Chương 069
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Đêm hôm đó, khi Bùi Phong trở về ký túc xá thì đúng lúc Giang Thiệu Vũ vẫn chưa ngủ, anh mở cửa gọi: “Tiểu Bùi, đợi chút.”
Bùi Phong lập tức dừng bước, quay lại hỏi: “Có chuyện gì vậy, sư phụ?”
Giang Thiệu Vũ dẫn cậu đi đến góc hành lang, hai thầy trò đứng cạnh nhau, ánh đèn vàng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào khiến khuôn mặt nghiêm túc của Giang Thiệu Vũ trông dịu dàng hơn hẳn.
Anh ngẩng đầu nhìn Bùi Phong, hỏi: “Chiều nay khoảng 4 giờ, em và Thần Thần có đánh xếp hạng bên máy chủ Hàn đúng không?”
Bùi Phong hơi mở to mắt: “Sao sư phụ biết được?” Nếu không nhớ nhầm, hôm nay sư phụ tới kiểm tra CLB CIP mà? Sao biết rõ mình đang làm gì thế này? Chẳng lẽ sư phụ có hệ thống giám sát từ xa?
Giang Thiệu Vũ nói: “Trùng hợp thôi, anh tình cờ nhìn thấy.”
Bùi Phong nghi hoặc: “Sư phụ thấy bằng cách nào?”
Giang Thiệu Vũ giải thích: “Em xếp hạng cùng với bắn tỉa M007, chính là Mạc Hàm Thiên bên đội CIP. Anh ở CIP dùng tài khoản quản trị viên để xem cậu ấy đánh 2 trận xếp hạng, vô tình nhìn thấy ID của em và Thần Thần.”
Bùi Phong hiểu ra đầu đuôi, suýt nữa bật cười: “Hóa ra là cậu ‘huhu, em chỉ biết bắn tỉa, anh nhường cho em đi’ đó hả, M007… là Mạc Hàm Thiên? Khụ khụ, cậu ấy dùng app dịch tiếng Hàn giả làm con gái cute trên máy chủ Hàn.”
Giang Thiệu Vũ không nói gì về “quá khứ đen tối” giả gái của công chúa Tiểu Mạc, mà nghiêm túc hỏi: “Em thấy cậu ta có ý thức chiến thuật thế nào?”
Bùi Phong thu lại nụ cười, nghiêm túc nhận xét: “Phản ứng khá nhanh. Có mấy pha bị hai anh em Hàn Quốc kẹp hai bên, sau khi được Thần Thần kéo dậy là lập tức phản sát một người, giành thời gian cho em xử lý người còn lại.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ. Thế còn hai anh em Hàn Quốc kia, em thấy sao?”
Bùi Phong hơi nhíu mày: “Không dễ đối phó. Trước đây em từng gặp họ trong xếp hạng, hôm nay bọn họ không đánh hết sức, mà đồng đội ghép cùng thì lại khá yếu. Nếu đổi thành đồng đội quốc gia của họ, khả năng cao chúng ta sẽ thua.”
Giang Thiệu Vũ hoàn toàn đồng tình.
Hai anh em đó, chiêu thức lợi hại thực sự không chỉ là kẹp hai bên, mà là du kích ẩn thân, họ thường cố ý tạo tình huống 1v1, rồi dùng kỹ thuật di chuyển và kỹ năng bắn chính xác để xử lý mục tiêu trong tích tắc.
Chỉ cần mỗi người họ hạ được một đối thủ, thế trận lập tức thành 5 đánh 3, bên còn lại gần như không có cơ hội. Đáng sợ nhất là không ai biết họ sẽ xuất hiện ở đâu, dùng trinh sát đánh lén để tạo chênh lệch quân số chính là chiêu sở trường của tuyển Hàn.
Giang Thiệu Vũ hỏi: “Vậy làm sao khắc chế?”
