Hùng Miêu Viên Viên

Chương 7

Ngứa !”

Viên Viên sờ sờ chóp mũi, nhịn không được gãi lỗ tai một chút, y cảm thấy nhất định có người vừa nãy có người nhắc y, mới sẽ ngứa như vậy.

Y cũng không phải không nghĩ tới cùng Thanh Trúc nói rõ ràng lại chạy đi, trước kia y trải qua loại sự tình này, kết quả bị giáo huấn thật sự thê thảm, tiếng mông bị đánh vang xa, khiến y thiếu chút nữa biến thành một con hùng miêu giống khỉ trong rừng trúc, vài ngày y cũng không dám hảo hảo ngồi, chỉ có thể đáng thương vểnh lỗ tai nằm trên tảng đá than thở.

Y nên cùng Thanh Trúc nói rõ ràng, nhưng mà, trong lòng hắn đối với những việc mà mình muốn làm còn chưa có ý định chính xác, cho nên y cũng không biết nên nhắn lại như thế nào cho Thanh Trúc , nên như thế nào nói cho hắn biết, y muốn đi đâu.

Khi ngày hôm qua y nghe Thanh Trúc kể lại chuyện xưa, thân thể còn có một cỗ xúc động muốn làm chút gì đó , trong lòng tựa như có âm thanh tự nói với mình nên làm như thế nào, hắn chính là nghe không rõ ràng lắm, chỉ có thể không cấp. Nhưng Viên Viên y cũng không phải là cái loại người chỉ nghĩ chứ không làm,, cho dù vẫn không xác định mục tiêu, y vẫn muốn động thủ, một hồi sáng tỏ so với ngồi ở tại chỗ tự nhổ lông tốt hơn nhiều, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, y trộm từ trong vương phủ chạy đến rừng núi , nghĩ không chừng này có thể nhìn hết được mọi thứ ở dưới, liền lập tức nhớ tới, biết mình nên làm như thế nào cũng không nhất định.

“Trừ phi ngươi đem sao trên bầu trời tháo xuống cho ta, trừ phi ngươi có thể cho ta thấy sao trong bầu trời đêm không trăng trải rộng, trừ phi ngươi có thế để cho ta chạm được ngôi sao ánh sáng lấp lánh, nếu không ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, sao trên trời khó tháo xuống bao nhiêu, hận ta đối với ngươi khó có thể bỏ xuống bấy nhiêu.”

Y không có lừa Thanh Trúc, kia đích thật là một lời thề nho nhỏ , chỉ là nhân loại không hiểu được lời này, phụ thân Thanh Trúc nghe vào tai chỉ cảm thấy trúc yêu nói rất kiên quyết, không có đường sống vãn hồi gì, cũng khó trách hắn thân là hoàng đế lại giận tím mặt, bởi vì ở trong lòng của hắn, kia bất quá là một loại làm khó dễ, đại biểu cho lời nói cả đời đều không có khả năng tha thứ cho ngươi , tâm huyết hắn tìm nhiều năm như vậy, tâm vì nàng buông nhiều như vậy , cho dù năm đó có sai, chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy vẫn không thể thử tha thứ sao?

Hoàng đế từ nhỏ muốn cái gì sẽ có cái đó, làm sai chuyện cũng chưa bao giờ cho rằng không thể vãn hồi, dưới lửa giận bị cự tuyệt, đốt sạch mỗi một lí trí, căn bản không có tâm tư đi hảo hảo ngẫm lại những lời này có phải hay không là những thứ khác.

Ý của Trúc yêu có thể là nhựng thứ khác sao?

