Lăng Vân đạo trưởng ngồi xuống, mọi người bắt đầu đứng dậy lên tiếng chúc mừng, tiếng ngợi ca liên tục, chỉ chủ trác thôi đã là hoa bay tứ phía rồi.
Đến phiên Kỷ Vô Địch, y vừa muốn mở miệng đọc lại mấy lời Thượng Thước dạy trước đó, đã bị Lăng Vân đạo trưởng giành trước ngắt lời nói: “Kỷ môn chủ nếu có thể đáp ứng thỉnh cầu của bần đạo, vậy so với bất kỳ lời chúc nào đều hơn gấp ngàn, gấp vạn lần.”
Hắn vừa nói thế, không khỏi câu dẫn ra lòng hiếu kỳ của mọi người.
Phương Thu Thủy là người đầu tiên nhịn không được nói: “Lăng Vân đạo trưởng chỉ chính là chuyện gì?”
Lăng Vân đạo trưởng cười híp mắt nhìn Kỷ Vô Địch, “Kỷ môn chủ trong lòng biết.”
Người chính là như thế, càng là không nói, càng là hiếu kỳ. Lăng Vân đạo trưởng càng giả vờ thần bí, thế thám thính của bọn họ liền càng cao.
Trình Trừng Thành cũng biết đại khái, lúc này liên hệ với lời Lăng Vân đạo trưởng, cũng đã đoán được tám chín phần mười. Nhưng thấy những người khác đều ló đầu ra hỏi, trong lòng cười thầm. May là bối phận của hắn không cao, cũng không tới phiên hắn ngắt lời, bởi vậy vui vẻ ngồi một bên xem trò vui.
Một người bối phận không cao nữa chính là Đoan Mộc Hồi Xuân, hắn nghiêng đầu đối Trình Trừng Thành nói: “Trình huynh tựa hồ đã có dự tính?”
Trình Trừng Thành cả kinh, bất động thanh sắc hỏi ngược lại: “Đoan Mộc huynh sao lại nói thế?”
Đoan Mộc Hồi Xuân cười mà không đáp.
Kỷ Vô Địch ngay lúc Lăng Vân đạo trưởng mở miệng thì đã có dự cảm bất hảo, nhìn nữa nhìn dáng dấp hờ hững của Trình Trừng Thành, liền biết chắc chắn hắn cái gì cũng chưa từng nói, trong lòng lại càng ảo não. Sớm biết thì đã tung tin rộng rãi, còn vớt được chút ít. Giờ thì khỏe rồi, Phiền Tế Cảnh và Trình Trừng Thành dĩ nhiên đều là quân tử thủ khẩu như bình [1], thực sự là khiến cho người ta trở tay không kịp.
Y không nghĩ tới chính là, Trình Trừng Thành cũng không phải muốn thủ khẩu như bình, mà là với thân phận địa vị của hắn, cho dù là ánh mắt thiết tha chạy đến trước mặt Lăng Vân đạo trưởng bộc bạch cõi lòng, Lăng Vân đạo trưởng cũng sẽ xem hắn tuổi trẻ khí thịnh, nóng lòng muốn dương danh lập vạn. Hắn dù sao cũng không phải là Thanh Thành chưởng môn, thân phận địa vị đương nhiên không thể so sánh được. Sở dĩ hắn chỉ có thể một bên viết thư cho Thanh Thành, một bên tĩnh quan kỳ biến [2]. Dù sao thì với địa vị của Thanh Thành, nếu thật muốn diệt trừ Lam Diễm Minh, tuyệt đối sẽ không thiếu phần bọn họ.
Lăng Vân đạo trưởng thấy mọi người mồm năm miệng mười nói cũng sắp xong, lại nói: “Hôm nay là đản thần của bần đạo, việc này có thể để qua một bên, hôm khác lại nói đi.”
Hắn nói thế, những người khác cũng không tiện phản bác. Chỉ là ngực mỗi người đều nói thầm: khởi đầu chính là ngươi, khởi xong lại giả người tốt cũng lại là ngươi, đâu ra cái kiểu dụ như vậy chứ.
Bị một trận như thế, Kỷ Vô Địch ăn cũng thấy mệt mỏi. Huống chi một bàn thức ăn, cả dầu cũng không có.
Đoan Mộc Hồi Xuân ngồi cạnh y, thấy y chỉ dùng đũa gảy hạt cơm, lại không mở miệng, nhân tiện nói: “Kỷ môn chủ muốn ăn thứ gì?”
