“Hắt xì...Ai đang chửi mình đây...” Nằm trong chăn, Si Nhan chợt hắt xì hơi
một cái, lại lầm bầm một câu, trở mình định ngủ tiếp. Điện thoại của
Nhược Ngưng gọi tới, cô cọ cựa người, đầu có cảm giác nặng trịch, khề
khà mãi mới dậy. Dẹp bỏ cơn buồn ngủ, cô đi xuống tầng, cùng cô bạn thân trải qua ngày cuối cùng trong đời độc thân, rồi đến tối thì đến nhà
Nhược Ngưng.
Bà Quý rất hiền hậu, ông Quý thì học vấn uyên thâm. Ngôi nhà đã lâu không
ghé qua này khiến Si Nhan nảy sinh nỗi xúc động khó tả, thừa lúc Nhược
Ngưng nói chuyện điện thoại với Đường Nghị Phàm, cô dựa vào ban công
ngắm cảnh đêm.
Thành phố về đêm đương nhiên rất khác Cổ Trấn. Cả đô thị ồn ã được vây trong
vòng của những tòa cao ốc, tất cả nỗi vui sướng, bi thương cũng đều núp
sau bóng của sự phồn hoa. Còn Cổ Trấn, cũng rất náo nhiệt, cũng có cái
sống động giống chốn thị thành, nhưng dù cho là tươi cười hay lo lắng
thì đều có thể không hiện trên con người. Bởi, người tới đó không phải
để thư giãn, mà là để quên; bởi, người tới đó đều muốn trở thành khách
qua đường. Đến hoặc đi, vội vàng hay chậm rãi, cũng đều không lưu lại
dấu vết gì. Có mấy ai là muốn bị người khác nhìn thấu niềm vui hay nỗi
buồn của mình, có mấy ai thừa thời gian để dò xét tâm sự của người khác? Sống đâu âu đấy.
Mới về hơn hai ngày, cô đã bắt đầu nhớ những căn nhà cổ, nhớ tiếng nước
chảy róc rách, nhớ cuộc sống tự do tự tại trong căn nhà nhỏ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, thế giới của cô bỗng thu nhỏ lại, nhỏ đến nỗi
dường như cả trời đất chỉ có mỗi mình cô. Cong môi cười tự giễu, vừa lúc cô thấy Nhược Ngưng bước ra. Hai người nằm bò xuống giường, bắt đầu tán dóc những chuyện không đâu.
“Ngày trước mấy tên đẹp trai theo đuổi cậu xếp cả hàng dài, thế mà cậu chả
thèm liếc mắt một cái, sao đột nhiên lại quyết định kết hôn? Không giống phong cách của cậu cho lắm.”
“Lúc đầu là vì thấy nhiều tấm gương thất bại xung quanh, nên hơi sợ. Sau này thấy cậu với Hàn...” Nhược Ngưng nhận ra mình nhỡ lời, đột nhiên ngậm
miệng lại, chỉ sợ gợi ra nỗi buồn của Si Nhan.
“Cứ nói đi, lại còn sợ mình nghe thấy một cái tên mà không chịu được cơ đấy.” Si Nhan nhíu mày, ra vẻ lơ đễnh.
“Sau này thấy anh ta đối xử tốt với cậu, lại cảm thấy khó có thể tìm được một người nâng niu mình nên càng không có dũng khí.”
“Biến thái. Cô chú là một ví dụ tốt đấy thôi, cậu sợ gì chứ.” Lời nói có vẻ
hùng hồn, nhưng trong lòng cô khó tránh khỏi nỗi buồn man mác. Trên đời
này, thật sự có thể đi cùng một người sánh với trời đất sao? Lời hứa,
thật sự có thể gắn kết hai trái tim với nhau cả đời sao?
“Cậu mới biến thái ấy. Rõ ràng là không giống nhau.”
“Ngụy biện.”
“Lần này về xong lại đi à?”
“Đi chứ, đã chẳng còn lưu luyến gì chỗ này từ lâu rồi.” Si Nhan vừa thốt
ra, Nhược Ngưng đã cảm thấy chạnh lòng, không nói lại nổi.
