Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 73

Chương 073

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Trên Weibo, siêu thoại #Bân Bân Hữu Lễ# vừa cập nhật dòng tin mới nhất: “Bân Bân phân hóa thành Omega, anh Trâu đến bệnh viện thăm.”

Bên dưới là hàng loạt bình luận từ fan couple:

“Tôi cắn đường thật rồi! Hai người họ chắc chắn là một đôi đúng không?”

“Đẹp đôi quá đi mất! Biểu cảm của đội trưởng Trâu dịu dàng quá trời.”

“Bân Bân trông ngoan thế kia, mà lúc chơi game lại hung dữ, không biết nếu bị đánh dấu sẽ ngại ngùng đến mức nào ha ~”

Ngón tay Thời Tiểu Bân khẽ run lên, suýt chút nữa không cầm nổi điện thoại.

Cậu bỗng nhớ lại, khi nãy Trần Tổng dẫn một nhóm người đến thăm cậu trong phòng bệnh, rõ ràng có cả HLV, phó HLV và những tuyển thủ khác. Nhưng cuối cùng, anh ta lại cố ý để đội trưởng Trâu Lễ ở lại, nói rằng: “Tiểu Trâu, mấy cái sắp xếp thi đấu sắp tới, cậu nói với Bân Bân đi nhé.”

Khi đó Thời Tiểu Bân đã thấy có gì đó không ổn.

Cậu vừa phân hóa thành Omega, để một Alpha ở lại một mình trong phòng bệnh với mình để bàn chuyện thi đấu? Nghe đã thấy không hợp lý. Nhưng nhìn nụ cười dịu dàng của quản lý, cậu lại nghĩ chắc mình suy nghĩ nhiều.

Trâu Lễ là đội trưởng, trao đổi kế hoạch huấn luyện với tuyển thủ cũng là chuyện bình thường. Dù rất khó chịu với việc Alpha đến gần nhưng vì trách nhiệm của một tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu vẫn cố gắng chịu đựng nghe hết kế hoạch.

May mà HLV Giang đến kịp, nếu không, Thời Tiểu Bân thật sự lo mình sẽ mất kiểm soát.

Cậu không ngờ rằng cảnh đội trưởng Trâu ở lại bệnh phòng lại bị ai đó chụp được rồi tung lên mạng!

Khoảng cách chụp rất gần, thậm chí đồng hồ trên cổ tay Trâu Lễ cũng rõ ràng. Rèm trong phòng bệnh đã kéo, chắc chắn là chụp từ cửa sổ hành lang bên ngoài. Là ai làm chuyện này, chẳng cần đoán. Cậu phân hóa là chuyện bất ngờ, phóng viên làm sao có thể nắm được tin tức đầu tiên, đến bệnh viện nhanh như vậy, lại còn chụp được ảnh cận cảnh thế kia?

Thời Tiểu Bân tuy ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng không phải kẻ ngốc!

Lướt tiếp xuống dưới, cậu thấy những tấm ảnh lúc thi đấu lần trước, khi cậu ngồi cạnh Trâu Lễ; ảnh hậu trường lúc đội đi quay quảng cáo năm ngoái, hai người đứng cạnh nhau; thậm chí trên máy bay, chỗ ngồi cũng hay được xếp gần nhau… Từng chút một như thể đang nói với cư dân mạng rằng, hai người họ là một đôi thật.

Nếu Thời Tiểu Bân không phải chính là người trong cuộc, cậu cũng sắp tin thật rồi!

Không trách sao mỗi lần ra ngoài thi đấu, đồng đội và HLV luôn vô tình hay cố ý tạo điều kiện để cậu tiếp xúc với đội trưởng. Đôi khi ngồi cạnh người khác, đồng đội còn nhường chỗ cho Trâu Lễ, đùa rằng: “Đội trưởng qua đây ngồi với Bân Bân đi.” Cậu cứ nghĩ vì mình nhỏ tuổi, đội quan tâm đặc biệt, nhưng giờ nhìn lại, tất cả đều là sắp đặt, tất cả mọi người đều biết về cái siêu thoại CP đó, chỉ duy cậu là người bị che mắt, bị biến thành trò đùa!

