Chương 093
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
10 tuyển thủ của trận đấu đầu tiên nhanh chóng bước vào phòng. Bên Đỏ gồm các số 10, 16, 18, 128, 133. Bên Xanh gồm các số 1, 34, 144, 198, 106.
Ảnh đại diện của mọi người đều giống nhau, chỉ nhìn số thì hoàn toàn không thể biết ai là ai.
Lúc này, trong phòng khách sạn.
Người rút được số 1, lại còn ngẫu nhiên được xếp vào trận đầu tiên, Bùi Phong, khẽ cười lẩm bẩm chế giễu: “Số 1, trận đầu tiên, nếu lần tuyển chọn này tôi không giành được hạng nhất thì đúng là phụ lòng hệ thống đã ưu ái tôi rồi.”
Còn trong phòng bên cạnh, số 10 Thời Tiểu Bân, nắm chặt con chuột, trong lòng có chút căng thẳng: “Mình đánh trận đầu tiên à? Không biết đồng đội sẽ là ai nữa.”
Số 16, Lục Hưng Vân nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu: “Trận đầu tiên, ban giám khảo chắc chắn sẽ tương đối dè dặt, không dễ gì cho điểm cao… Thôi kệ, lát nữa cố gắng giết thêm vài mạng, thể hiện thành tích thật đẹp là được.”
Số 144, lính trinh sát Tư Văn Huy hít sâu một hơi, xoa xoa các ngón tay. Bất kể kết quả trận đấu ra sao, được tham gia vòng tuyển chọn thế này, cậu đã rất vui rồi. Trận này phải đánh thật tốt.
Trong phòng thi đấu, trọng tài phát thông báo: “Xin các tuyển thủ kiểm tra thiết bị, bật bộ biến giọng, nhấn nút sẵn sàng, đếm ngược 30 giây.”
Tại phòng họp, Giang Thiệu Vũ uống một ngụm nước, quay đầu nói với mọi người: “Chúng ta hãy thống nhất tiêu chuẩn chấm điểm. Thí sinh thể hiện rất xuất sắc thì chấm trên 80 điểm, thể hiện bình thường thì trong khoảng 60–80, dưới trung bình là dưới 60. Mọi người thấy sao?”
Tề Hằng nói: “Được thôi. Năm hạng mục chấm điểm đều dùng chuẩn này à?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Năng lực chỉ huy được tính là điểm cộng thêm, tối đa là 10 điểm. Tuyển thủ chủ động chỉ huy và làm tốt thì mới chấm điểm hạng mục này, nếu không thì bỏ qua. Khi chọn đội tuyển quốc gia, chúng ta sẽ bỏ phần điểm này. Nếu có hai người điểm hoàn toàn bằng nhau, thì người có năng lực chỉ huy sẽ được ưu tiên vào đội.”
Đội tuyển quốc gia có 11 thành viên, cũng không cần cả 11 người đều có khả năng chỉ huy. Chỉ cần 2–3 người là đủ. Nếu tất cả tuyển thủ biết chỉ huy đều được chấm điểm cao thì sẽ không công bằng với các vị trí không cần chỉ huy.
Cách nghĩ này nhanh chóng được các HLV tại hiện trường đồng tình: “Có lý. Chúng ta cứ nhìn điểm thao tác cơ bản, ý thức phối hợp, tốc độ phản ứng trước. Năng lực chỉ huy thì coi như câu hỏi phụ vậy.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Ừm, phiền chị Du gửi bảng chấm điểm của trận đầu tiên cho mọi người.”
Do số lượng tuyển thủ tham gia quá đông, để thuận tiện cho ban giám khảo chấm điểm, bảng điểm được chia theo từng trận đấu. Mỗi bảng có chỗ ghi 10 số hiệu, giám khảo có thể tự điền vào, sau đó nộp lại cho Tần Bác để tổng hợp bằng bảng tính.
Các giám khảo nhanh chóng điền số hiệu của 10 tuyển thủ trong trận này vào bảng chấm điểm, đồng thời ký tên mình lên đó, như vậy sẽ thuận tiện cho việc xem lại và phân tích sau này.
