Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 43

Chương 043

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Theo quy tắc của các trận đấu thể thao điện tử, bên chiến thắng cần bắt tay với bên thua để thể hiện tinh thần “hữu nghị là trên hết, thi đấu là thứ yếu”.

Sau khi cúi chào khán giả, Bùi Phong đi vào phòng cách âm tìm Lâm Hải.

Lâm Hải ngồi đờ ra trước máy tính, ánh mắt chăm chăm nhìn vào tỉ số 4:0 rõ ràng trên màn hình. Cậu ta đã hoàn toàn mất kiểm soát biểu cảm, môi trắng bệch như giấy, ngũ quan như sắp nhăn lại thành một chiếc bánh bao.

Bùi Phong bước tới, vỗ nhẹ vai cậu ta, mỉm cười đưa tay ra: “Anh Hải, đánh xong rồi. Không đi à?”

Lâm Hải: “……”

Bị tiếng của Bùi Phong gọi tỉnh lại, sắc mặt của Lâm Hải lúc xanh lúc trắng, dường như không biết nên thể hiện biểu cảm gì. Do dự hai giây, cậu ta cuối cùng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi, bắt tay đối phương, nói: “Chúc mừng nhé.”

Bùi Phong mỉm cười: “Cảm ơn.”

Lúc này, trong phòng livestream, cư dân mạng đồng loạt bắt đầu chế giễu —

[0:4 Hải ca, yếu quá rồi đó!]

[Tham gia Tân Tinh Cup để khoe trình gà với cả nước à?]

[Vậy đó hả? Còn muốn dẫm lên Fred để leo lên?]

[Hải ca gì chứ, đổi tên thành Hải đệ đi!]

[Hải đệ, lần sau còn nói mình là streamer kỹ năng số một thì tôi sẽ report luôn~]

Ngay cả fan ruột của Hải ca lúc này cũng không tìm được lý do để biện hộ, cau mày tắt livestream, tránh nhìn thấy những dòng bình luận đau lòng đó.

Tỉ số 0-4, thật sự không có cách nào rửa nổi!

Rất nhiều người qua đường bị lối chơi thay đổi vị trí liên tục trong bốn hiệp của Fred hấp dẫn, đã đổ xô đến kênh của Fred trên Tiểu Hùng để theo dõi.

Chưa kể đến những fan cũ của đội ACE, họ ào ào quay lại kênh livestream của Fred.

“Cảm ơn Tiểu Bùi đã cho tôi quay lại ký ức năm xưa, trận này khiến tôi khóc luôn!”

“ACE là khởi đầu của tất cả chúng tôi! Các cậu vẫn còn ở đây, thật tuyệt!”

“Wing Thần, Lão Lâm, Diệp Tử, Chu Chu, Tiểu Thần, và Fred – học viên huấn luyện trẻ mạnh nhất, các cậu là tuyệt nhất!”

“Người chơi quay lại đây, tôi đã tải lại ‘Thần Súng’, từ giờ tôi sẽ xem mọi trận đấu của Fred!”

Năm đó, đội ACE đã từ giải hạng hai leo lên giải chuyên nghiệp A League, vượt mọi chông gai, cuối cùng giành chức quán quân và đạt đỉnh cao về độ nổi tiếng, chỉ riêng lượng follow tài khoản chính thức cũng đã hàng chục triệu.

Đáng tiếc, đội này chỉ như đoá phù dung sớm nở tối tàn, giải tán ngay sau khi quán quân.

Một số fan vì quá đau lòng mà rút khỏi giới eSports, không theo dõi nữa, một số khác thì chuyển sang cổ vũ cho các đội khác…

Nhưng dù thế nào đi nữa, với những người ấy, ACE luôn là khởi đầu không thể thay thế.

Giờ đây, Bùi Phong mang theo phong cách thi đấu của mấy người ACE trở lại sân đấu, các fan cũ của ACE cũng ùn ùn quay lại xem livestream.

Họ lại tìm lại cảm xúc xúc động và máu lửa như xưa khi xem trận đấu!

Chỉ trong 10 phút sau trận đấu, các clip cắt ghép lan truyền khắp nơi, thậm chí còn trước cả khi bản ghi hình chính thức được đăng tải. Nhiều đoạn highlight được cư dân mạng tự quay lại khi xem livestream đã bắt đầu tràn ngập trên mạng.

