Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 112

Chương 112

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Ở bài kiểm tra di chuyển đầu tiên, không một ai vượt qua được ải thứ mười, toàn đội đều nhận 0 điểm.

Các tuyển thủ còn chưa kịp điều chỉnh tinh thần, bài kiểm tra bắn súng thứ hai đã bắt đầu.

Sau khi đếm ngược 10 giây, 10 bia di động lao nhanh như ảo ảnh lướt qua trước mắt. Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu liên tục nổ súng bắn hạ, không bỏ sót một bia nào; Mạc Hàm Thiên bắn hụt một cái, Chu Chu, Hạ Lê, Lão Lâm, Diệp Tử mỗi người bắn hụt từ 2 đến 3 bia; dù Tần Tuyết Dao được huấn luyện viên Thôi bắt vào phòng tối luyện riêng bắn súng, nhưng mới chỉ tập được hai ngày, với độ khó của ải thứ mười, cô chỉ kịp bắn trúng 2 bia.

Chớp mắt, bài kiểm tra thứ ba lại bắt đầu.

Phản xạ, các tuyển thủ phải đấu với AI thông minh, hơn nữa là hình thức 1 đấu nhiều. Ải thứ mười có độ khó địa ngục! Bản đồ cấp năm sao “Du thuyền Công chúa”, có 5 AI thông minh vây công từ bốn phương tám hướng!

Du thuyền Công chúa trong hành trình di chuyển đã đâm phải đá ngầm và chìm xuống đáy biển, bản đồ này là bản đồ chiến đấu hoàn toàn dưới nước. Vì là biển sâu nên không thể nổi lên mặt nước để thở. Các tuyển thủ phải đeo bình dưỡng khí chiến đấu dưới đáy biển, không những di chuyển chậm chạp mà nếu bình dưỡng khí bị bắn nổ mà không có y tế cấp cứu, tuyển thủ sẽ ngạt thở và chết trong vòng 10 giây.

1 đánh 5, việc này còn là chuyện người làm nổi sao?

Đừng nói là những tân binh như Hoa Nhiên, Tần Tuyết Dao, ngay cả những cao thủ như Bùi Phong, Lưu Thiếu Châu, Diệp Tử cũng lần lượt bị AI thông minh hạ gục trong vòng chưa đầy nửa phút. Không nghi ngờ gì, điểm số ở góc phải màn hình của tất cả mọi người đều là “0 điểm”.

Sắc mặt mọi người lúc này đã cực kỳ khó coi, nhưng vẫn chưa xong, bài kiểm tra thứ tư lại tiếp tục bắt đầu.

Ải thứ mười của phần thi bản đồ, bản đồ năm sao “Lăng mộ Chu Vương”.

Bản đồ này được thiết kế lấy cảm hứng từ lăng mộ cổ đại của Trung Quốc, là một mê cung ngầm hai tầng khổng lồ, là bản đồ khó nhất trong tất cả các bản đồ dạng mê cung. Khắp nơi đều là cơ quan bẫy rập, từ những tảng đá khổng lồ rơi xuống từ trần, đến những mũi tên độc b*n r* từ tường, tất cả những cơ quan này khiến độ khó của trận đấu tăng lên theo cấp số nhân. Trong quá trình chiến đấu, tuyển thủ phải vừa đối đầu kẻ địch, vừa tránh né đủ loại cạm bẫy…

Kết quả đã rõ ràng, không một ai vượt qua.

Dãy “0 điểm” gọn gàng ở góc trên bên phải màn hình dường như đang chế giễu họ: Lăng mộ này, chính là nơi chôn xác các ngươi!

Kỳ kiểm tra kết thúc, các tuyển thủ nín thở không dám lên tiếng, sợ rằng huấn luyện viên Giang sẽ nổi trận lôi đình mắng cho một trận tơi bời đến mức họ phải nghi ngờ cả cuộc đời mình. Thế nhưng, huấn luyện viên Giang không mắng chửi gì, anh chỉ lạnh nhạt bấm chuột, mở phần mềm quản lý và lại đưa ra một bộ đề kiểm tra khác, thản nhiên nói: “Tiếp tục đi, vòng thứ hai.”

Mọi người: “…”

Còn có vòng hai nữa à?!

