Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 203

Chương 203

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sáng hôm sau, khi Giang Thiệu Vũ tỉnh dậy thì phát hiện bên ngoài cửa sổ đang có tuyết lớn rơi. Anh chưa từng thấy tuyết rơi nhiều như vậy, từng bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi lả tả, con đường xung quanh bị tuyết dày phủ kín, khung cảnh đất trời đều trắng xóa một màu.

Giang Thiệu Vũ đi xuống cầu thang, thấy Bùi Phong đang làm bữa sáng trong bếp. May mà trước khi đi họ đã chuẩn bị đủ nguyên liệu trong tủ lạnh, ngăn đông vẫn còn nhiều thực phẩm tươi sống, rau củ quả cũng đủ dùng trong một tuần.

Bùi Phong nấu hai bát cháo rau thanh đạm dễ ăn, còn chiên hai quả trứng gà, nướng sẵn bánh mì, gọi Giang Thiệu Vũ ra ăn sáng: “Sư phụ, bữa sáng cứ ăn tạm vậy trước nhé, trưa em sẽ hấp cá cho anh.”

Giang Thiệu Vũ ngồi xuống ghế trong phòng khách, hỏi: “Mưa tuyết to thế này, hôm nay còn ra ngoài được không?”

Bùi Phong cười nói: “Không đi nữa đâu. Hôm nay ta cứ nghỉ ngơi đầu óc trong xe thôi. Tuyết lớn như vậy lái xe cũng bất tiện.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Được.”

Chỗ mà Bùi Phong đỗ xe vốn là vùng ngoại ô vắng người, trận tuyết lớn này khiến đường bị phong tỏa, xung quanh không một bóng người. Trong khung cảnh tuyết trắng mênh mông ấy, dường như chỉ còn lại chiếc xe nhà di động của họ. Hai người cùng một chú chó nhỏ ở trong xe kín, bật sưởi ấm, nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhõm và thư thái.

Ý nghĩa của chuyến du lịch chính là như vậy.

Có thể quên hết mọi chuyện không vui, hoàn toàn thư giãn tinh thần.

Sau khi ăn xong, hai người cùng cuộn mình trên ghế sofa. Trên TV đang chiếu chương trình tạp kỹ hài hước, Bùi Phong thỉnh thoảng bật cười theo, còn Giang Thiệu Vũ thì không cảm được mấy điểm cười kỳ quặc đó, chỉ lướt điện thoại hoặc đọc sách.

Bùi Phong thấy sư phụ không hứng thú với tạp kỹ, bèn nói: “Sư phụ, hay là em chuyển sang nền tảng livetreams, xem các streamer chơi game nhé?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Không cần. Đám streamer đó chơi game không ai bằng em cả. Xem họ chơi, anh chỉ thấy toàn lỗi.”

Bệnh nghề nghiệp của một huấn luyện viên đội tuyển quốc gia mà tái phát, xem streamer chơi game chỉ thấy sai đường đi, ngắm không chuẩn, thiếu ý thức… Trong số các streamer FPS trong nước, chỉ có kỹ thuật của Bùi Phong mới làm Giang Thiệu Vũ hài lòng.

Bùi Phong đề nghị: “Hôm nay mà cứ vậy thì hơi chán, hay là mình xem phim giết thời gian nhé?”

Giang Thiệu Vũ nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng được.”

Thật ra cậu không mấy hứng thú với phim ảnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng vào rạp chiếu phim lần nào. Bùi Phong hỏi: “Sư phụ thích thể loại phim gì? Kinh dị, khoa học viễn tưởng hay trinh thám?”

Giang Thiệu Vũ suy nghĩ rồi nói: “Tùy, xem gì cũng được.”

Bùi Phong mở điện thoại tra bảng xếp hạng phim, chọn một bộ phim phát hành năm ngoái được đánh giá 9.5 điểm, rồi chiếu lên màn hình TV.

Hai người dựa vào nhau trên ghế sofa xem phim, Đậu Đậu thì nằm bên cửa sổ, tò mò nhìn ra tuyết trắng bên ngoài. Thỉnh thoảng nó lại chạy đến cọ cọ vào ống quần hai ông chủ, vẫy đuôi, rồi chạy một vòng trong xe trước khi quay lại ghế sofa nằm ngủ.

