Chương 167
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Huấn luyện viên Clemens của đội tuyển Đức đã có nhiều năm kinh nghiệm dẫn dắt đội, ông quan sát trận đấu từ vị trí ghế huấn luyện như từ góc nhìn Thượng Đế và ngay lập tức nhận ra điểm bất thường trong đội hình của đội tuyển Trung Quốc – mấu chốt của đội Trung Quốc không nằm ở bắn tỉa, công kích hay đột kích, mà là ở trinh sát và y tế.
Trinh sát sẽ báo vị trí cực nhanh, xác định vị trí lính y tế của đội Đức để đồng đội chia làm hai hướng giáp công tiêu diệt; sau đó, Trung Quốc tận dụng lợi thế “đối phương không có y tế, bên mình có y tế có thể hồi sinh” để quyết chiến với tuyến đầu của đội Đức, dù có hy sinh cũng có thể được y tế cứu sống. Cuối cùng tạo ra tình huống đánh nhiều chọi ít, giành chiến thắng trận đấu.
Sau khi bước vào phòng cách âm, Clemens lập tức cúi đầu dặn dò nhỏ với các tuyển thủ: “Cốt lõi đội hình của Trung Quốc là trinh sát và y tế, đừng quan tâm tuyến đầu hay bắn tỉa của họ, hãy tiêu diệt trinh sát nhanh nhất có thể. Sau đó nghĩ cách hợp lực xông lên, xử lý lính y tế của đối thủ.”
Mọi người bỗng chốc tỉnh ngộ. Thảo nào ở ván trước, trinh sát của Trung Quốc từ đầu đến cuối không hề lộ mặt, thì ra là lối chơi hỗ trợ từ xa, chuyên báo vị trí ở vòng ngoài.
Trinh sát Weber của Đức gật đầu nói: “Hiểu rồi, tôi sẽ đi tìm Snow trước.”
Sau khi tạm dừng kết thúc, hai huấn luyện viên quay trở lại ghế huấn luyện.
Theo quy định của giải đấu thế giới, trong trận đấu BO3, mỗi huấn luyện viên có hai lượt tạm dừng. Việc tạm dừng chỉ được thực hiện sau khi kết thúc một hiệp nhỏ, khi hai bên đang giao tranh thì không thể yêu cầu tạm dừng. Vì game bắn súng có nhịp độ rất nhanh, đôi khi tuyển thủ không kịp phản ứng, nên việc cho phép huấn luyện viên yêu cầu tạm dừng là để điều chỉnh trạng thái thi đấu của đội.
Lần tạm dừng của Clemens rất đúng lúc, giúp các tuyển thủ tìm được hướng đi rõ ràng.
Hiệp thứ hai chính thức bắt đầu, các tuyển thủ hai đội hồi sinh tại điểm xuất phát. Lần này, đội Đức quả nhiên đã rút kinh nghiệm, trinh sát Weber nhanh chóng vòng từ ngoài vào, mục tiêu là tìm được Tần Tuyết Dao trước.
Bản đồ [Thủy cung] có những bể cá được làm từ kính chống đạn. Mặc dù ánh đèn xanh trên mái làm nước bên trong kính nhuốm màu và những loài cá đẹp mắt gây nhiễu tầm nhìn, nhưng kính dù sao vẫn có độ xuyên sáng nhất định, trinh sát không chỉ dựa vào tiếng bước chân mà còn có thể nhìn thấy bóng mờ của đối phương qua kính.
Chỉ sau khi trận đấu bắt đầu chưa lâu, Weber đã thấy một bóng đen vụt qua hướng tây nam. Hắn lập tức vòng đường đuổi theo, khi đi qua một khúc cua thì quả nhiên phát hiện trinh sát của Trung Quốc, Snow.
Tần Tuyết Dao len lỏi nhanh nhẹn giữa các bể cá, tựa như một chú cá nhỏ linh hoạt, khiến Weber nhất thời không đuổi kịp cô. Cả hai rượt đuổi nhau ở khu vực góc dưới bên trái bản đồ, Weber lên tiếng: “Frank, đến hướng 8 giờ chặn cô ta lại!”
Nghe thấy đồng đội gọi, Frank lập tức vòng từ hướng khác đến.
