Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 115

Chương 115

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Từ 7 giờ đến 10 giờ tối, trong suốt ba tiếng đồng hồ, Giang Thiệu Vũ kiên nhẫn dẫn mọi người đi hết toàn bộ 10 bản đồ 5 sao. Đây là ngày huấn luyện dễ thở nhất kể từ khi đội tuyển quốc gia tập trung, không cần thao tác phức tạp, chỉ cần nhấn “tự động theo sau”, sau đó Giang Thiệu Vũ sẽ dẫn đường, mọi người vừa nghe HLV giảng bài, vừa đối chiếu hình ảnh trên màn hình và vẽ lại bản đồ trên giấy.

Trong số các bản đồ này, có những bản đồ kết cấu đơn tầng như Hàn băng chi thành, Thành phố Sương Mù là dễ vẽ, địa hình đơn giản.

Nhưng cũng có nhiều bản đồ có kết cấu 3D, ví dụ như Căn cứ Hải Tặc, con tàu có boong tàu trên cùng, cabin tầng trên và tầng dưới. Trung tâm Dân cư có hai tầng nhà. Lăng mộ Chu Vương có mê cung tầng tầng lớp lớp dưới lòng đất Tây sơn ngục giam là tòa nhà xây trên núi, gồm 4 tầng.

Gặp bản đồ kiểu này, những ai kém tư duy không gian đều bị đơ não, vẽ xong chẳng biết mình vẽ cái gì.

Hạ Lê vừa vẽ vừa cắn bút mặt nhăn nhó, rõ ràng là khả năng định hướng và không gian rất yếu, dù có bản mẫu đối chiếu vẫn vẽ sai be bét.

Sau khi đi xong tất cả bản đồ, Giang Thiệu Vũ nói “Thu sổ vẽ lại, tôi muốn xem qua.”

Mọi người đóng sổ lại, lần lượt mang đến đặt trên bàn của Giang Thiệu Vũ. Do đây là sổ tập được Bùi Phong mua cùng một loại nên chồng lên nhau trông rất chỉnh tề, chẳng khác gì thu bài tập về nhà.

Giang Thiệu Vũ quay người đi về văn phòng, Bùi Phong chủ động giúp anh ôm cả chồng sổ.

Sau khi hai thầy trò rời đi, trong góc phòng bắt đầu vang lên tiếng thì thầm bàn tán của các tuyển thủ:

“Hồi cấp ba tôi chưa từng qua môn hình học không gian, mấy cái bản đồ tầng tầng lớp lớp đó, tớ vẽ đại luôn. Haizz!” Người nói là Hạ Lê, vẻ mặt y như vừa thi xong một đề toán nâng cao không biết làm.

“Tôi cũng vẽ không chuẩn lắm.” Tần Tuyết Dao bất đắc dĩ nói, “Huấn luyện viên Giang có cho điểm không? Vẽ không đạt có bắt vẽ lại không đây?”

“Không biết, chắc không đến mức đó chứ?” Hạ Lê lẩm bẩm đầy bất an.

“Tôi vẽ rất chuẩn.” Hoa Nhiên đầy kiêu ngạo nói, “Dù thao tác của tôi là yếu nhất đội, nhưng về vẽ thì từ năm 4 tuổi tôi đã học vẽ rồi, món này tôi tự tin giành điểm tốt lắm!”

Vừa nãy Thư Thần cũng nhìn qua bản vẽ của Hoa Nhiên, trong khi mọi người chỉ vẽ đường đi và vài điểm mốc thì Hoa Nhiên vẽ chi tiết đến mức gần như giống bản đồ được tạo bằng máy tính, quả thật không ai sánh bằng.

Tại văn phòng tầng ba, Bùi Phong đặt chồng sổ vẽ lên bàn, hỏi: “Sư phụ định chấm bài hả?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Ừ, anh xem qua trước. Em về đi.”

Bùi Phong quay về phòng huấn luyện, mọi người tiếp tục mở phần mềm tự do luyện tập.

