Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 77

Chương 077

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sau khi rời khỏi CLB FAD, Giang Thiệu Vũ cùng mọi người trở về khách sạn. Cả nhóm lên tầng 3 của khách sạn, tìm một phòng riêng trong quán cà phê và ngồi xuống.

Tần Bác đưa dữ liệu sao chép cho Giang Thiệu Vũ. Anh chỉ liếc qua rồi lạnh nhạt nói: “Không cần xem dữ liệu của FAD đâu. Cả đội diễn ngay trước mặt chúng ta, chuyện như vậy còn làm được thì dữ liệu luyện tập thường ngày chắc chắn cũng là giả.”

Tần Bác đẩy kính, như bừng tỉnh: “Chả trách dữ liệu luyện tập của bọn họ trông quá đẹp, thì ra đã chỉnh sửa rồi?”

Tề Hằng chửi thầm: “Bọn CLB này đúng là lắm trò! Không tập trung vào thi đấu, suốt ngày nghĩ cách giả dối. Chả trách mấy năm gần đây trình độ giải A League trong nước cứ tụt dốc không phanh, chỉ có mấy minh tinh giả là ngày càng nhiều.”

Du Minh Tương bất lực nói: “Bây giờ là thời đại lưu lượng thống trị, thi đấu tốt hay không chưa nói, chỉ cần xây dựng hình tượng tốt, biết quảng bá, biết tạo nhiệt, fan vẫn mua vé đều đều miễn là đừng chơi quá nát.”

Giang Thiệu Vũ cười khẩy: “Chẳng lẽ trong nước không còn CLB nào thi đấu nghiêm túc?”

Tề Hằng nói: “Tất nhiên là vẫn có. Đội YY tuy quản lý lỏng lẻo, nhưng danh tiếng của Diệp Khinh Danh là thật. Thành tích của họ cũng là do tự đánh ra. Còn có JZ, HW, mấy CLB lâu năm không chịu đánh bóng tên tuổi, thi đấu thì rất nghiêm túc.”

Tần Bác bổ sung: “Mấy CLB có vấn đề mà HLV Giang từng kiểm tra qua, chưa từng giành được chức vô địch lần nào.”

Như TNG, RED, FAD, mấy CLB theo mô hình “đào tạo ngôi sao”, dù tuyển thủ nổi tiếng, nhưng khi ra đấu trường chuyên nghiệp, thành tích không tốt, giỏi lắm chỉ vào được top 3 hay top 4.

Những đội giành chức vô địch mấy năm qua đều là tự đánh mà có.

Ví như Lão Lâm, Diệp Khinh Danh, Lưu Thiếu Châu đều từng đoạt cúp, danh tiếng cũng xứng đáng.

Dù giới eSports của Trung Quốc hiện nay bị thao túng bởi các CLB theo dòng vốn, vẫn còn những tuyển thủ kiên trì với lý tưởng ban đầu. Vẫn còn hy vọng. Và những tuyển thủ nghiêm túc ấy chính là mục tiêu Giang Thiệu Vũ muốn chọn cho đội tuyển quốc gia.

Anh cả Mạc Hàm Thiên, anh hai Thời Tiểu Bân, dù cũng ở CLB thích tiếp thị nhưng hai nhóc này đã ý thức được vấn đề của mình, đang tập luyện chăm chỉ, nâng cao trình độ. Ngược lại Lục Hưng Vân và Đường Khải, một người tự cao, thua là mắng chửi đồng đội, một người phối hợp với HLV diễn trò để giả vờ tiến bộ… đúng là chẳng có chút ý chí phấn đấu nào!

Giang Thiệu Vũ đặc biệt thất vọng với Đường Khải. Anh vốn định để cậu ta vào danh sách dự bị vì phong cách thi đấu của Đường Khải khác hoàn toàn với Diệp Tử, đội tuyển quốc gia cần các kiểu trinh sát khác nhau. Kết quả, thi đấu mà đi gian lận?

Định gian lận ở giải quốc tế luôn à? Ai sẽ phối hợp với cậu diễn trò? Thật là hồ đồ!

