Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 61

Chương 061

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sáng hôm sau, Giang Thiệu Vũ triệu tập nhóm công tác của đội tuyển quốc gia họp.

Vụ việc của CLB TNG tạm thời đã xử lý xong, Giang Thiệu Vũ cũng hiểu rõ, quản lý Triệu của TNG là người ích kỷ, khôn lỏi, chắc chắn sẽ không đi báo tin cho các CLB khác để họ chuẩn bị. Dù gì các đội khác đều là đối thủ cạnh tranh, ai lại muốn đối thủ “thi” tốt hơn mình?

Du Minh Tương tò mò hỏi: “A Vũ, cậu định đi theo thứ tự địa lý, tới các đội gần trước à? Để chị còn tiện sắp xếp hành trình.”

Giang Thiệu Vũ suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Rút thăm đi, kiểm tra ngẫu nhiên.”

Mọi người hồi hộp nhìn anh rút thăm, như thể đang chờ xem “nạn nhân tiếp theo” sẽ là ai. Anh mở thư mục chứa thông tin các CLB, rút đại một trang giấy, trên đó ghi rõ dòng chữ: “CLB YY”.

Du Minh Tương ngạc nhiên: “Là CLB của đám Tiểu Diệp!”

Tần Bác bật cười: “Khéo thật, YY sắp đấu với TNG. TNG thì lo livestream kiếm tiền chẳng chịu tập luyện, giờ đi xem thử CLB YY thế nào. Không biết có phải tất cả đều ‘buông xuôi tập thể’ hay vẫn có đội nghiêm túc chuẩn bị.”

Giang Thiệu Vũ quay sang Du Minh Tương: “Chị Du, phiền chị đặt vé máy bay hôm nay, chiều chúng ta xuất phát.”

Du Minh Tương gật đầu: “Cậu định ở đó mấy ngày để chị đặt khách sạn?”

Giang Thiệu Vũ: “Chỉ một đêm thôi. Chiều nay đi, sáng mai về, không cần ở lâu.”

Du Minh Tương nhanh chóng sắp xếp hành trình, báo luôn với trợ lý của Chủ tịch Tề, đặt vé và khách sạn cho cả anh ta, đồng thời gọi xe 7 chỗ đến sân bay đón. Đội tuyển quốc gia có ngân sách riêng cho đội, mọi chi phí đều được hoàn lại, nên việc sắp xếp hành trình rất chuyên nghiệp, không chê vào đâu được.

Sau bữa trưa, xe của đội tuyển quốc gia chở mọi người đến sân bay.

Thư Thần nhìn qua cửa sổ thấy chiếc xe màu đen rời đi, thì khẽ nói: “Anh Vũ lại đi công tác nhanh thật.”

Bùi Phong trêu: “Sư phụ em lại đi tìm nạn nhân tiếp theo rồi, không biết lần này sẽ là ai.”

Nghĩ đến cảnh anh Vũ mắng cả TNG, Thư Thần không nhịn được cong môi cười, trong lòng thầm thắp nến cho CLB kế tiếp.

Giang Thiệu Vũ dẫn theo Tần Bác, Du Minh Tương, Chủ tịch Tề và trợ lý, tổng cộng 5 người, hành lý gọn nhẹ, bay thẳng từ Thủ Đô đến thành phố nơi CLB YY đóng quân. Sau 3 tiếng bay, cùng với thời gian làm thủ tục, khoảng 5 giờ chiều là đến nơi.

Xe do Du Minh Tương đặt trước đã chờ sẵn ở sân bay, đón họ về khách sạn. Cả nhóm ăn tạm bữa tối gần đó, rồi Chủ tịch Tề hỏi: “Nếu chỉ ở một ngày, vậy tối nay chúng ta đến đó luôn à?”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ, từ 8 giờ tối đến 11 giờ là khung giờ đấu tập chính của các đội, đi xem thử họ làm gì.”

Chủ tịch Tề trêu: “Được rồi, ta hóa thân thành nhóm giám thị học ca đêm vậy!”

Du Minh Tương gọi xe đến đón, chở họ đến CLB YY.

