Hùng Thụ Đương Tự Cường

Chương 12

Cuối cùng thì ngày gỡ thạch cao trên chân Phạm Hiểu Dương cũng đến, Hùng Hùng đi cùng hắn, tâm trạng nặng nề như thể chồng có vợ sinh non.

── “Đừng sợ, Hiểu Dương, đừng sợ… Hít sâu một hơi, lập tức sẽ ổn thôi…”

Hai bác sĩ trong phòng nhìn họ với ánh mắt kì lạ, Phạm Hiểu Dương xấu hổ im lặng. Biết trước đã không nói cho Hùng Hùng biết, hại hắn bây giờ xấu hổ như vậy.

Bất quá, cuối cùng cũng có thể tự đi lại được, Phạm Hiểu Dương cảm thấy rất nhẹ nhàng… Có điều, mở to mắt nhìn hình vẽ xấu xí nọ trên thạch cao của Hùng Hùng từng chút một bị tháo đi, Phạm Hiểu Dương vẫn là có chút không nỡ. Mặc dù nó trông không đẹp, nhưng tốt xấu gì cũng là chân ý của Hùng Hùng.

“Thích cái đó lắm sao?” Hùng Hùng để ý sắc mặt Phạm Hiểu Dương, liền nói: “Không sao đâu, nếu cậu thích thì mốt tôi lại vẽ cho một bức treo trên tường phòng khách.”

“Thực sự không cần, anh đi mà treo trong phòng của anh ấy. Dùng để trừ tà chắc chắn rất được.” Phạm Hiểu Dương cười nói.

Hùng Hùng tự động xem đấy là lời khen, vì là câu nói đùa, đủ thấy quan hệ hai người đang dần tốt lên. Chỉ cần có thể nhích lại gần Phạm Hiểu Dương chút thôi đã là may mắn lắm rồi, Hùng Hùng vui vẻ vừa đi vừa huýt sáo.

Phạm Hiểu Dương nhìn hắn hỏi: “Bài gì vậy?”

“Không biết nữa, tuỳ tiện huýt một giai điệu thôi.”

“Vậy sao, nghe hay lắm.” Thư thả dựa lưng vào ghế, đột nhiên Phạm Hiểu Dương cảm thấy có gì đó không được bình thường, “Sau bức màn đen kia, từ nãy đến giờ vẫn có người luôn theo dõi chúng ta.”

“Vậy á?” Hùng Hùng lắc đầu, “Tôi không để ý lắm.”

Phạm Hiểu Dương đứng thẳng dậy nói: “Thực sự, từ lúc đến bệnh viện đến nay, anh không đắc tội với ai?”

Hùng Hùng nhanh nhảu trả lời: “Chắc chắn là không có mà, tôi thề đó!”

“Bây giờ anh có thề cũng vô dụng.” Phạm Hiểu Dương thầm nghĩ, quả nhiên ở cùng một chỗ với Hùng Hùng chẳng phải chuyện tốt gì.

“Nga, đã biết, vậy anh ngồi chặt lại chút…”

“Cái gì? …Này này này anh điên rồi hả!?”

“Trên phim ảnh lúc nào cũng thế này hết đó… Yên tâm đi, mấy trò đua xe trong công viên, tôi lúc nào cũng là người thắng.”



_________________________________

Kĩ thuật lái xe của Hùng Hùng đủ tốt để bỏ xa chiếc xe theo dõi bọn họ kia, nhưng cũng suýt nữa làm Phạm Hiểu Dương nôn hết cả ruột gan ra ngoài. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cuối cùng cũng thoát khỏi tên kia, Phạm Hiểu Dương đại nhân đại lượng không chấp nhặt chuyện nhỏ với Hùng Hùng. Hắn chỉ không nghĩ ra, rốt cuộc là chiếc xe kia nhắm vào Hùng Hùng, hay là hắn?

Nếu nói là Hùng Hùng, hình như không đúng lắm. Dù sao Hùng Hùng tính tình cũng rất hiền lành dễ gần, có thể đắc tội với ai được? Nhưng nếu không phải Hùng Hùng thì là hắn, như vậy càng không đúng. Hắn làm việc rất có quy củ, hơn nữa số người chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải bạn bè thì là khách hàng, mà hai nhóm người này lại không có lí do gì để thuê người hại hắn.

Chợt nhớ lại gần đây hắn có chút mâu thuẫn với Gary….

Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!

Nhưng mà cũng phải nói, gần đây Gary không về nhà trọ, gọi điện không bắt máy, sau đó thì trực tiếp tắt nguồn luôn, xem ra là không muốn gặp mặt hắn. Chỉ vì một Điền tổng, mà ngay cả anh em cũng không cần?