Giang Thiệu Vũ hít sâu, quay sang Tề Hằng nói: “Tôi sẽ không về căn cứ đội tuyển quốc gia nữa, nhân lúc mấy ngày này, tranh thủ đến thêm vài CLB. Giờ thông tin kiểm tra đột xuất đã bị lộ, cần tranh thủ thời gian, hoàn thành đợt kiểm tra này trong tháng. Chủ tịch Tề thấy sao?”

Tề Hằng gật đầu đồng tình: “Được, tôi rảnh mà, cậu cứ sắp xếp lịch trình đi.”

Giang Thiệu Vũ nhìn bảng dữ liệu trong máy Tần Bác: “Tuần này không có trận đấu… chọn SN đi, chúng ta xem chị ba Hạ Lê có tiến bộ không.”

Du Minh Tương tra tuyến đường rồi nói: “Từ đây đến CLB SN, đi tàu cao tốc sáng mai, trưa là đến.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừm, phiền chị Du đặt vé. Xong SN, đừng ăn tối, trực tiếp đến trạm tiếp theo JZ. Một ngày đi hai chỗ, rồi nghỉ lại ở thành phố J.”

Chiều một nơi, tối một nơi, hiệu suất cao như vậy, dù có ai báo trước cũng không kịp chuẩn bị.

Bàn bạc xong lịch trình, Giang Thiệu Vũ về khách sạn nghỉ ngơi. Anh mở quyển sổ tay da đen của mình, nhìn điểm số đánh giá các CLB mà lòng ngổn ngang trăm mối.

Hồi mùa giải S3, giới eSports chưa phức tạp như bây giờ. Ai cũng nghiêm túc thi đấu. Giang Thiệu Vũ dẫn ACE từ giải hạng B lên giải A League, các CLB lớn dù nhắm vào “hắc mã” như anh, cũng chỉ là đấu trí trên sân, không có chiêu trò bôi nhọ, đánh hội đồng truyền thông như bây giờ.

Không ngờ bao năm qua, những CLB thi đấu nghiêm túc vẫn chỉ có mấy cái tên cũ. Các đội mới thành lập phần lớn để kiếm tiền, tuyển thủ thì nôn nóng, CLB lại thao túng tuyển chọn đội tuyển quốc gia. Không khó hiểu vì sao bị hành ở giải quốc tế, năm nào cũng trắng tay suốt 5 năm liền.

Giang Thiệu Vũ nhíu mày, cất sổ, đi tắm rồi ngủ.

Sáng hôm sau, cả đoàn lên tàu cao tốc đến thành phố S.

Dù mới giữa tháng 3, nhưng thành phố S ở phía nam đã nóng tới 30 độ. Cây xanh đầy đường, hoa nở rực rỡ, như đang vào mùa hè.

Họ xuất phát từ thủ đô, nơi còn có tuyết rơi nên ai cũng mặc áo khoác. Đến miền nam, nóng đến phát điên. Du Minh Tương dẫn cả nhóm vào phòng thay đồ cởi áo khoác, chỉ mặc áo thun. Ăn trưa đơn giản rồi gọi xe đi thẳng đến CLB SN.

SN được thành lập cách đây 5 năm, tức đúng năm Giang Thiệu Vũ giải nghệ.

Trên đường đi, Tề Hằng thấp giọng giới thiệu: “Logo đội SN giống hình con rắn, dân mạng gọi họ là ‘đội rắn’. HLV của họ là Chu Hoằng, cậu còn nhớ người này không?”

“Chu Hoằng?” Giang Thiệu Vũ lục lại trí nhớ, nhanh chóng nhớ ra: “Đội trưởng của Lang Tộc?”

Tề Hằng cười: “Đúng rồi, đội Lang Tộc bị các cậu đánh cho tan rã ở trận thăng hạng năm ấy.”

Giang Thiệu Vũ: “…”

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Giải đấu Thần Súng có cơ chế lên – xuống hạng, đội vô địch hạng B sẽ đấu với đội xếp cuối hạng A, ai thắng thì ở lại A.

Năm đó, ACE do Giang Thiệu Vũ dẫn dắt quán quân hạng B, vào vòng thăng hạng gặp đội cuối bảng A là Lang Tộc. Đó là trận đấu rất căng thẳng. Khi ấy, thực lực ACE chưa mạnh như sau này, Giang Thiệu Vũ cũng đang hoàn thiện chiến thuật. Trận thăng hạng là BO7, đánh 4 trận thắng. Hai đội hòa 3-3, ván cuối Giang Thiệu Vũ bắn headshot đội trưởng Chu Hoằng, giúp ACE thắng 4-3, lên giải A.