Viên Viên nhún nhún vai, y làm sao có thể biết, y chỉ rõ ràng một chuyện, nếu y là phụ thân Thanh Trúc … Ân… Y tuyệt không thích như vậy… Bất quá, đây là giả thiết, nếu y là phụ thân Thanh Trúc , y sẽ không vì vậy mà buông tha , nếu bởi vì một câu buông tha như vậy, tình yêu sâu sắc qua nhiều năm như vậy lại là vì cái gì? Chẳng lẽ không thể tự nói với mình, nếu đã qua nhiều năm như vậy , kiên trì một chút nữa có lẽ sẽ chuyển biến cũng không bằng…

Dù sao, phụ thân cùng nương của Thanh Trúc một người là bạo quân cực đoan, một ngươi là yêu tinh cố chấp đáng thương , may mắn Thanh Trúc không giống như bọn họ , y hy vọng Thanh Trúc sẽ biết trên thế giới này không có cái gì là không có khả năng !

Lời nói như thế hình như là có điểm tự đại, bất quá, y vẫn cảm thấy cuộc sống như vậy , ngày qua ngày có thể khoái hoạt một chút.

“Hảo! Cố gắng bước về phía trước!” Bàn tay nho nhỏ nắm chặt, ra sức hướng bầu trời giương lên, âm thanh non nớt kêu to, lập tức toàn bộ chim chóc trong rừng cả kinh bay về phái chân trời, một con con chuột từ trong cái lỗ chui ra, ngó hai bên, phát hiện thiên hạ không đại sự, sau khi một tiểu tử kêu to, lại chậm rãi chui vào hang ổ.

“Hừ! Cái thái độ gì, xem thường ta, các ngươi nhìn, ta nhất định có thể cho Thanh Trúc thật cao hứng ! Sau đó! Sau đó…”

Sau đó cái gì?

Mắt to nháy một cái, trong đầu đột nhiên nhớ tới đột nhiên nhớ tới một câu “Ta yêu ngươi” Thanh Trúc nói với y.

Khuôn mặt Viên Viên , chậm rãi từ màu hồng chuyển thành đỏ, cuối cùng đỏ giống như là sắp xuất huyết .

Đáng giận! Rốt cuộc tim y đạp nhanh như vậy làm gì!

Hắc hắc… Thanh Trúc đối với y nói ta yêu ngươi mà…Âm thanh Thanh Trúc nghe hảo a… Không hổ là đứa nhỏ của trúc yêu a! Gậy trúc thật là không thể tốt hơn , có thể ăn, có thể làm phòng ở, có thể làm thành cây sáo, còn có thể dùng âm thanh rất êm tai nói ta yêu ngươi a…

Viên Viên chẳng biết tại sao lâm vào ảo tưởng của mình , chỉ sợ ngay cả chính y cũng không biết mình đang miên man suy nghĩ cái gì, y chỉ biết là, nghe Thanh Trúc nói như vậy, cho dù câu nói kia không phải cho mình , nhưng y vẫn cảm thấy rất vui, hảo hy vọng có một ngày, Thanh Trúc sẽ lại nói lời như vậy, toàn tâm toàn ý nói cho y nghe.

Từ sau khi tiên đế băng hà thái hậu cũng rất ít rời đi cung điện của mình , dần dần dưới sự giúp đở của thái giam, lại một lần nữa bước vào tẩm cung Hoàng Thượng đã mấy chục năm chưa từng tái bước vào .

Tuy rằng hoàng đế đã thay đổi , thói quen cùng tính nết cũng bất đồng, kỳ dị , tẩm cung này này cùng trí nhớ của nàng cũng không khác biệt nhiều lắm, thái hậu vĩnh viễn nhớ rõ khi lần đầu tiên mình bị gọi đến đây, trong lòng khẩn trương cỡ nào , khó, nhưng thái tử vẫn không có cơ hội chân chính hầu hạ Hoàng Thượng, khi đó nàng không có nghĩ nhiều, thuyết phục thái tử vì củng cố địa vị của mình , bởi vậy không có thời gian hảo hảo nhìn xem nàng, đợi cho Hoàng Thượng đăng cơ, nàng rốt cục mới có cơ hội tiếp xúc đến trượng phu của mình, chờ đợi một thời gian, khiến nàng rất sợ mình không cẩn thận chọc giận tới hoàng đế, hoặc là không hầu hạ săn sóc đủ, sẽ vĩnh viễn bị ở trong lãnh cung, tịch mịch cô đơn vất vả mà vượt qua nửa đời sau.

