Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Chương 46

Điều bất hạnh nhất của Si Nhan và Hàn Nặc là ngay cả khi có tình yêu thì duyên phận cũng đã tới hồi kết.

Nhìn gương mặt anh tuấn quen thuộc trước mắt, điểm thêm chút tiều tụy, Si Nhan không phải không có chút đau lòng nào. Chỉ là, ngay cả việc đau lòng cũng đã cạn sức, chuyện cô làm được, thật sự không có.

“Đã lâu không gặp, Hàn Nặc.” Si Nhan lấy lại tinh thần sau hồi chấn động, khóe môi gợn một nụ cười gượng gạo, còn vẻ mặt hoàn toàn có được nét bình tĩnh.

Hít một hơi thật sâu, Hàn Nặc mỉm cười, “Đã lâu không gặp, Nhan Nhan.”

Nỗi tiếc nuối nhất đời, khi buông tay thì nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất cho cả hai, mà khi gần trong gang tấc nhưng biển trời cách mặt mới phát hiện ra, cố chấp giữ khư khư cũng không thể cố chấp nổi, dễ dàng vứt bỏ có lẽ lại chẳng nhẹ lòng.

Đột nhiên Hàn Nặc ý thức được rằng, duyên phận với Si Nhan, có lẽ chỉ ngắn ngủi như nụ cười nhạt trong thoáng chốc mà thôi.

“Đến đây khi nào thế?” Ánh mắt Si Nhan rơi trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta, tiếng nói nhẹ nhàng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Cơn đau bắt đầu từ lồng ngực, lan dần ra mọi dây thần kinh trên cơ thể. Hàn Nặc hít sâu ba lần, dồn hết sức để lấy được bình tĩnh, rồi khi giọng nói cất lên thì như không có gì khác thường, “Tối hôm qua.”

Si Nhan im lặng, gật đầu, trong lúc nhất thời không thể tìm được đề tài khác.

Cuộc đời vốn như một vở kịch, khi yêu nhau thì không thể tách rời, đến lúc không yêu, lại trái ngang gặp nhau hết lần này đến lần khác. Hôm qua anh ta mới đến, vậy mà cô đã gặp anh ta tới hai lần. Giữa người với người, chẳng lẽ chính là vòng quay tuần hoàn ngay cả khi đã chia lìa? Hay là mối ràng buộc mơ hồ?

Hàn Nặc cất bước, lúc đi qua cô, anh ta nhẹ nhàng nói: “Ngày mai anh về thành phố A.”

“Lên đường bình an.” Sau vài giây trầm tĩnh, Si Nhan thấp giọng đáp, hai tay ôm lấy sấp tài liệu, hơi nghiêng người rồi bước đi.

Nỗi thất vọng âm thầm dâng lên, Hàn Nặc không nói nữa, chậm rãi xoay người.

Lúc bàn về dự án tuyên truyền với Văn Đào, cô không ngừng ho khan, đối với ánh mắt khó hiểu của Văn Đào, Si Nhan chẳng bận tâm. Quan hệ với anh ta khiến cô cảm thấy không cần thiết phải giải thích. Anh ta đoán quan hệ của cô với Hàn Nặc thế nào thì đoán, có liên quan gì đến cô? Nếu anh ta muốn biết quan hệ giữa họ, cô cũng sẽ nói rằng không thể trả lời được.

Đương nhiên, Văn Đào cũng là người có chừng mực, không hề đặt câu hỏi nào, lời đến bên môi rồi lại nuốt vào. Anh ta chỉ dùng thân phận bạn bè để hỏi han cô, “Anh không biết là em bị ốm, nếu không sẽ không gọi điện gọi em sang đây. Thế thì, anh đưa em về trước, cái này để hôm khác bàn cũng được.”

“Cũng không có gì nghiêm trọng cả, chỉ hơi sốt thôi ạ.” Si Nhan vốn định giải quyết hết công việc, nhưng lại nghĩ, mình ho nhiều như vậy thật không lịch sự. Vì vậy, cô thu hết tài liệu lại, mỉm cười, nói nửa đùa nửa thật, “Cũng tốt, anh đỡ bị lây bệnh.”

