Chương 046
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Tỉ số đang là 0:2, sắc mặt của Từ Phi cũng dần trở nên khó coi.
Cậu ta là một trong những ứng cử viên sáng giá nhất cho chức quán quân giải Tân Tinh Cup lần này. Giới bên ngoài đều nói rằng, cậu ta và Quy Tư Dương là hai học viên huấn luyện mạnh nhất miền Nam và miền Bắc tham gia thi đấu, rất có khả năng chức quán quân cuối cùng sẽ nằm trong tay một trong hai người.
Không ngờ, giữa đường lại xuất hiện một kẻ bất ngờ là Bùi Phong đã đủ phiền phức, giờ còn thêm một “Hoa Hoa Đại Thiếu” có lối đánh kỳ quặc nữa?!
Hiệp thứ ba là sân nhà của “Hoa Hoa Đại Thiếu”, thiếu niên tóc tím nhanh chóng chọn bản đồ: Đám cháy phế tích.
Đây là một bản đồ mang phong cách hắc ám cổ điển. Trên bầu trời là mây đen dày đặc, một ngôi làng nhỏ sau khi bị cháy lớn đã khiến con người thương vong nặng nề, khắp nơi là những công trình đổ nát, trên tường vẫn còn lưu lại dấu vết cháy đen.
Đặc điểm chính của bản đồ này là có thể phá hủy.
Do hỏa hoạn đã làm hư hại các công trình, nhà cửa trong làng vốn không vững chắc, chỉ cần một vụ nổ là có thể sập bất cứ lúc nào.
Từ Phi nhìn thấy bản đồ này, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Chẳng lẽ lại là kiểu dội bom bừa bãi nữa sao?
Vừa nghĩ tới đây, đã thấy “Hoa Hoa Đại Thiếu” bất ngờ thay đổi vũ khí chính thành Pháo laser.
Đây là khẩu pháo có khả năng hủy diệt mạnh nhất trong trò chơi Thần Súng, có thể trong chớp mắt phá hủy cả một tòa nhà, và cũng có thể biến người chơi thành tro bụi!
Nhưng nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng, cực kỳ nặng, khi vác chạy thì chậm như ốc sên. Ngoài ra, chỉ có 4 viên đạn, phải đặt cố định tại chỗ để khai hỏa, không thể di chuyển khi sử dụng, rất dễ trở thành bia di động.
Trận đấu giữa Giang Thiệu Vũ và Thời Tiểu Bân trước đây cũng từng dùng “Pháo laser” để phá vật cản bằng đá.
Loại vũ khí hạng nặng khó di chuyển này rất hiếm thấy trong các giải đấu chuyên nghiệp. Không ngờ, “Hoa Hoa Đại Thiếu” lại dám đem ra dùng trong giải Tân Tinh Cup hôm nay.
Giang Thiệu Vũ khen ngợi: “Tuyển thủ này, đúng là có tư duy rất độc đáo.”
Du Minh Tương vừa cười vừa nói: “Cậu ta thật sự định phát huy triệt để phong cách mưa bom bão đạn sao? Ngay cả pháo cũng lôi ra dùng?”
Từ Phi thấy đối phương chọn Pháo laser, hơi sững sờ.
Loại pháo này thường dùng để vượt ải hay đánh chết lũ xác sống, trong chương trình huấn luyện của trại thanh thiếu niên bọn họ không hề học đến, giải đấu chuyên nghiệp cũng chẳng ai dùng.
Vác pháo chạy chậm như rùa, chưa đến nơi đã bị bắn tỉa chết rồi, đúng là chỉ biết gây chú ý lòe người.
Từ Phi cau mày nhanh chóng chọn vũ khí, vẫn là khẩu súng trường tấn công AK sở trường của mình.
Hiệp đấu bắt đầu, “Hoa Hoa Đại Thiếu” vẫn giữ chiến thuật của hai hiệp đầu là ném bom khói trước để che chắn đường đi, sau đó ném liên tiếp lựu đạn sát thương, buộc Từ Phi phải tránh né để không bị thương.
