Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 79

Chuyện kể rằng Lam Diễm Minh tiêu thất xong, trong chốn võ lâm yên tĩnh một thời gian khá dài. Tuy rằng ma giáo trở lại Bễ Nghễ sơn, hai bên nhìn nhau cũng không còn thuận mắt nữa, thế nhưng dù sao cũng từng hợp tác qua, hơn nữa Bễ Nghễ sơn ở quan ngoại, không ai có thời gian rãnh rỗi đến quan ngoại tìm kiếm tra xét.

Nhưng khi Minh tôn mở rộng việc làm ăn ở Giang Nam thì cảnh trời yên biển lặng đó bị phá rồi.

Ai cũng biết Giang Nam này là một khối béo bở a, béo tới mức chảy dầu ra luôn a.

Bạch đạo không giống hắc đạo, rỗi rãi không có chuyện làm thì đánh đánh cướp cướp, rỗi rãi có chuyện làm thì bắt cóc tống tiền, nghề của bọn họ nếu không phải là trồng trọt thì chính là kinh doanh. Cái trước như Vũ Đương, cái sau như Huy Hoàng Môn. Bởi vậy lúc ma giáo quyết định mở Quan tài phô (hàng bán quan tài), bạch đạo đã khó chịu rồi. Thế nhưng khó chịu thì khó chịu, cửa làm ăn này quả thực ngoại trừ ma giáo ra không còn môn phái nào nhúng tay vào nữa, cho nên bọn họ đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng qua nửa tháng nữa, hai bên Quan tài phô lại mọc thêm một Mộc điêu điếm (cửa hàng điêu khắc gỗ), ngay sau đó là Văn phòng tứ bảo điếm (cửa hàng tạp hóa), Trù đoạn trang (hiệu tơ lụa). . .

Thoáng cái, sinh ý của ma giáo mọc lên như nấm, Đông Nam Tây Bắc ùn ùn kéo đến.

Đại môn phái bạch đạo đều ngồi không yên. Chiêu này của ma giáo độc a, quá độc rồi. Không đánh mà thắng, chặn luôn đường lui, muốn phân xử, gọi là không có cửa.

Trong việc buôn bán có tiền nhất không cần nghi ngờ chính là Hoa gia, thế nhưng có uy vọng cường đại nhất lại là Huy Hoàng Môn.

Vì vậy các đại môn phái đều phái đại biểu chạy đến tìm Huy Hoàng Môn để bắt đầu nghĩ biện pháp.

Huy Hoàng Môn sớm nhận được tin tức, nên đã phái một đường chủ ở cửa nghênh đón.

Các đại biểu vừa thấy Huy Hoàng Môn khách khí như vậy, thầm nghĩ: có cửa rồi! Trong lòng cũng quyết định rồi, theo vị đường chủ kia thư thư phục phục mà ở lại Huy Hoàng Môn.

Ở một cái chính là đã nửa tháng.

Nửa tháng sau các đại biểu cảm thấy bất thường rồi. Hiếu khách cũng không đến mức thế này, quả thực xem họ như heo mà dưỡng! Bọn họ mặc kệ, đều tìm đường chủ kia hỏi cho ra lẽ.

Đường chủ chỉ nói một câu: “Ta cũng không rõ lắm, dù sao thì Tả hộ pháp cũng nói là xem các ngươi như đám heo dưỡng sao cho trắng trẻo mập mạp là được.”

. . .

Các đại biểu phẩy tay áo bỏ đi.

Huy Hoàng Môn lại thanh tịnh.

Các đại biểu ở Huy Hoàng Môn này đụng trúng cái đinh*, lại đem chủ ý đổ lên đầu Hoa gia.

Thế nhưng Hoa gia lão đại là tính toán từ nhỏ đến lớn, phải nói là rất tinh. Sau lưng đã sớm cùng ma giáo mắt đi mày lại từ lâu, ma giáo có thể nhanh như vậy ở Giang Nam đứng vững, không thể coi là không có công của bọn họ. Đương nhiên, đất đai quanh ma giáo cũng đã vào trong túi Hoa gia. Giai đại vui mừng.

Cho nên khi các đại biểu đến Hoa gia thì, gặp phải tình huống dưới đây ——

“Gia chủ? Không ở đây.”

“Gia chủ phu nhân? Không ở đây.”

“Đại công tử? Ở thì có ở. . . Nhưng mà mồ mả cách đây cũng khá xa.”