#Fred bốn hiệp chơi bốn nghề#

 #Fred đánh bại Hải ca 4:0 tại Tân TinhTinh#

 #Tinh thần ACE trở lại#

Trang chủ mạng xã hội toàn là hot search liên quan đến trận đấu này, còn nổi hơn cả trận chung kết giải chuyên nghiệp A League năm ngoái.

Cư dân mạng trong giới livestream đều ngỡ ngàng, họ chỉ biết Fred chơi bắn tỉa giỏi, không ngờ vị trí nào cậu ta cũng bá đạo như vậy? Không dùng bắn tỉa sở trường mà vẫn đập Hải ca 4:0?!

Lượng theo dõi của Bùi Phong trên Tiểu Hùng tăng vọt, còn lượng follow kênh của Hải ca thì tụt dốc không phanh.

Hải ca giờ đây có biệt danh mới trên mạng: Hải đệ.

0:4, không có chút sức phản kháng nào Hải đệ.

Ông chủ của Tinh Võng, Trương Duệ Minh, thấy cảnh này thì mặt đen như đáy nồi, nghiến răng thập giọng mắng: “Cái thằng Lâm Hải này, đúng là bùn nhão không trét nổi tường! Đưa cho nó bao nhiêu tài nguyên, có ích gì? Đánh với Bùi Phong mà không thắng nổi lấy một hiệp?!”

HLV Trình Phi Phàm gãi đầu ngượng ngùng, nhất thời không biết nói gì. Với con mắt chuyên môn của mình, anh ta thấy hôm nay Bùi Phong thi đấu như biểu diễn, tức là trong mắt Bùi Phong, Lâm Hải quá yếu, chẳng cần dùng sở trường, chỉ cần bốn kiểu đánh khác nhau cũng có thể dễ dàng thắng.

Là quá mạnh nên ngông rồi còn gì?!

Đừng nói Lâm Hải, đến tuyển thủ chủ lực của chiến đội FAD mà solo với Bùi Phong cũng chưa chắc thắng nổi.

Trình Phi Phàm đang nghĩ ngợi thì cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng quét tới từ phía bên. Quay đầu lại, liền đối mặt với ánh mắt của Giang Thiệu Vũ.

Đôi mắt kia sáng như sao lạnh, tựa như một lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim người ta.

Rõ ràng chẳng có biểu cảm gì, chỉ là liếc nhìn một cái đơn giản, vậy mà Trình Phi Phàm lại thấy sống lưng lạnh toát, thậm chí còn có cảm giác “mọi thứ đều bị người ta nhìn thấu”, vội cúi đầu tránh né ánh nhìn ấy.

Giang Thiệu Vũ chưa từng gặp anh ta, sao có thể biết anh ta là HLV của FAD? Hơn nữa anh ta còn đeo khẩu trang! Không thể bị nhận ra!

HLV Trình tự trấn an mình như vậy. Thấy Trương tổng quay người rời đi với vẻ mặt lạnh lùng thì vội vàng đứng dậy đi theo.

Ở khu ghế khách mời bên cạnh, Giang Thiệu Vũ tựa vào lưng ghế, nhẹ giọng hỏi: “Người đi cùng ông chủ Tinh Võng kia trông quen quen, có tra được là ai không?”

Tần Bác lập tức đối chiếu dữ liệu từ các CLB lớn, nhanh chóng đưa ra kết quả: “HLV trưởng của chiến đội FAD, Trình Phi Phàm. Chiều cao, vóc dáng, ngũ quan đều rất giống.”

Dù anh ta đeo khẩu trang, nhưng với kỹ sư Tần suốt ngày lục lọi dữ liệu, thì khẩu trang chẳng che được gì.

Thân hình mập mạp thế kia, giới eSports mấy người có dáng đó chứ?

Giang Thiệu Vũ khẽ nhíu mày: “HLV FAD? Các đội lớn đều đang tập huấn, anh ta rảnh rỗi tới mức chạy đến Tân Tinh Cup à?”