Trong xe mở sưởi, thế giới nhỏ của ba “người” như thế, không ai quấy rầy, ấm áp lạ kỳ.

Bộ phim nói về một gia đình lái xe nhà di động đi du lịch, không khí vui vẻ nhẹ nhàng, cặp vợ chồng ân ái, hai đứa trẻ hoạt bát dễ thương và hai chú chó nhỏ, suốt quá trình đầy ắp tiếng cười. Bùi Phong xem mà mỉm cười suốt, còn nét mặt của Giang Thiệu Vũ cũng trở nên thư thái hơn.

Bộ phim ấm áp và vui tươi đến mức ngay cả Đậu Đậu cũng ngồi trên sofa, tròn mắt xem theo, không biết nó có hiểu không.

Có lẽ, nó đang xem hai chú chó đồng loại trong phim?

Giang Thiệu Vũ chưa từng đi du lịch cùng gia đình. Hồi nhỏ ba mẹ anh quá bận rộn công việc, rất ít khi quan tâm đến gia đình, càng không nói đến việc đưa anh đi chơi. Đến khi lớn, anh lại bận rộn với việc thành lập đội ACE, thi đấu, ra nước ngoài chữa bệnh…

Nói một cách nghiêm túc, đây là lần đầu tiên anh đi du lịch.

Lúc mới đồng ý đi du lịch với Bùi Phong, anh còn lo sẽ ngại ngùng, nhưng bây giờ xem ra, hai người rất hòa hợp.

Khi bộ phim kết thúc, điện thoại của Bùi Phong đột nhiên vang lên. Cậu nhìn thấy tên người gọi, rồi bắt máy: “Ba à, con đang đi du lịch. Ừm, đi với bạn… Tết à? Con còn chưa chắc năm nay sẽ ăn Tết ở đâu… Hả? Ba mẹ lại định đi du lịch nước ngoài nữa hả?” Bùi Phong cười bất lực: “Ba cứ đi với mẹ đi, con không làm bóng đèn đâu. Đừng lo, con là người lớn rồi, không phải lần đầu ăn Tết một mình đâu.”

Sau khi gác máy, Bùi Phong cười khổ nói: “Ba em là bác sĩ, mỗi dịp Tết chỉ xin được 7 ngày nghỉ phép. Năm nào ổng cũng dẫn mẹ em đi du lịch. Hồi nhỏ thì dẫn theo em, sau này em lớn rồi, họ không mang em theo nữa.”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Chẳng trách Tết năm ngoái Bùi Phong đón Tết một mình ở Thủ Đô. Có vẻ ba mẹ Bùi Phong áp dụng cách “nuôi thả”, cho nên năm đó Bùi Phong mới mười mấy tuổi mà đã tự mình đến Thành phố Tinh bái sư, ba mẹ cậu cũng không ngăn cản hay phản đối.

Nhà Giang Thiệu Vũ thì cực kỳ nghiêm khắc, còn nhà Bùi Phong lại hoàn toàn ngược lại, thoải mái và tự do.

Bùi Phong hỏi: “Sư phụ năm nay ăn Tết ở đâu?”

Giang Thiệu Vũ lấy lại tinh thần, đáp: “Anh sẽ về Thành phố Tinh, ba mẹ hiếm khi ở trong nước, ăn bữa cơm đoàn viên với họ vậy.”

Nhớ lại Tết năm ngoái, ba mẹ hai bên đều không có ở trong nước, hai người họ ăn Tết cùng nhau. Kết quả là Giang Thiệu Vũ đột nhiên mất kiểm soát pheromone, Bùi Phong phải đưa anh về căn cứ đội tuyển quốc gia lấy thuốc ức chế, nhưng giữa đường tuyết rơi bất ngờ, đường cao tốc bị phong tỏa. Trong tình huống bất đắc dĩ, hai người đã đỗ xe ven đường và hoàn thành lần đánh dấu tạm thời đầu tiên.

Đã hơn một năm trôi qua, nhưng trong đầu Bùi Phong, ký ức đêm tuyết năm đó, lúc cậu cắn vào gáy sư phụ, vẫn còn vô cùng rõ ràng.

Nghĩ đến sự thân mật trong xe lúc ấy, tai cậu lại nóng bừng, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, chuyển chủ đề: “Vậy đến lúc đó anh để lại Đậu Đậu cho em trông nhé. Bác trai bác gái hình như không thích nuôi thú cưng lắm, mà đem đi gửi rồi mang về cũng phiền.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Được.”

