Vân Hạ Sơ ngủ mơ màng, cô
nghe thấy tiếng cãi nhau nhỏ của Đào Đào và Ngô Mạt ngoài phòng khách, cô liền
trở mình nhếch mép mỉm cười một cách chán chường, sau đó lại thiếp đi.
Mỗi lần Đào Đào từ quán bar đi làm về, Ngô Mạt lúc nào cũng nhắc nhở cô nên ăn
mặc đoan trang hơn một chút, trang điểm nhạt đi một chút, nước hoa tốt nhất là
dùng loại có mùi thơm dịu.
“Cậu đừng có góp ý, nhóc con thì biết cái gì?” Đào Đào tỏ ra không thèm chấp.
Ngô Mạt bực lắm, liền cự nự: “Không được gọi em là nhóc con.”
Đào Đào ngoảnh đầu lại, cười rất quyến rũ. Ngô Mạt đỏ bừng mặt, quay đầu lại
xem ti vi, cảm thấy không tự nhiên tí nào.
Đào Đào ra khỏi nhà vệ sinh khi đã tẩy trang, rửa mặt xong xuôi, chiếc váy ngủ
hai dây để lộ ra bờ vai tròn trịa, trắng ngần, mái tóc xoăn chưa khô hẳn phủ
trên bờ vai trần. Ngô Mạt ngồi trên sofa, mắt nhìn chằm chằm vào ti vi, hai má
đỏ bừng. Đào Đào thè lưỡi, ghé sát vào người cậu, đôi mắt sáng ngời, hơi thở
thơm mát, cười ranh mãnh, hỏi: “Cậu sao vậy, sao mặt đỏ vậy?”
“Không, không sao cả!” Theo phản xạ, Ngô Mạt liền thu mình trên sofa, giọng
cứng lại.
“Sao cậu toàn ngủ muộn vậy, đợi tôi hả?” Đào Đào cười hích hích lấy vai xô vào
Ngô Mạt.
“Đâu có, em xem ti vi, em ngủ đây.” Ngô Mạt ném chiếc điều khiển xuống, luống
cuống né tránh Đào Đào đứng sau cười rất vô tư.
Buổi sáng đi làm, An Hinh như cơn gió cuốn vào phòng
Vân Hạ Sơ, mắt trợn tròn như mắt ốc nhồi: “Hạ Sơ, hôm qua cậu nói chuyện với
người ta thế nào vậy, tớ vừa gọi điện cho anh chàng hoàng tử một trăm phần trăm
đó, anh ta chính thức từ chối rồi.”
Hạ Vân Sơ đang sửa bản thảo, nghe thấy vậy liền bỏ kính ra, ngẩng đầu lên nhìn
An Hinh với vẻ bực dọc: “Từ chối rồi hả? Tớ có nói gì đâu? Hôm qua anh ta nói
sau khi suy nghĩ sẽ gọi điện thoại cho tớ.”
An Hinh chỉ vào điện thoại: “Thế bây giờ cậu gọi ngay cho anh ta để hỏi đi, vừa
nãy anh ta đã chính thức từ chối tớ rồi.”
“Thôi được.” Vân Hạ Sơ xòe tay ra với vẻ miễn cưỡng: “Cho tớ số điện thoại.”
“Cậu nói chuyện cả buổi tối mà ngay cả số điện thoại của người ta cũng không
xin được hả.” An Hinh bực lắm.
Nét mặt Vân Hạ Sơ vẫn tỏ ra rất bình thản: “Không nghĩ ra là phải xin.”
“Vân Hạ Sơ, đề nghị hãy chú ý đến thái độ làm việc của cậu, nếu để mất chàng
hoàng tử một trăm phần trăm này thì tớ nghĩ cậu phải sang châu Âu để mời hoàng
tử đấy.” An Hinh đưa cho cô số điện thoại: “Đề nghị cậu hãy trân trọng số điện
thoại mà khó khăn lắm tớ mới xin được này.”
Hoàng tử một trăm phần trăm gì, rõ ràng là gã vô lại một trăm phần trăm thì có!