Bên cạnh, Du Minh Tươngđã điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nói: “Chắc là ông chủ Tinh Võng mời đến để đối phó Tiểu Bùi. Đội FAD cũng ký hợp đồng livestream với Tinh Võng, HLV Trình quen thân với ông chủ đó. Sau khi Tiểu Bùi rời đi, Tinh Võng muốn nhanh chóng lăng xê một streamer mới l*n đ*nh. Nếu có thể đánh bại Tiểu Bùi ở Tân Tinh Cup, địa vị của Lâm Hải sẽ được củng cố trong giới.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ồ. Nên họ mời hẳn một HLV chuyên nghiệp, huấn luyện riêng cho Lâm Hải, muốn dùng chiến thuật nhắm vào Tiểu Bùi để thắng?”

Có vẻ như HLV Trình đã âm thầm bàn với Lâm Hải một đống chiến thuật nhắm vào tay bắn tỉa Bùi Phong, bản đồ sân nhà cũng toàn là bản đồ cận chiến khó phát huy cho tay bắn tỉa.

Kết quả, Bùi Phong chẳng thèm dùng bắn tỉa. Cả hai phí công vô ích.

Giang Thiệu Vũ thấy buồn cười trong lòng.

Thật ra dù các người có nhắm bao nhiêu cũng vô ích. Muốn thắng đệ tử của tôi? Trừ phi cắt dây mạng để Fred rớt mạng.

Bùi Phong rời sân khấu chính giữa những tràng pháo tay nồng nhiệt.

Sau khi về hậu trường, cậu vào phòng nghỉ, nhận điện thoại từ người đại diện, ngồi xuống nhắn tin cho sư phụ: “Sư phụ, nãy em đánh ổn không?”

Cứ tưởng Giang Thiệu Vũ sẽ lại lạnh lùng đáp “cũng được”.

Kết quả, sư phụ trả lời: “Tốt lắm.”

Bùi Phong vui mừng rạng rỡ: “Cảm ơn sư phụ khen ngợi~~”

Giang Thiệu Vũ thấy dấu ngã quen thuộc kia, khóe môi cũng khẽ cong lên.

Tiểu Bùi dù hung dữ thế nào trước người ngoài, trước mặt sư phụ thì như một chú chó lớn ngoắc đuôi đòi khen vậy.

Cậu thật sự rất để tâm đến đánh giá của sư phụ.

Giang Thiệu Vũ thấy lòng mình mềm đi đôi chút, lại bổ sung một câu: “Không hổ là học viên trẻ của ACE, không uổng công anh dạy dỗ.”

Bùi Phong đọc được tin nhắn này còn vui hơn trúng số độc đắc.

Miệng sư phụ xưa nay luôn lạnh lùng, phần lớn thời gian chỉ biết mắng người, số ít thì vô cảm, nghe anh ấy khen thật sự khó như lên trời vậy.

Hôm nay, không chỉ khen “tốt lắm”, mà còn nói “không uổng công dạy dỗ”, chứng tỏ sư phụ cực kỳ hài lòng với lối chơi của cậu?

Bùi Phong vui vẻ cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn.

Trận 16 vào 8 vẫn đang tiếp tục.

Hai trận tiếp theo là các tuyển thủ vô danh thi đấu, đánh không đặc sắc bằng Bùi Phong, cũng chẳng có điểm sáng gì. Nếu trong game thì họ tính là cao thủ dân gian, nhưng nếu nói đánh chuyên nghiệp thì vẫn thiếu thiên phú và linh khí.

Giang Thiệu Vũ vừa xem vừa ghi chép vào sổ tay.

Đúng lúc đó, MC bước lên sân khấu: “Trận tiếp theo, hệ thống đã ghép xong: Thế Sự Vô Thường vs A Phong! Mời hai tuyển thủ lên sân khấu.”

Giang Thiệu Vũ mở danh sách tư liệu trong máy tính bảng, hứng thú nói: “Thế Sự Vô Thường, chính là người 32 tuổi kia… Thường Vinh Hiên?”

Tần Bác đáp: “Đúng vậy, HLV Giang. Tôi đã kiểm tra, thông tin căn cước không sai. Lúc tuyển thủ vào sân hôm nay, nhân viên cũng đã xác nhận, anh ta thực sự đã 32 tuổi.”

Giang Thiệu Vũ nhìn người đàn ông đang bước lên sân khấu, hơi bất ngờ: “Trông còn khá trẻ.”

