Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 88

Chương 088

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sau khi CLB RED bị xử lý quyết liệt, các quản lý của những CLB khác cũng đồng loạt nhận ra một vấn đề — giới esports đã thực sự đổi thay hoàn toàn, nhiều chuyện không thể giải quyết bằng cách “đổ tiền” như trước được nữa!

Ban lãnh đạo liên minh rõ ràng đã quyết tâm chỉnh đốn những thói hư tật xấu. HLV đội tuyển quốc gia Giang Thiệu Vũ càng hành xử quyết liệt, dù vụ việc lần này anh ta không trực tiếp xuất hiện, thậm chí trên Weibo không đáp lại một chữ nào, nhưng ai cũng biết… phía sau chắc chắn có anh ta trợ giúp!

Ai là người cung cấp chứng cứ cho liên minh? Chắc chắn không phải là Thời Tiểu Bân.

Trong thời gian này, chỉ có Giang Thiệu Vũ là người đến thăm CLB RED và kiểm tra. Sau khi anh ta đến liền đưa Thời Tiểu Bân rời khỏi CLB. Ngay sau đó, RED dùng chiến thuật dư luận để bôi nhọ Thời Tiểu Bân, kết quả là “đá phải tấm sắt”, trở thành chiến đội đầu tiên bị liên minh “hủy tư cách tham dự”.

Trình Phi Phàm của FAD nhìn tin tức, mồ hôi lạnh ứa ra trán. Lần trước khi Giang Thiệu Vũ đến kiểm tra, chính HLV Trần của RED, đã lén báo tin cho anh ta. Anh ta tự cho mình thông minh, dàn dựng một kịch bản để diễn cho Giang Thiệu Vũ xem, với ý định cho đội tuyển quốc gia thấy sự tiến bộ của Đường Khải, nhưng bị Giang Thiệu Vũ nhìn thấu ngay.

Nghĩ đến ánh mắt sắc lạnh khi Giang Thiệu Vũ rời đi, Trình Phi Phàm cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh. May mà họ chỉ diễn kịch trong lúc tập luyện, chứ không ngu dại diễn trong trận đấu chính thức như RED… Kết quả là tự tay hại chết chính mình.

Trình Phi Phàm hồi hộp triệu tập họp đội: “Mọi người chắc đã biết chuyện của RED rồi. Liên minh giờ siết chặt kỷ luật cực kỳ nghiêm ngặt! Trận đấu tuần sau, đối thủ của ta là đội JZ, mọi người phải tập trung cao độ chuẩn bị kỹ. Có thể HLV Giang sẽ tới xem, tuyệt đối không được sơ suất!”

Dù hình ảnh của họ trong mắt Giang Thiệu Vũ đã xấu đi nhiều, nhưng nếu giờ biết tập trung thi đấu nghiêm túc thì còn cơ hội cứu vãn?

Ngày 27 tháng 3, thứ Bảy, vòng 4 của giải đấu chính thức bắt đầu.

Do RED bị loại khỏi giải, từ 10 đội chỉ còn 9, lịch thi đấu được điều chỉnh lại. Hai trận ngày thứ Bảy là FAD đối đầu JZ, và COC đấu với HW.

Giang Thiệu Vũ cùng Bùi Phong lại một lần nữa đến hiện trường, cùng bước vào phòng xem thi đấu.

Một lát sau, tiếng cười ròn rã của Lão Lâm vọng ra từ hành lang: “Tiểu Chu, lần này đến lượt cậu mời ăn rồi đấy nhé?”

Chu Dật Nhiên cười: “Không thành vấn đề, xong trận cho anh chọn chỗ.”

Cuối tuần trước khi RED gặp chuyện, Lão Lâm và Tiểu Chu đang cùng đồng đội ăn lẩu. Lão Lâm khá quý mến Thời Tiểu Bân, Tiểu Bân cũng là fan của anh, chơi vị trí công kích cũng vì anh, thậm chí khi anh quyết định giải nghệ, Tiểu Bân còn níu kéo không muốn anh đi.