Nhưng mà, không biết là may mắn hay là là bất hạnh, nàng không có ở lãnh cung tịch mịch cô đơn vất vả vượt qua nửa đời sau, nhưng bởi vì đã yêu người kia, lại biết được năm đó mình vẫn là thái tử phi, vi cái gì trong thời gian dài như vậy, hắn cũng chưa từng hảo hảo xem qua mình, nguyên lai vẫn có một người ở trong lòng hắn, nếu không bởi vì cần một người thừa kế danh chính ngôn thuận , có lẽ mình sẽ trở thành một người buồn cười nhất trên đời , một hoàng hậu ngay cả hoàng đế cũng không nguyện liếc mắt một cái.

“Thái hậu?”

Tâm Phúc thái giám thấy thái hậu đột nhiên đứng lại không đi nửa, đôi mắt tang thương nhìn bốn phía, hắn biết nàng đang nhớ lại mốt ít ký ức, nhưng hoàng thượng người đã gọi đến, hắn không thể không đánh gãy suy nghĩ của chủ tử mình.

Thái hậu lấy lại tinh thần, đem tất cả ký ức chôn vào nơi sâu nhất, chậm rãi tiếp tục đi tới, thẳng đến khi đi tới trước giường rồng, thấy bộ dáng Hoàng Thượng so voớ mình tuổi trẻ nhiều ít, năm đó, nàng cùng tiên đế sinh hạ đứa nhỏ đầu tiên.

“Thái hậu có chuyện gì tìm quả nhân thương lượng?”Âm thanh Hoàng đế suy yếu, hắn đã bị bệnh một thời gian dài, thân thể vốn cường tráng nhanh chóng gầy yếu, khiến thái hậu cũng vô pháp liên tưởng tới bộ dáng khỏe mạng của đứa trẻ năm đó.

“Ai gia tới nhắc bệ hạ, việc ngài làm, ai gia đều xem ở trong mắt, lấy việc vọng một vừa hai phải, nếu không con thỏ bị bức nóng nảy cũng sẽ nhảy tường, hại con trai ruột của mình, cũng không phải một chuyện vui vẻ gì.”

“Thái hậu , quả nhân tự có sắp xếp.”

Khi nói lời này, trên mặt hoàng đế cũng không có biểu tình gì, tựa hồ lời thái hậu vừa nói, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng dù sao cũng là con của mình, mẫu thân nàng này lại như thế nào không rõ.

Nàng nên khóc hay nên cười?

Đứa nhỏ của nàng bộ dáng hòan tòan giống mình, chỉ sợ chỉ có địa ngục mới nguyện ý thu đi!

“Ai gia sẽ không khuyên bệ hạ nên làm như thế nào, ai gia chỉ là muốn nói, ai gia nghiệt đầy người , sinh thời , thật sự không muốn con mình đi con đường giống mình , còn chưa đủ sao bệ hạ?” Nói mấy câu thành tâm trong lòng, nhưng hoàng đế nghe xong, chẳng những không có đáp lại, còn phát ra một tiếng cười lạnh.

“Thái hậu, nghiệt quả nhân tạo ra lại ít sao? Năm tháng có thể sống ở thế gian này không biết có bao nhiêu, một chuyện không kém nhiều như vậy, con mình ngài hiểu rõ nhất, qua nhiều năm ở trong lòng ngài như vậy , một phần hận ý kia sẽ giảm sao? Tâm ngài cũng thật quá bình tĩnh đi?”

Hoàng đế mở hai mắt ra, hào quang lợi hại từ hai mắt đục ngầu chợt lóe, trong nháy mắt đó, thái hậu tựa như thấy khuôn mặt kia trẻ lại không ít, giống tiên đế năm đó cỡ nào, ngay cả một phần chấp nhất kia cũng giống nhau.