Văn Đào vừa nghe thấy cô nói vậy thì lại hơi ngượng, “Anh thấy em đang mệt, nếu bạn trai em biết em bị ốm mà anh còn lôi em đến làm việc, chắc chắn sẽ nổi nóng với anh.”

Anh ta nói thế, Si Nhan lại nghĩ đến anh chàng “Vũ Lược”, khẽ mỉm cười, “Anh ấy không nổi nóng với anh đâu, anh ấy chỉ mắng em thôi.”

“Đấy là cậu ấy đau lòng. Đi thôi, anh lái xe đưa em về.” Văn Đào vẫn tỏ thái độ bình thường, đứng dậy trước.

“Không cần đâu, dưới kia có nhiều xe lắm.” Si Nhan từ chối, không đợi Văn Đào nói gì đã chào trước, “Liên lạc sau nhé, còn gặp để bàn về dự án tuyên truyền mà. Tạm biệt.”

Gọi điện thoại cho Tiểu Đinh, sau đó, Si Nhan về thẳng nhà. Trong một khắc cánh cửa mở ra, cô nghe thấy tiếng nhạc ở trong, lại ngửi thấy mùi trà thơm ngát bay lượn trong không khí.

Ngoài cô ra, chỉ có một người ở đây. Si Nhan đóng cửa lại, đổi dép đi trong nhà. Đứng ở cửa bếp, nhìn bóng dáng bận rộn của Ôn Hành Viễn, hai mắt cô đỏ lên.

Tiếng nhạc không lớn nhưng đủ để át tiếng bước chân của Si Nhan. Khi Ôn Hành Viễn quay đầu lại, anh đã thấy đôi mắt đỏ hồng đang dõi theo anh.

Trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc, mãn nguyện, cảm xúc ấy chạm đến từng ngóc ngách trong cô. Nín thở vài giây, Si Nhan thì thào nói: “Sao về đột ngột thế?”

Ôn Hành Viễn xoay người lại tắt bếp, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ôn hòa nồng đượm ý cười. Không cho cô cơ hội nói thêm gì nữa, anh duỗi cánh tay ra ôm cô vào lòng, cùng lúc đó, đôi môi chuẩn xác tìm được môi cô, trao một nụ hôn nồng nàn.

“Bộp”- một tiếng, tập tài liệu trong tay Si Nhan rơi xuống đất. Cánh tay mảnh khảnh ôm lấy thắt lưng anh, dịu dàng đáp trả.

Ôn Hành Viễn ôm cô, ôm thật chặt, như thể cô là báu vật duy nhất của anh. Ôm cô ra khỏi bếp, ôm cô vào phòng ngủ, ôm cô cùng ngả xuống giường...

Anh nhớ cô, nhớ đến phát điên. Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng nhớ đến vậy, giờ đã là người yêu, nỗi nhớ ấy trở nên quang minh chính đại hơn bao giờ hết.

Nâng khuôn mặt cô lên, anh hôn cô, không phải là nụ hôn dịu dàng, mà là nụ hôn sâu mãnh liệt, gấp gáp. Si Nhan cảm thấy cả thế giới đang lay động, sự chao nghiêng ấy khiến người khác váng vất, nhưng anh thì vẫn vô cùng vững vàng. Nghĩ đến điều này, cô hôn đáp trả lại anh, bắt kịp nhịp theo anh, hồi ứng bằng nụ hôn nóng bỏng mà xưa nay chưa từng có.

Ôn Hành Viễn cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn nồng cháy, dùng đôi môi để nói cho cô biết nỗi nhớ nhung của anh.

Bất giác, họ ôm chặt lấy nhau, chặt đến mức hai thân thể như dính liền, như muốn hòa vào đối phương. Dường như chỉ có như thế, họ mới khẳng định sự tồn tại của nhau, xác định họ là của nhau.

