Chương 071
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Thời Tiểu Bân bình thường không chơi y tế, cậu từ thời kỳ còn là học viên trại huấn luyện đã chơi vị trí công kích. Vì thần tượng của cậu là Lão Lâm, một tuyển thủ nổi tiếng cầm súng lao lên “đoàng đoàng” cực kỳ bá đạo, nên cậu cũng muốn trở thành một tuyển thủ công kích lợi hại như vậy.
Mang theo niềm tin đó, cậu đã đến trại huấn luyện thành phố Tinh.
Mạc Hàm Thiên là fan của Wing Thần, Thời Tiểu Bân là fan của Lão Lâm, cả hai thần tượng đều là huyền thoại của ACE. Fan gặp fan, đương nhiên rất có tiếng nói chung. Hơn nữa, họ còn cùng quê, nên nhanh chóng thân thiết và trở thành bạn tốt.
Trong khóa huấn luyện năm ấy, Mạc Hàm Thiên là người có thành tích tốt nhất, Thời Tiểu Bân đứng thứ hai. Sau đó, CIP đưa cành ô liu cho Mạc Hàm Thiên, còn Thời Tiểu Bân được RED mời. Dù hai người ký vào hai CLB khác nhau, mỗi người một phương trời, nhưng khi rảnh vẫn hay đi xếp hạng chung cùng nhau.
Thời Tiểu Bân không thể ngờ rằng, hôm nay khi bị cướp mất vị trí công kích, cậu bất đắc dĩ chọn y tế để bù vị trí, lại bị Giang Thiệu Vũ đang kiểm tra bất ngờ nhìn thấy.
Kết thúc trận, hai người lại mở trận tiếp theo.
Giang Thiệu Vũ nói: “Để Thời Tiểu Bân tiếp tục chơi y tế xem sao.”
HLV Trần thấy sắc mặt lạnh như băng của Giang Thiệu Vũ, cẩn trọng cầm tai nghe, dùng quyền quản lý thông báo: “Tiểu Bân, em tiếp tục chơi y tế để mọi người xem thử nhé.”
Thời Tiểu Bân sững người. Ai cũng biết máy tính trong phòng luyện tập đều bị quản lý giám sát thời gian thực, nên chẳng mấy ai dám lười biếng trong giờ tập. Bình thường HLV sẽ xem xét họ luyện riêng như thế nào, nhưng trực tiếp lên tiếng yêu cầu chơi y tế thì đúng là lần đầu tiên.
Cậu nghi hoặc mở mic nói: “Anh Mạc, ván sau tôi tiếp tục y tế nhé.”
Mạc Hàm Thiên không nghĩ nhiều: “Được thôi, vô trận đi.”
Trận này ghép được ba người đồng đội, hai người mang avatar đôi, vừa vào là khóa công kích và y tế.
Thời Tiểu Bân: “Á, hai vị trí tôi định chơi đều mất rồi.”
Mạc Hàm Thiên: “Để tôi lo!”
Cậu bắt đầu giở chiêu trò nũng nịu, dùng phần mềm dịch để nhắn liên tục, anh ơi em ơi các kiểu, Thời Tiểu Bân cũng phối hợp bằng một sticker mặt mếu: “Xin lỗi, tôi chỉ biết chơi y tế, chọn vị trí khác chắc chắn sẽ thua.”
Có lẽ vì không muốn thua, hai người kia chủ động nhường vị trí. Thời Tiểu Bân lập tức khóa y tế, vào trận thành công.
Lần này bản đồ là Ngục giam trên không, một bản đồ khó với ba tầng cấu trúc như mê cung 3D với nhiều đường tắt. Các đồng đội lao vào như ong vỡ tổ, Thời Tiểu Bân lặng lẽ theo sau. Mạc Hàm Thiên trèo lên tầng hai giương súng, còn Thời Tiểu Bân lặng lẽ chui vào một ống thông gió bên cạnh.
Tề Hằng cười: “Như chuột con vậy, chui cả vào đó!”
Ống thông này là điểm mù trong tầm nhìn của phe địch. Hai địch thủ đi ngang mà không phát hiện ra cậu. Mạc Hàm Thiên từ tầng hai thì thấy rõ mọi hành động của địch, lập tức mở ngắm.
