Chương 149
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Chiều hôm sau, cả đoàn đội Trung Quốc cùng nhau lên máy bay trở về nước.
Trên máy bay, Giang Thiệu Vũ ngủ thiếp đi. Dạo gần đây anh đã tiêu tốn không ít tế bào não để đối phó với đội Hàn Quốc, ngày ngày thức đêm tập luyện cùng các tuyển thủ, giờ giấc sinh hoạt đã hoàn toàn đảo lộn.
Ghế ngồi của Bùi Phong lại ngay cạnh Giang Thiệu Vũ. Thấy sư phụ nhắm mắt mơ màng buồn ngủ, Bùi Phong liền khẽ nói: “Sư phụ, anh dựa vào em mà ngủ đi.”
Rèm ngăn khoang hạng nhất đã được kéo xuống, người khác không thể thấy họ đang làm gì. Giang Thiệu Vũ trong trạng thái mơ hồ, cảm nhận được bên cạnh đầu có một chiếc gối, liền theo bản năng nghiêng đầu dựa vào.
Bùi Phong mỉm cười, điều chỉnh tư thế để anh có thể dựa vào thoải mái hơn.
Sư phụ nhìn có vẻ nghiêm túc lạnh lùng, nhưng tóc lại rất mềm, từng sợi tóc cọ vào cổ Bùi Phong, ngưa ngứa, khiến đáy lòng cậu cũng bỗng dưng mềm mại.
Không ai biết rằng vị huấn luyện viên Giang từng đánh bại đội Hàn Quốc, người với những chiến thuật tinh tế chuẩn xác ấy, từng bị Bùi Phong đánh dấu.
Sau gáy anh có dán một miếng dán ức chế, Bùi Phong đã từng cắn rách tuyến thể ở nơi riêng tư nhất, chậm rãi truyền pheromone của mình vào cơ thể anh, để pheromone Alpha len lỏi theo máu, lan khắp người anh.
Nhớ lại sự thân mật đó, tim Bùi Phong đập thình thịch không ngừng.
Hiện tại, ai ai cũng biết huấn luyện viên của đội Trung Quốc lợi hại thế nào, nhưng chỉ có Bùi Phong từng thấy bộ dạng mất kiểm soát pheromone của anh — quyến rũ đến cực điểm, khiến người khác khô miệng khát nước, chỉ muốn hoàn toàn chiếm hữu anh.
Huấn luyện viên Giang đang tựa vào vai ngủ rất say, màu môi nhạt. Bùi Phong nảy sinh ý định muốn hôn anh, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Giang Thiệu Vũ đã quá quen thuộc với mùi hương trên người Bùi Phong, giấc ngủ này trái lại rất yên ổn, không mộng mị linh tinh gì, ngủ một mạch tới điểm đến.
Khi tỉnh lại, phát hiện mình đang tựa vào vai đệ tử, trong lòng Giang Thiệu Vũ chợt thoáng qua chút lúng túng, nhưng trên mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt hỏi: “Anh ngủ bao lâu rồi?”
Bùi Phong mỉm cười đáp: “Sau khi máy bay cất cánh thì anh liền ngủ luôn.”
Giang Thiệu Vũ hơi nhíu mày: “Thời gian gần đây giờ giấc rối tung cả lên, đêm qua hai giờ mới ngủ.”
Đúng lúc đó, loa phát thanh vang lên thông báo máy bay đã đến sân bay quốc tế Thủ Đô, Bùi Phong chủ động đứng dậy, lấy ba lô của hai người từ ngăn để hành lý. Giang Thiệu Vũ nhìn bóng lưng cao lớn của đệ tử, lòng dấy lên cảm xúc phức tạp.
Thật ra anh là người rất cảnh giác, ghét tiếp xúc gần với người khác, càng đừng nói đến việc đụng chạm thân thể. Hồi còn ở California, lúc pheromone mất kiểm soát, tất cả Alpha đến gần anh đều bị anh dọa cho chạy mất.
Nhưng riêng với Bùi Phong, anh dường như không có cảm giác bài xích hay cảnh giác. Vừa rồi còn dựa vào vai Bùi Phong ngủ suốt quãng đường, điều này trước kia hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ là vì Bùi Phong theo anh từ năm 14 tuổi, ngày nào cũng gọi anh là sư phụ?
