Cô hát từ “ Con cò bé bé “ đến “Búp bê bằng bông”, rồi lại từ “Con heo đất” đến “ Trái đất
này là của chúng mình ”, làm một hơi n bài hát thiếu nhi kinh điển. Cuối cùng cô kết thúc bằng bài “Em của ngày hôm qua” làm cho người ta than
thở. Như vậy có thể thấy được, từ sau khi cô trưởng thành thì cũng chỉ
học được một ca khúc kinh điển mà thôi.
Hùng Cách Cách hát rất
say sưa. Bình thường cô rất ít đi Karaoke, mà mỗi lần đi Phạm Bảo Nhi
còn che miệng của cô, không cho cô hát. Phạm Bảo Nhi nói, người khác hát thì dạt dào cảm xúc còn Hùng Cách Cách hát lại làm cho mọi người tưởng
là cô đang bị người ta XXOO. Một tiếng “A” rung động cuối câu thì chẳng
khác gì tiếng rên rỉ khi đang “hành sự” nên mỗi lần đi Karaoke thì
những người phục vụ ở quán đều mong được liên tục vào phòng phục vụ bia
bọt để xem vị khách nào mà lợi hại đến như vậy. Chỉ cần hát một bài mà
khiến cho người nghe thấy nhộn nhạo cả lên. Vị khách này chắc là dâm
đãng bẩm sinh quá! Nhưng khi bọn họ biết rõ vấn đề thì thường cảm thấy
tức giận. Nghe tiếng ca cao vút của Hùng Cách Cách, ba người đàn ông
cũng hết sức kích động. Kích động thì kích động nhưng lại không thể nhào đến người cô nên chỉ có thể liên tiếp nốc rượu. Hậu quả chính là tất cả mọi người đều say. Say đi, say đi, nếu không say thì làm gì có cơ hội í é chứ?!
Hùng Cách Cách hát đến khàn cả giọng, mắt say lờ đờ,
mông lung, cô ngẩng đầu nhìn về bốn phía thì phát hiện trên bàn, trừ cô
và Phó Khương thì không còn người nào nữa! Những người khác đã bị Phó
Khương chuốc say, sau đó đẩy xuống dưới gầm bàn rồi.
Phó Khương
xiêu vẹo dựa vào bàn, lộ ra lồng ngực hấp dẫn. Ánh mắt của anh say lờ
đờ, mông lung nhìn Hùng Cách Cách, nhếch miệng cười, giọng nói đứt
quãng: “Hùng Cách Cách, anh vẫn... vẫn luôn muốn nói với em một câu... “
Hùng Cách Cách ngọng nghịu hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”
Phó Khương đưa hai tay áp lên má của Hùng Cách Cách, hôn một cái “chụt” lên trán cô rồi nói: “Sinh nhật vui vẻ, Hùng Cách Cách!”
Hùng Cách Cách cười ha ha: “Vui vẻ, vui vẻ... Vui vẻ không giảm giá!”
“Rầm” một tiếng, Phó Khương cũng ngã xuống.
Trên bàn, chỉ còn lại một mình Hùng Cách Cách.
Cô thấy ba người đàn ông đều uống say rồi chui xuống gầm bàn, cả bàn tiệc
chỉ còn lại một mình mình thì trong lòng dâng lên cái cảm giác tự hào
không cách nào đè nén được. Quá nhiên tửu lượng của cô rất đáng khen
ngợi!
Hùng Cách Cách đứng lên bàn, cô cũng không thèm để ý đến
nếp váy áo nhăn nhúm khó coi mà giang rộng hai cái chân trắng nõn, hất
cằm lên, tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to: “Ta vẫn cho rằng
mình là tổng công xinh đẹp, hôm nay ta mới phát hiện thì ra mình chính
là Đông Phương Bất Bại! Oa ha ha ha... Oa ha ha... “
Lúc Hùng Cách Cách đang ngông cuồng cười lớn tiếng thì cây nến cuối cùng cũng tắt ngóm.
