Chương 159
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Quán mà Hoa Nhiên giới thiệu có môi trường rất tốt. Cả nhóm tụ tập lại chơi boardgame, để tránh bị tin nhắn làm phiền, mọi người đều tắt âm điện thoại và cất đi. Vì vậy, Bùi Phong đã không nhìn thấy tin nhắn ngay lập tức.
Dạo này thi đấu tập liên tục, sau mỗi trận còn phải phân tích lại, ai chơi chưa tốt thì phải viết bản kiểm điểm. Áp lực với mọi người đều khá lớn. Hôm nay huấn luyện viên Giang không đi cùng, cả nhóm cuối cùng cũng được thả lỏng tinh thần, náo nhiệt chơi đến tận 11:30 đêm, còn cùng nhau ăn khuya.
Bùi Phong nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Cũng đến lúc về rồi. Về ký túc xá rồi, nếu ai muốn chơi game tổ đội, xem phim hay drama thì tự sắp xếp nhé. Muộn quá cũng không hay.”
Nghe Bùi Phong nói vậy, mọi người cũng tự giác thu dọn đồ đạc để quay về căn cứ.
Khi Bùi Phong ra quầy thanh toán, cậu mới lấy điện thoại ra và thấy được tin nhắn Giang Thiệu Vũ đã gửi cho mình: “Sau khi về, đến ký túc xá tìm anh, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tin nhắn này được gửi từ lúc 8 giờ tối, có nghĩa là ngay sau khi ăn tối xong trở về, sư phụ đã gửi tin. Còn đặc biệt dặn phải đến ký túc xá tìm, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Bùi Phong thắc mắc trong lòng, nhanh chóng gõ chữ trả lời: “Sư phụ, hồi nãy điện thoại để im lặng nên giờ em mới thấy tin nhắn. Anh ngủ chưa?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Chưa ngủ.”
Bùi Phong: “Vâng, em đang quay về căn cứ, về tới em sẽ qua chỗ anh.”
Quán ăn cũng không xa căn cứ đội tuyển quốc gia, đi bộ chừng 15 phút là tới. Ăn khuya xong còn đang no, đi bộ vừa hay tiêu thực. Khi cả nhóm về đến nơi thì đã gần 12 giờ. Bùi Phong nhanh chóng chạy lên tầng 4, gõ cửa phòng 404.
Cửa mở rất nhanh. Giang Thiệu Vũ hiển nhiên đã tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ, anh mặc một bộ đồ ngủ trắng, Giang Đậu Đậu ngoan ngoãn đứng bên chân chủ nhân, vui vẻ vẫy đuôi với Bùi Phong.
Dạo gần đây Bùi Phong thường xuyên mang đồ ăn ngon cho Giang Đậu Đậu, các loại pate và thức ăn đóng hộp thay phiên nhau không thiếu ngày nào, nên thái độ của Đậu Đậu với Bùi Phong rất thân thiện.
Bùi Phong cúi xuống bế Đậu Đậu lên, nhìn Giang Thiệu Vũ hỏi: “Sư phụ, anh tìm em có chuyện gì vậy?”
Giang Thiệu Vũ hơi cau mày, do dự một chút rồi nói: “Vào trong rồi nói.”
Bùi Phong bế theo Đậu Đậu bước vào, Giang Thiệu Vũ đưa tay đóng cửa lại. Bùi Phong theo anh vào phòng khách, thấy cuốn album kỷ niệm mà mọi người tặng đang được đặt trên bàn trà, đã được mở ra xem.
Bùi Phong nói: “Sư phụ xem rồi à? Em sợ mọi người mua quà không hợp ý anh, nên bảo họ viết lời chúc, làm thành kỷ niệm tặng anh.”
Quả nhiên là do Tiểu Bùi chuẩn bị, món quà này đúng là khiến Giang Thiệu Vũ rất hài lòng. Anh cảm xúc phức tạp, chỉ vào ghế sofa: “Ngồi đi.”
Bùi Phong ngồi xuống ghế sofa, xoa đầu Đậu Đậu rồi để nó tự chơi một mình. Giang Thiệu Vũ quay người đưa cho cậu một cốc nước, rồi cũng ngồi xuống phía đối diện, ngước mắt nhìn đệ tử.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Bùi Phong mang theo ý cười, ánh nhìn vô cùng dịu dàng.
Ánh mắt của Giang Thiệu Vũ bị nhìn chăm chú đến mức có chút không tự nhiên. Anh hít sâu một hơi, cố gắng gạt bỏ sự gượng gạo giữa không gian chỉ có hai người, nghiêm túc nói bằng giọng trầm thấp: “Tiểu Bùi, em biết tính anh rồi đấy. Anh không thích vòng vo, đoán già đoán non. Có chuyện gì, anh mong em thẳng thắn nói ra, giải quyết dứt điểm.”
