phân tán lực chú ý.Nhưng hai con mắt mở to nhìn xung quanh đã sớm bán đứng cậu.

Carlisle đăng kí xong,lấy thẻ phòng, đi vào thang máy. Không thể không nói,cuộc sống Muggle của Harry cũng cung cấp cho cậu không ít tiện lợi. Ít nhất là cậu tin nếu Malfoy có trải qua như cậu,đó đối với Malfoy sẽ là một loại thể nghiệm kinh khủng. Được rồi, Harry, mày thừa nhận đi,mày cũng không tốt là bao.

Nhân viên tạp vụ nam giúp đưa hành lý trên xe vào phòng, Carlisle thanh toán tiền boa,nói một tiếng cám ơn,trong phòng chỉ còn lại hai người Harry và Carlisle.

“Tắm rửa cái đi rồi đi ngủ,mai chúng ta đến nhà dì con.” Carlisle vỗ vai Harry.

“Ân.”

oOo

“Esme, vừa nãy con thấy được Harry.” Alice cười tinh nghịch với Esme.

“Hửm? Thấy được chuyện gì? Chẳng lẽ họ gặp chuyện?” Esme bỏ điều khiển từ xa xuống, nhìn Alice,trên mặt dường như có chút lo lắng.

“Ha ha.Con nghĩ Carlisle có tình địch.” Alice nhún vai, nở nụ xấu xa.

“Ha ha. Xem ra con đường tình yêu của Carlisle thật khó khăn nha.” Esme nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Người kia sẽ không uy hiếp đến Harry đi.”

“Chắc không đâu, dù sao hắn cũng là một con người.Con đoán được chúng ta sẽ đến Forks sống, mà cậu bé ấy cũng đi cùng.” Jasper từ phía sau đi tới ôm lấy vai Alice, mỉm cười nhìn nó.

oOo

“Harry, con xác định dì con ở đường Privet Drive?” Carlisle hỏi.

“Ân. Con sống ở đó nhiều năm rồi nhưng nơi này lại không có đường Privet Drive.” Harry như trút được gánh nặng,thở ra một hơi, “Nói như vậy,con chỉ có thể trở thành con của nhà Cullen mà thôi.Cậu Carlisle, cậu sẽ ghét bỏ con sao?”

Carlisle xoa đầu Harry, “Sao lại thế được.”

“Vậy thì con còn có một nơi muốn đi, chúng ta có thể đi không?” Harry ngẩng đầu nhìn Carlisle.

Tuy cặp mắt vẫn sáng ngời như trước nhưng màCarlisle vẫn dễ dàng nhìn ra một loại mất mác sâu đậm, đúng vậy,không có gì khổ hơn là mất đi người thân.

“Như vậy, chúng ta đi thôi. Lên xe.” Carlisle che dấu việc bản thân đã nhìn ra tâm tình của cậu,đưa Harry đến quán Cái Vạc Lủng.

Nhưng tâm tình hiện giờ của Harry không thoải mái như bên ngoài, cậu không phải không biết mình không có ma lực dao động,còn quán Cái Vạc Lủng hay không đây? Nếu không thấy thì mình chỉ có thể buông tha cho ma lực mà thôi,sống như một người bình thường.Nhẹ thở dài trong lòng, từ nơi này cố gắng thay đổi bản thân mình.

Hai tiếng sau, Carlisle và Harry về khách sạn,Harry quả thật không tìm thấy quán Cái Vạc Lủng.

“Harry, cậu phải ra ngoài một chút,lát nữa sẽ có người đem cơm tới,con có thể ở đây một lát chứ?”

“Ân, đương nhiên có thể, con không phải con nít.”

“Ha ha.Tất nhiên rồi.Cậu sẽ mau chóng về.” Nói xong, Carlisle mở cửa phòng rồi ra ngoài.

Harry thấy Carlisle ra ngoài, lập tức nhào lên giường, dường như cậu đã muốn làm thế lâu rồi.Quay cuồng cọ cọ trên giường lớn, phát tiết tâm tình khó có thể ức chế của mình. Sau đó dần dần vang lên tiếng khóc nức nở.

Carlisle ở ngoài cửa cau mày rồi xoay người rời đi, quả nhiên, trong lòng đứa nhỏ kia vẫn không thoải mái.

“Hu hu,Sirius, Harry mất hết rồi. Nơi này không có Cái Vạc Lủng, không có phép thuật, Harry một tia ma lực cũng không có.Sirius. Con nhớ cha.” Harry bất lực khóc, không ai có thể giúp đỡ cậu.

Ở một nơi không có thế giới pháp thuật,một phù thủy mất đi ma lực cũng chỉ là một con người bình thường, mà đối với Harry, thân phận phù thủy mang đến cho cậu không chỉ là không giống với người thường, quan trọng hơn là cậu thoát khỏi danh hiệu quái vật,cậu có bạn bè và người nhà của mình.

“Hic hic.” Tiếng khóc của Harry càng ngày càng nhỏ. Khi Carlisle trở về, cậu đã nằm ngủ trên giường.

Mặc kệ trước kia Harry đã trải qua chuyện gì, cho dù cậu từng là Cứu Thế Chủ của phù thủy nhưng cậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ mười bảy tuổi, cái suy nghĩ một mình cô đơn trên thế giới này làm cậu sợ hãi và mệt mỏi.

Carlisle vuốt tóc Harry, sau đó khống chế lực đạo của mình nhẹ nhàng ôm cậu,cho cậu thoải mái nằm ở trên giường.Carlisle lấy di động mới mua đặt ở đầu giường, sau đó đi đến trước cửa sổ, xuyên thấu qua tấm kính ở tầng 20 ngắm London về đêm.