Anh luôn cảm thấy Tiểu Bùi giống như người nhà của mình vậy.
Giang Thiệu Vũ xoa xoa huyệt thái dương, nhất thời cũng không rõ được cảm xúc của mình đối với Bùi Phong là gì. Thấy những người khác đang kéo hành lý xếp hàng xuống máy bay, Giang Thiệu Vũ cũng tháo dây an toàn, đứng dậy.
Bùi Phong giống như một vệ sĩ, ngăn những người phía sau lại, nhường đường cho Giang Thiệu Vũ. Cậu vươn tay, bảo vệ anh đi phía trước mình: “Sư phụ, cẩn thận.”
Giọng nói trầm thấp, dịu dàng của thanh niên khiến Giang Thiệu Vũ bất chợt cảm thấy rất dễ chịu.
Được đệ tử che chở như vậy, cảm giác cũng không tồi?
Khi mọi người bước ra khỏi khu đến của chuyến bay quốc tế, liền nhìn thấy một đám đông đứng đợi phía trước, giơ cao quốc kỳ và băng-rôn, trên tay còn cầm đầy hoa tươi. Ngoài Chủ tịch Chương của Liên minh Thể thao Chuyên nghiệp, còn có không ít fan hâm mộ đã nghe tin mà đến đón. Trên băng-rôn đỏ chói viết dòng chữ màu vàng: “Chào mừng quán quân Asian vinh quang trở về!”
Đúng là khá khoa trương thật.
Giang Thiệu Vũ giữ vẻ mặt bình tĩnh, dẫn mọi người bước nhanh lên phía trước. Chủ tịch Chương chủ động bước tới bắt tay anh: “Huấn luyện viên Giang, vất vả rồi! Chúng tôi đã chuẩn bị tiệc đón gió, mời mọi người đi ăn một bữa nhé?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Vâng, làm phiền chủ tịch rồi.”
Bên cạnh có rất nhiều fan đang gọi: “Wing thần, nhìn bên này!” Giang Thiệu Vũ quay đầu lại, lập tức trong đám fan vang lên một trận hét chói tai, có người còn vẫy sổ tay với anh: “Wing thần đẹp trai quá! Có thể ký tên cho bọn em không?”
Giang Thiệu Vũ gật đầu một cái, nhóm người đó lập tức hưng phấn chạy tới vây quanh anh.
Bùi Phong và Giang Thiệu Vũ đứng gần nhau, bị fan chen lấn khiến hai người áp sát vào nhau. Bùi Phong lập tức giơ tay bảo vệ sư phụ, lớn tiếng nói: “Mọi người đừng chen, từng người một thôi!”
Có người phấn khích kêu: “Fred cũng ký tên cho em với!”
Còn có người hét lớn:
“Hoa Hoa, em siêu thích anh!”
“Tiểu Bân dễ thương quá đi!”
“Chị Tuyết Dao cố lên!”
“Tiểu Quỷ, nhìn bên này!”
Một đám người ùa lên tặng hoa cho họ.
Mỗi tuyển thủ đều ôm một bó hoa trong lòng, có người còn tỏ ra bối rối vì bất ngờ. Đặc biệt là Thời Tiểu Bân, lần trước sau khi bị loại ở giải thế giới, đừng nói có ai ra sân bay đón, cả đội lặng lẽ lủi thủi quay về căn cứ.
Bây giờ giành giải, đãi ngộ đúng là khác hẳn.
Bùi Phong cười nói: “Mọi người xếp hàng nhé, ký tên theo thứ tự, giữ trật tự!”
Dưới sự sắp xếp của Bùi Phong, fan nhanh chóng xếp thành hàng. Giang Thiệu Vũ ký tên trước, Bùi Phong ký ngay bên cạnh tên anh, những người khác cũng lần lượt tìm chỗ ký tên.
Fan nhận được chữ ký của đội tuyển quốc gia thì vui mừng không xiết: “Mọi người đẹp trai quá!”
