Người kia ngủ như chết, cho dù Si Nhan có gọi thế nào đi nữa cũng không tỉnh
dậy. Không có cách nào khả thi, cô bất đắc dĩ lôi di động ra gọi cho
Nhược Ngưng, kết quả càng khiến cô thêm nhụt chí, bởi vì điện thoại đã
tắt máy rồi.
“Động phòng hoa chúc, ai lại mở máy chứ!” Si Nhan thở dài cất điện thoại,
trong nhất thời cũng chẳng biết gọi cho ai. Cô không biết bất kỳ người
bạn nào của Ôn Hành Viễn cả. Đột nhiên cô vỗ vỗ trán, tìm ra vị cứu tinh rồi.
“Tạ ơn trời đất.” Điện thoại được thông, tâm tình Si Nhan tốt lên hẳn.
“Tiểu Nhan?” Một giọng nam trầm thấp cất lên, mang theo vẻ vui mừng.
“Anh, là em đây.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Si Nhan chợt có chút căng
thẳng khó hiểu, hình như đã lâu rồi cô không chủ động gọi điện thoại cho người nhà. Hôm đầu mới về, Ôn Hành Viễn đã dặn cô phải gọi cho Si Hạ
báo tin bình an, nhưng cô lại không làm.
“Dạo này bận rộn quá, cũng chưa kịp gọi cho em. Gần đây khỏe không? Hành
Viễn đang ở Cổ Trấn rồi nhỉ, mấy hôm trước anh nghe cậu ta nói là muốn
đến gặp em.” Giọng nói của Si Hạ không cao, ngữ khí chứa vẻ cưng chiều,
đối với cô em gái duy nhất của mình thì là sự yêu thương rất lớn.
“Dạ? Anh ấy về Cổ Trấn? Lúc nào cơ?” Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông vẫn
nhắm nghiền hai mắt, đôi mày nhíu chặt, sắc mặt đỏ lên vì say. Trong
lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc khác lạ.
“Cậu ấy không đến sao? Nếu như anh nhớ không lầm thì cậu ấy nói đặt vé đi
vào hôm mùng mười mà.” Si Hạ ngạc nhiên, ánh mắt mông lung.
Mùng mười? Si Nhan sửng sốt, nhíu mày, đó vừa đúng là ngày cô về mà. Anh đã
lên kế hoạch đến Cổ Trấn, lại còn đúng vào ngày cô về quê? Tên quái dị
này, sao không nói tiếng nào chứ.
“Tiểu Nhan, em có nghe không đấy?” Đợi mãi mà không được đáp lại, Si Hạ sốt ruột gọi cô.
“Đang nghe đây. Anh, bây giờ em đang ở thành phố A, về hôm mùng mười.”
“Em về rồi sao? Một mình à? Còn Hành Viễn đâu?” Si Hạ tiếp tục kinh ngạc, hỏi liền ba câu.
“Về được hai ngày rồi, không phải một mình, anh ấy cũng về.” Si Nhan đang
muốn hỏi anh mình xem anh có về thành phố A không thì chợt nghe thấy ở
đầu dây bên kia có một giọng nam xa lạ, “Cục phó Si, hội nghị bắt đầu
rồi.”
“Biết rồi.” Si Hạ trầm giọng đáp một câu, rồi nói với Si Nhan, “Tiểu Nhan,
anh phải họp rồi, hôm nay e là sẽ muộn lắm mới xong. Ngày mai chắc là về được, đến tối anh sẽ đi đón em.”
Thì ra vẫn còn đang họp, Si Nhan khẽ thở dài, “Dạ được, anh cứ làm việc đi, đừng làm khuya quá, ngày mai gặp lại.”
Vốn định trông cậy vào Si Hạ có thể trở về gấp trong đêm nay, rồi cho Ôn
Hành Viễn ở cùng anh trai một đêm, bây giờ thì không được rồi, anh trai
còn đang họp, có lẽ vừa rồi là giờ nghỉ giữa cuộc họp.