Đoàng! — một viên headshot giết ngay công kích của phe địch
Đột kích của phe địch rất nhanh, tay AK của họ bắn một tràng ép Mạc Hàm Thiên không dám ló đầu, còn trinh sát của họ bò lên tầng từ đâu không biết, một viên súng tiễn Mạc Hàm Thiên “lên bảng”.
Mạc Hàm Thiên chửi: “Mẹ nó! Chắc hai đứa kia đi chung rồi, trinh sát với công kích phối hợp quá chuẩn.”
Thời Tiểu Bân hỏi: “Trinh sát trên đó đi chưa?”
Cậu chui trong ống nên không thấy gì. Chờ Mạc Hàm Thiên trả lời: “Đi rồi.”
Ngay sau đó, Thời Tiểu Bân lén trèo lên tầng hai, dùng hộp cứu thương cứu sống Mạc Hàm Thiên. Đúng lúc đó, Mạc Hàm Thiên nhìn thấy trinh sát địch quay lại, một viên headshot bắn báo thù thành công!
Trinh sát địch: “…”
Giết bắn tỉa rồi mà còn thấy sống lại?! Có y tế! Gã gấp rút ra lệnh: “Giết y tế!”
Nghe vậy, đội địch quay đầu tìm y tế. Thời Tiểu Bân lại chui vào ống, nói: “Anh Mạc tự lo nhé, tôi đi cứu công kích.”
Đồng đội công kích của phe mình vừa tử trận ở tầng 1, Thời Tiểu Bân cẩn thận quan sát, cắt sang dụng cụ nhẹ nhất, trượt êm qua lan can, lặng lẽ tiếp cận thi thể rồi cứu sống.
Cùng lúc, Mạc Hàm Thiên giải quyết đột kích bên địch. Y tế địch cầm khiên lao lên cứu người thì bị đồng đội của Thời Tiểu Bân bắn tan khiên, sau đó Mạc Hàm Thiên tiếp tục hạ y tế địch.
Hiệp 1 chiến thắng dễ dàng.
Sang hiệp thứ hai, Thời Tiểu Bân tiếp tục ẩn nấp ở nơi đối thủ không thể tìm ra, kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ đến khi đồng đội bị hạ gục, cậu mới lén lút chui ra từ ống thông hơi để cứu người.
Đối thủ đang đánh thì không khỏi nghi ngờ:
“Sao lại sống lại rồi?!”
“Không thấy y tế xuất hiện từ đâu cả.”
“Tìm y yế!”
Đến hiệp thứ ba, cả 5 người bên đối thủ cuối cùng cũng đạt được sự đồng thuận giết y tế trước!
Y tế bên kia quá khó chịu, chưa từng lộ mặt, cũng không biết trốn ở đâu, cứ lén lút cứu người. Hỏa lực tiền tuyến của họ dù có mạnh đến đâu, tốc độ giết địch có nhanh thế nào, chỉ cần y tế cứu sống thì chẳng khác gì đánh vô ích.
Cả 5 người dường như đã bật voice nhóm để phối hợp, bắt đầu truy lùng Thời Tiểu Bân như kiểu “quét thảm”.
Giang Thiệu Vũ có thể xem góc nhìn thứ nhất của Thời Tiểu Bân. Trên màn hình, cậu như đang gặp động đất, màn hình rung lên điên cuồng, liên tục đổi góc nhìn quan sát xung quanh, tay cầm băng gạc chạy trốn như một con vật nhỏ nhạy bén đang tránh né sự truy sát của thợ săn.
Có người phía trước bên phải, cậu lập tức rẽ trái, co người trốn vào góc chết của tầm nhìn.
Phía trước bên trái có tiếng bước chân, Thời Tiểu Bân nhanh chóng chui vào ống thông hơi trèo lên tầng hai.
Lên đến tầng hai, nghe thấy tiếng bước chân, cậu lại leo tiếp lên sân thượng tầng ba.
Đối thủ đều choáng váng, y tế đâu rồi? Người đâu rồi?
Đồng đội cũng bối rối, cái quái gì đây! Bên kia 5 người đang chơi trò truy tìm kho báu à?