Đây là một CLB lâu đời, nổi tiếng trong giới eSports. Sau khi ACE giải thể, Diệp Khinh Danh ký hợp đồng với YY, trực tiếp làm đội trưởng. Ban huấn luyện và cấp trên YY rất coi trọng anh, xây dựng cả đội hình xoay quanh vai trò trinh sát. Nhưng vị trí này vốn không ổn định, thành tích YY những năm gần đây lên xuống thất thường, có khi quán quân, có lúc lại rớt khỏi vòng play-off.

Dù sao, các đội lớn vẫn có nền tảng nhân lực tốt. Giang Thiệu Vũ đến đây cũng để xem ngoài Diệp Khinh Danh ra, YY còn có tân binh nào nổi bật không.

Cả nhóm đến cửa CLB, Chủ tịch Tề lại dùng chiêu cũ, bảo vệ nghe nói lãnh đạo liên minh đến kiểm tra định kỳ liền cho qua. Quản lý của YY để trợ lý dẫn họ vào văn phòng, nhiệt tình bắt tay chào hỏi: “Chủ tịch Tề, lâu quá không gặp!”

Nhưng khi quay đầu lại, ánh mắt đụng phải một đôi mắt lạnh lùng sắc bén, anh ta ngạc nhiên: “Đây là… Wing thần? HLV Giang đến tận đây mà không báo trước!”

Tề Hằng thầm nghĩ: Không báo trước là để đánh úp đó ông ơi.

Giang Thiệu Vũ đơn giản bắt tay: “Chào quản lý Vu, tôi đi cùng Chủ tịch Tề thăm các CLB, xem tình hình tuyển thủ để chọn người cho đội tuyển quốc gia.”

Quản lý Vu đang định lấy điện thoại thông báo để mọi người chuẩn bị, thì phát hiện điện thoại không có tín hiệu?

Chủ tịch Tề nhìn chiếc điện thoại bàn trên bàn, cười mà như không cười: “Anh gọi bằng máy bàn đi, mời ban huấn luyện lên một chút. Cả phòng dữ liệu nữa, mang theo laptop.”

Quản lý Vu bối rối, rõ ràng mạng vẫn tốt, sao đúng lúc quan trọng lại mất sóng? Anh ta đành cười gượng, nhấc máy gọi ban huấn luyện lên họp.

Một lát sau, HLV trưởng, phó HLV và chuyên viên dữ liệu lần lượt tới phòng họp.

Vừa nhìn thấy Giang Thiệu Vũ, HLV trưởng sững người: “Giang, HLV Giang?!”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Chào mọi người, tôi là Giang Thiệu Vũ, HLV trưởng đội tuyển quốc gia, hôm nay đi cùng Chủ tịch Tề đến CLB YY xem xét tình hình.”

Rõ ràng là tập kích! Tất cả mọi người lập tức căng thẳng, có người lén rút điện thoại định nhắn tin cảnh báo tuyển thủ, thì phát hiện vẫn không có sóng. Mọi người nhìn nhau lo lắng.

Tần Bác rút từ túi ra thiết bị chặn tín hiệu, ánh đèn đỏ nhấp nháy, ngang nhiên đặt giữa bàn họp. Anh đẩy gọng kính, nói: “Các vị không cần lo, chúng tôi bật chặn tín hiệu rồi, không có tín hiệu đâu. Đừng nghĩ gửi tin nhắn để tuyển thủ chuẩn bị.”

Mọi người: “…………”

Gì đây, các anh là giám thị kiểm tra phòng thi chắc?? Mang cả thiết bị chặn tín hiệu đến nữa?!

Giang Thiệu Vũ đứng dậy: “Phiền mọi người ngồi chờ một lát, tôi đi xem phòng huấn luyện.”

Tề Hằng cũng đứng dậy đi cùng.

Du Minh Tương và Tần Bác ngồi hai bên cửa, cười tươi nhìn mọi người như thể đang nói: Đừng hòng trốn.

Tất cả toát mồ hôi, ngồi cứng đơ không biết làm gì, chỉ mong các tuyển thủ đừng gây chuyện trước mặt HLV Giang!

HLV trưởng thấp giọng hỏi phó HLV bên cạnh: “Đám tuyển thủ đang đấu tập đấy chứ?”

Phó HLV gật đầu: “Ừ, tôi vừa xếp cho họ đánh một trận tập huấn, Tiểu Diệp đang điều phối.”