Bùi Phong mỉm cười hỏi: “Sư phụ đang gặp rắc rối gì sao?”
Giang Thiệu Vũ nhắm trúng tim đen mà nói: “Em thành thật nói cho anh biết, lần trước đánh dấu anh, trong lòng em thực sự nghĩ gì?”
Trái tim Bùi Phong chợt thắt lại, đối diện với ánh mắt nghiêm túc và bình tĩnh của sư phụ, cậu đột nhiên thấy có chút chột dạ.
Lần đánh dấu đầu tiên, cậu thật sự không có ý gì khác. Khi ấy tình huống bất ngờ, lại là đêm tuyết rơi lạnh giá, pheromone của sư phụ mang tính áp chế quá mạnh, cậu vội vàng đánh dấu chỉ vì lo cho thầy, sợ mình làm không tốt, sẽ bị mắng.
Nhưng lần thứ hai, cậu đã có ý niệm khác. Khi ấy ống thuốc ức chế rõ ràng ở ngay bên cạnh, chỉ cần tiêm vài mũi là có thể khống chế pheromone, nhưng Bùi Phong lại chọn cách đánh dấu Giang Thiệu Vũ.
Cậu xót xa cho sư phụ, muốn bảo vệ, muốn chăm sóc… thậm chí là muốn chiếm hữu sự phụ thành của mình.
Cậu biết suy nghĩ đó không đúng, nhưng lại không thể ngăn mình lại. Cũng chính từ lần đó, cậu mới thật sự hiểu rõ tình cảm của mình đối với sư phụ. Không chỉ là kính trọng hay ngưỡng mộ, mà còn là yêu thầm, là mong muốn chiếm lấy làm của riêng.
Bùi Phong nở nụ cười, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải em đã viết kiểm điểm rồi sao? Trong đó viết rất rõ, em không muốn anh ngày nào cũng tiêm đến nỗi hỏng cả cánh tay, lại còn chịu tác dụng phụ của thuốc. Đã thế, đánh dấu của em lại có tác dụng giống thuốc ức chế mà không gây phản ứng phụ, nên em chỉ muốn giúp anh một chút mà thôi.”
Giang Thiệu Vũ nhìn thẳng vào mắt cậu: “Chỉ là muốn giúp anh, không có ý gì khác?”
Bùi Phong: “……”
Ánh mắt kia trong veo, sắc bén, tựa như có thể xuyên qua mọi lớp vỏ ngụy trang, nhìn thấu tâm can Bùi Phong.
Nếu lúc này cậu chột dạ, né tránh ánh nhìn thì sẽ lộ tẩy ngay! Bùi Phong cắn răng, gượng gạo đối diện với ánh mắt của sư phụ, mỉm cười nói: “Ý sư phụ là gì, em không hiểu lắm. Em có thể nghĩ gì được chứ?”
“Thật sự không hiểu?” Giang Thiệu Vũ đột nhiên bước tới, chống hai tay lên thành ghế sofa, cúi người xuống, nhốt chặt Alpha trước mắt.
Bùi Phong trơ mắt nhìn sư phụ càng lúc càng tiến lại gần, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cả người cứng đờ trên sofa, không dám cử động.
Cuối cùng, Giang Thiệu Vũ dừng lại ở khoảng cách chưa đến 10cm. Hai người đối mặt nhau, hơi thở gần như chạm vào mặt đối phương.
Khoảng cách gần như thế, khiến tim Bùi Phong đập như trống dồn. Cậu gần như có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của sư phụ.
Khi cậu còn đang bối rối không biết làm sao, Giang Thiệu Vũ bỗng thản nhiên mở miệng: “Anh là Omega, em là Alpha. Alpha ngoài việc đánh dấu tạm thời, còn có thể chiếm hữu hoàn toàn Omega. Em thật sự không có chút ý nghĩ nào khác với anh à?”
Giang Thiệu Vũ vốn quen nắm thế chủ động. Việc anh làm lúc này chỉ là đang thăm dò. Làm sao để thử lòng một Alpha có hay không có ý định vượt ranh giới? Chỉ cần tiếp cận gần, nhìn phản ứng của đối phương là biết.
Hai người đã gần đến mức chỉ cần nghiêng đầu là có thể hôn.
May mà Bùi Phong vẫn chưa có hành động vượt giới hạn. Nếu Tiểu Bùi thật sự có ý gì, có lẽ lúc này đã không kiềm chế được?