“Cho nên ai gia mới nói, không phải tới khuyên bệ hạ nên làm như thế nào, hết thảy mình cũng không bỏ xuống được, làm sao có thể khuyên người buông xuống được ?”

Trước đó, nàng đã sớm đoán được mình làm điều thừa, nhưng tâm cha mẹ thiên hạ, cho dù nàng đường đường là một quốc gia chi mẫu, đồng dạng cũng sẽ lo lắng con của mình, cũng sẽ càng hy vọng hắn có thể bình an.

Hai mẹ con Thúy Trúc cùng Thanh Trúc bọn họ cho tới bây giờ cũng không có xin lỗi, nhưng địa điểm cùng thân phận lúc đó hợp thành một thể, tạo thành sai lầm khó có thể tiêu tan…

Viên Viên xuất môn sau ngày thứ ba trở lại phủ Vương gia , thời điểm trở lại Vương gia phủ đã là nửa đêm, từng nhà vẫn còn đang ngủ, y trộm dùng thuật trở lại trong phủ, không làm kinh động thị vệ, đang lúc y nghĩ hết thảy đều phi thường thuận lợi, hoàn toàn đều nằm trong dự liệu của y, đột nhiên , một bàn tay tái nhợt quỷ mị từ trong đêm tối duỗi ra phía sau Viên Viên, năm ngón tay thon dài mở ra, nhanh chóng nắm chặt áo người kia, tiếp theo dùng sức nâng lên.

“A! A ~~ ”

Viên Viên chưa từng có bị dọa qua, sống tới ngày nay mới biết mình có bao nhiêu nhát gan, căn bản không quản đựoc cái miệng mình, trong nháy mắt áo bị vớt lên, trong đầu hoàn toàn quên luôn kế hoạch vừa nãy, kinh hách phóng đại mười phần yết hầu hét lêm, cả lỗ tai cùng cái đuôi cũng toàn bộ lòi ra.

“Có thích khách!” Thị vệ cửa sau nghe thấy tiếng thét chói tai.

“Có thích khách! Bắt thích khách a!” Tiếp theo là thị vệ cửa chính đi từ hướng trong.

“Không có thích khách! Không có thích khách! Có quỷ…” Đây mới là âm thanh của Viên Viên , một khắc khi tiếng thét chói tai ra khỏi miệng, y rốt cục nhớ tới mình lén lút tiến vào là vì cái gì, nhanh chóng thanh minh, chính là vừa nhgĩ tới cái gì đó ở phía sau mình, theo bản năng mà cho rằng, thị vệ không có bắt thích khách mà bắt quỷ đi?

Kết quả, con “Quỷ ” cầm lấy áo y , dùng sức chuyển, khi mặt đối mặt, Viên Viên mới phát hiện, con quỷ y nghĩ đến kia, là Thanh Trúc mà y sắp cho hắn một kinh hỉ.

“Này!” Khóe miệng run rẩy cố gắng nở nụ cười.

Thanh Trúc nheo hai mắt lại, tuy rằng biểu tình cũng không dữ tợn, nhưng Viên Viên cảm giác được trên người bị lạt vài đao.

“Đi xuống! Không có việc gì!” Che khuất lỗ tai cùng cái đuôi lộ ra của Viên Viên , phất tay để thị vệ khó hiểu rời đi, tiếp theo Thanh Trúc đi đến đem người lên trên ghế, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ kia, trong lòng vẫn có chút tức giận, bất quá hắn phải thừa nhận, ở thời điểm Viên Viên hô lên quỷ, hắn thiếu chút nữa liền cười ra tiếng .

Xú tiểu tử, cũng không nghĩ mình cũng là yêu quái, còn sợ quỷ sợ thành như vậy.

“Ngươi nợ ta một lời giải thích, đừng tưởng rằng ngây ngô cười với ta thì hết thảy sự tình không có phát sinh.”