“Nhị tiểu thư? Ở, ở nhà chồng.”

“Tam công tử, hai ngày trước còn đang ở.”

“. . .”

Các đại biểu không còn cách nào khác, trừng mắt nhìn hắn hỏi, “Các ngươi đây cuối cùng là còn ai đang ở?”

Tiểu tư trông cửa bị hỏi cả một canh giờ, chính là vẫn không nổi giận hổi đáp: “Ta ở.”

“. . .”

Các đại biểu ủ rũ trở về môn phái cùng chưởng môn nghĩ cách, đều cảm thấy như đi đường vòng rồi.

Vốn nha, thiên hạ ai không biết Kỷ đại môn chủ của Huy Hoàng Môn cùng với ma giáo Ám tôn quan hệ không ít, bọn hắn một đám ngoại nhân chạy đến cửa bảo y đi đối phó với thông gia của mình, nghĩ sao cũng thấy không thể. Mà Hoa gia dù sao cũng là người làm ăn, mà người làm ăn để ý chính là lợi ích, can thiệp vào chuyện không có lợi lộc bọn họ sẽ không làm.

Nghĩ tới nghĩ lui, cái oan đại đầu này chỉ có thể để cho Vũ Đương đến làm mà thôi.

Không chỉ như thế, trước đây chính là Vũ Đương Lăng Vân trùng quan nhất nộ, mới mời được Kỷ Vô Địch, phá đổ Lam Diễm Minh, hôm nay vừa lúc lập lại trò cũ rồi.

Một đám người lại hạo hạo đãng đãng xông lên núi Võ Đương rồi.

Thế nhưng vừa đến chân núi, bọn họ đã thấy một tiểu đạo sĩ cầm mấy cái màn thầu đứng chờ họ.

Có vết xe đổ của Huy Hoàng Môn, bọn họ lần này rất cẩn thận, kiên quyết xin miễn mấy cái màn thầu này.

Đạo sĩ cũng không miễn cưỡng, chỉ nói chưởng môn cùng các vị sư thúc đang bế quan.

Trùng hợp như thế?

Đám người kia trong lòng có dự cảm bất hảo. Sao trong mấy tháng ngắn ngủi, dường như bạch đạo võ lâm đều bị ma giáo mua chuộc xâm chiếm cả thế này?

Cuối cùng bọn họ quyết định, cầu người không bằng cầu mình, bọn họ muốn . thôi . tuyển . minh chủ võ lâm!

Đề cử minh chủ võ lâm là đại sự.

Các đại môn phái đều nhiệt huyết sôi sục mà chuẩn bị.

Tuy nói Huy Hoàng Môn, Hoa gia cùng với Vũ Đương không phúc hậu, thế nhưng các đại phái vẫn như cũ sai người đưa thiệp mời —— năm nào tháng nào ngày nào cử hành võ lâm đại hội ở địa điểm nào, nếu có rảnh rỗi, đến xem chúc mừng đều được.

Hoa gia trả lời gia chủ không về, không thể đi được vân vân, rồi tặng một phần hậu lễ.

Bạch đạo các phái rất hài lòng.

Vũ Đương trả lời chưởng môn bế quan chưa ra, cũng không thể đến được, không có tặng lễ, nhưng viết một đống lời chúc.

Bạch đạo các phái hơi cảm thấy thất vọng.

Cuối cùng là Huy Hoàng Môn, trả lời khá là ngắn gọn —— vui vẻ phó ước (đến nơi hẹn), nhân số đông đảo, xin chuẩn bị nhiều phòng ốc nhiều lương thực.

Bạch đạo: “!!!”

Trên đường, một văn tú thư sinh đang khoan thai cưỡi ngựa, ngắm nhìn phong cảnh hai bên. Gió nhẹ lướt qua, khiến hắn không nhịn được nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

“Đứng lại.” Đột nhiên, phía trước vang lên một âm thanh.

Thư sinh cả kinh, trợn mắt, đã thấy một hắc y thanh niên đang cõng người đứng trước ngựa, lạnh lùng nhìn hắn.

Ngựa đi cực chậm, lập tức dừng móng.

Thư sinh kéo dây cương, khẩn trương nói: “Xin hỏi vị huynh đài này có gì chỉ giáo?” Nghe nói vùng này rất an toàn, không có giặc cỏ thổ phỉ, cho nên hắn mới đánh bạo đi một mình, không nghĩ tới dĩ nhiên gặp trúng rồi.