“Không phải nói cậu nhá, thu nước mắt lại ngay. Khóc sưng mắt rồi mai còn gặp ai được nữa.” Si Nhan trừng mắt nhìn cô.
“Ôn Hành Viễn là ai?” Nhược Ngưng lau mắt, nghẹn ngào hỏi.
“Bạn!” Si Nhan bâng quơ, lại có phản ứng ngay, “Sao cậu biết anh ấy?”
“À thì...hôm qua nghe thấy cậu nói chuyện điện thoại rồi nhắc đến tên này. Là đàn ông hả?” Nhược Ngưng giả vờ hồ đồ, che giấu đi sự chột dạ. Nghĩ
đến việc Đường Nghị Phàm không cho tiết lộ, cô thầm lè lưỡi, suýt nữa
thì lộ chuyện rồi.
“Thì cũng không phải phụ nữ...” Si Nhan đưa tay tắt đèn, khiến Nhược Ngưng không thấy được sự thay đổi nho nhỏ trong ánh mắt cô.
“Cậu nói theo kiểu của người sao Hỏa à?” Nhược Ngưng cười khẽ, trở mình rồi
đưa lưng về phía cô, “Lúc nào cho gặp mặt đi, sao chưa từng nghe cậu
nhắc đến?”
“Có cái gì hay mà nhắc đến chứ.” Si Nhan kéo chăn lên, bất mãn nói thầm, “Cậu hỏi cung đấy hả? Ngủ đi.”
Trong lúc Si Nhan và Nhược Ngưng đã chìm vào giấc ngủ, thì ở một hội quán tư nhân lại là một hồi náo nhiệt, ly qua ly lại. (Cái này chỉ chuyện uống rượu ý.)
Bởi chuyện đến đột ngột nên Ôn Hành Viễn đặt vé máy bay ngay chiều hôm ấy,
lúc xuống máy bay cũng đã là hơn tám giờ tối. Đường Nghị Phàm tự mình
lái xe đến đón. Ôn Hành Viễn nhìn đồng hồ, đoán rằng cô đã đi ngủ sớm,
lại thêm việc ngày mai được gặp cô nên anh không gọi điện thoại cho cô
nữa.
Lúc tới hội quán, ánh trăng sáng trắng đã yên lặng lan ra tận chân trời.
Thành phố quen thuộc, ánh đèn ne-on rực rỡ chớp không ngừng, người xe
lui tới tấp nập, hòa vào dòng ồn ào của đô thị phồn hoa.
Chỉ là, nó có liên quan gì với anh?
Đẩy cửa xe ra, Ôn Hành Viễn miễn cưỡng bước xuống, “Làm ăn được lắm, mình còn nghĩ là cậu phá nát “Thượng Du” rồi cơ đấy.”
“Đúng là quá coi thường mình. Đường công tử mà lại vô dụng thế sao?” Đường
Nghị Phàm bất mãn oán thán, đấm một cái lên vai anh, “Haiz, ngày trước
lúc bố cậu chuyển toàn bộ việc làm ăn đến thành phố A, cậu khăng khăng
đòi giữ lại “Thượng Du”, không phải là vì Si Nhan đấy chứ?” Đột nhiên
lại nghĩ đến chuyện gì đó, anh đứng thẳng người, “Không đúng, lúc đấy
mình còn chưa ra nước ngoài, chuyện của cậu hình như mình cũng biết rồi, hay là các cậu không nhận ra nhỉ.”
“Trở thành bà cô từ lúc nào thế?” Ôn Hành Viễn lườm anh, đóng sầm cửa xe lại rồi bước vào “Thượng Du”.
“Hoan nghênh quý khách. Xin hỏi anh có đặt chỗ không ạ?” Giọng nói dịu dàng
của cô tiếp tân truyền đến, anh cau mày lại, nhìn mấy cô nàng mặc áo cắt xẻ tối đa, sườn xám cũng xẻ tà sâu. Anh lạnh giọng nói với Đường Nghị
Phàm đi theo sau, “Cậu biến “Thượng Du” thành chỗ trăng gió, hay là biến mình thành khách?”