Trong lúc đối thủ mải miết tìm y tế, Mạc Hàm Thiên quyết đoán nổ súng, hạ gục liên tiếp hai người. Đồng đội bên phe ta cũng rất xuất sắc, nhanh chóng xử lý nốt ba người còn lại, giành chiến thắng ở hiệp thứ ba.
Tỷ số 3:0, phe ẩn nấp chiến thắng.
Khi rời trận, Mạc Hàm Thiên vẫn là MVP, còn Thời Tiểu Bân có thành tích 0-0-4, cứu trợ 4 lần.
Một y tế chơi 3 ván cứu 4 người là thành tích bình thường, không có gì quá nổi bật. Điều gây chấn động chính là chỉ số nhận sát thương của cậu – 0%!
0% nhận sát thương nghĩa là gì? Nghĩa là tỷ lệ sống sót 100%!
Từ đầu đến cuối, cậu hoàn toàn né tránh được mọi viên đạn của đối thủ, di chuyển nhanh chóng trong các điểm mù tầm nhìn, cứu người trong im lặng. Đối thủ không hề phát hiện ra vị trí của cậu, nhưng cậu lại luôn có mặt kịp thời bên cạnh đồng đội bị hạ gục.
Một y tế như vậy rất khó để đối phó! Mà một khi không giải quyết được, sẽ rất dễ bị vỡ trận toàn diện.
Khác với Thư Thần chủ động làm mồi nhử, phối hợp đội hình hoặc thậm chí trực tiếp hạ sát y tế đối thủ, lối chơi của Thời Tiểu Bân phải nói là nhát gan đến cực điểm. Cậu không mang theo vũ khí tấn công, chỉ trốn và chờ cơ hội, nhưng mỗi lần đồng đội ngã xuống cần cứu viện, cậu luôn xuất hiện đúng lúc.
HLV Trần càng xem càng thấy lo lắng, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Thật ra, tính cách của Thời Tiểu Bân vốn không phù hợp với vị trí công kích. Cậu quá thận trọng, không giống những tay công kích khác vác súng lao lên, cậu thích ẩn nấp, đợi đối thủ lao đến rồi mới phản công. Nói hay thì là suy xét kỹ rồi mới hành động, nói khó nghe thì là bị động, không biết tạo cơ hội.
Giang Thiệu Vũ từng nói khi còn ở đội tuyển quốc gia, cậu chơi chẳng giống công kích gì cả, mà giống như một “con rùa rụt cổ”.
Nhưng thật ra, đó không phải lỗi của Thời Tiểu Bân, cậu là viên ngọc sáng, chỉ là đặt sai vị trí mà thôi. Nếu để cậu chuyển sang vị trí y tế, với tính cách và lối chơi đó, chắc chắn sẽ trở thành điểm sáng nhất trong đội!
Vị trí y tế cần nhất chính là sự cẩn trọng và tỉ mỉ. Chỉ cần y tế còn sống, đồng đội mới có hy vọng sống lại.
Trận xếp hạng vừa rồi, nếu không phải Thời Tiểu Bân chui lên từ ống thông hơi cứu sống Mạc Hàm Thiên thì ván đó chắc chắn đã thua! Đặc biệt là hiệp thứ ba, khi đối thủ phát hiện y tế quá mạnh, cả 5 người phối hợp truy tìm trước tiên để tiêu diệt y tế, nhưng Thời Tiểu Bân trốn tới trốn lui, không để họ tìm thấy, thậm chí còn khiến nhịp độ đội hình đối thủ loạn hết cả lên.
Giang Thiệu Vũ khẽ nhếch môi, khẽ nói: “Trốn tốt lắm, Lão Thường có người kế nhiệm rồi.”
Tề Hằng cảm thán: “Đúng vậy, trốn tìm đỉnh cao! Không ngờ Thời Tiểu Bân lại quen bản đồ đến vậy, chơi công kích đúng là phí của trời.”
