Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 224

Chương 08

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Đây không phải lần đầu tiên Bùi Phong đánh dấu hoàn toàn Giang Thiệu Vũ. Theo lý mà nói, lần đánh dấu này lẽ ra nên suôn sẻ hơn, thế nhưng hai người đã quấn quýt thân mật cả một buổi chiều trên du thuyền, Giang Thiệu Vũ mệt đến mức toàn thân rã rời, vậy mà Bùi Phong vẫn chưa thể hoàn thành việc đánh dấu.

Trời sắp tối, lo sư phụ đói, Bùi Phong bèn bế anh đến nhà ăn dùng bữa.

Giang Thiệu Vũ tỉnh táo lại một chút, nhìn Bùi Phong hỏi: “Đã mấy lần rồi, sao em vẫn chưa thành thạo vậy?”

Anh nhìn đối phương không chớp mắt, ánh mắt trong veo khiến Bùi Phong hơi chột dạ.

Bùi Phong khẽ ho một tiếng, nhỏ nhẹ giải thích: “Khi ở căn cứ đội tuyển quốc gia, chúng ta phải giữ khoảng cách, kiềm chế, không thể quá thân mật. Khó khăn lắm mới được ở riêng với anh, em chỉ muốn thân thiết với anh thêm vài ngày.”

Bùi Phong ngập ngừng một chút, rồi lo lắng hỏi: “Anh không thích sao?”

Quả nhiên Tiểu Bùi là cố ý. Tai Giang Thiệu Vũ nóng lên, cúi đầu uống cháo, tránh ánh mắt nồng nhiệt của Bùi Phong.

Anh vốn là người lạnh nhạt, không có nhu cầu quá mạnh mẽ về phương diện này. Tuy vậy, anh cũng rất thích cơ thể của Tiểu Bùi, những lần trước đều là trải nghiệm tốt đẹp. Lần này trên du thuyền, có lẽ vì đã kết hôn nên cảm giác càng ngọt ngào hơn.

Giang Thiệu Vũ ăn xong cháo, thản nhiên nói: “Hôm nay mệt quá, nghỉ ngơi một đêm đã, mai tiếp tục.”

Câu này chính là đồng ý để Bùi Phong đến thêm vài lần nữa.

Bùi Phong vui mừng ôm anh nằm xuống giường, hai người nghỉ ngơi dưỡng sức, sau một giấc ngủ lại bắt đầu lại từ đầu vào hôm sau. Họ đã trải qua vài ngày ngọt ngào trên du thuyền, Giang Thiệu Vũ chìm trong cơn mê man, thậm chí không phân biệt nổi ngày đêm và thời gian.

Vào buổi chiều ngày cuối cùng, dưới ánh hoàng hôn buông xuống mặt biển, hai người lại một lần nữa hòa quyện mật thiết.

Qua cửa sổ trong suốt, có thể nhìn rõ cảnh hoàng hôn tráng lệ trên biển. Giang Thiệu Vũ hơi ngây người nhìn mây chiều rực rỡ nơi chân trời, mặt biển nhuộm ánh vàng lấp lánh, sóng nước lay động theo gió. Trong khung cảnh trời nước một màu ấy, chỉ có hai người bọn họ, và chính tại nơi đây, Bùi Phong đã đánh dấu hoàn toàn anh.

Giang Thiệu Vũ cũng là lần đầu cảm nhận được niềm vui đỉnh điểm, cuối cùng kiệt sức mà thiếp đi.

Khi tỉnh lại, anh đang nằm trên chiếc giường lớn trong khách sạn nghỉ dưỡng bên bờ biển, du thuyền đã được Bùi Phong lái trở về bờ. Trải nghiệm “đánh dấu trên thuyền” lần này khiến Giang Thiệu Vũ có chút xấu hổ. Tiểu Bùi thực sự đã tặng anh một dấu ấn tân hôn khó quên suốt đời.

Họ đã ở trên biển suốt một tuần, liệu có khả năng mang thai không?

Giang Thiệu Vũ không mang thuốc tránh thai theo, đang suy nghĩ có nên bảo Tiểu Bùi đi mua hay không, thì đúng lúc đó Bùi Phong đẩy cửa bước vào. Hai người chạm mắt nhau, Bùi Phong nở một nụ cười dịu dàng, bưng một khay bữa sáng tinh tế đi nhanh tới, đặt lên tủ đầu giường, đỡ Giang Thiệu Vũ ngồi dậy, nói: “Vài ngày nay vất vả cho anh rồi, ăn chút gì trước nhé.”

