Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 235

Tái ngộ

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Kỳ nghỉ đông năm đó, Bùi Phong và Giang Thiệu Vũ lại một lần nữa đến Thành phố Tinh, cùng ba mẹ đón Tết.

Vào mùng bốn Tết, Bùi Phong bỗng thần thần bí bí nói muốn dẫn Giang Thiệu Vũ đến một nơi. Hai người lái xe đến trước một tòa nhà ở vùng ngoại ô Thành phố Tinh.

Sau khi xuống xe, Giang Thiệu Vũ nhìn quanh, nghi hoặc nói: “Chỗ này… chẳng phải là nơi từng là căn cứ của đội ACE sao?”

Bùi Phong mỉm cười chỉ về tòa nhà đối diện: “Đúng thế, hồi đó chúng ta ở ngay tòa nhà đó.”

Giang Thiệu Vũ nhìn theo ánh mắt Bùi Phong về phía đối diện. Khu vực xung quanh đã thay đổi rất nhiều, thay đổi đến mức suýt nữa anh không nhận ra.

Hồi đó, đội ACE chọn căn cứ ở ngoại ô, một mặt vì kinh phí đội tuyển eo hẹp, không thuê nổi nhà trong trung tâm thành phố. Mặt khác là vì nơi đây rất yên tĩnh, thích hợp để các tuyển thủ tập trung luyện tập.

Khi Giang Thiệu Vũ rời đi, xung quanh vẫn còn nhiều bãi đất trống chưa được khai thác. Thế mà bây giờ đã mọc lên những tòa nhà cao tầng. Nhìn những công trình và công viên xa lạ xung quanh, trong lòng Giang Thiệu Vũ dâng lên muôn vàn cảm xúc. Đã lâu lắm rồi anh chưa quay lại nơi này.

Bùi Phong nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay thon dài của anh, khẽ nói: “Đi thôi, đến xem lại căn cứ ngày xưa của chúng ta.”

Trong lòng Giang Thiệu Vũ có chút nghi hoặc: “Sau khi ACE giải tán, căn cứ này chắc đã cho công ty khác thuê rồi chứ? Mình vào được sao?”

Bùi Phong bán chút bí mật: “Đến rồi thì sẽ biết.”

Giang Thiệu Vũ đành đi theo Bùi Phong.

Tòa nhà này thực chất là một chung cư thương mại. Khi đó, nhà đầu tư của ACE đã thuê một tầng làm căn cứ cho đội, đập thông một vài căn phòng rồi sửa sang lại thành phòng luyện tập, phòng họp và khu làm việc, phần còn lại làm ký túc xá cho tuyển thủ.

Tuy căn cứ này không lớn, nhưng dáng vẻ vui mừng, hào hứng của đám thiếu niên ngày đó khi có căn cứ riêng vẫn khắc sâu trong trí nhớ của Giang Thiệu Vũ, đây là nơi giấc mơ của họ bắt đầu cất cánh.

Hai người cùng đi thang máy lên tầng 7, ở quầy lễ tân họ nhìn thấy một tấm biển quen thuộc – Công ty truyền thông văn hóa ACE.

Giang Thiệu Vũ ngẩn ra, quay đầu nhìn Bùi Phong: “Chuyện này là sao?”

Bùi Phong khẽ nói: “Một món quà tặng mọi người.”

Vừa dứt lời, liền có vài gương mặt quen thuộc bước ra từ trong phòng. Du Minh Tương, Lão Lâm, Chu Chu, Diệp Tử và Thư Thần, đều là những người đồng đội cũ của ACE.

Lão Lâm xúc động nói: “Tiểu Bùi đúng là có đầu óc, cái logo ACE này trông y hệt như hồi đó luôn!”

Diệp Khinh Danh tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai Bùi Phong: “Ngày xưa tụi này thương em đâu có uổng công.”

Chu Dật Nhiên mỉm cười nói: “Coi như hiện thực hóa giấc mơ tái ngộ ACE của mọi người rồi, tụi anh ai cũng có góp vốn, trở thành cổ đông của ACE.”

Du Minh Tương nói: “Giờ chị cũng đã rút khỏi đội tuyển quốc gia rồi, là Tiểu Bùi… à không, là Bùi Tổng chỉ định làm quản lý của ACE. Chị sẽ cố gắng làm thật tốt!”