“Ta đây là phải về để giải thích a! Từ từ, ta mặc quần áo một chút.” Để tiện cho trong bóng đêm hành động, y đem áo khoác màu trắng cởi xuống, vốn bên trong là màu đen, cho dù không có khinh công, hẳn là vẫn là có thể thuận lợi xuyên qua hoa viên, tìm phòng của Thanh Trúc, giống như một thích khách giết người vô hình… Đáng tiếc, y mới “Khai quật ” một cái , lập tức đã bị người ta phát hiện, tuy rằng cuối cùng đích thật là bị người ta nhầm là thích khách, bất quá lại rất mất mặt.

Thanh Trúc nhìn bao lớn bao nhỏ gì đó trên người y, rất nhanh mặc xong quần áo, bộ dáng đêm nay của Viên Viên là thiếu niên , có thể là vì giả bộ mang tay nải đi.

“Thanh Trúc đã lâu không gặp.” Mặc quần áo tử tế, Viên Viên nói một câu như vậy, đáng tiếc Thanh Trúc không trúng một chiêu này, vẫn trầm mặc như cũ chờ đợi câu giải thích của y.

“Nói chuyện đi! Như vậy thật kỳ quái!” Khiến y không biết làm thế nào rất mất tự nhiên, y cũng không muốn một mình lầm bầm lầu bầu, chuyện y muốn làm tiếp theo sẽ rất mất lạc thú.

“Ngươi đi đâu?” Trong lòng vẫn là không hờn giận, nhưng nhìn khuôn mặt cố gắng lấy lòng kia, Thanh Trúc vẫn mở miệng, không đành lòng làm y thất vọng.

“Ta đi tới một cái sơn cốc nhỏ đại khái cách kinh thành bảy trăm dặm, nơi đó rất được nha! Sau này ta dẫn ngươi đi xem, ngươi nhất định cũng sẽ thực thích thực thích nơi đó .” Nếu có thể, mang Thanh Trúc cùng đi sẽ càng hảo, cái sơn cốc nhỏ kia không có nhà của Thương Ưng đại nhân , cũng không có cung điện đồ sộ của Bạch Hổ đại nhân , lại càng không giống tửu quán náo nhiệt của Liệu Liệu , bất quá bởi vì có một rừng trúc tím hiếm thấy, vì vậy y đặc biệt nhớ rõ .

“Đi làm cái gì? Vì cái gì đi lâu như vậy, ngươi có biết hay không…”

Câu nói kế tiếp Thanh Trúc không có nói, nhưng Viên Viên có thể đoán được ý tứ, khuôn mặt vốn đang cười rất hưng phấn, càng cười thêm đắc ý, lộ ra má lúm đồng tiền, khiến người ta rất muốn duỗi đầu ngón tay dùng sức chọc mấy cái.

“Đừng lo lắng, ta có một trái tim rất nhỏ, trước kia Bạch Hổ đại nhân có nói với ta, nếu chân chính quan tâm người mình thích, như vậy sẽ đồng dạng tâm tư chiếu cố mình, nếu người đó cũng thích mình, một khi mình bị thương, đối phương cũng sẽ khổ sở không vui.” Bạch Hổ đại nhân kỳ thật còn có nói, tựa như một đôi tình nhân yêu nhau , một khi đối phương chết đi, một người khác cũng sẽ thương tâm mất đi dũng khí sống sót , cho nên hảo hảo bảo vệ mình, đồng dạng là biểu hiện thích một người, yêu một người .

Thanh Trúc không biết mình có nên thừa nhận mình thích Viên Viên hay không , còn đang lo lắng như thế nào mở miệng, chăm chú nhìn đôi mắt tràn ngập ấm áp khoái hoạt kia, hắn biết mình căn bản là không cần đi thừa nhận hoặc là không thừa nhận, sự thật liền ở trước mắt, hắn đích thật là thích có Viên Viên làm bạn với mình, cho dù y quấy rầy tất cả bước đi của hắn cũng không sao cả.