Giang Thiệu Vũ ăn vài món nhạt vị, ăn xong mới đột nhiên hỏi Bùi Phong: “Em từng nghĩ đến chuyện có con chưa?”

Bùi Phong ngẩn ra một lúc, rồi lập tức hiểu ý của Giang Thiệu Vũ, vội nói: “Em có mang theo thuốc tránh thai. Có muốn con hay không, em tôn trọng suy nghĩ của anh.”

Giang Thiệu Vũ ngẩng đầu nhìn Bùi Phong, Tiểu Bùi mỗi khi cười đều toát lên vẻ ấm áp, đôi mắt đen láy sáng ngời, giống hệt một chú cún con, luôn ngoan ngoãn nghe lời anh. Nếu có một đứa trẻ giống Tiểu Bùi chắc chắn sẽ rất đáng yêu nhỉ?

Trong lòng Giang Thiệu Vũ khẽ mềm lại, anh khẽ nói: “Không uống thuốc nữa.”

Bùi Phong kinh ngạc nhìn sư phụ: “Nếu không uống thuốc tránh thai, thì khả năng mang thai sẽ rất cao đấy.”

Giang Thiệu Vũ điềm đạm nói: “Cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Bùi Phong nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Em còn tưởng anh không muốn.”

Thật khó tưởng tượng dáng vẻ của sư phụ lạnh lùng kia khi mang thai sẽ ra sao.

Giang Thiệu Vũ khẽ nói: “Cũng không phải là không muốn, dù sao thì gien của chúng ta cũng khá tốt.”

Bùi Phong hôn nhẹ lên trán Giang Thiệu Vũ, vui vẻ nói: “Anh sinh con nhất định sẽ rất xinh đẹp.”

Giang Thiệu Vũ nói: “Anh thì ngược lại, anh hy vọng đứa bé giống em hơn.”

Bùi Phong cọ nhẹ trán vào má Giang Thiệu Vũ, cười nói: “Giống anh thì dễ thương hơn, hồi nhỏ em nghịch lắm.”

Hai người vừa trò chuyện về chuyện con cái, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào dịu dàng.

Liệu kết tinh tình yêu của họ, có phải đã âm thầm được gieo mầm trên du thuyền, giữa biển trời một sắc ấy không?

Sau khi kết thúc tuần trăng mật và trở về Thủ Đô, Bùi Phong dẫn Giang Thiệu Vũ ghé qua công ty một chuyến. Nhân sự quản lý trong công ty đều là thành viên trong đội ngũ cũ của Bùi Phong, rất có năng lực và hiểu rõ giới eSports, hiện tại vận hành rất ổn định. Những streamer và bình luận viên đã ký hợp đồng phát triển tốt, gần đây còn đang chuẩn bị đầu tư để thành lập đội tuyển.

Cuộc sống sau giải nghệ của hai người khá nhàn nhã, mỗi ngày xem tivi, chơi game, dắt chó đi dạo, những ngày tháng trôi qua nhẹ nhàng và thư thái.

Chớp mắt đã một tháng trôi qua, Bùi Phong hẹn bác sĩ từ trước, đưa Giang Thiệu Vũ đến bệnh viện kiểm tra.

Giang Thiệu Vũ được đưa vào phòng khám, Bùi Phong ngồi đợi ngoài ghế sofa hành lang, lòng đầy hồi hộp lo lắng. Tỷ lệ mang thai sau khi Omega bị đánh dấu hoàn toàn trong kỳ ph*t t*nh là trên 90%, chẳng lẽ bọn họ lại rơi vào số 10% còn lại?

Một lát sau, Giang Thiệu Vũ bước ra khỏi phòng khám, sắc mặt hơi tái nhợt.

Tim Bùi Phong thót lên, lập tức bước nhanh tới ôm lấy vai anh, dịu dàng nói: “Thế nào rồi? Nếu lần này chưa đậu thai thì lần sau chúng ta lại…”

Giang Thiệu Vũ liếc cậu một cái, đưa bản kết quả kiểm tra qua, bình thản nói: “Em không tự tin vào bản thân mình đến vậy sao?”

Bùi Phong cúi đầu nhìn, dòng chữ “phát hiện hai túi thai” trong báo cáo khiến anh sững sờ, ngơ ngác hỏi: “Nghĩa là gì?”

Giang Thiệu Vũ bình thản lên tiếng, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự vui mừng: “Là song thai.”

Bùi Phong: “!!!”

Mẹ nó, cậu còn lo xác suất trúng thấp, kết quả lại quá cao, một lần trúng luôn hai đứa!

Bùi Phong cuối cùng cũng hoàn hồn, kích động nhìn Giang Thiệu Vũ: “Song thai! Thật sao? Nhà em đâu có gen sinh đôi!”

