Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 110

Chương 110

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Khi bị đưa vào phòng đen đôi, tâm trạng của Diệp Khinh Danh vô cùng phức tạp. Ban đầu còn hả hê xem trò vui, kết quả chính mình lại trở thành nhân vật chính trong trò đó? Đúng là vui quá hóa buồn mà!

Huấn luyện viên Thường lại còn cười tươi như hoa, bày ra bộ dạng “nhiệt liệt chào đón”, khiến Diệp Khinh Danh chẳng còn cách nào, đành phải cắn răng ngồi xuống trước máy tính.

Phòng huấn luyện đôi giống như “phòng couple” trong tiệm net, có hai máy tính đặt cạnh nhau, thường được dùng để huấn luyện một-một giữa huấn luyện viên và tuyển thủ. Diệp Khinh Danh trở thành người đầu tiên bị nhốt vào phòng đen, đúng là vinh dự vô cùng!

Huấn luyện viên Thường vỗ vai Diệp Khinh Danh, thoải mái nói: “Đến đi! Wing Thần giao cho tôi huấn luyện riêng cho cậu. Quy tắc là cậu phải tìm ra tôi và hạ gục tôi trong vòng 10 phút. Không tìm được thì luyện lại, tìm được rồi mới chuyển bản đồ tiếp theo.”

Diệp Khinh Danh cười khổ: “Biết rồi…”

Huấn luyện viên Thường ngồi xuống, nhanh chóng đăng nhập tài khoản, Diệp Khinh Danh đành ngồi bên cạnh, cũng đăng nhập và đeo tai nghe. Để tránh việc nhìn trộm màn hình khi luyện tập, giữa hai máy còn được ngăn bằng một tấm chắn.

Sau khi bị kéo vào phòng huấn luyện, Diệp Khinh Danh kinh ngạc phát hiện—

Bản đồ đầu tiên chính là “Duyệt hồ công viên”, bản đồ bốn sao có địa hình phức tạp nhất. Tìm người trong một công viên lớn như vậy, nhất là tìm một người giỏi “trốn tìm” như huấn luyện viên Thường, đúng là khó như lên trời!

Ngay khi bắt đầu, Diệp Khinh Danh đổi sang dao găm, bắt đầu di chuyển nhanh.

Tìm luống hoa, tìm rừng cây, tìm cụm nhà…

Anh lục soát khắp mọi cảnh quan, vẫn không phát hiện ra dấu vết của huấn luyện viên Thường, mà đồng hồ đếm ngược 10 phút lại nhanh chóng kết thúc.

Huấn luyện viên Thường cười ha hả: “Không tìm được à? Làm lại!”

Diệp Khinh Danh bóp trán bất lực: “Anh trốn ở đâu vậy?”

Huấn luyện viên Thường: “Không nói cho cậu biết.”

Ván thứ hai, Diệp Khinh Danh tiếp tục tìm kiếm khắp công viên. Nhưng huấn luyện viên Thường rất giỏi chui lủi, lúc thì lặn xuống nước, lúc thì nấp trong góc khuất tầm nhìn, khiến Diệp tìm tới mức muốn chóng mặt.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến có ngày sẽ chơi trò “trốn tìm” trong đội tuyển quốc gia!

Lúc này, trong phòng huấn luyện lớn bên cạnh, Hoa Nhiên thấy chỗ ngồi của Diệp Khinh Danh vẫn trống, không khỏi lo lắng gãi đầu: “Chết rồi, có phải tại tôi mà liên lụy đến anh Diệp không? Huấn luyện viên Giang gọi anh ấy đi mãi, sao chưa thả ra?”

Gần 2 giờ chiều, Bùi Phong thấy biểu tượng tài khoản của Diệp Khinh Danh đang online trong phần mềm huấn luyện, nhưng người thật lại không có trong phòng, lập tức đoán ra, mỉm cười: “Chắc là anh Diệp bị đưa vào phòng đen rồi.”

Hoa Nhiên căng thẳng hỏi: “Phòng đen là gì?”

Bùi Phong giải thích: “Phòng huấn luyện đôi bên cạnh đó. Thường dùng để huấn luyện 1:1. Anh Diệp không quay về mà vẫn online, chắc chắn là đang bị huấn luyện đặc biệt trong phòng đen.”

Nói xong, cậu liếc qua cả phòng: “Không muốn bị nhốt phòng đen thì từ giờ trở đi phải tập trung luyện tập.”

Mọi người lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc như đang lên lớp.

Hôm nay, huấn luyện di chuyển đã đến cửa ải thứ tám.