Nhìn tin tức trên mạng, Lão Lâm muốn đăng Weibo bảo vệ Tiểu Bân, nhưng Chu Dật Nhiên ngăn lại: “Đừng vội, Tiểu Bân đã được anh Vũ đưa đi, chắc chắn anh ấy sẽ xử lý. Anh ấy chưa cho chúng ta ra mặt, tốt nhất đừng làm loạn.”

Lão Lâm đành nhịn.

Chẳng ngờ, chỉ trong ba ngày… RED đã toang hoàn toàn.

Gặp lại nhau, Lão Lâm không nhịn được thì thầm với Chu Dật Nhiên: “Tuần này, chúng tôi vốn định thi đấu với RED, vậy mà bọn khốn đó đã bị đá khỏi giải, đối thủ mới giờ thành FAD.”

Chu Dật Nhiên mỉm cười đáp: “Tôi đã nói rồi, anh Vũ sẽ xử lý ổn thỏa. Có Tiểu Bùi bên cạnh anh ấy, đâu đến lượt chúng ta lên tiếng.”

Đang nói chuyện thì cửa phòng xem thi đấu bất ngờ bị mở ra — Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong bước vào.

Hai người kia bỗng tắt nụ cười, vội quay người chào hỏi lễ phép: “Á, anh Vũ, Tiểu Bùi, hai người cũng tới à?”

Giang Thiệu Vũ quét mắt nhìn hai đồng đội cũ, nói thản nhiên: “Lần trước đến kiểm tra CLB hơi gấp, không kịp chào hỏi. Hôm nay đến xem thi đấu. Chơi tốt nhé, đừng làm tôi thất vọng.”

Hai người trao đổi ánh mắt, Chu Dật Nhiên gãi mũi nói: “Nghe anh nói vậy, tôi thấy áp lực hơi nhiều rồi đấy.”

Lão Lâm: “Cảm giác như ai đó đang dòm ngó lưng, rợn cả người.”

Bùi Phong đùa: “Biến áp lực thành động lực đi.”

Lúc này, các tuyển thủ đội FAD cũng đi về phía này. Đối diện ánh mắt Giang Thiệu Vũ, Đường Khải tái mét mặt, không biết có nên mở lời không. Trong khi đó, HLV Trình Phi Phàm lại trơ mặt nói: “Wing thần, ha ha, anh cũng đến xem trận à?”

Giang Thiệu Vũ nhìn anh ta rồi hỏi bình thản: “Hôm nay không diễn kịch nữa chứ?”

Cả đội FAD lập tức rùng mình, Trình Phi Phàm vội lắc đầu: “Không không, chúng tôi nhất định sẽ chơi thật tốt!”

Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong quay lại phòng xem thi đấu, các tuyển thủ JZ và FAD chuẩn bị ra sân.

Bùi Phong ân cần rót một ly nước cho sư phụ, nhẹ giọng hỏi Giang Thiệu Vũ: “Sư phụ, nếu em nhớ không nhầm thì Đường Khải là trinh sát dự bị của đội tuyển quốc gia kỳ trước đúng không? Lúc nãy cậu ta có vẻ rất lo lắng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, có phải đã phạm phải lỗi gì rồi không?”

Giang Thiệu Vũ lạnh lùng đáp: “Cậu ta tất nhiên phải lo lắng. Lần trước anh đến FAD kiểm tra, cậu ta cùng HLV diễn kịch cho anh xem, làm một pha ba mạng. Hôm nay đến đây, ngoài gặp Lão Lâm và Tiểu Chu, anh cũng muốn xem biểu hiện của Đường Khải. Kịch bản lúc đó do HLV Trình chỉ đạo, cậu ta đầu óc không tỉnh táo, chỉ là người diễn theo, không phải thủ phạm chính. Nếu cậu ta có thể tỉnh ngộ như Tiểu Mạc thì có lẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn.”