Thư Thần vốn luôn sợ giao tiếp xã hội, chen chúc trong đám đông cũng chẳng biết nên nói gì, nhưng dáng vẻ vui mừng đến đỏ hoe cả vành mắt của anh, vẫn khiến Giang Thiệu Vũ lập tức nhớ lại những ngày xưa ấy.

Toàn bộ thành viên của ACE đều có mặt, thật sự hiếm có.

Mặc dù họ đã từng cùng nhau ra sân tại giải vô địch thế giới, nhưng khi đó lại không dùng danh nghĩa “ACE”, mà là đại diện cho đội tuyển quốc gia. Huống hồ, Giang Thiệu Vũ với tư cách là huấn luyện viên khi đó, cũng không thể lên sân thi đấu cùng họ.

Cho đến giờ phút này, khi công ty mang tên “ACE” chính thức được thành lập, Bùi Phong thậm chí đã đăng ký bản quyền thương hiệu “ACE”, bọn họ mới thật sự tụ hội lại lần nữa với danh nghĩa đó.

Giang Thiệu Vũ hỏi: “Đây chính là bất ngờ mà em dành cho anh sao?”

Ánh mắt Bùi Phong vừa dịu dàng vừa nghiêm túc: “Năm đó sau khi anh giải nghệ, em không giữ được ACE, cuối cùng khiến đội tan rã, đó là điều em nuối tiếc nhất trong lòng. Hôm nay đúng là ngày kỷ niệm 10 năm thành lập ACE, chúng ta tụ họp lại, thành lập công ty mang tên ‘ACE’, coi như là bắt đầu lại từ đầu.”

“Lần này, ACE sẽ không bao giờ tan rã nữa.”

Nghe những lời này, trong lòng Giang Thiệu Vũ như có một dòng nước ấm chảy qua. Năm xưa anh buộc phải giải nghệ, việc ACE giải tán cũng là một nỗi tiếc nuối trong lòng anh.

Từ hắc mã ở giải hạng dưới, đến quán quân của giải chuyên nghiệp, rồi sau đó sang Mỹ sống một mình 5 năm sau khi giải nghệ, trở về nước làm huấn luyện viên 3 năm, kết hôn và có con với Bùi Phong…

Chớp mắt một cái, đã mười năm trôi qua.

Giang Thiệu Vũ nhìn đồ đệ cũng là người yêu đang đứng trước mặt mình, ánh mắt không khỏi trở nên dịu dàng: “Tiểu Bùi, cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho mọi người.”

Sau khi mình rời đi, Bùi Phong khi đó còn trẻ đã một mình gánh vác trách nhiệm của ACE, cho đến khi đội tan rã, rồi chuyển sang làm streamer. Những năm đó, Tiểu Bùi cũng đã trải qua không ít vất vả.

Đáng quý hơn là, cậu chưa bao giờ quên mất ý định ban đầu.

Cho dù hiện tại đã trở thành ông chủ, có giá trị tài sản không nhỏ, cậu vẫn luôn ghi nhớ những người đồng đội cũ của ACE.

Là tuyển thủ trẻ tài năng nhất của ACE, Bùi Phong luôn khắc ghi trong lòng rằng thành tựu hôm nay của mình, không thể tách rời khỏi sự giúp đỡ của mọi người.

Bùi Phong nắm lấy tay sư phụ, nói: “Khách sáo gì chứ? Đây là điều em nên làm. À mà, sư phụ không thắc mắc tại sao em lại thành lập công ty ACE mà không phải là đội tuyển ACE sao?”

Khóe môi Giang Thiệu Vũ khẽ cong: “Bởi vì, trong lòng mỗi chúng ta, ACE là duy nhất.”

Bùi Phong mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy. ACE chỉ có một.”

Nếu thành lập lại đội tuyển ACE, tuyển thêm thế hệ tuyển thủ mới để tham chiến ở giải đấu chuyên nghiệp, chưa chắc người hâm mộ đã chấp nhận một ACE mới.

Huống chi, nếu những tuyển thủ mới không giành được chức vô địch trong nước, thì truyền thuyết về ACE sẽ không còn là truyền thuyết nữa, mà có khi sẽ trở thành trò cười trong miệng của anti-fan.

Thay vì vậy, chi bằng để truyền thuyết của đội tuyển ACE mãi mãi được khắc ghi trong lịch sử.

