Hùng Miêu Viên Viên

Chương 3.1

Sau khi bọn Phương Phương biết chuyện này, đều há hốc mồm, ở trong mắt bọn họ , mặc kệ thế nào cũng thấy giống như tiểu hài tử đang giận lẩy, mà Tuyết Sắc sau khi nghe xong , vẻ mặt rất mơ mộng nói với Viên Viên : “Viên Viên, nguyên lai ngày đầu tiên ngươi đã lấy thân báo đáp !” Kết quả, lập tức đổi lấy một cái tiểu nắm tay của Viên Viên, nhưng tiếp theo, Viên Viên lại bị một đống chim nhỏ mới vừa ấp xong đuổi theo đánh, bởi vì y khi dễ Tuyết Sắc mụ mụ của bọn họ .



Viên Viên vì chứng minh mình sớm đã không còn là một đứa nhỏ, lập tức ngay tại trước mặt Thanh Trúc cởi sạch hết, hơn nữa không chỉ là như thế , Thanh Trúc tận mắt thấy một tiểu tử bộ dáng vốn chừng ba tuổi, chậm rãi vươn dài thân mình, chậm rãi lớn lên.



Kỳ thật, nếu năm đó Viên Viên không ăn trái cây của Tuyết Sắc sớm như vậy , hình dáng mà Thanh Trúc thấy sau đó mới là bộ dáng thật sự của y.



Một thiếu niên có làn da vô cùng trắng , một mái tóc đen nhánh so với màn đêm còn đen hơn, mày kiếm dày mà không thô, khuôn mặt tròn tròn mềm mại, mũi nhỏ cao đẹp, một đôi môi hồng hồng , nhỏ hơi đô, cho dù khi không có biểu tình gì , bộ dáng cũng như là nóng nảy , một khi cười rộ lên thì vô cùng sáng lạn, nhưng mặc kệ là bộ phận nào, cũng không thể so với cặp mắt khiến người mê muội kia, Viên Viên có một đôi mắt đen bóng cùng hàng lông mi vừa dày vừa dài, nhưng … như lúc trước đã nói, công lực của Viên Viên không đủ, bởi vậy người của y phải duy trì bộ dáng thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi , vòng tròn màu đen xung quanh đôi mắt cũng rất rõ ràng , luôn khiến cho người ta có cảm giác hơn mười ngày không ngủ , hiện tại Thanh Trúc nhìn Viên Viên vừa tức giận phùng hai má vừa vội vàng mặc quần áo, liền cho rằng như vậy, vì thế, bình thường hắn vốn không thích dò xét chuyện riêng tư của người khác, rốt cục mở miệng hỏi …



“Ngươi mệt rồi sao?”



Bàn tay nhỏ bé đang thay quần áo dừng lại.



“…”



Đại khái là vì sự liên quan của biểu cảm cùng đôi mắt màu đen, Thanh Trúc nhìn thiếu niên vốn phải là rất sáng chói hiện tại trên mặt lại xuất hiện biểu tình có chút âm trầm … Quả nhiên, nhất định là quá mệt mỏi, chẳng lẽ y có nỗi khổ gì khó mở miệng, làm cho y ngay cả thời gian ngủ đều không có?



“Ta không ngại ngươi ngủ một hồi trước rồi rời khỏi phủ Vương gia.”



“…” Gân xanh hiện lên trên cái trán trắng như tuyết, phi thường, phi thường rõ ràng.



Hài tử đáng thương, muốn ngủ đến ngay cả gân xanh cũng nổi lên, Thanh Trúc lại một lần nữa bị đánh vỡ tâm vốn bình tĩnh như nước hồ thu, vì y đau lòng, sau đó thậm chí quên luôn kinh ngạc, vì sao Viên Viên có thể từ tiểu tử ba tuổi biến thành như bây giờ.