Giang Thiệu Vũ mở từng cuốn sổ ra xem, quả nhiên, bản vẽ của Hoa Nhiên cực kỳ chuẩn, giống bản đồ thật trên 90%. Các tuyển thủ khác cũng đánh dấu rõ đường đi, điểm mốc, tương đối đầy đủ và có thể hiểu được. Còn bản của Hạ Lê thì…

Đây là bản đồ hay là bùa trừ tà vậy?

Bản đồ phẳng thì còn hiểu được một chút, nhưng bản đồ 3D, những đường chằng chịt vẽ rối như cuộn sắt rửa chén, Giang Thiệu Vũ nhìn mà muốn nhức đầu, anh dứt khoát mở phần mềm quản lý ra, trầm giọng nói: “Hạ Lê, qua đây một chút.”

Hạ Lê như đi ra pháp trường, mặt xị xuống bước khỏi phòng huấn luyện. Đến văn phòng, cô đứng nghiêm, giọng trong trẻo: “Huấn luyện viên Giang!”

Giang Thiệu Vũ mở cuốn sổ, gõ nhẹ lên trang vẽ: “Cô đang vẽ cái gì vậy?”

Hạ Lê cười gượng, gãi đầu: “Em cũng không muốn thế đâu, nhưng cứ nghĩ đến mấy bản đồ nhiều tầng, đầu óc em như bị nổ tung, không thể nào hiểu được tầng dưới nằm dưới chỗ nào của tầng trên….”

Giang Thiệu Vũ cầm bút lên, mở một trang trắng, nhanh chóng phác họa: “Phải tự mình rút ra quy luật của bản đồ. Ví dụ như bản tây sơn ngục giam, thực ra cấu trúc mỗi tầng đều tương tự nhau, đều có 12 phòng theo hướng Đông Tây Nam Bắc. Chỉ là, sơ đồ phòng ở mỗi tầng bị lệch vị trí. Cô có thể vẽ từng tầng riêng biệt, 4 tầng thì 4 bản vẽ, sau đó dùng cầu thang nối lại các tầng.”

Hạ Lê kinh ngạc nhìn Giang Thiệu Vũ vẽ ra bản đồ hoàn chỉnh của bản đồ tây sơn ngục giam với tốc độ cực nhanh mà không cần bất kỳ tài liệu tham khảo nào, cô không khỏi thán phục: “Huấn luyện viên Giang, lúc anh nhắc đến bản đồ này, trong đầu sẽ hiện ra ngay mô hình bản đồ rõ ràng sao ạ?”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừm, đây là trí nhớ hình thành từ luyện tập lâu dài.”

Anh đưa cuốn sổ lại cho Hạ Lê: “Vấn đề lớn nhất của em là lối chơi quá hấp tấp, cẩu thả, ý thức toàn cục yếu. Đã được chọn vào đội tuyển quốc gia thì phải nghiêm túc bù đắp những điểm yếu của bản thân. Từ hôm nay trở đi, người khác mỗi bản đồ đi một lần, em đi mười lần. Dù có mù phương hướng đến đâu, đi tới đi lui cùng một bản đồ, tôi không tin là em không nhớ nổi.”

Hạ Lê sắp khóc, run rẩy nhận lại cuốn sổ: “Vậy, vậy những bản đồ này…”

Giang Thiệu Vũ: “Bắt đầu từ ngày mai, đi từng bản đồ một. Làm sao để đến mức không cần nhìn máy tính cũng vẽ lại được, vẽ cho đến khi tôi hài lòng thì thôi.”

Hạ Lê nghiêm túc gật đầu, ôm sổ rời đi.

Trong phòng huấn luyện, Diệp Khinh Danh nói: “Người thứ năm bị gọi đi là Hạ Lê, chắc chắn là vì bản đồ vẽ quá tệ rồi.”

Bên cạnh, Lão Lâm đang đếm kỹ lưỡng: “Người đầu là Hoa Nhiên, thứ hai là Diệp Tử, thứ ba là Tuyết Dao, thứ tư bị mắng là Bùi Phong, người thứ năm là Hạ Lê. Không biết bao giờ đến lượt tôi đây?”

Chu Dật Nhiên liếc anh ta một cái: “Cậu có vẻ rất mong chờ được anh Vũ mắng nhỉ?”

