Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Chương 22

Trời đã sáng, đám sương đã tan, nhưng ở ngã tư đường vẫn không một bóng người. Hàn Nặc dựa vào xe hút thuốc lá, bóng lưng cao lớn, khung cảnh âm u càng tôn lên dáng vẻ tuấn tú của anh ta. Đôi mày của anh ta khẽ nhíu lại, rõ ràng là anh ta đang có tâm sự.

Lúc Tạ Viễn Đằng mở mắt ra thì mới biết mình vẫn còn nằm ở ghế phó lái, trên người là chiếc áo khoác của bộ âu phục. Khẽ chau mày, cô không nhớ rõ là mình đã ngủ từ khi nào.

Nhìn đồng hồ, bỏ áo xuống, cô nhắc nhở, “Hôm nay chính thức mở phiên tòa xét xử vụ án.”

“Vẫn còn sớm.” Hàn Nặc dụi thuốc, thản nhiên cười, sau một đêm không ngủ, ánh mắt vẫn không có vẻ ủ rũ mấy.

Buộc lại tóc, Tạ Viễn Đằng khoanh hai tay trước ngực, đứng cạnh anh ta. Liếc mắt nhìn lại, dòng sông thật tĩnh lặng không một gợn sóng, dưới ánh nắng sớm càng khiến người ta cảm thấy yên bình. Chẳng trách anh ta luôn thích đến đây vào lúc sáng sớm, có khi chỉ ngẩn người nhìn nguyên một đêm. Nhưng trừ lần đó ra, có lẽ còn vì lý do khác, cô không muốn tìm hiểu.

Hàn Nặc lấy áo của mình từ trong xe ra, choàng lên người cô, “Khoác đi, sáng sớm còn lạnh.”

Giọng nói trầm thấp khiến lòng cô chợt ấm lên, khẽ mỉm cười.

Một Hàn Nặc như vậy thật sự hấp dẫn vô cùng, khiến cô không thể chống đỡ được. Hơi ngẩng đầu lên, cô hỏi, “Có muốn về nghỉ ngơi một chút không?”

“Không cần, một lúc nữa còn phải xem tài liệu. Vốn định đưa em về nhưng thấy em ngủ say quá nên không nỡ gọi em dậy.” Ánh mắt anh ta sâu như biển, giọng nói trầm, “Sau này uống ít rượu thôi, không tốt cho sức khỏe.”

Tạ Viễn Đằng thoáng giật mình, trên mặt hiện vẻ bối rối. Tối hôm qua cô bàn chuyện hợp đồng với chủ nhà, sau đó uống rượu với đồng nghiệp. Cô uống quá mấy ly, hội đồng nghiệp vẫn không chịu buông tha mà tiếp tuc ép rượu. Sợ mất mặt, nhân lúc còn tỉnh, cô vào toilet gọi điện cho anh ta. Cô chỉ nhớ là khi anh ta đến, ánh mắt mình đã mơ hồ, cho đến khi anh ta mỉm cười đỡ rượu cho cô rồi dìu cô vào xe, lúc ấy cô mới hơi tỉnh lại.

“Dạo này anh mệt quá rồi, chờ vụ án kết thúc, anh nghỉ ngơi một thời gian đi.” Nghĩ đến chuyện cả tháng nay anh ta ngày đêm làm việc, thấy đôi mắt anh ta ẩn hiện dấu hiệu thiếu ngủ, Tạ Viễn Đằng không khỏi đau lòng.

“Nói sau đi.” Hàn Nặc quay mặt lại nhìn cô, “Thiết kế thế nào rồi, đã giao bản thảo chưa?”

Ngã tư đường thật yên tĩnh, ánh đèn đường cũng nhạt dần khi sắc trời đã sáng. Tạ Viễn Đằng nhìn ánh mặt uể oải của Hàn Nặc, đối với sự quan tâm hiếm có của anh ta, cô chỉ hơi giật mình, ngay sau đó khẽ mỉm cười, “Em luôn rất tự tin với bản vẽ của mình, chỉ không biết là Hoa Đô có chịu tin vào Cửu Duy hay không thôi.”

Tạ Viễn Đằng vốn xuất thân từ dân thiết kế, nắm vững quy luật của màu sắc và hình khối, hơn nữa, cô cũng cực kỳ nhạy cảm với trào lưu, sự sáng tạo cũng khá tinh tế. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, cô đã có chỗ đứng đáng ngưỡng mộ trong giới thiết kế quảng cáo, hiện đang là giám đốc thiết kế của Cửu Duy.