Sắc mặt Thời Tiểu Bân tái nhợt, lần đầu trải qua chuyện như vậy khiến hốc mắt cậu nóng ran, môi khẽ run, không biết phải giải thích thế nào: “Em, em với đội trưởng Trâu không như bọn họ nói đâu. Em chỉ xem anh ấy là đồng đội. Từ tiểu học em đã lấy tên mạng là Nho Nhã Lễ Độ rồi, em không thầm yêu anh ấy, thật sự không có…”

Nhìn dáng vẻ run rẩy toàn thân của thiếu niên, Giang Thiệu Vũ ngồi xuống bên giường, đau lòng nắm lấy tay cậu: “Tôi tin cậu không có. Cậu còn nhỏ thế này, chưa hiểu cảm giác thích một người là gì, cũng chưa từng nghĩ đến yêu đương, đúng không?”

Thời Tiểu Binh đỏ mắt gật đầu, nghẹn ngào nói: “Vâng, em chỉ biết chăm chỉ luyện tập, em thật sự chưa từng nghĩ đến mấy chuyện đó.”

Cậu luôn cho rằng, vì c** nh* tuổi, đội trưởng mới quan tâm nhiều hơn, không ngờ tất cả chỉ là do người có ý đồ sắp đặt, để tiện việc “đẩy thuyền”!

Rất nhiều ảnh trong khu siêu thoại kia, căn bản không phải fan có thể chụp được, những cảnh hậu trường chỉ người trong đội mới có thể chụp.

Nghĩ đến mỗi lần mình đi thi đấu lại có ai đó âm thầm theo dõi, chụp ảnh từ mọi góc độ, rồi đưa lên mạng cho hàng trăm nghìn cư dân mạng bàn tán soi mói…

Thời Tiểu Bân chỉ thấy sống lưng lạnh buốt, máu trong người như đông cứng, cảm giác buồn nôn dâng trào khiến toàn thân run lẩy bẩy.

Thiếu niên siết chặt nắm đấm, nước mắt dâng đầy hốc mắt, trong lòng hoang mang không biết nên làm gì.

Giang Thiệu Vũ vươn tay xoa nhẹ đầu cậu, dịu dàng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Thời Tiểu Bân lấy lại tinh thần, run giọng hỏi: “HLV Giang… Em phải làm sao bây giờ?”

Giang Thiệu Vũ phân tích: “RED sẽ không cho cậu chuyển sang vị trí y tế, vì cậu là cây hái ra tiền của họ. Trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp, Omega đã hiếm, một Omega vừa có độ nổi tiếng, lại ngoan ngoãn như cậu càng hiếm hơn. Họ đã dựng cho cậu hình tượng ‘ngoan ngoãn mà hung dữ’, chơi ở vị trí công kích, kết hợp với tay đột kích Trâu Lễ rất hợp. Làm sao họ chịu để cậu chuyển sang vị trí y tế không nổi bật?”

“Trước đây họ chỉ âm thầm lợi dụng cậu để đẩy truyền thông. Bây giờ cậu đã phân hóa thành Omega, họ sẽ càng làm tới. Không chừng sau này còn ghép cho cậu thêm vài couple nữa, ép cậu làm đủ trò thân mật với mấy Alpha, đây là chiêu trò phổ biến trong giới giải trí.”

“Tôi đoán RED sắp tới sẽ biến cậu thành ‘bảo bối của cả đội’. Một couple chưa đủ, nếu cả bốn Alpha đều chăm sóc cậu, thích cậu, thì cậu sẽ trở thành Omega nổi tiếng nhất toàn giải, giúp CLB kiếm bộn tiền.”