Còn công ty ACE vừa được tái lập là sự đầu tư của tất cả mọi người. Vừa để tưởng nhớ tình cảm giữa họ, cũng là một khởi đầu mới cho chính mỗi người. Ai cũng nắm giữ cổ phần công ty, chỉ là việc vận hành do người có đầu óc kinh doanh Bùi Phong và người khéo ăn nói chị Du đảm nhiệm.

Những người còn lại thì chỉ cần ngồi chờ chia cổ tức.

Dù sao thì những người như Lão Lâm, Diệp Tử vốn cũng chẳng có đầu óc làm ăn.

Tiểu Bùi luôn chu đáo và quan tâm đến từng chi tiết như vậy, Giang Thiệu Vũ nhìn Alpha của mình, lại càng cảm thấy cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nhiều năm trôi qua, cậu thiếu niên ngày nào giờ đã trở thành một người đàn ông chín chắn, biết gánh vác trách nhiệm.

Tiếng ho khẽ vang lên bên cạnh cắt ngang ánh mắt giao nhau giữa hai người.

Lão Lâm không nhịn được mà càu nhàu: “Hai người đừng có ân ái trước mặt bọn này nữa được không? Tụi tôi là không khí chắc?”

Diệp Tử nói: “Thật muốn lôi dao găm của tôi ra, chơi vài ván hành Tiểu Bùi thêm lần nữa!”

Chu Chu tiếp lời: “Đồng ý! Tối nay tụi mình mở team, tiếp tục hành Tiểu Bùi đi?”

Bùi Phong dở khóc dở cười: “Các người coi việc ‘luân phiên hành Fred’ là nhiệm vụ hằng ngày đấy à?”

Diệp Khinh Danh xoa cằm, giả vờ suy nghĩ nghiêm túc trong chốc lát, rồi nhoẻn miệng cười: “Anh thấy đề xuất này rất hay đó. Sau này nhiệm vụ thường ngày của chúng ta chính là [Chiến dịch đặc biệt hội đồng Fred], mọi người thấy sao?”

Lời đề xuất này lập tức nhận được sự tán thành nhiệt liệt của cả nhóm.

Bùi Phong vội vàng cắt ngang: “Khụ khụ, hôm nay là ngày vui kỷ niệm 10 năm thành lập ACE, đánh đánh giết giết thì không hay đâu nhỉ? Để em mời mọi người đi ăn nhé!”

Một nhóm người rôm rả kéo nhau tới một nhà hàng gần đó, chọn một phòng riêng, Bùi Phong gọi nhân viên phục vụ lên món.

Nhân lúc chờ đồ ăn được mang lên, Thư Thần vào nhà vệ sinh. Mặt anh tái nhợt, phải vịn vào bồn rửa mới nôn khan một hồi lâu, sau đó mới xúc miệng bằng nước lạnh.

Mở điện thoại ra, thấy hàng loạt tin nhắn WeChat bật lên:

“Anh Thần, anh đang ở đâu? Gặp được HLV Giang bọn họ chưa?”

“Mấy giờ thì xong vậy? Em tới đón anh!”

“Sao ACE tụ họp mà không cho em đi cùng chứ? Rõ ràng em cũng là người nhà mà!”

“Anh đi một mình em thật sự rất lo, anh còn đang mang thai nữa đó, mau gửi địa chỉ cho em, em tới tìm anh!”

Thư Thần hít sâu một hơi, nhắn lại: “Đừng lo, anh không sao đâu. Hôm nay là buổi họp mặt của các đồng đội cũ ACE, anh vẫn chưa nói với họ chuyện của chúng ta, mang em theo thì không tiện lắm. Ăn trưa xong anh sẽ bắt taxi về.”

“Không được! Bắt taxi không an toàn, lỡ gặp tài xế không đáng tin thì sao?”

“Mau gửi địa chỉ, em đến đón anh.”

Thư Thần bất đắc dĩ day trán, cuối cùng vẫn gửi định vị cho người kia: “Vậy thì 1 tiếng nữa đến đón anh nhé.”

Khi quay lại nhà hàng, các món ăn đã được mang lên bàn.

Giang Thiệu Vũ thấy sắc mặt anh tái nhợt, lo lắng hỏi: “Thần Thần, em sao vậy? Trông mặt em không ổn chút nào.”

Thư Thần vội nói: “Không, không sao đâu.”