HLV trưởng cau mày: “Diệp Khinh Danh dậy chưa?”

Phó HLV nhỏ giọng: “Không rõ… lúc nãy tôi đi qua phòng luyện mà không thấy cậu ấy…”

Hai người ghé sát thì thầm bị Du Minh Tương thấy hết.

Cô cười nhẹ: “Hai HLV đang bàn điều gì mà thì thầm thế?”

Cả hai lập tức ngồi nghiêm, cười gượng:

“Không, không có gì!”

“Bàn chút chiến thuật cho trận tiếp theo thôi, ha ha…”

Lúc này, Giang Thiệu Vũ và Tề Hằng đã đến phòng luyện.

Tề Hằng quen thuộc với bố cục các CLB, nên biết rõ căn cứ YY có 4 tầng, tầng 3 là ký túc xá, tầng 2 là phòng huấn luyện. Hai người nhẹ bước xuống cầu thang, lặng lẽ đến cửa phòng.

Giang Thiệu Vũ đứng bên cửa sổ nhìn vào bên trong.

Tề Hằng cố nhịn cười, tư thế “rình mò” này không khác gì thầy giám thị kiểm tra giờ học tối.

Bên trong, một cậu nhóc tóc đỏ rực đang kêu to: “Chết rồi chết rồi! Cà phê của tôi đổ hết rồi!”

Một người quay lại vô tình va vào cậu, làm đổ cả ly cà phê lên áo thun trắng, vệt cà phê dài như con suối.

“Cà phê tôi pha lâu lắm mới được đấy!”

Người kia vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Tiểu Diệp, cậu đi nhẹ như ma ấy, tôi không thấy.”

Cậu bé tròn mắt: “Gì mà như ma? Rõ ràng là lão Đinh anh lao bừa chứ gì!”

Người kia cười: “Đừng giận, tôi pha lại cho cậu ly khác.”

Cậu bé lẩm bẩm: “Không uống cà phê hòa tan đâu, tôi chỉ uống pha tay cơ. Thôi, để tôi thay áo. Các anh đợi tôi 5 phút, xong tôi quay lại đánh tiếp!”

Cậu bé mở cửa chạy ra, quay đầu lại thì thấy hai người đàn ông đứng rình bên cửa.

Cậu nheo mắt cảnh giác: “Các anh là ai? Rình mò làm gì ở đây?”

Tề Hằng: “…”

Tiểu tử này, cậu có cần trực tiếp đứng trước họng súng như vậy không?

Giang Thiệu Vũ nhướng mày, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt cậu thiếu niên.

Cậu bé da trắng, mắt to sáng, trông lanh lợi hoạt bát. Áo phông dính cà phê nhưng khí chất vẫn hoạt bát. Nhìn qua tuổi tác không lớn, chắc là học viên trẻ của YY?

Giang Thiệu Vũ hỏi lạnh nhạt hỏi: “Diệp Khinh Danh đâu?”

Cậu nhóc ngớ người ra: “Tìm sư phụ tôi? Anh quen ảnh à?”

“…Sư phụ?” Giang Thiệu Vũ lập tức hiểu ra, đánh giá lại cậu: “Cậu là đồ đệ của Diệp Khinh Danh?”

Trước đây, Diệp Khinh Danh từng nói YY có một tân binh thiên phú tốt, do chính tay anh đào tạo, hẳn là cậu bé này.

“Đúng rồi.” Cậu bé tò mò nhìn Giang Thiệu Vũ. Người này ánh mắt lạnh như băng, nhìn là biết khó dây vào. Lẽ nào là người yêu cũ, tình địch cũ gì đó của sư phụ, tới tận căn cứ để gây sự a?

Cậu nhóc quay người bỏ chạy định báo tin, nhưng bị Giang Thiệu Vũ túm cổ áo kéo lại: “Đi đâu?”

“Hê hê, đi… đi toilet.”

Giang Thiệu Vũ lạnh lùng hỏi: “Cậu tên gì? Diệp Khinh Danh đâu?”

Cậu nhóc lém lỉnh đảo mắt, nghiêm túc nói: “Tôi tên Diệp Tùy An. Sư phụ tôi… có việc gấp đi ra ngoài rồi, tôi không biết đi đâu. Hay là, anh để hôm khác quay lại nhé? Hôm nay ảnh thật sự không có ở CLB!”