Theo lời Giang Thiệu Vũ, bắn tỉa và y tế chỉ cần qua cửa thứ tám là đạt, còn các vị trí cận chiến như đột kích, công kích, trinh sát thì phải qua cửa thứ mười. Vì tuyến đầu trong trận đấu thường gặp hỏa lực mạnh nhất, nếu không biết né lựu đạn thì dễ bị nổ chết ngay khi vừa lao lên. Nên họ buộc phải vượt qua cửa mười.

Nhưng vượt được cửa mười đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Đến cửa tám mà cả đội đã gần như sụp đổ rồi.

Tối đến, mọi người cuối cùng cũng lần lượt vượt qua cửa tám. Bắn tỉa và y tế được chuyển sang luyện mục khác, còn các vị trí cận chiến thì cửa tám vẫn chưa đủ.

Ăn tối xong, cả nhóm lại trở về phòng huấn luyện, tiếp tục tăng ca vượt cửa chín.

Cửa chín là bản đồ năm sao “Hàn băng chi thành”, bề mặt băng trắng xóa làm mọi người trợn tròn mắt. Lão Lâm buột miệng chửi: “Mẹ nó, không có khó nhất, chỉ có khó hơn! Thành băng cũng mang ra luôn?!”

Bản đồ này khó vì mặt đường băng rất trơn, di chuyển dễ trượt ngã. Mới vào game, chưa thấy bom đâu, mọi người đã ngã chổng vó hết rồi.

Chu Dật Nhiên bất lực nói: “Bản đồ này trong thi đấu có dùng không?”

Bùi Phong đáp: “Theo em biết thì giải thế giới chưa từng dùng.”

Đa số bản đồ năm sao được thiết kế để thể hiện “đỉnh cao kỹ thuật” của đội ngũ làm map, ví dụ như căn cứ hải tặc bị sóng đánh liên tục; phế tích sa mạc có thể sụp đổ và có bão cát; Hàn băng chi thành sau ngày tận thế…

Do có quá nhiều yếu tố bất định, nên hiếm khi được chọn thi đấu, các tuyển thủ cũng không luyện nhiều. Không ngờ vào đội tuyển quốc gia lại luyện toàn bản đồ năm sao!

Thế nào gọi là huấn luyện địa ngục, giờ thì mọi người đã rõ.

Lúc này, các bắn tỉa và y tế đã đạt yêu cầu chuyển sang luyện bắn súng, không cố đấm ăn xôi với thành băng nữa.

Trong phần luyện bắn súng, tuyển thủ phải bắn trúng các bia di động hiện lên chớp nhoáng. Trúng 10 bia liên tục là vượt ải. Cửa 1~5 dễ, ai cũng vượt nhanh. Cửa 6 bắt đầu khó, nhưng thử vài lần cũng qua.

Cửa 7, 8…

Các tuyển thủ có kỹ năng bắn tốt cuối cùng cũng tìm lại tự tin!

Lúc này, Tần Tuyết Dao sau khi ngã sáu lần trong thành băng, đành thử chuyển sang luyện bắn. Vì huấn luyện viên Giang đã nói sẽ kiểm tra, mà kiểm tra chắc chắn không chỉ một mục. Không thể chỉ luyện một thứ, cần nhanh chóng làm quen toàn bộ.

Cô vào luyện bắn, chọn khẩu Desert Eagle, bắt đầu từ cửa đầu.

5 cửa đầu ổn, trúng được bia. Nhưng từ cửa 6, bia di chuyển nhanh đột ngột. Cô chưa kịp phản ứng, ba bia đã vụt qua, trượt mất!

Màn hình hiện: Thử thách thất bại, có muốn bắt đầu lại?

Tần Tuyết Dao cắn răng bấm “bắt đầu lại”, tập trung cao độ, dán mắt nhìn phía trước. Nhưng các bia cứ như tàn ảnh, quá nhanh. Cô chỉ bắn trúng 5 cái, còn lại trượt hết.

Thử thách thất bại…

Liên tục thất bại khiến cô vô cùng thất vọng.

Cô nhìn danh sách phòng, lúc này trong phòng bắn có Bùi Phong, Lưu Thiếu Châu, Mạc Hàm Thiên ba bắn tỉa; Thời Tiểu Bân, Thư Thần hai y tế; còn có Hạ Lê, Chu Dật Nhiên hai đột kích.

Phó, Lưu đã qua cửa 9, đang đánh cửa cuối, tay súng đỉnh cao thế giới, nên vượt nhanh cũng dễ hiểu. Mạc Hàm Thiên kém hơn chút, đang ở cửa 9.

