Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 106

Chương 106

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Tối ngày 15 tháng 6 lúc 10 giờ, toàn bộ tuyển thủ của khóa thứ sáu đã đến đủ.

Du Minh Tương nhắn riêng cho Giang Thiệu Vũ: “Đủ người rồi, có cần triệu tập mọi người họp không?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Nhiều người bay từ xa đến, để họ nghỉ ngơi trước. Ngày mai sau bữa trưa, đúng 1 giờ chiều tập trung tại phòng họp.”

Du Minh Tương truyền đạt lại chỉ thị của HLV Giang, các tuyển thủ liền tự về phòng nghỉ ngơi.

Hạ Lê thu dọn đồ xong, sang gõ cửa phòng bên cạnh: “Anh cả, anh hai, các cậu đến rồi à? Đang làm gì đấy?”

Mạc Hàm Thiên mở cửa: “Tôi đang dọn phòng. Cậu dọn xong chưa?”

“Tôi mang ít đồ, dọn xong từ lâu rồi.”

Thời Tiểu Bân mở cửa đi ra, thấy hai người bạn cũ, không khỏi gãi đầu cười: “Chúng ta lại được ở cùng nhau rồi.”

Hạ Lê hỏi: “Phải rồi, cái nhóm hồi trước ấy, giải tán chưa?”

Mạc Hàm Thiên mở điện thoại nhìn một chút, nhóm “Tân binh đội tuyển quốc gia” mà cậu lập năm ngoái, toàn là lính mới của khóa trước, ban đầu lập nhóm để trao đổi kinh nghiệm, ai ngờ cuối cùng thành nơi buôn chuyện, thậm chí bị HLV Giang gọi là “biệt đội anh em Hồ Lô”.

Giờ thì Lục Hưng Vân, Đường Khải, Chương Việt trong nhóm đó đều không được chọn vào đội, đã lâu không ai lên tiếng. Mạc Hàm Thiên nhíu mày, liền giải tán nhóm luôn.

Thời Tiểu Bân thấy thế, hỏi nhỏ: “Anh Mạc, cậu định lập nhóm mới à?”

Mạc Hàm Thiên ho nhẹ, tai đỏ ửng: “Thôi khỏi. Lỡ lại thành biệt đội anh em Hồ Lô khóa mới thì chết.”

Lúc trước khi Wing thần về nước, bắt cả nhóm viết bản kiểm điểm vẫn còn là ký ức sâu sắc. Mong rằng khóa mới sẽ không thảm như vậy!

Hạ Lê khoát tay: “Hai cậu nói chuyện đi, tôi đi tìm cô gái kia xem sao.” Cô xuống gõ cửa phòng 102. Tần Tuyết Dao mở cửa, hơi bất ngờ rồi mỉm cười hỏi: “Có việc gì không?”

“Chào bạn, làm quen chính thức nhé. Tôi tên là Hạ Lê, tay đột kích của đội SN.” Hạ Lê chủ động đưa tay ra.

Tần Tuyết Dao bắt tay cô: “Chào bạn, tôi là Tần Tuyết Dao của đội Báo Tuyết.”

Hạ Lê niềm nở nói: “Hiện tại đội chỉ có hai cô gái là chúng ta. Sau này cần gì cứ nói với tôi nhé! À, rẽ trái ra khỏi cửa là siêu thị lớn, có bán đầy đủ đồ dùng và đồ ăn vặt. Sáng mai nếu bạn cần, tôi đi cùng luôn.”

Nhìn vẻ hào sảng như chị đại của Hạ Lê, Tần Tuyết Dao hơi ngượng nhưng cũng mỉm cười: “Cảm ơn nhé.”

Ban đầu còn nghĩ bản thân mờ nhạt, không thể hòa nhập vào đội tuyển quốc gia cao sang, không ngờ Hạ Lê lại rất thân thiện, còn chủ động đến bắt chuyện.

Lúc này, trước cửa phòng 404 tầng 4, Lão Lâm, Chu Chu, Diệp Tử và Thư Thần cùng nhau đến gõ cửa phòng Giang Thiệu Vũ. Anh mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, vừa cho Đậu Đậu ăn khuya xong, mở cửa thấy nhóm “đồng đội cũ”, không khỏi ngạc nhiên: “Muộn thế này rồi, tìm tôi có việc gì à?”