Hắc y thanh niên nói: “Mua ngựa.”

“Ngựa?” Thư sinh ngẩn người, để ý đến hắn dùng chính là ‘Mua’ mà không phải ‘Cướp’, tức là, người trước mắt quả thật không phải là đạo phỉ? Nghĩ đến đây, lá gan hắn không khỏi lớn lên, “Ngựa này chính là lão mẫu trong nhà tặng ta để thay đi bộ, sao có thể tùy tiện bán ra?”

Hắc y thanh niên sốt ruột nói: “Ngươi đã không muốn bán, ta cũng không miễn cưỡng.”

Thư sinh thở phào nhẹ nhõm. Có thể thấy trên đời này hơn một nửa số người đều biết nói đạo lý.

“Ta chỉ cần giết ngươi. Chủ nhân vừa chết, ngựa thành vật vô chủ, ai cũng có thể lấy dùng.”

Hắc y thanh niên hời hợt lại lãnh khốc vô tình nói khiến mắt thư sinh trừng thành hai cái bánh trôi lớn, nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói: “Vậy ta bán cho ngươi được chưa.” Mất ngựa là chuyện nhỏ, mất mạng là chuyện lớn.

“Nhưng giờ ta không muốn mua nữa.” Hắc y thanh niên không biết lúc nào đã hoạt động cước bộ, thoáng cái đã đứng bên cạnh ngựa.

Thư sinh nhất thời sợ đến hồn lìa khỏi xác, lập tức ngã từ trên ngựa xuống nói: “Vậy, vậy tặng cho ngươi đó. Gia mẫu nói, xuất môn tại ngoại, giúp người khác, cũng là giúp chính mình. Ngài ngàn vạn lần không cần khách khí.”

Hắc y thanh niên thoả mãn gật đầu, đem người cõng ở trên lưng thả xuống.

Thư sinh nhịn không được nhìn thoáng qua. Là một thiếu niên môi hồng răng trắng, dung mạo tú khí.

Hắc y thanh niên nhẹ nhàng đỡ y lên ngựa, ai biết thiếu niên còn chưa ngồi lên, đã khóc thiên hãm địa lên, “Đau, A Sách! Mông đau quá!”

Hắc y thanh niên nhất thời đau lòng đem y ôm xuống, nhẹ nhàng mà vỗ sau lưng y nói: “Nhẫn một chút, ta giúp ngươi tìm cái đại phu xem thử.”

Niên thiếu rên rên rỉ rỉ ở trong lòng hắn làm nũng, “Không muốn, mất mặt.”

Hắc y thanh niên nổi giận nói: “Ta nhất định phải đem gia thư phường kia cùng kẻ vẽ quyển sách đó đốt chết!” Tên vẽ quyển sách kia nhất định không có tự mình thử nghiệm tư thế trên bức tranh.

Thư sinh dè dặt nói: “Vị tiểu huynh đệ này là . . bị trĩ sao?”

Hắc y thanh niên cùng thiếu niên đồng thời quay đầu lại nhìn hắn.

Khuôn mặt thư sinh nhất thời đỏ lên, “Tổ tiên ta kỷ đại Hạnh Lâm [1], đối với trĩ rất có nghiên cứu, nếu là nhị vị không quên. . .”

“Ngươi nói tổ tiên ngươi kỷ đại Hạnh Lâm?” Hắc y thanh niên nhíu mày lại, ánh mắt nhìn hắn nhất thời nóng rực lên.

Nói đến lịch sử huy hoàng của tổ tiên, ánh mắt thư sinh lộ ra vài phần kiêu ngạo, “Đương nhiên, hơn nữa tằng tổ phụ (ông cố) của ta còn từng bái ngự y làm thầy.”

Hắc y thanh niên đột nhiên vụt đến trước mặt hắn, “Giúp hắn xem một chút.”

Thư sinh xem nhìn sắc mặt của thiếu niên một chút, đưa tay bắt mạch cho y, nửa ngày mới trầm ngâm nói: “Tìm không ra hỉ mạch a.”

“. . .”

Thư sinh bị trừng sợ đến nổi da gà, cười khan nói: “Mạch ta biết chỉ có cái này thôi.”

Tay của hắc y thanh niên chế trụ cổ hắn, “Ngươi đang đùa giỡn ta?”

Thư sinh sợ đến run rẩy, hướng niên thiếu cầu cứu: “Tiểu huynh đệ mau cứu mạng.”