Thời Tiểu Bân tái mặt, một nhóm tuyển thủ eSports nam gồm bốn Alpha và một Omega siêu đẹp trai? Mà cậu là “bảo bối của cả nhóm”?

HLV Giang chắc chắn không đoán bừa. Nhớ lại năm ngoái CLB làm sản phẩm phụ kiện, các thành viên khác chỉ được phát bookmarks, bìa tài liệu… riêng cậu thì làm hẳn một cái gối ôm chibi lông xù, siêu dễ thương, ai cũng có một cái.

Nghĩ đến cảnh mấy Alpha ôm cái gối hình cậu, tưởng tượng những điều kỳ quặc… Thời Tiểu Bân rùng mình. Cậu vốn ngoan ngoãn, chưa từng chửi thề, giờ chỉ siết chặt nắm tay đến mức khớp kêu răng rắc: “Em chỉ muốn chơi game. Sao họ lại làm thế với em? Còn chưa hỏi em mà đã chụp trộm ảnh của em rồi!”

Giang Thiệu Vũ thở dài, trong mắt giới tư bản, tuyển thủ chỉ là công cụ kiếm tiền. Họ quan tâm gì đến ước mơ của tuyển thủ?

RED khác với TNG. TNG chỉ là nâng đỡ thiếu gia nhà đầu tư. Còn RED thì áp dụng mô hình idol nhóm nam. Thời Tiểu Bân ở lại đó chỉ tổ bị lợi dụng đến nát bét. Sau này chưa chắc còn được chơi game, mà có khi còn bị scandal hủy cả sự nghiệp.

Giang Thiệu Vũ nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Đừng quên bài học năm xưa. Tuyển thủ công kích trước của các cậu từng đánh dấu fan Omega. CLB biết mà vẫn không xử phạt. Điều đó chứng minh trong mắt ông chủ của cậu, giá trị thương mại quan trọng hơn nguyên tắc. Một Omega như cậu ở đấy chẳng khác gì nằm trong hang sói.”

Anh dừng lại, dịu giọng: “Về đội tuyển quốc gia làm thực tập sinh với tôi. Tôi đảm bảo không ai dám bắt nạt cậu.”

Thời Tiểu Bân gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng!”

Nếu không có HLV Giang nhắc nhở, sau này dù có bị ‘bán’ đi, chắc cậu cũng không nhận ra. Nếu bị dàn dựng thành tin đồn “pheromone mất kiểm soát”, rồi để một Alpha nào đó “đánh dấu tạm thời”…

Nghĩ thôi đã muốn nôn!

Cậu lau nước mắt, nghẹn ngào: “Nhưng, lúc trước em ký hợp đồng rồi, tiền vi phạm hợp đồng cũng cao lắm…”

Giang Thiệu Vũ đáp ngay: “Đội tuyển quốc gia sẽ trả, coi như phí ký hợp đồng thực tập sinh.”

Thời Tiểu Bân ngơ ngác nhìn anh: “Trả, trả giùm em?”

Giang Thiệu Vũ nắm lấy tay cậu: “Yên tâm. Tần Bác đã thu thập đủ chứng cứ CLB lén lút dùng cậu để đẩy siêu thoại. Nếu vụ bê bối này nổ ra, CLB sẽ chịu thiệt lớn. Tôi tin, họ sẽ cân nhắc hậu quả nếu muốn đối đầu thẳng với đội tuyển quốc gia.”

Thời Tiểu Bân xúc động đến đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn HLV Giang, thật sự cảm ơn anh…”

Nếu không có Giang Thiệu Vũ, sự nghiệp cậu có lẽ đã bị scandal phá nát. Cậu chỉ muốn chơi game, dù có là Omega, giấc mơ vẫn không thay đổi. Sau bao nhiêu năm nỗ lực, cậu không muốn bị biến thành công cụ kiếm tiền của người khác.

Giang Thiệu Vũ dứt khoát: “Đi thôi, về CLB thu dọn hành lý, đêm nay theo tôi về.”

