Huề Thủ Thiên Nhai

Chương 19

Cổ Tiểu Mộc tay trái một bọc nhỏ, tay phải một bọc lớn, trên lưng còn đeo một cái bọc còn lớn hơn nữa! Ngoài ra trên đầu vai còn treo thêm hai vòng dây, nhìn kỹ mới biết đó là cương ngựa.

Tiểu Mộc hiện tại thực phi thường tức giận!

“Ngươi vì sao lại muốn một mình lén đi?! Nếu không phải ta phát hiện sớm…”

“Đem bọc kia cùng ngựa, đưa ta.”

“Không đưa! Trừ phi ngươi đáp ứng hành lý để ta giữ, ngựa để cho ta dắt!” [nga ảnh thích làm cu li thì cứ để ảnh làm đi a =))]

“… Ta không có biện pháp bồi cha mẹ ngươi một nhi tử ngoan.”

Tiểu Mộc nở nụ cười, “Nguyên lai ngươi là đang lo lắng cho ta, hắc hắc, ngươi yên tâm, ta có biện pháp để người khác nhận thức không ra chúng ta.”

“Ngươi là nói dịch dung? Ta không cần.” Mạc Nhiên căn bản không nghĩ cần phải làm như vậy.

“Ta không nói để ngươi dịch dung a.”

Mạc Nhiên vẫn như cũ hắc y hắc mã, nhưng sa mạo vốn dĩ che lại khuôn mặt đã không còn nữa, mái tóc thật dài tùy ý tại đỉnh đầu buộc lên một chút, còn lại thì để nó tùy tiện theo gió tung bay. Bởi vì thời tiết đang chuyển lạnh, trên người vừa tăng thêm một kiện áo choàng da cáo hỏa hồng. Ngựa cường tráng trang lệ, càng phụ trợ tôn lên khuôn mặt với ngũ quan rõ ràng, dung nhan tuấn tú *** xảo, đẹp đến không gì sánh được!

Tuy rằng chán ghét việc đi tới chỗ nào thì người qua đường cũng đều nhìn chăm chú khiến hắn không thoải mái, nhưng cứ như thế này, ngược lại thật không có người nào có thể nhận ra hắn chính là ma đầu Huyết Hồn đem giang hồ nháo đến ồn ào huyên náo. Vả lại cũng không cần che dấu đi chân diện mục mà phụ mẫu hắn đã ban tặng. Cho nên, hắn cũng còn có thể chịu được một chút không vui khi bị người nhìn chòng chọc.

Mà người nào đó đề xuất ra chủ ý ngược lại lại trở nên không thể nhẫn nhịn được loại thay đổi này.

“Mạc Mạc, chúng ta có nên ngồi xe ngựa không?” Đổi đi một thân trang phục thư sinh nghèo, Cổ Tiểu Mộc liền biến thành một đại trượng phu chính trực có tiền có thế, đề nghị.

“Cũng sắp tiến vào Mẫn Sơn rồi, ngồi xe ngựa làm cái gì! Kêu ngươi chuẩn bị đồ vật này nọ đều đã chuẩn bị tốt chưa?” Vẻ mặt lạnh nhạt, Bách Lý Mạc Nhiên không có hảo khí quát.

“Đều chuẩn bị hảo. Mạc Mạc, ngươi đang sinh khí cái gì vậy?” Thúc ngựa cùng hắn song song đi.

“Không có.” Vẫn là nhịn không được, “Ta hỏi ngươi, ngươi cùng người khác nói bậy cái gì đó?!”

“Ta cùng người khác nói bậy cái gì?” Tiểu Mộc không hiểu ra sao.

“Lúc người khác hỏi hai chúng ta quan hệ gì, ngươi nói bậy cái gì!” Mạc Nhiên cả giận nói.

“Không nói cái gì a, ta đều nói ngươi là Đại ca của ta.”

