[Hư Nhĩ Dĩ Đãi] Ở Đây Chờ Em Đến!

Chương 10

45

Về phần cơm chiều, hai người nhất trí ăn xiên nướng ở một quán gần bờ sông.

Ngụy Lai cầm bình rượu rót vào ly của mình một ít, chậc lưỡi nói: “Ăn xiên nướng còn có rượu bên mình thì cuộc sống mới gọi là mỹ mãn.”

Lục Vị Miên nhắc nhở: “Đừng uống nhiều quá. Anh không muốn phải hầu hạ một con ma men đâu.”

Ngụy Lai cười ha ha: “Anh sao lại nghiêm túc như vậy. Nhìn cũng chả giống người thích ăn xiên nướng.”

Lục Vị Miên: “Thế nào? Thích ăn xiên nướng còn phải có diện mạo cố định ư?”

Ngụy Lai lung tung gật đầu: “Ít nhất không phải là người một thân tây trang giày da như anh.”

Lục Vị Miên: “Cũng có khi anh không mặc tây trang giày da, như lúc này đây.”

Ngụy Lai lắc đầu: “Nhưng vừa nhìn anh thì đã thấy đây là một người thành đạt nha. Nào có phải công nhân thường hay lui tới những quán nướng lóc cóc như vậy.”

Lục Vị Miên cười khẽ: “Cũng không phải anh vừa sinh ra là đã thành công. Gia đình anh rất bình thường, lúc anh còn đến trường, khi được nghỉ học vẫn thường chạy ra quán net chơi game, chơi cả một buổi chiều rồi cùng đám bạn đi ăn xiên nướng. Lúc đó còn lén bố mẹ uống bia, mỗi lần uống xong phải nhai hai miếng singum để che lấp mùi bia.”

Ngụy Lai xì xì: “Anh đúng là một đứa trẻ hư.”

Lục Vị Miên tiếp tục nói: “Bố mẹ anh cũng không yêu cầu quá cao, chỉ muốn anh bình an là được. Thi đại học hay việc sau này có thể kiếm được nhiều tiền hay không, họ cũng không quá để ý. Anh lúc đó chơi game đến điên cuồng, mẹ anh nhìn cũng không vừa mắt.”

Ngụy Lai nói: “Nhưng hiện tại anh rất thành công.”

Lục Vị Miên: “Đây là chuyện ngoài dự liệu của bố mẹ anh. Tuy rằng năm cấp ba anh đã rất liều mạng ôn tập, nhưng vẫn chỉ đậu vào một trường đại học bình thường. Cũng không hề nghĩ tới lúc học đại học liền bắt đầu gây dựng sự nghiệp, còn là dựa vào game để kiếm ra tiền.”

“Vậy hai bác rất cao hứng rồi.” Ngụy Lai nghĩ đến bố mẹ mình, liền có chút ảm đạm không muốn nghĩ tới nữa. Mặc dù cậu có tài, có bản lĩnh, nhưng chỉ vì là đồng tính mà họ liền chối bỏ cậu.

Lục Vị Miên nghĩ nghĩ, lại nói: “Họ đương nhiên cao hứng, nhưng lại sợ anh học cái xấu. Mẹ anh khi đó còn đặc biệt thần kinh, luôn thừa dịp bố không ở nhà, kéo anh vào thư phòng to nhỏ dặn dò anh đủ chuyện, dặn anh không được đùa giỡn tình cảm của mấy bạn nữ. Anh vô tội a, mẹ anh vậy mà còn nghi ngờ nhìn anh chằm chằm.”

Mấy bạn nữ...... Ngụy Lai hơi nắm chặt tay lại.

Lục Vị Miên nói tiếp: “Sau này khi anh come out [*], mẹ anh một bên dùng chổi lông gà đánh anh, một bên lại trách anh sao không nói sớm, bà nói, nếu sớm biết anh là đồng tính, bà đã không cần ngày ngày lo lắng sợ anh đem con gái người ta làm cho bụng bự.”

[*] come out là công khai giới tính thật với người khác

Ngụy Lai buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra: “Nhà anh biết anh là gay?”