Đúng lúc đó, một đĩa thịt kho tàu được chuyển tới trước mặt anh. Vừa nhìn thấy món ăn dầu mỡ này, Thư Thần liền không kìm được, lại bắt đầu nôn khan.

Cả đám người đồng loạt quay sang nhìn anh.

Lão Lâm gãi đầu khó hiểu: “Thần Thần trước đây rất thích ăn thịt kho tàu mà? Đĩa đó anh cố ý xoay sang cho em đấy.”

Sắc mặt Thư Thần trắng bệch, lập tức quay người chạy vào nhà vệ sinh.

Beta rất khó mang thai, vậy mà Hoa Nhiên lại tràn đầy tinh lực, ngày nào cũng quấn lấy anh đòi thân mật, kết quả là Thư Thần có thai.

Phản ứng thai nghén của anh rất nặng, khiến Hoa Nhiên xót xa vô cùng. Mỗi ngày đều về sớm nấu cho anh những món thanh đạm và đầy đủ dinh dưỡng.

Nhưng các đồng đội ACE lại không hề biết anh đang mang thai.

Thư Thần trước đây rất thích món thịt kho tàu, vậy mà hôm nay vừa ngửi thấy đã nôn không ngừng? Là do dạ dày không khỏe sao?

Mọi người nhìn nhau, nhất thời không ai nói nên lời.

Giang Thiệu Vũ cau mày, đứng dậy đi đến cửa nhà vệ sinh, gõ nhẹ: “Thần Thần, em ổn không?”

Một lúc sau, Thư Thần mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt vẫn rất tệ.

Anh cụp mắt xuống, áy náy nói: “Xin lỗi anh Vũ, làm mọi người mất vui rồi… Mọi người cứ ăn đi, đừng bận tâm đến em.”

Bùi Phong đi tới nói: “Anh Thần, có cần đưa anh đến bệnh viện không?”

Thư Thần vội vã xua tay: “Không cần đâu…”

Lão Lâm nói: “Anh thấy em nôn dữ lắm đấy! Đừng để thành viêm loét dạ dày hay xuất huyết dạ dày gì đó, vẫn nên đến bệnh viện khám đi.”

Lão Lâm làm việc nhanh gọn, đã bắt đầu lấy áo khoác và chìa khóa xe, còn chị Du thì mở bản đồ tìm vị trí bệnh viện gần nhất.

Giang Thiệu Vũ lại cảm thấy có gì đó không ổn, anh nhìn chăm chú vào mắt Thư Thần, hạ giọng hỏi: “Thần Thần, rốt cuộc là có chuyện gì? Nói thật.”

Thư Thần thấy không thể giấu được, đành đỏ mặt, lí nhí nói: “Em, em mang thai rồi.”

Mọi người: “???”

Ban đầu ai cũng tưởng mình nghe nhầm, ai nấy đều lộ vẻ hoang mang.

Cho đến khi Giang Thiệu Vũ sa sầm nét mặt, lạnh lùng hỏi: “Có thai? Em ở với ai mà lại để mang thai trước hôn nhân?”

Thư Thần vội lắc đầu, mặt đỏ bừng, cố gắng giải thích: “Em, em không phải chưa cưới. Bọn em đã đã đăng ký kết hôn rồi!”

Mọi người: “……”

Vãi! Không những mang thai mà còn đã đăng ký kết hôn luôn rồi á?!

Là thằng khốn nào dám cướp mất Thần Thần ngoan ngoãn, dễ thương và hay thẹn thùng của bọn họ vậy?!

Bùi Phong cuối cùng cũng cảm nhận được sự giận dữ khi “cải trắng nhà mình bị heo gặm mất rồi”, cậu đi tới bên cạnh Giang Thiệu Vũ, nhìn gương mặt lạnh băng của sư phụ, hạ giọng hỏi: “Anh Thần, là ai?”

Giọng nói ấy phảng phất sát khí.

Thư Thần còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người, người đó nhuộm tóc tím, mặc áo phao màu vàng chói, phối màu cực kỳ bắt mắt.

Vừa thấy mọi người, Hoa Nhiên lập tức nở nụ cười rạng rỡ, rất nịnh nọt chào hỏi: “Chào mọi người! Hê hê, huấn luyện viên Giang, anh Phong, anh Lâm, anh Diệp, chị Du, anh Chu, lâu rồi không gặp nha! Hôm nay mọi người tụ họp đúng không?”