Bùi Phong suy nghĩ, tay vuốt cằm, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn.

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, đội JZ do Lão Lâm dẫn đầu chọn chế độ Khiêu chiến cực hạn, chơi rất hăng.

Ngay từ đầu, họ có một đợt tấn công 5 người đối mặt mạnh mẽ, khiến FAD bị quét sạch 5 mạng mà không lấy được mạng nào.

FAD hồi sinh, trinh sát Đường Khải cố gắng vòng ra phía sau để phục kích, nhưng Lão Lâm như có mắt ở sau lưng, Đường Khải vừa lọt vào vị trí sau lưng anh thì đã bị anh đột ngột quay lại, súng xoay 180 độ, xả đạn dữ dội.

Đoàng đoàng đoàng!

Tiếng súng vang rền.

Đạn của khẩu [Thompson-Liệt Diễm] như ngọn lửa cháy rực, lao về phía Đường Khải, khiến cậu ta không kịp phản ứng đã bị hạ gục.

Pha xử lý bất ngờ ngoạn mục của Lão Lâm khiến khán giả tại hiện trường vang lên tiếng hò reo và vỗ tay rền rĩ.

Bùi Phong cười nói: “Lão Lâm vẫn đánh dữ như trước, phản ứng cực nhanh.”

Ánh mắt Giang Thiệu Vũ tràn đầy sự tán thưởng: “Dù sao cậu ấy cũng là tay chơi có kinh nghiệm, biết được trinh sát đối thủ sẽ xuất hiện từ hướng nào. Giờ phải xem Đường Khải có cách gì để phá thế không.”

JZ là đội có phong cách rất máu lửa, lấy Lão Lâm làm trung tâm của đội hình, lực lượng tấn công phía trước rất mạnh. Muốn đánh JZ thì phải hạ được Lão Lâm. Tuy nhiên, trong gần 10 đợt giao tranh lớn, Đường Khải mỗi lần cố gắng giết Lão Lâm đều chết dưới tay anh.

Chết càng nhiều, tâm lý càng suy sụp, thao tác sai sót càng nhiều.

Giang Thiệu Vũ nhìn chăm chú, cau mày nói: “Cách chơi của Đường Khải khác gì tặng mạng? Đánh với JZ, không thể chỉ cử trinh sát đi ám sát Lão Lâm được, phải phối hợp với bắn tỉa, cung cấp tầm nhìn cho đồng đội để bắn tỉa áp chế từ xa.”

Bùi Phong gật đầu đáp: “Đúng vậy, trong toàn giải chỉ có anh Diệp là trinh sát có thể ám sát được Lão Lâm, còn lại trinh sát bình thường khó mà áp sát được anh ấy… Có thể do sư phụ đang theo dõi nên Đường Khải quá muốn thể hiện bản thân.”

Tuy nhiên, Thần Súng là trò chơi đồng đội. Không phải bạn giết được đối thủ mới chứng tỏ bạn giỏi. Hỗ trợ đồng đội để đồng đội tiêu diệt những vị trí chủ lực của đối thủ cũng là thành công.

Giang Thiệu Vũ thất vọng nói: “Tầm nhìn chiến thuật của Đường Khải quá kém. Trận này không nên chọn trinh sát làm chủ lực, cứ tập trung hỗ trợ đồng đội là được rồi. Đáng tiếc cậu ta không nhận ra điều đó… Thôi, anh đã cho cậu ta cơ hội rồi.”

Bùi Phong nhìn sư phụ hỏi: “Về trinh sát, đệ tử của anh Diệp, Tiểu Diệp không phải là rất có tài năng sao?”

Giang Thiệu Vũ nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiểu Diệp chơi khá giống Diệp Tử, năm nay mới ra mắt, còn trẻ, chỉ biết bắt chước phong cách của sư phụ. Đội tuyển quốc gia không cần hai trinh sát giống hệt nhau. Hơn nữa, em cũng có thể bắt chước phong cách của Diệp Tử mà.”