Lang Tộc mất suất hạng A, nhà đầu tư rút vốn, đội tan rã. Chu Hoằng từ đó biến mất khỏi sàn đấu chuyên nghiệp.

Giang Thiệu Vũ nói: “Không ngờ anh ta lại làm HLV.”

Tề Hằng nghiêm túc: “Chắc bị cậu đánh cho ám ảnh tâm lý, không muốn thi đấu nữa.”

Du Minh Tương tiếp lời: “Nói vậy, đội trưởng mấy đội A ngày trước, giờ giải nghệ cũng toàn làm HLV. JZ, HW gì đó, đều từng là ‘kẻ địch sinh tử’ của A Vũ.”

Giang Thiệu Vũ nhẹ nhàng nhay trán: “Vậy từ giờ là hành trình ‘ghé thăm kẻ thù cũ’ à?”

Tề Hằng đùa: “Yên tâm, bọn tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Giang Thiệu Vũ khi mới vào nghề chỉ mới 18 tuổi, đối thủ khi đó phần lớn lớn hơn anh, sau 5 năm, những “người quen cũ” giờ đã có người làm lãnh đạo như Tề Hằng, người khác làm HLV.

Anh vẫn nhớ rõ trận đấu sống còn với Lang Tộc. Lúc đó, Giang Thiệu Vũ rất khâm phục sự kiên cường của Chu Hoằng, chỉ tiếc rằng eSports rất tàn khốc, thắng thì lên, thua thì bị đào thải.

Chiếc xe đến trụ sở chiến đội SN.

Giang và Tề Hằng tìm tổng giám đốc SN, nhưng trợ lý nói: “Giám đốc bọn tôi đi công tác rồi, hai ngày nữa mới về. Chủ tịch Tề có việc gì có thể gặp HLV trưởng ạ.”

Trợ lý không nhận ra Giang Thiệu Vũ, chỉ biết Tề Hằng, tưởng liên minh đến kiểm tra định kỳ.

Tề Hằng thuận nước đẩy thuyền: “Được, phiền cô thông báo HLV và chuyên viên dữ liệu đến văn phòng, nói là kiểm tra định kỳ của liên minh.”

Chẳng bao lâu, Chu Hoằng bước vào với trợ lý và chuyên viên dữ liệu. Thấy Tề Hằng, anh chào rồi ngạc nhiên khi thấy Giang Thiệu Vũ.

Giang Thiệu Vũ đứng dậy, chìa tay: “HLV Chu, lâu rồi không gặp.”

Chu Hoằng vẫn như trong trí nhớ: nghiêm túc, chín chắn.

Năm đó thua ACE, anh cố giữ bình tĩnh, khi bắt tay với Giang chỉ nói: “Chúc mừng, các cậu đánh rất tốt.”

Có lẽ anh đã biết trận ấy thua sẽ giải tán đội, đó là trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp của anh.

Chu Hoằng hoàn hồn, bắt tay Giang Thiệu Vũ và cười: “Wing Thần… à không, giờ phải gọi là HLV Giang?”

Từng là đối thủ, giờ thành đồng nghiệp. Năm tháng đúng là con dao giết heo.

Chu Hoằng thấp giọng hỏi: “Cậu bất ngờ đến đây, là kiểm tra luyện tập? Hay chọn người cho đội tuyển?”

Nếu đã là người quen cũ, Giang Thiệu Vũ cũng không vòng vo: “Kiểm tra định kỳ. Hôm nay có sắp lịch đấu tập nào không?”

Chu Hoằng gật đầu: “Có, nhưng thường là 8 giờ tối.”

Giang Thiệu Vũ hỏi: “Có thể đánh sớm hơn không? Tôi muốn quan sát.”

Chu Hoằng dứt khoát đồng ý: “Được, tôi sẽ thông báo.”