Sau hai hiệp đầu, Từ Phi cũng nhận ra lối đánh thiên về oanh tạc của đối thủ.
Trong Thần Súng, mỗi khẩu súng đều giới hạn số lượng đạn. Ví dụ khẩu UMP ở ván trước chỉ có 25 viên × 2 băng đạn, tổng cộng 50 viên.
Vũ khí ném như lựu đạn thì mỗi trận chỉ mang được 5 quả, nên phải tính toán kỹ thời điểm sử dụng.
Chỉ cần tránh được lựu đạn là không mất máu, mà “Hoa Hoa Đại Thiếu” lần này thậm chí không mang theo súng tiểu liên.
Từ Phi ở ván trước bị nổ tung, lần này đã rút kinh nghiệm, thấy lựu đạn lăn tới là chạy thật nhanh. Chớp mắt, “Hoa Hoa Đại Thiếu” đã ném 3 quả, Từ Phi thì như cá trạch linh hoạt né tránh hoàn toàn sát thương từ vụ nổ.
Từ Phi núp sau một tòa nhà, thở phào nhẹ nhõm.
Còn 2 quả nữa thôi, chờ cậu ném hết là hết đe dọa, lúc đó cậu chỉ còn là cá nằm trên thớt.
Vừa định chỉnh lại nhịp độ để phản công, thì bên tai chợt vang lên tiếng “BÙM” long trời lở đất. Một tòa nhà phía trước đổ sập, khói màu bốc lên dày đặc, bức tường sập thẳng đè về phía cậu ta!
Từ Phi bị vùi lấp ngay lập tức: “……”
Khán giả trong phòng livestream cười đến sắp ngất:
[Hahaha nhà sập luôn kìa!]
[Đây mới gọi là oanh tạc điên cuồng, nếu tôi là đối thủ chắc sụp đổ tinh thần mất]
[Chưa từng thấy tay công kích nào lạ đời như vậy]
[Thương thay cho người bị vùi lấp]
Quả lựu đạn của “Hoa Hoa Đại Thiếu” lần này rất quái chiêu. Nó không lăn thẳng đến chân Từ Phi nên cậu ta không kịp phát hiện, mà chỉ lăn tới bên cạnh khiến tòa nhà đổ sập.
Bị vùi không sao, bò ra được là ổn.
Điều đáng sợ là sau khi bò ra, chờ đợi cậu ta là pháo laser với uy lực khủng khiếp!
Một tiếng nổ lớn vang lên, “Hoa Hoa Đại Thiếu” ở xa đã dựng Pháo laser, bắn thẳng vào Từ Phi khiến cậu ta hóa thành tro bụi.
Phòng livestream tràn ngập “6666”, mọi người đều kinh ngạc: Còn có thể chơi như vậy sao?!
Giang Thiệu Vũ nhìn một cái là hiểu rõ ý đồ của “Hoa Hoa Đại Thiếu”, liên tục ném lựu đạn ép đối thủ di chuyển, rồi dùng pháo đã bố trí sẵn để một pháo tiễn đối thủ lên đường.
Giống hệt trận anh từng đánh với Thời Tiểu Bân.
Ép đối thủ phải di chuyển, làm rối loạn nhịp độ, khiến đối phương rơi vào bẫy của mình, rồi tung ra đòn chí mạng. Giống như dồn cừu vào chuồng.
Tần Bác nhận xét: “Nhịp độ của Từ Phi hoàn toàn bị phá vỡ, bị đối thủ ép phải chạy trốn. Thật ra, cậu ấy nên chủ động phản công thì có lẽ mới thắng được.”
Giang Thiệu Vũ: “Ừ. Chiến thuật phá rối bằng mưa bom của ‘Hoa Hoa Đại Thiếu’ tưởng như ngẫu nhiên, nhưng thật ra lựu đạn và khói được kết hợp rất trơn tru, khiến đối phương hoàn toàn bị cuốn theo nhịp điệu của cậu ta. Dạng tuyển thủ này khi đánh tổ đội sẽ rất khó đối phó.”