Tình trạng pheromone của Thời Tiểu Bân đã ổn định, bác sĩ kê thuốc ức chế thông thường. Giang Thiệu Vũ để xe đội tuyển đưa cậu về CLB, đích thân đi theo để giúp cậu thu dọn đồ.

Trần Tổng nghe thấy động tĩnh lập tức tới nơi, cười xã giao: “HLV Giang, đây là…”

Giang Thiệu Vũ khoanh tay đứng ở cửa, lạnh nhạt: “Thời Tiểu Bân theo tôi về đội tuyển quốc gia làm thực tập sinh.”

Sắc mặt Trần Tổng thay đổi ngay: “Chuyện này… Dù ngài là HLV quốc gia, nhưng trực tiếp đưa người đi như vậy thì không hợp lý lắm đúng không? Thời Tiểu Bân là tuyển thủ ký hợp đồng với chúng tôi, sao có thể bỏ giải để về đội quốc gia được?”

HLV bên cạnh đổ mồ hôi đầy đầu, nói: “Đúng vậy! Nếu đột ngột lấy người, mấy trận sắp tới biết làm sao? Về quy định thì chuyện này không hợp quy định chút nào.”

Hai người gần như muốn ám chỉ “lạm dụng chức quyền”.

Du Minh Tương đứng bên cạnh suýt bật cười, không hợp quy định? Vũ Thần của chúng tôi vác người đi không biết bao nhiêu lần rồi!

Giang Thiệu Vũ lạnh nhạt: “Đúng là không hợp quy định. Vậy nên, Thời Tiểu Bân sẽ chấm dứt hợp đồng với CLB của các anh. Các trận sắp tới, tự các anh tính. Phí vi phạm hợp đồng sẽ do đội tuyển quốc gia trả. Luật sư sẽ đến làm việc với các anh ngày mai. Còn nữa, kỹ sư của chúng tôi có một ít tài liệu muốn gửi cho Trần Tổng xem.”

Tần Bác vốn tốt nghiệp khoa Khoa học máy tính của một trường đại học danh tiếng, rất giỏi điều tra dữ liệu. Anh nhanh chóng tổng hợp được một dòng thời gian rõ ràng và chuỗi bằng chứng, gửi đến Trần Tổng, bao gồm: thời gian lập siêu thoại #Bân Bân Hữu Lễ#, IP của một số người đăng bài, thời gian và địa điểm chụp ảnh, cùng với hình ảnh tay săn ảnh mà họ đã mua chuộc vừa mới chụp lén Thời Tiểu Bân và Trâu Lễ trong bệnh viện.

Tất cả các tài liệu đó khi xem liền mạch, thật sự khiến người ta rùng mình. Mọi mánh khóe họ từng giấu sau lưng Thời Tiểu Bân, đều bị đội tuyển quốc gia lật tẩy sạch sẽ!

Sắc mặt Trần Tổng trở nên cực kỳ khó coi, nhìn đống tài liệu mà cứng họng không nói nổi lời nào.

Giang Thiệu Vũ nói: “Tôi nhớ năm đó, anh từng tìm đến tôi, muốn đầu tư vào đội ACE, muốn nâng chúng tôi thành những tuyển thủ hot nhất. Anh biết vì sao tôi từ chối không??”

Anh nhìn thẳng vào mắt đối phương, từng chữ nói rõ ràng: “Trong thể thao điện tử, yếu là tội lỗi. Độ nổi tiếng của tuyển thủ không phải được lăng xê mà có mà phải do từng trận đấu, tự mình đánh ra.”

“Thời Tiểu Bân chỉ muốn tập trung chơi game. Cậu ấy không hợp làm thần tượng eSports nhóm nam của các anh.”

“Tôi sẽ đưa cậu ấy đi. Anh còn định ngăn không?”

“…” Trần Tổng và HLV nhìn nhau, mặt đen như đáy nồi.