Hùng Cách Cách không còn bộ dạng say rượu như lúc trước nữa, cô nhảy khỏi
cái bàn. Hai chân cô như nhũn ra, không đứng vững được nên trực tiếp ngã luôn xuống đất, cô ngã đau đến mức đầu óc xoay vòng, choáng váng. Một
lúc sau, cô mới hít mũi một cái, lồm cồm bò dậy. Cô vừa bò vừa tìm kiếm
thứ gì đó.
Cầm một cái chân lên, ngửi một cái, thối quá, bỏ qua!
Sờ tới một khuôn mặt, vuốt vuốt, không mềm không láng mịn, bỏ qua!
Trong bóng tối, có người rên lên một tiếng. Tiếng rên đó mập mờ và ngây ngất
giống như tiếng mưa rơi trên tàu lá chuối vào mùa hạn hán; lại giống như một chiếc que diêm được thắp lên trong bóng tối, tỏa ra vầng sáng ấm
áp; rồi lại giống như truyện manga người lớn đánh thẳng vào đầu Hùng
Cách Cách!
Hùng Cách Cách giống như con gấu mù ngửi thấy mùi mật ong, lập tức nhào tới. Tốc độ này, dáng vẻ này nhất định làm người ta
kinh ngạc.
Cô ôm lấy một thứ gì đó lại cười gian hê hê, sau đó lảo đảo đứng dậy, vác lên trên lưng, nửa kéo nửa gánh đi lên lầu hai.
Hây da, Hây da, kéo ông xã lên lầu nào!
Hùng Cách Cách rất hài lòng, chỉ thiếu quơ tay múa chân nữa thôi.
Hôm nay thật sự là một ngày lành, cuối cùng kế sách mang tính lịch sử của
cô cũng đã thực hiện được! Tiểu Hàng Hàng ơi, anh mau theo em đi! Ủa tại sao lại gọi anh ta là Tiểu Hàng Hàng vậy cà? Hình như cách gọi này rất
giống cách gọi của Phó Khương nha.
Phó Khương với Tiểu Hàng Hàng đều trong trắng sao?
Ô ô... Cô thật xin lỗi Phó Khương! Tiểu Hàng Hàng của anh ta sắp bị cô ăn sạch rồi.
Chỉ cần là trai đẹp, tất cả đều là của cô! Cô chính là tổng công xinh đẹp
trong truyền thuyết! Cô chính là nhân vật nổi tiếng trong lịch sử: Đông
Phương Bất Bại!
Hùng Cách Cách hỗn loạn.
Hùng Cách Cách
tiện tay đẩy cửa một căn phòng ra, ném thứ trên vai mình lên giường, sau đó... Cười dâm đãng nhào tới, bắt đầu giở trò, đắc ý nói: “Tiểu bảo
bối, mau theo em đi! Em nhớ anh muốn chết! Mau cho em đi!”
Người nọ không có giãy giụa, Hùng Cách Cách lại nhiệt tình, diễn đến độ nghiện.
Cô dùng răng xé áo anh, dùng móng vuốt tuột quần anh, sau khi quần áo anh
đều bị cô xé thành những mảnh nhỏ thì lúc này cô mới hài lòng, hứa nỉ
non: “Không được khóc! Em sẽ nhẹ nhàng với anh nha... Nấc... “ Mắt Hùng
Cách Cách khép lại, thân thể nghiêng một cái, ngã xuống giường ngủ say
như chết.
Còn người đang giả chết thì lập tức mở mắt ra.
Hùng Cách Cách, em đổ dầu, đốt lửa, mà muốn an toàn rút lui sao, muốn yên
tĩnh mà ngủ sao? Định làm mà không chịu trách nhiệm hả?!
Chỗ nào đó rất nóng, rất khó chịu, làm sao có thể chịu đựng được?
Người nào đó nhếch môi cười, lật người Hùng Cách Cách lại, đè lên người cô
rồi hôn từng chút từng chút lên cánh môi mềm mại, tiến hành bước dạo đầu chậm rãi, dịu dàng. Sau đó anh từ từ đi vào thân thể trắng như tuyết.
Anh giống như tín đồ sùng bái thánh nữ của mình, mỗi bước tiến lùi đều
dịu dàng, ngập tràn yêu thương.
Hùng Cách Cách rên ư ư, giống như đang hưởng thụ sung sướng rồi cũng có lúc không chịu nổi mà khóc thút thít.