Không né bom thì bị thương.
Né liên tục thì dễ bị cuốn theo nhịp độ của cậu ta.
Giang Thiệu Vũ tiếp lời: “Tuy nhiên, chiến thuật này giống như con dao hai lưỡi. Khi phá được nhịp của đối thủ thì cũng dễ khiến đồng đội bị phá theo, phần lớn tuyển thủ không theo kịp nhịp độ hỗn loạn của cậu ta.”
Tần Bác cười: “Đây đúng là kiểu ‘sói cô độc’ rồi, chỉ lo chơi sướng một mình, mặc kệ đồng đội sống chết. Trong đội tuyển quốc gia có ai phối hợp được không?”
Giang Thiệu Vũ trầm ngâm một chút: “Có hai người có thể phối hợp hoàn hảo với cậu ta.”
Du Minh Tương tò mò hỏi: “Ai vậy?”
Giang Thiệu Vũ: “Diệp Khinh Danh và Tiểu Bùi.”
Diệp Khinh Danh là trinh sát chủ lực, lối đánh linh hoạt, xuất quỷ nhập thần, không ai biết anh ta sẽ xuất hiện ở đâu, các tuyển thủ khác rất khó phối hợp, nên phần lớn thời gian Diệp Tử đều chơi một mình.
“Hoa Hoa Đại Thiếu” cũng giống như vậy, chẳng quan tâm đồng đội ở đâu, cứ thế lao lên ném khói, ném bom, làm loạn hàng ngũ đối phương.
Hai tuyển thủ có nhịp độ riêng biệt như thế, cần có một người đánh tầm xa thật ổn định, có khả năng ứng biến cực tốt để giữ thế trận.
Người phù hợp nhất trong mắt Giang Thiệu Vũ chính là Bùi Phong.
Bùi Phong do từng bị đội ACE vùi dập ở mọi vị trí nên đã quen thuộc mọi phong cách, cậu có thể theo kịp nhịp độ của Diệp Tử, lại thêm “Hoa Hoa Đại Thiếu” chuyên phá rối, lúc đó dù kẻ địch có nhắm vào ai, Bùi Phong cũng có thể từ xa hỗ trợ và kết liễu.
Giang Thiệu Vũ tổng kết: “Đây là đội hình điển hình ‘hai động một tĩnh’ kiểu tam giác chiến thuật. ‘Hoa Hoa Đại Thiếu’ làm công kích phía trước, oanh tạc phá nhịp đối thủ; Diệp Tử luồn lách đánh vòng sau; Tiểu Bùi hỗ trợ từ xa. Do cả hai người phía trước đều tự chơi theo nhịp riêng, nên Tiểu Bùi phải bảo vệ cả hai cánh cùng lúc.”
Yêu cầu với bắn tỉa là cực kỳ cao. Không chỉ nhanh tay mà còn phải quan sát toàn cục.
Không thể đảm bảo không ai trong số Diệp Tử hoặc “Hoa Hoa Đại Thiếu” chết trước.
Du Minh Tương hứng thú nói: “Kiểu chiến thuật ‘hai động một tĩnh’ này nghe thú vị thật đó!”
Hai tuyển thủ hàng đầu khó phối hợp nếu chơi theo cách truyền thống, vậy thì không cần phối hợp nữa, một trái một phải, phá tan nhịp độ của đối phương, thêm một bắn tỉa ổn định ở giữa, là hình thành một tam giác thép có một trụ chính và hai điểm di động.
Đưa tuyển thủ phù hợp vào đội hình phù hợp để tạo ra hiệu quả vượt trội, đó chính là vai trò của HLV trưởng.
Tương lai đội tuyển quốc gia chắc chắn sẽ có đủ kiểu hệ thống chiến thuật kỳ lạ khiến đối thủ sửng sốt!