Thiếu niên nói: “A Sách, không nên sờ loạn người khác.”

. . .

Hắc y thanh niên lui tay về.

Thư sinh thấy sắc mặt hắn vẫn như cũ không vui, đành phải lúng túng giải thích: “Tuy rằng ta xuất thân Hạnh Lâm thế gia, thế nhưng mẫu thân ta vẫn hi vọng ta được đề tên bảng vàng, vào triều làm quan, thế nên những Hạnh Lâm thuật này, đích thực rất nông cạn. Bất quá cái khác không nói, chữa trĩ vẫn là dư dả.”

Thiếu niên nói: “Ta không phải trĩ.”

Thư sinh nói: “Vậy thì là gì?”

Thiếu niên ngọt ngào cười nói: “Là ấn ký tình yêu.”

“. . .” Thư sinh nhìn thiếu niên một chút lại nhìn hắc y thanh niên một chút, coi như có trì độn hơn, cũng minh bạch được ý trong lời y nói.

Thiếu niên nói: “A Sách, chúng ta nhanh đến Tung Sơn đi, đến muộn sẽ hết trò hay để xem.”

Thư sinh kinh hỉ nói: “Hai vị cũng đi Tung Sơn?”

“Cũng?” Hắc y thanh niên liếc mắt nhìn hắn.

Thư sinh nói: “Chẳng lẽ hai vị cũng đến tham gia võ lâm đại hội?”

“Cũng?”

Thư sinh chắp tay nói: “Tại hạ La Hành Thư. Chính là phụng mệnh Tuyết Y Hầu, đến quan chiến võ lâm đại hội. Nếu hai vị không chê, chúng ta có thể cùng đi, hai bên có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

“Tuyết Y Hầu?” Hắc y thanh niên nhìn về phía thiếu niên, “Nghe qua chưa?”

Thiếu niên nói: “Nghe nói là một người rất đẹp.”

. . .

La Hành Thư nhìn thấy sắc mặt hắc y thanh niên hắc so với y phục hắn mặt không khác gì nhau, vội vã giải thích: “Tuyết Y Hầu là đường đệ của hoàng hậu, con trai của Binh Mã đại nguyên soái người ấy, sau khi nguyên soái hy sinh thân mình, đương kim hoàng thượng vì thấy ngài ấy một năm bốn mùa đều mặc y phục màu trắng, đặc biệt ban phong Tuyết Y Hầu.”

Thiếu niên nhìn y phục của hắc y thanh niên, thấp giọng nói: “A Sách. Ngươi mặc hắc y phục, là vì muốn gọi cho đồng điệu với hắn sao?”

Hắc y thanh niên: “. . .”

La Hành Thư nói: “Còn chưa thỉnh giáo hai vị tôn tính đại danh.”

Thiếu niên nói: “Ta là Kỷ Địch Địch, hắn gọi Viên A Sách.”

Hắc y thanh niên: “. . .”

La Hành Thư thần sắc khẽ biến, dè dặt nói: “Chẳng lẽ hai vị là Huy Hoàng Môn môn chủ Kỷ Vô Địch cùng với ma giáo Ám tôn Viên Ngạo Sách danh tiếng tối thịnh trong võ lâm hiện nay?”

Kỷ Vô Địch kinh ngạc hỏi: “Ta rõ ràng đã cải danh rồi, ngươi sao vẫn đoán được?”

La Hành Thư: “. . .”

Viên Ngạo Sách nói: “Bởi vì ngươi không nhớ đổi họ.”

Kỷ Vô Địch đáo: “Ý ta là nói, ta rõ ràng đã cải danh, hắn nên thức thời không vạch trần ta mới phải, sao có thể nói ra như thế chứ?”

Lần này không cần Viên Ngạo Sách giải thích, La Hành Thư đã lúng túng mà tự mình hồi đáp: “Bởi vì ta thiếu thức thời.”

Vì muốn lấy được vị trí tốt, bạch đạo các đại phái đã sớm mang người ngựa đến đóng quân ở Tung Sơn. Người muốn đến Tung Sơn quan chiến mặc dù nhiều, nhưng phần lớn đều bị các đệ tử thủ ở dưới núi đuổi đi hết rồi.

Tung Sơn lúc này, kỳ thực so với ngày thường còn thanh lãnh hơn, ngay cả du khách cũng kinh sợ trận trượng của bọn hắn, cũng tránh không đến.