Bùi Phong suy nghĩ kỹ rồi đáp: “Có hai cách, một là 5 người chúng ta ôm nhau đi, bảo vệ y tế ở giữa, không cho họ có cơ hội đánh lén. Hai là dùng Hoa Nhiên và anh Diệp làm mồi nhử, chủ động tìm họ, phá vỡ nhịp độ của họ.”
Giang Thiệu Vũ hơi cong môi hài lòng.
Quả nhiên không uổng công dạy dỗ, năm xưa sau mỗi trận đấu, anh đều để Bùi Phong ngồi cạnh mình phân tích chiến thuật. Ý thức chiến thuật của cậu ấy là mạnh nhất trong thế hệ này, có thể suy nghĩ đồng điệu với HLV.
Như vậy, về sau khi ra sân thi đấu, vị trí chỉ huy sẽ không lo loạn nhịp. Dù gặp cục diện khó nhằn, Tiểu Bùi đều có thể đưa ra giải pháp.
Giang Thiệu Vũ nói: “Hoa Nhiên và Quy Tư Dương đã đến báo danh hôm nay. Từ ngày mai, em dẫn Hoa Nhiên và Diệp Tử luyện chiến thuật tam giác ‘hai động một tĩnh’. Cả hai người đó đều có phong cách riêng, khó phối hợp, dễ kéo tụt đội hình, cần em làm điều phối.”
Bùi Phong thấy ấm lòng vì được tin tưởng, gật đầu cười: “Yên tâm đi sư phụ, em nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”
**
Sáng hôm sau, Hoa Nhiên và Quy Tư Dương đi theo chị Du đi quanh trụ sở đội tuyển để làm quen môi trường và chính thức ký hợp đồng tuyển trẻ.
Hợp đồng tuyển trẻ của đội tuyển quốc gia có đãi ngộ khá tốt, có lương năm cố định, ngang ngửa tuyển trẻ các CLB. Tuy không bằng tuyển thủ chính thức, nhưng với các thiếu niên này, ăn ở đều được bao cấp, chi tiêu không nhiều, nên khoản tiền đó đủ sống thoải mái. Hơn nữa, đội tuyển trẻ còn được thi một số giải châu lục, thế giới, tiền thưởng cũng được chia theo tỷ lệ.
Hoa Nhiên thấy Quy Tư Dương nghiêm túc ký tên, cũng nhanh chóng ký tên mình.
Buổi trưa, hai người theo chị Du đến căn-tin ăn cơm. Hoa Nhiên cầm khay đi một vòng quanh quầy chọn món, dù thực đơn không phong phú bằng căn-tin Đại học Thủ Đô, nhưng món ăn khá phong phú, nhìn cũng ngon miệng.
Cậu lấy hai món mặn, hai món rau, thêm một bát canh, vừa cầm khay đi tìm chỗ ngồi thì thấy Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong cùng bước vào.
Hoa Nhiên chủ động chào: “Chào HLV Giang, chào anh Bùi!”
Bùi Phong cười nói: “Trường các cậu làm việc nhanh đấy, nghỉ học xong rồi à?”
Hoa Nhiên đáp: “Vâng, em cầm đơn chạy đi xin dấu khắp nơi, một tuần là xong.”
Cậu thấy Thư Thần đang ngồi một mình ở góc gần cửa sổ, liền cười tươi kéo khay ngồi xuống đối diện: “Anh Thần ăn sớm vậy à?”
Thư Thần sững người. Chỗ này anh để dành cho anh Vũ, bình thường ăn trưa đều ngồi với anh Vũ, Tiểu Bùi và Diệp Tử, toàn người thân quen, ở cạnh người thân quen thì anh mới đỡ bị hội chứng sợ xã giao hành hạ.
Không ngờ Hoa Nhiên tự nhiên như ở nhà, ngồi đối diện còn cười rạng rỡ chào mình.
Thư Thần và tân binh này chưa thân, đỏ tai cúi đầu nói: “Ừm, tôi, tôi đến sớm.”
