“Một, hai, ba, bốn, hai, hai, ba, bốn… Đằng sau, quay! Mở rộng tay ra, phía bên kia tay trái nâng lên một chút. Đúng vậy, làm tốt lắm…”
Đây là một phòng thể dục tại nhà, âm nhạc năng động phát ra từ các chiếc loa, tiết tấu nhanh chậm rõ ràng, làm người nghe không nhịn được lắc lư bản thân nhảy theo điệu nhạc, chảy biết bao nhiêu là mồ hôi.
Trong gian phòng này đa số đều là đàn bà phụ nữ. Nhân viên văn phòng tuổi đôi mươi cũng có, vài ba phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi cũng có. Tất cả đều lấy “vẻ đẹp” làm mục tiêu cả một đời, nên dù bận rộn thế nào cũng sẽ bớt chút thời gian vào đây tập để duy trì vốc dáng cân đối.
Ồ không, thật ra ở đây cũng có một nam. Đó chính là huấn luyện viên dạy nhảy của các cô.
Bởi vì hắn mặc quần bó sát, nên có thể dễ dàng thấy được các cơ bắp màu đồng khoẻ mạnh, trông không giống những kẻ hung ác đầu đường xó chợ, ngược lại tạo cho kẻ khác cảm giác an toàn. Trên mặt hắn có râu, không dày nhưng tương đối dài, khoảng vài mi-li-mét. Khi thấy quá dài, hắn sẽ cắt đi cho ngắn bớt, nhưng nó sẽ lại dài ra, hắn lại cắt đi, vẫn luôn là như vậy. Đầu năm nay đàn ông gặp trên đường ai cũng có vài phần trung tính, vậy nên huấn luyện viên có nét đàn ông rắn rỏi thế này thực sự rất hiếm.
Huấn luyện viên nọ họ Hùng, tên cũng chỉ một chữ Hùng, lớp tập thể dục này hoạt động đã nhiều năm. Ban đầu khi thấy huấn luyện viên là nam, các cô cũng có chút lo lắng do dự, nhưng sau một thời gian tiếp xúc mới hiểu rõ, Hùng Hùng đúng chuẩn kiểu đàn ông tốt của thời đại mới. Một vài khách hàng nữ cũng có ý công khai theo đuổi hắn, nhưng chẳng thấy hắn vì ai mà nói chuyện yêu đương bao giờ.
Theo đuổi vô ích, đương nhiên không có kết quả, vì Hùng Hùng hắn chỉ thích đàn ông!
Đương nhiên, hắn sẽ không dại mà nói cho mọi người biết, vì như thế rất liều lĩnh, có khi công việc hiện tại cũng khó mà giữ được. Nếu quản lí biết hắn thường xuyên ăn đậu hủ* các khách hàng nam, tám phần mười hắn sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
*ăn đậu hủ = sờ mó, thả dê =))
“Được rồi, hôm nay dừng tại đây. Ngày mai xin mọi người hãy đến đúng giờ, đừng ai đi muộn, chúng ta còn phải tập động tác mới.” Hắn cầm khăn lau khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, môi nở nụ cười thân thiện, lộ ra hàm răng trắng đều rất đẹp.
“Tạm biệt huấn luyện viên, mai gặp lại…”
“Ừ, mai gặp lại…”
Hùng Hùng tiễn mọi người ra khỏi cửa, ánh mắt vô ý liếc qua một người, làm hô hấp hắn đình trệ, sau đó toàn thân như bị đóng băng, không thể di chuyển.