Cho nên lúc ba thanh niên hai người cưỡi ngựa, một người dắt ngựa đến chân núi Tung Sơn thì, đám đệ tử của Long Tu phái vốn đang nhởn nhơ nói chuyện phiếm thoáng cái khẩn trương hẳn lên, hai người đi trước chăm chú nhìn, sau đó lập tức đón chào nói: “Xin hỏi là bằng hữu ở đâu tới?”

“Tuyết Y Hầu môn nhân, La Hành Thư.” La Hành Thư khách khách khí khí đem thiệp mời móc ra, đưa qua.

Đệ tử kia thụ sủng nhược kinh. Vì cái gọi là trước cửa tể tướng thất phẩm quan [2], trong ấn tượng của bọn họ, phàm là có liên quan đến chữ quan này, ít nhiều gì cũng sẽ có kiểu cách nhà quan, thật không ngờ người trước mắt này lại bình dị gần gũi như thế.

Hắn xem thiếp mời xong, tất cung tất kính mà trả lại, quay đầu xem Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch đang an nhiên ngồi trên lưng ngựa.

Kỷ Vô Địch thần thái tự nhiên nói: “Cùng đi.”

Ánh mắt của đệ tử kinh nghi bất định, không ngừng nhìn qua nhìn lại giữa Kỷ Vô Địch, Viên Ngạo Sách đang ở trên lưng ngựa cùng La Hành Thư đang đứng bên cạnh. Trên thiệp mời vốn là không có tên, La Hành Thư là người của Hầu phủ mấy chữ ở mặt sau được thêm vào. Nhưng nếu La Hành Thư là đại diện cho Hầu phủ, vậy hai người có thể khiến hắn đứng, chính mình lại cưỡi ngựa là ai? Không, phải nói là kẻ quyền quý phương nào tới?

Như xem thấu ý nghĩ của hắn, Kỷ Vô Địch thành khẩn nói: “Kỳ thực, chúng ta là tùy tùng của La tiên sinh.”

. . .

La Hành Thư cúi đầu, không dám nhìn biểu tình kinh ngach của đám đệ tử.

Biểu tình của hai người Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách lại rất thản nhiên.

Kỷ Vô Địch còn đấm đấm chân nói: “Cưỡi ngựa cưỡi mệt muốn chết rồi. Tiên sinh, ngươi chừng nào thì mới cho bọn ta xuống ngựa nghỉ ngơi đây?”

. . .

Ta từ đầu tới cuối đều rất hoan nghênh ngươi xuống ngựa nghỉ . ngơi!

La Hành Thư ở trong lòng ôm hận cắn răng.

Sau này, Long Tu phái đệ tử ghi chép lại như sau:

La Hành Thư, Tuyết Y Hầu môn khách. Tướng mạo trung lương, bước đi phù phiếm, ghét cưỡi ngựa, xem việc thay người hầu dắt ngựa là may mắn, nghĩ đến gần đây võ lâm có phong trào đoạn tụ cực thịnh, thật khiến người không thể không nghi.

Bởi thử ghi chép này là hồ sơ bí mật, bởi vậy La Hành Thư đến chết, cũng không biết mình từng bị người ngầm đánh giá như thế.

—— có đôi khi, vô tri là phúc.

Các đại môn phái vì nghênh tiếp Huy Hoàng Môn, ở trên đường thiết hạ trạm gác dày đặc, thế nhưng Kỷ Vô Địch có La Hành Thư này như tấm miễn tử kim bài, một đường quá quan dễ dàng, không ai gây khó dễ. Cho nên các đại chưởng môn hoàn toàn không biết là trong thiên la địa võng mà bọn họ cho là vạn vô thất nhất kia, Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách đã thuận thuận lợi lợi chạy tới dưới mí mắt bọn họ —— Thính Đào biệt viện chuyên dành cho khách quý ăn ở.

Chủ nhân của Thính Đào biệt viện là Hoài Nam Mã gia.

Nói đến Mã gia này, trước kia cũng từng hiển hách một phương, cùng Hoa gia xưng là “tẩu Mã quan Hoa” [3], hai đại phú thương đương thời. Đáng tiếc sau này làm ăn có tranh chấp với Huy Hoàng Môn, bị Kỷ Huy Hoàng đả kích không gượng dậy nổi, Hoa gia ngày nay mới có thể một nhà độc đại.

Chính vì thế mà lần này vì đề phòng chuyện Huy Hoàng Môn đến đây, Mã gia gia chủ Mã Gia Vinh đặc biệt cố sức.