Bùi Phong suy nghĩ kỹ, nếu chọn cả Đại Diệp và Tiểu Diệp cùng vào đội, cộng thêm khả năng bắt chước của mình, thành ba phong cách tương tự nhau, như vậy không cần thiết. Tốt nhất là chọn một trinh sát dạng hỗ trợ, phù hợp với đội hình lấy bắn tỉa làm trung tâm.

Bùi Phong hỏi: “Vậy trinh sát của các đội khác thì sao? Sư phụ đã kiểm tra vòng này, có thấy ai ưng ý không?”

Giang Thiệu Vũ nói: “Cặp béo gầy của TNG, trinh sát Tư Văn Huy cũng ổn. Những trinh sát của các đội mạnh như JZ, HW, BM cũng khá tốt. Tuy nhiên, theo anh thì họ chưa đạt tới trình độ xuất sắc, anh còn muốn quan sát thêm.”

Còn gần một tháng nữa mới đến vòng tuyển chọn đội tuyển quốc gia, Giang Thiệu Vũ đã phần nào nắm rõ các vị trí khác. Trinh sát thì có Diệp Tử là phong cách “trinh sát chủ lực”, thích hợp với chiến thuật du kích, phục kích linh hoạt; còn cần thêm một trinh sát dạng hỗ trợ sẽ giúp đội hình toàn diện hơn.

Xem xong hai trận, Giang Thiệu Vũ đứng dậy cùng Bùi Phong rời đi.

Ở hậu trường, Chu Dật Nhiên chủ động nói: “Anh Vũ, Tiểu Bùi, có muốn đi ăn cùng không? Hôm nay tôi mời.”

Chu Dật Nhiên trong mắt fan là Alpha “lịch lãm ôn hòa” nhất, nụ cười của anh rất có sức hút, khiến người ta như được đắm mình trong gió xuân, thật khó ai từ chối lời đề nghị của anh. Tuy nhiên, Giang Thiệu Vũ từ chối thẳng thừng: “Không đi, tôi với Tiểu Bùi về căn cứ, các cậu cứ ăn đi.”

Chu Dật Nhiên nhìn theo bóng lưng Giang Thiệu Vũ bước đi vội vã, bất đắc dĩ nhún vai: “Chậc, thật không biết nể mặt gì cả.”

Lão Lâm vỗ vai bạn mình: “Biết đủ đi, ảnh không mắng cậu đã là tốt rồi, chứng tỏ trận đấu hôm nay cậu chơi khá ổn.”

Chu Dật Nhiên suy nghĩ một lát, rồi mỉm cười: “Đúng vậy, không bị mắng cũng coi như khen gián tiếp rồi nhỉ?”

Hai đồng đội cũ hôm nay thi đấu thật sự rất tốt, Lão Lâm thắng áp đảo FAD với tỷ số 3-0; Tiểu Chu cũng đoạt MVP cả ba trận, thành tích cực kỳ xuất sắc, không làm xấu mặt anh Vũ.

Hai đội trưởng cùng các tuyển thủ sát cánh tiến về phía trước. Chu Dật Nhiên nhỏ giọng nói: “Anh Vũ đã kiểm tra xong các CLB, tiếp theo sẽ trực tiếp đến sân xem trận đấu, chọn lựa tuyển thủ? Rồi mới chính thức tuyển chọn?”

Lão Lâm đáp: “Có lẽ vậy. Tôi cũng không rõ ý định của ảnh. Dù sao thì cứ cố gắng thi đấu tốt ở vòng tuyển chọn, Thần Thần và Diệp Tử đã có trong đội tuyển quốc gia rồi, hai đứa mình cũng không thể để tụt lại. Chúng ta đã hứa sẽ cùng ACE tập trung đội tuyển.”

Chu Dật Nhiên gật đầu: “Ừ, vị trí công kích cạnh tranh gay gắt, không được lơ là.”

Lão Lâm cười nói: “Rảnh thì tụi mình đấu tay đôi, tập bắn súng thế nào?”