Hắn nhìn thấy một người đàn ông. Một người đàn ông vô cùng xuất sắc. Người đàn ông một thân tây trang, bóng lưng thẳng tắp đứng ở đằng kia, tay thong thả đút vào túi, trông như đang chờ đợi một người. Thị lực của Hùng Hùng rất khá, người hắn nhìn thấy trông cực kì anh tuấn. Hùng Hùng biết đây không phải là mơ, nhưng xung quanh như hoá thành thiên đường, khắp nơi đều là sương mù trắng xoá, thổi đi sương mù liền nhìn thấy được tiên nhân. Nam nhân xinh đẹp hắn đã từng gặp qua, hắn gọi người nọ là Nam tỷ tỷ, đây cũng là nam nhân xinh đẹp nhất trong mắt hắn. Nhưng bây giờ, xem ra vị trí “nam nhân xinh đẹp nhất” của Nam tỷ tỷ đang lung lay sắp đổ…
Người đàn ông đó trong mắt hắn như được bao phủ bởi một lớp hào quang rực rỡ chói lọi. Hùng Hùng chỉ cảm thấy các tế bào cơ thể dần trở nên nhẹ bẫng, như thể bị cột vào một quả bóng bay, khiến hắn càng bay càng cao…
Cùng lúc đó, có một người phụ nữ dịu dàng cầm tay người đàn ông kia dắt tới trước mặt hắn. Hùng Hùng chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng, huyết áp dâng cao, trong đầu như có một quả bóng bị thổi to hết cỡ: “Huấn luyện viên Hùng, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn trai em, tên ảnh là Sunny.”
“Đùng!” Quả bong bóng đột nhiên bị kim châm vào, nổ tung.
“Chào anh.” Người đàn ông kia nói, ngữ khí rất khách sáo lịch sự: “Bình thường rất hay nghe Tinh Tinh nhắc đến anh, cô ấy nói anh là người có trách nhiệm, dạy cho cô ấy rất nhiều thứ.”
Hùng Hùng lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi: “Đâu mà, đừng khách sáo. Sunny đúng không, chào anh.”
Dù có muốn hay không cũng đừng xui xẻo như thế chứ? Chưa gì đã thất tình rồi? Hùng Hùng trong lòng lặng yên rơi lệ.
Năm 18 tuổi là thời điểm Hùng Hùng phát hiện mình là gay, chỉ thích người cùng giới. Từ đó trở đi, hắn vẫn chưa thực sự rung động trước người đàn ông nào. Nam tỷ tỷ từng nói “Hãy biết yêu thương bản thân một chút, tránh xa trai thẳng ra.”, nếu là người cùng loại, cơ thể sẽ toả ra một hóc-môn tương đồng, có thể lấy đó làm radar dò tìm một cách dễ dàng. Hùng Hùng không biết những lời này có đúng hay không, hắn cũng từng nghiên cứu tìm tòi, nhưng kết quả chỉ tìm lấy phụ nữ.
“Có hứng thú tham gia tập thể hình không? Vào đăng kí đi, tôi sẽ tính rẻ cho anh một chút.” Hùng Hùng nói.
Sunny mỉm cười, một bên miệng hơi nhếch lên, “Vẫn chưa biết huấn luyện viên đây tên họ là gì?”
Trời ạ, lúc hắn cười lên có thấy cả lúm đồng tiền…
“Tôi… Tôi tên là Hùng Hùng, nghe rất khôi hài đúng không? Chữ Hùng trong “anh hùng” ấy.”
“Ừm, tôi sẽ nhớ thật kỹ.”
“Huấn luyện viên, thời gian không còn sớm, chúng tôi có việc phải đi trước, bye.” Cô gái kia ôm lấy cánh tay Sunny tươi tắn nói, trọng lượng của ngực đều đặt lên trên ấy.
Hùng Hùng vẫy tay nhìn theo bóng lưng họ “…Không tiễn.”
Đó là lần đầu tiên Hùng Hùng và Phạm Hiểu Dương gặp mặt, Hùng Hùng đã không thể khống chế bản thân mà rơi vào lưới tình.
Mặc dù sau khi Phạm Hiểu Dương xoay lưng cất bước rời đi, Hùng Hùng đã đem chuyện này quên bằng sạch.
**********************************
“Tới rồi.”
Giúp Tả Tinh Tinh tháo dây an toàn, Phạm Hiểu Dương ôn nhu hôn lên trán cô: “Dậy đi.”
“Ưm…” Tả Tinh Tinh động thắt lưng, dụi dụi mắt: “Mới đó đã tới rồi?”