Còn bảng tổng hợp bên chỗ Tần Bác thì được phân loại theo năm vai trò: công kích, đột kích, trinh sát, y tế, bắn tỉa. Mỗi tuyển thủ thi đấu ba vòng, sẽ có ba lần chấm điểm, cuối cùng lấy điểm trung bình. Mỗi vai trò sẽ tuyển 2 người vào đội tuyển quốc gia, điều này cũng giúp HLV Giang dễ dàng chọn người hơn.
Trọng tài bắt đầu đếm ngược lần cuối, 10 giây sau, trận đấu chính thức bắt đầu.
Trận đấu vòng đầu tiên là chế độ “Huyết chiến vô tận”, bản đồ được chọn ngẫu nhiên trong ba bản: “Ngã tư đường”, “Trung học Quang Hoa” và ” mê tình tiểu trấn”. Đây là ba bản đồ do Giang Thiệu Vũ đích thân lựa chọn, địa hình đa dạng, vị trí xuất phát của hai bên cũng khá công bằng, tạo điều kiện cho cả đánh cận chiến lẫn tầm xa.
Bảy vị giám khảo đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn.
Bản đồ được chọn ngẫu nhiên là ” mê tình tiểu trấn”. Toàn bản đồ có ánh sáng sáng rõ, phe Đỏ (phe ẩn nấp) xuất phát gần thư viện, phe Xanh (phe phòng thủ) xuất phát gần quảng trường.
Phía thư viện có hai con đường nhỏ, trái và phải, dẫn tới quảng trường. Quảng trường cũng có hai nhánh đường rẽ. Tòa tháp trung tâm quảng trường là điểm bắn tỉa quan trọng, sân thượng của thư viện cũng là điểm bắn tỉa lý tưởng.
Trận đấu vừa bắt đầu, số 16 phe ẩn nấp Lục Hưng Vân lập tức lao nhanh về phía trước theo đường bên trái. Lục Hưng Vân rất rõ ràng trong suy nghĩ, đã chấm điểm dựa theo biểu hiện cá nhân thì cậu ta không cần quan tâm đồng đội đánh thế nào, cố gắng giết được nhiều mạng là được.
Bên phe phòng thủ, kênh thoại bỗng vang lên một giọng máy móc lạnh lùng: “Chia đội hình 2-1-2, y tế và công kích đi bên trái, đột kích và trinh sát chia hai bên, tôi giữ đường giữa.”
Người lên tiếng chính là số 1, bắn tỉa Bùi Phong.
Chỉ huy của cậu ngắn gọn, rõ ràng. Đội hình 2-1-2 là chiến thuật cổ điển của phe phòng thủ, vừa nghe là đồng đội lập tức hiểu. Tuy mọi người không quen biết nhau, nhưng có người chủ động chỉ huy thì vẫn tốt hơn là mạnh ai nấy đánh.
Phe phòng thủ lập tức phối hợp, xếp đội hình theo chỉ dẫn.
Giang Thiệu Vũ nhìn vào góc nhìn thứ nhất của tuyển thủ số 1.
Chỉ thấy cậu rút bom khói, hành động nhanh như chớp, di chuyển theo hình chữ Z cực kỳ linh hoạt, lập tức trèo l*n đ*nh tòa tháp gần quảng trường trong bản đồ “mê tình tiểu trấn”, sau đó rút súng bắn tỉa, bật ống ngắm quan sát xung quanh. Cậu lần lượt quan sát trái, giữa, phải, ống ngắm quét qua phạm vi 180 độ hình quạt, kiểm tra các ngã rẽ trọng yếu một cách kỹ lưỡng và thận trọng.
Đúng lúc đó, số 18 bên Đội Đỏ, đột kích vòng từ bên phải ra, một bóng mờ lướt qua trong tầm nhìn.
Bùi Phong phản ứng cực nhanh, lập tức bóp cò —
[Bắn tỉa số 1] dùng [Barrett] headshot hạ [Đột kích số 18]!
Hạ gục tay đột kích đối thủ trong chớp mắt, Bùi Phong liền xoay góc nhìn về phía bên trái. Lúc này, Lục Hưng Vân đang núp ở đầu con đường nhỏ bên trái, cậu ta đã xác định được vị trí của bắn tỉa bên kia, liền dùng giọng biến đổi mang âm sắc máy móc nói: “Bắn tỉa đâu rồi? Bắn yểm trợ!”
