Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 230

Chương 03

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Là một người cực kỳ hướng ngoại bẩm sinh, từ nhỏ đến lớn Hoa Nhiên có vô số bạn bè. bạn học trong lớp, lũ trẻ hàng xóm, bạn chơi game online… Người hợp cạ với cậu nhiều không đếm xuể, nhưng cậu chưa từng cảm nhận được cảm giác “trái tim rung động”.

Cho đến ngày cậu lên đội tuyển quốc gia và trông thấy Thư Thần.

Hoa Nhiên vẫn nhớ rõ hôm ấy cậu chọn phòng ký túc số 303. Vừa vào phòng, cậu liền mở mic đánh xếp hạng với bạn mạng, đánh liền tù tì đến 11 giờ đêm. Cậu nghe hành lang vang lên tiếng bước chân rất khẽ, hình như tuyển thủ phòng bên đã về. Nghĩ rằng tân binh nên sớm làm quen đồng đội đàn anh, cậu chủ động mở cửa, mỉm cười chìa tay: “Chào bạn, mình là Hoa Nhiên, thực tập sinh mới tới.”

Cậu cứ tưởng đối phương cũng sẽ chào lại lịch sự, nào ngờ chàng trai đi ngang phòng 303 lại bị giật mình đứng khựng. Toàn thân cứng đờ như thấy ma, mặt tái mét, tròn mắt hoảng hốt nhìn cậu.

Hoa Nhiên gãi đầu khó hiểu: “Tôi đáng sợ thế cơ à?”

Đối phương bỗng đỏ bừng tai, lắp bắp: “Chào, chào cậu, tôi, tôi là Thư Thần.”

Giọng anh ấy rất mềm, nghe rất êm.

Dưới ánh đèn hành lang, làn da chàng trai trắng trẻo, tóc đen như mực, ấn tượng đầu tiên là một người vô cùng dịu dàng. Hoa Nhiên mỉm cười, chủ động nắm tay đối phương: “Chào anh Thần, sau này chúng ta là hàng xóm rồi, mong anh giúp đỡ nhiều nhé!”

Thư Thần cứng ngắc rút tay về, mặt đỏ lên: “Tôi, tôi về phòng trước.”

Hoa Nhiên vẫy tay: “Anh Thần, tạm biệt.”

Nhìn đối phương lao vèo vào phòng như chạy trốn, Hoa Nhiên ngẩn người, tim bỗng đập nhanh lạ kỳ.

Đôi mắt Thư Thần đen láy trong veo, chất chứa rõ ràng sự căng thẳng và bối rối, trông cứ như một con thú nhỏ bị dọa sợ. Hoa Nhiên gãi đầu cười thầm: anh trai này xấu hổ mặt đỏ nom đáng yêu thật!

Có lẽ trái tim rung động chính là khoảnh khắc ấy. Muốn tiếp xúc nhiều hơn, muốn hiểu rõ người này hơn, thế là Hoa Nhiên kiếm cớ gõ cửa phòng Thư Thần lần nữa.

Thư Thần vừa tắm xong, tóc ướt sũng, toàn thân còn vương hơi nước, da trắng đến chói mắt, gương mặt đỏ hây hây trông rất đẹp. Hoa Nhiên chủ động nhét cho anh ấy một gói quà: “Anh Thần, đây là đặc sản em mang từ quê lên, anh thử xem nhé. Thịt bò khô mẹ em tự làm, ngon lắm.”

Thư Thần luống cuống nhận lấy, lí nhí: “…Cảm, cảm ơn.”

Hoa Nhiên nói tiếp: “À đúng rồi, cho em mượn ít dầu gội với sữa tắm được không? Em quên mang đồ vệ sinh cá nhân.”

Thư Thần run giọng: “Được, được, tôi lấy cho cậu.”

Nhìn bóng lưng cứng đờ và vành tai đỏ ửng của chàng trai khi quay đi, Hoa Nhiên càng thắc mắc, tuyển thủ tên Thư Thần này sao lại dễ xấu hổ thế nhỉ? Nói đôi câu cũng đỏ mặt.