Vân Hạ Sơ thầm nghĩ, nhưng không dám thể hiện thái độ gì ra mặt, nhấc điện
thoại lên trong cơn giận dữ của An Hinh.
An Hinh kiêm nhiệm chức giám đốc điều hành của công ty, tư duy nhanh nhẹn, rất
nhiều ý tưởng, cộng với con mắt nhìn người rất chuẩn. Gần hai năm trở lại đây,
từ một cơ sở thiết kế đồ trang sức nhỏ, công ty Ân Y đã phát triển quy mô như
hiện nay hoàn toàn dựa vào chiếc lược kinh doanh của An Hinh và tài năng thiết
kế của Vân Hạ Sơ. Hai bên kết hợp với nhau, mới có thể đưa thương hiệu nhỏ này
thành một thương hiệu có tiếng tăm. Từ trước đến nay Vân Hạ Sơ rất tin tưởng
vào con mắt của An Hinh, chính vì thế trong khâu quảng cáo, cô chỉ nói rõ ý
tưởng thiết kế sản phẩm mới, còn lại toàn bộ giao cho An Hinh quyết định.
Nhưng lần này, Vân Hạ Sơ không thể hiểu nổi, tại sao An Hinh lại ngắm trúng gã
vô lại đó? Đúng là dáng dấp, các nét không có gì để chê, nhưng con người hắn ta
toát ra một vẻ gì đó rất không phù hợp với phong cách duy mỹ sâu sắc mà kịch
bản Đêm hè cổ tích đề ra.
Ở đầu bên kia điện thoại, nghe thấy Vân Hạ Sơ hỏi về công việc, Cảnh Thần liền
trả lời ngay: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Giọng nói đều đều này khiến Vân
Sơ Hạ sững sờ một lát, cô chưa kịp nói hết thì đầu bên kia đã vọng lại tiếng
tút tút. Vân Hạ Sơ đành phải nhún vai một cách bất lực trong khi An Hinh đang
nhìn cô bằng ánh mắt kỳ vọng.
“Tớ mặc kệ thôi, giao hết cho cậu, không làm được thì đừng có trách phòng quảng
cáo của bọn tớ không phối hợp với phòng thiết kế của bọn cậu.” An Hinh buông
một câu rồi bỏ đi, một lát lại đẩy cửa vào buông thêm một câu nữa: “Nếu chưa
quyết định được người mẫu nam thì công việc quảng cáo đành phải gác lại. Không
tuyên truyền được cho sản phẩm mới, hậu quả thế nào tớ không phải nói nhiều
nữa.”
Để lại Vân Hạ Sơ tựa người vào ghế, nhìn số điện thoại của tên vô lại đó với vẻ
mặt hết sức rầu rĩ, ra sức thuyết phục mình: “Vân Hạ Sơ, đây là công việc,
không nên dựa vào sở thích cá nhân.” Một lúc lâu sau, cô mới hạ được quyết tâm
nhấc điện thoại lên một lần nữa, cô cố gắng kiềm chế nỗi bực bội trong lòng:
“Xin chào anh Cảnh Thần, tôi là Vân Hạ Sơ, công ty chúng tôi rất có thiện chí
muốn hợp tác với anh, nếu anh có yêu cầu gì thì cứ nêu ra.”
“Vậy hả? Tôi có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào ư?” Giọng Cảnh Thần toát lên một
vẻ giễu cợt.
Vân Hạ Sơ cố gắng kìm chế cơn thịnh nộ có thể bùng phát bất cứ lúc nào, nhẫn
nại trả lời: “Đúng vậy, chỉ cần yêu cầu của anh nằm trong phạm vi chúng tôi có
thể chấp nhận, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng.”
Sau khi đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, Cảnh Thần liền nói: “Thôi được,
sau khi hết giờ làm việc em đến nhà anh, để anh xem thiện chí của em thế nào?”
Nói xong liền cúp máy.
Vân Hạ Sơ hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng bực bội.
Hết giờ làm việc, lề mề hồi lâu ở văn phòng, làm hỏng bản thiết kế đã làm gần
xong, cuối cùng mới hạ được quyết tâm, thu dọn đồ đạc, rời công ty về phòng 706
gặp Cảnh Thần.