Lão Lâm cười ngượng: “Đúng vậy, bị mắng rồi thì ít nhất thời gian tới sẽ không bị mắng nữa. Nhưng mà, anh ấy không mắng tôi, cảm giác như có một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu, lúc nào cũng có thể rơi xuống vậy.”

Vừa nói xong, đã thấy Hạ Lê quay lại phòng huấn luyện: “Anh Lâm, huấn luyện viên gọi anh.”

Diệp Tử và Chu Dật Nhiên nhịn không được bật cười: “Đến lượt cậu rồi, vui chứ?”

Lão Lâm xấu hổ gãi mũi, đúng là nói gì dính nấy. Anh nhanh chóng đến phòng làm việc của huấn luyện viên, Giang Thiệu Vũ vào thẳng vấn đề: “Lão Lâm, mỗi ngày cậu luyện mấy tiếng?”

Lâm Hạo Ngạn nói: “Buổi chiều từ 2 giờ đến 6 giờ, rồi đi ăn, buổi tối từ 7 giờ đến 12 giờ, tổng cộng 9 tiếng.”

Giang Thiệu Vũ ngẩng đầu nhìn anh: “Sau 12 giờ thì sao? Ngủ ngay à?”

Lão Lâm ho khẽ một tiếng, nói: “Sau khi về, sẽ chơi thêm tầm tiếng rưỡi xếp hạng, chơi vui thôi, khoảng 2 giờ sáng mới ngủ.”

Giang Thiệu Vũ mặt lạnh như băng: “Mỗi ngày cậu luyện hơn 10 tiếng, không lo viêm gân cổ tay tái phát à?”

Lão Lâm vội vàng giải thích: “Không đâu, năm ngoái tôi đã điều trị một thời gian, bây giờ hồi phục rồi.”

Giang Thiệu Vũ đứng dậy, bước đến trước mặt anh: “Tình trạng của cậu khác với người khác. Yêu cầu của tôi là mỗi ngày huấn luyện căn bản 4 tiếng, tôi chưa từng bảo các cậu phải qua ải thứ 10 ngay lập tức. Luyện tập là quá trình cần kiên trì lâu dài, 2–3 ngày không thể thấy hiệu quả, cậu không cần ép bản thân theo tiến độ của người khác. Nếu lỡ tay cậu bị hỏng, thi đấu xảy ra vấn đề, lúc đó có hối hận kịp không?”

Lão Lâm cười gượng gạo, gãi đầu: “Khụ khụ, tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ chú ý, kiểm soát thời lượng mỗi ngày.”

Giang Thiệu Vũ nói: “Ừm, thời gian bật máy tính mỗi ngày, bao gồm cả luyện tập và chơi game cá nhân, không được vượt quá 7 tiếng.”

Lão Lâm định nói 7 tiếng thì hơi ít, nhưng đối diện ánh mắt sắc như dao của Giang Thiệu Vũ, anh chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: “Được, tôi nghe lời anh.”

Giang Thiệu Vũ ôm lấy chồng sổ bài tập: “Đi thôi, về phòng huấn luyện.” Sau khi đến nơi, anh phát sổ lại cho từng người, vỗ tay nói: “Tất cả tắt máy tính, theo tôi ra sân vận động chạy bộ.”

Các tuyển thủ nhìn nhau sững sờ… Chạy bộ? Còn có kiểu huấn luyện này nữa à? Mọi người liếc nhau một cái, rồi đồng loạt tắt máy. Đối với họ, lời huấn luyện viên Giang nói ra, chẳng khác nào thánh chỉ, một chữ cũng không được trái.

Một lúc sau, Giang Thiệu Vũ dẫn cả đội ra sân vận động, nhìn mọi người, nói: “Tuyển thủ thể thao điện tử ngồi trước máy cả ngày, lâu dần sẽ gặp vấn đề với đốt sống cổ, đốt sống thắt lưng. Các cậu còn trẻ, trong lúc huấn luyện cũng phải đảm bảo vận động nhất định, đừng để đến khi giải nghệ rồi lại mang một đống bệnh. Từ hôm nay trở đi, mỗi tối chạy vài vòng quanh sân, vận động xong rồi hẵng về ngủ.”