Lục Vị Miên gật đầu: “Bạn thân anh lúc đó sợ come out một mình, nên kéo theo một đám cùng nhau come out, anh cũng thấy đây là chuyện sớm muộn nên đồng ý.”

Ngụy Lai: “......”

Lục Vị Miên nhớ lại khoảng thời gian công khai lúc đó, mẹ Lâm Ngải Hàn cứ âm mưu gán ghép hắn cùng Lâm Ngải Hàn thành một đôi, liền dở khóc dở cười: “Suýt chút nữa bị phụ huynh hai nhà hiểu lầm anh cùng tên kia là một cặp.”

Ngụy Lai nhỏ giọng nói: “Trúc mã cũng có thể yêu nhau mà.”

“Từ nhỏ anh đã thường xuyên cùng tên kia cởi truồng nghịch nước, sớm đã thấy cơ thể của y, hoàn toàn không có hứng thú.”

Ngụy Lai im lặng.

Lục Vị Miên cắn một miếng thịt nướng: “Vậy còn em? Kể cho anh nghe em trước kia thế nào đi.”

Ngụy Lai nói: “Em hả, em chính là một học thần được người người ngưỡng mộ nha. Không giống như anh là đứa trẻ hư hỏng đâu, em mỗi ngày đều đến lớp học, càn quét trời Nam đất Bắc bốn phương tám hướng, trên bảng thứ hạng trường chưa bao giờ lọt qua top 3.

Lục Vị Miên: “Nhìn em vênh váo chưa này.”

“Là rất đắc ý nha.” Ngụy Lai lại tiếp, “Suýt chút nữa em còn muốn cứu rỗi thế giới đây.”

Lục Vị Miên đưa một xâu thịt nướng qua.

“Em lớp 10 liền biết được mình không giống với các bạn nam khác. Bọn họ sẽ hay nhắc tới các bạn nữ, em lại hoàn toàn không có hứng thú. Sau này vô tình nghe được một đám con trai đang bàn tán về một tên ẻo lả nào đó, lại còn khẳng định người ta là đồng tính, em liền cảm thấy người đó với mình khá giống nhau nên về nhà tra chút tư liệu về đồng tính. Đó bí mật duy nhất của em thời còn đi học. Em không dám kể với ai, vẫn đâm đầu vào học tập không khác gì trước kia. Vào những năm đó, em có chơi với một bạn nữ, nàng rất hay đề cử với em mấy bộ truyện trinh thám. Nội dung nói về một sĩ quan cảnh sát tâm lý rất lợi hại, chỉ cần suy luận từ tâm lý của tội phạm liền có thể phá án, em khi đó rất say mê, lúc bị mẹ phát hiện mém tí nữa là đã bị đập chết. Nhưng em vẫn luôn yêu thích nó, thế là khi tốt nghiệp cấp 3, em liền chọn học ngành tâm lý học tội phạm chuyên nghiệp. Cái lạ là mẹ khi đó không hề ép buộc em, mà em cũng cảm thấy giấc mộng được giải thoát của mình sắp thành hiện thực rồi.”

Lục Vị Miên sờ lên hai má Ngụy Lai, trên ngón tay liền chạm phải một dòng nước nóng, hắn nghĩ nên dừng lại, không muốn để Ngụy Lai nói tiếp, nhưng Ngụy Lai đang mở lòng, cơ hội này không thể bỏ qua được. Có rất ít người nguyện ý kể về quá khứ của mình với người đối diện.

“Em bắt đầu chơi game, ở trên mạng cũng quen được một đám người, đó là một nhóm bạn. Sau này phát hiện ra bọn họ cũng là gay, em cảm thấy mình giống như đã tìm được đúng nơi rồi.” Còn chưa nghe rõ được nội dung, giọng nói Ngụy Lai đã có chút nghẹn ngào, “Em cùng bọn họ gặp mặt, cùng bọn họ hồ đồ, ra vào các loại quán bar, em trước kia đều nghe lời mẹ vẫn không dám tự ý xằng bậy, nay được tự do liền cảm thấy vô cùng sảng khoái, giống như đây là lần đầu em sống vì bản thân mình.”