Lại nói Kỷ Vô Địch cùng với Viên Ngạo Sách theo La Hành Thư tiến vào biệt viện xong, đang ở xung quanh dạo chơi ngắm cảnh, từ cây dương bên cạnh đột nhiên nhảy xuống một thanh y thiếu nữ, mi dày mắt to, dung mạo xinh đẹp.

Kỷ Vô Địch hắng giọng một cái, chuẩn bị hô to thích khách, thiếu nữ kia đã khom lưng hướng Viên Ngạo Sách hành lễ nói: “Thuộc hạ của Mình tôn, Di Nhiên, ra mắt Ám tôn đại nhân, Kỷ môn chủ.”

“Quen sao?” Kỷ Vô Địch bĩu môi, thần tình có chút thất vọng.

Viên Ngạo Sách khoanh tay nói: “Không quen.”

Kỷ Vô Địch nhãn tình sáng lên, há miệng muốn hô tiếp.

Di Nhiên vội nói: “Minh tôn nghe nói Ám tôn đại nhân cùng Kỷ môn chủ đến Tung Sơn quan chiến, sợ các ngươi ven đường khổ cực, đặc biệt sai ta mang lộ phí đến.” Nói xong, đưa ra một xấp ngân phiếu dày thật dày.

Kỷ Vô Địch rất sảng khoái nhận lấy, còn khách khí nói: “Sao lại thế được?”

Di Nhiên: “. . .”

Viên Ngạo Sách khóe mắt liếc qua, “Như vậy không đúng.”

Di Nhiên vội nói: “Ám tôn đại nhân xin đừng từ chối.”

Viên Ngạo Sách đối Kỷ Vô Địch nói: “Ngươi lẽ ra lấy được ngân phiếu, căn cứ theo dộ dày mà tính xem nên lấy ra bao nhiêu tấm mới phải.”

“. . .” Di Nhiên mờ mịt nhìn nam tử anh tuấn trước mắt mình. Đây là Ám tôn? Là Ám tôn sao? Là Ám tôn thật sao? Ám tôn trong truyền thuyết không phải lãnh nhược băng sương, bất cận nhân tình, bạo ngược, không nói lý lẽ sao? Vì cái gì người trước mắt này lại . . . Con buôn như thế? !

Kỷ Vô Địch đếm hết ngân phiếu, mặt mày rạng rỡ chuẩn bị nhét vào trong ngực, lại bị Viên Ngạo Sách nửa đường cướp lấy.

Kỷ Vô Địch giương mắt nhìn chúng bị nhét vào người hắn, cắn cắn môi nói: “A Sách, ta còn chưa sờ cho nóng nữa mà.”

“Ân. Cho nên ta giúp ngươi ủ cho nóng.”

“. . .” Kỷ Vô Địch thất vọng thu hồi lại ánh mắt phát sáng, nhìn Di Nhiên vẫn đang đứng một bên nói, “Ngươi còn ở đây làm gì?”

Di Nhiên khóe miệng giật giất, miễn cưỡng bảo trì dáng cười nói: “Minh tôn còn có lời muốn nói với Ám tôn đại nhân.”

Ám tôn ngửa đầu nói: “Ta cùng tên kia không có gì để nói hết.”

“Sự tình liên quan đến tồn vong của ma giáo, quan hệ trọng đại.” Di Nhiên nhìn quanh một chút, hạ giọng nói.

Kỷ Vô Địch cũng hạ giọng theo: “Nếu quan trọng như thế, chắc là biết càng ít càng tốt.”

Di Nhiên gật đầu nói: “Đây là đương nhiên.”

“Cho nên, bọn ta không biết gì cả là tốt nhất.” Kỷ Vô Địch nói, nắm lấy Viên Ngạo Sách đi về hướng ngược lại.

Di Nhiên sửng sốt, vội vàng đuổi theo bọn họ, chắn ở trước mặt.

Kỷ Vô Địch nói: “A Sách, xem, nàng gây hấn với ngươi kìa.”

Viên Ngạo Sách thản nhiên nói: “Nha.”

Kỷ Vô Địch trầm mặc một chút, đổi chiến lược nói: “A Sách, xem, nàng muốn đùa giỡn ta.”

Viên Ngạo Sách sờ sờ mũi, “Cần ta tránh đi không?”

. . .

Kỷ Vô Địch u oán nói: “A Sách, ngươi không thương ta nữa. Trước đây ngươi không như thế.”