Nhăn lại hai hàng lông mày, rắc rối lượn lờ trong đầu làm y không rãnh rang mà đi thưởng thức cảnh đêm ở London,chỉ là yên lặng bình phục tâm tình của mình mà thôi.

Khi ở vùng ngoại ô, Carlisle nhìn thấy Harry toàn thân ướt sũng,tâm tình của y liền trầm luân.Y biết đây sẽ là bầu bạn của y, vampire đối với bầu bạn con người chấp nhất đến nỗi khó lý giải, có lẽ bởi vì sinh mệnh quá dài,một mình quá cô đơn,tình yêu không tồn tại thì làm sao mà trải qua cuộc sống này đây.

Nhưng mà đối với Harry khát vọng thân tình như thế, làm bước đi của y gian nan, y không biết nên biểu đạt tâm ý của mình như thế nào. Y nghĩ Harry muốn ấm áp nhưng Harry lại lần lượt hiểu lầm tình cảm của y. Cái loại khát vọng cực độ với thân tình này làm cho y một lần nữa thu hồi răng nanh giữa đêm khuya, chờ đợi, mới là lựa chọn tốt nhất.

Hôm sau, nắng sớm xuyên qua tấm kính cửa sổ chiếu vào căn phòng xa hoa,ánh sáng có chút chói mắt làm Harry phải mở mắt ra.Thời tiết như vậy đối với London mà nói là cực không dễ dàng nhìn thấy. Harry xoa mắt, ngồi dậy.

“Cậu Carlisle,cậu đâu rồi?” Harry nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ Carlisle một đêm không về.

“Tất nhiên.” Carlisle đẩy cửa phòng, “Cậu lấy chút thức ăn,cậu nghĩ con muốn ăn chút gì đó.”

Ánh mắt Harry rõ ràng không bị thức ăn trên tay Carlisle hấp dẫn, mà là nhìn cái hộp đầu giường, đó là một chiếc điện thoại. Sau đó Harry không chút nào che dấu sự yêu thích của mình nhìn Carlisle.

Carlisle cười, “Đúng vậy, đó là tặng cho con.”

Harry vui vẻ mở hộp ra, đó là loại di động mới nhất, giá trị xa xỉ, tất nhiên là Harry không hề biết, “Carlisle, con rất thích. Nhưng con không biết xài.”

Carlisle đặt đồ ăn xuống, đi qua, “Cậu sẽ dạy con.” Sau đó cầm lấy điện thoại mình mới mua nhập số điện thoại của mình vào.

“Đây là số của cậu. Con chỉ cần nhấn nút này rồi nhấn nút này là có thể gọi cho cậu.” Carlisle nhìn biểu tình nóng lòng muốn thử của Harry liền đưa điện thoại cho cậu.

“Cậu Carlisle, lúc trước con có thấy dượng dùng cái này, con vẫn luôn muốn có một cái, cám ơn cậu.” Ánh mắt Harry lấp lánh sao sa.

“Không quan hệ.” Carlisle bất đắc dĩ cười cười.

“Nhưng mà con dùng tiền của cậu thì hình như không được cho lắm, có lẽ con có thể làm việc hay làm chút gì đó?” Harry gãi gãi đầu,nghiêng đầu nhìn Carlisle.

“Harry, phải biết rằng con là người nhà cậu, chuyện này không là gì cả, biết không? Vả lại,con cần phải đến trường.”

“Đến, đến trường.” Harry kinh ngạc há to miệng.

“Harry, chẳng lẽ con không muốn đi học, con nên biết là con mới mười bảy tuổi thôi,là lúc nên học trung học.” Carlisle hóa thân người cha nghiêm túc nhìn Harry.

Quả nhiên dưới ánh mắt uy hiếp này, Harry rụt cổ, “Được rồi.Con sẽ đến trường. Nhưng con chỉ học qua tiểu học mà thôi.Cậu khẳng định là con có thể học trung học sao?”

“Không quan hệ, anh chị sẽ giúp con học bù lúc con rãnh rỗi.” Carlisle cười ôn hòa, “Giờ thì ăn sáng nào.”

Harry nhanh chóng chạy vào phòng rửa mặt, lúc đi ra thì Carlisle đang ngồi gần cửa sổ đọc báo. Harry đi đến bàn ăn ngồi xuống, bắt đầu ăn sáng.

“Cậu Carlisle,hôm nay con có thể một mình ra ngoài đi dạo không?” Harry vẫn chưa nuốt hết đồ ăn trong miệng,hỏi.

“Harry,cậu không thể không nói con cần phải được dạy lại lễ nghi khi dùng cơm.Con chắc là mình có thể đi chứ?”

“Tất nhiên rồi, lúc trước con đã sống ở England qua. Huống hồ, con có mang theo điện thoại mà.Nếu con lạc thì con có thể gọi cho cậu mà.” Harry nói dối, cậu rất muốn một mình đi tới số 12 quảng trường Grimmauld.

“Được rồi. Nhưng con cần mang theo tiền,nhớ kĩ tên chỗ này.Được chứ?” Ánh mắt của Carlisle vẫn không rời khỏi tờ báo.

“Ưm, được ạ.Nhưng cậu Carlisle này,tờ báo đó đẹp hơn con sao?” Harry méo miệng,không vui khi Carlisle không chú ý đến cậu, cậu không hề nghĩ đến việc Carlisle sẽ đáp ứng, khiến trong lòng cậu nhất thời có một loại cảm giác bị bỏ rơi,cái cảm giác này không tốt tí nào.
Bình Luận (0)
Comment