Trận đấu kết thúc với tỷ số 4:1.
Từ Phi giành lại được một ván trong sân nhà ở ván 4, nhưng đáng tiếc, ván 5 là bản đồ mê cung. “Hoa Hoa Đại Thiếu” lợi dụng khói để chạy khắp nơi, ném bom liên tục cắt đứt đợt tấn công của Từ Phi, khiến cậu ta không tìm được nhịp đánh.
Cuối cùng, “Hoa Hoa Đại Thiếu” vòng ra bên hông, dùng tiểu liên kết thúc đối thủ.
Sau trận đấu, nhìn thiếu niên tóc tím trước mặt, sắc mặt Từ Phi trắng bệch.
Là học viên mạnh nhất giải lần này, vậy mà lại thua trước một tuyển thủ vô danh?! Thậm chí còn không vào nổi top 8, đúng là quá xui xẻo!
Tại bàn bình luận, Tiểu Hồ mỉm cười nói: “Các bạn khán giả thân mến, vòng 16 vào 8 của Tân Tinh Cup đã kết thúc! Hãy nghỉ ngơi một tiếng, 7 giờ tối tiếp tục vòng 8 vào 4 nhé!”
A Nham tiếp lời: “Tối nay sẽ xác định top 4, còn trận chung kết và lễ trao giải sẽ diễn ra lúc 7 giờ tối mai! Mọi người nhớ theo dõi livestream chính thức nha~”
Phòng livestream bắt đầu phát quảng cáo, khán giả cũng lần lượt rời ghế đi ăn tối.
Giang Thiệu Vũ đứng dậy, cùng Tần Bác và Du Minh Tương đi vào hậu trường.
Khu nghỉ ngơi hậu trường, nhân viên đã phát cơm hộp cho tuyển thủ.
Do vòng 16–8 và 8–4 đều tổ chức trong cùng một ngày, ban tổ chức đã chuẩn bị trước bữa tối cho tuyển thủ vào top 8, để sau khi ăn xong có thể tiếp tục thi đấu. Tuyển thủ bị loại thì có thể về khách sạn nghỉ ngơi.
Giang Thiệu Vũ vào hậu trường. Bùi Phong không có ở sảnh chính, đang ăn cơm trong phòng nghỉ cùng người đại diện. Quy Tư Dương cũng không có mặt.
Chỉ có “Hoa Hoa Đại Thiếu” và “Thế Sự Vô Thường” đang ngồi đối diện nói chuyện rất vui vẻ.
Hoa Nhiên vừa mở hộp cơm vừa nói đầy ngưỡng mộ: “Đại ca, anh giỏi thật đấy, chơi trốn tìm mà cũng vào được vòng quyết đấu!”
Thường Vinh Hiên cười híp mắt: “Cậu cũng rất lợi hại, lần đầu tiên tôi thấy kiểu chơi công kích như cậu. Ván ba cậu không sợ hết sạch lựu đạn à?”
“Có gì phải sợ đâu, thua thì thua chứ sao.” Thiếu niên ăn một miếng cơm, rồi hỏi: “Đại ca còn thiếu skin nào không? Khi nào về em tặng anh nhé.”
Thường Vinh Hiên hơi ngạc nhiên: “Skin? Tôi chơi game ít dùng skin lắm.”
Hoa Nhiên tròn mắt: “Thật á? Em là dân nghiện skin luôn đó! Tài khoản chính của em đạt được danh hiệu ‘Chuyên gia sưu tầm skin’ rồi cơ! Hồi mới chơi game, em đã nghĩ, mình phải là một tay gà rực rỡ, có thua cũng phải chết một cách thật đẹp nhất!”
Cậu ta là tín đồ skin?
Danh hiệu “Chuyên gia sưu tầm skin” cần ít nhất 120 loại skin mới có thể đạt.
Có vẻ như cậu ta đã sưu tầm hơn 95% skin vũ khí và đạn trong game, có khi cả “băng y tế” cũng có đủ màu.