Buổi chiều, tuyết đột nhiên ngừng rơi. Tuyết dày trên đường cao đến tận đầu gối, vì xung quanh không có người qua lại hay xe cộ nên khung cảnh tuyết trắng xóa trông thật hùng vĩ. Bùi Phong đề nghị: “Sư phụ, xuống xe hít thở không khí một chút nhé.”

Giang Thiệu Vũ cũng cảm thấy ngột ngạt sau cả buổi sáng trong xe, bèn mặc thêm áo ấm rồi cùng anh xuống xe dạo chơi.

Đậu Đậu rất muốn theo hai ông chủ ra ngoài chơi. Bùi Phong sợ nó bị cảm lạnh, còn đặc biệt lục trong ngăn kéo ra một bộ áo dày cho chó, mặc áo lông nhỏ cho Đậu Đậu. Giang Thiệu Vũ quay lại nhìn, thấy chú chó nhỏ mặc áo phao màu xanh lam, đội thêm mũ, trông đáng yêu vô cùng.

Xuống xe, Bùi Phong đặt Đậu Đậu xuống nền tuyết, cười nói: “Đi chơi tuyết đi, con chưa từng thấy tuyết lớn thế này đúng không?”

Đậu Đậu giẫm lên tuyết mềm, hào hứng sủa gâu gâu rồi lao về phía trước. Nhưng tuyết quá dày, nó lập tức chúi đầu ngã xuống, bị tuyết vùi lấp mất. Vùng vẫy một lúc mà vẫn không thể chui lên được.

Bùi Phong vừa buồn cười vừa bất lực, vội vàng chạy lại, cúi người bế nó lên, phủi tuyết trên người nó.

Đậu Đậu ngơ ngác nhìn hai ông chủ, ánh mắt ngây thơ khiến Giang Thiệu Vũ bật cười khẽ. Anh đón lấy Đậu Đậu từ tay Bùi Phong, nói: “Tuyết sâu quá, đừng để nó xuống đất nữa, đứa ngốc này mà lại sa vào thì không bò lên nổi đâu.”

Bùi Phong cười gật đầu, giao chú chó ngốc lại cho sư phụ rồi tự mình ra bên cạnh nghịch tuyết. Cậu bắt đầu đắp người tuyết bên vệ đường. Lúc đầu Giang Thiệu Vũ thấy hình thù người tuyết rất kỳ lạ, nhưng khi tay chân của nó dần được gắn vào, anh mới nhận ra… đó là một con chó tuyết.

Bùi Phong đắp xong thì quay sang nói với Đậu Đậu: “Giống con không?”

Đậu Đậu hào hứng sủa liên tục.

Bùi Phong đặt nó lên đầu của tượng chó tuyết, chụp vài tấm ảnh.

Giang Thiệu Vũ nhìn cảnh đó, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Có lúc anh cảm thấy Bùi Phong rất đáng tin cậy, có lúc lại thấy cậu ấy vẫn còn giữ nguyên sự trẻ trung và nhiệt thành của tuổi đôi mươi… giống như một chú chó lớn, đáng yêu vô cùng.

Giang Thiệu Vũ không nhận ra rằng, từ khi ở bên Bùi Phong, nét mặt anh đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Bùi Phong tiếp tục chơi tuyết với Đậu Đậu, còn Giang Thiệu Vũ sợ lạnh nên quay lại xe sớm.

Hai người một chó chơi đùa thỏa thích trong tuyết, đến khi Bùi Phong trở lại xe thì ngạc nhiên phát hiện Giang Thiệu Vũ đang tự mình nấu ăn. Cậu phủi sạch tuyết trên áo Đậu Đậu, bước vào bếp hỏi: “Sư phụ đói rồi à? Tự mình xuống bếp sao?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Anh rảnh quá thôi, hôm nay để anh nấu. Hồi ở California anh vẫn hay tự nấu ăn.”

Bùi Phong cười rạng rỡ: “Vậy hôm nay để em được nếm thử tay nghề của sư phụ.”

Giang Thiệu Vũ nấu một nồi mì rau đơn giản, còn chiên thêm hai quả trứng ốp la.

Bùi Phong vừa ăn vừa không ngớt lời khen, rất nể mặt mà ăn liền hai bát, đến cả nước dùng trong bát cũng húp sạch.