Giang Thiệu Vũ quay đầu nhìn Bùi Phong: “Đội trưởng, dẫn mọi người chạy đi.”

Bùi Phong lập tức gật đầu: “Rõ!”

Cậu bảo mọi người xếp thành hai hàng ngay ngắn, dẫn các tuyển thủ ra sân vận động chạy vòng.

Ánh đèn bên sân có gam màu ấm áp, một nhóm thanh niên trẻ cùng nhau chạy bộ, cảnh tượng này khiến lão Thôi trên tầng bốn không kìm được xúc động:  Đội tuyển quốc gia năm nay, khí chất tinh thần đúng là khác hẳn những năm trước!

Giang Thiệu Vũ quay lại phòng ở tầng bốn, dắt Đậu Đậu ra ngoài.

Anh quay lại sân vận động để dắt chó đi dạo, Đậu Đậu lần đầu tiên thấy nhiều người chạy bộ như vậy, phấn khích vô cùng, sủa “gâu gâu” rồi giật đứt dây xích, chớp mắt đã chạy lên đầu hàng, vẫy đuôi vui vẻ như đi hội. Các tuyển thủ đội tuyển quốc gia chạy theo sau nó, vừa chạy vừa cười dở khóc dở.

Lưu Thiếu Châu nhịn không được nói: “Con chó nhỏ này đang dẫn đường cho chúng ta à?”

Diệp Khinh Danh híp mắt cười: “Đây là chó của huấn luyện viên Giang nuôi, tên là Giang Đậu Đậu, thông minh lắm đấy.”

Tần Tuyết Dao nhìn chú chó nhỏ chạy phía trước: “Nó vẫy đuôi đáng yêu thật đó.”

Bùi Phong nói đùa: “Nó vẫy đuôi nghĩa là đang chê chúng ta yếu quá, ngay cả một con chó cũng không đuổi kịp.”

Sau hai vòng chạy chậm, một số tuyển thủ ít vận động thể lực không theo nổi nữa, thở hổn hển. Riêng Bùi Phong thể lực rất tốt, luôn chạy song hành với Đậu Đậu, không đỏ mặt, không thở gấp, thậm chí còn đều đặn hơi thở trò chuyện với Đậu Đậu: “Giang Đậu Đậu, sao dạo này anh thấy em mập lên đấy?”

Đậu Đậu: “Gâu gâu!”

Bùi Phong: “Mập thêm nữa là thành quả bóng luôn đó, đổi tên thành Giang Cầu Cầu.”

Giang Đậu Đậu không vui, quay đầu trừng mắt nhìn Bùi Phong: “Gâu gâu gâu!”

Đám tuyển thủ đội tuyển quốc gia: “……?”

Bùi Phong lại còn hiểu cả ‘tiếng chó’?

Chạy bộ trên sân kéo dài nửa tiếng, một số người đã mệt lả không chạy nổi nữa. Riêng Giang Thiệu Vũ vẫn bình thản như thường, những năm qua anh sống ở nước ngoài cũng luôn duy trì thói quen vận động, mỗi ngày đều dắt Đậu Đậu đi bộ hơn 10.000 bước. Dù quá trình trao đổi chất và tiêu hóa có chậm lại, thể lực của anh vẫn giữ được khá ổn định.

Chạy vài vòng, Giang Thiệu Vũ đi tới nhận lại dây xích từ tay Bùi Phong, cất giọng vang: “Mọi người tùy theo sức mình mà chạy nhé, ai không nổi thì nghỉ ngơi trước. Một số người trước giờ không vận động, hôm nay chạy xong sẽ đau chân, về nhớ tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi. Ngày mai tiếp tục huấn luyện.”

Anh dắt Đậu Đậu về ký túc xá, các tuyển thủ cũng lần lượt xếp hàng trở về phòng.

Tầng 4, Bùi Phong đi theo sau sư phụ, đến trước cửa phòng 404, Giang Thiệu Vũ nhập mật mã mở cửa. Bùi Phong mỉm cười nói: “Sư phụ ngủ ngon.”

Rồi cúi xuống xoa đầu Đậu Đậu: “Giang Đậu Đậu ngủ ngon.”

Khóe môi Giang Thiệu Vũ hơi cong lên: “Em với Đậu Đậu sắp thành anh em rồi đấy.”