Lão Lâm nghi hoặc hỏi: “Hoa Hoa, sao cậu lại ở đây?”

Hoa Nhiên gãi đầu, nhìn về phía Thư Thần: “Anh Thần, em lo cho anh quá nên đến sớm.”

Thư Thần đỏ mặt, nói với Giang Thiệu Vũ: “Chính là, chính là Hoa Nhiên, bọn em…bọn em đã kết hôn rồi.”

Mọi người: “……”

Mắt ai nấy suýt thì rớt ra ngoài.

Lão Lâm lập tức lao tới: “Vãi chưởng! Hai người ở bên nhau từ khi nào, sao tôi không biết gì cả?”

Diệp Khinh Danh cười như không cười, nhìn chằm chằm vào Hoa Nhiên: “Lén lút dụ dỗ Thần Thần của bọn này không nói, lại còn đăng ký kết hôn, còn khiến người ta mang thai… Hoa Nhiên, cậu giỏi thật đấy.”

Chu Dật Nhiên nói: “Đây mới đúng là bất ngờ lớn nhất của buổi họp mặt 10 năm nhỉ? Không đúng, là kinh hãi mới đúng!”

Hoa Nhiên đã dám đến buổi tụ họp hôm nay thì dĩ nhiên đã chuẩn bị tinh thần bị “nhà mẹ đẻ” của Thư Thần chất vấn.

Hôm nay cậu ta thể hiện thái độ vô cùng chân thành, ngay tại chỗ móc ra một bản kiểm điểm dài 1000 chữ đưa cho Giang Thiệu Vũ: “Huấn luyện viên Giang, bản kiểm điểm em đã viết sẵn rồi, về chuyện giấu mọi người dẫn anh Thần đi, em thực sự rất ăn năn, nhưng… em không hối hận, vì em thật lòng yêu anh ấy!”

“Sau khi giải nghệ, bọn em đã đi đăng ký kết hôn, em muốn cho anh Thần cảm giác an toàn… Em thật sự nghiêm túc với anh ấy, thật đấy!”

“Hy vọng mọi người có thể hiểu cho bọn em, em sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho anh Thần!”

Nói xong, cậu ta cúi đầu 90 độ thật sâu trước mặt mọi người.

Mặt mày Giang Thiệu Vũ rất khó coi, kéo Thư Thần vào góc, hạ giọng nói: “Em nói thật đi, em thật sự muốn chọn cậu ta sao?”

Thư Thần khẽ gật đầu: “Vâng. Anh Vũ, anh… anh cũng biết em không giỏi ăn nói, tính cách lại trầm. Hoa Nhiên thì hoàn toàn trái ngược với em. Ở bên cậu ấy… thật ra em rất vui… Tuy cậu ấy nhỏ tuổi hơn, lại thích mấy thứ màu mè sặc sỡ, nhìn có vẻ hơi khoa trương, nhưng cậu ấy… cậu ấy thật sự là một người rất chân thành, đối xử với em cũng đặc biệt tốt…”

Giang Thiệu Vũ khẽ day thái dương. Thần Thần cứ như bị tẩy não, không ngừng nói tốt cho Hoa Nhiên. Cuối cùng thì anh cũng hiểu cảm giác thù địch của anh cả ngày xưa dành cho Bùi Phong là thế nào, bởi giờ đây anh nhìn Hoa Nhiên thế nào cũng thấy chướng mắt!

Anh lo Thần Thần ngây thơ sẽ bị Alpha này lừa gạt. Dù sao thì giữa Alpha và Beta cũng không có dấu ấn trọn đời, Hoa Nhiên có thể nói chia tay bất cứ lúc nào. Chỉ cần nghĩ đến cảnh Thần Thần bị bỏ rơi rồi đau khổ, Giang Thiệu Vũ đã thấy huyết áp mình tăng vọt.

Thư Thần là trẻ mồ côi, ACE chính là gia đình của cậu.  Bây giờ, Thư Thần đã đăng ký kết hôn, còn mang thai, chơi bài tiền trảm hậu tấu thế này, cả nhóm dù muốn phản đối cũng không làm gì được.

Giang Thiệu Vũ bước đến trước mặt Hoa Nhiên, lạnh lùng nhìn cậu ta, nói: “Đã đăng ký kết hôn, còn có con rồi, chúng tôi cũng không tiện khuyên hai người ly hôn. Nhưng, chúng tôi đều là người nhà của Thư Thần. Sau này nếu cậu dám đối xử tệ với em ấy, thì chúng tôi sẽ lần lượt thay nhau xử lý cậu, nghe rõ chưa?”