Đậu Đậu chơi mệt nằm ngủ bên cạnh. Bùi Phong vừa nãy chụp được kha khá ảnh và quay nhiều video, có cả ảnh phong cảnh tuyết lẫn cảnh Đậu Đậu nghịch tuyết. Cậu mở video ra cho Giang Thiệu Vũ xem: “Thầy xem nó kìa, vui đến nỗi đào cả đống hố trong tuyết.”

Giang Thiệu Vũ nói: “Chó Teddy vốn hiếu động, lần đầu thấy tuyết lớn thế này, không phấn khích mới lạ.”

Vì cùng nhau xem video của chú chó nhỏ, hai người vô thức lại ngồi rất sát nhau. Giang Thiệu Vũ chợt nhận ra mình gần như tựa cả vào lòng Bùi Phong, liền vội lùi ra sau một bước, nói: “Gửi video cho anh đi.”

Bùi Phong liền gửi tất cả ảnh và video tuyết rơi, Đậu Đậu chơi đùa sang cho anh.

Giang Thiệu Vũ cúi đầu xem ảnh một cách điềm nhiên, nhưng không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn thường lệ.

Tối đến, bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi. Bùi Phong xem dự báo thời tiết, bất đắc dĩ nói: “Đợt tuyết này chắc sẽ kéo dài ba ngày. Xem ra chúng ta phải ở Tân Châu thêm vài hôm nữa rồi.”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Không sao, thời gian có thể tự sắp xếp. Anh cũng không có chỗ nào nhất định phải đi, ở lại vài hôm cũng được.”

Bùi Phong mỉm cười: “Vậy thì đợi tuyết ngừng rơi, giao thông ổn định lại rồi chúng ta tiếp tục đi.”

Hai người về phòng riêng ngủ. Bùi Phong trằn trọc không sao chợp mắt, trong đầu toàn hiện lên bóng dáng Giang Thiệu Vũ. Đêm tuyết thế này làm cậu không kìm được nhớ lại đêm đông năm ngoái, lúc cậu đánh dấu sư phụ trong xe, hương bạc hà mát lạnh ấy khiến cậu nghiện đến khó quên.

Dần dần, đầu óc cậu mơ màng như bị khuấy thành một khối bột nhão.

Chỉ có hình ảnh Giang Thiệu Vũ là vẫn rõ ràng trong ký ức.

Bùi Phong cảm thấy toàn thân lúc nóng lúc lạnh, vô thức cau mày, cuộn chặt chăn. Đậu Đậu nhận ra chủ nhân có gì không ổn, liền sủa mấy tiếng, rồi quay người chạy lên tầng, cắn ống tay áo Giang Thiệu Vũ và kéo.

Chú chó này rất lanh lợi, Giang Thiệu Vũ cũng chưa ngủ, bèn dậy đi theo Đậu Đậu.

Đậu Đậu dẫn anh đến cửa phòng ngủ của Bùi Phong. Từ bên trong vọng ra tiếng gọi mơ hồ: “Sư phụ…” Cửa phòng không khép chặt, Giang Thiệu Vũ đẩy cửa bước vào, hỏi: “Sao vậy? Là em bảo Đậu Đậu gọi anh à?”

Nhưng Bùi Phong không trả lời.

Giang Thiệu Vũ bước tới giường, thấy mặt Bùi Phong đỏ bừng, mắt nhìn trân trân trần nhà, như mất tiêu điểm.

Trán cậu đẫm mồ hôi lạnh. Giang Thiệu Vũ cau mày, đặt mu bàn tay lên trán Bùi Phong – nóng dữ dội, áo cũng ướt sũng mồ hôi. Giang Thiệu Vũ đau lòng nói: “Em bị sốt rồi, chắc chiều chơi tuyết hăng quá nên cảm lạnh. Thuốc hạ sốt ở đâu?”

Bùi Phong ngây ngốc nhìn anh: “Sư phụ?”

Chẳng lẽ sốt đến mụ mẫm rồi? Hỏi mà không đáp.

Giang Thiệu Vũ đành ra ngoài. Không gian xe nhà di động nhỏ, tìm đồ khá tiện, chỉ vài ngăn kéo là hết. Anh nhanh chóng lục được một hộp thuốc nhỏ, trong đó có đủ thuốc hạ sốt, cảm cúm, da dày, Tiểu Bùi chuẩn bị khá chu đáo.