Tuy nhiên, khi thấy đề bài của vòng hai, bài kiểm tra “di chuyển”, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Lần này là ải tám, bản đồ tên “Đêm Mưa”. Trước đây, mọi người từng bị “Đêm Mưa” hành cho tan tác, chết lên chết xuống ở ải này, nhưng giờ thì đã toàn đội vượt qua được. Ngay cả Hoa Nhiên, sau khi viết bản kiểm điểm xong cũng đã bỏ công sức luyện tập, cuối cùng vượt qua được ải này.

So với ải thứ mười vừa rồi khiến họ bị ngược đãi tơi bời, thì giờ đánh lại ải tám đúng là quá nhẹ nhàng. Chỉ cần điều chỉnh tâm lý, tập trung tinh thần, hầu như ai cũng có thể vượt qua. Mọi người phát hiện, sau khi qua được ải tám, góc phải màn hình hiện “80 điểm”. Vậy có nghĩa là điểm số tương ứng với số ải?

Vượt qua ải chín là 90 điểm, ải mười là 100 điểm?

Bài kiểm tra bắn súng cũng được chuyển sang ải thứ tám, hầu hết mọi người đều vượt qua, chỉ có Tần Tuyết Dao và Hoa Nhiên là trượt.

Bài kiểm tra phản xạ ở ải thứ tám, bản đồ vẫn là “Đêm Mưa”. Mọi người đều đã quen với bản đồ này, nhưng dưới ánh sáng mờ mịt trong đêm mưa tầm tã, phải đối mặt với sự truy đuổi bao vây của ba AI thông minh, nhiều người vẫn phản ứng chậm vài giây hoặc là bị AI bắn tỉa hạ gục bằng một phát đạn vào đầu, hoặc là bị AI trinh sát lén tập kích ám sát…

Chỉ có Bùi Phong vượt qua, tất cả những người khác đều trượt.

Bài kiểm tra bản đồ ở ải tám là bản đồ mê cung có tên “Tinh quang chung cư”. Địa hình của bản đồ này tuy phức tạp, nhưng vẫn dễ chịu hơn nhiều so với “Lăng mộ Chu Vương” với đủ loại cơ quan bất ngờ. Thư Thần và Thời Tiểu Bân, hai người thuộc đội y tế, đã vượt ải với tốc độ nhanh nhất, những người khác cũng lần lượt qua được. Cuối cùng chỉ có ba người bị trượt, là Hoa Nhiên, Mạc Hàm Thiên và Hạ Lê. Hoa Nhiên thì không quen bản đồ, Tiểu Mặc thì vì quá căng thẳng nên đi nhầm đường, còn Hạ Lê thì lạc đường hoàn toàn.

Giang Thiệu Vũ tắt phần mềm kiểm tra, ánh mắt quét qua cả hội trường: “Thi xong rồi, có suy nghĩ gì không?”

Suy nghĩ chính là: Dạng kỳ thi này đúng là ác mộng!

Ai nấy đều toát mồ hôi lạnh trên trán. Ban đầu còn tưởng huấn luyện viên Giang sẽ cho thi toàn bộ ải mười, khiến cả đội ăn “0 điểm” rồi mắng cho một trận tơi bời. Không ngờ kỳ thi lại chia làm hai vòng,  vòng đầu là thi ải khó nhất, vòng hai là ải tám. May mà không phải toàn bộ đều 0 điểm…

Tất cả các bài kiểm tra đều chấm điểm ngay tại chỗ. Bùi Phong có thành tích tốt nhất, vượt qua toàn bộ các mục, bốn bài lần lượt được 80, 100, 80, 80 điểm. Hoa Nhiên là người có thành tích tệ nhất, chỉ một bài được 80 điểm, còn lại đều trượt. Tần Tuyết Dao, Mạc Hàm Thiên, Hạ Lê mỗi người trượt hai môn; còn những tuyển thủ kỳ cựu như Diệp Tử, Chu Chu, đội trưởng Lưu, Lão Lâm, Thư Thần mỗi người chỉ trượt một môn.

Thành tích này rốt cuộc là tốt hay xấu? Trong lòng mọi người vẫn còn hơi mông lung, không rõ rốt cuộc nên vui hay nên lo…

Giang Thiệu Vũ nhìn về phía Bùi Phong đang ngồi ở giữa: “Tiểu Bùi, cậu cảm thấy thành tích của mình thế nào?”