Giang Thiệu Vũ: “Nhà anh cũng không có… chắc ông trời thấy cuộc sống của tụi mình nhàm chán quá, nên tặng thêm một đứa cho vui.”

Hai người bọn họ, dưới sự chứng giám của trời và biển, quấn quýt không biết xấu hổ suốt một tuần, chắc ông trời cũng không nhìn nổi nữa.

Bùi Phong đưa Giang Thiệu Vũ về nhà, lập tức báo tin vui cho người thân và bạn bè.

Trong nhóm bat lại bùng nổ một làn sóng ghen tỵ!

Lão Lâm cảm thán: “Người đầu tiên thoát kiếp FA, người đầu tiên kết hôn, bây giờ lại là người đầu tiên làm ba, Tiểu Bùi đúng là kẻ chiến thắng cuộc đời!”

Diệp Tử: “Song sinh mà giống hệt nhau hả?”

Chu Chu mỉm cười: “Cũng chưa chắc giống nhau đâu, nhỡ đâu là một trai một gái, thai long phụng thì sao?”

Thư Thần đầy mong chờ: “Hy vọng em bé giống anh Vũ, chắc chắn sẽ rất đáng yêu.”

Lão Lâm: “Vị trí ba đỡ đầu, tôi đặt trước rồi nha!”

Diệp Tử: “Tôi cũng muốn làm ba đỡ đầu.”

Chu Chu: “Tôi cũng muốn nữa.”

Thư Thần ngẩn người, vậy chẳng phải mấy đứa bé sẽ có quá nhiều ba đỡ đầu rồi sao?

Bùi Phong sảng khoái nói: “Không vấn đề gì! Sau này con của tụi em còn cần các ba đỡ đầu chăm sóc nhiều lắm.”

Giang Thiệu Thành nghe tin xong thì căng thẳng vô cùng, bay ngay trong ngày đến thăm em trai, nghiêm túc dặn Bùi Phong: “Song thai rất hiếm, thai kỳ cũng sẽ vất vả hơn. Cậu phải ở nhà chăm sóc A Vũ cho tốt, đừng để nó bị va chạm hay bị thương gì!”

Bùi Phong đáp: “Anh yên tâm, bên công ty em đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Trong suốt thai kỳ, em sẽ không rời A Vũ nửa bước. Ba bữa mỗi ngày em đều tự nấu. Em còn thuê một cô giúp việc, sau khi sinh sẽ mời hai bảo mẫu, đang nhờ người tìm giúp rồi.”

Giang Thiệu Thành thấy cậu sắp xếp chu toàn như vậy mới yên lòng phần nào, rồi chạy đi thăm Giang Thiệu Vũ.

Hôm sau, ba mẹ hai bên cũng mang theo đầy quà cáp đến thăm.

Ngay sau đó là một đợt bạn bè cũ từ ACE đến thăm tiếp…

Gia đình và bạn bè ai nấy đều vô cùng lo lắng, riêng Giang Thiệu Vũ thì mặt mày điềm tĩnh, dường như việc trong bụng có thêm hai sinh mệnh nhỏ bé chẳng ảnh hưởng gì đến anh.

Anh vẫn sống như thường ngày, dậy đúng giờ, chơi game, đọc sách, dắt chó đi dạo, thậm chí còn tập vài động tác thể dục đơn giản. Bùi Phong thì nhìn mà tim như muốn rớt ra ngoài, đi đâu cũng kè kè bên cạnh bảo vệ.

Giang Thiệu Vũ liếc nhìn cái đuôi theo sau mình, nhướn mày nói: “Em có thể đừng làm quá thế không? Anh chỉ đi xuống một bậc cầu thang mà em cũng đỡ, anh đâu có què.”

Bùi Phong nắm chặt tay anh: “Em lo cho anh mà. Sợ anh mệt, tốt nhất là anh đừng làm gì cả.”

Giang Thiệu Vũ nói: “Không sao đâu, giờ thể trạng anh ổn lắm rồi. Em không cần lo quá.”

Nhưng Bùi Phong vẫn không yên tâm, ngày nào cũng dính chặt lấy anh.

Giang Thiệu Vũ cảm thấy, mỗi lần mình dắt chó đi dạo, thật ra là dắt hai con chó.

Một con là Giang Đậu Đậu lanh lợi, còn một con là chó lớn Bùi Phong theo sát bên mình không rời.