Nhưng anh ấy đỏ mặt thật sự đáng yêu! Hoa Nhiên mặt dày cầm lấy sữa tắm của Thư Thần, về phòng đi tắm. Hương thơm dìu dịu rất dễ chịu, y hệt mùi trên người Thư Thần. Trong mùi hương ấy, Hoa Nhiên chìm vào giấc ngủ. Đêm hôm đó, trong giấc mơ của một Alpha tuổi dậy thì, hiện lên vài khung cảnh đủ khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Sau khi phân hóa thành Alpha khi mới 17 tuổi, nhu cầu sinh lý của Hoa Nhiên cũng mạnh hơn bình thường. Cậu từng mơ thấy vài giấc mơ xuân mơ hồ lấp lửng. Chỉ là những giấc mơ trước đây, gương mặt của “người kia” đều rất mờ nhạt, không rõ ràng — Nhưng lần này thì khác. Cậu thấy rất rõ ràng.

Người đó chính là Thư Thần, người mà cậu vừa gặp ngày hôm qua, với gương mặt đỏ bừng trông đặc biệt dễ thương. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hoa Nhiên phải xối nước lạnh thật lâu mới dập được cơn xao động trong cơ thể.

Cậu ngồi đờ ra trên sofa một lúc, sau đó nhắn tin cho bạn thân: “Cậu tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”

Người kia đáp: “Không tin. Sao thế? Đừng nói là cậu mới lên đội tuyển đã phải lòng ai rồi nhé?”

Hoa Nhiên gãi đầu cười: “Tớ hỏi đại thôi mà.”

Cậu thực sự đã phải lòng Thư Thần sao?

Hoa Nhiên chỉ biết rằng, từ khi trông thấy Thư Thần, cậu cứ muốn ôm người đó vào lòng. Cậu đã gặp không biết bao nhiêu Beta và Omega, nhưng ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Thư Thần hôm qua, cậu đã thấy anh ấy đặc biệt dễ thương, nhất là cái vẻ thẹn thùng, đỏ mặt, khiến trong lòng cậu trỗi dậy một h*m m**n muốn che chở mãnh liệt.

Dù nhỏ tuổi hơn Thư Thần, nhưng cậu là một Alpha. Cậu muốn bảo vệ anh Thần. Kể từ ngày hôm đó, Hoa Nhiên liền dính lấy Thư Thần. Chỉ cần HLV Giang không sắp xếp lịch luyện tập, cậu liền kéo Thư Thần cùng đánh xếp hạng đôi.

Thư Thần rõ ràng có chút né tránh, nhưng mỗi lần đối diện với nụ cười nhiệt tình của Hoa Nhiên, cuối cùng anh vẫn mềm lòng mà đồng ý.

Khi hai người cùng đánh xếp hạng, vì tính Hoa Nhiên hay xông pha phía trước rồi gây rối loạn, nên thường bị đối thủ hạ gục. Mỗi lúc như vậy, Thư Thần sẽ nhanh chóng chạy đến bên cậu, mang theo hộp cứu thương cứu chữa.

Mỗi lần nhìn thấy người lính y tế nhỏ bé vác hộp cứu thương, lặng lẽ lách qua mưa đạn giữa chiến trường để cứu mình, trái tim Hoa Nhiên như mềm ra một mảnh, cảm giác như có gì đó rơi xuống, rất dịu dàng, rất ấm áp. Cứ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt né tránh và gương mặt đỏ bừng vì căng thẳng của Thư Thần, Hoa Nhiên lại càng muốn đến gần hơn với Beta này.

Về sau, để huấn luyện đội hình tam giác phối hợp giữa Diệp Tử, Hoa Nhiên và Bùi Phong, HLV Giang sắp xếp cho ba người họ tập đánh chung. Hoa Nhiên nhanh chóng thân quen với Diệp Khinh Danh. Một lần, cậu giả vờ như vô tình hỏi đến chuyện của Thư Thần, làm bộ tủi thân nói: “Anh Diệp, anh Thần có phải rất ghét em không? Em cứ bắt chuyện với anh ấy là anh ấy lại tránh né…”

Diệp Khinh Danh bất đắc dĩ nói: “Tính cách của Thần Thần vốn vậy rồi, cậu đừng để bụng. Cậu ấy chỉ thân với anh Vũ thôi, lúc còn ở đội ACE cũng ít nói chuyện với bọn anh.”

Để xua tan nghi ngờ trong lòng Hoa Nhiên, Diệp Khinh Danh kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện về Thư Thần.

“Thần Thần là trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên ở trại trẻ mồ côi Thành phố Tinh. Có thể vì môi trường sống không tốt nên cậu ấy trở nên hướng nội, nói chuyện là hay đỏ mặt, lắp bắp, rất ngại giao tiếp với người khác. Nhưng thật ra, Thần Thần là người rất tốt.”