Bùi Phong do dự một chút, rồi mỉm cười đáp: “Huấn luyện viên quy định qua được ải tám là đạt yêu cầu, em vừa đủ đạt mức tiêu chuẩn?”

Giang Thiệu Vũ hỏi lại: “Thật sao? Suy nghĩ thật kỹ, cậu thực sự đạt yêu cầu rồi à?”

Nụ cười của Bùi Phong hơi khựng lại, ngay sau đó nghe thấy Giang Thiệu Vũ lạnh lùng nói: “Cậu là đội trưởng của đội tuyển quốc gia, là người duy nhất giữ vị trí tự do. Yêu cầu của cậu đối với bản thân phải là cả bốn mục đều đạt điểm tuyệt đối. Cậu đã đạt chưa?”

Bùi Phong lập tức cúi đầu xuống, giống như một chú chó lớn đang ngoan ngoãn nhận lỗi: “Chưa, em sai rồi…”

Các tuyển thủ còn lại đều kinh hồn bạt vía.

Trời ơi, ngay cả người có thành tích tốt nhất là Bùi Phong mà còn bị lôi ra phê bình thì họ là cái gì chứ? Họ còn không đủ tiêu chuẩn hơn!

Giang Thiệu Vũ thấy cả đám người đều cúi gằm mặt xuống, lập tức quát lớn: “Ngẩng đầu lên cho tôi!”

Mọi người vội vàng ngẩng đầu, lưng thẳng đơ, ngồi nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học bị gọi lên bảng.

Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Trong lòng các cậu có phải đang nghĩ: ‘Bài kiểm tra này quá khó, bản đồ thế này, cường độ khủng khiếp thế này, là con người thì ai mà qua nổi?’”

Anh xoay người ngồi xuống trước máy tính quản trị viên, nói: “Tôi sẽ cho các cậu xem có thể qua được hay không. Đeo tai nghe vào, nhìn cho kỹ!”

Tất cả máy tính của tuyển thủ lập tức bị Giang Thiệu Vũ điều khiển từ xa, trên màn hình hiện ra cảnh thi của ải thứ mười. Anh nhẹ nhàng đặt tay trái lên bàn phím, tay phải nắm chặt chuột. Các tuyển thủ đồng loạt đeo tai nghe, dán mắt vào màn hình không rời một giây.

— Bài kiểm tra di chuyển, ải thứ mười, bản đồ: Thành phố Sương Mù.

Trong làn sương mù dày đặc trắng xóa, lựu đạn từ bốn phương tám hướng lăn tới, nối tiếp nhau phát nổ dữ dội.

Trên màn hình, một chàng trai mặc áo ba lỗ trắng và quần dài đen, di chuyển trong sương như một con cá linh hoạt, khi thì trượt ngang, khi thì lăn người, khi thì vượt chướng ngại vật, linh hoạt như một cao thủ khinh công. Anh ta như thể đang nhìn từ góc nhìn của thượng đế, có thể dự đoán được vị trí rơi của từng quả lựu đạn, luôn kịp thời tránh ra ngoài vùng nổ trong gang tấc.

Xung quanh là biển lửa do bom nổ, nhưng anh lại bình tĩnh bước đi như trên mặt đất phẳng, chỉ trong 30 giây đã hoàn thành bản đồ.

Điểm số: 100 điểm.

— Bài kiểm tra bắn súng, ải thứ mười.

10 bia di động nhanh đến mức gần như không thể bắt kịp bằng mắt thường, vậy mà Giang Thiệu Vũ lại rút ra khẩu súng bắn tỉa hạng nhẹ [MSG – Cực Quang], bật ống ngắm, ngắm bắn, khai hỏa! Tiếng “đoàng đoàng đoàng đoàng” vang lên giòn giã bên tai, anh thực sự đã dùng súng ngắm nhẹ mà b*n r* khí thế như súng trường tấn công, quét ngang siêu nhanh như thể đang càn quét chiến trường!

10 bia di động bị anh bắn hạ trong chớp mắt, không sót một cái, dứt khoát, gọn gàng!

Điểm số: 100 điểm.

— Bài kiểm tra phản xạ, độ khó cấp mười.