Hừ! Ngươi cho ta không có nghe ngươi cùng mấy tên thiếu gia bại gia kia cùng một chỗ nói cái gì sao! Ai cùng ngươi là…, Hỗn đản! Tử nhân! Nghĩ tới nam nhân cùng người khác là như thế nào hình dung quan hệ giữa mình và y, Mạc Nhiên liền tức giận đến muốn lấy roi ngựa cấp hắn thử một chút!

“Mạc Mạc, thái dương sắp xuống núi rồi, ngươi xem chúng ta tối nay là ở trong tiểu trấn dưới chân núi nghỉ lại một đêm, hay là trực tiếp lên núi?” Ánh tịch dương sáng chói khẽ chiếu lên một bên khuôn mặt *** xảo của Mạc Mạc, ánh lên mao phát (lông tóc) mềm mại bên tai hắn, quang minh chói lọi khiến vành tai mềm mềm nho nhỏ của hắn cũng trở nên phấn hồng trong suốt, thoạt nhìn thật sự dễ chọc người thương yêu! Đại nam nhân Tiểu Mộc không khỏi nhìn đến ngây ngốc.

“Lên núi. Đồ vật này nọ đưa ta, ngươi lưu lại dưới chân núi cho ta.” Thời gian đã không còn nhiều, vì phải đi tìm [Mẫn Sơn] trên Sơn Hải Kình này, bọn hắn không biết đã tìm bao nhiêu tư liệu lịch sử, hỏi dân địa phương, tìm gần nửa tháng cuối cùng mới biết được sơn mạch trong Sơn Hải Kình.

Nếu như lời nói của đệ tử Trọng Sinh Thần Qủy Thủ không sai, thông thường ở bên cạnh linh dược tiên quả sẽ có linh thú bảo hộ. Dược này thuộc tính hỏa, chắc hẳn thủ thú cũng không tầm thường, e là cực kì khó đối phó! Nếu mang tên đại ngốc cùng nhau lên núi, y nếu có chuyện gì…

Quay đầu nhìn nam nhân đang ôm trong lòng các loại dược hái trên sơn cùng các vật cần thiết, như là không hề nghe thấy lời hắn nói, Mạc Nhiên trong lòng chợt có tư vị nói không nên lời.

Nhận thức tử tiểu tử không biết là ngốc thật hay giả ngốc này cũng đã gần hơn nửa năm, nguyên bản là xa lạ đề phòng đến bậy giờ lại đối với y hoàn toàn tin tưởng, trong lúc đó cũng trải qua vài lần sinh tử.Tuy rằng tiểu tử này cũng mang đến cho mình không ít phiền toái, nhưng hai lần đều là y cứu tính mệnh mình. Mấy ngày này, cũng bởi vì có y ở bên cạnh, mới có thể lại thử qua cái gì là tư vị vui vẻ. Cùng y cùng một chỗ, thật sự rất khoái nhạc không phải sao?

Ta lại là một người bốc đồng như vậy, làm việc cũng toàn bộ dựa vào hỉ nộ của mình, thích sinh khí, tính tình lãnh đạm, xuất thủ so với động khẩu (mở miệng) còn nhanh hơn, mà tay lại đầy huyết ***. Ta như thế, y vì sao không sợ không tránh ngược lại còn có thể cùng ta đối diện với một khuôn mặt tươi cười? Y vì sao lại đối với ta dụng tâm như vậy…?

Lúc ta tán công, toàn thân lạnh như khối băng, y lại là lấy tâm tình gì mà đem ta kéo vào trong lòng đây? Ôm chặt khối băng ngủ, tư vị này dù là ai đều không thể chịu đựng được đi…

Tất cả chuyện này, y tại sao đều có thể nhẫn nại? Chẳng lẽ y đối với ta… là chân thật?

Nếu y đối với ta là thật, ta đối với y là gì đây?

“Này! Ta chết đi ngươi sẽ khóc sao?”

“Mạc Mạc!” Nam nhân tức giận đưa tay bắt lấy cánh tay hắn, nhìn thật sâu trong mắt hắn, kiên định nói: “Ta sẽ không để ngươi chết!”