Bùi Phong mặt dày nói: “Em tuổi Tuất mà, làm anh Đậu Đậu cũng không thiệt.”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Thôi được, Bùi Phong có lúc đúng thật giống một chú chó lớn vẫy đuôi đòi sư phụ khen ngợi.

Giang Thiệu Vũ khẽ nói: “Tối mai anh sẽ tổ chức buổi đấu tập nội bộ đầu tiên. Em báo cho mọi người chuẩn bị trước. Lần tập trung đội tuyển quốc gia lần này chỉ kéo dài nửa tháng, chủ yếu là để mọi người làm quen với phần mềm huấn luyện và phong cách của đồng đội. Nhiều người trước đây còn chẳng quen biết nhau, làm gì có sự ăn ý nào.”

Bùi Phong gật đầu: “Em hiểu rồi. Về chia đội và người chỉ huy, đến lúc đó mới quyết định hay phân trước luôn ạ?”

Giang Thiệu Vũ nói: “Chia làm hai đội, em và Lưu Thiếu Châu chỉ huy. Em, Diệp Tử, Hoa Nhiên, Thư Thần và Hạ Lê một đội. Lưu Thiếu Châu, Tần Tuyết Dao, Lão Lâm, Thời Tiểu Bân và Tiểu Chu một đội. Tiểu Mạc làm trọng tài.”

Bùi Phong gật đầu: “Vâng!”

Về đến ký túc xá, Bùi Phong lập tức gửi thông báo này lên nhóm, báo tin cho cả đội.

Mọi người lập tức lo lắng: “Đấu tập nội bộ á? Đánh không tốt có phải viết kiểm điểm không?”

“Chắc là kiểm tra năng lực thôi, giống buổi thi đầu vào lần trước. Chủ yếu để mọi người làm quen với phong cách và nhịp độ của đồng đội.” Lưu Thiếu Châu bình tĩnh nói.

“Có lý. Mọi người cố lên!”

“Tôi làm trọng tài á?” Mạc Hàn Thiên hơi ngơ ngác, trước giờ chưa từng làm trọng tài.

“Tiểu Mạc đừng coi thường, trọng tài là góc nhìn thượng đế, cậu có thể quan sát toàn cục. Biết đâu sau khi trận đấu kết thúc, huấn luyện viên lại bảo cậu phân tích lại đấy.” Chu Dật Nhiên nhắc nhở một câu.

“……Biết rồi!” Mạc Hàn Thiên lập tức căng thẳng.

Đấu tập nội bộ là cách tốt nhất để huấn luyện viên đánh giá năng lực và điểm yếu của từng tuyển thủ. Phần lớn các câu lạc bộ cũng dùng cách chia đội 1 và đội 2 đấu nhau, để tìm ra vấn đề. Sau khi đội hình ăn ý, mới bắt đầu tìm đối thủ bên ngoài để kiểm nghiệm chiến thuật.

Không có đội nào lên sân mà không trải qua quá trình mài giũa.

Đội tuyển quốc gia năm nay có 11 người, 2 người đến từ giải Tân Tinh Cup, 9 người từ các chiến đội khác nhau. Đừng nói là phong cách thi đấu khác biệt hoàn toàn, đến thói quen sinh hoạt, ăn uống cũng chẳng ai giống ai.

Muốn gom những con người khác nhau này thành một khối thống nhất, thật sự rất thử thách năng lực của tổng huấn luyện viên.

Mấy năm trước, đội tuyển quốc gia chỉ đánh theo kiểu mạnh ai nấy đánh, rời rạc như cát bụi, vào sân đấu là sụp đổ không thể nhìn. Còn năm nay, có huấn luyện viên Giang dẫn dắt, ai cũng rất tự tin. Bắt đầu từ ngày mai, họ sẽ chính thức bước vào giai đoạn mài giũa nội bộ, làm quen với nhịp độ đồng đội, học cách phối hợp.

Dù trước đây đến từ đội nào, có ân oán gì, thì bây giờ, họ chỉ là một tập thể.

Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Vậy nên, ai cũng phải dốc toàn lực.

Hết chương 115

Bình Luận (0)
Comment