Đường Nghị Phàm chớp mắt, nói với cô tiếp tân, “Anh này không cần đặt chỗ. Ôn Hành Viễn.”
“Ôn tổng!” Viên giám đốc đang trực ban thấy Đường Nghị Phàm đến liền bước
tới chào đón, lại vừa lúc nghe thấy tên ông chủ lớn thì có chút hoảng
hốt, cung kính chào hỏi.
“Giám đốc Lí?” Ôn Hành Viễn vẫn còn nhớ ông ta, cũng coi như là nhân viên lâu năm.
“Dạ đúng, Ôn tổng vẫn còn nhớ tôi sao?” Giám đốc Lí tươi cười, có chút vui sướng.
“Cứ gọi tôi là cậu Ôn được rồi, cậu ta mới là ông chủ của các ông.” Anh
nghiêng đầu nhìn Đường Nghị Phàm, thấy giám đốc Lí liên tục gật đầu thì
liền xoay người đi vào thang máy.
Trong một căn phòng bao để đón người họ Ôn nào đó, cả đám bạn học cũ đều đã
có mặt. Ngày thường ai cũng bề bộn công việc, lúc tụ tập cũng không
nhiều, hơn nữa đã mấy năm rồi anh không về nên đương nhiên không thể
tránh được mấy ly liền.
“Hành Viễn, cậu đúng là không biết nghĩ gì cả, đi mấy năm mới về một lần, ly
này bắt buộc phải uống.” Người nói chính là Thạch Lỗi, một anh bạn cùng
phòng thời đại học.
Ôn Hành Viễn nhíu mày, bật cười sang sảng, không chút do dự mà nhận lấy ly rượu, “Bà xã cậu đâu? Thằng ranh này có bản lĩnh lắm, hoa khôi của
trường mà cũng bị cậu cưới.”
“Cậu vẫn ăn nói không biết ngượng như thế, chỉ riêng chuyện này là phải phạt thêm ly nữa, phải cho mặt cậu nở hoa luôn. Có biết là làm cho Tiểu
Nhiên thần hồn điên đảo, mình phải theo đuổi khổ cực thế nào không?”
Thạch Lỗi giả vờ tức giận, chỉ vào người kia oán thán.
“Biến xa một chút đi, vẫn còn mặt mũi nhắc đến chuyện này hả?” Đường Nghị
Phàm nhíu mày, cướp lấy ly rượu trên tay anh ta, uống ực một hơi.
Nói đến việc này, xem ra Đường công tử đúng là ngã quá đau trên tình
trường. Lúc anh về nước, một lần tình cờ có cơ hội tiếp xúc với vợ của
Thạch Lỗi trong lúc làm ăn. Khi ấy, anh tấn công ráo riết suốt hơn một
tháng, sau đó lại bị Thạch Lỗi nhanh chân giành trước, còn dám tự đắc
ưỡn ngực nói “cận thủy lâu thai”*. Mẹ kiếp, nếu không phải vì giữ phong
độ, anh đã vung một quả đấm rồi. Đường công tử hào hoa trước nay vốn
không gặp bất lợi gì về khoản phụ nữ, thì giờ đã bị bôi tro. Không nhắc
đến thì đã quên lâu rồi, giờ nhắc đến lại khiến anh sôi một bụng tức.
*Có thể hiểu nó là ngược của câu: “Trâu chậm uống nước đục”. Ý là nhanh thì được lợi.
“Sao thế, ngày mai kết hôn rồi mà giờ lại còn nhớ thương bà xã tôi?” Thạch
Lỗi có chút men say, đầu óc mụ mị, ánh mắt nhìn Đường Nghị Phàm nhuốm
chút ý tứ khiêu khích.
“Say rồi hả, Lỗi Tử?” Cao Các đứng bên cạnh lên tiếng hòa giải, lại giơ ly rượu lên, “Người anh em vẫn đi một mình hả?”