Giang Thiệu Vũ quay đầu nhìn HLV Trần, nghiêm túc nói: “Ý nghĩa của HLV là phát hiện ra thiên phú và tiềm năng của từng tuyển thủ, để họ phát huy tối đa sở trường của mình. Tuyển thủ eSports phần lớn còn trẻ, chưa chín chắn, thật ra bọn họ cũng không biết mình giỏi gì, nên làm gì. Họ chơi game chỉ với lòng nhiệt huyết, nhiều người còn mù quáng bắt chước thần tượng, thần tượng chơi gì thì mình chơi cái đó. Là một HLV, anh nên nghiêm túc đánh giá phong cách và đặc điểm của từng tuyển thủ, chứ không nên để họ làm theo sở thích cá nhân một cách tùy tiện.”
Lời nói của anh tuy nhẹ nhàng, nhưng lại khiến HLV Trần cúi đầu hổ thẹn, không biết giấu mặt vào đâu.
Tề Hằng cười nói: “HLV Giang nói rất đúng. Thật ra, có tuyển thủ chỉ cần đổi một vị trí thôi là có thể chơi tốt hơn, cũng giúp nâng cao thực lực toàn đội. Có câu ‘người tận dụng đúng tài, vật dùng đúng chỗ’!”
HLV Trần lúng túng: “Phải, phải, hai vị lãnh đạo nói đúng, là chúng tôi sơ suất…”
Đúng lúc này, từ phòng huấn luyện bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng xôn xao. Thời Tiểu Bân ôm trán nói: “Hình như tôi sốt rồi, có phải tôi sắp phân hoá không!”
Một đồng đội vội vã lao ra gọi HLV: “HLV Trần! Thời Tiểu Bân không ổn lắm, cậu ấy đột nhiên sốt cao, hình như đang phân hoá!”
Giang Thiệu Vũ lập tức đứng dậy: “Đi xem!”
Ba người bước vào phòng huấn luyện, quần áo của Thời Tiểu Bân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cậu co ro trong góc tường, run rẩy nói: “Mọi người, mọi người đừng lại gần đây…”
Giang Thiệu Vũ ngửi thấy một mùi pheromone nhè nhẹ, hơi giống mùi kem ly ngọt ngào?
Xung quanh có người thì thầm to nhỏ:
“Mùi gì vậy? Giống kem ly?”
“Tôi thấy pheromone của cậu ấy giống Omega ấy?”
Sắc mặt Giang Thiệu Vũ trầm xuống, quay đầu nói với HLV Trần: “Còn đứng đó làm gì? Gọi bác sĩ ngay!”
HLV Trần hoàn hồn: “Mau! Mau gọi bác sĩ! Mọi người tản ra!”
Bác sĩ nhanh chóng đến, dùng máy đo pheromone trên người cậu, nghiêm trọng nói: “Tiểu Bân đã phân hoá thành Omega, hiện tại đang rất bất an, phải đưa đến bệnh viện ngay!”
Các tuyển thủ Alpha xung quanh nhìn nhau, lập tức lùi ra ngoài.
Giang Thiệu Vũ gọi chị Du đến, nói: “Cùng họ đến bệnh viện.”
Xe của đội tuyển quốc gia cũng lập tức theo sau xe CLB RED, nhanh chóng đến bệnh viện gần đó.
Thời Tiểu Bân còn nhỏ, lúc phân hoá cơ thể yếu ớt, co người lại, kháng cự tất cả người lạ.
Giang Thiệu Vũ nhớ lại khi mình phân hoá năm đó…
Cũng là Omega, nhưng khi Thời Tiểu Bân phân hoá chỉ biết sợ hãi trốn tránh Alpha. Còn Giang Thiệu Vũ vì quá hung hăng, đã suýt đánh vỡ đầu một Alpha dám lại gần ở bệnh viện.
Khụ, đúng là sự đa dạng sinh học.
Một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu như Tiểu Bân mới giống Omega chứ, Giang Thiệu Vũ luôn cảm thấy mình phân hoá nhầm.
Sau khi đưa vào bệnh viện, tiêm thuốc ức chế mạnh, cảm xúc của Thời Tiểu Bân mới dần ổn định, cậu ngơ ngác ngồi trên giường bệnh.
Giang Thiệu Vũ nhìn Du Minh Tương một cái, nói: “Chị Du, cùng em vào trong.”
Du Minh Tương là Beta, sẽ không ảnh hưởng đến Tiểu Bân. Giang Thiệu Vũ là Omega cũng sẽ không ảnh hưởng.