Diệp Khinh Danh cười nịnh nọt: “Anh Vũ, lâu rồi không gặp. Mai bắt đầu huấn luyện rồi, tối nay rảnh rỗi, ngồi nói chuyện một chút đi. Tôi còn mang theo đặc sản anh thích ăn.”

Đúng lúc đó, cửa phòng bên mở ra, Bùi Phong bước ra nhìn, quả nhiên là mấy người bạn cũ của ACE đến thăm Giang Thiệu Vũ.

Bùi Phong cười: “Mọi người đừng đứng đây, vào phòng tôi trò chuyện đi.”

Chu Dật Nhiên nhìn cậu: “Em ở cạnh HLV à?”

Bùi Phong: “Vâng, để sư phụ có thể mắng bất cứ lúc nào.”

Mọi người: “……”

Quả là biết điều thật đấy!

Mọi người bước vào phòng Bùi Phong, được mời ngồi ở phòng khách, cậu rót nước cho từng người. Phòng cậu dọn dẹp khá gọn gàng, ghế sofa đặt vài chiếc gối ôm mềm mại, tủ tivi còn có trưng bày mô hình anime.

Giang Thiệu Vũ vì là Omega, còn Bùi Phong là Alpha, để tránh dị nghị nên chưa từng vào phòng Bùi Phong. Hôm nay đông người, cảm giác ngại ngùng trong anh cũng giảm đi không ít, ngồi xuống thoải mái, cầm cốc nước uống chậm rãi.

Lâm Hạo Ngạn chủ động nói: “Không ngờ sau bao nhiêu năm, chúng ta lại có thể ngồi nói chuyện thế này.” Lão Lâm vốn hào sảng, mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn: “ACE tuy đã giải tán, nhưng được tụ họp lại thế này thật tuyệt.”

Chu Dật Nhiên mỉm cười: “Nhưng bây giờ là đội tuyển quốc gia, nếu tụ tập thành nhóm riêng sẽ bị bàn tán. Mọi người vẫn nên phối hợp tốt với anh Vũ, đừng để ảnh khó xử.” Anh dừng lại, nhìn Diệp Khinh Danh: “Đặc biệt là cậu, đừng có lại ngủ quên đi muộn.”

Diệp Khinh Danh cười híp mắt gật đầu: “Yên tâm, tôi ghi âm tiếng anh Vũ mắng làm chuông báo thức. Mỗi lần nghe là tỉnh như sáo, buồn ngủ bay hết.”

Giang Thiệu Vũ: “…………”

Cái tên này đúng là không nghiêm túc chút nào.

Bùi Phong mở đồ ăn vặt mọi người mang đến, chia cho từng người rồi nói: “Tụ họp là tốt, nhưng đừng kéo lùi mọi người. Cư dân mạng đang soi rất kỹ mấy cựu tuyển thủ ACE, chỉ mong bắt lỗi rồi chửi cả đội quốc gia.”

Lão Lâm cảm thán: “Đúng thế. Anh Vũ có nhiều fan, mà anti cũng không ít. Trước lại đắc tội mấy CLB nhà giàu, sau này phải cẩn thận hơn. Bọn tôi sẽ làm gương.”

Nghe vậy, lòng Giang Thiệu Vũ khẽ ấm lại: “Vậy ra, các cậu đến là để thể hiện lập trường?”

Mọi người nhìn nhau, đồng loạt gật đầu: “Đúng vậy!”

“Là đồng đội cũ, phải làm gương cho các tuyển thủ trẻ.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Vậy thì tốt. Sắp tới đội tuyển sẽ có một đợt huấn luyện nghiêm ngặt. Dù các cậu là tuyển thủ kỳ cựu, cũng không được xem nhẹ huấn luyện cơ bản. Tôi sẽ đối xử công bằng, không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng trách tôi không nương tay.”

Mọi người đồng thanh: “Tất nhiên rồi!”

Giang Thiệu Vũ nói “cũng được” tức là rất tốt.

Anh nói “huấn luyện nghiêm khắc”, chắc chắn là rất đáng sợ.