Du thuyền Công chúa, con tàu khổng lồ đã chìm dưới đáy biển, năm AI thông minh lập tức vây chặt Giang Thiệu Vũ.

Giang Thiệu Vũ né được phát súng đầu tiên của AI bắn tỉa bằng một cú trượt người, lăn người né cú ám sát từ AI trinh sát, rồi xoay người 180 độ cực kỳ đẹp mắt, một cú quay súng phản xạ, bắn tỉa vào đầu đối phương và hạ gục ngay lập tức! Sau đó, khẩu súng lại quay ngoắt “đoàng đoàng” hai phát nữa, tiêu diệt luôn cả AI trinh sát đang vòng sang phía sau!

Anh di chuyển linh hoạt dưới đáy biển, giống như đang dắt chó đi dạo, vừa chạy vừa bắn, dễ dàng điều khiển toàn cục.

Chưa tới một phút, anh đã tiêu diệt sạch 5 AI, qua ải một cách trọn vẹn.

Điểm số hệ thống chấm: 100 điểm.

— Bài kiểm tra bản đồ, ải thứ mười, mê cung khó nhất “Lăng mộ Chu Vương”.

Giang Thiệu Vũ dường như đã khắc sâu bản đồ này vào trong đầu, mỗi khi hệ thống báo điểm cần đến, anh đều né được mọi cơ quan xung quanh và di chuyển đến vị trí yêu cầu với tốc độ nhanh nhất. Thậm chí, khi hệ thống đếm ngược 10 giây, anh chỉ cần 7 giây đã có thể tới nơi!

Các tuyển thủ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nơi Giang Thiệu Vũ còn đáng sợ hơn cả AI đang thao tác…

Tất cả đều sững sờ, không dám tin vào mắt mình.

Ngồi ở một góc, Mạc Hàm Thiên thậm chí đã rưng rưng nước mắt. Không hổ là thần tượng của mình, giải nghệ rồi vẫn còn ngầu như vậy!

Cả bốn bài kiểm tra, đều đạt điểm tuyệt đối 100 điểm.

Đây chính là huấn luyện viên đội tuyển quốc gia, Wing Thần!

Phục chưa? Trong khoảnh khắc ấy, mọi người đều từ tận đáy lòng mà khâm phục và kính nể!

Yêu cầu cao của huấn luyện viên Giang không phải là “vô lý”, thực tế đã chứng minh hoàn toàn có thể đạt được. Chỉ là, hiện tại họ chưa làm được mà thôi. Chẳng lẽ vì bây giờ làm chưa được, thì đã thấy nó quá khó, rồi than vãn, oán trách, chùn bước?

Kỳ thi lần này giống như một bài kiểm tra sát hạch năng lực ban đầu, giúp mọi người nhìn rõ điểm yếu của bản thân.

Đồng thời, huấn luyện viên Giang đã đích thân thị phạm, nói cho mọi người biết: Một ngày nào đó, các cậu cũng phải làm được như vậy!

Giang Thiệu Vũ tháo tai nghe, đứng dậy nhìn khắp cả đội: “Bây giờ còn thấy đây là độ khó không thể vượt qua nữa không?”

Mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình với bốn hàng điểm số rõ ràng, toàn bộ 100 điểm, ai nấy xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Giang Thiệu Vũ nói: “Tôi có thể đạt điểm tuyệt đối cả bốn mục, là vì tôi cũng đã trải qua quá trình huấn luyện lâu dài. Thành tích không thể tăng lên trong một hai ngày, tôi cũng chưa từng yêu cầu các cậu phải vượt qua ải mười chỉ trong hai ngày, điều đó không thực tế.”

“Nhưng thái độ của các cậu phải nghiêm túc! Tôi có thể nói một cách có trách nhiệm rằng, những đội tuyển mạnh như Mỹ, Hàn Quốc, phương pháp huấn luyện của họ không hề nhẹ nhàng hơn các cậu, đội nào cũng khắc nghiệt như ác mộng. Bởi vì các cậu là đội tuyển quốc gia! Khó một chút, chẳng phải là điều nên làm sao?”