Du Minh Tương nói: “Nhìn như chỉ khoảng hai mấy, giống sinh viên mới tốt nghiệp ấy. Mà anh ta làm nghề gì?”

Tần Bác đáp: “Theo thông tin đăng ký là chủ quán net.”

Giang Thiệu Vũ thầm nghi hoặc, tuổi này rồi mà còn thi Tân Tinh Cup, là vì giải thưởng? Hay vì đam mê?

Chẳng lẽ còn muốn vào đội huấn luyện quốc gia?

Đỉnh cao của tuyển thủ eSports thường nằm trong khoảng 16~20 tuổi, sau 22 tuổi thì phong độ bắt đầu giảm.

Có vài tuyển thủ giữ được lâu, nước ngoài còn có người 24 tuổi vẫn chơi chuyên nghiệp. Nhưng quá 30 tuổi, khả năng phản ứng của não và phối hợp tay mắt sẽ tụt giảm không kiểm soát, rất khó tránh khỏi.

Một tuyển thủ đã 32 tuổi mà có thể lọt vào top 16 toàn quốc qua Tân Tinh Cup, thật sự khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Giang Thiệu Vũ ngồi thẳng dậy nhìn lên màn hình lớn.

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, BLV Tiểu Hồ hào hứng nói: “Tuyển thủ Thế Sự Vô Thường là người lớn tuổi nhất trong Tân Tinh Cup lần này, năm nay đã hơn 30 tuổi, vậy mà vẫn không từ bỏ đam mê eSports!”

A Nham: “Đúng vậy, từ hơn 3 triệu người chơi cả nước mà lọt vào top 16, quả thực không dễ dàng gì!”

“Cùng chờ xem biểu hiện của anh ấy ở vòng loại trực tiếp nhé!”

“Trận đấu bắt đầu! Ván đầu tiên, Thế Sự Vô Thường bốc trúng lượt đi trước, bản đồ anh chọn là… Khu E – Thành phố ngầm?!”

“Đây là bản đồ mê cung cỡ lớn, địa hình cực kỳ phức tạp! Có vẻ tuyển thủ này định dùng chiến thuật kéo dài, cố gắng cầm cự đến 10 phút để thắng?”

Thành phố ngầm được xây dựng dưới vùng hoang dã, là nơi trú ẩn an toàn nhất cho những người sống sót trong thời kỳ tận thế.

Nó được chia thành các khu vực từ A đến H, trong đó khu E là khu dân cư. Trong game, bản đồ này được thiết kế như một mê cung ngầm, nếu ở chế độ 5v5 thì sẽ là mê cung ba chiều gồm 5 tầng. Nhưng với 1v1 thì bản đồ được thu nhỏ, chỉ giữ lại tầng thấp nhất.

Thường Vinh Hiên nhanh chóng thay đổi trang bị:

Vũ khí chính: Y dụng băng vải

Vũ khí phụ: Hộp cấp cứu

Vũ khí phụ thứ ba: Bom khói

Tất cả đều dùng skin mặc định của hệ thống, băng trắng đơn giản và hộp thuốc có vẽ dấu thập đỏ, vô cùng mộc mạc, không chút màu mè.

Với cách chọn trang bị này, anh ta hoàn toàn từ bỏ vũ khí tấn công, chỉ tập trung vào tự bảo vệ và kéo dài thời gian?

Giang Thiệu Vũ khẽ hỏi Tần Bác bên cạnh: “Ở vòng loại và vòng tái đấu, anh ta cũng không mang súng à?”

Tần Bác gật đầu: “Ừ, theo dữ liệu từ hệ thống chính thức, Thường Vinh Hiên là người có thời gian sống sót trung bình dài nhất trong tất cả các tuyển thủ. Hầu như trận nào anh ta cũng kéo dài đủ 10 phút để hệ thống tự động xác định anh ta thắng nhờ hồi máu.”

Du Minh Tương tò mò: “Không mang khiên chống đạn thì né đạn kiểu gì?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Dựa vào địa hình để né.”

Chiến thuật câu giờ nghe thì đơn giản, nhưng thực hiện được lại cực kỳ khó.