Những tuyển thủ từng bị “tra tấn” trong thời kỳ ACE năm xưa, lặng lẽ thắp một hàng nến trong lòng để tiễn các tân binh.

Trưa hôm sau, các tuyển thủ lần lượt kéo đến nhà ăn của đội tuyển quốc gia dùng bữa.

Chỗ này cơm nước khá ổn, mỗi ngày có tám món để tự chọn. Mọi người ăn rất nhanh, trước 1 giờ đã có mặt tại phòng họp, vừa ngồi đợi vừa trò chuyện rôm rả.

Đúng 1 giờ, Giang Thiệu Vũ dẫn các thành viên ban huấn luyện bước vào phòng họp. Các tuyển thủ vốn đang trò chuyện lập tức yên lặng, ngồi thẳng dậy như học sinh nghe giảng, tỏ rõ vẻ nghiêm túc và chăm chỉ.

Giang Thiệu Vũ bước nhanh đến vị trí trung tâm, ngồi xuống. Hôm nay anh mặc áo thun trắng đơn giản, thần sắc điềm tĩnh, gương mặt tuấn tú với nét nghiêm nghị. Các huấn luyện viên khác lần lượt ngồi bên trái và phải của anh.

Ánh mắt Giang Thiệu Vũ quét một vòng, rồi mở miệng: “Tất cả đều có mặt rồi chứ? Chào mừng mọi người đến căn cứ đội tuyển quốc gia, tham gia buổi huấn luyện đầu tiên.”

Hoa Nhiên phấn khích là người đầu tiên vỗ tay, nhưng phát hiện xung quanh chẳng ai vỗ tay theo, cậu lúng túng thu tay lại. Kết quả, vừa buông tay xuống thì những người khác lại lần lượt vỗ tay.

Độ ăn ý này đúng là hết thuốc chữa! Bảo sao lúc thi đấu hay làm nổ đội nhà, chẳng cùng một nhịp gì cả.

Khi tiếng vỗ tay dừng lại, Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Giới thiệu với mọi người, đây là huấn luyện viên Thường, phụ trách huấn luyện bản đồ; đây là huấn luyện viên Thôi, giám sát huấn luyện cơ bản; còn đây là kỹ sư Tần Bác, người đã phát triển phần mềm huấn luyện cho đội tuyển quốc gia. Nếu phát hiện phần mềm có lỗi gì, hãy báo trực tiếp với kỹ sư Tần.”

Anh nhìn sang cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa: “Đây là Anna, trợ giáo huấn luyện của đội, thông thạo tám ngoại ngữ. Nếu các bạn cần xem video thi đấu nước ngoài hoặc tìm hiểu tuyển thủ quốc tế, có thể hỏi cô ấy xin tài liệu.”

Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Ngoài ra, đội còn mời huấn luyện viên Chu của SN, huấn luyện viên Hứa của BM, huấn luyện viên Cố của JZ làm cố vấn chiến thuật. Họ không quản lý đội tuyển, chỉ tham gia họp chiến thuật. Sau này nếu gặp họ trong căn cứ thì đừng ngạc nhiên.”

Nghe tới đây, mọi người đều phấn khích. Ban huấn luyện lần này quy mô gấp đôi các mùa trước, đúng là cấu hình phần cứng đỉnh cao!

 Giang Thiệu Vũ mở một bản trình chiếu: “Đây là thiết kế đồng phục đội tuyển quốc gia khóa 6. Có bốn phương án do nhà thiết kế đưa ra. Đồng phục là trang phục thi đấu chính thức nên sẽ do mọi người tự bầu chọn. Tôi tôn trọng thẩm mỹ của mọi người.”

Tất cả đều sửng sốt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên tuyển thủ được tự quyết định đồng phục! Trước kia toàn là cấp trên định đoạt, có bộ xấu đến mức không nỡ nhìn. Lần này huấn luyện viên Giang để họ chọn, quá ấm lòng!

Hoa Nhiên cảm thán lần nữa: “Huấn luyện viên Giang đúng là người tốt!”

Mỗi người được phát một tờ phiếu. Giang Thiệu Vũ nói: “Cho mọi người 5 phút thảo luận, sau đó viết mã số của phương án mình thích, phương án được nhiều phiếu nhất sẽ trở thành đồng phục chính thức của đội.”