Giang Thiệu Vũ xem kỹ hướng dẫn, lấy hai viên hạ sốt, rót ly nước ấm mang vào phòng.

Anh đỡ Bùi Phong ngồi dựa vào đầu giường, khẽ nói: “Uống thuốc.”

Bùi Phong ngơ ngác nhìn anh, không phối hợp.

Giang Thiệu Vũ thấp giọng dụ dỗ nói: “Ngoan, há miệng, uống thuốc hạ sốt.”

Bùi Phong vô thức há miệng, Giang Thiệu Vũ đưa thuốc cùng nước tới.

Cho Tiểu Bùi uống thuốc không phải lần đầu. Giang Thiệu Vũ chợt nhớ lại hồi ở đội ACE, có lần Tiểu Bùi dầm mưa to, sau đó cảm sốt, Giang Thiệu Vũ cũng kiên nhẫn chăm sóc cậu, cho cậu uống thuốc, giúp cậu hạ sốt Khi ấy Bùi Phong vẫn rất nhỏ, một mình rời quê chạy đến miền Nam xa xôi bái sư học nghệ, Giang Thiệu Vũ tuy cũng chưa lớn, nhưng là sư phụ, đệ tử ốm thì vẫn phải chăm sóc tốt.

Đường bị tuyết chặn, không thể đến bệnh viện, đành phải hạ sốt càng sớm càng tốt. Giang Thiệu Vũ thở dài, lấy chiếc khăn sạch, thấm nước lạnh định đắp lên trán Bùi Phong.

Bùi Phong hình như sốt đến mức đầu óc mơ hồ rồi. Ngay khoảnh khắc Giang Thiệu Vũ áp khăn lên trán cậu, cậu đột nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay của Giang Thiệu Vũ, giọng khàn khàn nói: “Sư phụ, em cứ quấn lấy anh như vậy, anh có ghét em không?”

Giang Thiệu Vũ cúi đầu nhìn cậu. Alpha đang nằm trên giường, không biết có phải vì bệnh mà trông tội nghiệp vô cùng, ánh mắt còn mang theo chút tủi thân. Không hiểu sao tim Giang Thiệu Vũ mềm nhũn, khẽ nói: “Anh không ghét em.”

Bùi Phong nghiêm túc nhìn anh hỏi: “Vậy anh có thích em không? Một chút thôi cũng được.”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Đôi mắt của Tiểu Bùi đầy mong đợi, giống như Giang Đậu Đậu đang vẫy đuôi nói với anh: Chủ nhân, người có thể thích con một chút được không? Giang Thiệu Vũ không biết trả lời thế nào, liếc mắt sang chỗ khác, khẽ nói: “Anh vẫn chưa nghĩ rõ cảm giác của mình đối với em là gì, cho anh thêm chút thời gian.”

Bùi Phong mỉm cười nói: “Em đã sớm nghĩ rõ rồi. Em thích anh, rất rất thích.”

Giây tiếp theo, Bùi Phong đột nhiên dang tay, ôm chặt Giang Thiệu Vũ vào lòng.

Giang Thiệu Vũ vốn dĩ đang ngồi bên giường, định đắp khăn lạnh lên trán cho Bùi Phong để hạ sốt. Vì mất trọng tâm nên bị kéo một cái là cả người đổ nhào vào lòng Bùi Phong, hai chân cũng bị cậu nhanh chóng kẹp chặt lại.

Giang Thiệu Vũ định giãy ra, nhưng Bùi Phong lại càng siết chặt vòng tay.

Alpha đang sốt, thân nhiệt nóng đến mức kinh người, như muốn thiêu cháy người khác.

Bị một Alpha trưởng thành ôm chặt như vậy, Giang Thiệu Vũ bất an giãy dụa: “Buông anh ra.”

Bùi Phong khẽ cọ đầu vào cổ anh, giọng nũng nịu nói: “Khó khăn lắm mới mơ thấy sư phụ, em không buông đâu.”

Giang Thiệu Vũ sững sờ, xem ra đệ tử thật sự sốt đến hồ đồ rồi, tưởng rằng đây là mơ? Anh vừa định giải thích đây không phải là mơ, kết quả Bùi Phong lại đột nhiên thì thầm: “Em rất muốn hôn anh, có được không?”

