Cúp điện thoại, Si Nhan rời khỏi quán bar, thậm chí còn quên chào Trương Tử Lương. Cô không quay về nhà mà đến thẳng căn hộ của Ôn Hành Viễn.
Trong con hẻm uốn lượn, ánh đèn dầu leo lét rọi lên bóng dáng mảnh khảnh của
cô. Khuôn mặt quá tuấn tú, giọng nói trầm thấp giàu từ tính, cả ánh mắt
dịu dàng như dòng suối, chậm rãi lướt qua trước mắt cô, khiến lồng ngực
cô thắt lại.
Quen anh mười năm, chưa từng cố gắng hiểu rõ anh, thậm chí còn cố ý quên sự
tồn tại của anh. Với Ôn Hành Viễn, Si Nhan phát hiện ra mình hoàn toàn
không biết gì cả, nhưng lại như là có được tất cả. Đối với chuyện gì anh cũng thờ ơ như không, thực ra lại rất tinh tế, bởi vậy mới khiến người
ta có cảm giác là người khôn ngoan, ranh ma. Nhưng thật ra, anh vẫn luôn là chính anh một cách nguyên sơ nhất. Mười năm như một ngày, yên lặng
tóm gọn cô lại, bắt được cả trái tim mẫn cảm mà bướng bỉnh của cô.
Đối với tình yêu, anh cố chấp giữ lại trái tim chân thành nhất.
Đột nhiên cảm thấy, ông trời thật sự không đối xử tệ với cô. Qua mười năm vật đổi sao dời, Ôn Hành Viễn vẫn ở bên cạnh cô.
Nửa tháng dằn vặt, bỗng lại trở nên vô cùng có ý nghĩa. Thì ra trong lòng
cô, anh đã sớm chiếm một vị trí đặc biệt rồi. Vào lúc sắp mất đi, cuối
cùng cô cũng tìm ra được.
Khi mất đi tình yêu, cô từng nghĩ rằng mình là người bất hạnh nhất trên
đời, nhưng, trong chính lúc bất hạnh, cô lại gặp may mắn.
Trong hồi ức, hình như anh rất thích nhìn cô chăm chú, thì ra, con người lại
có lúc không thấy phiền như vậy. Nghĩ đến đôi mắt sáng của anh, khóe
miệng cô gợn lên nụ cười như có như không.
Anh xót cho sự yếu ớt của cô, lúc cô đang ca thán thì sẽ nhíu mày nói lảng
sang chuyện khác, “Tiểu Nhan, có phải em đói không? Mắt em nói cho anh
biết, em muốn ăn anh.”
Si Nhan giật mình, lúc hoàn hồn thì xông đến bóp cổ anh, nghiến răng
nghiến lợi nói, “Ôn Hành Viễn, anh chết chắc rồi, dám vạch trần bí mật
của em. Anh có biết cười nhạo người đẹp là vô đạo đức không hả?”
Anh bao dung cho sự ương bướng của cô, lúc cô buồn rầu thì sẽ như dỗ dành
con mèo nhỏ, dịu dàng nói, “Tiểu Nhan, em làm tổn thương trái tim yếu
đuối của anh mà không biết.”
“Cái gì cơ?” Si Nhan bất chợt không hiểu gì, ngơ ngơ hỏi anh.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh thở dài, “Em luôn kêu ca rằng tại sao
ông trời không ban cho em một người ưa nhìn, chẳng lẽ em không phát hiện ra người đàn ông đẹp trai nhất thiên hạ đã chờ em gọi từ lâu rồi à?”
Nói xong, anh khoanh hai tay trước ngực, nhìn cô bằng vẻ mặt tiếc nuối.
Nỗi phiền muộn tan thành mây khói, Si Nhan cười sặc sụa, vừa ôm bụng vừa
nói, “Anh đúng là không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch. Ôn Hành Viễn,
khiêm tốn khó thế à?”
Ôn Hành Viễn lườm cô, duỗi cánh tay dài ra ôm cô vào lòng, tức đến nỗi
muốn phát cho cô một cái thật đau, hoặc là hôn cho đến khi cô ngạt thở
thì thôi. Nhưng anh lại chỉ vuốt mái tóc rối của cô, bất đắc dĩ mà nói,
“Ngốc...”
Trước kia, vẫn tưởng rằng anh cao thâm khó lường, phức tạp khó hiểu, thật ra
không phải như vậy. Chỉ là anh chôn tình yêu dành cho cô quá sâu, khi lơ đãng không kiềm chế được thì mới có thể để ánh mắt mình trở nên thâm
sâu hơn, như một cái thùng khổng lồ vây lấy cô trong phút chốc.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng anh ra, mùi hương thuộc về anh xộc thẳng vào mặt, cô nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Nửa tháng nay, biểu hiện ra thì khá bình thản, nhưng trong lòng lại cực kỳ
mâu thuẫn. Khi lễ đính hôn của anh càng đến gần, với cô mà nói, nó đau
đớn như lăng trì.