Bốn mẫu gồm: kiểu cổ điển cà chua trứng rán, màu đỏ trắng tối giản, đỏ đen mạnh mẽ…

Hoa Nhiên hỏi nhỏ Thư Thần: “Anh thích kiểu nào?”

Thư Thần đỏ mặt: “Tôi, tôi thích mẫu C.”

Hoa Nhiên: “Vậy tôi cũng chọn C.”

Diệp Tử cười tủm tỉm: “Tôi thấy mẫu A đẹp.”

Lão Lâm chê: “Mẫu A hoa hòe hoa sói, mặc cả lũ ra sân trông cứ như đội cầu vồng.”

Diệp Tử nhướng mày: “Cầu vồng thì sao? Xấu chắc?”

Mọi người bàn bạc xong thì viết lựa chọn lên giấy. Tần Bác đếm phiếu rồi nói: “Phương án C được 7 phiếu, B được 3, A được 1.”

Mọi người nhìn quanh, ai chọn cái mẫu kỳ dị A thế?

Diệp Tử nhún vai: “Màu sắc rực rỡ thì sao chứ? Các cậu lại thích kiểu đơn giản đỏ trắng, không hiểu gì cả.”

Giang Thiệu Vũ nói: “Đa số chọn C, vậy chốt phương án này. Tần Bác, sau khi này thống kê size quần áo toàn bộ nhân viên và tuyển thủ, đặt 2 bộ cho mỗi người.”

Tần Bác: “Rõ!”

Giang Thiệu Vũ lại mở một bảng biểu khác, nói: “Các bạn sẽ tham gia khóa huấn luyện kéo dài nửa tháng tại đây. Đây là bảng lịch trình huấn luyện trong nửa tháng tới, mọi người hãy xem qua trước, tôi cũng sẽ gửi vào nhóm để các bạn tiện tra cứu bất cứ lúc nào.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, mỗi ngày bắt đầu huấn luyện từ 2 giờ chiều đến 6 giờ tối, tổng cộng 4 tiếng huấn luyện cơ bản, gồm bốn hạng mục lớn: đấu tập di chuyển, luyện súng, luyện phản xạ và làm quen bản đồ.

Nội dung dường như cũng không khác gì mấy so với việc đấu tập hàng ngày của họ?

Tất cả thở phào nhẹ nhõm, xem ra huấn luyện ở đội tuyển quốc gia cũng không đến nỗi nào.

Nhưng đúng lúc đó, Giang Thiệu Vũ đột nhiên mở phần mềm huấn luyện nhỏ: “Tiếp theo, mọi người theo tôi đến phòng huấn luyện, tôi sẽ hướng dẫn cách sử dụng phần mềm huấn luyện của đội tuyển quốc gia khóa mới. Đây là chương trình huấn luyện do Tần Bác phát triển lại theo yêu cầu của tôi, khác với phiên bản cũ, ngay cả tuyển thủ cũ cũng phải làm quen lại.”

Mọi người lập tức theo anh xuống phòng huấn luyện, mỗi người tìm chỗ ngồi, bật máy tính.

Giang Thiệu Vũ mở chế độ quản lý, làm cho màn hình của tất cả tuyển thủ hiện ra giao diện của anh. Phần mềm mang tên “Chương Trình Huấn Luyện Thường Ngày Đội Tuyển Quốc Gia”, có bốn hạng mục chính: luyện di chuyển, luyện súng, luyện phản xạ, luyện bản đồ.

Giang Thiệu Vũ vừa thao tác vừa giải thích: “Hạng mục đầu tiên là luyện di chuyển, theo kiểu vượt ải, cần tránh né đạn và vũ khí ném tới từ bốn phương tám hướng.”

Chỉ thấy anh gõ phím nhanh như gió, điều khiển nhân vật né trái né phải, lựu đạn rơi xuống như mưa bom bão đạn, hoàn toàn như tiền tuyến chiến tranh. Chỉ cần sơ sẩy là bị nổ tan xác ngay.

Các tuyển thủ trợn tròn mắt — cái này không phải hơi khó quá sao?