“Sau khi anh Vũ rời ACE, Thần Thần ký hợp đồng với câu lạc bộ TNG, làm vị trí y tế chính thức. Chỉ tiếc là TNG ưu ái người mới, bắt cậu ấy ngồi ghế dự bị suốt một thời gian dài. Cậu ấy là một tuyển thủ có thiên phú, nhưng lại không biết tranh thủ cơ hội cho bản thân. Mấy năm nay chắc đã chịu không ít ấm ức, nghe nói đám ngu trong TNG chỉ cần không vui là mắng cậu ấy. May mà anh Vũ quay về rồi…”

Diệp Khinh Danh thở dài, cười nói: “Thần Thần vào được đội tuyển quốc gia, coi như được cứu rồi đấy.”

Nghe xong những chuyện cũ ấy, tim Hoa Nhiên đau nhói.

Cái người mà chỉ cần nói chuyện cũng đỏ mặt, lắp bắp rồi lùi về sau như muốn trốn, Thư Thần đã trải qua những năm tháng như thế nào? Ở câu lạc bộ TNG, anh ấy là người có độ nổi tiếng thấp nhất, không được coi trọng, ai trong đội cũng có thể dẫm đạp, mắng chửi một câu…

Anh ấy ngồi ghế dự bị lâu như vậy mà vẫn không từ bỏ. Anh ấy kiên trì đến tận bây giờ, chỉ để chờ một cơ hội.

Nhìn bề ngoài là một Beta yếu đuối, rụt rè. Nhưng nội tâm lại vô cùng kiên cường. Giống như một cái cây nhỏ lớn lên trong đau thương từ bé, dù có nghiêng ngả giữa bão tố cũng không chịu đổ xuống.

Hoa Nhiên bỗng dâng lên một cảm giác muốn bảo vệ anh ấy một cách mãnh liệt. Cảm giác ấy giống như cỏ dại, lan tràn khắp nơi trong tim. Từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy Thư Thần, Hoa Nhiên lại không kìm được mà muốn đến gần, muốn nói chuyện, muốn chọc cười anh ấy. Muốn cho Thư Thần biết, từ giờ bên cạnh anh đã có em, em sẽ không để ai bắt nạt anh nữa.

Thu lại dòng suy nghĩ, Hoa Nhiên quay sang nhìn viện trưởng Trương, nói: “Tình cảm của cháu với anh Thần, chắc là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Trước giờ cháu chưa từng rung động vì ai như vậy.”

Viện trưởng Trương thoáng lo lắng nhìn Hoa Nhiên: “Nhưng cháu là Alpha, còn Thần Thần nhà chúng tôi là Beta. Cháu không thể hoàn toàn đánh dấu được nó. Tình cảm giữa Alpha và Beta không bền chặt như Alpha với Omega. Bà chỉ sợ…”

Hoa Nhiên đáp: “Bà sợ cháu sẽ phụ lòng anh ấy sao?”

Do giữa Alpha và Beta không có mối ràng buộc thông qua pheromone, họ không thể hoàn thành đánh dấu trọn đời nên các cặp đôi AB thường dễ chia tay giữa chừng. Không ai dám chắc Alpha sau này có thay lòng hay không.

Sự lo lắng của viện trưởng Trương không phải không có lý. Với một người như Thư Thần, dù bị tổn thương, cậu nhóc cũng sẽ không tranh cãi, không làm ầm lên, chỉ lặng lẽ rời đi, trốn ở một nơi không ai thấy, tự mình chịu đựng nỗi buồn. Nghĩ đến cảnh ấy thôi cũng đủ khiến người ta đau lòng.

Viện trưởng Trương không muốn thấy Thư Thần bị tổn thương. Bà thở dài, nhẹ giọng nói: “Thần Thần là một đứa trẻ rất tội nghiệp. Ba của nó là Alpha, mẹ là Beta. Khi nó lên năm tuổi, ba nó ngoại tình, rồi hoàn thành đánh dấu trọn đời với một Omega khác. Mẹ nó biết chuyện liền dứt khoát ly hôn, chẳng bao lâu sau thì lâm bệnh qua đời. Sau đó ba nó gặp tai nạn xe và cũng mất luôn. Thần Thần trở thành đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.”