Bầu trời, trong thoáng chốc tối đen; Thế giới, đột nhiên tĩnh lặng; Trong phòng vang lên âm thanh rất nhỏ vụn, lắng nghe kĩ, ngoài tiếng thở dần trở nên nặng nề của hai người thì còn có tiếng rên rỉ như có như không, mập mờ, ngượng ngập...

Cả thể xác và linh hồn Si Nhan, dường như đã tan biến trong nụ hôn nóng bỏng của anh. Bàn tay anh khẽ lướt trên thân thể cô, từ gương mặt ửng hồng, đến xương quai xanh gợi cảm, rồi chậm rãi lần xuống ngực, cách một lớp áo mà vuốt ve.

Si Nhan bị cuốn vào dòng cảm xúc ùn ùn kéo tới này, thân thể không khống chế nổi sự run rẩy, nhưng cô lại không cách nào đẩy anh ra, hai tay bám lấy bờ vai anh, thẹn thùng nhắm mắt lại.

Ôn Hành Viễn rời khỏi đôi môi cô, thả những nụ hôn nhỏ vụn lên khuôn mặt cô, sau đó là vành tai nhỏ xinh, cuối cùng rơi xuống chỗ cổ áo mới bị anh kéo thấp xuống. Vừa thở gấp, anh vừa hôn lên làn da mịn màng của cô, khiến nó đỏ ửng lên.

“Hành Viễn...” Si Nhan ngẩng đầu lên, không nén nổi một tiếng – “Ưm”.

“Nói em nhớ anh...” Ôn Hành Viễn ngẩng đầu, khẽ đè lên người cô, cố nén khát vọng “hành quyết” cô mà cất tiếng khàn khàn yêu cầu.

Si Nhan mở mắt, nhìn vào đôi mắt sáng quắc của anh. Rốt cục cô cũng phải đầu hàng, nói ra cảm xúc chôn sâu trong lòng, “Em nhớ anh...”

Ôn Hành Viễn cười, ôm cô thật chặt, đôi môi lại sấn tới, hôn lên làn môi đang hé mở, còn bàn tay to thì kéo tay cô lên, dẫn dắt cô cởi bỏ áo sơmi của anh.

Lúc Si Nhan run rẩy cởi được hạt cúc cuối cùng, bàn tay nhỏ bé khẽ chạm vào vòm ngực rắn chắc của anh, Ôn Hành Viễn khó lòng kìm nổi một tiếng thở hắt. Cô nhìn anh, nhìn vào đôi mắt đen nhánh nhuốm đầy dục vọng, thật cuồng dã, thật si mê.

Không còn do dự nữa, anh nhanh chóng vén áo cô lên, cách một lớp áo lót bằng lụa mỏng, ngậm lấy đỉnh mềm mại trên ngực cô, bàn tay nóng rẫy thì dịu dàng ve vuốt từng tấc da thịt đỏ ửng của cô.

Si Nhan bị anh ôm vào lòng nhưng môi vẫn lạnh run. Cô nhắm chặt mắt lại, nghe thấy tiếng nỉ non bật ra khỏi miệng mà mặt lại đỏ lên. Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, Ôn Hành Viễn cười xấu xa, đang định cúi người trút bỏ quần áo trên người cô thì bỗng phát hiện Si Nhan có điểm bất thường. Nhích nửa người đang đè nặng trên cô ra, anh nằm nghiêng, sờ lên khuôn mặt đỏ ửng của cô, lại áp trán lên trán cô một lúc rồi mới trầm giọng hỏi cô, “Bị ốm à?”

Thần trí miên man của Si Nhan bị kéo về trong nháy mắt. Cô mở mắt ra nhìn anh, nói với giọng đáng thương: “Bị cảm, lúc chiều hơi sốt...”

Nghe vậy, Ôn Hành Viễn cau mày, dục hỏa tắt gần hết. Anh hất tấm chăn đang đắp trên người cả hai ra, đau lòng ôm cô, lại lên tiếng trách móc, “Sao không nói sớm? Nói cho anh biết không thoải mái ở đâu, anh đi mua thuốc cho em.”