Thời gian trôi qua rất nhanh, em bé trong bụng ngày một lớn hơn, khẩu vị của Giang Thiệu Vũ cũng dần tốt lên. Trước đây anh chỉ ăn món chay thanh đạm, giờ thì cá thịt gà vịt do Bùi Phong nấu anh đều ăn ngon lành, thân thể cũng tròn trịa hơn một chút. Nhưng vì anh vốn gầy nên mập lên một chút lại càng đẹp hơn.

Giang Thiệu Vũ là kiểu người thanh tú, lạnh nhạt như vậy, đến khi mang thai, bụng lớn lên rồi mà cũng không hề ảnh hưởng chút nào đến nhan sắc của anh.

Trong mắt Bùi Phong, Giang Thiệu Vũ lại càng ngày càng đẹp.

Một buổi chiều, khi Bùi Phong về đến nhà thì thấy Giang Thiệu Vũ đang tắm nắng ngoài sân. Anh hơi nheo mắt, trên bụng nhô cao phủ một tấm chăn mỏng. Gương mặt đẹp đẽ ấy vẫn lạnh nhạt, xa cách như trong ký ức, chỉ là dáng nằm trên ghế phơi nắng, mắt lim dim, toát ra nét lười biếng quyến rũ.

Tim Bùi Phong khẽ rung, liền lấy điện thoại chụp một tấm.

Tiếng chụp ảnh làm Giang Thiệu Vũ giật mình, quay đầu nhìn. Thấy Bùi Phong, đôi mắt sắc bén lập tức thu lại mũi nhọn: “Về rồi à.”

Bùi Phong bước nhanh tới: “Ừm.”

Giang Thiệu Vũ hỏi: “Chụp ảnh làm gì?”

Bùi Phong cười, ôm lấy anh: “Vì thấy anh đẹp.”

Giang Thiệu Vũ cúi nhìn bụng mình, vành tai hơi đỏ: “Có gì đẹp chứ.”

Bùi Phong cọ cằm lên tóc anh: “Trong mắt em, anh thế nào cũng đẹp.”

Tai Giang Thiệu Vũ đỏ thêm, lười tranh luận, cúi đầu đọc sách tiếp.

Bùi Phong sững sờ khi thấy anh đang đọc sách nuôi dạy con: “Anh cũng đọc cái này à?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Sắp làm ba rồi, phải chuẩn bị thôi.”

Anh dừng lại một chút, hơi ngại ngùng khẽ ho một tiếng: “Dẫn dắt đội tuyển quốc gia thì được, còn dạy trẻ con thì chưa chắc, hai chuyện khác nhau.”

Bùi Phong gật đầu: “Ừm, với con nít thì không được nghiêm quá.”

Giang Thiệu Vũ đặt sách xuống, nhìn Bùi Phong: “Em yên tâm, anh sẽ không bắt chúng viết bản kiểm điểm từ nhỏ đâu.”

Bùi Phong bật cười khẽ. Sư phụ còn huấn luyện nổi đội tuyển quốc gia phức tạp, hai đứa nhỏ chắc cũng ngoan thôi?

Thời gian trôi nhanh, bụng Giang Thiệu Vũ ngày một lớn. Lo anh lên xuống cầu thang bất tiện, Bùi Phong dọn một phòng ở tầng trệt và ngủ cùng anh. Đêm nào Bùi Phong cũng vòng tay ôm anh từ phía sau.

Một lần, hai người đang ôm nhau ngủ, Giang Thiệu Vũ bỗng nhíu mày hơi gập người, trông rất khó chịu. Sắc mặt Bùi Phong tái đi, luống cuống: “Anh sao vậy? A Vũ? Em đưa anh đến bệnh viện!”

Thấy cậu vội mặc quần áo, Giang Thiệu Vũ kéo tay lại, bình thản nói: “Không sao, bị con đá một cái thôi.”

Bùi Phong còn chưa kịp hiểu. Giang Thiệu Vũ kéo tay cậu đặt lên bụng mình: “Cảm giác được không?”

Ngay trong lòng bàn tay, quả thật cảm nhận được nhịp đập của sự sống. Bùi Phong ngạc nhiên, xúc động: “Bọn nhỏ đang cử động hả?”

Giang Thiệu Vũ mỉm cười: “Ừm, bác sĩ cũng bảo chúng phát triển rất tốt.”

Anh vốn không thích ồn ào, càng sợ trẻ con quấy khóc. Thế nhưng nghĩ đến hai đứa bé mang dòng máu của mình và Bùi Phong, kết tinh tình yêu của họ, cảm nhận hai sinh mệnh đang lớn dần trong bụng, Giang Thiệu Vũ thấy lòng mình tràn đầy ấm áp.