Bất ngờ là y tế Thư Thần cũng đánh đến cửa 9. Dùng song súng mà chuẩn đến vậy, rõ ràng là do bị ép luyện từ thời ở ACE.

Chu Dĩ Nhiên và Hạ Lê cũng có kỹ năng bắn rất tốt, phản ứng nhanh, dùng súng trường tấn công ngang để quét, hơn chục viên đạn có thể bắn trúng toàn bộ mục tiêu, cả hai người cũng đã qua được cửa chín. Còn Thời Tiểu Bân vẫn đang kẹt ở cửa tám.

Chỉ có Tần Tuyết Dao cô vẫn kẹt ở cửa 6?!

Tần Tuyết Dao nghiến răng mở lại cửa sáu. Tuy nhiên, những bia di động kia lại như tàn ảnh, nhanh đến mức khó mà bắt kịp. Dù cô đã lập tức nổ súng ngay khi mục tiêu xuất hiện, nhưng lúc nào cũng chậm hơn nửa nhịp. Muốn bắn cái đầu tiên, nhưng khi bóp cò thì chỉ trúng cái thứ ba, hai cái đầu tiên đã lướt qua quá nhanh, không kịp ngắm trúng.

Bia tập trong trường bắn khá giống với bia chuẩn trong thi đấu Olympic, với vòng trung tâm là 10 điểm, rồi từ trong ra ngoài là các vòng 9, 8… cho đến 1 điểm. Tuy cô vẫn bắn trúng được mục tiêu, nhưng đa phần đều rơi vào vòng 7~8, chưa lần nào bắn trúng hồng tâm.

Tần Tuyết Dao càng luyện càng thấy bức bối. Ngay khi cô bắt đầu nghi ngờ chính mình, tai nghe đột nhiên vang lên giọng nói điềm tĩnh của huấn luyện viên Giang Thiệu Vũ: “Tiểu Dao, dừng lại đi, lên văn phòng gặp tôi.”

Tần Tuyết Dao sững sờ, lập tức dừng game, chạy vội lên văn phòng huấn luyện ở tầng ba.

Người đầu tiên bị gọi lên là Hoa Nhiên, nghe nói phải thức cả đêm viết bản kiểm điểm 1000 chữ.

Người thứ hai là Diệp Khinh Danh, người biến mất luôn, bị lôi vào phòng đen để huấn luyện đặc biệt?

Giờ tới lượt mình là người thứ ba, rốt cuộc sẽ gặp phải chuyện gì?

Trong lòng Tần Tuyết Dao đầy lo lắng.

Cô đến trước cửa văn phòng, khẽ gõ cửa. Từ trong phòng vang lên giọng của Giang Thiệu Vũ: “Vào đi.”

Tần Tuyết Dao đẩy cửa bước vào, thấy Giang Thiệu Vũ đang ngồi trước bàn làm việc. Trên màn hình máy tính của anh, phần chia đôi ở bên phải đang hiển thị chính là giao diện trò chơi của cô.

Giang Thiệu Vũ nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Lại đây mà xem, kỹ thuật bắn súng như thế này, nhìn giống tuyển thủ chuyên nghiệp lắm sao?”

Tần Tuyết Dao: “…”

Câu nói cay nghiệt khiến đầu óc cô trống rỗng. Cô bước tới, nhìn bảng thống kê, thành tích tốt nhất của cô ở cửa sáu là bắn trúng được 5 bia di động, hầu hết các viên đạn đều rơi vào vòng 7~8, chỉ có hai lần là may mắn trúng vòng 9.

Trong khi đó, thành tích của Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu là 10 phát đạn, có tới hơn 8 phát trúng vòng 9 hoặc 10! Nếu đặt trong một cuộc thi bắn súng Olympic thật, Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu thậm chí có thể giành giải. Còn Tần Tuyết Dao cô thì trông quá nghiệp dư.

Tần Tuyết Dao cúi đầu xấu hổ, lí nhí nói: “Em bắn không giỏi thật, nên em mới chơi vị trí hỗ trợ và trinh sát…”

Giang Thiệu Vũ nhướng mày: “Bình thường không luyện bắn?”

Tần Tuyết Dao đỏ mặt: “À… em luyện không nhiều.”

Giang Thiệu Vũ không khách sáo nói: “Biết bản thân yếu bắn, thế là né luôn điểm yếu không dám luyện? Vậy khi lên sàn đấu, đối thủ có vì cậu bắn kém mà tha cho cô, không bắn cô sao?”

Tần Tuyết Dao không biết đáp thế nào.