Bắn tỉa phe ẩn nấp lập tức bắn liền hai phát về phía tháp canh của đối thủ, Bùi Phong nhanh chóng né đi, viên đạn sượt qua sát tai, suýt trúng nhưng không nguy hiểm.
Bùi Phong nói: “Trinh sát vòng phải, tôi yểm trợ cậu.”
Tư Văn Huy: “Rõ!”
Hai bên bắn tỉa đấu súng trên cao, Bùi Phong bắn liền hai phát khiến đối thủ không dám ló đầu ra, Tư Văn Huy liền tranh thủ lặng lẽ vòng ra khu vực thư viện rồi ẩn mình.
Trong khi đó, đồng đội của Bùi Phong, lính công kích và đột kích cũng nhân cơ hội lao lên. Hai người vừa xông ra khỏi quảng trường thì bên tai đã vang lên tiếng súng chát chúa.
Lục Hưng Vân núp sẵn ở đó chờ con mồi, một mạch quét chết cả hai người, giành được Double Kill!
Tuy nhiên, vì muốn giành mạng, cậu ta đã nhảy ra bắn, để lộ thân hình trong tầm ngắm của bắn tỉa đối thủ chỉ 0.2 giây — đúng khoảnh khắc ngắn ngủi này, Bùi Phong đã lập tức bóp cò.
Đoàng!
Một viên đạn xé gió bay tới, xuyên thẳng trán của Lục Hưng Vân!
Lục Hưng Vân vội vàng nói: “Y tế cứu tôi!”
Thời Tiểu Bân rụt rè di chuyển bám sát tường, tránh tầm ngắm của bắn tỉa. Chạy tới ngã rẽ, cậu lập tức dựng tấm chắn chống đạn, kéo lính công kích vào vị trí an toàn và hồi sinh cậu ta.
Lúc này, Tư Văn Huy đã âm thầm vòng ra phía sau. Lục Hưng Vân nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng, vừa sống lại liền quay đầu lại, kết quả —
[Trinh sát số 144] dùng [Desert Eagle] headshot hạ [Công kích số 16]!
Vừa hồi sinh được vài giây lại ngã gục tiếp.
Thời Tiểu Bân cạn lời, lập tức chui vào ngã rẽ, nhanh chóng chạy trốn.
Cậu vòng đường bên hông, hồi sinh lại tay đột kích vừa bị hạ. Nhưng đột kích phản ứng hơi chậm, đấu súng với trinh sát không thắng nổi, chẳng bao lâu lại ngã xuống.
Thời Tiểu Bân: Mệt tâm!
Cậu đành tiếp tục trốn, chờ thời cơ khác.
Lúc này, bên Đội Xanh chỉ còn lại Bùi Phong và Tư Văn Huy, bên Đội Đỏ thì chỉ còn mỗi Thời Tiểu Bân tội nghiệp.
Bùi Phong nói: “Tìm y tế bên địch, tôi trái, cậu phải, cùng ép lại.”
Tư Văn Huy: “Rõ.”
Trinh sát tìm người, bắn tỉa yểm trợ từ xa, hai người phối hợp tìm khắp bản đồ, cuối cùng cũng phát hiện Thời Tiểu Bân đang lặng lẽ núp trong một góc nhỏ. Tư Văn Huy báo vị trí y tế đối thủ, Bùi Phong từ xa rút MSG, một phát kết thúc Thời Tiểu Bân.
Phe ẩn nấp bị tiêu diệt hoàn toàn.
Hiệp 1, Đội Xanh chiến thắng.
Giang Thiệu Vũ hơi nheo mắt lại. Tay bắn tỉa số 1 này… chẳng lẽ là Tiểu Bùi?
Chỉ huy rất điềm tĩnh, bắn cũng cực kỳ linh hoạt.
Trinh sát số 144 thể hiện rất tốt, y tế số 10 cũng có ý thức chiến thuật rất tuyệt vời.
Anh tiếp tục nhìn lên màn hình lớn, góc nhìn từ thượng đế cho thấy rõ đường di chuyển của từng tuyển thủ.