Hoa Nhiên hạ giọng, như thì thầm: “Anh Thần, đội tuyển quốc gia hiện giờ có bao nhiêu người vậy? Ngoài ba người giải Tân Tinh Cup, 301 cũng có người ở mà? Nghe nói tầng 4 đã kín rồi, ai ở vậy?”
Thư Thần: “…”
Bắt anh giới thiệu từng người trong đội quốc gia đúng là làm khó rồi. Nhưng đối mặt với ánh mắt mang theo nụ cười của thiếu niên kia, Thư Thần cũng không tiện không trả lời lấy một câu. Cậu hít sâu một hơi, căng thẳng đến lắp bắp:
“Phòng 301 là, là Diệp Tử ở.”
Hoa Nhiên tò mò hỏi: “Diệp Tử? Ý anh là đội trưởng đội YY phải không? Sao ảnh lại ở đây?”
Thư Thần lo lắng đỏ mặt muốn chết tại sao lại cứ nhằm đúng một người mắc chứng sợ xã giao mà hỏi? Bao nhiêu người khác không hỏi, lại cứ phải hỏi cậu vậy trời?
Đúng lúc ấy, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ: “Yo, cậu nhóc tóc tím tím này, nhìn cứ như tuyển thủ trốn trại của đội Cầu Vồng nhà chúng tôi vậy.”
Hoa Nhiên quay đầu nhìn, liền chạm phải ánh mắt đào hoa tươi cười, là Diệp Khinh Danh! Bình thường cậu cũng hay xem thi đấu, tất nhiên biết đến đội trưởng nổi tiếng của đội YY này. Dù sao cũng là người sau khi thi đấu xong ở giải thế giới thì bị cấm thi đấu ngay, không ai khác ngoài anh ta.
Hoa Nhiên lập tức niềm nở chào hỏi: “Chào anh Diệp! Em tên là Hoa Nhiên, là hạng ba Tân Tinh Cup, đến đội tuyển quốc gia làm tân binh trại huấn luyện ạ.”
Diệp Khinh Danh đưa tay bắt tay với cậu: “Xin chào, anh là Diệp Khinh Danh. Anh đến đội tuyển làm người đánh tập.”
Hoa Nhiên sững sờ: “Đánh tập?”
Diệp Khinh Danh cười híp mắt giải thích: “Tức là bị HLV Giang tóm cổ lôi về làm lính đánh thuê đó.”
Hoa Nhiên: “…”
Khi Giang Thiệu Vũ đi tới thì thấy Diệp Khinh Danh và Hoa Nhiên đang trò chuyện rôm rả, còn Thư Thần thì mặt đỏ rần ngồi co vào một góc, trông cực kỳ bối rối. Anh bước đến giải vây cho Thư Thần, ngồi xuống cạnh hỏi: “Gần đây Thần Thần luyện tập thế nào rồi?”
Thư Thần như bắt được cọng rơm cứu mạng, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cũng ổn ạ, em đang đánh đôi với Tiểu Bùi ở máy chủ Hàn.”
Bùi Phong nói thêm: “Sư phụ, anh Thần đã lên đến 3000 điểm rồi đó.”
Quy Tư Dương thấy bàn này ngồi đã năm người, hơi chật, định im lặng chuyển ra chỗ khác, nhưng Bùi Phong liền gọi: “Tiểu Quỷ, qua đây ngồi đi.”
Quy Tư Dương lập tức ngoan ngoãn đi qua, trong lòng có chút vui vẻ. Fred vẫn nhớ đến cậu.
Hiện tại đội tuyển quốc gia chỉ có từng này người. Giang Thiệu Vũ liếc mắt nhìn một lượt, nói: “Gần đây tôi bận đi kiểm tra các CLB, mấy người ở lại thì luyện tập hàng ngày cứ tìm HLV Thôi, muốn đánh xếp hạng thì tìm Tiểu Bùi tổ chức. Đợt tập trung chính thức sẽ bắt đầu sau khi toàn bộ tuyển thủ kỳ này tập hợp đầy đủ.”