“Ta tốt lắm! Ta ngủ rất đủ! Ta không cần nghỉ ngơi được chứ? Không cần mỗi người nhìn thấy ta đều nói với ta cùng một câu, ta thoạt nhìn mệt mỏi như vậy sao?” Núi lửa lần thứ hai bốc cháy, đôi mắt màu đen có khuynh hướng phiếm hồng , bàn tay mới mặc được một nửa quần áo kích động bắt lấy quần áo Thanh Trúc , đem mặt của hắn để sát vào mình, sau đó chỉ vào hai mắt của mình kêu to.



Vì cái gì đôi mắt y bất quá chỉ đen một chút mà thôi, liền nói y nhất định không có ngủ a? Có người nào không ngủ mà có thể có một đôi mắt sáng lấp lánh đến động lòng người như y không, hắc bạch phân minh*, tròng mắt đen sáng như chứa nước!



*hắc bạch phân minh: đen trắng rõ ràng

Bởi vì dựa vào thật sự gần, gần đến ngay cả hô hấp của đối phương cũng có thể ngửi được, bởi vậy Thanh Trúc có thể phi thường thấy rõ tròng mắt hắc bạch phân minh , kia đích thật là không giống bộ dáng ngủ không đủ, nhưng rõ ràng có làn da trắng vô cùng mịn màng, còn có hai gò má hồng nhuận , tinh thần tràn ngập sức sống … Kia… Đôi mắt đen này là sao ?



Viên Viên còn muốn phát hỏa, y muốn sửa cái nhìn của mỗi người trên đời khi nhìn thấy đôi mắt đen này , không nghĩ tới lại thấy khuôn mặt bị mình kéo tới rất rất gần, khuôn mặt vốn không có sinh khí tựa như chạm ngọc, khóe môi cư nhiên lại vẽ ra một nụ cười, cùng khóe mắt , nụ cười kia kỳ thật , vô cùng đơn giản tựa như gió lướt qua lá trúc , rất thoải mái, cũng rất khó quên.



Một phen đại hỏa bị nụ cười này của hắn nháy mắt dập tắt, tựa như phẫn nộ của Thanh Trúc trước kia bị nụ cười của Viên Viên thổi xa, bọn họ đều có sức cuốn hút làm cho đối phương động tâm. Viên Viên nhìn hai mắt của hắn cũng nở nụ cười, đột nhiên nghĩ rằng, hắn không cười nhạo khuyết điểm của y như người khác, bởi vì ý cười của Thanh Trúc , thực đơn thuần, tuyệt sẽ không làm y cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương… Bất quá, kia cũng không có nghĩa là từ nay về sau y sẽ không để ý có người cười đôi mắt màu đen của y .



“Ngươi cười rồi.” Viên Viên vươn ngón tay nộn nộn, nhẹ nhàng mà chạm vào khóe môi cùng trên khóe mắt Thanh Trúc, như là có thể dùng phương thức như vậy để khắc lại biểu tình này.



“Ta… cười ?”



Trong khoảng thời gian ngắn, Thanh Trúc không thể hiểu được ý nghĩa ba chữ “Ngươi cười rồi” kia , thẳng đến khi hắn từ trong tròng mắt đen bóng của Viên Viên nhìn thấy bộ dáng của mình , hắn mới hiểu được.



Gương thời đại này không rõ bằng gương của hiện đại, Thanh Trúc căn bản mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ hình ảnh khi mình cười trong quá khứ, nhưng, ở trong mắt Viên Viên , hảo rõ ràng, cũng vì tròng mắt Viên Viên vốn lớn hơn so với người bình thường, bởi vậy ngay cả nếp nhăn rất nhỏ ở khóe miệng hắn cũng có thể thấy được .



Cảm giác… Thực xa lạ…



“Nhìn được lắm.” Viên Viên cảm thấy hình như mình có thể cảm giác được tiếng động trong lòng của Thanh Trúc, cho nên y nhẹ nhàng ở trước mặt hắn nói , dùng hai mắt lấp lánh nhất cam đoan.