Kỷ Vô Địch uể oải nói: “Ta muốn ăn thịt.”
Thanh âm của y không lớn không nhỏ, nhưng vừa vặn ngay lúc người khác dừng lại thở.
Hiểu Phong đạo trưởng giận đến trắng cả mặt, suýt nữa đập bàn hỏi y có phải đến để phá rối hay không.
Lăng Vân đạo trưởng vẫn như cũ cười đến vân đạm phong khinh, “Vũ Đương chúng ta đều là Toàn Chân đệ tử, ủy khuất các vị chưởng môn cùng ta một đường ăn thức ăn chay.”
Phương Thu Thủy mang theo giải vây nói: “Đạo trưởng khách khí rồi. Ta còn sợ tâm phàm tục của mình quá nặng, quấy rầy sự thanh tu của Vũ Đương.”
Từ Ân phương trượng nói: “Ăn chay thế này chính là rất hợp ý lão nạp.”
Lúc này thì cho dù người ngồi đây có trì độn đến mức nào, cũng phát giác được vị Huy Hoàng Môn môn chủ cùng với trong truyền thuyết là bất đồng rồi. Đừng nói bộ dáng này không có anh tuấn uy vũ như trong truyền thuyết, ngay cả tính tình cũng giống như hài tử bị dạy hư, thích gì làm nấy?
Lăng Vân đạo trưởng xem thần sắc mọi người nhìn Kỷ Vô Địch, liền biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, nói: “Kỷ môn chủ là lần đầu tiên tham gia thọ yến, không quen cũng là bình thường.”
Thấy chủ nhà cũng nói thế, những người khác cũng không có lý do gì để xoi mói nữa, đều nhất nhất phụ họa.
Đoan Mộc Hồi Xuân vô ý liếc mắt nhìn Kỷ Vô Địch, đã thấy y hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm vào Hoa Hoài Tú.
Hoa Hoài Tú tựa hồ cũng nhận thấy được ánh mắt của y, có chút không duyệt quay đầu lại. Dung mạo hắn bị người nhìn chằm chằm là chuyện thường, nhưng nhìn đĩnh đạc như thế thì vẫn chưa từng gặp. Hắn thấy người đang nhìn chằm chằm kia đang ngồi trên chủ trác, không khỏi kinh ngạc. Có thể ngồi trên chủ trác, đều là những môn phái có trọng lượng nhất trong bạch đạo võ lâm, mà ở tuổi đó có thể đại biểu cho môn phái đến dự, tính đi tính lại cũng chỉ có ba người.
Hắn ánh mắt đảo qua, thấy bóng lưng của Đoan Mộc Hồi Xuân và Trình Trừng Thành, càng chứng thực suy đoán trong lòng mình. Hắn đã gặp qua Đoan Mộc Hồi Xuân, còn lại, nếu không phải là Huy Hoàng Môn chủ Kỷ Vô Địch thì chính là tân tú của Thanh Thành Trình Trừng Thành.
Nghĩ đến hai người kia, ánh mắt hắn hơi trầm xuống. Hắn tuy rằng vừa tới Vũ Đương, nhưng cũng đã nghe nói bọn họ và Phiền Tế Cảnh quan hệ khá là thân thiện. Nhất là Kỷ Vô Địch, lúc trước thường nghe Phiền Tế Cảnh Vô cứ Địch môn chủ này Vô Địch môn chủ nọ nhắc tới y, đem y khen tới mức như là trên trời mới có, hạ giới không ai. Sở dĩ lần này hắn mới đoạt của nhị ca ngốc nhà mình tự đến Vũ Đương chúc thọ, chính là vì muốn xem Vô Địch môn chủ trong truyền thuyết kia có thực sự vô địch đến mức đó hay không.
Đang lúc mọi người nhìn qua liếc lại, mỗi người một tâm tư, chỉ thấy một tiểu đạo sĩ vội vội vàng vàng từ ngoài chạy vào, tay còn cầm một tấm thiếp trên mặt màu trắng mang theo sắc xanh.
Bởi vì thần sắc hắn quá mức kinh hoảng, khiến cho đại đa số người trong phòng để ý.
Không ít người thấy tấm thiếp trong tay hắn, đều ngạc nhiên ra tiếng.