Giang Thiệu Vũ dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Một chiếc thùng có thể chứa bao nhiêu nước, là do tấm ván ngắn nhất quyết định, không phải dài nhất. Em có kỹ năng di chuyển, quan sát tổng thể và nắm bản đồ rất tốt. Nhưng kỹ năng bắn súng của cô hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn tuyển thủ.”

“Huấn luyện viên chúng tôi chọn em vào đội tuyển quốc gia là vì em có tiềm năng làm hỗ trợ. Nhưng trong trò chơi bắn súng, thì bắn dở là điều cấm kỵ!”

“Em có từng nghĩ đến, nếu trận đấu trở nên cân bằng đến gay gắt, đồng đội của em bị hạ hết, chỉ còn lại một mình, đối đầu một chọi một với đối thủ, em phải làm sao?”

“Lúc đó, chỉ một viên đạn của em thôi, có thể quyết định thắng bại cả trận.”

“Khi còn ở ACE, tôi đã ép Thư Thần luyện bắn là để đề phòng những tình huống cực đoan, y tế cũng cần có năng lực chiến đấu. Tình huống đó tuy xuất hiện chưa đến 5%, nhưng nếu đúng vào trận chung kết quyết định thắng thua thì sao?”

“Đối thủ bắn trúng em, còn cô bắn trượt, vì thế mà mất chức quán quân.”

“Đến lúc đó hối hận, còn kịp không?”

Những lời của Giang Thiệu Vũ khiến đầu óc Tần Tuyết Dao ong ong, cô rùng mình. Tình huống giả định mà HLV Giang đưa ra khiến cô thấy lạnh sống lưng!

Cô bỗng nhận ra, huấn luyện viên Giang chẳng hề dịu dàng như cô từng nghĩ. Giờ phút này, anh nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng, lời lẽ thẳng thắn không nể nang, hoàn toàn là hình mẫu một giáo viên nghiêm khắc đang mắng học sinh.

Thế nhưng từng câu từng chữ anh nói, không sai chút nào!

Cô có dám chắc, tình huống cực đoan ấy sẽ không bao giờ xảy ra không? Nếu một ngày thật sự chỉ còn mình cô trong trận quyết định, phải solo với đối thủ cuối cùng, cô sẽ làm gì? Chẳng lẽ nói: Xin lỗi, tôi bắn dở nên để các bạn thắng?

Cô có xứng đáng với đồng đội không? Chẳng phải sẽ trở thành tội đồ thiên cổ hay sao?

Khóe mắt Tần Tuyết Dao hơi đỏ, cúi gằm đầu, không dám nói một lời nào.

Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Cô phản ứng không chậm, mà là thiếu tự tin. Cô sợ bắn trượt, sợ không bắn trúng, nên mỗi lần bóp cò đều do dự, kết quả là bỏ lỡ cơ hội. Mấy cái bia đó có cắn người đâu, cô sợ cái gì?”

Tần Tuyết Dao đỏ bừng mặt, không biết trả lời ra sao. Huấn luyện viên Giang như nhìn thấu suy nghĩ của cô, đúng là vì bắn kém nên cô sợ hãi, lúc bắn luôn chần chừ, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Chơi hỗ trợ lâu ngày, sống mãi trong vùng an toàn, không dám bước ra. Cốt lõi là thiếu can đảm và tự tin!

Giang Thiệu Vũ lạnh nhạt: “Về viết cho tôi một bản cam kết. Trong nửa tháng huấn luyện, phải luyện cho kỹ năng bắn súng đạt chuẩn. Nghe rõ chưa?”

Tần Tuyết Dao ngẩn người: “Cam, cam kết?”

Giang gật đầu: “Ừ. Thái độ huấn luyện của em không sai, nên không cần viết kiểm điểm. Tự viết, để tôi thấy được quyết tâm của em. Còn nữa, từ mai, mỗi tối từ 8 giờ đến 10 giờ, vào phòng huấn luyện đôi. Huấn luyện viên Thôi sẽ dạy cô kỹ năng bắn từ cơ bản nhất.”

Tần Tuyết Dao trợn to mắt, sững người thật lâu, mới lí nhí nói: “Em, em biết rồi.”

Xong rồi, cô không chỉ bị nhốt vào phòng đen mà còn phải viết cam kết, còn thảm hơn cả Hoa Hoa và Diệp Khinh Danh!

Trước mặt là huấn luyện viên Giang nghiêm khắc và cứng rắn. Còn vị huấn luyện viên Giang dịu dàng đâu rồi? Không biết từ khi nào đã không thấy nữa?

Hay là… chính cô đã tự đeo kính hồng mà tưởng tượng ra thôi?

Hết chương 110

Bình Luận (0)
Comment