Thời Tiểu Bân là cây hái ra tiền mà họ cực khổ bồi dưỡng suốt thời gian qua, cứ thế bị mang đi? Vậy chẳng khác gì bị Giang Thiệu Vũ tát thẳng vào mặt!

Đúng lúc này, Thời Tiểu Bân kéo va li ra ngoài. Trần Tổng vừa định mở lời với cậu, cậu lập tức lùi lại trốn ra sau lưng Giang Thiệu Vũ.

Trần Tổng nhẹ nhàng dỗ dành: “Tiểu Bân à, CLB đâu có tệ với cậu đúng không? Cậu thật sự muốn đi à? Đừng nghe lời người ngoài ly gián. Nghĩ lại xem trong hai năm qua, mọi người đã quan tâm, chăm sóc cậu thế nào…”

Thời Tiểu Bân lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện siêu thoại Bân Bân Hữu Lễ, đội trưởng Trâu có biết không?”

Nụ cười của Trần Tổng cứng lại. Thời Tiểu Bân ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết: “Anh ấy biết, đúng không? Mọi người đều biết, chỉ có mình tôi là bị giấu. Nói hay đến đâu cũng chỉ là đang xem tôi như công cụ kiếm tiền. Từ đầu đến cuối, chẳng ai thật sự tôn trọng mong muốn của tôi cả.”

Thời Tiểu Bân cúi người thật sâu: “Cảm ơn các anh vì đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua. Nhưng, tôi không muốn ở lại RED nữa.”

Giang Thiệu Vũ liếc mắt nhìn hai người họ một cái đầy lạnh lùng rồi quay người bỏ đi. Du Minh Tương nhẹ nhàng khoác tay qua vai Thời Tiểu Bân, dắt cậu rời khỏi tòa nhà.

Trần Tổng nhìn theo bóng lưng mấy người họ, tức đến run người: “Cái tên Giang Thiệu Vũ này quá kiêu ngạo rồi! Dám trực tiếp đào người từ tay tôi!”

HLV Trần đứng bên cũng mặt mày u ám: “Làm sao bây giờ? Anh ta thật sự mang Thời Tiểu Bân đi rồi?”

Trần Tổng giận đến đen mặt: “Còn có thể làm gì nữa? Chính các người không làm sạch sẽ, để bị người ta nắm được thóp lớn thế này! Chẳng lẽ giờ muốn đối đầu công khai với đội tuyển quốc gia, để HLV trưởng đội tuyển quốc gia tung hết phốt ra sao?!”

Cơn giận này, chỉ có thể nuốt vào. Nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không để Giang Thiệu Vũ được như ý.

Nhìn xe dưới lầu đang rời đi, khóe môi Trần Húc nhếch lên nụ cười lạnh, Giang Thiệu Vũ, cậu nghĩ cậu là vô địch thiên hạ à? Nghĩ mình không có điểm yếu ư?

**

Trên xe, cảm xúc của Thời Tiểu Bân cuối cùng cũng ổn định lại. Cậu ngồi hàng ghế sau cùng Giang Thiệu Vũ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn HLV Giang.”

Giang Thiệu Vũ vỗ vai cậu, trấn an: “Không cần cảm ơn. Nhưng, về đội tuyển quốc gia làm thực tập sinh, chuyển sang vị trí y tế, cũng có nghĩa là bắt đầu lại từ con số 0. Cậu sẽ phải từ bỏ những kinh nghiệm chiến thuật trước đây, tiếp nhận toàn bộ cách chơi của vị trí y tế. Cậu có làm được không?”

Thời Tiểu Bân gật đầu mạnh mẽ: “Vâng! Em sẽ xem như mình là học viên huấn luyện mới, học lại từ đầu!”

Cậu còn nhỏ, bắt đầu lại chẳng có gì phải sợ. Đã đi sai đường, thì sửa sai kịp thời mới là đúng đắn.

Hết chương 073

Bình Luận (0)
Comment