Hương Bông Tuyết (The Scent Of Snow)

Chương 5

Buổi sáng hôm đó ở nhà thờ, Rebecca đã không được tập trung, và để làm mọi việc tệ hại hơn thế nữa, Lucas đã yêu cầu được đi chung với cô. Cô ngồi phía trên cùng với mọi người trong ca đoàn, và suốt thời gian Cha đọc và giảng bài phúc âm, "ông" Kiley chỉ lo ngắm cô hơn là chú ý đến Cha xứ.

Khi vị linh mục chào mừng Lucas trở lại Cornucopia giữa công chúng và bảo đó là một việc tốt khi cả gia đình anh đã được đoàn tụ, thì Rebecca cứ ngỡ thế nào ông Trời cũng sẽ cho sét đánh xuyên qua mái ngói mỏng manh của ngôi nhà thờ bé nhỏ này để đánh chết cô. Lucas mỉm cười rạng rỡ, thích thú khi thấy cô không được tự nhiên. Và suốt buổi xã giao với cộng đoàn sau giờ lễ, anh gọi Rebecca bằng "em yêu" và vòng một cánh tay ngang hông cô mỗi khi anh tìm thấy cơ hội.

Phải nói là anh được biết bởi nhiều người trong xã này. Đến lúc những người trong cộng đoàn bé nhỏ nhưng đoàn kết này chuẩn bị trở về nhà của họ thì Lucas đã nhận được không ít hơn ba lời mời đi dùng cơm tối. Và lẽ dĩ nhiên là anh phải dẫn Rebecca và hai đứa nhỏ theo rồi.

Thật tế nhị, anh từ chối những lời mời. Anh bảo rằng mình vẫn còn đang trong thời gian làm quen lại với tài nấu nướng của "bà xã" và hứa rằng sẽ rảnh rỗi hơn một khi tuần trăng mật chấm dứt.

- "Tuần trăng mật" ư? - Một lát sau Rebecca hỏi gằn với vẻ xấu hổ, khi cô ngồi bên cạnh Lucas trên hàng ghế trước của chiếc xe ngựa. Annabelle và Susan ngồi đằng sau, say sưa với những câu chuyện riêng của chúng. - Lucas, tại sao anh có thể làm cho tôi phải ngượng ngùng như thế chứ?

Anh tủm tỉm cười khi cúi người xuống để thả thắng ra, và sau đó giục cho đôi ngựa chạy đi với một cái giật nhẹ từ dây cương.

- Anh chỉ làm đúng vai trò của mình để ăn khớp với câu chuyện của em thôi mà Becky. - Anh nói lý lẽ. - Khi mà một người đàn ông xa cách vợ mình lâu như là em bảo anh đã... thì đương nhiên là anh ta sẽ cảm thấy cần phải bù đắp lại những khoảng thời gian đã mất mát rồi. Thật ra thì mọi người sẽ mong chờ để thấy em có em bé nội trong năm sau hay vào năm kế tiếp đấy.

Đôi má Rebecca ửng đỏ, nhưng cô cố giữ lòng tự trọng của mình.

- Vậy thì mọi người sẽ phải thất vọng thôi.

Lucas cười khanh khách, và trong đầu Rebecca đoán chắc là anh đang nghĩ đến sự hưởng ứng cuồng nhiệt từ cô đối với những lần mà anh đã hôn cô. Không những là đêm hôm trước mà cả buổi sáng này nữa.

- Cũng có thể là vậy. - Anh đáp.