Rồi bất ngờ đưa tay ra, giữ lấy sau gáy Giang Thiệu Vũ, hôn lên môi anh đầy mãnh liệt.

Giang Thiệu Vũ: “………”

Ngay khoảnh khắc bị Alpha bịt kín môi, đầu óc Giang Thiệu Vũ trống rỗng trong chốc lát.

Alpha đang sốt, thân nhiệt vốn đã cao, môi càng nóng rực, mang theo hơi thở như muốn thiêu đốt người khác. Cơ thể Giang Thiệu Vũ cứng đờ như tượng đá, muốn đẩy Bùi Phong ra, nhưng phát hiện sức Alpha rất mạnh, mà hiện giờ anh lại đang nằm gọn trong lòng đối phương, căn bản không thể vùng vẫy.

“Ưm……” Hơi thở đặc trưng của Alpha bất ngờ xông thẳng vào khoang miệng.

Nhiệt huyết và thẳng thắn của người trẻ thật khiến người ta khó mà chống đỡ nổi.

Bùi Phong hôn lấy người trong lòng mình đầy chiếm hữu, giống hệt mỗi lần trong giấc mơ, chẳng hề khách khí chút nào.

Giang Thiệu Vũ bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, vành tai nóng bừng như sắp bốc cháy.

Bị đệ tử cưỡng hôn, chuyện mất mặt thế này, chắc chẳng thể kể với ai được, phải không?

Càng xấu hổ hơn là, bản thân anh lại…

Chẳng bài xích chút nào.

Mùi hương trên người Tiểu Bùi rất sạch sẽ và ấm áp. Nụ hôn của cậu mang theo hương cà phê dịu nhẹ, trùng khớp với mùi pheromone của cậu. Có lẽ do sốt mà hệ thần kinh kiểm soát pheromone cũng rối loạn, nên pheromone của Alpha bay loạn khắp không khí, chẳng hề thu liễm.

Bị làn pheromone ấm áp, đầy chiếm hữu ấy bao phủ, cơ thể Giang Thiệu Vũ mềm nhũn, nằm rũ trong lòng Bùi Phong.

Bị Bùi Phong liên tục trêu ghẹo, thể diện của sư phụ xem như mất sạch…

Nhưng lạ chính là, hôn Tiểu Bùi lại khá dễ chịu.

Giang Thiệu Vũ khép mắt, vành tai hơi đỏ.

Anh thụ động hé miệng, mặc cho Bùi Phong cuồng nhiệt hôn sâu, không còn sức chống cự.

Lần đầu “mơ thấy” sư phụ chịu phối hợp đến vậy, Bùi Phong càng phấn khích. Hôn một lần còn thấy chưa đủ, cậu lật người đè sư phụ dưới thân, cưỡng hôn lần nữa, đến khi Giang Thiệu Vũ không chịu nổi, cố sức đẩy cậu ra: “Đủ rồi! Em phát điên cái gì thế?”

Bùi Phong ngẩng lên, vẻ vô tội: “Sư phụ không thích ạ?”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Anh lảng ánh mắt, đưa tay sờ trán Tiểu Bùi.

Hình như bớt sốt rồi?

Giang Thiệu Vũ áp khăn lạnh lên trán Bùi Phong, nói: “Ngủ đi, mai dậy chắc sẽ khỏi thôi.”

Nói xong liền vội vã quay lưng bỏ đi.

Đợi sư phụ đã đi khỏi, Bùi Phong mới gỡ khăn trên trán xuống, khóe môi cong thành nụ cười, hai bên vành tai lại đỏ ửng.

Trời ơi, mình vừa làm gì thế?

Tuy lúc đầu hôn sư phụ còn tưởng đang nằm mơ, nhưng sau đó, cậu đã tỉnh táo, vì chưa bao giờ giấc mơ chân thật đến vậy, hơi ấm da thịt kề sát, đôi môi mềm mại của sư phụ, tất cả đều vượt xa một giấc mơ.

Người trong lòng không phải ảo ảnh, mà là Giang Thiệu Vũ bằng xương bằng thịt.

Đến khi Bùi Phong kịp nhận ra thì mọi chuyện đã chẳng thể dừng lại. Không lẽ dừng giữa chừng, xin lỗi rằng: “Sư phụ, em tưởng đang mơ…”. Như vậy chắc chắn sẽ bị mắng một trận.