Vật nào đó bởi vì sắp được thỏa mãn mà căng trướng ngập tràn.
Tối nay, anh muốn nếm mùi vị từng tấc da thịt của Hùng Cách Cách, muốn cho
cô run rẩy ở trong ngực anh rên rỉ, nở rộ, xinh đẹp...
Cả đêm gió xuân kiều diễm, mùi vị mê người.
Bốn giờ sáng hôm sau, Hùng Cách Cách tỉnh lại đúng lúc như mọi khi. Cô hét
lớn một tiếng “HAAA”, thân thể cũng bật dậy mấy giây sau đó ngã lại
xuống giường.
Đau! Toàn thân cô giống bị người nào đánh cho một trận vậy, cực kì đau!
Có ai đã nhân lúc cô ngủ, đánh cô de đến mức đau toàn thân, cả người ê ẩm?! Ra tay thật ác mà!
Hùng Cách Cách nhe răng, lắc lắc cái đầu đang còn mơ hồ, vừa định duỗi
người, giãn gân cốt một chút thì lại giật mình phát hiện: Bên cạnh cô
có một người đàn ông... trần truồng đang ngủ!
Đúng vậy! Là một người đàn ông trần truồng. Một người đàn ông trần truồng không mảnh vải che thân!
Tay chân thon dài, vòng eo mê người, cái bụng phẳng lì, da thịt màu lúa
mạch. Mái tóc đen xanh, nhẹ nhàng che phủ cái trán, cũng che khuất lông
mày. Lông mi thật dài, đôi mắt hẹp dài đang nhấp nháy. Sóng mũi cao,
thẳng, màu môi hơi nhạt, cằm lú nhú râu.
Hùng Cách Cách hít vào một hơi, sợ hãi tới mức tim cô đập thình thịch liên hồi, hai chân cũng không động đậy được!
Người này...người này... là…. là... Phó Khương?!
Tại sao Phó Khương lại ở trên giường của cô? Tại sao? Tại sao hả?! A! A! A!
Có bị nội thương hay không? Có sợ hết hồn không? Có ý định đập đầu vào tường không?! Có!
Mà khoan đã, để cho cô suy nghĩ một chút, dường như tối hôm qua cô có lên
kế hoạch dâng hiến cho Tô Hàng. Đúng vậy, đúng là cô có ý định này.
Nhưng tại sao giờ phút này người nằm ở trên giường cô không phải Tô
Hàng, mà là Phó Khương?!
Là Phó Khương Bá Vương đã... ấy cô sao?
Không, không phải vậy. Phó Khương là thụ mà! Phó Khương đã bị cô đá liệt rồi mà! Anh ta... Anh ta không có khả năng đó mới đúng.
Chẳng lẽ... tối hôm qua cô nhận nhầm người? Mượn dịp say rượu cô đã lôi Phó
Khương lên lầu? Sau đó... cưỡng hiếp? Phó Khương bị cô đá liệt dương rồi mà còn bị cô cưỡng hiếp, quả nhiên là bá đạo! A, không… không… không, ý của cô không phải như vậy, cô muốn nói quả nhiên mình là cầm thú mà! A, dường như nói như vậy cũng không đúng, tóm lại chuyện này quá đáng sợ!
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ai có thể nói cho cô biết đáp án thỏa đáng được không? Cầu cho cái đáp
án này không quá kinh thiên động địa, ngàn vạn lần không được như thế, nếu không, cô thật sự không có mặt mũi gặp Phó Khương và hai con sói kia
nữa.
Hùng Cách Cách muốn chạy trốn nhưng không làm sao đứng dậy
được, chân run cầm cập. Cô dùng sức đấm đấm hai chân của mình, sau đó
cẩn thận từng li từng tí vén chăn lên để kiểm tra drap giường.
May quá, trên giường không có vết máu, có phải cô vẫn là cô gái còn trinh không? Tạ ơn trời đất.