Ban đêm, cô thường mất ngủ. Khi trong phòng không có ánh đèn, cô cố gắng
thích nghi với bóng đêm. Cô nghĩ, bóng đêm giống nỗi cô đơn, khi đã
khiến bạn quen được thì bạn mới không sợ hãi. Có điều, cô không dám nhắm mắt, khi hai mi mắt khép lại, dòng lệ lại không kìm được mà trào ra.
Đêm nay ngủ rất ngon, có cả hương vị ngọt ngào kỳ lạ. Đột nhiên ý thức được, tình yêu, ấy vậy mà lại hỗ trợ giấc ngủ.
Sáng sớm, mở cửa sổ ra, hơi lạnh khẽ mơn trớn trên khuôn mặt, tâm tình Si
Nhan cũng giống như bầu trời trong xanh vậy. Trên gương mặt không phấn
son là nụ cười dịu dàng. Cô đạp xe đi, trên người là bộ quần áo ở nhà
màu trắng, chậm rãi hướng về phía núi tuyết Ngọc Long.
Một làn gió nhẹ thổi qua, tầng mây bao phủ lấy ngọn núi tuyết sừng sững.
Bên bờ sông Bạch Thủy trong thấy đáy, một nhóm người đang vui vẻ nghịch
nước. Dừng xe lại, cô lẳng lặng ngồi cạnh bờ sông, ngăn cách mình với
đám người đông đúc.
“Tiểu Nhan?” Giọng nói trầm thấp vang lên, cô vô thức quay đầu lại.
“Anh đi đâu đấy, có biết em đợi lâu thế nào không?” Cô cau mày, ra vẻ phụng phịu.
Anh cười, ánh mắt dịu dàng, “Đại tiểu thư đòi đi xe đạp, tiểu nhân cũng
không dám lề mề, đi chuẩn bị mà.” Tự nhiên nắm tay cô, anh hất cằm, ánh
mắt hướng về phía chiếc xe đạp đôi mới tinh.
“Uôi, lấy đâu ra thế?” Hai mắt sáng lên, cô kéo anh ra ngoài, tò mò nhìn chiếc xe đạp.
“Đương nhiên là mua rồi. Em nghĩ là người ta thấy anh đẹp trai nên tặng miễn
phí chắc?” Khẽ cốc một cái lên đầu cô, Ôn Hành Viễn lại duỗi chân ra,
ngồi lên xe, “Lên đi, đại tiểu thư muốn đi đâu nào?”
Xoa xoa đầu, Si Nhan véo một cái lên cánh tay anh, thấy anh trừng mắt nhìn
thì cười hì hì rồi ngồi phía sau anh, “Đại tiểu thư đây muốn lên núi
tuyết, dẫn đường đi.”
“Núi tuyết?” Ôn Hành Viễn khẽ kêu, thấy cô cười như con quỷ nhỏ thì ngửa mặt lên trời than, “Trời ơi, ngài đùa con đấy ư, đạp xe đạp lên núi tuyết,
con leo nổi không đây?”
Si Nhan cười ha ha, vỗ lên lưng anh, còn cổ vũ, “Đừng sợ, dựa vào sức của
anh, đạp vài vòng quanh núi tuyết chắc cũng chẳng phải vấn đề gì to tát
lắm. Bây giờ, anh tuyệt đối không được khiêm tốn. Người xưa nói, quá
khiêm nhường chẳng khác nào kiêu ngạo.”
“Nói linh tinh, người xưa nào nói thế?” Ôn Hành viễn cười, đặt chân lên bàn
đạp, hai người một xe, “chạy” thẳng về hướng núi tuyết.
“Không cần quan tâm ai nói, tóm lại, có lý là phép vua rồi.” Si Nhan uể oải
ngồi phía sau, khẽ hát một khúc ca, vô cùng vui vẻ, hiếm khi được thảnh
thơi thế này.
“Đối với đại tiểu thư mà nói, không phải chỉ có ăn ngủ mới là phép vua à?” Ôn Hành Viễn nghiêng đầu, cười tươi rói.
“Cũng không phải.” Si Nhan lắc lắc đầu, “Cái đấy phải nói là, không ăn thì
đói run người, một đêm không ngủ thì mệt, tiểu thư đây chỉ vì giữ gìn
sức khỏe thôi, sao qua miệng anh lại thành ra thế cơ chữ. Mà thế thì em
có cảm giác mình chả khác gì lợn.”
Ôn Hành Viễn cười vang, “Anh không nói nhá, đừng có răng với miệng gì cả.”
“Hừ...Không lằng nhằng nữa, chuyên tâm lái xe đi.” Cô bĩu môi, vì nói chuyện thoải
mái nên trong lúc đùa lại ra vẻ đanh đá một chút.
Ôn Hành Viễn cười dịu dàng, tay phải dắt xe, tay trái kéo tay cô ôm vào
thắt lưng mình, “Đạp xe đạp là phải đi chứ không phải chạy, con bé ngốc
này.”