Quãng ngày đau đớn ở California đã là quá khứ. Giờ đây bên cạnh anh có Bùi Phong, có cả hai đứa bé, anh sẽ không bao giờ cô độc nữa.

Ngày dự sinh là tháng 11, Bùi Phong đã đặt sẵn bệnh viện tư tốt nhất ở Thủ Đô.

Đến lúc sinh, hai bên gia đình đều có mặt. Bùi Phong siết chặt tay, bước nhanh tới, cúi xuống hôn nhẹ trán Giang Thiệu Vũ, giọng run run: “Em yêu anh, nhất định anh phải bình an.”

Giang Thiệu Vũ nhìn cậu: “Yên tâm, không sao đâu.”

Ca sinh đôi kéo dài khá lâu. Bùi Phong lo lắng đi đi lại lại ngoài hành lang, mồ hôi thấm ướt áo. Giang Thiệu Thành vỗ vai cậu, nói: “Đừng nóng, y học bây giờ tiến bộ lắm, kết quả khám của A Vũ cũng rất tốt, không sao đâu.”

Bùi Phong căng thẳng đến nỗi hơi thở cũng run, chỉ muốn xông vào phòng mổ thay sư phụ chịu khổ.

Nửa giờ sau, trong phòng vang lên hai tiếng khóc lanh lảnh nối tiếp nhau. Y tá nhanh chóng bế các bé ra, mỉm cười: “Chúc mừng nhé, phụ tử bình an, đủ cả trai lẫn gái.”

Là long phụng thai?

Bùi Phong bước tới liếc nhìn hai bé trong tã, khẽ hỏi: “Chồng tôi đâu?”

Y tá đáp: “Anh yên tâm, sẽ ra ngay thôi.”

Giang Thiệu Vũ được đẩy ra chuyển vào phòng bệnh, Bùi Phong theo sát, nắm chặt tay anh: “Vất vả rồi.”

“Không sao.” Giọng của Giang Thiệu Vũ không hề mang chút đau đớn nào. Anh luôn là người kiên cường và điềm tĩnh, ngay cả khi sinh con, trong ánh mắt cũng không hề lộ ra chút yếu đuối nào. So với những đau khổ anh từng trải qua năm xưa, ca sinh này chẳng là gì cả.

Một lúc sau, ba mẹ hai bên đến thăm Giang Thiệu Vũ, y tá cũng bế hai đứa trẻ đến bên giường.

Giang Thiệu Vũ nhìn con xong thì hơi mệt, liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bùi Phong chẳng màng đến con cái, chỉ ngồi bên giường nắm tay anh, luôn ở bên không rời.

Giang Thiệu Thành thấy Bùi Phong đặt toàn bộ sự quan tâm lên Giang Thiệu Vũ, cũng không quấy rầy thêm, bảo y tá bế các bé về phòng chăm sóc.

Đêm hôm đó, Bùi Phong đăng một bức ảnh dấu chân của cặp song sinh lên Weibo, viết: “Chào mừng hai thiên thần nhỏ đến với chúng tôi. A Vũ đã vất vả rồi, em sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ anh và các con.”

Cư dân mạng vừa thấy bài công bố chính thức liền sôi trào:

[Mẹ ơi, có con nhanh vậy luôn á?!]

[Wing thần mang thai khi nào vậy, sao không hề có chút tin tức nào?]

[Dựa vào ngày sinh thì chắc là trong kỳ trăng mật nhỉ? [Ngượng ngùng.jpg]]

[Sinh đôi luôn, Fred đúng là có độ chính xác cao ghê!]

[Hai tay súng bắn tỉa hàng đầu thế giới, bắn phát nào trúng phát đó ha?]

[DoubleKill~]

[Cười chết, độ chính xác của lính bắn tỉa… tôi nghi các người đang lái xe mà không có bằng chứng!]

[Hai cục cưng nhất định sẽ rất xinh đẹp!]

Vài ngày sau, hai người bế con xuất viện.

Tên của hai bé, họ đã bàn từ trước, cặp song sinh, bé lớn mang họ Bùi, bé nhỏ mang họ Giang. Đứa ra đời trước tên là Bùi Niệm Vũ, tên gọi ở nhà là Tiểu Vũ, đứa ra sau tên Giang Niệm Phong, gọi là Tiểu Phong.

Giang Thiệu Thành nghe cái tên “Tiểu Phong” với “Tiểu Vũ” mà không nhịn được thốt lên: “Tên sến thế này chắc chắn là do Bùi Phong nghĩ ra!”