Thái độ của Cảnh Thần ngày hôm nay, cũng tạm coi là nghiêm túc.
Anh pha trà đặt lên tràng kỷ, vừa mỉm cười nhìn Vân Hạ Sơ trong bộ váy công sở,
mái tóc búi cao, mặt lạnh như tiền, vừa điềm đạm mời cô uống trà, thấy cô mãi
vẫn không nói gì, liền nhắc: “Vân Hạ Sơ, anh nhớ là hình như em đến để bày tỏ
thiện chí của quý công ty đúng không?”
Vân Hạ Sơ nhìn Cảnh Thần với nụ cười khó chịu trên môi, đón lấy cốc trà, lặng
lẽ nhấp một ngụm, cố gắng để mình thật bình tĩnh, lựa chọn cách mở đầu nhẹ
nhàng: “Anh Cảnh Thần, tôi có mặt ở đây là đại diện cho thiện chí của công ty,
bây giờ mời anh hãy đưa ra điều kiện của mình.”
Dàn âm thanh phát ra bài hát Better Man với giai điệu chậm rãi.
…
Lord
I’m doing all I can.
To
be a better man.
…
Vân Hạ Sơ thấy cảnh tượng này không có gì khôi hài hơn
là việc lấy bài Beter man làm nhạc nền. Cô hắng giọng, ngồi rất nghiêm túc
trong tiếng nhạc du dương.
Cảnh Thần ngồi xuống bên cạnh Vân Hạ Sơ, thấy cô ngồi thẳng đơ, túi xách đặt
trên hai chân đang khép chặt, mái tóc được búi rất mượt, để lộ ra sợi dây
chuyền thạch anh màu tím trên cổ, một nửa là bạc, một nửa là các hạt thạch anh
màu tím được xâu bằng dây bạc, đi kèm với chiếc vòng tay cùng kiểu, nhìn rất
tinh tế.
Thấy Cảnh Thần nhìn chăm chú vào chiếc vòng đeo tay, Vân Hạ Sơ liền mỉa mai:
“Thạch anh tím có thể tránh tà.”
“Ồ! Vậy hả?” Dường như Cảnh Thần cũng đã nhận ra vẻ chế giễu trong câu nói của
cô, anh ghé sát ngó vào sợi dây chuyền thạch anh trên cổ cô với vẻ rất hào
hứng, sợi dây chuyền tỏa ra ánh sáng dịu mắt trên làn da trắng ngần.
Thấy vậy, Vân Hạ Sơ liền nghiêng người ra phía sau để tránh ngón tay anh chàng
sờ mó, nhưng cô vẫn cảm thấy rùng mình khi bị anh chạm ngón tay vào da: “Anh
làm gì vậy?”
“Không có gì cả, anh chỉ muốn xem có thật là nó tránh được tà không thôi.” Nét
mặt Cảnh Thần tỏ vẻ rất vô tội.
“Anh Cảnh Thần, đề nghị anh hãy thể hiện thiện chí của anh, tôi đại diện cho
công ty đến để bàn chuyện hợp tác với anh. Đây là hợp đồng của chúng tôi.” Vân
Hạ Sơ quyết định đi thẳng vào vấn đề. Cô lấy từ trong túi ra bản hợp đồng và
đưa cho Cảnh Thần. Cô nghĩ bụng đã đến nước này thì tốt nhất anh đừng kiêu kì
quá, nếu thực sự không được thì ngày mai chúng tôi sẽ công khai tuyển người
mẫu. Tôi không tin là không tìm được người phù hợp.
Cảnh Thần đón lấy bản hợp đồng, xem qua một lượt, đặt lên tràng kỷ: “Hợp đồng
thì không có vấn đề gì, thù lao thì cứ trả theo mức chung của thị trường thôi,
nhưng…” Nói đến đây anh liền dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Vân Hạ Sơ cười cười.
Nhưng cái gì? Trái tim Vân Hạ Sơ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, anh ta muốn
làm gì? Theo phản xạ, cô chỉ muốn đưa tay ra giật lấy bản hợp đồng và bỏ đi.