Hiệp 2, Đội Xanh thay đổi chiến thuật. Dưới sự chỉ huy của Bùi Phong, bốn người phối hợp tấn công mạnh từ cánh phải, Bùi Phong yểm trợ từ xa. Một đợt tấn công đã khiến Đội Đỏ sụp đổ. Thời Tiểu Bân dù cố gắng trốn và cứu được vài người, nhưng đồng đội hồi sinh xong cũng chẳng làm được gì, nhanh chóng bị hạ lại.
Lúc này, Lục Hưng Vân trong lòng rất bực bội, lần này ghép trúng mấy đồng đội quá nát.
Muốn lấy điểm cao, cậu ta buộc phải giành được MVP của đội thua.
Hiệp 3, Lục Hưng Vân lên tiếng chỉ huy: “Đột kích và trinh sát đi cánh trái.”
Hai người đồng đội tưởng cậu ta muốn chỉ huy thật, lập tức chạy theo đường trái. Bắn tỉa lại trèo lên sân thượng thư viện, còn Thời Tiểu Bân thì tiếp tục lặng lẽ núp ở xa.
Hai đồng đội đi cánh trái rất nhanh bị phát hiện, Đội Xanh lập tức vòng sang từ cánh trái tấn công. Hai người hy sinh chỉ trong chốc lát. Lục Hưng Vân ném một quả bom khói, nhanh chóng xông ra, vòng ra sau lưng đối thủ, quét súng hạ gục hai người!
Ngay sau đó, cậu ta lại núp dưới màn khói và quay về, nói: “Y tế, đi cứu người.”
Thời Tiểu Bân không hề chạy sang cánh trái để cứu người, đùa à? Bên kia bắn tỉa và trinh sát đang canh chừng bên trái, cậu mà qua đó chẳng phải tự nộp mạng sao?
Lúc này, mỗi bên đã mất 2 người.
Bùi Phong nói: “Vòng sang phải, tôi yểm trợ cho cậu.”
Tư Văn Huy: “Được!”
Bùi Phong từ vị trí cao bắn liền hai phát, khiến Lục Hưng Vân không dám ló đầu. Tư Văn Huy nhân cơ hội đó di chuyển đến ngã rẽ bên phải, gửi tín hiệu “đã vào vị trí” cho Bùi Phong.
Bùi Phong: “Đánh!”
Tư Văn Huy bất ngờ lao ra bắn một phát, ngay lập tức giết Lục Hưng Vân, Lục Hưng Vân đen mặt.
Cùng lúc đó, Bùi Phong cũng chính xác kết liễu luôn bắn tỉa đối thủ.
Bên kia giờ chỉ còn một mình y tế, Thời Tiểu Bân nhân lúc họ đánh bên phải liền nhanh chóng chạy sang trái, cứu sống hai đồng đội vừa gục xuống. Đáng tiếc là hai người đó chơi không tốt, lập tức bị Bùi Phong và Tư Văn Huy phối hợp hạ gục.
Tỷ số 3:0, Đội Xanh chiến thắng.
Lục Hưng Vân nhìn bảng thành tích 8 mạng, 4 lần chết của mình, hơi nhíu mày, tháo tai nghe, thấp giọng chửi: “Mẹ, ghép toàn cái đám gà mờ gì thế không biết! May mà mình vẫn là MVP bên thua, chắc điểm cũng không tệ lắm.”
Thời Tiểu Bân nhìn bảng thành tích 7 lần cứu người và chết 3 lần của mình, gãi đầu khó hiểu: “Bên mình đánh loạn như nồi lẩu, chắc điểm thấp lắm. Haizz, không biết ban giám khảo sẽ chấm sao nữa.”
Làm y tế mệt thật, mỗi lần cứu người là phải chạy gần nửa bản đồ. Nhất là cái ông số 16 kia, cứ như ngựa hoang đứt cương mà lao lên, chẳng thèm để ý đồng đội đâu, muốn cứu cũng chẳng kịp.
Trong phòng họp, sau khi mọi người chấm điểm cho 10 tuyển thủ xong, họ bắt đầu trao đổi lẫn nhau. Du Minh Tương thu lại phiếu chấm, giao cho Tần Bác tổng hợp.
Tần Bác nhanh chóng nhập điểm vào máy tính.
Giữa hai trận có 3 phút nghỉ, Tề Hằng vừa uống trà vừa tò mò hỏi: “Bắn tỉa số 1 tôi thấy đánh ổn đó, mấy người chấm bao nhiêu điểm?”