Hoa Nhiên vội vàng cam đoan: “Nghe rõ rồi! Em hiểu mà, em nhất định sẽ chăm sóc anh Thần thật tốt!”

Lão Lâm lạnh giọng: “Chăm sóc cái đầu cậu! Với tính cách dịu dàng của Thần Thần, chắc chắn là em ấy đang chăm sóc cậu thì có!”

Hoa Nhiên cười cười ngượng ngùng: “Anh Thần đúng là chăm sóc em thật… Thì cứ coi như em là đồ ngốc có số hưởng đi? Hê hê, cưới được một người dịu dàng như anh Thần, em thấy mình siêu may mắn!”

Câu nói này đúng là lập tức kéo hết thù hận về phía mình.

Bùi Phong mỉm cười, vỗ vai Hoa Nhiên, nói: “Chọn đi, đánh đôi hay đánh hội đồng?”

Hoa Nhiên dè dặt hỏi: “Đánh đôi?”

Bùi Phong đáp: “Được thôi, vậy theo truyền thống của ACE, mỗi ngày vài trận 1v5 nhé.”

Hoa Nhiên sắp khóc đến nơi rồi.

Từ hôm nay trở đi, tất cả hận thù của ACE chính thức chuyển hết sang người cậu. Bùi Phong cuối cùng cũng có thể gia nhập đội “đánh hội đồng người khác”.

Lúc nãy, Lão Lâm và Diệp Tử còn đang bàn có nên biến “đánh hội đồng Fred” thành nhiệm vụ hằng ngày của cả nhóm không, giờ thì tốt rồi, Hoa Nhiên tự dâng mình tới cửa.

Nhiệm vụ hằng ngày sau này chính là “đánh hội đồng Hoa Nhiên” — mà Giang Thiệu Vũ còn đích thân tham gia!

Sau bữa trưa, vì sức khỏe Thư Thần không tốt, nên Hoa Nhiên đưa anh về khách sạn nghỉ ngơi. Tối hôm đó, Hoa Nhiên ngoan ngoãn lên mạng, đúng như dự đoán, các thành viên ACE đã chờ sẵn, mắt đầy sát khí.

Giang Thiệu Vũ là chủ phòng, đích thân mời Hoa Nhiên vào sân tập bắn súng.

Hoa Nhiên thấy tình hình không ổn, chỉ thấy sống lưng lạnh toát, gượng gạo hỏi: “Ờm, đánh bao nhiêu trận thì đủ vậy ạ?”

Mọi người: “Đánh đến khi tụi này hài lòng thì thôi.”

Hoa Nhiên: “……”

Nghe nói đêm hôm đó Hoa Nhiên đã trải qua một trận “solo” địa ngục thê thảm chưa từng có. Dù có cầm bom khói hiệu ứng hoa anh đào chạy khắp nơi tìm đường sống, cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của toàn bộ ACE.

Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong bắn phát nào trúng đầu phát đó, Lão Lâm thì càn quét như thú hoang, Diệp Tử âm thầm ám sát, Chu Chu bắn chuẩn như bắn tỉa, còn chị Du thì đứng khán đài cổ vũ, đồng thời tính điểm.

Cuối cùng, Hoa Nhiên chết 50 lần, kết thúc “nhiệm vụ thường nhật của ACE” hôm đó.

Lão Lâm: “Giết mệt rồi, mai đánh tiếp!”

Diệp Tử: “Đánh đến khi Thần Thần sinh xong con thì thôi.”

Hoa Nhiên: “……”

Mấy người định hành tôi đến mức phải gỡ game à!

Giang Thiệu Vũ gõ chữ trên kênh chat công khai: “Phải đối xử tốt với Thần Thần. Những năm qua của em ấy không dễ dàng gì, hiếm khi mới chịu mở lòng với cậu, đừng phụ lòng tin của cậu ấy.”

Hoa Nhiên nói: “Mọi người yên tâm, em nhất định sẽ trân trọng anh ấy!”

Nhưng mọi người lại không mấy yên tâm với lời hứa của Hoa Nhiên. Dù sao thì sau khi giải nghệ, cậu ta tiếp tục học đại học, mà giờ còn chưa tốt nghiệp đã sắp làm ba?