“Cố gắng ở giải thế giới nhé!”
Giang Thiệu Vũ vẫn luôn có thái độ khá tốt với fan, dù sao họ cũng cất công tới tận sân bay đón, lại còn mua hoa tặng, nếu anh quá lạnh lùng sẽ khiến fan thất vọng.
Chỉ ký vài cái tên thôi mà, đâu tốn bao nhiêu công sức.
Nửa tiếng sau, họ cuối cùng cũng rời khỏi sân bay trong vòng vây của người hâm mộ.
Chủ tịch Chương đã sắp xếp sẵn chỗ ăn uống, mọi người đến phòng riêng trong nhà hàng, các món đã được gọi trước lần lượt được bưng lên, vô cùng phong phú.
Chủ tịch Chương tươi cười nâng ly rượu: “Nào, tôi xin mời mọi người một ly trước! Lần đầu tiên tham gia giải Asian đã giành chức quán quân, mọi người vất vả rồi, các bạn là tuyệt nhất!”
Mọi người đồng loạt nâng ly.
Trong ly rượu cao chân là rượu vang đỏ nồng độ thấp, Giang Thiệu Vũ cũng chỉ nhấp vài ngụm, không dám uống nhiều.
Sau khi đặt ly xuống, Chủ tịch Chương nói: “Giải thưởng 10 triệu lần này ở Asian, tôi đã bàn với các vị chủ tịch khác, số tiền này giao cho huấn luyện viên Giang toàn quyền phân chia!”
Giang Thiệu Vũ suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Kinh phí hoạt động của đội tuyển quốc gia đã có nhà tài trợ lo, tiền thưởng đạt được từ thi đấu, cứ phát thẳng vào tay mọi người đi.”
Nghe thấy câu đó, các tuyển thủ ngồi đó đều cực kỳ vui mừng.
Số tiền này mà được vào túi họ thì đúng là một khoản khổng lồ không gì sánh bằng!
Chủ tịch Chương ra hiệu cho trợ lý phía sau, trợ lý lập tức mang tới một tấm séc ngân hàng, Chủ tịch Chương nhận lấy rồi đưa cho Giang Thiệu Vũ, cười tươi nói: “Đây là phần thưởng riêng của liên minh dành cho huấn luyện viên Giang, chút tấm lòng, mong huấn luyện viên nhận cho.”
Các tuyển thủ nhìn thấy hàng số 10.000.000 trên đó, đều trố mắt sững sờ.
Cái quỷ gì, đây mới thật sự gọi là tiền khủng!
Huấn luyện viên Giang ơi, giờ mà chúng em gọi anh là ba thì còn kịp không?
Giang Thiệu Vũ không hề để tâm đến chuyện nhiều hay ít tiền thưởng, việc anh trở về làm huấn luyện viên vốn không phải vì tiền. Tuy nhiên, việc liên minh trao cho anh khoản tiền lớn như vậy đủ để cho thấy sự công nhận và coi trọng đối với anh.
Đó mới là điều quan trọng nhất.
Giang Thiệu Vũ đứng dậy, lịch sự nhận lấy tấm séc: “Cảm ơn Chủ tịch.”
Phóng viên chính thức được mời lập tức chụp lại khoảnh khắc này. Chủ tịch Chương tổ chức long trọng như vậy cũng là để tuyên truyền. Liên minh đã trao cho huấn luyện viên Giang 10 triệu tiền thưởng, các câu lạc bộ khác nhìn kỹ cho rõ.
Bùi Phong thấy cảnh đó, trong lòng cũng mừng thay cho sư phụ. Ý nghĩa của phần thưởng này không nằm ở con số, mà là ở sự công nhận toàn diện! Liên minh công khai ủng hộ huấn luyện viên trưởng của đội tuyển quốc gia, từ nay địa vị của Giang Thiệu Vũ trong nước sẽ vững như bàn thạch.
Bữa cơm kéo dài đến tận mười giờ tối, sau khi về tới căn cứ đội tuyển quốc gia, Giang Thiệu Vũ gọi riêng Du Minh Tương đến nói: “Chị Du, mai bảo phòng tài chính thống kê số tài khoản ngân hàng của mọi người, lập cho em một bảng, để em xem nên phát thưởng thế nào cho hợp lý.”