Mạc Nhiên xuống ngựa đi vào sơn cốc, cước bộ ổn định mà hữu lực, bởi vì hắn biết phía sau có người đi cùng hắn, người ấy nói: Y sẽ không để hắn chết!

Cũng sắp đi vào trong Sơn Triêu Dương có Kế Bách trong truyền thuyết, Mạc Nhiên bỗng nhiên quay đầu, đối người phía sau thản nhiên cười, hỏi: “Uy, đầu đất, trong mười ngày ta ngủ kia, ngươi tổng cộng hôn ta mấy lần?”

Nam nhân bị nói là đầu đất liền đứng lặng! Y rốt cuộc không nghĩ tới đại khối băng Mạc Mạc lãnh lãnh băng băng kia thế nhưng lại đối với y cười đến yêu mị như thế! Càng không nghĩ tới hắn thế nhưng sẽ ngay tại lúc này hỏi ra loại vấn đề này! Bách Lý Mạc Nhiên quả nhiên không phải bình thường!… Ân, không hổ là người Cổ Tiểu Mộc ta thích!

Đi tới đá y một cước, “Uy! Tử nhân! Ta đang hỏi ngươi đó! Phát ngốc cái gì!”

“Ách, ta… quên đếm. Lần sau ta sẽ nhớ rõ đếm kỹ. Muốn hay không từ giờ trở đi?” Nam nhân lộ ra tiếu dung nghịch ngợm.

Trừng liếc y một cái, quay đầu lại tiếp tục hướng phía trong đi, vừa đi vừa nói chuyện: “Chờ ta khôi phục công lực, ngươi hôn ta mấy lần, ta sẽ dùng huyết hồn ở trên người ngươi lấy từng ấy động!”

“Oa! Mạc Mạc, tiểu sinh ta rất sợ đó nga! Ha ha ha!”

Sau khi ở trong núi vòng vo hai ngày,

“Đây là cây Kế Bách?” Hai người ngồi xổm trên vùng đất xích hồng (đỏ thẫm), bốn phía một mảnh trống trải trừ bỏ thứ này cũng không có chút bóng dáng thảo mộc nào, nhìn chằm chằm thực vât duy nhất giống như là thụ mộc ở giữa mảnh đất hỏi lẫn nhau. [ta thực k rõ cây kế bách là cây gì…]

“Chiếu theo hình dạng, hẳn là đúng.” Mạc Nhiên mặt nhăn nhíu hồi đáp.

“Nhưng mà, theo như cẩm nhương (như kiểu túi gấm ý) Trọng Sinh đưa chúng ta, không giống a! Trừ bỏ mặt đất xích hồng với không có thực vật gì khác là có điểm phù hợp, cái khác cũng không đúng! Mặt đất tiếp xúc không nóng cháy, cũng không thấy hộ thụ thần thú, hơn nữa quan trọng nhất là trên cây này không có quả xích hồng a! Mạc Mạc, chúng ta có thể tìm nhầm chỗ hay không?”

“Ngươi biết rõ căn bản chính là chỗ này! Đem cẩm nhương Trọng Sinh cho ta xem!” Mạc Nhiên vươn tay đoạt lấy bức thư trong tay Tiểu Mộc.

“Mạc Mạc…” Nhẹ buông tay, để Mạc Nhiên lấy đi.

“Cây Kế Bạch ba mươi năm sinh trưởng một tấc (10 phân), trên mười tấc cây mới ra quả. Qủa vừa ra sẽ lập tức rơi xuống làm thức ăn cho Xích Kiến Thú, sáu mươi năm một lần mới kết quả. Thời điểm ra quả, xích thổ bốn phía không thể tồn tại người, bất kỳ vật gì đứng ở trên tất sẽ bốc cháy. Qủa lạc thụ khô (quả rơi cây khô) xích thổ trở nên nguội đi, Xích Kiến Thú sẽ nhập động ngủ đông, dù người hay thú cũng không được kinh động. Ba mươi năm sau thụ vinh sinh diệp (cây tươi tốt mọc lá), Xích Kiến Thú xuất động trông coi thụ, xích thổ lại nóng ấm.” Mạc Nhiên đọc xong tín tiên của Trọng Sinh chuẩn bị, một lần nữa nhìn về tiểu thụ trước mặt. Sắc mặt trắng bệch!