“Hội nghị gì quan trọng không biết, tối rồi mà còn không cho người ta nghỉ
ngơi.” Lẩm bẩm một câu, cô lại nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn, “Chỗ này
không ưu ái nhà ngươi rồi, nhìn ngươi đáng thương, bổn cô nương ta từ bi cho nhà ngươi ở lại một đêm.”
Còn đang làu bàu, chiếc xe phía sau ấn còi inh ỏi, Si Nhan quay đầu lại,
thoáng giật mình, sau đó táp xe vào ven đường. Chỉnh điều hòa cho ấm
lên, cô mới đánh tay lái, đi về hướng căn hộ của mình.
Ôn Hành Viễn uống say, đầu váng vất vô cùng, nhưng không đến nỗi không
biết gì. Ít nhất thì anh cũng biết cô gọi điện cho Si Hạ, còn nghe rõ
ràng thấy cô bất đắc dĩ nói sẽ đưa anh về nhà, lúc này mới thở phào nhẹ
nhõm. Coi như cô có lương tâm, may mà còn chưa tùy tiện tìm một khách
sạn nào đấy rồi quẳng anh vào. Trong lòng được thư thái, anh thật sự ngủ thiếp đi.
Khu nhà của Si Nhan hơi xa, áng chừng phải lái xe nửa tiếng. Ôn Hành Viễn
như một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngủ rất say, thân mình cao lớn uể oải dựa
vào ghế ngồi, thỉnh thoảng lại cựa quậy để tìm thư thế thoải mái. Không
gian trong xe có hạn, một người cao đến mét tám như anh thì sao có thể
duỗi người thoải mái được, vì vậy xem ra lúc ngủ có chút khó chịu.
“Nhìn thì gầy mà sao nặng thế...” Dưới sự giúp đỡ của bảo vệ khu nhà, vất vả
lắm mới vừa đỡ vừa lôi được Ôn Hành Viễn lên tầng, Si Nhan toát đầy mồ
hôi. Người kia thì như không nhịn được việc làm phiền cô, lảm nhảm vài
câu rồi trở mình một cái, chôn đầu trên gối, tiếp tục ngủ.
Si Nhan gãi gãi đầu, biến kiểu tóc thục nữ thành ra dạng rất “đáng
thương”, rồi xoay người đi vào bếp. Lúc đi ra, trong tay cô là một chén
trà nồng đậm.
Ôn Hành Viễn đúng thật bị màn kính rượu hại rồi, mặt càng ngày càng đỏ. Si Nhan quỳ trên giường, cố gắng nâng anh dậy, cảm giác được người anh
nóng kinh khủng.
“Há miệng ra.” Đưa chén trà tới bên miệng anh, thấy anh cau mày không chịu
mở miệng, Si Nhan quát lên, “Nếu không là em hắt nước đấy nhé.”
Hình như nghe thấy câu “uy hiếp” của cô, người kia ngả lên người cô, mặc dù
hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tinh thần thì như đã tỉnh trăm phần trắm
mà uống hết chén trà, sau đó tiếp tục bất tỉnh.
“Sâu rượu.” Si Nhan cốc một cái lên trán anh, giúp anh cởi bỏ áo khoác của
bộ âu phục, thuận tay cởi cả chiếc cà vạt màu đen, rồi bỏ giày của anh ra, đỡ đôi chân dài của anh lên giường.
Lúc cô định đắp chăn cho anh thì cũng là mười hai giờ đêm, người kia bỗng
nhiên tự cởi bỏ hết cúc áo sơ mi, cơ ngực rắn chắc lộ ra hết trước mặt
cô.
“Thích phơi bày đến phát điên rồi, anh cởi quần áo để làm gì?” Si Nhan thét
lên, lập tức quay người lại, “Ôn Hành Viễn, cho anh một giây mặc lại áo
vào, nếu không em đá bay anh ra khỏi đây đấy.”