Giang Thiệu Vũ thấy buồn cười trong lòng, nhìn họ một cái rồi quay vào phòng nghỉ.
Rất nhanh, nhân viên mang cơm tới, Giang Thiệu Vũ cùng Tần Bác, Du Minh Tương ngồi ăn tối.
Bữa ăn khá đầy đủ, đùi gà, thịt bò, bông cải xanh, dưa chuột, thêm súp trứng rong biển và trái cây.
Gần đây Giang Thiệu Vũ không tiêm thuốc ức chế nên khẩu vị cũng khá hơn. Đang ăn thì điện thoại reo lên, là tin nhắn của Bùi Phong: “Sư phụ ơi, anh có ở hậu trường không? Em tới gặp anh được không?”
Giang Thiệu Vũ nhắn lại: “Chưa thi xong, em đừng đến. Anh là ban tổ chức, nên tránh để bị nghi ngờ.”
Bùi Phong: “Dạ ~”
Cậu rất muốn gặp Giang Thiệu Vũ, nhưng thân là tuyển thủ thi đấu, còn sư phụ là tổng trọng tài, gặp lúc này đúng là không hợp lý.
Bùi Phong đổi chủ đề: “Vừa rồi cậu nhóc Hoa Hoa đánh cũng thú vị ghê.”
Giang Thiệu Vũ: “Ừ. Nếu vòng sau em gặp cậu ta, có tự tin thắng không?”
Bùi Phong: “Đương nhiên. Khói dù màu đỏ, xanh hay hiệu ứng hoa anh đào thì phạm vi vẫn không đổi. Lựu đạn cũng có thời gian và phạm vi nổ cố định, lại giới hạn số lượng, dễ tránh. Cậu ta dùng skin khác nhau khiến tầm nhìn loè loẹt, nhưng cốt lõi vẫn là phá nhịp độ. Đừng bị cuốn theo, tìm ra vị trí của cậu ta là xong. Thậm chí có thể xông qua khói, đối mặt bắn thẳng luôn.”
Quả nhiên là Tiểu Bùi, một cái liếc mắt đã nhìn thấu cốt lõi.
Lối đánh của Hoa Hoa trong thi đấu cá nhân thật ra không khó để phá giải, điều lợi hại nhất của cậu ta là khả năng gây rối trong đánh đội.
Còn Từ Phi của trại huấn luyện Thủ Đô lại bị Hoa Hoa làm cho rối loạn nhịp độ, gặp phải lối đánh mới lạ thì không biết biến hóa ứng phó, cuối cùng thua 1:4, đúng là không nên chút nào.
Giang Thiệu Vũ tiếp tục hỏi: “Nếu rút trúng vị ‘Thế Sự Vô Thường’ chơi y tế thì sao?”
Bùi Phong đáp: “Y tế cũng dễ xử. Trước kia đối phó với anh Thần thế nào thì giờ cũng đánh như vậy. Chỉ cần phản ứng nhanh, có thể xuyên qua được khiên chắn của anh ta là xong.”
Giang Thiệu Vũ rất hài lòng với câu trả lời của đồ đệ.
Tuyển thủ chuyên nghiệp bắt buộc phải biết tùy cơ ứng biến, không thể gặp chiến thuật lạ là lập tức choáng váng.
Tiểu Bùi là người có tư duy chiến thuật linh hoạt và phong cách thi đấu phong phú nhất mà Giang Thiệu Vũ từng gặp. Nếu hôm nay người gặp phải lối đánh trốn tìm của y tế, hay phá rối dội bom của công kích không phải Từ Phi mà là Tiểu Bùi, kết cục chắc chắn sẽ khác.
Nếu không có gì bất ngờ, Tiểu Bùi rất có thể sẽ quán quân giải Tân Tinh Cup.
Giang Thiệu Vũ rất tự tin vào thực lực của đồ đệ mình.
Hết chương 046