Vậy có phải là anh đã nghĩ quá nhiều?
Giang Thiệu Vũ vừa định lùi lại, thì ngay giây sau, Bùi Phong bỗng đỏ bừng vành tai, ngượng ngùng nói: “Sư phụ lợi hại thật đấy, phát hiện bí mật của em nhanh như vậy.”
Trong mắt Giang Thiệu Vũ thoáng hiện vẻ mơ hồ. Thực ra anh chỉ thử phản ứng thôi, nào ngờ Tiểu Bùi lại hiểu nhầm là sư phụ “hỏa nhãn kim tinh phát hiện ra bí mật”, sau đó thành thật khai luôn?
Giang Thiệu Vũ không dám tin nhìn Bùi Phong: “Em thật sự…”
Bùi Phong dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy. Tình cảm em dành cho anh không chỉ là tình nghĩa sư đồ.”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Bùi Phong nhìn anh, thản nhiên nói: “Bây giờ anh đã biết rồi, em cũng không định giấu nữa… Em thích tanh. Là kiểu thích mà Alpha dành cho Omega, là muốn đánh dấu hoàn toàn, chiếm hữu hoàn toàn. Anh là người quan trọng nhất với em, là người duy nhất em muốn bảo vệ.”
Bùi Phong ngừng một chút, ôn nhu nói: “Sư phụ, nếu em nói. Em rất muốn được ở bên anh, anh có đồng ý không?”
Đối diện với ánh mắt mong đợi của người thanh niên, Giang Thiệu Vũ toàn thân như hóa đá.
Ban đầu chỉ định thử lòng, cứ tưởng mình suy nghĩ quá mức. Ai ngờ Tiểu Bùi lại trực tiếp ngả bài, khiến anh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Đôi mắt Alpha dịu dàng mà chân thành, nhìn khiến Giang Thiệu Vũ bất giác mềm lòng. Cú đánh thẳng mặt này khiến anh không biết phải đỡ làm sao.
Nhưng anh rất nhanh lấy lại lý trí, lạnh mặt lùi lại một bước, nghiêm nghị nói: “Anh là sư phụ của em, sao em lại nảy sinh loại tình cảm này với anh?”
Bùi Phong dày mặt đáp: “Sư phụ chỉ lớn hơn em có 4 tuổi thôi, chúng ta cũng đâu có quan hệ huyết thống gì. Sư phụ – đồ đệ cũng chỉ là danh nghĩa thôi, yêu nhau cũng đâu phạm pháp? Em thích sư phụ thì có gì sai?”
Giang Thiệu Vũ nhíu mày: “Em đã từng nghĩ đến ánh mắt người ngoài sẽ nhìn em như thế nào chưa?”
Bùi Phong nhún vai, vẻ mặt chẳng mấy để tâm: “Em thích ai thì liên quan gì đến người khác? Họ muốn nói gì thì nói, em không quan tâm.”
Cậu ngẩng đầu nhìn Giang Thiệu Vũ, ánh mắt sáng rực: “Người em quan tâm chỉ có anh. Sư phụ có cảm thấy em như vậy là mạo phạm không? Có không muốn nhận em làm đệ tử nữa không?”
Giang Thiệu Vũ đương nhiên không thể nhẫn tâm không nhận Bùi Phong nữa. Dù sao đây cũng là đệ tử khiến anh tự hào nhất, cũng là tuyển thủ trẻ mà anh đánh giá cao nhất.
Anh trầm mặc một lúc, rồi khẽ thở dài: “Anh từ trước đến nay công tư phân minh. Sẽ không vì chuyện tình cảm cá nhân của em mà phủ nhận thực lực của em, cũng sẽ không không nhận em nữa.”
Anh dừng một chút, nhìn đồ đệ của mình, nghiêm túc nói: “Anh muốn biết suy nghĩ thật của em, cũng là vì lo sợ đến giải thế giới sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ anh đã biết rồi, cũng có sự chuẩn bị tâm lý. Từ giờ trở đi, ngoài việc sắp xếp thi đấu và bàn chiến thuật, chúng ta nên hạn chế gặp riêng.”
Trong mắt Bùi Phong thoáng hiện vẻ thất vọng: “Anh đang từ chối em sao?”
Nhìn vẻ mặt u sầu ấy, Giang Thiệu Vũ bỗng thấy khó mà nhẫn tâm khiến cậu buồn. Nhưng lại không thể tùy tiện đồng ý. Vậy phải làm sao để tìm được một cách giải quyết dung hòa?