Thiếp đưa tới trên tay Lăng Vân đạo trưởng. Hiểu Phong đạo trưởng là người đầu tiên biến sắc, “Lam Diễm đoạt hồn thiếp?”
‘Lam Diễm’ hai chữ vừa ra, càng chứng thực suy đoán của đại đa số người, có chút ầm ĩ hẳn lên.
Lăng Vân đạo trưởng ngược lại rất khí định thần nhàn, tựa hồ trúng độc chỉ là việc nhỏ, chậm rãi mở thiệp mời, hoàn toàn mặc kệ một đống lớn tâm tình của những kẻ đang hiếu kỳ muốn chết xung quanh.
Bất quá xem xong thiệp, trên mặt hắn cuối cùng cũng có chút biểu tình, nhưng là kinh ngạc.
Hiểu Phong đạo trưởng kiềm chế không được nói: “Sư huynh, ngươi mau nói, Lam Diễm Minh đến tột cùng muốn gì?”
Những người khác cũng trông mong gật đầu. Lam Diễm Minh ở trong thọ yến của Vũ Đương chưởng môn, trước mặt bạch đạo nhân sĩ dám làm trò công nhiên đưa thiếp, chắc chắn không phải để chúc thọ rồi.
Lăng Vân đạo trưởng cầm thiếp, ý vị thâm trường nhìn về phía Kỷ Vô Địch, chậm rãi nói: “Thiếp này không phải gửi cho ta.”
Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn về phía Kỷ Vô Địch.
Chiếc đũa trong miệng Kỷ Vô Địch xoạch một cái rơi ở trên bàn.
Lăng Vân đạo trưởng mỉm cười nói: “Sợ rằng yêu cầu quá đáng kia của bần đạo, Kỷ môn chủ không muốn cũng phải đáp ứng rồi.” Hắn đem thiếp đưa qua.
Kỷ Vô Địch nhìn trên thiếp một đóa lam sắc hỏa diễm trông rất sống động, nhẹ giọng nói: “Có thể không tiếp không?”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Lam Diễm Minh trước nay đều là không đạt mục đích không bỏ qua.”
Nói cách khác, trốn được mùng một, không trốn được mười lăm, dù hôm nay không tiếp, ngày mai cũng phải tiếp.
Kỷ Vô Địch thở dài, nhận lấy thiệp, mở ra nhìn.
Chữ của Lam Diễm Minh viết rất cẩn thận, chỉ là nội dung quá mức thấy mà giật mình ——
Bễ Nghễ sơn xin đợi đại giá.
Phía trên bên phải là Huy Hoàng Môn chủ Kỷ Vô Địch.
Phía dưới bên trái là Lam Diễm Minh.
“Không công bằng.” Kỷ Vô Địch cầm thiếp lẩm bẩm nói.
Đoan Mộc Hồi Xuân thu hồi ánh mắt đang nhìn tấm thiệp, đạm nhiên hỏi: “Không công bằng chỗ nào?”
“Hắn biết tên ta, ta không biết tên hắn.”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Lam Diễm Minh công nhiên hướng Kỷ môn chủ hạ chiến thư, có thể thấy bọn họ đã xem môn chủ như đại địch trong đời, môn chủ xin đừng vì bối phận mà khiêm tốn, không chịu mang theo võ lâm đồng đạo đi diệt trừ đám ác đồ này.”
Hắn vừa mở miệng, mọi người mới biết nguyên lai thỉnh cầu mà Lăng Vân đạo trưởng nói lúc trước dĩ nhiên là việc này, không nghĩ tới Kỷ Vô Địch tuy rằng ăn nói không lịch sự, nhưng thái độ làm người thập phần khiêm tốn. Không ít người lúc trước đối với ấn tượng y không biết gì, không làm gì cũng theo đó tiêu tán.
Phương Thu Thủy nói: “Chẳng lẽ Lăng Vân đạo trưởng đã biết được chỗ của Lam Diễm Minh?”
Lăng Vân đạo trưởng gật đầu nói: “Bần đạo đích xác đã nghe được phong thanh (tin đồn), vì sợ đánh rắn động cỏ, vẫn chưa kịp cùng các vị đồng đạo thương lượng, xấu hổ.”
Từ Ân phương trượng nói: “Lam Diễm Minh giảo hoạt đa đoan, Lăng Vân đạo trưởng cẩn thận cũng là chuyện phải làm.”