“Vân Hạ Sơ, e rằng thiện chí của em không nhiệt tình cho lắm.” Cảnh Thần dựa
vào sofa, bắt chân chữ ngũ, cười rất tươi: “Anh chỉ có một ý tưởng e rằng hơi
thái quá, muốn nhờ em thiết kế cho anh một bộ trang sức, anh chuẩn bị cầu hôn
với cô gái mà anh yêu nhất.”
Vân Hạ Sơ quay đầu sang nhìn khuôn mặt điển trai đáng ghét của kẻ đang ngồi
trên sofa, hỏi lại: “Chính là điều kiện này ư?”
“Đúng vậy, không còn điều gì nữa đâu, thế có được không?”
“Không vấn đề, anh có thể ký tên được rồi, sau đó ghi lại sở thích của bạn gái
anh rồi gửi vào hòm thư cho tôi, ba ngày sau tôi sẽ đưa cho anh bản thiết kế
mẫu.” Vân Hạ Sơ đưa hợp đồng cho Cảnh Thần và thỏa thuận rất nhanh.
Cầm bản hợp đồng đã được Cảnh Thần ký tên, Vân Hạ Sơ chào tạm biệt rồi ra về,
miệng thở phào một tiếng, không hiểu sao trong lòng lại thấy hụt hẫng.
“Bye bye!” Cảnh Thần đứng sau lưng nheo mắt hôn gió tạm biệt, Vân Hạ Sơ coi anh
ta là không khí, không buồn quay đầu lại mà bước thẳng lên bậc thang. Vừa bước
lên bậc đầu tiên, đột nhiên cô thấy mắt mình hoa lên, trước mắt tối sầm, trong
tích tắc cuối cùng trước khi ý thức trở nên mơ hồ, Vân Hạ Sơ nghe thấy tiếng
bước chân vội vã của Cảnh Thần, người cô mềm nhũn và ngã vật ra.
Đây là lần thứ hai Vân Hạ Sơ được đưa vào bệnh viện vì ngất xỉu, nhưng lần này
tỉnh lại, thái độ của Đào Đào và Ngô Mạt đều có gì đó bất thường. Vân Hạ Sơ hỏi
nhỏ: “Có chuyện gì vậy, nghiêm trọng lắm à, bệnh của tớ nặng lắm ư?”
“Không, em…” Cảnh Thần ghé sát vào, cười rất tươi, nhìn rất khó chịu.
Đào Đào lườm Cảnh Thần một cái: “Không liên quan gì đến anh, anh tránh ra một
chút được không? Nói rồi cô liền đuổi anh sang một bên, nghiến răng nói: “Hạ
Sơ, cậu có thai rồi, bác sĩ nói sắp được một tháng. Cậu cũng chẳng chú ý gì cả,
ăn uống không đủ chất, đường huyết thấp quá nên mới bị ngất.”
“Hả! Không thể như thế được!” Nghe thấy tin này, Vân Hạ Sơ liền sững sờ, gần
đây cô thường xuyên cảm thấy chóng mặt, nhưng cũng không chú ý gì. Vì từ trước
đến nay đường huyết của cô hơi thấp, không thể ngờ rằng mình lại có thai ngoài
ý muốn. Chuyện này thật quá vô lý. Hạ Sơ không thể nghĩ được rằng mình lại gặp
phải chuyện đen đủi như vậy.
“Lúc bác sĩ tuyên bố kết quả, bọn tớ đều có mặt ở đó.” Đào Đào vỗ vai Hạ Sơ, an
ủi cô: “Không sao, có bọn tớ mà.”
“Chị Hạ Sơ, ai bắt nạt chị vậy?” Ngô Mạt quỳ xuống bên giường, nắm chặt bàn tay
Vân Hạ Sơ.
Vân Hạ Sơ đã trở về với thực tế sau một hồi sững sờ, nhìn cậu nhóc Ngô Mạt và
Đào Đào với nét mặt trịnh trọng, cố gượng cười nói: “Mọi người đừng lo lắng.”
“Hạ Sơ, cái thai là của Triệu Chí Hàm ư?” Đào Đào nghĩ một lát rồi hỏi nhỏ.