“Lúc tôi gặp nó, nó đang bị lũ trẻ nhà hàng xóm vây lại đánh. Khi đó nó còn quá nhỏ, chỉ biết tội nghiệp co ro thành một cục, cả người đều là bùn đất bị bọn trẻ ném vào. Tôi không đành lòng nhìn cảnh đó nên mới đưa nó về trại trẻ, nuôi nó lớn lên…”

“Nó thật ra rất nghe lời, rất hiểu chuyện, lại thông minh, chỉ là không dám tiếp xúc với người khác. Cho nên, nếu cháu đến với nó rồi lại chia tay, nó chắc chắn sẽ rất đau lòng. Tôi không muốn nó bị tổn thương nữa, cháu phải suy nghĩ kỹ, đừng làm hại nó.”

Nghe những lời này, sắc mặt Hoa Nhiên lúc sáng lúc tối, bàn tay đặt bên người siết chặt lại.

Hội chứng sợ giao tiếp của Thư Thần không phải bẩm sinh. Chỉ là vì những gì đã trải qua thuở nhỏ khiến anh theo bản năng mà co mình lại, tự tạo vỏ bọc để bảo vệ chính mình.

Ba của anh ấy là Alpha, đã phản bội và ruồng bỏ mẹ con họ. Vì thế, trong lòng Thư Thần hẳn cũng có sự kháng cự và nghi ngờ với mối quan hệ Alpha–Beta, một mối quan hệ vốn không đủ bền chặt.

Hoa Nhiên hít sâu một hơi, khẽ nói: “Cháu thật lòng với anh ấy. Hơn nữa, cháu là kiểu người một khi yêu thì sẽ rất chung thủy. Cháu không phải loại Alpha ba phải, sáng nắng chiều mưa.”

Đúng lúc đang trò chuyện, Thư Thần đột nhiên gõ cửa bước vào.

Hai người lập tức ngừng câu chuyện. Thư Thần ngờ vực hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”

Hoa Nhiên điềm nhiên đáp: “Em đang kẻ cho viện trưởng nghe về tình hình ở đội tuyển quốc gia thôi.”

Viện trưởng Trương lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “À đúng rồi, bà đang hỏi Hoa Nhiên xem dạo này con ở đội quốc gia có ổn không.”

Thư Thần nói: “Rất ổn ạ, viện trưởng yên tâm.”

Hai người chào tạm biệt viện trưởng Trương. Trước khi đi, Thư Thần lại để lại một khoản tiền lớn. Những năm qua anh thường xuyên quyên góp cho trại trẻ, viện trưởng Trương không muốn nhận, nhưng anh cố nhét vào tay bà: “Hãy mua sách cho bọn trẻ đọc nhé. Bây giờ con dư dả rồi, một mình cũng chẳng tiêu bao nhiêu.”

Vì đã quá quen thân, lúc nói chuyện với viện trưởng Thư Thần không còn căng thẳng lắp bắp nữa.

Viện trưởng đành phải nhận tiền. Trước khi rời đi, bà nhìn Hoa Nhiên bằng ánh mắt phức tạp. Hoa Nhiên bước tới, ghé vào tai bà khẽ nói: “Bà cứ yên tâm. Chờ cháu theo đuổi được anh ấy, nếu sau này tụi cháu kết hôn nhất định mời bà uống rượu mừng.”

Viện trưởng Trương sững người, đối diện nụ cười rạng rỡ của Hoa Nhiên, nhất thời không biết nói gì.

Rời trại trẻ, Thư Thần về nhà, ghé siêu thị dưới lầu mua ít thịt cá rau củ tươi. Anh có thói quen tự nấu ăn, tối qua về quá muộn, tủ lạnh trống trơn, tiện thể hôm nay bổ sung thực phẩm. Hoa Nhiên xách đồ theo anh. Lên lầu xong, Thư Thần nói: “Bữa tối, nấu ở nhà nhé.”

Hoa Nhiên cười: “Được thôi, em còn chưa nếm thử tay nghề của anh Thần mà.”

Thư Thần gật nhẹ, đeo tạp dề vào bếp. Nhìn bóng lưng bận rộn ấy, lòng Hoa Nhiên dậy lên đủ hương vị. Một Beta lặng lẽ, từng chịu nhiều cay đắng nên bản năng tránh né tiếp xúc. Thân hình anh không cao, đứng giữa đám người đội tuyển quốc gia, là người mờ nhạt và vô hình nhất.