Chi bằng cứ giả vờ hồ đồ, thuận nước đẩy thuyền.

Thế là Bùi Phong viện cớ “đang mơ”, ôm sư phụ trong lòng mà hôn thỏa thích.

Cảm giác kỳ diệu của nụ hôn vẫn rõ ràng trong đầu cậu. Điều khiến Bùi Phong bất ngờ hơn là, sau khi bị hôn, Giang Thiệu Vũ không hề chống cự? Thậm chí về sau còn nhắm mắt, mặc cho Bùi Phong “đại nghịch bất đạo” làm càn, để Bùi Phong hôn liền hai lần?

Nghĩ tới đây, tim Bùi Phong càng đập nhanh, đầu óc cũng quay cuồng.

Chẳng lẽ sư phụ không bài xích cậu? Chẳng lẽ… sư phụ đã bắt đầu dao động?

Thật ra thể chất Bùi Phong rất tốt, chiều nay chơi dưới tuyết hơi lâu nên bị cảm lạnh, dù không uống thuốc, ngủ một giấc cũng khỏi. Nhưng cơn sốt lần này lại là một niềm vui bất ngờ. Nếu vì vậy mà sư phụ dao động, thậm chí chấp nhận theo đuổi của cậu, thì cậu thật sự mơ cũng cười tỉnh.

Bùi Phong ôm chăn ngủ, khóe môi không kìm được cong lên.

Cậu đã hôn sư phụ, dù là lấy cơ mơ hồ, nhưng sư phụ không mắng, còn ngầm cho phép cậu thân cận.

Đó đúng là một bước tiến lớn!

Giang Thiệu Vũ nằm trên giường, lòng rối bời không thể tả.

Anh đưa tay chạm nhẹ lên đôi môi sưng đỏ vì bị hôn, vành tai nóng ran, tim thì như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Thật sự là không nên như vậy, lúc bị hôn lẽ ra anh phải lập tức dùng hết sức đẩy Bùi Phong ra mới đúng. Sao lại mềm lòng chứ? Dựa theo tính cách của anh, bị Alpha cưỡng hôn, đáng lý phải trực tiếp đánh đối phương nhập viện ICU mới đúng. Nhưng tại sao, tại sao lại không thể ra tay với Bùi Phong?

Khi đối mặt với đôi mắt dịu dàng, chan chứa chờ mong kia của Bùi Phong, ánh mắt như một chú cún con đó khiến đầu óc anh trở lên trống rỗng. Điều khiến anh càng khó tin hơn là nụ hôn đó, anh lại cảm thấy dễ chịu. Cái cảm giác ấm áp, thân mật ấy lại khiến anh có chút lưu luyến. Đã rất lâu rồi, anh chưa từng thân mật với ai như vậy.

Những năm sống ở California, chỉ có Giang Đậu Đậu ở bên anh. Là một người mắc chứng rối loạn pheromone, 99% Alpha hoàn toàn không cảm nhận được sức hấp dẫn từ anh, ngược lại còn bị anh bài xích và công kích. Anh cũng chẳng thể chấp nhận việc bị Alpha đến gần.

Anh từng nghĩ, cả đời này mình sẽ không bao giờ có bất kỳ mối quan hệ thân mật nào với một Alpha. Thế nhưng giờ đây, nguyên tắc ấy đã hết lần này đến lần khác bị phá vỡ.

Lần đầu tiên bị Bùi Phong đánh dấu, anh không hề thấy ghê tởm.

Lần thứ hai cũng không có phản cảm.

Hai lần trước còn có thể nói là do tình huống bất khả kháng, lúc đó anh mất kiểm soát pheromone, cần có biện pháp giải quyết.

Nhưng hôm nay thì sao?

Hôm nay, pheromone của anh hoàn toàn không mất kiểm soát, cũng chẳng cần sự giúp đỡ của Bùi Phong!

Thế mà anh đã không đẩy Tiểu Bùi ra, thậm chí còn bị hôn đến mức cơ thể mềm nhũn, tim đập rối loạn. Điều đó chỉ có thể có một lời giải thích…

Anh đã rung động với Bùi Phong.

Anh không thể chấp nhận sự thân mật từ bất kỳ Alpha nào khác.

Mà Bùi Phong, là ngoại lệ duy nhất.

Hết chương 203

Bình Luận (0)
Comment