Quay trở lại CLB đêm để làm việc, Phạm Hiểu Dương tìm gặp chị Tình để hỏi thăm chuyện về Gary, kết quả chị Tình vừa nghe đến tên hắn đã vô cùng tức giận: “Cái tên đó, đúng là không coi ai ra gì! Cậu ta đột ngột nói xun nghỉ việc, chưa đợi chị đồng ý đã biệt tăm luôn. Vì chuyện này mà biết bao khách hàng gửi đơn khiếu nạn! Sunny, cậu nói thật cho chị biết, có phải Gary lén quan hệ với ai không?”

“Thật xin lỗi, chị Tìng…” Phạm Hiểu Dương vô cùng xấu hổ, nếu hắn không vì bao che cho Gary mà giấu giếm, chuyện sẽ không trầm trọng như ngày hôm nay.

“Thực sự có chuyện như vậy?” Chị Tình trợn mắt, móng tay đỏ chót chỉ thẳng vào mặt Phạm Hiểu Dương, “Tôi cứ nghĩ rằng cậu rất thông minh, ai ngờ các cậu đều cùng một giuộc cả! Bây giờ thì hay rồi, không tìm được Gary, lỡ như có chuyện gì xảy ra thật, cậu nói sau này tôi làm sao mà làm ăn được nữa!?”

“Đúng…”

“Được rồi được rồi, cậu nói gì cũng vô dụng. Bây giờ chỉ có thể tiếp tục tìm thôi, các cậu đó, không ngày nào khiến chị bớt lo được!” Chị Tình nói xong thì ngoảnh mặt rời đi, bỏ lại Phạm Hiểu Dương tâm tình trầm trọng đứng yên một chỗ.

Xem ra lần này, Gary không chỉ đơn giản là giận hắn, mà trực tiếp lặn mất tăm luôn.

_______________________________

Ngày hôm nay dì Trần ra giá rất cao để bao dưỡng hắn cả một đêm, nói là lâu lắm không gặp, ngày nào cũng rất nhớ hắn. Phạm Hiểu Dương nhìn người đàn bà ngày càng có tuổi trước mắt này, đột nhiên cảm thấy cô ấy rất đáng thương.

Có lẽ chồng cô ở bên ngoài lăng nhăng mèo mỡ, lấy lí do công tác mà ăn chơi đàng điếm. Người phụ nữ ở nhà đơn chăn gối chiếc, ngay cả ăn cũng không thể ăn cùng chồng một bữa, trong lúc cô đơn chỉ có thể đi tìm một cánh tay mà ôm lấy. Phạm Hiểu Dương mặc dù không ngủ với khách hàng, nhưng đã lâu lắm rồi hắn không làm, nhịn rất lâu rồi không thoải mái, liền gật đầu đáp ứng cùng dì Trần một đêm.

Bà Trần nói chồng cô đang đi công tác, nhà không có ai, liền mời Phạm Hiểu Dương đến nhà. Phạm Hiểu Dương khéo léo từ chối, hắn phải cẩn thận, tránh mọi khả năng xấu có thể xảy ra, liền dẫn dì Trần đến khách sạn. Dì Trần tuy cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng đêm xuân đáng giá ngàn vàng, ở đâu cũng không quan trọng, chỉ cần thoải mái là được rồi, liền cùng Phạm Hiểu Dương đi mướn khách sạn.

Nhưng đến lúc đó Phạm Hiểu Dương lại gặp chút vấn đề.

Nhìn chiếc giường lớn trước mắt, Phạm Hiểu Dương lại hồi tưởng đến cái đêm cùng Hùng Hùng ấy.

“Làm sao vậy?” Dì Trần mặc chiếc áo ngủ trong suốt, cơ thể phụ nữ mềm mại dán chặt lên người Phạm Hiểu Dương, phả ra hơi thở mê người.

“Không… Không có gì.” Phạm Hiểu Dương hôn lên trán nàng, “Chị chờ một chút, tôi đi tắm xong sẽ trở lại ngay.”

“Hôm nay thì không cần.” Dì Trần ôm cổ hắn, dịu giọng nói, “Chân của cậu lành rồi đúng không? Mấy ngày qua không chịu đến gặp tôi, cậu nói xem tôi nên trừng phạt cậu thế nào?”

Phạm Hiểu Dương đưa tay vuốt thắt lưng nàng: “Chị muốn sao cũng được hết…”

Dì Trần ngã người lên cơ thể Phạm Hiểu Dương, hắn liền thuận tay ôm cô đặt lên giường. Tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, thẳng đến thời khắc mấu chốt…

Hắn, cư nhiên, ‘lên’ không được.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phạm Hiểu Dương, dì Trần vô cùng yêu thương nói: “Có phải là do mệt quá không? Không sao hết, lần tới làm cũng được.”

“Thật xin lỗi… Lần sau nhất định sẽ cùng chị thật tử tế…” Phạm Hiểu Dương nằm xuống, trong mắt đột nhiên lại thoáng qua bóng Hùng Hùng.

Đồ cơ bắp chết tiệt, cư nhiên hại hắn không cứng được!
Bình Luận (0)
Comment