“Từ lúc bước ra khỏi nhà hàng em đều ngủ, tận 30 phút mà còn bảo sớm? Hết ăn lại ngủ, cẩn thận biến thành heo!” Phạm Hiểu Dương tinh nghịch nhéo nhéo mũi Tả Tinh Tinh.
Tả Tinh Tinh nắm lấy tay hắn lắc lắc: “Có sao đâu? Nếu béo quá có thể tìm huấn luyện viên Hùng, nhờ hắn giúp giảm cân.”
“Được, được lắm…” Phạm Hiểu Dương làm ra vẻ tức giận “Em dám đi nhờ người khác giúp ‘giảm béo’? Sau này không đếm xỉa đến em!”
Sau đó, hắn quay lưng giả bộ muốn đi, Tả Tinh Tinh lập tức nắm lấy tay hắn, cười to xin tha bảo: “Em nói giảm cân đúng nghĩa của từ giảm cân, không phải loại ‘giảm cân’ như anh nghĩ… Haha, đừng giận mà… Coi như em sai, tha cho em đi mà, anh yêu~~~”
“Cũng vậy thôi.” Phạm Hiểu Dương vòng tay ôm eo cô: “Sao thế này? Thật không muốn thả em ra.”
Tả Tinh Tinh đỏ mặt đứng lên: “Anh đó, chỉ biết dùng lời ngon ngọt dỗ em thôi, bất quá em cũng thích anh như vậy. Mà nè, bây giờ anh về bằng cái gì? Đừng đi taxi, hay em gọi lão Lý lái xe chở anh về?”
“Gì thế này, anh cũng có phải là con gái tuổi mới lớn đâu, em sợ ai cũng đừng sợ anh bị tài xế sắc ma cưỡng hiếp chứ?” Phạm Hiểu Dương cười đùa.
“Tặng chiếc xe cho anh, anh lại không chịu nhận.”
“Em biết đó, bọn anh làm việc cũng có quy tắc, ngoài tiền mặt ra không thể nhận những vật phẩm khác, em đừng làm khó anh.”
Tạ Tinh Tinh cứng miệng, sau đó lấy từ bóp da ra một tấm chi phiếu, đưa cho hắn: “Vậy được rồi, tiền tháng này của anh đây.”
Phạm Hiểu Dương nhận lấy, sau đó kinh ngạc nói: “Sao lại nhiều thế này?”
“Ai bảo anh toàn làm em vui vẻ, aiii…. Nếu anh thật là bạn trai em thì tốt rồi.” Tả Tinh Tinh thở dài.
“Có thể khiến em hài lòng như vậy, anh vui lắm.” Phạm Hiểu Dương bỏ tờ chi phiếu vào túi, “Ngày mai có cần phải đến phòng thế dục đó đón em không?”
“Không cần, ngày mai em có hẹn với bạn.”
“Ừ, vậy tạm biệt em.” Phạm Hiểu Dương mở cửa xe đi xuống, lúc sắp chia tay còn nói, “Nếu dịch vụ của bọn anh có thể khiến em hài lòng như vậy, mong em sẽ giới thiệu cho bạn bè của em.”
Tạ Tinh Tinh mỉm cười gật đầu: “Em biết rồi, tạm biệt anh.”
“Tạm biệt.” Phạm Hiểu Dương xoay người, thở phào một hơi. Tạ tiểu thư là khách hàng khó chiều nhất từ trước đến nay của hắn, mặc dù cô ấy trông nhu thuận dễ thương, nhưng cũng rất bình tĩnh trong những trò đùa của hai người. Cũng tốt, hắn cũng có được khá nhiều tiền, một phần dùng để trả tiền nhà và thuế hằng tháng, phần còn lại có thể dùng để vui chơi hưởng thụ.
Làm một ngưu lang, cuộc sống có thể thoải mái vô lo vô nghĩ hơn người bình thường một chút.
Phạm Hiểu Dương mỹ mãn vẫy tay gọi một chiếc taxi ngồi vào, trở về nhà trọ hắn thuê cùng đồng nghiệp.
*******************************
Giảm cân có nhiều nghĩa dữ vậy hả ó___Ò