Phương Thu Thủy nói: “Chỉ là vì sao đạo trưởng lại đem việc này giao phó cho Kỷ môn chủ chứ?”
Lăng Vân đạo trưởng thấy mọi người đều nghi hoặc nhìn về phía hắn, thần thái tự nhiên nói: “Các vị chưởng môn trên giang hồ đi lại đã lâu, trong lúc đối kháng với Lam Diễm Minh đã xuất lực rất nhiều, khiến Lam Diễm Minh từ lâu kiêng kị, cơ sở ngầm trong tối ngoài sáng không biết là nhiều hay ít, nhưng gió thổi cỏ lay, sẽ khiến bọn hắn hoảng sợ mà bỏ đi. Mà Kỷ môn chủ rất ít đi lại trên giang hồ, chưa từng cùng với Lam Diễm Minh chính diện giao phong (trực tiếp đối đầu), do hắn xuất mã, sẽ làm cho Lam Diễm Minh khó lòng phòng bị.”
Mọi người nghe xong trong lòng sảng khoái, một chút không hài lòng còn nấn ná trong ngực cũng tan thành mây khói hết.
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Lăng Vân đạo trưởng lo lắng chu đáo. Chỉ không biết vì sao Lam Diễm Minh cũng nhìn trúng Kỷ môn chủ?”
Mọi người giật mình tỉnh ngộ, lại hướng Kỷ Vô Địch nhìn qua.
Lăng Vân đạo trưởng trầm ngâm nói: “Có thể bọn họ đã xem thấu dự định của bần đạo, nên mới tiên hạ thủ vi cường, cố ý mời Kỷ môn chủ, hóa bị động thành chủ động, kỳ thực sớm đã âm thầm rút lui rồi.”
Từ Ân phương trượng lắc đầu nói: “Nếu đã muốn rút lui, sẽ không cần gióng trống khua chiêng như vậy.”
Phương Thu Thủy nói: “Có thể bọn hắn đã ở trên Bễ Nghễ sơn thiết hạ tầng tầng lớp lớp bẫy rập, đợi chúng ta tự chui đầu vào lưới.”
Từ Ân phương trượng lại lắc đầu nói: “Nếu là như vậy, sao không lặng lẽ an bài mọi thứ?”
Phương Thu Thủy nghĩ cũng phải.
Hiểu Phong đạo trưởng nói: “Mặc kệ bọn hắn có mục đích gì, đi liền biết.”
Mọi người nhìn nhau, gật đầu nói phải.
Kỷ Vô Địch chống má nhìn bọn họ, “Ta hình như chưa đáp ứng là sẽ đi.”
. . . . . .
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn y, cứ như đột nhiên y từ nam nhân biến thành nữ nhân, lại từ nữ nhân biến thành cẩu hùng.
Lăng Vân đạo trưởng mỉm cười nói: “Vậy là Kỷ môn chủ đi, hay là không đi?”
Kỷ Vô Địch vừa muốn mở miệng, đã bị Thượng Thước âm thầm điểm trụ huyệt đạo.
“Huy Hoàng Môn sao có thể để Lam Diễm Minh ở trên đầu mình dương oai?” Thượng Thước cười rất nhu hòa, nói xong cũng rất hào khí.
Mọi người thỏa mãn với câu trả lời, đều tự thương thảo chuyện thảo phạt Lam Diễm Minh. Hảo hảo một cái thọ đản, giờ lại biến thành đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân.
Thượng Thước nhân lúc bọn họ không chú ý, lặng lẽ giải huyệt đạo cho Kỷ Vô Địch, kéo đến bàn của mình.
Kỷ Vô Địch hài lòng ngồi xuống bên người Viên Ngạo Sách, làm nũng nói: “A Sách. Có người muốn khi dễ ta.”
Viên Ngạo Sách đã sớm đem việc này để vào trong mắt, nghe vào trong tai, nghe vậy xuy cười một tiếng nói: “Cái kia Lam Diễm Minh thật giỏi tính toán, biết phải nói thế nào để khiến cho đám bạch đạo ngu ngốc này tan rã nhanh nhất.”
*********************
Lại một tiểu hội nữa của Huy Hoàng Môn.
Bất kể thế nào, bạn Kỷ vẫn là không đi không được.
*********************
[1] thủ khẩu như bình: giữ mồm giữ miệng
[2] tĩnh quan kỳ biến: ở yên xem biến động bên ngoài