Ôn Hành Viễn hiểu, liền cười cười, “Lúc học đại học thì đúng là như thế,
giờ mới chạy trốn được ba người, trở về tịnh tâm một mình.” Vừa nói anh
vừa duỗi đôi chân dài ra, đá một cái vào cẳng chân người kia, sau đó dốc ly lên, cạn đến đáy.
Mọi người cười rộ lên, cùng nâng ly.
Đều là bạn bè đã quen biết nhiều năm, đương nhiên không ai còn nhớ đến thứ
gọi là “thù” nữa. Cả đám uống túy lúy đến tận khuya, những người tửu
lượng kém dựa vào sofa nghỉ ngơi, mấy người khác còn tỉnh thì ngồi xúm
lại chơi đổ xúc xắc, đoán số.
Ôn Hành Viễn thấy Đường Nghị Phàm đã ngà ngà, sợ ảnh hưởng đến đại sự ngày mai nên định tiến tới từ chối hộ anh.
“Anh ấy uống nhiều rồi, ly này tôi uống thay.” Hàn Nặc cười thản nhiên, đưa tay nhận lấy cái ly, uống một hơi cạn sạch.
“Được lắm, thằng nhãi, lúc học đại học còn có mỹ nữ chối rượu hộ, hôm nay,
luật sự Hàn lừng lẫy không uống giọt rượu nào cũng ra đỡ hộ cậu.” Thạch
Lỗi loạng choạng đứng dậy, lại rót cho Hàn Nặc thêm một ly nữa, “Nào,
Hàn Nặc, chuyện công ty bình thường vẫn hay phải làm phiền đến cậu, tôi
kính cậu một ly.”
“Khách sáo rồi, Lỗi Tử, chuyện thường mà.” Hàn Nặc mỉm cười, không có ý từ chối.
“Chừng nào thì đến chuyện hỉ của cậu hả?” Bình thường hay thấy anh ta đi cùng
Tạ Viễn Đằng, Thạch Lỗi ngả lưng vào sofa, lèm bèm hỏi.
“Cậu quản nhiều thế hả?” Đường Nghị Phàm xem ra vẫn tỉnh táo, quay đầu nhìn vào mắt Ôn Hành Viễn, muốn ngăn tay kia hỏi tiếp.
Từ lúc vào cửa, Ôn Hành Viễn và Hàn Nặc vẫn một dạng không nóng không
lạnh, nửa xa lạ nửa quen thuộc, dường như không có gì đặc biệt. Nhưng,
sao anh lại không nhìn ra hai người đó có vẻ kỳ quái chứ, nhưng kỳ quái
thế nào thì chịu. Chỉ biết rằng trong hai đôi mắt kia như chứa vạn mũi
dao có thể phi ra bất cứ lúc nào. Cũng coi như anh được lĩnh giáo cái gì gọi là “nụ cười có dao” rồi. Đây không phải là vẻ mặt của người bình
thường, hai người đàn ông này như đang quyết đấu vậy. Lúc này, ngồi bên
cạnh họ đúng thật là chuyện nguy hiểm.
“Còn cậu thì quản được? Ngồi lui ra đi, mờ ám...” Thạch Lỗi nói không rõ, khó chịu ngồi xê sang một bên.
“Mẹ khỉ, làm như tôi yêu cậu à?” Đường Nghị Phàm tức tối, ngửa đầu uống một hớp rượu nữa.
Trong phòng, ánh đèn mờ mờ nhạt nhạt, tiếng nhạc đinh tai nhức óc truyền khắp ngóc ngách, khiến người ta có cảm giác lơi lỏng và cuồng nhiệt không
giấu nổi.
Qua vài tuần rượu, Ôn Hành Viễn trầm mặc nhìn Hàn Nặc. Còn anh ta cũng ngồi đối diện anh, lẳng lặng nhìn anh.
Một lát sau, Ôn Hành Viễn hạ tầm mắt xuống, bên khóe môi gợn lên nụ cười
thâm thúy. Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt góc cạnh anh tuấn có chút mơ hồ.
Hàn Nặc cũng dời ánh mắt gần như cùng một lúc, rồi anh ta đi về phía anh.
“Uống một ly chứ?” Ánh mắt thâm trầm, ngữ khí chắc nịch, vừa nói, Hàn Nặc vừa đưa ly tới trước mặt anh.