Viên Ngạo Sách gật đầu nói: “Nếu là ta trước đây nhất định sẽ trách mắng nàng.”

Kỷ Vô Địch mãnh liệt gật đầu biểu thị đồng ý.

“Bởi vì mắt nàng thật tệ.”

Kỷ Vô Địch nói: “. . .”

“Ách, Ám tôn đại nhân, Kỷ môn chủ.” Di Nhiên đành phải nhắc nhở sự tồn tại của mình thêm lần nữa.

Viên Ngạo Sách thở dài nói: “Xem ra ngươi không nói không được?”

Di Nhiên hành lễ nói: “Thuộc hạ mang chức trách, xin Ám tôn đại nhân thứ lỗi.”

“Vậy thì nói nhanh một chút đi.” Kỷ Vô Địch nhìn sắc trời một chút.

Di Nhiên ngạc nhiên hỏi: “Vì sao phải nói nhanh một chút?”

Viên Ngạo Sách giải thích: “Bởi vì sắp đến lúc dùng bữa trưa rồi.”

Di Nhiên trầm ngâm một chút, dùng tốc độ cực nhanh nói: “Minh tôn hi vọng Kỷ môn chủ có thể lên làm minh chủ võ lâm.”

. . .

Viên Ngạo Sách hỏi: “Nguyên nhân?”

Di Nhiên nói: “Bởi vì Ám tôn đại nhân cùng Kỷ môn chủ yêu cầu nói nhanh lên một chút, nên mới tỉnh lược hết rồi.”

Viên Ngạo Sách: “. . .”

Di Nhiên hỏi dò: “Cần thuộc hạ nói một chút về nguyên nhân không ạ?”

Kỷ Vô Địch hỏi: “Nói xong có thể kịp dùng bữa trưa không?”

Di Nhiên cũng nhìn sắc trời một chút nói: “Chắc là có thể.”

“Vậy thì không cần nói nữa.” Kỷ Vô Địch xúi giục nói, “A Sách, đánh bay nàng đi.”

“Tuyệt đối có thể!” Di Nhiên cao giọng nói.

Kỷ Vô Địch nói: “Nghe một chút cũng không mất gì.”

Di Nhiên nói: “Bởi vì có người chuẩn bị mượn thân phận minh chủ võ lâm, gây bất lợi cho ma giáo.”

. . .

Kỷ Vô Địch nói: “Đây là bí mật sao?”

Viên Ngạo Sách nói: “Đây là mục đích của lần thôi tuyển minh chủ võ lâm lần này sao.”

Di Nhiên nói: “Bất lợi ta nói, thực ra không phải là đánh vào việc làm ăn của ma giáo, mà là triệt để diệt trừ ma giáo.”

Viên Ngạo Sách nhăn mi lại.

Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút, rất thành khẩn mà nhìn Di Nhiên hỏi: “Ngươi nói thẳng đi. Minh tôn hắn đến tột cùng là lỡ cường bạo lão phụ nhà nào? Hay là phi lễ nam đồng nhà ai.”

Di Nhiên dáng cười cứng đơ, nội tâm không ngừng đấu tranh có nên nổi giận vì hắn nói năng lỗ mãng với Minh tôn không.

Viên Ngạo Sách giải vây nói: “Loại chuyện này sẽ không xảy ra đâu.”

Di Nhiên thở ra, cảm kích nhìn về phía Viên Ngạo Sách. Mặc dù có lời đồn đãi nói Minh tôn cùng Ám tôn bất hòa, thế nhưng giờ xem ra, bất hòa này chỉ là nội bộ, ở bên ngoài những lúc quan trọng, Ám tôn vẫn rất bảo vệ Minh tôn.

“Bởi vì hắn có tà tâm mà không có tặc đảm.” Viên Ngạo Sách hạ lời bình.

Lòng Di Nhiên tan nát rơi đầy cả mặt đất.

. . . Minh tôn cùng Ám tôn quả nhiên bất hòa.

Viên Ngạo Sách đối Di Nhiên nói: “Ngươi nói có người muốn mượn minh chủ võ lâm để diệt trừ ma giáo? Là ai?”

Di Nhiên nói: “Tuyết Y Hầu.”

Kỷ Vô Địch gãi gãi cánh tay, “Sao lại nghe quen tai thế nhỉ.”

“Bởi vì đại biểu hắn phái tới quan chiến đang ngủ trong sài phòng sát vách của sát vách chúng ta.”