Dù Tần Tuyết Dao có kỹ năng di chuyển xuất sắc, nhưng bị đối thủ giáp công trước sau, cô nhanh chóng để lộ hành tung. Khi vừa đi qua một khúc quanh, nghe thấy tiếng bước chân phía trước, cô lập tức bóp cò—
Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng gần như nổ ra cùng lúc!
[CHN-Snow] dùng [Desert Eagle – Băng Diễm] bắn trúng [GER-Frank]!
[GER-Wber] dùng [Desert Eagle – Hoàng kim song cầm] headshot hạ [CHN-Snow]!
Tần Tuyết Dao đã bắn trúng đột kích của đối thủ, nhưng bị trinh sát phía sau bắn một phát vào đầu, hạ gục ngay tại chỗ.
So với những tuyển thủ trinh sát hàng đầu thế giới, kỹ thuật bắn của cô vẫn còn chút khoảng cách. Viên đạn của cô chỉ bắn trúng cổ đối thủ, lệch đi một chút, không thể hạ gục ngay, chỉ khiến đối thủ mất nửa cây máu.
Cô vừa ngã xuống, đội Đức với ba người gồm đột kích, công kích và trinh sát lập tức dàn đội hình lao lên. Hoa Nhiên và Hạ Lê phối hợp chống trả được một lúc, đôi bên đều có thương vong, nhưng cuối cùng đội Trung Quốc bị đội Đức tiêu diệt toàn bộ với tỷ lệ đổi mạng 3 đổi 5.
Tỷ số 1:1.
Tần Tuyết Dao áy náy nói: “Lỗi của tôi, tôi chết sớm quá.”
Mạc Hàm Thiên đáp: “Không thể trách em, đối thủ cử hẳn hai người kèm em, em 1 chọi 2 thua là bình thường.” Cậu hít sâu một hơi rồi nói: “Hiệp sau, Bân Bân đi theo Tuyết Dao, sẵn sàng cứu viện bất cứ lúc nào!”
Hiệp ba, chiến thuật giao tranh của đội Đức vẫn rất rõ ràng, tiếp tục nhắm vào trinh sát. May mà Thời Tiểu Bân đi theo Tần Tuyết Dao, nên khi cô bị hạ gục có thể lập tức hồi sinh.
Tuy nhiên, lần này đội Đức lại chơi lớn, cử hẳn 3 người sang cánh trái bản đồ, bố trí thế tam giác bao vây, quyết tâm bắt trọn cả Thời Tiểu Bân và Tần Tuyết Dao!
Mạc Hàm Thiên cử Hoa Nhiên đi cánh phải nhưng lại không tìm thấy gì, bắn tỉa trên bản đồ này cũng không phát huy được nhiều tác dụng. Tuyết Dao và Thời Tiểu Bân vừa chết, cả đội ngay lập tức rơi vào tình thế 3 đánh 5. Sau một hồi chống cự, cả đội bị quét sạch.
Tỷ số hiệp nhỏ 2:1, đội Đức vượt lên dẫn trước.
Ở khu vực khán đài bên dưới, trên gương mặt huấn luyện viên Clemens đội Đức lại hiện lên nụ cười.
Trợ giáo huấn luyện viên khẽ nói: “Quả nhiên giết trinh sát trước thì bọn họ không đánh nổi nữa.”
Clemens cười tủm tỉm: “Trinh sát chính là đôi mắt của họ. Tuyển thủ trinh sát này di chuyển rất tốt, nhưng cũng không thể nào đối phó được khi bị hai, thậm chí bốn người vây bắt.”
Dù sao đội Đức cũng là á quân mùa giải trước, là một trong những đội mạnh hàng đầu khu vực châu Âu. Cả tuyển thủ lẫn huấn luyện viên đều có thực lực thật sự. Với con mắt tinh tường của Clemens, việc nhìn thấu chiến thuật của Trung Quốc cũng không phải điều gì quá ngạc nhiên.
Ở khu ghế huấn luyện bên cạnh, Giang Thiệu Vũ vẫn chưa gọi tạm dừng.
Hiệp thứ tư sắp bắt đầu, đây là điểm quyết định chiến thắng bản đồ của đội Đức.
Cư dân mạng trong phòng phát trực tiếp trong nước thì sắp sốt ruột đến chết:
[Đội Đức đã 2:1 rồi, thắng thêm 1 ván là lấy được bản đồ này!]
[Sao huấn luyện viên Giang không tạm dừng để điều chỉnh?]