Mọi người đồng thanh: “Rõ!”
Giang Thiệu Vũ nói: “Ăn cơm trước đã, ăn xong vào phòng luyện nói chuyện tiếp.”
Trong bữa cơm, Hoa Nhiên rất giỏi tạo không khí, gọi “anh Bùi”, “anh Diệp” vô cùng thân thiết, chỉ một bữa đã làm quen được cả bàn. Quy Tư Dương ít nói, nhưng rất chăm chú nghe, lâu lâu gật đầu hưởng ứng.
Còn Thư Thần thì cúi đầu ăn suốt, hận không thể chui vào bát cơm.
Sau khi ăn xong, Giang Thiệu Vũ dẫn mọi người đến phòng huấn luyện, dặn: “Từ nay, 2:30 đến 5:30 chiều, đấu tập cá nhân. Phần mềm huấn luyện bản mới do Tần Bác phát triển đang hoàn thiện, tháng 6 sẽ chính thức dùng. Trước mắt, mọi người dùng phần mềm bản cũ, tập trung vào di chuyển, né tránh, bắn. Mỗi ngày tập 3 tiếng cơ bản.”
Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Buổi tối là thời gian luyện đội. Do đội hình chưa cố định nên tạm thời không tổ chức đấu tập chính thức với các đội khác. Diệp Khinh Danh, Hoa Nhiên, Tiểu Bùi. ba người các cậu lập team 3 đánh máy chủ Hàn. Thần Thần và Tiểu Quỷ đánh xếp hạng tự do, giữ cảm giác thi đấu. Nhớ quan sát cao thủ bên Hàn, học hỏi thêm.”
Anh dừng lại một chút, đảo mắt nhìn mọi người: “Tôi nói rõ chưa?”
Cả nhóm đồng thanh: “Rõ!”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Giang Thiệu Vũ gật đầu rời đi. Hoa Nhiên cảm thán: “HLV Giang đúng là người tốt quá, rất tỉ mỉ lại dịu dàng, chẳng có chút kiêu căng nào cả.”
Diệp Khinh Danh quay đầu lại, vẻ mặt hoài nghi: “Cậu bảo… dịu dàng?”
Hoa Nhiên gật đầu: “Đúng vậy. Wing thần đã nổi từ mùa giải S3, là truyền kỳ trong làng game, người khác chắc đã kiêu căng lắm rồi. Nhưng anh ấy vẫn thân thiện với tụi em. Mấy hôm trước còn nhắn riêng hỏi em đã nghỉ học xong chưa, nếu có vấn đề có thể giúp em nói chuyện với trường hoặc phụ huynh. Em thấy anh ấy như một người anh trai ấm áp vậy.”
Diệp Khinh Danh “phụt” một tiếng phun cả trà: “Anh trai ấm áp á, hahaha…”
Bùi Phong quay lại cảnh cáo: “Anh Diệp, anh có ý kiến gì với sư phụ của em à?”
Diệp Khinh Danh vội xua tay: “Không không, HLV Giang cực kỳ dịu dàng! Hoa Hoa hiểu đúng rồi!”
Hoa Nhiên cười rạng rỡ: “Đúng không? Em thấy được vào đội tuyển quốc gia đúng là may mắn lắm luôn.”
Quy Tư Dương cũng nghiêm túc phụ họa: “Em cũng thấy vậy.”
Thư Thần không nói gì, nhưng trong lòng cũng cực kỳ đồng tình, anh Vũ thật sự đối xử với anh như em trai ruột.
Diệp Khinh Danh ở bên cạnh cười đến đau cả bụng. Hai thằng nhóc này mới tiếp xúc Giang Thiệu Vũ nên còn mộng mơ, chưa từng bị mắng, chưa từng viết bản kiểm điểm, càng chưa trải qua cơn cuồng phong huấn luyện như địa ngục của vị HLV ác ma kia. Đợi đến ngày bị mắng đến phát khóc rồi, sẽ hiểu ngay “độ dịu dàng” của HLV Giang là thế nào.