Dư Minh Tương hỏi: “Là chia đều cho sáu tuyển thủ à?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Còn có nhân viên hậu cần nữa, chị là lĩnh đội, công lao cũng không nhỏ.”
Du Minh Tương ngại ngùng cười: “Bọn chị có lương rồi. Đây là số tiền mà tuyển thủ vất vả thi đấu mới giành được, chia cho bọn chị thì không hợp lý lắm đâu?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Nhân viên hậu trường cũng quan trọng không kém. Chị, Tần Bác, Anna, lão Thôi, lão Thường đều phải được tính vào. Tỷ lệ tiền thưởng cho mọi người có thể thấp một chút, nhưng không thể không có.”
Du Minh Tương cảm động gật đầu: “Được, khi mọi người biết chắc chắn sẽ vui lắm!”
Đội tuyển quốc gia là một tập thể thống nhất, nếu không có sự hỗ trợ của những người làm hậu trường, tuyển thủ cũng không thể toàn tâm toàn ý thi đấu. Giang Thiệu Vũ cho rằng, những người làm việc phía sau sân khấu cũng đáng được tôn trọng. Dù nói bao nhiêu lời “cảm ơn” hay “vất vả rồi” cũng không bằng một khoản tiền thưởng thực tế.
Có thể ít một chút, nhưng không thể không có, đó là vấn đề thái độ.
Khi trở về ký túc xá, Giang Đậu Đậu phấn khích vẫy đuôi nhào tới, sủa không ngừng.
Trong thời gian Giang Thiệu Vũ ra ngoài thi đấu, Đậu Đậu được để lại căn cứ, giao cho mấy cô gái trong phòng tài chính chăm sóc. Nhóc con này được mấy cô chiều như thú cưng quốc dân, mấy ngày không gặp mà còn béo lên thấy rõ.
Giang Thiệu Vũ bế nó lên, nhíu mày nói: “Tao không có ở đây, có phải mày ăn nhiều quá rồi không?”
Giang Đậu Đậu uất ức: “Gâu gâu!”
Nghe thấy tiếng chó quen thuộc, Bùi Phong đến gõ cửa phòng bên cạnh. Giang Thiệu Vũ mở cửa, liền thấy Bùi Phong đứng đó với nụ cười rạng rỡ, nói: “Em tới thăm Giang Đậu Đậu.”
Nói xong liền đón Đậu Đậu từ tay Giang Thiệu Vũ, xoa đầu nó: “Đậu Đậu, pate của mày hết rồi phải không, mai anh mua thêm cho một thùng.”
Giang Đậu Đậu: “Gâu gâu!”
Giang Thiệu Vũ cau mày: “Đừng chiều nó quá, nó béo lên rồi kìa.”
Bùi Phong mỉm cười nói: “Không sao đâu, từ mai em sẽ dắt nó đi dạo chạy bộ mỗi ngày, ăn xong thì vận động giảm cân, đúng không nào Đậu Đậu?”
Giang Đậu Đậu: “Gâu gâu!”
Bùi Phong lắc lắc móng của nó: “Vậy thì cứ quyết định thế nhé.”
Giang Thiệu Vũ dở khóc dở cười.
Cái kỹ năng nói tiếng chó của cậu đạt cấp tám rồi à? Còn bắt tay với chó con nữa.
Thật là… chó lớn và chó nhỏ giao tiếp không rào cản gì luôn.
Bùi Phong đặt Đậu Đậu xuống đất, nhìn về phía Giang Thiệu Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, khoản tiền thưởng mà liên minh trao, anh tính gửi ngân hàng à?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Cứ gửi tiết kiệm định kỳ đi, hiện tại anh cũng chưa có nhu cầu gì khác.”
Bùi Phong nghiêm túc đề nghị: “Sư phụ có thể cân nhắc mua trái phiếu, chứng chỉ tiền gửi kỳ hạn lớn, các sản phẩm ủy thác an toàn. Chia khoản tiền này ra thành nhiều phần để đầu tư, giữ lại một ít làm tiền gửi không kỳ hạn cho trường hợp khẩn cấp. Gửi tiết kiệm định kỳ thì lãi suất là thấp nhất.”