[Tuyết Dao cứ bị giết mãi, đội Đức hình như đã bắt thóp chiến thuật của chúng ta rồi!]
[Huấn luyện viên Giang không định tạm dừng là muốn bỏ ván này luôn sao?]
[Mạc Hàm Thiên trừ hiệp đầu hạ được trinh sát của đối thủ ra, hiệp 2 và 3 đến súng còn chưa nổ phát nào]
[Mạc Hàm Thiên đang làm gì thế? Không hiểu luôn, đánh như rối vậy!]
Lúc này, đầu óc Mạc Hàm Thiên thực sự rối bời. Cậu vẫn còn thiếu kinh nghiệm chỉ huy, khi đối mặt với tình huống một vị trí trong đội liên tục bị đối thủ nhắm đến, nhất thời không nghĩ ra cách phá thế cục.
Đội Đức quá nhanh!
Dẫu sao họ cũng là á quân mùa trước, một đội mạnh kỳ cựu của châu Âu. Dù vị trí mạnh nhất là công kích, nhưng các vị trí trinh sát, đột kích, bắn tỉa, y tế cũng đều là tuyển thủ đẳng cấp thế giới.
Phải làm sao đây? Phải điều chỉnh chiến thuật thế nào?
Nếu là Fred, chắc chắn anh ấy sẽ nghĩ ra cách. Mình vẫn còn non!
Viền mắt Mạc Hàm Thiên đỏ lên, cậu nghiến răng nói: “Tuyết Dao làm mồi nhử, vòng vị trí kéo chân chúng nó, chúng ta thực hiện một cú phản bao vây! Vẫn đi hướng góc dưới bên trái bản đồ, tìm bể cá có con sứa ấy!”
Tần Tuyết Dao: “Rõ!”
Ngay khi hiệp đấu bắt đầu, Tần Tuyết Dao theo thường lệ di chuyển về góc dưới bên trái bản đồ. Quả nhiên, đội Đức liền kéo người tới bao vây cô, trừ bắn tỉa ở lại phía sau, cả 4 người còn lại đều tập trung đến đây. Gần như ngay lập tức, Tần Tuyết Dao bị tiêu diệt.
Lúc này, Hoa Nhiên và Hạ Lê cũng đã tới hiện trường. Hai người lao vào giao tranh với tuyến đầu của đội Đức. Sau loạt tiếng súng vang trời, Hoa Nhiên và Hạ Lê lần lượt ngã xuống, nhưng đội Đức cũng mất hai người.
Mạc Hàm Thiên ra lệnh: “Bân Bân đi cứu!”
Thời Tiểu Bân lập tức mang lá chắn chống đạn xông vào cứu người, còn Mạc Hàm Thiên từ phía sau bắn hỏa lực yểm trợ.
Thế nhưng, đúng vào khoảnh khắc Thời Tiểu Bân vừa chuẩn bị kéo đồng đội dậy, sau lưng Mạc Hàm Thiên bất ngờ vang lên tiếng bước chân. Cậu theo phản xạ quay đầu lại, liền nghe thấy một tiếng súng thanh thoát vang lên bên tai—
Đoàng!
[GER-Wber] dùng [Desert Eagle – Hoàng kim song cầm] headshot hạ [CHN-Devil]!
Ở hiệp trước, Mạc Hàm Thiên từng bất ngờ quay ngược tình thế, giết được trinh sát của đội Đức. Nhưng lần này, Weber lại lợi dụng lúc cậu đang tập trung hỏa lực lên tuyến trước, âm thầm vòng sau, bắn một phát hạ gục ngay.
Mạc Hàm Thiên chỉ cảm thấy lạnh sống lưng!
Bắn tỉa vừa ngã xuống, Thời Tiểu Bân đang cứu người chẳng khác nào cừu non giữa bầy sói, lập tức bị công kích và đột kích của Đức bao vây. Lá chắn chống đạn của cậu bị cơn mưa đạn phá nát, mũ bảo hiểm cũng bị bắn tỉa đối thủ bắn vỡ tan.
Ngay khi Thời Tiểu Bân bị tiêu diệt, đội Đức đã giành được điểm quyết định của bản đồ.
Trên màn hình, tỷ số hiệp nhỏ chuyển thành 3:1.