Vân Hạ Sơ liền lắc đầu với vẻ ngượng ngùng. Đào Đào sửng sốt trợn tròn mắt:
“Thế có phải thông báo cho người đó không?”
“Không cần, tôi biết rồi.” Cảnh Thần đang đứng một bên bất ngờ lên tiếng.
“Không liên quan gì đến anh.” Vân Hạ Sơ liền cướp lời.
Đào Đào và Ngô Mạt nhìn Cảnh Thần nói với giọng chắc như đinh đóng cột bằng
bằng ánh mắt thắc mắc và Hạ Sơ đang vội vã thanh minh.
Cảnh Thần liền cúi người xuống, hai tay chống xuống giường của Vân Hạ Sơ, anh
cười nhìn Vân Hạ Sơ đang nằm trên giường với vẻ mặt luống cuống: “Hạ Sơ, em
đừng ngại, lẽ nào không phải của anh ư?”
Hạ Sơ ngắc ngứ hồi lâu, trợn mắt nhìn gã đó và cắn chặt môi dưới.
Ngô Mạt kéo cổ áo Cảnh Thần lôi ra ngoài, Cảnh Thần liền ra theo, miệng la lớn:
“Mọi người đừng sốt ruột, tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Đào Đào vội ngăn Ngô Mạt đang tức nổ đom đóm mắt, nhìn Hạ Sơ nói: “Hạ Sơ, tớ và
Ngô Mạt đi ăn cơm trước, hai người cứ bàn với nhau đi.”
Hạ Sơ liền gật đầu với ánh mắt biết ơn.
“Có cần anh phải lấy em không?” Cảnh Thần khoanh tay
trước ngực, tựa người vào đầu giường, giọng rất ân cần: “Em nghĩ cho kỹ đi,
thực ra anh là người đàn ông rất có trách nhiệm, anh đã nói là làm, nghĩ xong
rồi em hãy trả lời anh.”
“Cảm ơn, không cần anh phải quan tâm.” Vân Hạ Sơ từ chối thẳng thừng, một cảm
giác chua xót trào dâng trong lòng, cô thầm nghĩ cuộc đời đúng là một vở kịch,
như vậy cô đã được cầu hôn lần thứ hai rồi. Lần đầu tiên mặc dù cuối cùng là
mừng hụt, nhưng lần này gã đàn ông trước mặt là người mà tự đáy lòng, cô luôn
cầu mong rằng bảy đời không bao giờ dính líu đến anh ta.
Sau khi đưa bản hợp đồng mà Cảnh Thần đã ký tên cho An Hinh, Vân Hạ Sơ lấy cớ
là người không khỏe và xin nghỉ phép một ngày.
Cô lấy chiếc kiềng Kim ngọc lương duyên mà mẹ cô để lại ra lau sạch, trên chiếc
kiềng có đính hai đóa sen, một đóa được điêu khắc bằng ngọc, một đóa được đúc
bằng vàng đặt sát bên nhau, gợi trong cô cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Chỉ có điều, cuối cùng vẫn phụ lòng mong mỏi tốt đẹp này, có thể người bạn đời
mà số phận an bài cho cô là người chậm chạp, vẫn còn đang trên đường đến với
cô, nhưng cô đã không còn đợi được nữa, trái tim đã thấm mệt. Ánh hào quang ấm
áp tỏa ra từ chiếc kiềng đã làm nhức mắt Hạ Sơ, sống mũi cô cay cay, hai giọt
nước mắt rơi xuống. Cô thầm nghĩ, chắc là cuộc đời cô sẽ không có Kim ngọc
lương duyên.
Đối với chuyện kết hôn, Hạ Sơ cảm thấy mình đã vô cùng mệt mỏi, cô nghĩ thôi
vậy, không có đàn ông, ta vẫn có thể có một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.
Xoa tay lên bụng mình, ở đó một sinh mệnh nhỏ đang trưởng thành. Đột nhiên cô
cảm thấy vô cùng thỏa mãn và tự hào khi sắp được làm mẹ. Cô không muốn kết hôn,
nhưng cô muốn giữ đứa con này. Khi cô nói ra dự định này, Đào Đào liền nhảy bật
dậy: “Cậu điên à, làm bà mẹ đơn thân, cậu đừng có ấm đầu nhé, nghĩ cho kỹ đi
rồi tính.”