Giang Thiệu Vũ ngẩn ra, nói: “Anh chưa từng chú ý đến mấy việc này.”
Bùi Phong mỉm cười nói: “Nếu sư phụ tin tưởng, vậy để em giúp anh lên kế hoạch. Mấy năm nay em làm streamer kiếm được không ít tiền, có cả cố vấn tài chính chuyên nghiệp hỗ trợ phân bổ và quản lý, mỗi năm tiền lãi cũng kha khá. Em chọn giúp anh vài sản phẩm tài chính rủi ro thấp, lợi nhuận ổn định, coi như kiếm chút tiền tiêu vặt cho sư phụ nhé?”
Giang Thiệu Vũ dứt khoát gật đầu: “Được, vậy em làm giúp anh đi.”
Đệ tử đã hiểu biết về mảng này, thì anh cũng yên tâm hơn nhiều. Hoàn toàn có thể giao số tiền đó cho Bùi Phong xử lý.
Bùi Phong nói: “Ngày mai là thứ ba, em đi ngân hàng cùng anh, làm các thủ tục liên quan nhé?”
Giang Thiệu Vũ: “Ừm.”
Bùi Phong thấy anh đồng ý không hề do dự, không khỏi trêu chọc: “Sư phụ tin em vậy sao? Không sợ em làm anh mất sạch tiền à?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Streamer nổi tiếng thu nhập cao như em, nghe em chắc không sai đâu.”
Đổi lại là người khác, có lẽ Giang Thiệu Vũ còn phải cân nhắc kỹ càng.
Nhưng Tiểu Bùi là đệ tử do anh tự tay dẫn dắt, là người anh tin tưởng nhất. Dù là trong thi đấu hay trong cuộc sống thường nhật, anh luôn có cảm giác rằng chỉ cần giao nhiệm vụ cho Bùi Phong, cậu ấy nhất định sẽ làm tốt nhất.
Vì vậy, việc Tiểu Bùi chủ động đề nghị giúp đầu tư tài chính, chắc chắn là muốn giúp sư phụ kiếm thêm chút lãi suất.
Mười triệu, chỉ cần lãi suất tăng thêm 1% thôi là đã được 100.000 rồi.
Đón lấy ánh mắt tin tưởng của sư phụ, trong lòng Bùi Phong dâng lên một cảm giác ấm áp, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên dịu dàng: “Sư phụ yên tâm, em sẽ giúp anh làm một bản kế hoạch đầu tư tốt nhất.”
Cậu ngừng lại một chút, lại quan tâm hỏi: “Dạo này ở Nhật chắc anh cũng chẳng được nghỉ ngơi tử tế. Mau đi ngủ đi, hai ngày tới cũng đừng vội luyện tập, thư giãn đầu óc một chút đã.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ, vậy anh đi ngủ trước. Em cũng nghỉ sớm đi.”
Bùi Phong tiễn sư phụ vào phòng xong, mới xoay người quay về.
Giang Thiệu Vũ ôm Đậu Đậu sang phòng bên cạnh, nhớ tới ánh mắt dịu dàng của Bùi Phong khi nhìn mình lúc nãy, trong lòng bỗng trở nên có chút phức tạp.
Khi Bùi Phong 14 tuổi, cậu cần anh chăm sóc và hướng dẫn. Nhưng bây giờ, Alpha 20 tuổi đã trưởng thành chững chạc, biết làm việc nhà, biết đầu tư tài chính, còn biết nấu ăn, đúng là mẫu hình trợ thủ đắc lực trong mọi chuyến hành trình.
Một Alpha như vậy chắc chắn sẽ rất được các Omega yêu thích?
Không biết sau này Bùi Phong sẽ quen một người như thế nào? Đến lúc đó, trong lễ cưới của Tiểu Bùi, mình nhất định sẽ mừng cho cậu một phong bao thật to. Nếu cần, thậm chí anh còn có thể làm người chứng hôn cho đệ tử nữa.
Hết chương 149
[Hết quyển 5]