Đội Đức thắng trước bản đồ chủ nhà [Thủy cung], ghi được 1 điểm!
Lúc này, Giang Thiệu Vũ mới bước lên sân khấu, tiến vào phòng cách âm.
Mạc Hàm Thiên đang cúi đầu nói với cả đội: “Xin lỗi, là do tôi phản ứng chậm.”
Nếu lúc đó cậu nhanh hơn một chút, tiêu diệt trinh sát đối thủ trước, cục diện có thể đã khác. Dưới hỏa lực yểm trợ của mình, Bân Bân có thể cứu người nhanh hơn, rồi phản công, vẫn có khả năng thắng.
Cả ở khâu chỉ huy, cậu cũng phạm sai lầm lớn, Tuyết Dao không nên đi góc dưới trái, mà nên đi góc dưới phải sẽ tốt hơn, vì gần Hoa Hoa hơn, Hoa Hoa có thể yểm trợ ngay lập tức.
Nhưng vào thời điểm đó, cậu không nghĩ đến những chi tiết này. Giờ nghĩ ra thì cũng đã muộn.
Mọi người đã vất vả luyện tập suốt bao lâu, vậy mà lại vì những sơ suất nhỏ trên sân mà để thua một ván đấu quan trọng như thế này…
Tất cả là lỗi của mình!
Mạc Hàm Thiên càng nghĩ càng buồn, nước mắt không kìm được mà dâng lên nơi khóe mắt.
Khi Giang Thiệu Vũ bước đến bên cậu, điều đầu tiên anh thấy chính là dáng vẻ mắt đỏ hoe, sắp khóc của Tiểu Mạc. Giang Thiệu Vũ đưa tay, vỗ nhẹ lên vai cậu, lạnh nhạt nói: “Làm sao? Lại muốn khóc nữa à?”
Mạc Hàm Thiên vốn đã gần như bật khóc, bị huấn luyện viên vỗ vai một cái, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.
Khốn thật, mất mặt quá!
Cậu là một Alpha, sao lại có thể khóc được?
Mùa giải trước, khi đấu với đội Mỹ, cậu đã bước xuống sân khấu với nước mắt giàn giụa, bị cư dân mạng mắng là “Công chúa Mạc”, “Đại sứ Thần Súng khuyên lui”, “Chiếc bình thủy tinh nhỏ vỡ vụn”, bị chửi suốt cả năm trời.
Lẽ nào hôm nay, cậu lại muốn đi vào vết xe đổ?
Mạc Hàm Thiên hít mạnh một hơi, cố nuốt nước mắt vào trong. Chỉ là vành mắt vẫn đỏ hoe không giấu được.
Giang Thiệu Vũ chợt nhớ đến cảnh tượng trong câu lạc bộ CIP lúc trước, Tiểu Mạc vừa khóc vừa chỉ huy. Thực ra, Mạc Hàm Thiên chỉ là người dễ xúc động, đánh không tốt sẽ tự trách bản thân, dễ tủi thân, dễ rơi nước mắt. Nhưng lạ ở chỗ, dù có khóc, khả năng đọc trận của cậu lại chẳng hề bị ảnh hưởng. Thậm chí, càng khóc thì đánh lại càng hung hăng.
“Đã biết Tuyết Dao bị đối thủ tập trung đánh vào, sao cậu không đổi một điểm trọng tâm khác?” Giang Thiệu Vũ cúi đầu, đối mặt với đôi mắt đỏ ửng và ươn ướt của Mạc Hàm Thiên, chậm rãi nói từng chữ: “Lấy bắn tỉa làm chủ lực, cậu đánh được không?”
Lấy bắn tỉa làm chủ lực?
Huấn luyện viên vậy mà lại giao vai trò trọng tâm cho cậu? Không sợ cậu lại thua nữa sao?
Nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Giang Thiệu Vũ, Mạc Hàm Thiên cắn chặt răng, giọng run rẩy nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Đánh được!”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Tốt lắm. Ván tiếp theo là bản đồ chủ nhà của chúng ta, tôi sẽ không thay người, vẫn là năm người các cậu.”
Không thay người, nghĩa là huấn luyện viên Giang vẫn còn tin tưởng họ. Dù vừa để thua một ván, nhưng anh vẫn để nguyên đội hình đánh tiếp ván hai, đây chính là sự công nhận lớn nhất dành cho họ!