“Nếu chỉ định đánh mấy giải trong nước thì đánh đến ải sáu là đủ rồi. Nhưng các cậu sẽ ra nước ngoài thi đấu, đối mặt với những người là tinh anh trong đám tinh anh được tuyển chọn từ khắp các quốc gia! Tự các cậu nghĩ xem, đánh qua ải tám là đủ rồi à?”

“Ải tám chỉ mới gọi là đạt tiêu chuẩn, chưa thể xem là xuất sắc. Trước đây, cơ bản các cậu yếu, tâm lý kém, mỗi mùa thi đấu quốc tế đều thua ngay vòng đầu. Nhưng năm nay, tôi không muốn các cậu lại mất mặt khi ra nước ngoài! Muốn có thành tích, thì phải bắt đầu từ chính những buổi huấn luyện cơ bản hằng ngày.”

“Mấy ngày nay, tôi thấy các cậu tự giác tăng thời gian luyện tập, điều đó rất tốt. Nhưng xin hãy nhìn nhận đúng ý nghĩa của huấn luyện, thực sự chấp nhận nó, quen với nó, và cố gắng từ trong tâm, chứ đừng ngày nào cũng than vãn, cảm thấy khó, cảm thấy như ác mộng.”

“Chỉ khi nền tảng đủ vững chắc, những kiến thức đó in sâu vào đầu, phản xạ như điều kiện tự nhiên, thì đến khi bước vào trận đấu thế giới thực sự, dù đối mặt đối thủ mạnh cỡ nào, các cậu cũng không sợ hãi, hiểu chưa?”

Mọi người đều cúi đầu, viền mắt đỏ hoe. Người dễ xúc động như Mạc Hàm Thiên thậm chí không kiềm chế được mà đưa tay lau nước mắt.

— Mãi đến giờ phút này, họ mới thực sự hiểu được sự khổ tâm của huấn luyện viên Giang.

Huấn luyện hàng ngày càng khắc nghiệt, đến khi thật sự ra chiến trường quốc tế với độ khó khủng khiếp, họ mới không sợ hãi.

Đúng vậy, đó là một đạo lý đơn giản đến mức hiển nhiên!

Đề thi mô phỏng càng khó, thì khi đối diện kỳ thi đại học quyết định số phận, dù đề có khó đến đâu cũng không dễ bị sụp đổ tâm lý.

Là đội tuyển quốc gia, luyện tập khắc nghiệt hơn một chút chẳng phải điều hợp lý sao? Nếu vẫn luyện như ở giải hạng A trong nước, thì trình độ có thể tiến bộ được à?

Họ có tư cách gì mà oán trách? Có lý do gì để kêu ca?

Giang Thiệu Vũ hít sâu một hơi, rồi nói: “Được rồi. Kỳ thi lần này chỉ là để các cậu nhận ra vấn đề của bản thân. Hôm nay cho nghỉ nửa ngày, về nghỉ ngơi đầu óc, ngẫm lại xem bản thân sau này nên làm gì.”

Mọi người âm thầm đứng dậy, cúi đầu rời khỏi phòng huấn luyện.

Giang Thiệu Vũ gọi lại: “Bùi Phong, cậu ở lại một lát.”

Bùi Phong dừng bước, đợi mọi người đi hết, Giang Thiệu Vũ mới dẫn cậu vào phòng làm việc, nhẹ giọng hỏi: “Có phải em cũng thấy anh quá nghiêm khắc không?”

Bùi Phong vội vàng đáp: “Không có, sư phụ làm vậy là đúng. Chỉ là, mọi người chưa hiểu được dụng ý của anh, đột nhiên bài tập khó như vậy, nên tự tin bị ảnh hưởng, có chút cảm xúc tiêu cực thôi. Nhưng hôm nay sư phụ nói như thế, chắc chắn họ sẽ hiểu.”

“Ừm. Em có biết tại sao anh lại thiết kế độ khó cao như vậy, còn thường xuyên cho xuất hiện mấy bản đồ năm sao ít gặp không?”

Bùi Phong suy nghĩ một chút, rồi đoán: “Sư phụ muốn dựa trên những bản đồ này để thiết kế chiến thuật mới?”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Đúng vậy. Gần đây ban huấn luyện cũng không hề rảnh rỗi, bọn anh liên tục nghiên cứu các chiến thuật và đội hình mới. Những bản đồ hiếm gặp này, anh muốn biến chúng thành lợi thế chiến lược. Nhưng muốn thực hiện được ý tưởng đó, điều kiện tiên quyết là mỗi người trong các em phải thông thạo những bản đồ khó này. Đến lúc đó, chiến thuật mới mới có đất dụng võ.”