Sau vụ CLB FAD diễn trò, không loại trừ khả năng các CLB khác cũng đã nghe ngóng được tin tức, âm thầm chuẩn bị trước. Tuy nhiên, họ có lẽ sẽ không ngang nhiên dàn dựng thi đấu giả như FAD, bởi những “thiên tài viết kịch bản” kiểu HLV Trình Phi Phàm vẫn chỉ là thiểu số.

Giang Thiệu Vũ đi theo sau Chu Hoằng sang phòng huấn luyện bên cạnh, để Chu Hoằng vào thông báo. Người sau khi bước vào, không hề đề cập đến chuyện đội tuyển quốc gia đến kiểm tra, chỉ đơn giản vỗ tay nói: “Mọi người dừng lại một chút, đánh trước một trận tập luyện, nhiệm vụ luyện tập thường nhật để tối làm tiếp.”

Các tuyển thủ nhanh chóng chuẩn bị.

Giang Thiệu Vũ liếc mắt đã thấy chị ba Hạ Lê. Tóc cô đã dài ra một chút, được buộc thành đuôi ngựa cao. Lúc HLV bước vào, cô nàng đang lén ăn vặt, nghe tiếng liền giật mình đến mức suýt bị nghẹn. Vội vã uống nước rồi ho sặc sụa không ngừng.

Một đồng đội bên cạnh vỗ lưng hỏi: “Hạ tỷ, không sao chứ?”

Hạ Lê khó khăn th* d*c, xua tay ra hiệu rằng mình không sao.

HLV Chu nhìn cô, bất đắc dĩ hỏi: “Hạ Lê, em ăn xong chưa?”

Hạ Lê cố nuốt mạnh miếng khoai tây đang mắc cổ họng, cuối cùng thở được bình thường, hô lớn: “Báo cáo HLV, ăn xong rồi ạ!”

Tiếng cười rộ lên trong phòng, mọi người có vẻ đã quá quen với thói quen ăn vặt lén lút của cô nàng.

Chu Hoằng nói: “Được rồi, bắt đầu đi. Chế độ thi đấu: Khiêu chiến cực hạn, bản đồ Ngã Tư Phố.”

“Ngã Tư Phố” là một bản đồ phức hợp điển hình với nhiều chướng ngại vật. Sự tồn tại của các tòa nhà và tuyến phố tạo điều kiện cho các vị trí cận chiến và y tế phát huy tối đa. Bản đồ có bốn điểm bắn tỉa ở hướng Đông, Nam, Tây, Bắc thích hợp cho các cách chơi đa dạng của bắn tỉa.

Chu Hoằng rời khỏi phòng huấn luyện, dẫn Giang Thiệu Vũ và Tề Hằng đến phòng nhỏ bên cạnh, nói: “Mời hai vị sang bên này.”

Hai người bước vào phòng nhỏ, Chu Hoằng mở chế độ xem thi đấu với góc nhìn trọng tài trên màn hình lớn. Giang Thiệu Vũ và Tề Hằng nhìn nhau, từ cách thể hiện của các tuyển thủ CLB SN, có vẻ như họ không hề biết đội tuyển quốc gia đang kiểm tra đột xuất. Nếu biết, Hạ Lê đã không dám thản nhiên ăn khoai tây trước mặt HLV quốc gia như thế.

Thái độ của Chu Hoằng cũng rất tự nhiên, toát lên một phong thái “cây ngay không sợ chết đứng”, hoàn toàn bình thản với việc bị kiểm tra.

Giang Thiệu Vũ đưa mắt về màn hình lớn. Trận đấu bắt đầu, đội 1 và đội 2 của SN nhanh chóng lao vào một trận đối kháng kịch liệt. Dù chỉ là trận tập luyện nội bộ, nhưng trình độ thi đấu chuyên nghiệp rõ ràng.

Chỉ sau nửa phút theo dõi, Giang Thiệu Vũ lập tức nhận ra đội 2 đang mô phỏng hoàn toàn chiến thuật trinh sát đánh úp của đội cầu vồng YY.

Giang Thiệu Vũ hỏi: “Đối thủ trận tiếp theo là YY à? Muốn dùng lối đánh áp chế để phá thẳng hàng tiền tuyến?”