“Ngươi biết là tốt rồi, ngươi đi cái sơn cốc kia làm gì?”

“Hắc hắc!” Viên Viên cười đến thực quỷ dị, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bố khăn màu đen .”Chờ một chút ngươi sẽ biết, trước đem cái này che mắt lại, chờ ta chuẩn bị tốt ngươi mới có thể lấy ra được không?”

Tiếp nhận bố khăn màu đen, Thanh Trúc do dự một chút, tuy rằng sinh sống ở trong vương phủ này mấy chục năm, nhưng lúc trước hắn ở trong cung là vì mạng sống, đề phòng người khác rất cao,rồi năm tháng thai đổi, tập tính cũng không có biến mất.

Thấy hắn do dự, Viên Viên chân chính không có gì đề phòng kẻ khách kỳ quái mà trừng mắt nhìn, chính là tốc độ của y so với người bình thường rất chậm, không biết có phải là nguyên hình của y hay không, phối hợp cùng đôi mắt màu đen cùng làn da tuyết trắng, đặc biệt có hiệu quả, thoạt nhìn giống như là quỷ không ngủ đủ.

Duỗi tay giúp y nhu dụi mắt, Thanh Trúc nghĩ thầm có lẽ kia không chỉ là biểu tượng , cùng mấy ngày hôm trước , tuy rằng đồng dạng là đôi mắt đen, nhưng Viên Viên hiện tại mặc dù là vẻ mặt hưng phấn, cũng cho hắn một loại cảm giác rất mệt mỏi… Y đến tột cùng đi sơn cốc làm cái gì? Khiến y mệt thành như vậy?

Nghĩ đến đây, một chút đề phòng cũng tiêu , đem mảnh vải màu đen cầm trong tay che đôi mắt lại, Viên Viên vội vàng chạy đến sau lưng của hắn, đưa tay giúp hắn nhẹ nhàng cột chắc.

“Chờ một chút ! Lập tức thì tốt rồi!”

Viên Viên ở trước mặt Thanh Trúc phất tay, sau khi xác định hắn không nhìn thấy mình làm cái gì, vội vàng đem vừa mới tay nải buông từng bước từng bước mở ra, bên trong là một cái túi cùng một cái bình, y cầm cùng cái bình giấu dưới thạch bàn, từng bước từng bước trên mặt đất dọn xong, xác định một chút nữa mình có thể mở ra, trong lòng nghĩ đến khi Thanh Trúc nhìn tới cảnh sắc kia, y vui vẻ mà cười ra tiếng.

Nghe thấy tiếng cười của y, thân thể Thanh Trúc giật giật, tiếng cười của Viên Viên , khiến hắn có điểm bất an, cái loại bất an này không phải vì sợ hãi , mà là lo lắng lần này Viên Viên sẽ tái phạm chuyện gì, hắn chỉ hy vọng điều đó sẽ không phiền toái.

“Tốt lắm! Có thể cầm lên !” Viên Viên hưng phấn chẳng những cổ họng the thé , ngay cả lỗ tai cùng cái đuôi vừa rồi không cẩn thận lộ ra cũng run rẩy.

Thanh Trúc vội vàng lấy mảnh vải xuống, phản ứng đầu tiên là hướng tới âm thanh của Viên Viên, phát hiện mặt sau thạch bàn có một cái đuôi đang run rẩy vểnh lên phi thường tròn cũng phi thường xù bộ dáng kia thật sự là rất đáng yêu , khi Thanh Trúc đang muốn cười ra tiếng, cảnh tượng hắn nhìn đến tiếp theo, lại làm cho tiếng cười nghẹn ở yết hầu…