Bùi Phong như bừng tỉnh: “Em hiểu rồi.”

Giang Thiệu Vũ bổ sung: “Việc ghi nhớ tọa độ trên bản đồ cũng là để hỗ trợ cho chỉ huy trong thi đấu. Tương lai, đội tuyển quốc gia chúng ta sẽ xây dựng một hệ thống chỉ huy độc đáo. Ví dụ như vòng qua điểm A, mai phục ở điểm C, khi mọi người nhớ được các điểm cố định đó, mệnh lệnh chỉ huy sẽ ngắn gọn và chính xác hơn rất nhiều.”

Trong lòng Bùi Phong vô cùng chấn động, sư phụ đang muốn cải tổ hoàn toàn hệ thống chỉ huy nội bộ của đội tuyển quốc gia!

Muốn làm được điều đó, mọi người bắt buộc phải có trí nhớ bản đồ in sâu vào đầu, và chỉ có luyện tập không ngừng ngày đêm, mới có thể tạo ra kiểu “phản xạ có điều kiện” như vậy. Sau này khi thi đấu, chỉ cần chỉ huy nói “tập trung ở điểm A”, tất cả thành viên lập tức hiểu và đến đúng vị trí.

Một đội tuyển như vậy, sẽ có tốc độ phản ứng nhanh đến mức nào? Khả năng phối hợp sẽ mạnh mẽ đến mức nào?

Nếu kiên trì huấn luyện lâu dài, thực lực của đội tuyển quốc gia chắc chắn sẽ đột phá về chất!

Trong lòng Bùi Phong trào dâng cảm xúc phức tạp. Trong kho các tuyển thủ luyện tập một cách máy móc, nhưng huấn luyện viên Giang cũng chưa từng ngơi nghỉ. Anh chắc chắn đã phải vắt óc suy nghĩ ra rất nhiều chiến thuật, tiêu tốn không biết bao nhiêu tế bào não rồi chứ?

Nhìn người thầy mạnh mẽ nhưng bình thản trước mặt mình, ngoài sự khâm phục, Bùi Phong còn không kìm được mà thấy xót xa. Trong kỳ thi vừa rồi, Giang Thiệu Vũ đã tự thân thị phạm, lấy điểm tuyệt đối cả bốn phần, khiến toàn đội không ai dám nói một lời.

Để làm được điều đó, chắc chắn sư phụ cũng đã âm thầm luyện tập không biết bao nhiêu lần…

Bùi Phong khẽ nói: “Sư phụ, em có thể giúp anh chia sẻ bớt một phần được không?”

Giang Thiệu Vũ nói: “Giữ em lại chính là để nói chuyện này. Từ hôm nay, mỗi ngày em sẽ có 2 tiếng huấn luyện riêng, do chính anh phụ trách. Anh sẽ dạy em toàn bộ tư duy chỉ huy, các chiến thuật mới, em phải học trước, sau đó truyền lại cho các thành viên khác.”

Anh vỗ nhẹ vai đồ đệ, giọng nói cũng dịu đi: “Vừa nãy mắng em, em cũng đừng để trong lòng. Em là đồ đệ của anh, là đội trưởng của đội tuyển quốc gia, tất nhiên anh sẽ phải nghiêm khắc với em nhất.”

Bùi Phong cảm thấy ấm lòng, mỉm cười đáp: “Làm sao em trách được chứ? Sư phụ có nói gì em cũng không để bụng. Là đồ đệ của anh, tất nhiên em phải cố gắng làm tốt nhất.”

Giang Thiệu Vũ hài lòng nói: “Ừ, về nghỉ ngơi đi.”

Huấn luyện cơ bản đã khó, thì huấn luyện chiến thuật sau này chỉ càng khó hơn.

Nhưng đội tuyển quốc gia lần này, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là đội có cường độ huấn luyện khắc nghiệt nhất trong lịch sử…Và cũng sẽ là đội có thực lực mạnh nhất từ trước đến nay.

Hết chương 112

Bình Luận (0)
Comment