“Đào Đào, tớ đã nghĩ kỹ rồi, coi như đứa trẻ này là ông trời cho tớ, tớ sẽ sinh
nó.” Vân Hạ Sơ rất kiên quyết.
“Não cậu bị úng thủy à? Thà là cậu nghĩ đến chuyện lấy anh chàng Cảnh Thần
đó còn hơn, đằng nào thì anh ta cũng muốn nhận trách nhiệm trong chuyện này.”
Đào Đào bực bội.
Ngô Mạt liền bước đến, nói nghiêm túc: “Chị Hạ Sơ, chị hãy lấy em nhé. Em cũng
đã suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này rồi, bất luận đứa trẻ này là của ai, em vẫn
là người cha tốt của nó.”
Lần này, đến lượt Vân Hạ Sơ và Đào Đào sửng sốt.
Vân Hạ Sơ vội từ chối ngay: “Ngô Mạt, em còn nhỏ đừng có hành động theo cảm
tính.”
“Em đã trưởng thành, đừng coi em là đứa trẻ nữa. Em biết em đang nói cái gì,
làm cái gì. Chị Hạ Sơ, em đã yêu thầm chị bao nhiêu năm, em thực sự muốn lấy
chị.”
Vân Hạ Sơ thực sự không biết đâu mà lần, thực sự chưa giải quyết xong chuyện
này đã xảy ra chuyện kia.
Tuy nhiên, Ngô Mạt lại rất thật lòng, cậu ta đã bỏ ra tất cả số tiền tiết kiệm
để mua một chiếc nhẫn kim cương nhỏ, quỳ xuống trước mặt Vân Hạ Sơ, nét mặt rất
chân thành: “Chị Hạ Sơ, xin hãy nhận lời cầu hôn của em, mặc dù hiện tại khả
năng của em có hạn, nhưng xin chị hãy tin rằng, nhất định em sẽ cố gắng để chị
và em bé có một cuộc sống tốt nhất.”
Vân Hạ Sơ nhìn cậu bé vừa mới sạch hơi sữa trước mặt mình, ánh mắt trong trẻo,
thanh tú khiến cô không nỡ lòng từ chối. Tuy nhiên, cô biết rất rõ rằng, bao
nhiêu năm qua, cô luôn coi Ngô Mạt là cậu em trai, nhường nhịn, bao dung, lo
liệu cho cậu mọi chuyện. Trong trái tim cô, Ngô Mạt vẫn là một đứa trẻ. Vân Hạ
Sơ lên tiếng một cách đầy khó khăn: “Ngô Mạt, em đừng làm như vậy, em biết là
chị không thể chấp nhận. Em còn trẻ, sau này sẽ gặp một cô gái phù hợp với em
hơn.”
“Không, em chỉ muốn lấy chị thôi, em chỉ thích chị. Chị không đồng ý em sẽ
không đứng dậy đâu.” Ngô Mạt vẫn quỳ dưới đất, kiên quyết giữ ý kiến của mình.
“Ngô Mạt, em đừng có bướng bỉnh như vậy, còn nói mình không phải là đứa trẻ
nữa.” Vân Hạ Sơ nhìn Ngô Mạt đang trều môi giận dỗi liền hạ quyết tâm thà mất
lòng trước được lòng sau còn hơn: “Ngô Mạt, em không đứng dậy chị cũng không
nhận lời được, chị không thể yêu em được.”
Câu trả lời của Vân Hạ Sơ khiến Ngô Mạt vô cùng thất vọng, nước mắt cậu trào
ra, miệng lẩm bẩm: “Tại sao lại thế hả chị Hạ Sơ? Khó khăn lắm em mới học hết
được nghiên cứu sinh, cảm thấy mình đã có đủ tư cách để theo đuổi chị, em không
bỏ lỡ một phút nào mà về đây ngay, nhưng tại sao ngay cả một cơ hội chị cũng
không chịu cho em?”