Kỷ Vô Địch giả vờ kinh ngạc hỏi: “Trùng hợp thế sao?”

Viên Ngạo Sách nói: “Càng trùng hợp hơn nữa là, chính chúng ta đem hắn đuổi qua đó.”

Di Nhiên nói: “La Hành Thư này chúng ta đã tra qua, bất quá chỉ là tên bù nhìn mà thôi. Mật thám Tuyết Y Hầu phái tới đều trà trộn trong các đại môn phái rồi. Đến lúc đó, đám mật thám này sẽ âm thầm thao túng toàn bộ đại hội, tuyển lấy người bọn hắn muốn để làm minh chủ.”

Viên Ngạo Sách nói: “Hắn vì sao phải diệt trừ ma giáo?”

Di Nhiên cúi đầu nói: “Thuộc hạ đang tra, nhưng vẫn chưa có kết quả.”

“Vậy các ngươi sao biết được kế hoạch của Tuyết Y Hầu?”

Di Nhiên nói: “Kỳ thực từ hơn một năm trước, Tuyết Y Hầu đã cùng Đột Quyết cấu kết, nhiều lần xâm chiếm ma giáo ta. Minh tôn vì bảo tồn thực lực, mới không thể sớm trở về Bễ Nghễ sơn.”

Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Cho nên cái gì mà thầy tướng nói năm nay trở về Bễ Nghễ sơn tương đối vượng hắn tất cả đều là lời nói vô căn cứ?”

Di Nhiên kinh ngạc hỏi: “Ám tôn đại nhân dĩ nhiên tin?”

Viên Ngạo Sách sắc mặt tối sầm, “Ta đương nhiên sẽ không tin.”

Di Nhiên kiên định nói: “Thuộc hạ cũng tin tưởng Ám tôn đại nhân không phải là kẻ thiếu đầu óc như thế.”

“. . .” Viên Ngạo Sách không ngừng ở trong lòng thôi miên chính mình, hắn thực sự chưa từng tin, thực sự chưa từng tin. . . Thực sự chưa từng tin!

Di Nhiên nói tiếp: “Không chỉ thế, Minh tôn vì muốn khiến cho Tuyết Y Hầu sợ ném chuột vỡ đồ, trong mấy tháng nay đã đặc biệt mở tiệm làm ăn, kết giao cùng các thế lực lớn. Đồng thời đem thế lực trong các bộ phận của tổng bộ dời đi, để làm cho Tuyết Y Hầu không thể một lưới bắt hết.”

Kỷ Vô Địch mở to hai mắt nói: “Tuyết Y Hầu đáng sợ như vậy?”

Trước đây gặp phải Kỷ Huy Hoàng, Minh tôn cũng chưa có gióng trống khua chiêng như thế.

Di Nhiên thở dài nói: “Tuyết Y Hầu được đương kim hoàng thượng tin tưởng, thế lực ở trong ngoài triều rắc rối phức tạp, nói hắn là đương kim đệ nhất sủng thần cũng không quá đáng.”

Kỷ Vô Địch quay đầu nhìn về phía Viên Ngạo Sách hỏi: “A Sách, ngươi xác định Minh tôn không phi lễ lão phụ nhi tử của Tuyết Y Hầu chứ?”

Viên Ngạo Sách vuốt cằm nói: “Ta hiện tại rất hoài nghi, hắn căn bản đã phi lễ chính Tuyết Y Hầu.”

***************************

Giải thích cho những ai thắc mắc :”>

Nếu ai có bản raw hoặc QT thì chắc biết đây thực ra là Võ lâm đại hội (nhị) chứ không phải (nhất), cái (nhất) vốn là cái Chung vu thượng thả do Bính tỷ nhầm lúc đặt tên và không thể sửa lại được do đã nhập VIP mà mình thì thích cái kia để riêng nên tự ý để cái này thành Võ lâm đại hội (nhất) luôn =^^=

***************************

* ý nói đụng trúng vật cản

[1] =_=||| không rõ nó là cái gì nữa, đoán là một cái tên hay gì đó *chọc gián*, ai biết giúp ta a ~

[2] nguyên văn là tể tướng môn tiền thất phẩm quan

[3] chỗ này chơi chữ, tẩu mã quan hoa là cưỡi ngựa xem hoa nhưng hai nhà kia vừa vặn họ Mã và họ Hoa =)) nên để nguyên như thế Description: ;)
Bình Luận (0)
Comment