Thế hiển từng nghĩ có khi nào Xuân nhi chưa từng ngủ hay không? Bởi vì chưa bao giờ Thế Hiển dậy sớm bằng Xuân nhi. Mỗi sớm tỉnh dậy đều đã không còn thấy Xuân nhi nằm bên mình.
Mùi vị thoang thoảng của thức ăn lan vào không khí. Thế Hiển lười biếng nằm trong chăn, hai mắt vẫn còn nhắm chặt cũng bị mùi vị quyến rũ này lôi dậy…^ ^
Sau khi Xuân nhi đến có gì khác biệt không? Có, có rất nhiều nha. Sau khi Xuân nhi đến thức ăn lúc nào cũng ngon hơn lúc trước rất nhiều. Phòng cũng ấm ơi là ấm, thơm ơi là thơm nha. =]]]]Và đương nhiên gian phòng của cửu thiếu gia này cũng thay đổi không ít… thật là, rất giống như lúc mẫu thân còn sống. Thế Hiển chột dạ nghĩ. Nụ cười thoáng mang nét ưu tư.
-“Xuân nhi a…”-Thế Hiển mỉm cười gọi, nhận lại là cái gật đầu quen thuộc trong quá khứ lẫn thực tại. Gọi Xuân nhi cùng gọi mẫu thân liệu có điều gì khác biệt nhỉ?
Thế Hiển ngồi xuống dùng điểm tâm. Xuân nhi vẫn nhìn ngắm bầu trời xanh không tì vết.
-“Hôm nay…”
Thể Hiển hơi ngẩn đầu nhìn.
-“…đến xin lỗi cha huynh đi!”
Tiểu thiếu gia vừa nghe xong liền giận dỗi, đập muỗng xuống bàn.
-“Muội cũng như họ, muội không tin huynh!”
Xuân nhi vẫn không nhìn tới Thế Hiển bên cạnh đang uất ức như thế nào, vẫn nhìn trời.
Rất lâu sau mới lên tiếng.
-“Không có lửa làm sao có khói?”
Thế Hiển lấy muỗng dầm nát thức ăn, xả giận.
-“Muội không tin huynh?”
Xuân nhi hơi cúi đầu, mái tóc dài nhẹ nhàng che khuất nụ cười dịu dàng.
-“Mau ăn xong, còn đến chỗ của lão gia học.”
Cuối cùng, Xuân nhi bỏ mà đi chỉ còn lại mình Thế Hiển oán giận mà ăn cho xong điểm tâm. Rắc rối, tại sao hôm nào cha cũng bắt mình đến sớm nhất?
***
-“Ai da … cửu đệ thật siêng năng nha. Hôm nào sương còn chưa kịp tan cũng đã lặn lội đến chỗ phụ thân rồi… Càng khiến cho kẻ làm ca ca của đệ thấy hổ thẹn à…”
Nhị thiếu gia nhàn hạ ngồi trên ghế rung đùi, lớn tiếng “ khen ngợi” Thế Hiển. Còn không quên tặng đệ đệ mình cái cười nửa miệng đầy đắc ý.
-“Cũng phải thật cảm tạ chủ ý của Nhị ca, tiểu đệ mới có được ngày hôm nay.”
Thế Hiển xoa người nhìn về phía ca ca đáng yêu của hắn khen tặng một câu.
Nhị thiếu gia phun luôn điểm tâm đang ăn, cười đến răng muốn rớt hết ra ngoài. Nha hoàn trên dưới nhìn Thế Hiển khinh khi cười… chủ nhân không phải không coi loại hạ nhân này ra gì sao chúng ta cũng đâu cần phải kính nể hắn chứ.
-“Hay… hay lắm… Hiền đệ ngày mới vui vẻ… ha ha ha.”
Thế Hiển làm lơ quay mặt định bỏ đi, chuyện này còn gì là xa lạ nữa… Từ xa vang lên tiếng nói thanh thoát ngọt ngào.
-“Thành nhi, con thật là sao không giữ phép tắc gì vậy?”- Đại phu nhân bước tới lên tiếng trách móc, đồng thời đánh ánh mắt “ngọt ngào” sang Thế Hiển.
-“Phải như Cửu đệ của con kìa. Cổ nhân quả nói không sai đã là kẻ thanh cao thì không nói, còn loại tiện nhân cũng chỉ sinh ra toàn là tiện nhân. Phải không Cửu nhi?”
Đại phu nhân nở nụ cười diễm lệ, câu nói dường như cố ý kéo dài ra.
Thế Hiển chăm chăm nhìn xuống mặt đất khô cứng… uất ức trong lòng mang kìm nén lại. Không được, tuyệt đối không được biểu lộ ra nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra.
-“…Đại phu nhân, người nói phải.”-thấp giọng nói.
-“Ây da… sao cứ cuối gằm mặt xuống như vậy?”