Chu Dật Nhiên đáp: “Được, xong buổi tập tối thì gọi tôi, tôi cũng phải giữ cảm giác.”

Dù là những tuyển thủ kỳ cựu, đội trưởng của các đội mạnh, nhưng thể thao điện tử đầy rẫy sự bất ngờ. Một khi thất bại ở vòng tuyển chọn, Giang Thiệu Vũ sẽ không nương tay.

Vì vậy, họ chỉ có thể âm thầm luyện tập nghiêm túc hơn, chuẩn bị tốt nhất để giành suất vào đội tuyển quốc gia.

Trên đường về căn cứ, Bùi Phong vừa lái xe vừa nói: “Lão Lâm và anh Chu hôm nay chơi rất hay. Có thể là do sư phụ ngồi dưới khán đài, hai người có động lực lớn, đều thắng 3-0 và liên tiếp giành MVP ba trận.”

Giang Thiệu Vũ trả lời nhẹ nhàng: “Ừ, cũng được.”

Hai đồng đội cũ quả thật thi đấu xuất sắc, những tuyển thủ già này khiến Giang Thiệu Vũ rất yên tâm về trình độ.

Bùi Phong hỏi: “Ngày mai còn trận đấu nữa, sư phụ có đi xem không?”

Giang Thiệu Vũ liếc qua lịch thi đấu: “Các CLB hạng A anh đã nắm khá kỹ rồi. Ngày mai chúng ta sẽ đi xem giải hạng B.”

Bùi Phong sửng sốt: “Giải hạng thấp hơn? Sư phụ muốn xem có tuyển thủ xuất sắc nào ở giải hạng B không?”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ. Đừng quên ACE ngày trước cũng từng đi từ giải hạng B lên hạng A. Đội hạng B về tổng thể yếu hơn hạng A, cũng không có nguồn tài chính chính quy từ CLB, chính vì vậy họ không bị ảnh hưởng bởi danh tiếng hay tiền lương, phần lớn tuyển thủ đều thi đấu rất nghiêm túc, biết đâu có những tài năng nổi bật?”

Bùi Phong cũng thấy hợp lý, gật đầu: “Được. Sân thi đấu giải hạng B khá xa, ngày mai chúng ta nên khởi hành sớm.”

Tối hôm đó, Giang Thiệu Vũ từ trang web chính thức đã xem lịch thi đấu giải hạng B.

Giải đấu hạng A thu hút hàng chục triệu lượt quan tâm, số lượng tuyển thủ nổi tiếng nhiều đến mức không thể đếm xuể, phòng livestream luôn chật kín bình luận; trong khi đó giải hạng B chỉ thu hút được dưới một triệu lượt xem, các trận đấu trực tiếp gần như không có khán giả, khán đài thì thường xuyên vắng vẻ. Chủ yếu chỉ có các tuyển trạch viên và ban huấn luyện của các CLB lớn để ý, xem liệu có thể tìm được những tài năng tiềm năng nào hay không.

Các đội ở giải hạng B khá hỗn loạn, nhiều đội tự thành lập theo kiểu nghiệp dư, có đội còn chẳng có trụ sở chính thức, thuê một căn nhà, biến phòng khách thành phòng luyện tập, đặt giường ngủ trong phòng ngủ, nhiều khi ba, bốn người phải ngủ chung một phòng trên giường tầng.

Tất nhiên cũng có một số đội trẻ của các CLB lớn, tham gia giải hạng B để tích lũy kinh nghiệm.

Giang Thiệu Vũ cũng từng trải qua con đường như vậy. Vì vậy, anh không chỉ chú ý đến giải đấu hạng A đầy siêu sao, mà những tuyển thủ trẻ nhỏ tuổi, cần cù, âm thầm ở giải hạng B cũng có cơ hội nhận được sự quan tâm của các HLV đội tuyển quốc gia.

Hết chương 088

Bình Luận (0)
Comment