Quả đúng là Bùi Phong đặt tên. Hai đứa bé mang chữ “Phong” và “Vũ” trong Phong Vũ Đồng Chu, nghe qua đã biết là cục cưng của hai người họ, cũng nghe ra được tình cảm gắn bó mặn nồng của hai ông ba.

Giang Thiệu Vũ mang thái độ “em vui là được”, vậy là Bùi Phong vui vẻ đem tên con đi đăng ký, làm sổ hộ khẩu.

Lúc mới sinh, hai đứa nhỏ đều xấu xí như nhau.

Nhưng khi bọn nhỏ dần dần lớn lớn, ảnh hưởng từ gien bắt đầu thể hiện, chúng ngày càng xinh đẹp.

Chị gái Bùi Niệm Vũ thừa hưởng ngoại hình từ Giang Thiệu Vũ, da trắng như tuyết, hàng mi dài rậm, ngay từ nhỏ đã là một mỹ nhân nhí.

Em trai Giang Niệm Phong lại giống Bùi Phong nhiều hơn, mắt đen sáng, hoạt bát đáng yêu.

Càng lớn, Tiểu Phong càng nghịch ngợm, hoàn toàn là bản sao nhỏ của Bùi Phong.

Bùi Phong nhìn thấy tiểu ma vương này là đau đầu, may mà Giang Thiệu Vũ trị được nó.

Mỗi lần ánh mắt lạnh lùng của Giang Thiệu Vũ liếc sang con trai út, nhóc liền lập tức ngoan ngoãn im lặng. Nếu gây chuyện, Giang Thiệu Vũ cũng chẳng ngại nghiêm khắc dạy bảo, Tiểu Phong sẽ uất ức chạy đi mách lẻo với Bùi Phong: “Ba lại mắng con rồi, hu hu hu, ba hung dữ quá.”

Bùi Phong xoa đầu nó: “Ai bảo con nghịch? Bị mắng là đáng.”

Tiểu Phong vừa nấc vừa khóc, khóc xong lại tràn đầy năng lượng, chạy đi tìm chuyện để làm. Đến cả Giang Đậu Đậu cũng bắt đầu phát phiền với nó, thấy nó là bỏ chạy.

So với cậu con trai út nghịch ngợm, cô con gái từ nhỏ đã rất trầm lặng. Bé theo Giang Thiệu Vũ học thư pháp, nét chữ viết ra có khuôn có dạng. Con gái còn học múa ba-lê, cả hai người đều không ngờ bé lại có năng khiếu vũ đạo đến vậy. Ngay từ nhỏ lưng đã thẳng, chỉ cần bước đi thôi dáng đã đẹp hơn hẳn những cô bé khác.

Mỗi lần đưa con gái đến lớp múa, Bùi Phong nhìn con nổi bật giữa đám bạn, nhan sắc xuất chúng, trong lòng liền dâng lên niềm kiêu hãnh. Có ông ba đẹp trai thế này, con gái tôi lớn lên chắc chắn sẽ là đại mỹ nhân.

Sau khi vào mẫu giáo, Tiểu Phong nhờ hai nắm đấm mà nhanh chóng trở thành đại ca trong trường, thu nạp một đám đàn em, muốn bảo vệ chị. Kết quả là chị vốn chẳng cần cậu bảo vệ, gương mặt lạnh lùng điềm tĩnh, gặp chuyện gì cũng bình thản, như một người lớn thu nhỏ.

Lên tiểu học, độ nghịch ngợm của Giang Niệm Phong đạt đỉnh điểm, cậu nhóc ném bóng rổ vỡ cửa kính lớp, mảnh kính làm bạn bị thương. Cảnh kính vỡ và máu vương khắp sàn khiến học sinh la hét ầm trời.

Lần đầu tiên Giang Thiệu Vũ bị giáo viên mời phụ huynh.

Vừa đến trường, anh chỉ lạnh nhạt liếc con một cái: “Xin lỗi đi.”

Cậu bé lập tức hoảng sợ cúi gập người lia lịa: “Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi ạ!”

Thầy cô và các phụ huynh khác: “……”

Thằng bé này bị doạ đến ngốc rồi à?

Giang Thiệu Vũ nhìn mấy vị phụ huynh, bình tĩnh nói: “Thật xin lỗi, làm mọi người hoảng sợ rồi. May mà chỉ là thương tích nhẹ, viện phí tôi sẽ chịu toàn bộ. Còn Giang Niệm Phong, tôi sẽ đưa về nhà dạy dỗ lại.”

Khí thế của Giang Thiệu Vũ quá mạnh, các phụ huynh cũng không nói thêm gì.

Giang Niệm Phong ủ rũ theo ba về nhà. Bùi Phong nhận tin vội chạy về, thấy con đang bị phạt đứng.