Lối đánh du kích với bắn tỉa làm trung tâm, chiến thuật tiêu hao với y tế làm chủ lực, kiểu đánh hỗn chiến tuyến đầu lấy Hoa Hoa và Hạ Lê làm nòng cốt… Năm người họ đã luyện tập lâu như vậy, sao có thể chỉ có một chiến thuật duy nhất?
Chẳng qua lúc nãy, nhịp độ của đội Đức quá nhanh, họ bị cuốn theo mà chưa kịp điều chỉnh.
Nghĩ đến việc đội tuyển Trung Quốc từng bị cười nhạo và coi thường ở giải Asian, bị tố cáo và bôi nhọ tại giải thế giới, đi đến đâu cũng phải chịu ánh mắt nghi ngờ và khinh thường.
Họ còn gì để sợ nữa?
Đã không bị thay ra, thì cứ liều chết mà đánh thôi!
Giang Thiệu Vũ nói: “Được rồi, ổn định lại tinh thần, chuẩn bị cho ván thứ hai. Đừng nghĩ quá nhiều đến chuyện thắng hay thua, hãy cho tôi thấy thành quả mọi người đã rèn luyện suốt thời gian qua.”
Mọi người đồng thanh hô to: “Rõ!”
Sau quãng nghỉ ngắn, trận đấu thứ hai chính thức bắt đầu.
Lần này, đội tuyển Trung Quốc là đội chủ nhà.
Đối với huấn luyện viên Clemens đội Đức, sự hiểu biết của ông về đội Trung Quốc năm nay vẫn chỉ dừng lại ở giải Asian. Khi Giang Thiệu Vũ chọn chế độ huyết chiến vô tận, Clemens lập tức cấm ba bản đồ mà Trung Quốc từng dùng tại giải Asian: Lâu đài Ma ám, Hành lang vòng xoáy và Cảng Hy Vọng.
Giang Thiệu Vũ liền chọn một bản đồ mới: Phố ẩm thực đi bộ.
Khi bản đồ này hiện ra, cư dân mạng trong nước lập tức phấn khích:
[Bản đồ này khá phức tạp, có hai tuyến phố ẩm thực, lại còn rất nhiều quán ăn để ẩn nấp]
[Huấn luyện viên Giang không thay người à? Vẫn để đám tân binh này đánh ván hai?]
[Không hiểu anh ta nghĩ gì. Cho Fred vào chẳng phải mạnh hơn công chúa Mạc nhiều sao?]
[Công chúa Mạc hình như lại khóc rồi, mắt đỏ hết cả lên]
Lúc này, camera đúng lúc lia tới đội Trung Quốc. Cảnh Mạc Hàm Thiên mắt đỏ hoe hiện lên trên màn hình lớn của sân khấu, cũng như trong các phòng livestream của nhiều quốc gia.
Hai BLV tại hiện trường không nhịn được bật cười:
“Tuyển thủ đội Trung Quốc này khóc rồi à?”
“Tôi rất ấn tượng với tuyển thủ Devil. Năm ngoái ở vòng bảng, cậu ta thua trận rồi khóc mà rời sân khấu.”
“Không ngờ năm nay lại khóc tiếp. Nhìn như rất tủi thân vậy.”
Khán giả: “……”
Nghe nói người này là một Alpha, quả thực khó mà tin nổi.
Khán giả trong nước cũng hết nói nổi. Ai có thể trị dứt điểm cái tật vừa đánh vừa rơi nước mắt của Công chúa Mạc đây? Trừ phi phẫu thuật cắt luôn tuyến lệ của cậu ta, chứ không thì khó cứu nổi.
Nhưng lúc này, đầu óc Mạc Hàm Thiên thực sự rất tỉnh táo.
Mẹ nó, đây là nước mắt sinh lý! Tuyến lệ quá nhạy, bản thân cậu cũng không kiểm soát nổi!
Thời Tiểu Bân lén liếc nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Anh Mạc, cậu ổn không đấy?”
Mạc Hàm Thiên nghiến răng nói: “Ổn! Tất cả tập trung cho tôi! Ván sau đánh cho nát mặt tụi nó! Giã chết chúng nó luôn!”
Cả đội: “……”
Cậu vừa nghẹn ngào vừa ra lệnh mà vẫn có thể hô khẩu hiệu máu lửa thế này sao?!
Hết chương 167