Câu trả lời đầy ngụ ý của anh làm Rebecca giận tím gan. Đúng vậy, cô đã nói dối và đã xâm chiếm gia cư của anh. Và đúng là không thể chối bỏ việc cô thể hiện như một người đàn bà lẳng lơ trắng trợn vào buổi sáng này, cố tình trêu gan Lucas với sự lõa lồ của mình - ôi lạy Chúa, cái gì đã khiến cô trở nên như thế chứ? Nhưng mà cô không phải là một kẻ xấu xa. Cô là một người trong sạch, và cô chưa từng ăn cắp một lần nào trong cuộc đời mình, mặc dù đã lắm lúc cô đói khát. Cô đã cố gắng sống một cuộc sống đúng với câu "nghèo cho sạch, rách cho thơm". Cô làm việc cần cù và sống với những gì cô dành dụm được, và cô đối xử tốt với tất cả mọi người. Gã họ Kiley này đâu có quyền hành gì để bảo rằng cô sẽ hiến dâng thân thể cô cho hắn hay cho bất cứ tên đàn ông nào khác chứ.

- Anh có vẻ hơi kiêu ngạo rồi đấy. - Cô nói như tha thứ. Và một cơn tuyết mới lại bắt đầu rơi, phủ lên những cái lưng dài, khỏe mạnh của mấy chú ngựa và trên vành nón của Lucas là những bông tuyết thật to và mịn màng. Cả một sự tĩnh mịch bao trùm không gian. - Hơn nữa, anh đã đánh giá quá cao về sự thu hút của mình.

Lucas mỉm cười, tỏ ra rất trầm tĩnh với sự phê bình của cô. Anh dùng ngón tay cái đẩy ngược chiếc nón của mình ra phía sau theo thói quen.

- Cô lớn lên trong sự nghèo khó ở Chicago. - Anh nhận xét. - Việc đó quá rõ ràng. Nhưng tôi có thể nhìn thấy cô đã từng được giáo dục qua phong cách cô nói chuyện. Cô đã làm gì để có thể đi học vậy Becky?

Rebecca dán mắt nhìn những cảnh vật trắng xóa xung quanh. Lucas đã gần như chạm đến linh hồn cô. Và cô không muốn để cho anh nhìn thấy sự đau đớn mang đến cho cô khi cô nhớ lại chuyện cũ. Nói thật, để lộ thân thể cô cho anh thấy còn dễ dàng hơn ngay lúc này.

- Mẹ tôi qua đời khi tôi 11 tuổi. - Cô nói khẽ. - Ba không thể lo được nên ông đã bỏ tôi ở trước cổng nhà của em gái ông ấy. Cô Martha là một phế nhân và tôi đã phải chăm sóc cho cô cả ngày lẫn đêm để được miếng ăn, chỗ ở. Nhưng cô có dạy cho tôi đọc chữ. Tôi xem hết tất cả các sách vở mà tôi có thể xin hoặc mượn. Và tôi nghĩ có lẽ những gì tôi học được từ việc đó đã được dùng đến. - Khi cô đủ can đảm, Rebecca nhìn sang Lucas. - Còn anh thì sao hả? Anh có được đi học không?

Lucas sửa lại chiếc nón của mình, thoáng nhìn trên đường và đưa sự chú ý của anh về Rebecca.

- Cũng được một thời gian. Mẹ của tôi ngày xưa là giáo viên trước khi lấy ba tôi. Bà đã dạy cho tôi những gì bà có thể. Cũng như cô, những cái khác tôi cũng tự tìm tòi học hỏi, đa số là từ sách vở.

Một thoáng im lặng giữa họ mang lại chút không gian bình yên đến bất ngờ. Chiếc xe ngựa lắc lư trên con đường đã có nhiều ổ gà. Hai đứa trẻ luôn nói huyên thuyên tuy đôi lúc có hơi bất đồng ý kiến, và tuyết thì rơi xuống nhiều hơn, nhanh hơn.

Khi họ về đến nhà, Lucas cho xe ngựa chạy thẳng vào trong chuồng ngựa. Hai cô bé ở lại quấn quýt bên anh, còn Rebecca thì đi vào nhà để chuẩn bị bữa cơm tối cho ngày Chủ Nhật.

Cô tìm thấy thịt gà Tây xay trong những món đồ Lucas đem đến cùng anh khi mới trở về, và nó làm cho cả nhà bếp tỏa lên một mùi thơm đến phát thèm khi được nướng lên.