Anh suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Anh mong em lấy việc thi đấu làm trọng, chuyện tình cảm tạm gác lại. Đợi sau khi giải thế giới kết thúc… rồi hẵng nói..”
Hai mắt Bùi Phong sáng bừng lên: “Vậy là anh không hoàn toàn từ chối em. Em vẫn còn hy vọng, đúng không?”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Bùi Phong nhìn Giang Thiệu Vũ, nói: “Em biết bây giờ sư phụ chẳng có tâm trí đâu mà yêu đương. Anh yên tâm, em cũng sẽ công tư phân minh, đảm bảo không ảnh hưởng đến thi đấu. Đây không phải là trận đấu của riêng chúng ta, mà là đại diện cả Trung Quốc. Cả hai chúng ta đều không thể phạm sai lầm.”
Giang Thiệu Vũ thầm thở phào. Đúng là đệ tử hiểu chuyện. Hôm nay anh tìm Bùi Phong nói chuyện cũng là vì vấn đề này.
Đem hết vấn đề nói rõ ràng, không cần giấu trong lòng bất cứ điều gì. Hai sư đồ thẳng thắng nói chuyện với nhau, để đồ đệ biết đặt trọng tâm lên hàng đầu, những thứ khác có thể tạm thời gác lại.
Tình cảm là chuyện phức tạp, không thể nói buông là buông. Giang Thiệu Vũ cũng không thể ép Bùi Phong lập tức từ bỏ tình cảm với mình, bởi vì anh hiểu rõ, thích một người chưa bao giờ là điều có thể kiểm soát bằng lý trí. Nhưng chí ít, hiện tại, điều quan trọng nhất chính là giải thế giới, không được để cảm xúc làm ảnh hưởng đến đại cục.
Có sự chuẩn bị trước, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với việc để chuyện xảy ra đúng lúc thi đấu.
Giang Thiệu Vũ khẽ nói: “Em hiểu được vậy thì tốt.”
Bùi Phong nói: “Em biết điều anh quan tâm nhất là thành tích của đội tuyển quốc gia. Mục tiêu của chúng ta giống nhau, giành cup quán quân thế giới về cho Trung Quốc. Nhưng, sau khi giải đấu kết thúc, em có thể chính thức theo đuổi sư phụ không?”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Bùi Phong nghiêm túc nhìn anh: “Đến lúc đó, anh có thể coi em là một Alpha trưởng thành đang yêu anh được không? Không phải là một nhóc đồ đệ luôn nghe lời, mà là một người có quyền được theo đuổi anh.”
Chàng trai nói câu “em có thể theo đuổi sư phụ không” với vẻ mặt nghiêm túc, chẳng khác nào một chú chó lớn ngoắc đuôi đòi cục xương, thẳng thắn, chân thành, lại mang theo chút ngốc nghếch đáng yêu đầy dũng cảm của tuổi trẻ.
Giang Thiệu Vũ không biết phải trả lời thế nào. Theo đuổi? Anh chưa từng nghĩ có người dám theo đuổi mình, dù sao anh cũng từng trong kỳ ph*t t*nh đánh trọng thương mấy Alpha. Tính cách anh cũng chẳng phải dạng cần người bảo vệ.
Bùi Phong thấy sư phụ im lặng, sắc mặt cứng đờ liền mặt dày nói: “Không từ chối, tức là đồng ý rồi nhé?”
Cậu đứng dậy, khẽ nói: “Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để tình cảm làm ảnh hưởng đến thi đấu. Em biết anh coi trọng nhất là điều gì. Sau khi đánh giải xong, xin hãy cho em một cơ hội chính thức để theo đuổi anh. Em sẽ chứng minh cho sư phụ thấy, em là một Alpha xứng đáng để anh yêu.”
Yêu đương ảnh hưởng đến thi đấu? Không có chuyện đó.
Nói rõ ra rồi, Bùi Phong lại càng có thêm động lực. Bởi vì cậu cũng muốn khiến Giang Thiệu Vũ nhìn mình bằng con mắt khác, muốn khiến Giang Thiệu Vũ tự hào — đệ tử của anh là một tay bắn tỉa đẳng cấp thế giới. Thích cậu, không đáng xấu hổ.
Mãi đến khi Bùi Phong quay người rời đi, Giang Thiệu Vũ vẫn còn ngồi cứng đờ tại chỗ, đau đầu đến mức muốn nổ tung. Hình như anh vừa chuyển hết rắc rối về phía mình? Sau này, khi đối mặt với sự theo đuổi nhiệt tình, thẳng thắn và chân thành của đệ tử, anh nên làm thế nào đây?
Hết chương 159