Lục Vị Miên đau lòng đến lợi hại, răng đều đã cắn chặt vào môi.

“Bọn họ biết em là sinh viên, lại còn học trong trường đại học lớn, nên luôn muốn em dắt họ vào trường tham quan. Em cảm thấy bạn bè với nhau thì chuyện này cũng không có gì to tát. Bọn họ chỉ vừa tốt nghiệp cấp ba liền tiến vào xã hội hỗn loạn này, nên cảm thấy tò mò về cuộc sống trong trường đại học cũng không lạ gì. Lúc đi dạo quanh trường, có tên để ý đến một sinh viên khoa kinh tế, liền chạy theo đùa giỡn người ta. Chuyện này trong quán bar chỉ là chuyện bình thường, bọn họ cũng không quá để ý, nhưng mọi người trong trường học thì không nghĩ như vậy a. Cậu nam sinh kia trực tiếp tố cáo với trường học, cậu ta nói em mang một đám người không đứng đắn vào trường, ở trên điều tra xuống, người chịu trách nhiệm chuyện này đương nhiên là em. Mà thành tích học tập của em lại nổi trội, trường học cũng chỉ cảnh cáo một câu, không quản nhiều nữa.”

“Sau lần đó bọn họ lại muốn tới nữa, em không đồng ý. Bọn họ hiểu lầm là em xem thường bọn họ. Em biết nhưng lại rất khó xử. Về sau khi em được nhận học bổng, không biết vì sao bọn họ lại biết được, còn bảo là muốn em mời cơm. Em lúc đó làm gì có tiền, tiền học bổng là trực tiếp chuyển đến tay mẹ em mà, theo tính cách của mẹ em, bà dễ gì cho em tiền, em cũng kể với họ tình huống đó, mà thái độ của bọn họ rất không thoải mái. Dần dần cũng không còn đi chung nữa, mối quan hệ chỉ duy trì ở mặt ngoài.”

“Thật may khi đó em gặp được Trình Hạo.” Ngụy Lai nằm nhoài trên bàn, nhỏ giọng nức nở, “Cậu ấy đối với em rất tốt. Vậy mà trước kia em từng không thích cậu ấy. Nếu không có cậu ta, em cũng không biết mấy năm nay mình làm sao sống được.”

“Trong đám người kia cũng có một tên cầm đầu, tên đó coi trọng một tiểu nam sinh, mà tiểu nam sinh kia lại cứ bám lấy em. Tên cầm đầu rất mất hứng, trước mặt mọi người trong quán bar, cầm mic nói nói với tiểu nam sinh kia, Ngụy Lai cùng cậu giống nhau, các người làm sao có khả năng làm ăn gì được. Em rất giận, loại chuyện này vẫn là chuyện riêng tư.”

“Trình Hạo còn tức giận hơn em. Lôi kéo một nhóm người muốn đi đánh bọn kia, sau đó được đánh một trận vô cùng thống khoái. Em sau còn bị thương phải nhập viện, chuyện này nhà trường cũng biết. Trường học lại không thể cho qua nữa, đưa xuống một hình phạt không nặng lắm. Các thầy cũng đến tìm em khuyên ngăn, em lúc ấy cũng biết mình không nên qua lại với đám người kia nữa.”

“Cuộc sống chính là như vậy, ngay lúc mình muốn quay đầu lại liền phát hiện ra là đã quá muộn. Bọn kia ghi hận trong lòng tìm đến cửa nhà em. Nói với mẹ em, con bà là đồng tính luyến ái đó.”

“Mẹ đã sớm phát hiện em có vấn đề, khi đó đánh em rất nhiều còn hỏi em đó có phải sự thật không. Em thừa nhận vì cảm thấy đó chưa bao giờ là sai lầm. Sau đó......” Ngụy Lai rút một tờ giấy, dùng sức vò nát rồi vứt đi, “Sau đó bọn họ liền đuổi em ra ngoài.”