Nhưng mà, nghe nói Viên Viên xong, lại làm cho Thanh Trúc thu hồi mạt cười kia , nhìn mắt Viên Viên , thật lâu thật lâu hắn mới dùng âm thanh khô khốc , nói với y.



“Ngươi vẫn là đi thôi!”



Nói xong cũng không chờ Viên Viên trả lời, liền xoay người rời đi đình tiến vào phòng ở bên cạnh , đóng cửa lại, không nhìn thấy hai mắt Viên Viên , cũng không nhìn thấy chính hắn bắt đầu từ ngày hôm nay, đã mở rộng cửa lòng ra một chút.



Trong hoàng cung.



Thái tử ai ai để ngự y sát dược trên mặt, một bên sát một bên trách cứ tay ngự y làm hắn đau, mắng xong lại tiếp tục kêu to , làm cho thái giám cùng các cung nữ hầu hạ ở một bên rất thông cảm cho ngự y, căn bản không phải là lực đạo bôi dược của ngự y lộng đau thái tử điện hạ, mà là điện hạ đại nhân chửi ầm lên nên biểu tình trên mặt vặn vẹo mà tác động đến miệng vết thương làm đau mình.



“Đáng chết! Ta không tin tên kia không thể trêu vào!” Nghĩ tới hôm nay hoàn toàn ăn một cái bế môn canh* của Thanh Trúc , thái tử tức đầy bụng , hắn đường đường thân là thái tử điện hạ , từ nhỏ đến lớn trừ phụ hoàng cùng mẫu hậu mình ra thì sợ ai? Nghe nói kia là bá bá mình, lại không hiểu được là yêu nhân từ đâu xuất hiện khiến cho tương lai làm hoàng đế của hắn bị sụp đổ ?



*bế môn canh : ý ở đây là thái tử bị Thanh Trúc đuổi đi.

Hắn chính là không hiểu!



Hắn vĩnh viễn đều nhớ rõ lúc trước, khi thấy cảnh Thanh Trúc cùng phụ hoàng gặp nhau, trong mắt phụ hoàng rõ ràng lóe ra sát ý, nhưng thời gian tiên đế qua đời đã nhiều năm như vậy , chính hắn cũng làm hoàng đế nhiều năm như vậy , chính là vì cái gì không dám xuống tay với Thanh Trúc?



Mệnh lệnh tiên đế thì tính cái gì? Người chết còn có biện pháp từ trong quan tài chui lên mặt đất a?



Kỳ thật nếu không phải tin tức gần đây hắn biết được khiến hắn bắt đầu có cảnh giác, thì hắn cũng không muốn đi xem cái tên yêu quái kia, dù sao hắn tuy rằng thoạt nhìn chướng mắt, nhưng không có nắm giữ bất cứ người nào cùng quân quyền, đối với con đường trở thành hoàng đế của hắn , không có nửa phần trở ngại, hơn nữa hắn có hứa hẹn của tiên đế, hà tất gì phải đi kiếm phiền phức?



Nhưng không hiểu được có phải vì phụ hoàng bệnh nặng nên đầu óc xảy ra vấn đề hay không mà hắn từ miệng tâm phúc mới biết được, gần đây phụ hoàng sửa chữa di chiếu, lại nói hắn còn nhỏ tuổi không đủ để đảm đương việc nước ,trước khi chúng thần cho rằng hắn có tư cách thống lĩnh thiên hạ , phải để Thanh Trúc làm Nhiếp chính vương giúp nước.



Nhiếp chính vương?



Trời mới biết Nhiếp chính vương này có thể hay không từ giúp nước biến thành cướp nước?



Từ các triều đại trước mà xem, cái gọi là Nhiếp chính vương này, có ai mà không tràn đầy dã tâm?