Trong thi đấu bình thường làm gì có nhiều lựu đạn thế này?

Hoa Nhiên nhìn mà toát mồ hôi… khụ, xin đừng quên, đồng đội của bạn cũng có thể là người ném lựu đạn vào bạn đấy.

Giang Thiệu Vũ tiếp tục nói: “Hạng mục thứ hai là luyện súng chuẩn xác. Trường bắn sẽ xuất hiện các mục tiêu di động, theo cấp độ ngày càng tăng tốc. Ở cấp độ khó nhất, vòng 10, tốc độ là 0.1 giây một mục tiêu, tổng cộng 10 mục tiêu.”

Trên màn hình, Giang Thiệu Vũ dùng khẩu MSG, “đoàng đoàng đoàng” bắn liền 10 phát, tất cả mục tiêu đều vỡ tan! Tốc độ nhanh đến mức mắt người cũng khó mà theo kịp.

Mọi người: “………”

Trời má! 0.1 giây một mục tiêu, bắn trúng cả 10 cái?

Điên rồi! Bình thường họ tập, mục tiêu nhanh nhất cũng chỉ 0.4-0.5 giây thôi mà?

Chu Chu, Lão Lâm và Diệp Tử trao nhau ánh nhìn đầy cảm khái, thở dài: Wing thần, không hổ là anh!

Độ khó này đã cao hơn cả phòng huấn luyện hắc ám của ACE ngày xưa rồi.

Tần Bác nhìn biểu cảm “nứt toác” tập thể của đám tuyển thủ, khẽ đẩy kính lên, thầm nghĩ: Đừng trách tôi, tất cả là HLV Giang yêu cầu.

Giang Thiệu Vũ tiếp tục: “Hạng mục thứ ba là luyện phản xạ. Nhân vật trong game sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ở 360 độ xung quanh, có thể xuất hiện 5 người cùng lúc. Phải đánh chết hết mới được rời khỏi phần mềm.”

Tuyển thủ: “……….”

Từ quá trình trình diễn có thể thấy, các nhân vật trong phần mềm huấn luyện giống hệt mô hình trong game.

Người chơi với đủ loại skin, kiểu tóc khác nhau có thể xuất hiện bất cứ lúc nào phía sau lưng bạn, thậm chí bạn có thể bị 5 người vây đánh bất ngờ. Bạn buộc phải nhanh chóng tiêu diệt hết – nếu không sẽ bị giết, chết rồi thì phải làm lại từ đầu. Cái này đúng là có thể khiến người ta sụp đổ mất!

Giang Thiệu Vũ mở hạng mục cuối cùng: “Luyện bản đồ gồm hai phần: phần một là ghi nhớ tất cả các tọa độ quan trọng trên bản đồ như ngã rẽ, điểm bắn tỉa, điểm phục kích. Khi hệ thống đọc tọa độ, bạn phải nhanh chóng chạy đến đúng vị trí đó. Phần hai sẽ do HLV Thường phối hợp hướng dẫn cùng mọi người hoàn thành.”

Mọi người trong lòng đồng loạt trào lên cảm giác không lành —

Không phải chứ? Chẳng lẽ… là chơi trò “trốn tìm” trên bản đồ thật à? Đúng là sự đời khó lường!

Người mù đường như Hạ Lê thì sắc mặt đã đen sì, xong đời rồi, cô tự đoán được bài kiểm tra bản đồ với mình là xác định rớt.

Tần Tuyết Dao nhìn các mục luyện súng và phản xạ, mặt trắng bệch… Kỹ năng bắn của cô rất yếu mà!

Mạc Hàm Thiên thấy phần huấn luyện tìm người, bất giác rùng mình. Tìm người chính là điểm yếu chí mạng của cậu ta.

Khi các tuyển thủ đang nhìn chằm chằm vào màn hình trong trạng thái hoang mang và không tin nổi, Giang Thiệu Vũ lại nhẹ nhàng đâm thêm một nhát: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi người đều phải hoàn thành bài tập theo lịch trình. Mỗi ba ngày, tôi sẽ tổ chức một lần kiểm tra.”

Mọi người: “???”

Cái gì? Còn có kiểm tra nữa?!

Hết chương 106

Bình Luận (0)
Comment