Hắn thấy một chút lại một chút ánh sáng từ dưới thạch bàn lay động, ngay từ đầu chỉ có một hai điểm, trong nháy mắt sau đó vô số quang mang bay lượn, bay giữa vườn hoa, bay tới lá trúc, bay trong phòng ngoài phòng,còn có bay tới trên người hắn… Thoạt nhìn giống như là sao từ mặt đất bay lên, vô số quang mang tụ tập lại tạo thành một dãy ngân hà xinh đẹp…

“Còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi một cái truyền thuyết nhỏ của yêu tộc không? Truyền thuyết chúng ta cố gắng tu luyện, chính là vì một ngày thăng thiên…” Viên Viên từ dưới thạch bàn đi ra, thấy biểu tình trên mặt Thanh Trúc, khuôn mặt vui sướng lại bi thương, lại cảm động, khiến ngực Viên Viên nhói đau, vì thế duỗi tay mình bắt lấy tay của Thanh Trúc, cảm giác ấm áp của mình truyền tới trân tay hắn, để hắn biết mình đang ở bên hắn.

Thanh Trúc vươn một bàn tay khác, nghênh đón ngôi sao đang bay xuống.”… Sau đó bọn hắn hỏi một trưởng lão yêu tộc , thăng thiên đến nơi nào? Trưởng lão trả lời, yêu giới, vì thế hắn lại hỏi yêu giới ở đâu, trưởng lão chỉ vào sao trời xa xôi nói, có lẽ là mảnh sao trời lóe ra kia . Mỗi một yêu tộc trong yêu giới đều nghe qua chuyện này , cho nên chúng ta đều muốn chạm đến ngôi sao sáng ngời kia , trở thành một chuyện khó khăn nhất , tổng yêu nói, trừ phi có một ngày ta có thể chạm đến sao lấp lánh đầy trời kia, nếu không ta liền…”

Viên Viên nghe hắn trả lời , nở nụ cười, bàn tay nhỏ bé đang nắm tay Thanh Trúc, cong lên ngón út, móc lấy ngón út của Thanh Trúc.

“… Đó là một lời thề nho nhỏ của yêu tộc , giống như ngéo tay của nhân loại. Ngươi xem, chúng ta chẳng những đụng đến sao của yêu tộc, còn ngéo tay với nhau.”

Một tay đang chạm sao, một tay cầm lấy bàn tay của Viên Viên nâng đến trước mắt.”Chúng ta… Ước định cái gì?”

Có lời thề, như vậy nhất định có ước định, ước định của bọn họ là gì?

“Ước định nếu ta có thể đem sao trên trời tháo xuống cho ngươi, có thể cho ta thấy sao trong bầu trời đêm không trăng trải rộng, có thế để cho ta chạm được ngôi sao ánh sáng lấp lánh, như vậy ngươi phải đáp ứng ta, tin tưởng trên thế giới này có tình cảm,không có hoài nghi, không có hối hận, cùng nhau nắm tay, giống như rất nhiều rất nhiều lão công công cùng lão bà bà , có một ngày răng đều rụng hết , còn có thể nhìn đối phương cười, không cần đối phương mỹ lệ, chỉ cần y khiến ngươi nguyện ý vĩnh viễn quý trọng cả đời là tốt.”

Thanh Trúc nhìn ngón tay đang ngéo với nhau, vốn nghĩ nghe mỗi một câu của Viên Viên, hắn sẽ nhớ lại một màn năm đó, một màn kia qua vô số năm tháng vẫn không thể quên được… Nhưng mà, hắn hiện tại như thế nào cũng không nhớ nổi một chút hình ảnh kia, trước kia rõ ràng như vậy, rõ ràng đến nỗi mỗi một chữ hắn đều nhớ…

Nhưng… Hiện tại thì sao, hắn chỉ nhìn thấy khuôn mặt Viên Viên tràn ngập chân thành tha thiết cùng khoái hoạt bao dung, còn có y nói chuyện lão công công cùng lão bà bà…