“Mạc Mạc…, ngươi,” Tiểu Mộc vươn tay cầm lấy tay trái lạnh lẽo của hắn, nhất thời không biết nói cái gì mới tốt.

“Xích thổ không thấy nóng ấm, Xích Kiến Thú không thấy bóng dáng, thụ mộc (cây cối) xám trắng như là khô héo,… Chúng ta đã đến muộn sao? Hay là đến sớm? a!” Biểu tình giống như khóc lại như cười.

Gạt đi tay của nam nhân, đứng lên, từng bước một hướng ngoài cốc mà đi.

“Mạc Mạc, ngươi đi đây vậy?” Tiểu Mộc vội vàng theo sát phía sau đuổi theo ra ngoài cốc.

“Đi làm việc cuối cùng có thể làm.” Thanh âm như mất hết hi vọng.

Bọn hắn trở lại sơn động dùng để tạm cư trú, Mạc Nhiên ngẩn người nhìn bóng dáng nam nhân đang nhóm lửa, từ trong lòng lấy ra huyết hồn bảo đao.

“Tiểu Mộc, ngươi lại đây.”

“A, tới đây. Chuyện gì?” Châm lên đống lửa, đi tới bên cạnh Mạc Nhiên không nhìn ra biểu tình, ngồi xuống hỏi.

Vuốt ve binh khí trong tay đã theo mình suốt mười ba năm, Mạc Nhiên đem đao đưa cho Tiểu Mộc, “Này… cho ngươi. Ngươi mặc dù không biết võ công cũng không cần phải dùng nó, bất quá, đao này sinh có linh tính gặp địch sẽ tự động phát ra âm thanh cảnh báo. Ngươi mang theo trên người cũng có thể phòng thân.”

“Ta không cần, Mạc Mạc, nhất định còn có biện pháp khác…”

“Đừng cự tuyệt ta, Huyết Hồn Bách Lý Mạc Nhiên ta khó có thể tặng người khác đồ vật này nọ. Tiểu Mộc, đem bả vai ta mượn trong chốc lát, hãy nghe ta nói cố sự cho ngươi nghe.” Chậm rãi nhấc đầu dựa lên bả vai chắc khỏe của nam nhân bên cạnh, Mạc Nhiên nhắm lại hai mắt.

“Ta… không muốn nghe bây giờ.” Thân thủ đem người ôm vào trong lòng, để cho hắn nằm thật thoải mái. Mạc Mạc, ngươi có phải rất mệt mỏi hay không?

“Nghe ta nói được không? Ta không muốn cố sự này cứ như vậy hộ tống ta cùng nhau tiêu thất… ta, không cam lòng!” Cả người mệt mỏi không có cự tuyệt ôm ấp của nam nhân.

“Hai mươi năm trước, trên giang hồ có một cặp phu phụ (vợ chồng) thập phần tương ái, bọn họ trời sinh tính sái lạc tự tại, hành sự đều dựa vào hỉ nộ, đối với mọi chuyện đều không xem vào mắt, luôn tùy ý nhúng tay vào việc người khác không cần hỏi thân thế gia môn của đối phương. Sau khi bọn họ trừng trị hết mấy bại hoại tự xưng là danh môn chính đạo, đột nhiên bị người trong giang hồ gọi là tà ma, nam là tà tâm, nữ là ma thủ, phu phụ hợp xưng tà ma. Mặc dù bị người gọi là tà ma ngoại đạo, nhưng tính cách phóng khoáng của bọn họ cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, huống chi lúc này bọn họ còn có một tiểu bảo bảo mong ngóng đã lâu.