Thế nhưng, Hoa Nhiên đã chứng minh bằng hành động thực tế rằng cậu là một Alpha đáng tin cậy.

Mỗi ngày tan học là cậu vội vã chạy về nhà, chăm sóc Thư Thần một cách cẩn thận và chu đáo. Thư Thần vốn gầy yếu, nhờ được chăm sóc kỹ trong thời kỳ mang thai mà tăng cân lên khá nhiều. Con gái của họ ra đời trắng trẻo mũm mĩm, đặc biệt đáng yêu.

Hoa Nhiên đặt tên cho con là “Hoa Niệm Thần”

Cư dân mạng: “……”

Các người có thể sáng tạo hơn một chút được không?

Con của Bùi Phong và Giang Thiệu Vũ, một đứa thì đặt tên là Bùi Niệm Vũ, một đứa thì đặt là Giang Niệm Phong.

Hoa Nhiên thì dùng luôn cái kiểu đặt tên “khoe tình yêu” này mà đặt là Hoa Niệm Thần.

Trong group chat của ACE.

Lão Lâm than thở: “Sau này nếu tôi có con, cũng đặt là Lâm Niệm ×.”

Diệp Khinh Danh: “Con tôi sẽ là Diệp Niệm ×?”

Chu Dật Nhiên: “Thế thì con tôi sẽ là Chu Niệm ×?”

Du Minh Tương cười không nổi mà khóc cũng chẳng xong: “Vậy thì sau này lũ trẻ thế hệ hai của ACE, chỉ cần nhìn tên là biết họ hàng?”

Tương lai của những đứa trẻ ấy sẽ ra sao, không ai biết.

Nghe nói cậu bé Trì Nhất Tâm ở nhà bên thừa hưởng được thiên phú chơi game từ hai người ba, từ nhỏ đã chơi game rất giỏi.

Con của Phương Phương và Viên Viên cũng sắp chào đời.

Nghe nói Phương Chính Thanh theo chủ nghĩa Phật hệ đến giờ vẫn chưa nghĩ ra tên cho con, chọn sẵn vài chữ, định để con tự bốc thăm sau khi ra đời.

Có thể, những “thế hệ thứ hai của thể thao điện tử” này sẽ không muốn nối nghiệp ba mẹ làm tuyển thủ. Hoặc cũng có thể, đến khi các bé lớn lên, những game như Thần Chiến hay Thần Súng đã ngừng hoạt động, biến mất hoàn toàn. Thời đại của bọn trẻ, chắc chắn cũng sẽ có những điều rực rỡ thuộc về riêng chúng.

Bùi Phong nhìn con trai đang lăn qua lăn lại trong cũi, bên cạnh là con gái ngoan ngoãn đang m*t tay. Cậu khẽ mỉm cười, vòng tay ôm vai Giang Thiệu Vũ, thấp giọng nói: “Thời gian trôi nhanh thật. Chớp mắt cái, chúng ta đã làm ba rồi.”

Từ khi xuất phát ở căn cứ ACE, bước lên con đường eSports, rồi đến hiện tại kết hôn, sinh con… Đã mười năm. Câu chuyện của họ tạm khép lại, nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục. Không còn những trận đấu kịch liệt hay những màn đối kháng căng thẳng, cuộc sống trở nên yên bình hơn, nhưng cũng ổn định hơn.

Từ nay về sau, họ sẽ có nhiều thời gian hơn để ở bên nhau, đồng hành, gìn giữ. Cùng nhau nuôi dạy con cái, cùng nhau chậm rãi già đi. Tâm đầu ý hợp, đầu bạc răng long – đó chính là sự lãng mạn của những tuyển thủ eSports.

-HẾT SẠCH RỒI NHÉ-

Tác giả có đôi lời:

Ngoại truyện phúc lợi đã hoàn thành, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình!

Câu chuyện của những người này tạm thời kết thúc, họ đang sống rất hạnh phúc ở một thế giới song song!

Chan: 2h56p sáng ngày 15/06/2025. Huấn luyện viên kim bài chính thức khép lại tại đây. Cảm ơn mọi người đã ở đây với Chan đến tận chương cuối cùng này.

Vẫn còn vài chương ngoại truyện kết hợp ngoại truyện. Mọi người nếu có hứng thú có thể qua đó đọc nhé! ^^ Love U

Bình Luận (0)
Comment