Sư phụ à, em giúp được tới đây thôi. Cái ông tình địch hay người yêu cũ này dữ lắm đó!

“Vậy à? Không có ở đây?” Giọng Giang Thiệu Vũ càng lạnh, anh rút điện thoại gọi thẳng video WeChat cho Diệp Khinh Danh.

Diệp Khinh Danh đang ngủ trong ký túc xá, thấy ảnh chú chó nhỏ hiện lên báo cuộc gọi đến thì bật dậy như cá chép, bắt máy, cười toe toét: “Ơ, anh Vũ? Sao rảnh gọi cho tôi thế?”

Giang Thiệu Vũ lạnh giọng: “Cậu đang ở đâu?”

Diệp Khinh Danh ngáp: “Tất nhiên là ở CLB YY rồi.”

Giang Thiệu Vũ liếc cậu nhóc trước mặt. Cậu nghe thấy giọng sư phụ, biết mình vừa bị lật tẩy, lập tức co rụt cổ, định chuồn đi nhưng bị túm trở lại như gà con.

Giang Thiệu Vũ nói: “Ở đâu trong CLB? Phòng đấu tập thì không thấy bóng dáng.”

Diệp Khinh Danh sững người: “Phòng tập gì cơ?”

Giang Thiệu Vũ nhấn từng chữ: “Tôi đang đứng trước cửa phòng đấu tập của các cậu.”

Diệp Khinh Danh: “Hả?!”

Giang Thiệu Vũ lạnh giọng nói: “Cho cậu 3 phút, lăn xuống đây ngay!”

Diệp Khinh Danh lập tức tái mặt, vừa thay quần áo vừa ba chân bốn cẳng chạy về phòng luyện. Đậu má! Sao lần nào anh Vũ đến tìm, mình cũng đều đang ngủ thế này?! Đúng là đen đủi! Sao Giang Thiệu Vũ lại bất ngờ tập kích CLB YY?!

Cúp điện thoại xong, Giang Thiệu Vũ mới buông tay cậu nhóc.

Diệp Tùy An lập tức cười hì hì hòa giải: “Anh ơi, anh với sư phụ em có khúc mắc gì thì từ từ nói, chuyện tình cảm không thể ép buộc được đâu. Nếu sư phụ em từng làm điều gì có lỗi, anh đừng vì thế mà làm khổ chính mình.”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Đúng lúc này, Diệp Khinh Danh như cơn gió lốc từ tầng 3 lao xuống, đầu tóc rối bù, rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa kịp chải đầu. Nhìn thấy Giang Thiệu Vũ, cả người cứng đờ, vội cười gượng nói: “Khụ khụ, anh Vũ, sao anh lại đến mà không báo trước để tôi còn ra đón?”

Cái gì?! Vũ, anh Vũ?!

Chẳng lẽ người trước mặt chính là Wing thần Giang Thiệu Vũ trong truyền thuyết?

Đầu Diệp Tùy An nổ “đoàng” một tiếng, đứng hình toàn tập.

Cậu vừa mới nói cái gì cơ? Chuyện tình cảm không thể ép buộc? Sư phụ em không có ở CLB?

Aaaaa tại sao mình không câm miệng lại sớm!!!

Giang Thiệu Vũ liếc qua “Tiểu Diệp”, rồi nhìn sang “Đại Diệp”, lạnh nhạt nói: “Diệp Khinh Danh, cậu bị cấm thi đấu quen rồi phải không? Sau này khỏi cần ra sân nữa. Đi viết đơn giải nghệ luôn đi, ôm giường sống qua ngày cho khỏe.”

Diệp Khinh Danh: “……”

Đồ đệ ngốc dính đầy cà phê đứng bên cạnh, ngẩn người nhìn sư phụ như chờ cứu rỗi, mặt mày đơ như tượng, rõ ràng vừa làm chuyện ngu xuẩn gì đó.

Diệp Khinh Danh xoa trán thở dài, thôi xong, lần này cả hai thầy trò cùng viết bản kiểm điểm vậy. Có khi cũng nên truyền lại cho đồ đệ ít kinh nghiệm viết bản kiểm đi?

Hết chương 061

Bình Luận (0)
Comment