HLV Cố: “Tôi cho 90 điểm thao tác và phản ứng, cộng thêm 8 điểm chỉ huy. Phán đoán và điều phối trong mấy pha giao tranh rất tốt.”
HLV Chu: “Tôi cho đều 88 ở cả bốn hạng mục, chỉ huy cộng thêm 9 điểm. Tôi thấy cậu ấy có tầm nhìn chiến thuật rất ưu tú.”
Lão Trường cười nói: “Tôi cũng cho 90. Cậu ấy nắm bản đồ rất chắc, biết vòng đường, đánh úp, phối hợp với trinh sát tấn công cũng rất sắc bén.”
Lão Thôi: “Kiến thức cơ bản rất vững, bắn cực chuẩn, toàn headshot, tôi cũng cho 90.”
Nghe các HLV liên tục khen ngợi bắn tỉa số 1, Giang Thiệu Vũ không khỏi mỉm cười nhẹ. Anh đã nhận ra số 1 là Tiểu Bùi, vậy nên anh lại không chấm điểm quá cao, vì điểm cao nhất và thấp nhất sẽ bị loại khi tính trung bình. Anh cho bao nhiêu cũng không ảnh hưởng đến thực lực thật của Bùi Phong.
Các HLV đều rất công nhận năng lực của Bùi Phong.
Giang Thiệu Vũ chuyển chủ đề: “Các anh thấy MVP bên thua trận nên là ai?”
Mọi người đồng thanh: “Chắc là y tế rồi.”
“Ừ, tôi cũng thấy y tế thể hiện khá tốt.”
“Tuy nhìn bảng thành tích thì công kích số 16 với 8 mạng hạ và 4 lần chết là nổi bật nhất, nhưng ý thức đồng đội của cậu ta quá kém, chỉ lo thể hiện bản thân, nhiều lần di chuyển tách rời hoàn toàn khỏi đội hình, như thể đang đánh solo vậy.”
“Chắc là khinh thường đồng đội đánh gà, nhưng thật ra thực lực của cậu ta cũng bình thường. Hơn nữa, trong pha cuối cùng, rõ ràng là cố ý để đồng đội lao lên chết, rồi tự mình vòng sau lưng ăn mạng, tạo ra chiến tích đẹp mắt, kiểu làm vậy có phần chơi xấu.”
“Đúng thế, nếu muốn bán đồng đội thì ít ra phải được đồng đội đồng ý, sẵn sàng phối hợp để tạo lợi thế, chứ không phải lừa họ đi chết. Mục phối hợp đồng đội tôi chỉ chấm cho cậu ta 30 điểm, tầm nhìn tổng thể cũng không đạt chuẩn.”
“Xem ra các HLV khác còn nhẹ tay đấy, tôi chỉ cho 25 điểm thôi.” HLV lão luyện nhất, Lão Hứa vừa cười vừa nói: “Đồng đội không theo kịp, cũng chẳng cứu nổi, chỉ lo thể hiện, không hề để tâm đến phối hợp đội. theo tôi thì không đạt yêu cầu chút nào.”
Trong mắt các HLV chuyên nghiệp, dày dạn kinh nghiệm, một số người thích tỏ ra ngầu, biểu diễn lố trong trận đấu lại dễ phản tác dụng.
Bên phía Tần Bác, điểm số nhanh chóng được tổng hợp xong. Tuyển thủ thể hiện tốt nhất trận này là số 1 Bùi Phong, không chỉ tốc độ phản ứng, kỹ năng thao tác, mà cả tầm nhìn chiến thuật và ý thức phối hợp đều trên 80 điểm, nhiều HLV còn chấm tới 90 điểm.
Xếp sau là số 10 y tế Thời Tiểu Bân và số 144 trinh sát Tư Văn Huy, điểm số lần lượt là 335 và 320.
Số 16 Lục Hưng Vân chỉ đạt hơn 100 điểm, thấp nhất toàn trận. Đặc biệt ở hai mục tầm nhìn tổng thể và ý thức phối hợp, mỗi mục 100 điểm, cậu ta chỉ được 30 hoặc thậm chí 25, hoàn toàn không đạt yêu cầu!
Hết chương 093