“Mẹ em đã nói là làm. Đúng lúc đó đến hạn đóng tiền học, em nghĩ thôi là xong rồi, em lấy đâu ra nhiều tiền đóng học phí như vậy. Em hỏi mượn Trình Hạo, cậu ta cũng rất nghèo. Em tìm đến bạn bè khác, có người không muốn cho, có người là thật sự không có tiền để giúp. Cuối cùng em nghĩ hay là tự mình tìm người bao dưỡng đi.” Ngụy Lai nói tới đây, gần như khóc không thành tiếng, “Trình Hạo mắng em, nói em là sinh viên tốt, đừng đem bản thân mình đi vào con đường kia. Em cứ bám lấy cậu ấy, cầu xin cậu ấy giúp đỡ em, cậu ấy cũng thật sự nhịn không nổi, nói được, nhưng sẽ tìm giúp em một người đáng tin.”

“Sau khi tìm được kim chủ đầu tiên, tuy rằng chi tiêu hằng ngày đã được giải quyết, nhưng trong lòng em không cảm thấy thoải mái. Khi đó thành tích học tập em rất tốt, thường xuyên được người trong khoa nhờ trò chuyện với một số bệnh nhân. Em cảm thấy ở chung một chỗ với mấy người đó thật ngột ngạt, đến mức em muốn sụp đổ. Đúng lúc này, chuyện bao dưỡng giữa em cùng vị kim chủ kia bị bại lộ. Em liền bị trường học khai trừ.”

“Vì chuyện này Trình Hạo rất áy náy, nhưng kỳ thật không liên quan đến cậu ta. Chính em chọn con đường này, thì tự bản thân em phải chịu trách nhiệm về nó. Sau đó em cầm lấy mười vạn đồng kim chủ đó đưa, bắt đầu sống cuộc sống không có lý tưởng.”

Lục Vị Miên đặt tay lên hai mắt Ngụy Lai, cảm thấy cậu khóc cùng bất lực: “Không về lại nhà sao?”

“Anh là muốn nói, cha mẹ cùng con cái không có cách nào ghi thù à?” Ngụy Lai lắc đầu, “Anh phải biết là luôn có ngoại lệ. Em có về một lần, đó là sau một năm bị nhà trường đuổi học. Em thực sự rất nhớ nhà, nghĩ đến khi trở về sẽ nhận lỗi với bố mẹ. Em dùng chìa khóa mở cửa nhưng phát hiện khóa cửa đã thay đổi. Gõ cửa thì bố là người ra mở, ông nói, mày còn trở về làm gì. Em nói là em sai, em không nên...... Mẹ nghe thấy giọng em, tức giận đùng đùng. Bà nói, mày học tâm lý mà, mày trước tiên nên tự cứu lấy chính mình đi. Tại sao mày lại đi yêu thích đồng tính biến thái.”

“Về sau...... Em nghe nói bọn họ có thêm một đứa con nữa. Bọn họ, thật sự là không cần em.” Ngụy Lai lông mi run rẩy, hai hàng nước mắt trong suốt lăn dài trên mặt.

Lục Vị Miên ôm Ngụy Lai, muốn dỗ cậu nhưng lại không biết cách nào: “Không sao đâu, không sao đâu, em đừng khóc nữa.”

Ngụy Lai dùng ống tay áo lau nước mắt: “Có phải em rất phiền không, nói đến những việc này làm anh mất hứng.”

Lục Vị Miên ôm chặt lấy cậu: “Em sao lại nghĩ như vậy. Anh sẽ không bởi vì người khác rơi lệ mà ảnh hưởng cảm xúc của mình, anh không cao hứng, đơn giản chỉ vì em thôi. Anh hi vọng, người kim chủ đầu tiên mà em đã gặp kia chính là anh. Thì mọi chuyện đã không tệ như thế.”

Ngụy Lai dùng đầu cọ cọ vào cằm Lục Vị Miên: “Hiện tại có thể gặp được anh, em đã cảm thấy rất may mắn rồi.”

Xiên nướng vẫn chưa ăn xong

Bình rượu về đêm bám đầy sương mù

Em có thật nhiều thật nhiều tâm sự, đều trong đêm nay

Trải lòng với anh

Mà anh, lại trở thành tâm sự ngọt ngào của em.
Bình Luận (0)
Comment