Đó là chuyện từ khi nào? Hình như là ba năm trước. Nếu không phải là quay
lại sông Bạch Thủy, chắc cô cũng quên mất. Hôm đó là sinh nhật cô, Ôn
Hành Viễn dậy sớm, không biết hái được ở đâu một bó hoa dại rồi đưa cho
cô. Cô tỏ vẻ không vui, nói anh không có thành ý, cố ý đùa cô.
Ôn Hành Viễn chăm chú nhìn cô, sau đó cô nghe thấy anh nói, “Si Nhan, có
phải không bắt nạt anh thì em sẽ không thấy thoải mải phải không?”
Si Nhan phì cười, thân mật kéo cánh tay anh, “Em muốn đi xe đạp.” Thấy anh cau mày, cô làm nũng, “Em muốn đi xe đạp, có được không?”
Được, có gì mà không được chứ. Chỉ cần cô mở miệng, Ôn Hành Viễn chưa bao giờ nói không được. Đừng nói là đi xe đạp, kể cả muốn anh hái sao, biết là
không được nhưng anh cũng sẽ thử. Vì vậy, anh bảo cô chờ, sau đó đi mua
một chiếc xe đạp, đưa cô đến nơi mà cô muốn.
Đường đường là “công tử” nhà họ Ôn, là người đàn ông độc thân hoàng kim, vậy
mà lại đạp xe đạp, chở theo cô, mồ hôi như tắm đi “du lịch” sông Bạch
Thủy.
Lúc đó, cô vẫn chưa bước ra khỏi bóng ma của thất tình, vậy mà anh lại cùng cô cười, cùng cô chịu nỗi khổ đau, cùng cô hồ đồ.
Cô nói muốn đi xe đạp, anh cất công đi mua; Cô nói muốn lên núi tuyết, anh sẽ chiều cô, đạp xe lên sườn núi rồi vòng xuống sông Bạch Thủy. Sau đó, cô ngồi bên bờ sông khóc, còn anh, chỉ đứng nhìn từ xa. Anh biết, những sinh nhật trước cô đều tổ chức với người nhà hoặc Hàn Nặc, còn năm nay, họ không ở bên cô. Cho nên, cô đang rất buồn.
Anh biết rõ, rất rõ.
Sau đó, khi Ôn Hành Viễn rời khỏi Cổ Trấn, lần gặp lại, cô rất ngạc nhiên.
Lúc cô mở cửa sổ ra, thấy anh đứng dưới tầng, nở nụ cười để lộ ra hàm
răng trắng đều và nói với cô, “Đại tiểu thư, hôm nay muốn đi đâu đầu
tiên?”
Cô cũng cười, vẫy tay với anh sau đó chạy thẳng xuống dưới, đấm một cái vào ngực anh, “Sao anh về đột ngột thế?”
Anh cười rồi kéo cô vào lòng, chôn mặt vào tóc cô, nói nhỏ, “Tiểu Nhan, sinh nhật vui vẻ.”
Cô cứng người, nước mắt chợt trào lên, run run đưa tay ôm anh, chân thành nói, “Cảm ơn anh.”
Năm thứ ba, anh không tới, chỉ gửi tin nhắn lúc rạng sáng, “Nhan, sinh nhật vui vẻ.”
Cô không dám tìm hiểu nguyên nhân anh không đến, thậm chí còn không đủ
dũng cảm để nhắn tin trả lời, chỉ tiêu phí nguyên một ngày trong cô đơn, cố gắng không nghĩ đến bất kỳ ai cả.
Đến tối, cô thường tới quán bar làm, ấy vậy mà Trương Tử Lương và Đỗ Linh
lại chuẩn bị bánh ngọt cho cô, mọi người cùng hát bài hát sinh nhật tặng cô.
Cô cười, nhưng đáy mắt đã lóng lánh lệ. Cuối cùng, cô nghẹn ngào bấm số
điện thoại của Ôn Hành Viễn, nhẹ giọng nói, “Cám ơn anh.”
Thì ra, bất kể lúc cô vui hay buồn, anh đều ở cạnh cô. Cô nên làm như thế nào mới có thể quên được tâm ý của anh?
Chuông di động réo vang, kéo cô ra khỏi dòng suy tưởng hỗn độn. Nhìn đồng hồ,
Si Nhan nheo mắt, đạp xe xuống núi. Cô đến chỗ Trương Tử Lương lấy xe
rồi phi thẳng ra sân bay.
“Chuyến bay 6248 từ thành phố A đã hạ cánh, mời người thân...”
Si Nhan nghe thấy tiếng nói truyền đến thì kiễng chân nhìn dòng người đang túa ra, trong lòng hồi hộp một cách kỳ lạ. Nhiều năm về sau, cô vẫn nhớ rất rõ sự bối rối lúc đó. Vị ngọt ngào của lần tái ngộ, cô vốn chưa bao giờ được nếm thử.
Trong đời, đây là lần duy nhất.
“Tạm biệt, hoàn toàn không giống...” Đang nghĩ tới đó thì một bóng dáng khôi ngô phi phàm đập thẳng vào tầm mắt cô.
Hít sâu một hơi, cô chậm rãi thả từng bước vững vàng đi về phía anh.