Bọn họ thực yêu tiểu bảo bảo này, quả thật chính là đem nó nâng ở trong lòng bàn tay mà nuôi dưỡng. Vì để cho hài tử không phải chịu nhiều khổ sở, tương lai cũng có thể có một thân siêu tuyệt công lực, bọn họ thậm chí không tiếc tổn hao nội lực của mình giúp hài tử đả thông thất kinh bát mạch. Bọn họ thực thích cùng hài tử cùng nhau chơi đùa, phụ thân luôn đem nhi tử gánh trên đầu vai để nó có thể được nhìn xa hơn, nương luôn địch không lại được nhi tử làm nũng nên vô luận đòi hỏi khó như thế nào cũng đều đáp ứng. Bọn họ một nhà ba người cùng một chỗ cuộc sống thật sự hạnh phúc, thật sự hạnh phúc…

Một ngày kia, đôi phu phụ trong lúc vô tình tìm được con đường cùng phương pháp tiến vào một bảo tàng. Sau đó, tai họa cũng theo đó mà đến. Không biết vì sao, tin tức bọn họ có được bảo tàng chi đồ lộ ra ngoài, một đám người vô sỉ che mặt giấu mình đến trộm đồ đột nhiên tìm tới bọn họ. Người cầm đầu bởi vì tự biết không địch lại được công lực nếu hai người liên thủ, liền âm thầm tìm đến một đám cao thủ khác ý đồ bao vây tấn công ép bọn họ đoạt lấy tàng bảo đồ.

Phu Phụ hai người vì không muốn nhi tử bị thương tổn, nghĩ cách dẫn đám tặc tử rời đi. Hài tử tránh được đại họa lần này, nhưng là phụ mẫu nó thâm ái không còn trở về nữa.

Đứa bé đó ở trong cừu hận mà trưởng thành, bởi vì hận giúp nó không quản hết thảy đại giới, đi tìm luyện âm tuyệt công có thể nhanh chóng tăng tiến công lực và tìm lại bảo đồ kia. Tuy biết hắn muốn trả giá đại giới là cái gì…, nhưng hắn vẫn thất bại. Thù chưa báo công lực đã tán tẫn, mạng cũng đến cuối cùng!”

“Mạc Mạc, nhất định còn có hi vọng, nhất định sẽ có!” Nam nhân duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt của người trong lòng, ôn nhu nói.

“Ngươi cũng biết, hài tử kia trong lòng trừ bỏ phụ mẫu ra, hiện tại lại còn có thêm một cái vướng bận? Cổ Tiểu Mộc, ngươi vì sao lại đối với ta… tốt như vậy? Vì sao?” Ngẩng đầ ngắm nhìn gương mặt anh vĩ kia. Hỏa quang đem khuôn mặt xinh đẹp của hắn ánh đến đỏ bừng, hai mắt trong suốt như hai đàm thu thủy, khiến người như bị rơi vào bên trong…

“Ta… vốn dĩ đã nói qua cho ngươi, ngươi đã quên? Ta nói, ta thích ngươi, không phải thích giống như huynh đệ, bằng hữu, mà là… Ta mỗi lần giúp ngươi lau thân thểm ôm chặt ngươi ngủ, uy ngươi uống nước thì đều nhẫn rất cực khổ. Ta sợ, ngươi sẽ cho rằng ta là người không bình thường…” Nam nhân trả lời thành thật.

Si ngốc nhìn hai đàm thu thủy kia, mở miệng thì thào, “Mạc Mạc, ngươi hảo đẹp…, hảo hảo đẹp! Ta thật muốn hôn ngươi, thật muốn…”

Chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi bị nước mắt thấm ướt hơi rung lên, “Ngươi cũng biết, ta chưa từng cùng người hôn môi qua…, ta không biết nam nhân thích nam nhân là không bình thường hay không, ta chỉ biết là… Ta không còn bao nhiêu thời gian, mà ta, không ghét ngươi hôn môi, kia thật ấm áp… thực thoải mái…”

Nam nhân không còn tận lực kiềm nén chính mình, cúi đầu đem môi nhẹ nhàng hôn xuống, càng ngày càng sâu hơn…

há há…. chuẩn bị ăn xôi thịt đi thôi =)))
Bình Luận (0)
Comment