“Hảo, ta đáp ứng ngươi, ta tin trên thế giới này nhất định có tình cảm, không có hoài nghi, không có hối hận, có thể cùng nhau nắm tay, cùng người mình yêu , thẳng đến đầu bạc, những ngày sau, vẫn chỉ nhìn dung nhan của đối phương, không cần đối phương xinh đẹp, chỉ cần y khiến ngươi nguyện ý vĩnh viễn quý trọng cả đời là tốt.” Những lời này tuyệt đối không phải có lệ, nhìn sao bay đầy trời , hắn nguyện ý tin tưởng… Nếu năm đó, phụ hoàng hắn không độc tài như thế, có lẽ mẫu thân sẽ nghẫm lại, thời gian qua đi , hắn kỳ thật sẽ có cơ hội thấy hai người tóc trắng xóa, vượt qua những sai lầm.

Vốn chỉ là một hành động nho nhỏ, một khi ngươi nguyện ý suy nghĩ , khả năng thay đổi sẽ lớn hơn, nếu sao trên trời có thể bay múa bên người, thế cùng một người gắn bó tới già sao lại không có khả năng?

“Cám ơn ngươi… Viên Viên…”

Thanh Trúc tâm động cùng cảm kích, khi cúi đầu nói với Viên Viên ngôn ngữ tạ ơn ngắn gọn lại bao hàm hết thảy, lại phát hiện người vừa mới trong lòng ngực mình, từ khi được hắn hứa hẹn, buông xuống mỏi mệt trên người , vẻ mặt mang theo tươi cười thỏa mãn , nghe tim của y đập ra tiếng, nhắm lại hai mắt lim dim ngủ đi, cái miệng nhỏ nhắn còn hơi hơi chu, vẻ mặt ngủ không hề đề phòng, khiến cho Thanh Trúc trong giớ khắc này cảm thấy, có được hết thảy.

“Cám ơn ngươi, Viên Viên, ngươi không biết hết thảy ngươi làm, với ta mà nói có bao nhiêu trọng yếu, nếu có một ngày ta có thể yêu một người đến già, thay đổi hết thảy tất cả tất nhiên là bởi vì ngươi…” Não đột nhiên hiện lên một hình ảnh, hắn nhìn thấy mình cùng Viên Viên ở trong sơn cốc, nằm ở trên bãi cỏ hơi lạnh, mười ngón giao nhau, cùng nhau nhìn sao bên người , còn có sao trên trời.

“Có lẽ… Người mà ta muốn yêu đến già, ta đã tìm được rồi cũng không bằng.” Lén lút nhéo nhéo gương mặt mềm mại của Viên Viên một chút, miệng hơi mở, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng Thanh Trúc, an ổn mà tiếp tục ngủ.

“Vất vả ngươi …”

Xem ra, chạy đến sơn cốc bắt nhiều đom đóm như vậy, nhất định là một chuyện rất vất vả , nhìn người đang mệt , bất tỉnh nhân sự, Viên Viên, ngươi đến tột cùng cho ta bao nhiêu cảm động mới đủ?

Thanh Trúc ôm lấy người kia, chậm rãi đi trở về phòng của mình, thật cẩn thận mà đem người để xuống giường, vì y chỉnh hảo chăn đơn, giúp y cởi xuống dây cột tóc, sờ sờ lỗ tai y quên thu hồi, hy vọng y có thể ngủ ngon.

Nhìn dung nhan đang ngủ khồng hề ngấy không biết bao lâu, ngay cả ánh mắt đều mệt mỏi, Thanh Trúc quay đầu vặn vẹo gáy, vừa lúc thoáng nhìn nhiều điểm hào quang ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt tuấn mỹ, lộ ra nụ cười sáng lạn nhất hắn sinh ra tới nay.

Đáng tiếc, người hẳn là nên nhìn thấy nụ cười kia, đánh nhẹ nhàng khò khò, mơ thấy y cùng Thanh Trúc hành hiệp trên giang hồ, tiêu sái cỡ nào.

Bình Luận (0)
Comment