Trái tim Vân Hạ Sơ bị sự kiên trì đầy tuyệt vọng của Ngô Mạt dày vò đau nhói,
nhưng cô buộc phải hạ quyết tâm để cắt đứt ý nghĩ hoang đường của cậu, không
thể cho cậu ta một tia hy vọng nào. Làm sao cô có thể để liên lụy đến cậu bé
ngây thơ, tốt bụng này được?
“Hạ Sơ, có thật là cậu định sinh một đứa con riêng, để đứa trẻ suốt đời không
danh phận, thậm chí ngay cả hộ khẩu cũng sẽ không biết phải đăng ký thế nào ư?
Hơn nữa vấn đề trước mắt là, không có giấy chuẩn sinh thì không vào viện được,
đến lúc đó ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì sao? Cậu suy nghĩ cho kỹ đi.” Đào Đào
khuyên Vân Hạ Sơ rất thật lòng, muốn để cô hiểu rằng cô đã đưa ra một quyết
định hoang đường biết bao.
“Có phải cứ có giấy đăng ký kết hôn là lấy được giấy chuẩn sinh, còn cả đăng ký
được hộ khẩu cho con không?” Đột nhiên Vân Hạ Sơ hỏi.
“Ừ, về lý thuyết là như vậy, nhưng một mình cậu thì nuôi con thế nào?” Đào Đào
thực sự không hiểu rốt cục Vân Hạ Sơ đang nghĩ gì.
“Tớ sẽ nghĩ cách.”
“Hay là cậu nhận lời Ngô Mạt đi, tớ thấy cậu ta ngoài việc tuổi hơi trẻ, các
mặt khác đều ổn cả. Hơn nữa đúng là cậu ta yêu thầm cậu mấy năm rồi, lấy cậu ta
cũng sẽ không thiệt thòi đâu.” Đào Đào sực nhớ ra chiếc phao cứu mạng trước
mặt.
“Không được, Ngô Mạt chắc chắn là không được. Thực ra cậu ta vẫn là đứa trẻ
chưa lớn, độ chín chắn trong suy nghĩ nhỏ hơn so với tuổi thật, còn chưa biết
mình muốn gì.” Vân Hạ Sơ kiên quyết từ chối, đến lúc cuối mới thở dài nói: “Đào
Đào, phiền cậu thời gian tới chăm sóc Ngô Mạt nhiều hơn giúp tớ nhé.”
“Yên tâm đi, có tớ thì cậu khỏi lo.” Đào Đào vỗ vai cô, an ủi.
Vân Hạ Sơ gõ cửa phòng 706, cô không nói gì, đưa bản thiết kế đã in sẵn cho
Cảnh Thần, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi đến tìm anh không phải là bắt anh
phải chịu trách nhiệm. Hiện tại tôi muốn sinh đứa con này, thế nên muốn phiền
anh đi đăng ký kết hôn với tôi. Vì tôi cần có giấy đăng ký kết hôn để làm thủ
tục sinh con. Sau khi đứa trẻ chào đời, đăng ký hộ khẩu cho nó xong, chúng ta
sẽ đi làm thủ tục ly hôn, các việc còn lại, anh không phải chịu trách nhiệm gì
hết.”
Vân Hạ Sơ nghĩ rồi, nếu đã quyết định sinh đứa con này thì việc tìm Cảnh Thần
để yêu cầu anh phụ trách việc sinh con và lo hộ khẩu cho đứa trẻ, chẳng qua là
vì cả hai đều là người xa lạ, không có tình cảm gì với nhau, đơn giản, nhanh
gọn và không dính dáng gì đến nhau.
Cảnh Thần ngẩng đầu lên, miệng hơi cười cười: “Thực ra không cần ký hợp đồng
đâu, anh đã nói là anh sẽ chịu trách nhiệm mà.”
“Không cần, tôi chỉ muốn giữ lại đứa trẻ này mà thôi. Hiện tại và sau này tôi
không muốn dính dáng gì đến anh, nếu anh đồng ý chúng ta sẽ ký hợp đồng.” Giọng
Vân Hạ Sơ rất bình tĩnh.