-“Mẫu thân người coi đệ đệ ngay cả y phục cũng không được đàng hoàn, vải vóc phụ thân cho chúng ta bấy lâu nay không phải còn thừa rất nhiều sao? Có phải hay không nên đem cho Cửu đệ a… thật tội nghiệp nha…”
-“Thành nhi, còn nói còn thiếu nha. Hằng ngày chúng ta ăn toàn cao lương mỹ vị, còn dư rất nhiều à, nên mang cho đệ đệ của con một ít. Ăn uống đạm bạc như vậy sao làm nên nghiệp lớn được chứ?”
Đại phu nhân trưng ra bộ mặt thương cảm vô ngần nhìn Thế Hiển.
-“Con coi Lục mẫu của con bạc mệnh nên chết nơi nào còn không hay biết, để lại Cửu đệ của con đơn độc, không ai dạy bảo… mà trẻ con không được dạy sớm muộn gì cũng trở thành loại hư hỏng đầu đường xó chợ hay sao. Sau này con cùng các huynh đệ phải quan tâm để mắt đến đệ đệ mà còn dạy bảo cho đó nha. Thật đáng để chúng ta thương hại à…”
-“Mẫu thân yên tâm trước nay chúng con luôn để tâm tới Cửu đệ mà. Phải không, hiền đệ?”
Hai mẹ con họ cứ thi nhau tung hứng thêu dệt nên những chuyện tốt lành… Còn Thế Hiển chỉ lẳng lặng nghe. Thế gian này, lòng người này quả thật khôn lường.
-“Phu nhân, Thế Hiển còn phải đến chỗ của cha… Xin phu nhân thứ lỗi…”
Nói xong đi thẳng một mạch ra khỏi gian phòng của Đại phu nhân. Bên tai vẫn nghe rõ tiếng cười lớn của bọn họ… Trong lòng là gì đây?…
Mẫu thân, con có thật có lỗi với người!…
***
Người đang khuất mình sau bóng cây đại thụ đằng xa, dõi theo từng bước chân Thế Hiển. Mái tóc nhẹ bay. Lá vàng… rơi. Trời xanh…
Mong manh… mong manh…
***
Vương lão gia, dù văn hay võ đều là chính mình dạy cho các con. Duy chỉ Thế Hiển, còn lại những người khác luôn khiến ngài hài lòng.
(Tại sao? =]])Bởi vậy mỗi ngày luôn phải đến sớm hơn những người khác, buổi chiều cũng phải đến chỗ của ngài cũng có khi… cả tối cũng phải đến.
-“Con không đánh Nhị ca tại sao con phải nhận?”
-“Còn cãi. Mọi người đều chính mắt nhìn thấy không phải sao?”
-“Mọi người là ai? Là Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân, Ngũ phu nhân. Là Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca, Ngũ ca, Lục ca, Thất ca, Bát ca, Thập đệ. Là đám người hầu của họ. Đâu phải là cha? Nếu cha không tận mắt thấy, tại sao cứ một cũng là con sai, hai cũng là con sai? Tại sao lần nào cũng là con? Tại sao?”-Thế Hiển tức giận, mang uất ức trong lòng mà nói ra. Việc này đâu phải chỉ mới diễn ra một lần. Gần mười năm qua, bao nhiêu tội lỗi đều đổ lên đầu cậu. Tại sao chứ?
Vương lão gia nhất thời không nói được lời nào. Sắc mặt âm trầm. Đứa con này thật là…
-“Vậy tại sao Nhị ca cùng mọi người lại nói là ngươi đánh?”
-“Hắn…”-Thế Hiển nhìn lại phụ thân mình. Chưa một lần dù chỉ một lần tin mình. Cũng chưa bao giờ đứng về phía mình. Có nói bao nhiêu cũng là vô ích mà thôi.
Hai cha con họ cứ như vậy, Vương lão gia nhấp vài ngụm trà sắc mặt không thay đổi, Thế Hiển ngang bướng nhất quyết không nhận là mình sai. Đến khi tách trà cạn sạch cũng không hề có ai nói thêm lời nào.
-“Chỉ cần ngươi tìm được chứng cứ chứng minh ngươi vô tội, lúc đó cha sẽ tin ngươi.”
Thế Hiển chợt mỉm cười. Chua xót. Chả thà không nói còn hay hơn. Chứng cứ, trong phủ này chỉ có Xuân nhi là có thể tin tưởng… mà sáng nay… Nói trắng ra, tội lỗi này mình đều phải nhận.
Hai ánh mắt thoáng chốc giao nhau. Là gì đây? Là thất vọng sao? Không, cha vốn không tin mình còn cần gì phải thất vọng. Ánh mắt cha vẫn như vậy, vẫn là thờ ơ vẫn là vô tình. Có phải… người chưa từng…