Trong mắt người khác, cô là người phụ nữ tỉnh táo và mạnh mẽ, nhưng chỉ có anh ta mới biết, vì lý tưởng mà cô đã phải khổ cực thế nào, tất cả những gì có được ngày hôm nay đều dựa vào thực lực của cô; Ngay cả trong lúc khó khăn nhất, cô cũng quật cường, không chịu nhận bất cứ sự hỗ trợ nào từ anh ta.

Còn nhớ ba năm trước đây, khi anh ta thắng ở phiên tòa đầu tiên, cô thức cả đêm hoàn thành bản vẽ để có thể đến chúc mừng anh ta, bên môi vẫn là nụ cười trước giờ, còn hưng phấn hơn cả khi bản vẽ của mình được dùng.

“Em biết anh là giỏi nhất mà.” Cô cười, nhìn anh ta, không nhịn được mà hôn lên má anh ta, rồi lại cúi đầu, khuôn mặt ửng đỏ.

Có một đêm, cô uống rất nhiều, cho dù Hàn Nặc khuyên thế nào cũng không chịu nghe. Sau đó không hiểu sao lại đột nhiên bật khóc, anh ta hơi lúng túng, lại không biết an ủi thế nào, chỉ có thể ngồi bên cạnh vỗ nhẹ lưng cô.

Cô nhào vào lòng anh ta, ôm chặt lấy anh ta và nghẹn ngào nói, “Em có chỗ nào không tốt? Anh nói cho em biết, em có điểm nào không tốt, tại sao ai cũng không thích em?”

“Không có, em rất tốt.” Để mặc cho cô ôm, Hàn Nặc bất đắc dĩ thở dài, “Là anh không tốt.”

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tạ Viễn Đằng ôm Hàn Nặc, lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rơi lã chã, giọng nói yếu đuối khiến anh ta đau lòng, “Bố mẹ không quan tâm đến em, thành tích của chị không cao cũng không bị phạt, còn em thì ngược lại. Công việc của chị không thuận lợi thì có thể về nhà ai oán, còn em thì lần nào về nhà cũng phải nhìn vẻ mặt lạnh tanh của họ. Hình như em không phải là con gái của họ, rốt cuộc em đã làm sai điều gì, tại sao từ lúc còn nhỏ họ đã không quý em?” Cô khóc như rút ruột rút gan, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh ta, ấm ức hỏi, “Anh cũng không thích em, em biết, anh chỉ yêu Si Nhan.”

Đây là lần đầu tiên Hàn Nặc thấy Tạ Viễn Đằng như vậy. Anh ta không quá hiểu cô, nhưng trong ấn tượng của mình, anh ta vốn nghĩ cô là người kiên cường, lương thiện nhưng đôi phần lạnh lùng. Dường như không gì có thể quật ngã cô. Nhưng, lúc này, cô thật sự yếu ớt.

Chần chừ vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm cô, Hàn Nặc hơi buồn bã. Trên đời này, có phải ai cũng có bí mật, ai cũng có nỗi khổ không muốn người khác biết?

Đang nghĩ tới đó, Tạ Viễn Đằng chậm rãi ngẩng đầu, đôi môi mềm chạm vào bờ môi lạnh lẽo của anh ta.

Đây là nụ hôn đầu giữa họ. Đại não Hàn Nặc như trống rỗng. Người trong lòng ngả hẳn vào anh ta, vừa dịu dàng lại vừa ngượng ngùng hôn anh ta.

Còn cô, cũng hỗn loạn vô cùng, dường như vứt bỏ hết thời gian đi, chỉ biết trước mặt là người mà cô yêu, chỉ biết cảm nhận hơi thở của anh ta, mùi hương của anh ta, nhiệt độ cơ thể của anh ta. Đôi môi anh ta rất lạnh, giống như con người anh ta, nhưng lại có hơi thở vừa xa lạ vừa khiến cô khát vọng.

Khi anh ta ôm chặt cô, bắt đầu nhiệt tình đáp lại, vừa dịu dàng vừa cuồng si hôn cô, trong thoáng chốc đã đoạt lấy lý trí của cô, hơi thở của cô, Tạ Viễn Đằng cảm thấy đất trời lay chuyển, cả thế giới ngập trong một màn mơ hồ.

Hai người ôm ghì lấy nhau, Hàn Nặc ngậm lấy cánh môi mềm của cô, thấp giọng nỉ non, “Nhan Nhan...Nhan Nhan...”

Ngọn lửa nóng bỏng như bị chậu nước lạnh cóng dội xuống, đóng băng tức thời. Tạ Viễn Đằng tỉnh táo lại, cả người cứng ngắc.

Bỗng nhiên, anh ta tỉnh táo lại, buông cô ra rồi ngồi phịch xuống ghế salon, trầm mặc một lúc mới cất giọng trầm trầm, “Xin lỗi.” Giọng nói khàn khàn, lại lạnh lùng khiến người khác phải rùng mình.