Khi thấy hai người, Thời Tiểu Bân mở to mắt ngạc nhiên. Giang Thiệu Vũ đi đến bên giường bệnh, nhìn cậu hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Thời Tiểu Bân ngơ ngác gật đầu: “Vâng, đỡ nhiều rồi.”
Kỳ lạ thật, không phải HLV Giang là Alpha sao? Nhưng Thời Tiểu Bân lại không hề cảm thấy bài xích đối phương, ngược lại còn thấy ánh mắt và khí chất của HLV rất dịu dàng?
Thời Tiểu Bân gãi đầu bối rối: “HLV Giang, sao anh lại ở đây ạ?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Hôm nay tôi đến kiểm tra đội các cậu.”
Thời Tiểu Bân như chợt hiểu ra, nhìn Giang Thiệu Vũ đầy lo lắng, hỏi nhỏ: “HLV Giang, bây giờ em thành Omega rồi… em còn cơ hội ứng tuyển vào vị trí công kích của đội tuyển quốc gia không?”
“Đương nhiên là có. Nhưng, tại sao cậu cứ phải chơi vị trí công kích?”
Thời Tiểu Bân đáp: “Vì anh Lâm là thần tượng của em. Em thấy chơi công kích ngầu lắm!”
Giang Thiệu Vũ bật cười nhẹ: “Thần tượng chơi gì thì cậu chơi đó à? Cậu thực sự thích vị trí công kích sao?”
Thời Tiểu Bân gãi đầu: “Em cũng không rõ, từ hồi là học viên trẻ đã chơi vị trí này rồi, ít chơi mấy vị trí khác.”
Giang Thiệu Vũ ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vỗ vai cậu thiếu niên: “Thử chơi y tế xem.”
Thời Tiểu Bân ngẩn ra, ngước mắt nhìn Giang Thiệu Vũ đầy nghi hoặc. Đối phương dịu dàng nói: “Nếu cậu tin tôi, thì hãy chuyển sang chơi y tế. Thiên phú của cậu đặt nhầm chỗ rồi, đừng đi sai tiếp nữa.”
Y tế? Thời Tiểu Bân nhớ lại hai trận vừa rồi phối hợp với Mạc Hàm Thiên. Cậu chơi y tế thật sự thuận tay hơn, cũng không bị đồng đội mắng là nhát gan!
Đúng vậy, HLV Giang chắc chắn đúng! Cậu chơi công kích toàn làm chậm tiết tấu của đội, bị đồng đội mắng yếu đuối. Nhưng vị trí y tế thì sao? Nhát gan mới là nên có mà!
Thời Tiểu Bân như bừng tỉnh, cảm giác như màn sương lâu nay che phủ tâm trí được HLV Giang nhẹ nhàng gạt đi, chỉ đường cho mình.
Cậu luôn tự hỏi liệu có phải mình quá kém, cố gắng thế nào cũng không bằng các tay tiên phong hàng đầu trong giải?
Thật ra, không phải cậu không có thiên phú, mà là cố gắng sai hướng!
Thời Tiểu Bân kích động siết chặt nắm tay, mạnh mẽ gật đầu: “Vâng! Em nghe lời HLV Giang!”
Giang Thiệu Vũ nhìn thiếu niên ngoan ngoãn, khẽ cong môi cười.
Vị trí y tế của đội tuyển quốc gia, trong lòng anh đã có lựa chọn.
Y tế phải xem thiên phú, yêu cầu cao về khả năng hỗ trợ, ứng biến linh hoạt, và đặc biệt phải thận trọng đến cực điểm.
Thần Thần và Tiểu Bân, một người giỏi tấn công, một người giỏi ẩn nấp. Một người là Beta hướng nội, một người là Omega nhút nhát. Thần Thần có thể di chuyển linh hoạt cùng đội đánh du kích, còn Tiểu Bân có thể ẩn nấp chờ thời cơ.
Với tổ hợp như vậy, đội hình nào cũng có thể phối hợp linh hoạt. Giang Thiệu Vũ nghĩ, Thần Thần chắc chắn có thể làm bạn tốt với Tiểu Bân?
Hết chương 071