Hai bên im lặng một lát, Cảnh Thần liền gật đầu, để Vân Hạ Sơ vào phòng, hai
người ngồi đối diện với nhau trên sofa.
Vân Hạ Sơ đưa bản hợp đồng được in thành hai bản đã chuẩn bị từ trước, giải
thích từng điều khoản như điều khoản trong hợp đồng.
Thứ
nhất, hai bên kết hôn theo thỏa thuận, bên B (Cảnh Thần) phối hợp với bên A
(Vân Hạ Sơ) để đi đăng ký kết hôn.
Thứ
hai, trong vòng hai tháng sau khi đứa trẻ chào đời, bên B phối hợp với bên A để
đăng ký hộ khẩu cho đứa trẻ, hai bên ly hôn vui vẻ, không bên nào được lấy lý
do để bất hợp tác với bên kia, trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, không bên
nào được hủy hợp đồng đơn phương, nếu không sẽ có trách nhiệm bồi thường năm
trăm nghìn nhân dân tệ.
Thứ
ba, sự kết hợp giữa hai bên là hữu danh vô thực, chính vì thế cả hai đều không
được phép yêu cầu đối phương thực hiện nghĩa vụ của vợ (chồng), đồng thời không
được can thiệp vào sự tự do kết bạn của nhau.
Thứ
tư, chi phí bên A (Vân Hạ Sơ) mang thai sinh con và sau này nuôi dưỡng đứa trẻ
do bên A chịu, không được lấy danh nghĩa đứa trẻ để yêu cầu bên B (Cảnh Thần)
phải chịu bất kỳ chi phí gì.
Nếu
hai bên không còn ý kiến gì thì hợp đồng sẽ có hiệu lực kể từ ngày được ký.
Nghe xong lời giải thích của Vân Hạ Sơ, Cảnh Thần sầm
mặt xuống, nhìn vẻ mặt vô cảm của cô, rồi anh lạnh lùng nói: “Anh muốn bổ sung
một điều khoản.”
Vân Hạ Sơ cũng hơi bất ngờ, cô cắn môi, không biết còn vấn đề gì mình chưa nghĩ
ra, cô cố giữ vẻ trấn tĩnh: “Anh nói đi.”
“Nếu em đã muốn anh trở thành người chồng trên danh nghĩa thì mời em chuyển
xuống đây. Anh không thể chấp nhận được việc vợ mình sống chung mái nhà với gã
đàn ông khác, kể cả trên danh nghĩa cũng không thể cho phép. Anh sẽ nhường
phòng ngủ chính ở hướng nam cho em.”
Vân Hạ Sơ nghĩ một lát, dường như điều này cũng hợp tình hợp lý, cô đành miễn
cưỡng gật đầu: “Thế thì bổ sung thêm vậy, anh ký đi.”
“Còn nữa.”
“Anh có thể nói một lần cho hết được không?” Nét mặt Vân Hạ Sơ bắt đầu bực bội.
Dường như Cảnh Thần rất thích thú khi nhìn thấy cô nổi cáu, anh liền mỉm cười
nói: “Anh cảm thấy nếu em trả tiền thuê nhà cho anh có phải sẽ hợp lý hơn
không? Như thế em sẽ cảm thấy thoải mái hơn, hai nghìn tệ được không?”
“Được, anh ký đi.” Vân Hạ Sơ đồng ý ngay mà không hề do dự.
“Được.” Cảnh Thần nheo mắt cầm bút lên: “À, còn nữa.”
Sắc mặt Vân Hạ Sơ mỗi lúc một khó coi hơn, đã chuẩn bị nổi cáu.
“Anh, anh muốn nhắc em rằng đừng có ký lộn chỗ, đừng ký vào phía dành cho bên B
đấy.” Cảnh Thần nhắc.
Vân Hạ Sơ không thèm đến xỉa gì đến anh ta, cầm bút ký ngay tên mình ở phía
dành cho bên A.
“Còn nữa…”
Vân Hạ Sơ buông bút xuống, không nhịn được nữa liền nổi cáu: “Còn gì nữa, anh
có thôi đi không!”
“Phụ nữ có bầu không được nổi cáu, nếu không sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong
bụng.”