Nghe thấy thế, hốc mắt Tạ Viễn Đằng đỏ lên, nước mắt chảy ra, đột nhiên cô như cảm nhận được hết bao nhiêu tủi nhục.

Cô chuệnh choạng đứng dậy, đẩy cánh cửa căn hộ của anh ta ra, rồi bất chấp cơn mưa tầm tã, lảo đảo bước vào màn mưa lạnh như người điên.

Cô yêu anh ta, yêu anh ta khi anh ta còn đang yêu người khác, nhưng, sau khi họ chia tay thì cô lại là kẻ thế thân. Tất cả, không phải là thứ cô muốn, nó hoàn toàn vượt ra khỏi khả năng chịu đựng của cô. Trái tim cô, đau vô cùng.

Đêm đó, mưa xối cả đêm; Đêm đó, đẹp đẽ mà lại làm lòng người tái tê.

Anh ta đứng trước cửa sổ, ghì trán lên mặt kính lạnh băng, nhìn bóng dáng cô loạng choạng trong màn mưa đêm, trái tim cũng như bị cơn mưa xối đi.

Trong biển người mịt mờ, hai người xa lạ có thể gặp nhau rồi yêu nhau, thật sự rất khó, mà có thể bên nhau mãi mãi, có lẽ nào càng khó hơn không? Nếu như không yêu, cuộc sống phải trôi qua như thế nào?

“Hàn Nặc?” Tạ Viễn Đằng thấy anh ta không nói gì thì khẽ đẩy anh ta.

Hàn Nặc thu lại dòng suy tưởng, lẳng lặng nhìn cô, ý vị sâu xa, “Hoa Đô từng hợp tác với Cửu Duy, hiểu rất rõ về thực lực cũng như uy tín của Cửu Duy, đừng suy nghĩ nhiều, cố hết sức là được rồi.”

Tạ Viễn Đằng gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi lại quay đầu, nói, “Chúng ta đi ăn sáng đi, em hơi đói.”

Giọng nói dịu dàng, thẹn thùng, pha chút dư vị làm nũng của trẻ con.

Hàn Nặc không muốn ăn, nhưng vừa thấy ánh mắt của cô là đã mềm lòng, không đành từ chối.

Tìm một quán ăn sáng ở gần đó, Tạ Viễn Đằng thật sự đói bụng, ăn hết một bát cháo thịt trứng muối và nửa khay bánh bao. Còn Hàn Nặc thì chỉ uống vài ngụm sữa đậu nành, cúi đầu đọc báo.

Không để anh ta đưa mình đến công ty, Tạ Viễn Đằng xuống xe ở quảng trường trung tâm. Phiền muộn đi trên con đường quen thuộc, trong lòng cô chua xót vô cùng.

Cô không tin vào đúng thởi điểm gặp đúng người sẽ phát sinh tình yêu, cô tin rằng bình lặng yêu nhau mới có thể đi xa hơn. Với những lời hẹn thề non biển, cô cho rằng, giữ trong lòng là tốt rồi. Có điều, đã lâu vậy rồi, sao anh ta vẫn không thay đổi? Nghĩ đến vẻ hoang mang của anh ta, sự bối rối của anh ta, cô không kìm nén được sự bực bội.

Anh ta luôn nghĩ về người của ba năm trước, cơn biến cố ngăn cách họ khi ấy gần như đã vét hết tâm lực của anh ta. Có một vấn đề vẫn còn đang quẩn quanh trong lòng anh ta, biến một Hàn Nặc sôi nổi thành một người trầm mặc. Vốn rất chững chạc, đến nay là thâm trầm, khiến cô không thể đoán được tâm tình anh ta. Nhưng anh ta, có phải là thiêu thân lao vào lửa không? Cô muốn ngăn lại, chỉ sợ anh ta không chịu đựng nổi, nhưng cô thật sự bất lực.

Đi loanh quanh không mục đích trên ngã tư đường thành phố A, Tạ Viễn Đằng vẫn nhớ rõ tiếng thở dài và ánh mắt của anh ta. Cứ nghĩ đến việc cô là người duy nhất anh ta không yêu được, nước mắt lại lã chã rơi.

Ba năm, cô vẫn kiên trì một cách giả dối, trong mắt người ngoài thì họ đúng là một cặp xứng đôi, luôn đi bên nhau với tư cách người yêu, thậm chí còn nhắc đến chuyện kết hôn. Nhưng cô biết, anh ta chưa hề hứa hẹn gì, thậm chí còn cự tuyệt không biết bao nhiêu lần. Tuy thế, cô vẫn cứ lừa mình dối người không muốn làm sáng tỏ.

Nhưng, cô cách trái tim anh ta, rất xa.
Bình Luận (0)
Comment