Những người chơi các nghề như bắn tỉa, đột kích, công kích hay trinh sát đều có súng trong tay. Người chơi nghề y tế muốn sống sót giữa hỏa lực áp đảo đó không chỉ cần kỹ năng di chuyển điêu luyện, mà còn phải phán đoán thời điểm chính xác:

Lúc nào nên giơ khiên để chặn đạn, lúc nào cần dùng băng để hồi máu, lúc nào phải quăng bom khói để tẩu thoát…

Chỉ cần nhịp độ rối loạn một chút là sẽ bị đối phương bắn chết trong chớp mắt.

Mà ván này anh ta còn không mang khiên, rõ ràng là lợi dụng đặc thù của bản đồ. Thành phố ngầm là bản đồ mê cung, anh ta có thể dựa vào việc nắm rõ địa hình, tận dụng các bức tường và vật cản để ẩn nấp. Băng y tế hồi máu chậm nhưng không có thời gian hồi chiêu, còn hộp cứu thương thì hồi đầy máu ngay lập tức nhưng có thời gian chờ.

Anh ta mang cả hai loại đồ hồi máu, rõ ràng là định chơi tới cùng chiến thuật trị liệu sinh tồn.

Trận đấu bắt đầu, Thường Vinh Hiên cầm bom khói, nhanh chóng lẩn vào mê cung, tìm một góc chết để ẩn náu.

Trong game Thần Súng, để tránh tình trạng người chơi cố ý đứng im “phá game”, có quy định, nếu người chơi không di chuyển trong vòng 2 phút, sẽ bị hệ thống xác định là “thi đấu tiêu cực”.

Thường Vinh Hiên không hề nhúc nhích trong góc đó đúng 2 phút, rồi mới nhẹ nhàng chuyển sang một góc chết khác, tiếp tục ẩn nấp.

Trong khi đó, đối thủ của anh ta thì chạy khắp bản đồ để tìm người.

Thường Vinh Hiên thì dỏng tai lên nghe ngóng tiếng động từ đối thủ…

Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân đến gần, anh lập tức bỏ chạy như bay, rồi lại tìm một nơi an toàn khác để trốn.

Khán giả: “……”

Ở hậu trường, Bùi Phong đang theo dõi trận đấu cũng không nhịn được cười: “Anh ta đang chơi trò trốn tìm đấy à?”

Trong phòng livestream chính thức, khu bình luận cũng tràn ngập những dấu hỏi từ cư dân mạng:

[Tuyển thủ này đúng là chơi kiểu “cực kỳ cẩn thận” luôn á!]

[Đây là game bắn súng hay trò trốn tìm thế?]

[Đối thủ của anh ta tìm mãi chẳng thấy người đâu cả!]

[Không lẽ cứ trốn thế suốt 10 phút? Đánh thế này có gì vui?]

Thanh thời gian ở góc phải màn hình vẫn đang chạy liên tục.

Nhiều khán giả cảm thấy nhàm chán, bắt đầu spam bình luận chê trận đấu không hấp dẫn.

Nhưng Giang Thiệu Vũ lại hơi nheo mắt.

Chiến thuật “siêu câu giờ” kiểu này, không phải ai cũng làm được.

Bạn tưởng, mỗi lần đối thủ đến gần đều có thể trốn thoát suôn sẻ à?

Quá nhiều chi tiết kỹ thuật nằm bên trong!

Phải căn chính xác tiếng bước chân, phải lợi dụng điểm mù tầm nhìn, phải đoán được đường đi và nhịp di chuyển của đối thủ, và phải bỏ chạy sớm đúng thời điểm

Nó giống như trò mèo vờn chuột vậy, một khi bị “mèo” bắt gặp, thì “chuột” khó mà sống sót. Nhưng một con chuột lanh lẹ, sẽ không cho mèo cơ hội để bắt mình.

…10 phút trôi qua.

Hiệp đầu tiên, “Thế Sự Vô Thường” thắng!

Khi dòng thông báo từ hệ thống hiện lên màn hình, cả khán phòng im bặt, ai nấy đều cạn lời.

Anh ta thật sự trốn được suốt 10 phút, không bị đối phương tìm thấy dù chỉ một lần?!

Còn đối thủ của anh ta, lúc này khuôn mặt vẫn đầy vẻ mờ mịt — Người đâu rồi???

Mẹ nó tôi đang chơi game offline à?

Hết chương 043

Bình Luận (0)
Comment