Nhưng Hoa Nhiên vẫn nhớ như in ngày đội Trung Quốc cầm cup quán quân giải thế giới. Khi ấy, trên gương mặt Thư Thần nở nụ cười. Anh ôm cúp, cười ngượng ngùng… mà đẹp vô cùng.

Hoa Nhiên rất muốn để nụ cười ấy xuất hiện thường xuyên hơn trên gương mặt Thư Thần. Cậu tin mình có thể mở được cánh cửa lòng đã khép kín kia, đưa Thư Thần bước ra khỏi bóng tối. Không phải chuyện tình Alpha–Beta nào cũng đứt gánh giữa đường. Một người tốt như Thư Thần, đáng để Hoa Nhiên dốc hết sức mà bảo vệ, trân trọng.

Tối hôm ấy, hai người ngồi đối diện ăn cơm. Lần đầu tiên nhà Thư Thần có khách, anh nấu rất thịnh soạn, sườn kho, cá hấp, thêm hai món xào chay và một bát canh trứng.

Hoa Nhiên khen lấy khen để: “Anh Thần, tay nghề anh tuyệt quá, ngon thật! Sau này em còn được ghé ăn ké chứ?”

Thư Thần đỏ mặt: “Có, có thể.”

Hoa Nhiên mỉm cười gắp cho cậu một miếng sườn: “Anh Thần ăn nhiều chút, anh gầy quá.”

Thư Thần ngơ ngác nhìn cậu. Rõ ràng mình mới là chủ nhà, sao Hoa Nhiên lại cư xử như chủ, cứ gắp mãi, bảo cậu ăn nhiều vào?

Chứng hướng ngoại bẩm sinh quả nhiên đáng sợ, nói một hồi đã biến khách thành chủ. Đầu óc Thư Thần còn hơi choáng, ăn xong anh vội dọn bàn, mở điện thoại xem dự báo thời tiết rồi đề nghị: “Ngày, ngày mai trời nắng, cậu. cậu có muốn đi Nam Sơn chơi không?”

Hàm ý muốn nói, chẳng phải cậu bảo đến Thành phố Tinh du lịch sao? Hôm nay kêu trời âm u không đi leo núi, mai nắng rồi thì đi được rồi nhỉ?

Hoa Nhiên cười tít mắt: “Được ạ.”

Thư Thần thầm thở phào, như thể tiễn được ôn thần.

Nhưng ngay sau đó, Hoa Nhiên nghiêm túc nói: “Anh Thần dẫn em đi nhé, em không biết đường.”

Thư Thần tròn mắt: “Hả?” Không biết đường?

Hoa Nhiên làm bộ đứng đắn: “Đúng rồi, lần đầu em tới Thành phố Tinh, không rành lắm.”

Thư Thần gợi ý: “Cậu, cậu có thể bật định vị.”

Hoa Nhiên đáp: “Nhưng leo núi một mình buồn lắm mà! Chúng ta đi chung đi.”

Thư Thần: “……”

Hoa Nhiên cười híp mắt: “Anh Thần chẳng đã hứa làm hướng dẫn viên cho em sao?”

Thư Thần: “……”

Thì ra “làm hướng dẫn viên” theo nghĩa của Hoa Nhiên là 1 kèm 1 suốt hành trình? Thư Thần suýt cắn trúng lưỡi, bất giác hối hận, sớm biết thế đã không mềm lòng nhận lời, giờ đúng là cưỡi hổ khó xuống.

Hoa Nhiên nhìn anh với vẻ tủi thân: “Anh ghét em rồi à, không muốn ở cạnh em?”

Thư Thần cuống quýt: “Không, không có, tôi, tôi không ghét cậu…”

Hoa Nhiên mỉm cười, nói: “Vậy cùng đi nhé. Suốt ngày ngồi máy tính chơi game, cũng nên vận động chứ.”

Thư Thần đành đỏ mặt gật đầu: “Được, được rồi.”

Đợi đến khi Thư Thần quay lưng vào bếp rửa bát, khóe môi Hoa Nhiên mới cong lên nụ cười mưu kế đã thành. Đúng thế, cứ thế này, từng bước gỡ bỏ lớp phòng bị của anh. Em sẽ bước vào thế giới của anh, rồi chậm rãi bước vào trái tim anh.

Hết chương 03

Bình Luận (0)
Comment