Ai ya! Không đúng. Trước kia lúc cô tập võ thì màng trinh đã bị rách rồi. Cô còn nhớ rõ lúc ấy không biết đến tấm màng kia, chỉ nghĩ là mình bị
nội thương, còn định đi kiếm ba lấy thuốc. May mà có mẹ ở bên cạnh hỏi
rõ ràng nguyên do, nếu không cũng không biết mọi chuyện sẽ loạn đến cỡ
nào.
Nghĩ như vậy, lòng của Hùng Cách Cách nặng nề thêm.
Đúng là tự gây nghiệt, không thể sống rồi!
Hùng Cách Cách muốn nổi cáu, nhưng lại không biết nên nổi cáu với ai?!
Với Phó Khương sao? Xem ra anh ta vô tội mà.
Nếu như Phó Khương vô tội thì cô chính là tội phạm rồi!
Hùng Cách Cách nhìn trộm bốn phía, thấy chăn mền hỗn độn, không nhìn thấy
dưa leo bị gãy hay là lạp xưởng bị bứt bỏ, lúc này mới len lén thở dài
một hơi. Nếu cô mà biết được tối hôm qua chính tay mình đã cầm quả dưa
leo thật của Phó Khương thì nhất định cô sẽ xấu hổ mà chết! Dĩ nhiên,
chết như thế cũng coi như là chết có ý nghĩa rồi. Haizz... Không thể
nghĩ xa như vậy được? Đúng, không thể!
Hùng Cách Cách cảm thấy mũi cay cay, cô trở nên rối rắm hơn lúc nào hết.
Đúng lúc này, Phó Khương chậm rãi mở mắt ra. Trong nháy mắt, lúc anh nhìn thấy Hùng Cách Cách thì người lập tức nhảy bắn lên.
Có lẽ do phản ứng của Phó Khương quá kịch liệt nên làm cho Hùng Cách Cách
bị giật mình! Cô ôm đầu theo bản năng, la lên: “Không phải tôi, không
phải tôi!”
Cô đã làm gì mà hoảng hốt như thế?
Phó Khương nhếch môi cười mà vào lúc Hùng Cách Cách không nhìn thấy được. Sau đó
cả người anh nhào tới trước người Hùng Cách Cách, kích động nói: “Hùng
Cách Cách, cám ơn em!”
Hùng Cách Cách không hiểu gì cả, ngẩng đầu lên hỏi lại: “Hả?” Anh cảm ơn cô vì cái gì nhỉ?
Phó Khương nhìn vào mắt của Hùng Cách Cách, nghiêm túc nói: “Anh còn tưởng
rằng đời này anh sẽ không làm đàn ông được nữa. Không nghĩ tới, tối hôm
qua em ôm chặt anh, nói với anh hãy để cho em chia sẻ nỗi thống khổ của
anh, hãy để cho em đền bù lỗi lầm của mình.” Em có biết trừ em ra, anh
cũng không có thói quen tiếp xúc với những cô gái khác. Khuynh hướng
giới tính của anh, chắc em cũng biết rồi. Không thể phủ nhận rằng anh
thích em, trừ em ra, anh sẽ không nữa thích bất kỳ cô gái nào nữa.
”Cũng bởi vì anh thích em, cho nên anh không muốn làm như vậy với em. Anh từ
chối nhưng em lại... Ai... Mà thôi, kết cục như vậy cũng không tệ. Anh
không cần em chịu trách nhiệm đâu.”
Hùng Cách Cách trợn to hai
mắt, giống như một con hồ ly nhỏ bị hoảng sợ. Cô cố gắng tiêu hóa những
lời mà Phó Khương nói. Qua một lúc lâu, cô mới chỉ mình lỗ mũi, ngọng
nghịu hỏi: “Anh nói tôi đã dùng chính mình để giúp anh trị bệnh bất
lực?”
Phó Khương gật đầu một cái, ánh mắt rất chân thành nói: “Cám ơn em.”
Hùng Cách Cách ôm lấy mình đầu, dùng sức đấm đấm: “Đừng cám ơn tôi, đừng cám ơn tôi, tôi muốn xỉu.” Cô đâu chỉ muốn xỉu. Giờ này đầu óc của cô xây
xẩm, choáng váng rồi! Người cô giống như mới vừa mới chơi tàu lượn siêu tốc xong, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn bị sợ đến hoáng váng.