Vì thế hắn quyết định tiên hạ thủ vi cường*, dù sao chuyện trước kia hắn gặp qua Thanh Trúc đã là rất lâu rất lâu rồi, không hiểu ý nguyện của hắn hiện tại như thế nào, có lẽ trước khi di chiếu được ban bố, hắn phải cùng Thanh Trúc đạt thành hiệp nghị, khiến cho hắn không can thiệp vào triều chính, mình cũng có thể để hắn tiếp tục hảo hảo sống cuộc sống của mình đến già, dù sao tuổi hắn so với phụ hoàng còn già hơn, phụ hoàng đã sắp chết, thời gian hắn sống làm sao có thể còn nhiều?



*tiên hạ thủ vi cương : ra tay trước để có lợi thế

Nhưng mà, hắn lại không nghĩ rằng mặc dù đã qua bao nhiêu năm, hắn thấy đều là một nam tử anh tuấn tao nhã giống như vừa mới hai mươi, mình cùng hắn đứng chung một chỗ, có thể không bị coi như ca ca là tốt lắm rồi.

Yêu quái!



Quả nhiên lời mẫu hậu nói năm đó là thật sự, mẫu hậu nói với hắn không thể ở trước mặt phụ hoàng nhắc tới chuyện bá phụ , khi đó hắn còn khờ dại hỏi mẫu hậu vì cái gì, hai mắt mẫu hậu phức tạp nhìn Thanh cung xa xa , cười lạnh nhẹ nhàng nói.”Bởi vì hắn là một yêu quái… Yêu quái sẽ tiêu diệt con người…” Mấy câu cuối cùng hắn không có nghe rõ, nhưng từ một ít chữ, hắn cảm thấy nghe được mẫu hậu như đang cùng hắn giải thích.



Nhớ lại đến đây, hắn nghĩ có lẽ hắn nên tìm một đồng minh, dù sao triều thần này đối với Thanh Trúc cũng không quá coi trọng , muốn bọn họ ủng hộ rất khó! Thanh Trúc bị tiên đế cùng phụ hoàng che dấu rất tốt, rất nhiều cựu thần thậm chí chỉ nhớ rõ năm đó tiên đế đích xác có một đại hoàng tử thực thông minh lại ổn trọng , mà nguyên nhân đại hoàng tử không được làm thái tử, bởi vì mẹ của hắn xuất thân không tốt, chỉ là một cô nương bình thường mà năm đó tiên đế đã gặp khi xuất du.



Nhưng hắn lại biết có người chẳng những có quyền thế, mà còn hiểu rõ Thanh Trúc so với tiên đế không ít hơn bao nhiêu, chính là thái hậu còn ở nhân gian , chuyện xưa năm đó là thái hậu đem nói với mẫu hậu .



“Thương trên mặt bổn cung khi nào thì có thể hảo?” Hắn cũng không thể để thái hậu thấy hắn chật vật, dù sao để thái hậu biết chuyện hắn đi tìm Thanh Trúc , cũng không có lợi, hơn nữa đường đường một thái tử điện hạ , trên mặt sưng y như đầu heo còn ra thể thống gì? Nếu không cẩn thận, chẳng những không đem thái hậu kéo lại gần mình, còn làm cho thái hậu không có hảo cảm với mình, việc đó chỉ cần có đầu óc liền hiểu được, dù sao hắn chỉ có một thái hậu, nhưng thái hậu lại có rất nhiều tôn tử.



“Hồi báo điện hạ, vết thương này không nghiêm trọng lắm, vi thần mới vừa rồi dùng kim làm thông máu bầm, những vết xanh tím tử hai ngày là có thể tiêu tán, nhưng trầy da lại cần thời gian bảy ngày.”



“Bổn cung đã biết, các ngươi đi xuống trước đi!”



Bảy ngày… Không phải rất dài, để cho yêu quái Thanh Trúc kia hảo hảo sống một ngày , trời mới biết tương lai hắn còn có thể có phúc khí sống qua ngày thảnh thơi hay không.



“Nột, ngươi ra rồi? Ta chờ đã lâu rồi a!”