“Say rồi hả?” Ôn Hành Viễn không nhúc nhích, trên mặt vẫn hiển hiện nụ cười, nhưng giọng nói dần lạnh đi khiến Hàn Nặc chợt có cảm giác xấu hổ.
“Nào nào nào, đại ca Ôn, Hàn Nặc, đến đây chơi đi, hai người lườm nhau cái
gì đấy?” Đường Nghị Phàm vừa thấy thế liền cuống cuồng vẫy tay gọi hai
người. Hai ánh mắt thế kia, ngộ nhỡ đánh nhau thì chết.
Dường như Hàn Nặc có chút do dự, trong nháy mắt như chìm vào mớ rối tinh rối
mù, cuối cùng mở miệng ra lại nói, “Đánh cược một ván không?”
Ôn Hành Viễn nhìn anh ta, như cười như không, “Cược gì?”
“Đánh cược gì? Chơi khan chẳng thú vị tẹo nào.” Lúc Ôn Hành Viễn và Hàn Nặc
ngồi vào bàn chơi đổ xúc xắc, không biết ai lại đột nhiên lên tiếng, nói rất to.
“Còn đánh gì nữa, đây là mấy ngón tay còn không biết, lượn ra kia ngủ đi.”
Cao Các biết quan hệ giữa hai người này không bình thường nên có ý ngăn
cản.
Trên gương mặt tuấn tú của Hàn Nặc không hề có chút dao động nào. Ôn Hành
Viễn cười rất nhẹ, rất bình thản. Tiếng nhạc nhỏ đi, căn phòng xa hoa
bỗng chốc lặng đi rất nhiều tạo nên cảm giác áp lực khó hiểu.
“Cược gì đây?” Anh hỏi, bên môi vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng giọng nói lại lạnh như băng.
“Cược hạnh phúc của cô ấy!” Hàn Nặc ngồi xuống, giọng nói êm như nhung, chỉ có Ôn Hành Viễn nghe thấy.
Trong thoáng chốc, anh thu nụ cười lại, ánh mắt trầm tư, “Cậu không cược nổi đâu!”
Hàn Nặc mím môi không nói nữa, cầm con xúc xắc ném ra ngoài.
Bên tai vẫn là tiếng nhạc âm vang, đột nhiên có tiếng chạm trong cốc. Con
xúc xắc lắc qua lắc lại, có chút không chân thực khiến người khác bất
an, cũng không hình dung ra tâm tình trong lúc này là như thế nào.
Lúc này, thời gian như đứng im, quên việc phải trôi đi. Hai đôi mắt đen
nhánh chứa đầy vẻ phức tạp, hai người lẳng lặng đối mặt, như thể người
nào dời ánh mắt đi trước thì là kẻ thua cuộc.
Con xúc xắc lắc vài lần phát ra tiếng động khẽ, khoảng ba phút.
Lúc hai người đồng thời thả xúc xắc, sáu con xúc xắc nằm ngay ngắn trên bàn, sáu con như một...Sáu điểm.
Thạch Lỗi hét lên rằng họ hòa, mọi người đều lao đến cụng ly với nhau, còn Ôn Hành Viễn thì chẳng còn hứng thú gì.
Đẩy cánh cửa ra, tạm rời khỏi chốn ồn ào náo nhiệt, anh đứng ở một nơi thoáng đãng hút thuốc.
Suốt ba phút, họ đánh cược gì, chỉ trong lòng họ biết. Nhưng, trong tình yêu có thể hòa được sao? Nếu là cùng thua thì anh còn tin, chứ cùng thắng,
không thể nào.
Khoảng hai giờ sáng, đám người cuối cùng cũng chịu rời đi. Lúc cánh cửa khép
lại, trên mặt bàn đột nhiên có thêm một viên nữa, ba mươi sáu điểm xúc
xắc bỗng chốc biến thành ba mươi bảy điểm.
Ai nói tình yêu không có cùng thắng mà chỉ có cùng thua? Không đi tới cuối cùng, ai mà biết được kết quả!