“Tiểu Nhan...”
“Gọi em làm gì? Còn không mặc áo vào?” Mặt cô nóng ran lên, nghe thấy tiếng
người kia thì thào một tiếng rồi lại không có động tĩnh gì, Si Nhan khẽ
quát lên.
“Ôn Hành Viễn?” Thấy mãi lâu mà anh vẫn không lên tiếng, Si Nhan do dự xoay người lại, vỗ vỗ mặt anh, “Anh là lợn hả, nói ngủ là ngủ luôn được.”
Ánh mắt cô rơi trên khuôn mặt đẹp trai của anh, nhưng không dám liếc mắt xuống dưới. Cô đỏ mặt, đưa tay luống cuống kéo chăn lại.
“Ừm...” Không đợi cô đắp chăn lên người mình, người kia đã nắm lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô lại, đưa cả người cô vào trọn trong lòng anh rồi ôm lấy cô.
“Buông ra, Ôn Hành Viễn.” Cô giãy giụa hòng tránh khỏi anh, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
“Tiểu Nhan...” Đôi môi ấm áp dừng lại trên má cô, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng,
cánh tay siết chặt cô hơn, giọng nói trầm ổn gọi tên cô. Anh nghiêng
đầu, đặt cằm lên má cô rồi ngủ thiếp đi.
Si Nhan cứng đờ người, đôi mắt trừng lớn, sửng sốt hồi lâu. Lúc lấy lại
tinh thần, cô ngọ nguậy vài cái nhưng người kia lại như cố ý, cô càng
giãy thì anh lại càng ôm chặt hơn, đến nỗi cô ngộp thở.
“Chẳng mấy sẽ bị anh ghì chết mất thôi...” Bất đắc dĩ trở mình một cái, cô
thôi giãy giụa, không muốn so găng với anh nữa mà chờ cho anh ngủ say.
Một lát sau, tiếng hít thở đều đều của anh truyền đến, hơi thở ấm áp như có như không thoảng qua tai cô. Anh có một hơi thở nam tính rất đặc biệt,
tản ra và vây chặt lấy cô.
Khuôn mặt cô nóng lên, hương rượu nhàn nhạt trên người anh ngập trong khoang
mũi cô, cả khuôn mặt ở cự ly gần của anh cũng choán hết tầm mắt cô.
Đường cong cơ thể ẩn sau bộ váy lễ phục của cô kề sát ngực anh, tim Si
Nhan tăng tốc một cách kinh khủng.
Không phải là chưa từng được anh ôm, nhớ những lúc cô say rượu, anh cũng từng ôm cô vào lòng. Dưới ánh đèn mờ, hai người chậm rãi đi hết con hẻm nhỏ ở Cổ Trấn. Khi đó, cô chỉ cảm thấy ấm áp, an tâm, hoàn toàn không hề có
cảm giác xấu hổ. Nhưng, lúc này bị anh ôm thế này, cảm giác khác hẳn, có sự mập mờ không nói thành lời, có sự thân mật không thể hiểu nổi. Còn
cả nụ hôn khẽ của anh nữa, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng trong
nháy mắt lại gợn lên một tầng sóng, một cảm giác khác thường chưa từng
có xẹt qua tim cô khiến cô hoảng hốt, hoàn toàn không biết phải làm thế
nào.
Cô hít sâu, cố thở đều, cắn chặt môi dưới, không sợ anh tỉnh dậy mà rút tay ra. Tay trái đặt lên ngực anh, tay phải khẽ nhấc bàn tay của anh đang đặt bên hông mình ra, cô chật vật thoát ra khỏi vòng ôm của anh.
Cô kéo quai váy bị tuột lên, thuận tay kéo chăn đắp lên người anh, tắt đèn rồi rời khỏi phòng.