Viên Viên nói dối rất giống thật, kỳ thật y cũng không có đợi lâu, tuy rằng Thanh Trúc đích thật là ở trong phòng hai ngày mới đi ra, nhưng trong hai ngày này Viên Viên cũng không nhàn rỗi. Y cơ hồ đem mỗi ngõ ngách trong vương phủ đều xem qua, còn đem tất cả cơm hạ nhân đưa tới cho Thanh Trúc ăn sạch , hạ nhân muốn ngăn cản rồi lại không biết thân phận của y , dù sao bọn họ đều biết cá tính của Thanh Trúc , nếu không phải rất quan trọng, làm sao có thể cho thiếu niên này ở trong phủ Vương gia du đãng?



“Ta không phải bảo ngươi rời đi sao?”



“Ta cũng chưa đáp ứng.” Nói như là mình mới là chủ nhân phủ Vương gia này .



Thanh Trúc phát hiện đối với ai mình cũng có thể lập tức ra tay đuổi ra bên ngoài, nhưng đối với Viên Viên, hắn rất khó ra tay làm như vậy, có lẽ hắn đã bị tiểu tử Viên Viên không mời mà tới lại đem phủ Vương gia làm nhà mình kia làm ảnh hưởng .



Hắn không biết nên nói cái gì cho phải, bỏ cũng không được, hắn còn có thể thế nào?



Huống hồ, hắn đối với một tiểu tử đến nay vẫn chưa biết lai lịch kia có một loại cảm giác rất thoải mái, hắn không thích những người xa lạ luôn luôn rình rập hắn ở chung, cũng không muốn đối mặt với quá nhiều cái mặt nạ giả tạo xung quanh, chỉ có Viên Viên, hoàn toàn không hiểu được dưới tình huống này hắn đến tột cùng nên phân loại địa vị gì, hắn phát hiện mình hình như có cảm giác thích y ở bên cạnh mình .



Như vậy, hắn thật sự nên để y rời đi sao?



Mặc kệ hắn có nguyện ý thừa nhận hay không, hắn phải nhận thức một sự thực, đối mặt với từng ngày bình thản trôi qua, có lẽ thật sự đã chán nản.



“Đến! Ha ha xem này, ăn phi thường hảo ác! Không hổ là thứ tốt lấy từ trong phòng thái tử, nơi hoàng cung quả nhiên đều là kinh hỉ* mà!” Viên Viên từ nơi nào đó lấy ra một chũi thứ ăn, cái đó vốn là một xâu mứt quả được gim trên cây trúc, hiện tại là một chuỗi đầy hoa quả màu cam mang theo mùi hương ngọt nồng đậm .

_kinh hỉ : kinh ngạc và vui vẻ.

Bởi vì trái cây đã đưa tới miệng, Thanh Trúc không thể không mở miệng cắn một khối, hoa quả ăn trong miệng đích xác thập phần mỹ vị giống như Viên Viên đã nói , hắn cho tới bây giờ chưa từng nếm qua trái cây ăn ngon như vậy , tuy rằng hắn thân là vương gia, nhưng trước khi có dinh thự không được coi trọng, đương kim hoàng đế tình đến hấp hối nhiều năm tại triều vẫn xem hắn là cái đinh trong mắt như trước, hơn nữa cá tính của hắn vốn không thích tranh giành thứ gì, danh vọng không nhiều, phủ Vương gia này tuy là nhà cửa xa hoa thanh lịch , nơi nơi tràn ngập vật phẩm xa xỉ , nhưng những thứ kìa đều là khi hắn tiến vào ở mới có được, sau đó, cuộc sống của hắn cùng dân chúng bình thường không kém là bao nhiêu, ăn bình thường, vật liệu dùng để may mặc cũng là bình thường nhất trong cung.



Cho nên Viên Viên tuy rằng chỉ là tùy tiện từ trong cung thái tử lấy hoa quả, cũng đã làm cho hắn phát hiện vì cái gì có người nhiều người tham ăn như vậy.

Bình Luận (0)
Comment