Anh không hề cho cô nói, cô đâu có cơ hội. Vừa gặp nhau, mới nói được một câu đã bị hôn tới tấp, còn lên đến giường nữa. Si Nhan thông minh không trả lời, chỉ đưa tay quàng vào bên hông anh.

“Đến bệnh viện khám đi, tiêm một mũi, nhé?” Vuốt ve bờ vai láng mịn của cô, từ từ điều chỉnh hơi thở, giọng nói dịu dàng, rồi anh khẽ hôn lên trán cô.

Cũng là trong tình trạng nửa mình trần, nhưng so với màn nóng bỏng vừa rồi, cái ôm này lại khiến trái tim Si Nhan ấm áp. Cô khẽ nhắm mắt lại, áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực anh, giọng nói như đang làm nũng, “Không đi bệnh viện...Trong túi có thuốc, em mua, uống là khỏi thôi mà.”

“Nếu uống mà không có hiệu quả thì phải đến bệnh viện, không được bướng.” Ôn Hành Viễn lo lắng nói, biết thừa thói sợ tiêm của cô, lại dỗ dành, “Nếu em nghe lời, anh sẽ không hỏi nguyên nhân đột nhiên em bị ốm.”

Si Nhan sửng sốt, lúc định thần lại thì giận dỗi đấm anh một cái, “Ai sợ anh hỏi chứ.”

“Thế thì em nói xem, vì sao hôm qua vẫn khỏe mà hôm nay lại ốm? Hại anh ngay cả chuyện chính đáng cũng không làm được.” Ôn Hành Viễn không tức giận mà kéo cô vào lòng, đưa tay cô quàng lên thắt lưng mình, “Cẩn thận lạnh đấy, ôm chặt vào.”

Si Nhan không nhịn cười nổi, bèn cắn một cái vào ngực anh, “Không biết xấu hổ...”

Ôn Hành Viễn bật cười, cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai cô, “Nếu không phải vì em bị ốm, còn có thể càng không biết xấu hổ hơn...”

Tiện tay cấu một cái vào hông anh, Si Nhan gối đầu lên cánh tay anh rồi nói, “Thật may vì anh về rồi, nếu không em sẽ cảm thấy mình như đứa trẻ bị bỏ rơi.”

Ôm cô chặt hơn một chút, trái tim Ôn Hành Viễn nhói đau. Thật may vì anh về, nếu không cô bị ốm cũng chẳng ai biết, dù có Trương Tử Lương quan tâm, nhưng vẫn ở cách đây khá xa. Cô lại không thích làm phiền người khác, chắc chắn sẽ tìm mọi cách giấu giếm, lủi thủi một mình trong nhà, nói không chừng còn cứng đầu mà mặc ốm yếu để đi làm cũng nên.

“Có phải tối hôm qua ở bên ngoài nên bị nhiễm lạnh không?” Ôn Hành Viễn mỉm cười, nhìn gương mặt ửng hồng của cô, nghiêm túc hỏi. Mấy giờ cô rời khỏi quán bar, mấy giờ về nhà, anh đều biết rõ.

“Ở ngoài đường lạnh, sau đó lại ngủ quên trên sofa, đến sáng dậy bắt đầu thấy khó chịu.” Si Nhan kể chi tiết, nghĩ một lúc liền ngẩng mặt lên, sợ hãi hỏi anh: “Có phải anh lại tức giận không?”

“Anh không nên giận sao?” Ôn Hành Viễn nghiêm mặt hỏi lại. Anh giận vì cô lớn như vậy mà vẫn không biết tự chăm sóc mình.

Si Nhan không nói lời nào, tránh khỏi vòng ôm của anh, trở mình rồi đưa lưng về phía anh, hai mắt cay xè. Sau đó, cô nghe thấy anh thở dài, cơ thể ấm áp dán ngay sau lưng cô, “Em ngoan ngoãn uống thuốc đi, nếu khỏi nhanh thì anh sẽ không giận...”
Bình Luận (0)
Comment