Giang Thiệu Vũ không đánh, chỉ lạnh lùng nhìn con: “Con bình thường nghịch cũng được, nhưng phải biết chừng mực! Hôm nay may mà các bạn chỉ xây xát nhẹ, lỡ mảnh kính bay trúng mắt ai, khiến mù thì sao? Con đền nổi không?”

Cậu con trai cúi đầu, không dám thở mạnh.

Sợ Giang Thiệu Vũ tức hại sức, Bùi Phong vội bước đến khoác vai anh: “Đừng giận. Trẻ con nghịch là bình thường, từ từ uốn nắn.” Nói xong trừng mắt với con: “Lần sau liệu hồn, nghe chưa?”

“Nghe, nghe rồi ạ.” Tiểu quỷ ấm ức: “Con, con đâu cố ý.”

“Gây thương tích dù vô ý vẫn là gây thương tích.” Giang Thiệu Vũ trầm giọng. “Chơi bóng không xong thì đừng chơi bừa. Cuối tuần ba đưa con đăng ký lớp bóng rổ, học cho tử tế.”

Bùi Phong cười, kéo con trai: “Đi thôi, lớp bóng rổ.”

Tiểu Phong muốn khóc mà không được, trên dọc đường đi đăng ký lớp, không nhịn được than: “Cha không thể nói đỡ cho con một câu à?”

Bùi Phong nhướn mày: “Dĩ nhiên cha phải cùng chiến tuyến với ba con rồi, sao nói đỡ cho con? Lần tới còn chọc giận ba con, xem cha có tét mông con không!”

Hôm ấy, cậu bé cuối cùng cũng nhận ra, Boss thật sự trong nhà là Ba Giang.

Chỉ cần Giang Thiệu Vũ giận, Bùi Phong sẽ vô điều kiện đứng về phía anh, chị gái cũng nghe lời ba răm rắp…

Vậy nên, để khỏi rơi vào cảnh 1v3, cậu nhóc nên làm gì đây?

Đương nhiên là phải nghe lời Giang Thiệu Vũ rồi!

Thế là cậu con trai út nghịch ngợm đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, Giang Thiệu Vũ bảo gì là làm nấy, suốt ngày chạy tới lấy lòng ba. Đôi mắt đen láy long lanh của nhóc giống hệt cún con, y hệt Bùi Phong ngày trước. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, Giang Thiệu Vũ lại mềm lòng. Anh nghiêm khắc với con nhưng rất có nguyên tắc, làm sai nhất định phải phê bình dạy dỗ, làm tốt thì cũng phải khen thưởng.

Vì hai con đạt điểm tốt trong kỳ thi giữa kỳ, Giang Thiệu Vũ thưởng cho chúng một chuyến đến công viên giải trí. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bước chân vào công viên, vì ghét nơi đông đúc và càng ghét những trò như tàu lượn. Lần này đưa con đi chơi, Bùi Phong chu đáo sắp xếp mọi thứ, hành trình nhẹ nhàng nhưng vẫn kịp lê la hết những trò mà bọn trẻ mong nhất, hai đứa vui vẻ, Giang Thiệu Vũ cũng thấy tâm trạng phấn khởi.

Buổi tối ngồi trên vòng đu quay ngắm pháo hoa, nhìn hai đứa trẻ rất giống mình và Bùi Phong, Giang Thiệu Vũ thoáng thấy hạnh phúc.

Ồn ào không phải điều xấu, quan trọng là bên cạnh có ai.

Thời gian trôi, điều Giang Thiệu Vũ lo nhất là kỳ phân hóa cũng sắp đến. Con gái từ nhỏ bình tĩnh, tự chủ nên anh đỡ lo hơn, con trai nghịch nhưng lớn lên thành chàng trai sáng sủa, hoạt bát. Anh sợ cả hai phân hóa thành Omega, nhỡ di truyền chứng rối loạn pheromone của mình thì sao?

Nỗi lo ấy kéo dài đến năm chúng mười sáu tuổi. Tiểu Vũ và Tiểu Phong phân hóa vào kỳ nghỉ đông, cách nhau không lâu, có lẽ do là song sinh. Đại mỹ nhân lạnh lùng Bùi Niệm Vũ phân hóa thành Omega, cậu nhóc nghịch ngợm Giang Niệm Phong phân hóa thành Alpha. Tính cách và giới tính thứ hai đều theo hai người ba.

May mà con gái không mắc rối loạn pheromone, nếu không Giang Thiệu Vũ đau lòng chết mất.