Thôi, đừng phá vỡ giấc mộng đẹp của người ta sớm quá. Cho mộng thêm vài ngày cũng tốt.
Bùi Phong nhắc nhở: “Đã 2 giờ rưỡi rồi, mọi người chuẩn bị luyện tập thôi.”
Cả nhóm nhanh chóng mở phần mềm luyện tập trên bàn, bắt đầu phần rèn kỹ năng cơ bản.
Đến 8 giờ tối, Giang Thiệu Vũ xử lý xong công việc, quay lại phòng huấn luyện để xem tình hình luyện tập của bọn họ.
Lúc đó, Bùi Phong đang tổ chức trận ba người ở máy chủ Hàn với Diệp Khinh Danh và Hoa Nhiên. Thấy sư phụ đến, cậu hỏi: “Sư phụ, anh muốn xem không ạ?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Không cần để ý đến tôi, cứ đánh đi.”
Anh đi sang bên cạnh, bật một máy tính, đăng nhập bằng tài khoản quản lý để theo dõi trực tiếp góc nhìn chính của ba người.
Bùi Phong dùng ID là Winner02.
Diệp Khinh Danh và Hoa Nhiên cũng mua tài khoản mới, đổi tên thành Winner03 và Winner04.
Ba người nhanh chóng được ghép trận. Đây là lần đầu tiên họ phối hợp với nhau, Bùi Phong làm người chỉ huy, Diệp Khinh Danh trinh sát, Hoa Nhiên công kích, Bùi Phong bắn tỉa. Hai vị trí còn lại là người chơi ngẫu nhiên.
Bản đồ trận này là Lâu đài ma ám. Vừa vào trận, Bùi Phong liền ra lệnh: “Anh Diệp đi cánh trái, Hoa Hoa cánh phải, tôi canh giữa bắn tỉa.”
Hoa Nhiên đáp ngay “Rõ!”, lập tức phóng như bay về cánh phải. Diệp Khinh Danh cũng đi trinh sát cánh trái.
Chẳng mấy chốc, Hoa Nhiên phát hiện kẻ địch tuyến đầu, liền ném một quả lựu đạn về phía vị trí đối phương —
Bùm!
Cùng với tiếng nổ vang trời, có hai người bị thổi bay. Trong đó có một người… hình như là Diệp Khinh Danh?
Trong kênh thoại vang lên tiếng của Diệp Khinh Danh: “Má ơi! Hoa Hoa, cậu làm cái gì thế, ném bom vào tôi à?”
Hoa Nhiên: “Có địch ở đó á”
Diệp Khinh Danh: “Cái tên lạc đàn đó để tôi xử lý là được rồi, cần gì cậu từ đằng xa ném bom tới?”
Hoa Nhiên: “Em đâu biết anh đang núp ở đó đâu.”
Diệp Khinh Danh: “…”
Hoa Nhiên: “…”
Thái dương Bùi Phong giật giật liên tục. Hai người này đúng là như ngựa hoang đứt cương, không thể kiểm soát nổi. Ban đầu còn nghĩ chia hai hướng trái phải để tránh va vào nhau, ai ngờ bản đồ này quá nhỏ, Hoa Hoa chỉ cần một quả lựu đạn là có thể tiễn luôn anh Diệp về trời.
Kiểu đánh rối loạn này, rối không phải đội địch mà là đồng đội!
Phía sau, Giang Thiệu Vũ ngồi xem toàn bộ trận đấu “nghèo nàn kỷ luật”, “ngập tràn lỗi lầm” này mà mặt không cảm xúc.
Những tuyển thủ với phong cách khác biệt thế này, muốn hòa hợp đội hình, tạo ra sự ăn ý thật sự… Xem ra, con đường phía trước, còn rất dài.
Hết chương 069