Chu Hoằng gật đầu, nhỏ giọng phân tích: “Tiểu Hoàng Diệp là đệ từ của Diệp Khinh Danh, có thiên phú cực cao, đã hoàn toàn sao chép được chiến thuật đánh úp của sư phụ. YY xây dựng toàn bộ lối chơi xoay quanh trinh sát để phục kích. Đội tôi không thể sánh với họ về khâu trinh sát, phòng ngự kiểu gì cũng thủng. Vậy nên chúng tôi chọn cách lấy sở trường đánh vào sở đoản, đánh vỡ tuyến trước của họ càng nhanh càng tốt để chiếm ưu thế về người. Trinh sát dù mạnh cỡ nào, cũng không thể 1 chọi 3 được.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu tán thưởng: “Suy nghĩ đúng, nhưng vẫn phải xem thực chiến ra sao. Nếu chưa kịp phá hàng trước của YY mà phía sau các bắn tỉa và y tế của các anh đã bị trinh sát đối phương tiêu diệt, thì sẽ lập tức rơi vào thế yếu.”

Chu Hoằng cười cười: “Đúng vậy, thi đấu là như thế mà, chiến thuật có hiệu quả hay không, cuối cùng vẫn phải nhìn vào màn trình diễn trên sân.”

Giang Thiệu Vũ lại quay ánh mắt về màn hình lớn. Tuyến đầu hai bên nhanh chóng chạm mặt trong một con phố hẹp. Ngay khoảnh khắc chạm trán, đột kích của đội 1, Hạ Lê, vung khẩu AK xả đạn như tia lửa đỏ rực, nhanh như chớp quét sạch đội hình đối thủ, biến họ thành tổ ong trong tích tắc.

Phản xạ tức thời của Hạ Lê thực sự rất xuất sắc.

Giang Thiệu Vũ nhớ không lầm, đây là một tuyển thủ cực kỳ không ổn định, trần rất cao, đáy cũng rất thấp. Mỗi lần thi đấu như thể chơi xổ số, lúc thì như thần, lúc thì như gà mờ.

Nghĩ đến đây, anh đột nhiên hỏi: “Lần trước, vì sao các anh lại đề cử Hạ Lê vào đội tuyển quốc gia?”

Chu Hoằng im lặng một chút rồi nói:“Hạ Lê là do tôi đề cử. Tuyển thủ này là ‘thiên tài lệch môn’ điển hình, cực kỳ mạnh ở các pha chạm trán đột ngột, phản xạ cực nhanh. Nhưng một khi bị kéo giãn thời gian giao tranh thì lại rất yếu, biểu hiện rất không ổn định. Ý tôi là, nếu cô ấy vào đội quốc gia, có thể dùng trong những đội hình du kích đánh nhanh rút gọn. Đội tuyển quốc gia người đông, nếu gặp bản đồ rộng, cần giằng co lâu dài thì có thể thay cô ấy ra.”

Giang Thiệu Vũ và Tề Hằng liếc nhìn nhau.

Một HLV giỏi là người biết nhìn ra thiên phú và tiềm năng của tuyển thủ, giúp họ phát huy sở trường, tránh sở đoản, tạo hiệu quả tối đa.

Hạ Lê đúng là kiểu học sinh trung học lệch môn nặng, bài thi 100 điểm, môn Anh có thể được 90, nhưng môn Toán chỉ được 40. Nếu bắt thi tổng hợp, cô ấy chắc chắn trượt. Nhưng nếu chỉ cho thi mỗi môn Anh? Cô ấy sẽ luôn vượt 90 điểm!

Tuyển thủ đội quốc gia thì rất đông, đội hình linh hoạt, có thể thay người bất cứ lúc nào trong trận. Điều đó có nghĩa là, Hạ Lê không cần thi đủ môn, chỉ cần thi đúng môn mình giỏi là được.

Đưa một tuyển thủ lệch môn như Hạ Lê vào đội quốc gia hoàn toàn không phải lỗi của HLV Chu. Sai lầm nằm ở HLV trưởng của đội tuyển quốc gia trước đó không hề biết cách khai thác điểm mạnh lệch môn của Hạ Lê!

Sau khi tuần tra cả đống CLB, cuối cùng họ cũng gặp được một HLV có tư duy logic, đúng là hiếm có khó tìm!

Hết chương 077

Bình Luận (0)
Comment