Về phần cậu con trai Alpha, nhờ ba nghiêm khắc rèn giũa, giờ đã ngoan hơn nhiều, làm Chủ tịch Hội học sinh, tổ chức sự kiện, nghe nói có khối người xem cậu là nam thần, còn lén gửi thư tình vì mê tính cách tươi sáng của cậu.

Giang Thiệu Vũ nghĩ, chắc hồi học Bùi Phong cũng được hâm mộ thế này? Chỉ có điều Bùi Phong lao vào e-sport sớm, ngày nào cũng bị anh lôi ra đấu trường, chẳng có thời gian yêu sớm.

Hai đứa trẻ, chị gái không hứng thú với e-sport, lạnh lùng mà say mê âm nhạc vũ đạo. Cuối cùng đỗ vào học viện múa tốt nhất Thủ Đô, thành mỹ nhân lạnh lùng nhiều người theo đuổi, khiến hai ông ba đau đầu. Cậu em  ngược lại chơi game giỏi bẩm sinh, nhưng môn e-sport bàn phím ngày xưa dần thoái trào, trò chơi toàn tức AR mới mở beta toàn cầu, nghe đâu cậu đã lập cả bang hội trong đó.

Giang Thiệu Vũ không can thiệp nhiều. Anh chỉ cho con gien, sự sống và nền giáo dục tốt nhất. Còn cuộc đời, hãy để chúng tự quyết.

Đã hơn mười năm kể từ ngày kết hôn, hai người vẫn yêu như thuở ban đầu.

Mùa hè năm ấy, sau kỳ thi Đại học, hai chị em bị tống cổ về nhà ông bà ngoại ở thành phố Tinh, Bùi Phong và Giang Thiệu Vũ tranh thủ đi du lịch, lại trở về hòn đảo từng hưởng tuần trăng mật năm xưa.

Nhìn chiếc du thuyền quen thuộc trước mặt, Bùi Phong mỉm cười: “Còn nhớ không? Năm đó chính trên con thuyền này chúng ta đã có con.”

Tai Giang Thiệu Vũ đỏ bừng: “Dĩ nhiên nhớ.”

Đấy là dấu ấn tân hôn suốt đời khó quên.

Bùi Phong nắm tay anh ra bờ biển, dịu dàng nói: “Tính ra, chúng ta kết hôn mười tám năm rồi đó.”

Giang Thiệu Vũ nhìn hoàng hôn nơi chân trời, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc.

Những năm qua, anh và Bùi Phong chưa từng cãi nhau. Người ta nói chồng chồng va chạm là chuyện thường, nhưng hai người họ căn bản không cãi nổi, mỗi khi Giang Thiệu Vũ giận, Bùi Phong lập tức dịu xuống, chủ động dỗ dành, bầu không khí liền lắng lại, cơn giận của Giang Thiệu Vũ cũng tan. Tính tình Bùi Phong rất hiền, chưa bao giờ nổi nóng trước mặt Giang Thiệu Vũ và các con. Có lẽ cũng có lúc cậu buồn bực, nhưng cậu luôn tự mình điều chỉnh.

Trong lễ cưới, cậu từng hứa với đám đồng đội cũ rằng mình là fan cuồng số một của Giang Thiệu Vũ.

Cậu sẽ không để Giang Thiệu Vũ chịu dù chỉ một chút ấm ức.

Chính con người ấm áp ấy đã cùng Giang Thiệu Vũ sống hơn mười năm hạnh phúc.

Mỗi lần nhớ lại quãng đường họ gặp gỡ, trái tim Giang Thiệu Vũ lại tràn ngập ấm áp. Anh khẽ nắm tay Bùi Phong, thấp giọng hỏi: “Mười tám năm tới, em vẫn sẽ ở bên anh chứ?”

Bùi Phong mỉm cười nhìn anh: “Đương nhiên. Đã hứa sẽ ở bên anh cả đời mà.”

Tim Giang Thiệu Vũ khẽ run, anh chủ động kiễng chân, nhẹ nhàng hôn Bùi Phong.

Tiểu Bùi từng nói gặp được sư phụ là may mắn lớn nhất cuộc đời mình. Thật ra, Giang Thiệu Vũ gặp được Bùi Phong cũng là may mắn.

Giữa năm tháng dài đằng đẵng, có một người luôn đặt anh ở vị trí quan trọng nhất… điều đó vô cùng hiếm có.

Bùi Phong chính là món quà quý nhất mà ông trời ban tặng anh.

Họ nhất định sẽ phong vũ đồng chu, sóng gió có nhau, sánh vai tiến bước, nương tựa đến bạc đầu.

-HOÀN-

Bình Luận (0)
Comment