Rebecca thay chiếc áo dài bằng vải xít bóng mà cô mặc đi nhà thờ bằng một chiếc áo bình thường bằng vải hoa. Cô buộc một cái khăn lau chén quanh hông làm như cái tạp đề, đốt vài cây đèn chông để chiếu sáng giữa cái u ám của buổi trưa mùa Đông, và dọn bàn ăn. Trong lúc cô chờ cho khoai lang tây luộc chín, cô nhóm lửa cho sáng ở lò sưởi nơi phòng khách, và ngồi đọc tờ báo mà Mary đã đưa cho cô vào ngày hôm trước.

Có một đoạn đặc biệt nằm trong chỗ quảng cáo ở trang sau gợi sự chú ý của cô. Theo như hàng chữ in đậm thì mấy người đàn ông ở Seattle và Alaska đang kén vợ dữ lắm, và cuộc hành trình đi đến đó sẽ được họ lo hết cho những ứng cử viên thích hợp. Mặc cho cô đang rùng mình với ý nghĩ phải lấy một người xa lạ, cô lấy cái kéo may đồ của mình và cắt đoạn quảng cáo đó ra, xếp nó lại và nhét vào trong túi áo của mình. Rồi sau đó, vẻ tư lự, cô ném những gì còn lại của tờ báo vào trong đống lửa.

Khi hai cô bé bước vào từ chuồng ngựa, má của chúng ửng đỏ và mắt chúng lộ vẻ hớn hở.

- Anh Lucas đang làm việc ở chuồng ngựa. - Susan thốt lên một cách hăng hái. Thật không giống tánh của con bé tí nào. - Phải chi chị thấy được những dụng cụ, đồ nghề anh ấy có kìa!

- Anh ấy sẽ đóng những cái bàn, cái tủ, những khung giường, và bán cho người ta. - Annabelle nói thêm với vẻ như ca tụng. - Anh ấy là thợ mộc.

- Và bất cứ tụi em làm cái gì, - Susan xen vào. - Tụi em cũng không được bước chân vào chỗ làm việc ấy từ bây giờ cho đến Noel.

Rebecca mỉm cười nhưng cô cũng cảm thấy có một chút gì đó bực bội. Dù gì đi nữa thì Lucas cũng là một người xa lạ kia mà. Và chưa gì hết thì Annabelle và Susan đã xem anh như một vị Thánh rơi xuống từ trên Trời, chiếu sáng ánh hào quang vậy.

- Đi rửa tay, rửa mặt đi nào. - Cô bảo với hai em. - Và lần sau khi hai đứa đi vào từ chuồng ngựa, thì hãy chùi chân trước nhé.

Susan và Annabelle đưa mắt nhìn nhau và nhún vai. Sau đó cả hai chạy vụt đi để làm những gì cô vừa mới bảo chúng.

***

Khi Lucas bước vào, anh dẫn theo ông Pontious - người lái buôn mà đôi lúc ở trọ lại cái phòng trống giành cho người làm ở ngoài nơi chuồng ngựa.

- Hãy nhìn xem ngọn gió đã thổi ai đến đây này! - Ông Pontious reo lên, miệng cười toe toét, và làm bộ dang rộng hai tay ra.

Ông ta là một người đàn ông cao, ốm, với cái đầu hói bên dưới chiếc nón nỉ cố hữu mà ông thường đội, và lúc nào cũng tươi cười. Mặc dù ngoài mặt ông vui vẻ nhưng trong ánh mắt của ông là cả một nỗi lo âu.

Rebecca chào đón ông nồng nhiệt. Cô đang nghĩ xem không biết ông ấy có đoán được sự qua mặt của cô không. Và liệu ông có suy ra rằng Lucas Kiley quả thật không phải là người chồng bị mất tích lâu nay của cô không. Cô dọn thêm chén dĩa lên bàn và rót cà phê cho khách của mình. Và suốt bữa ăn, ông ta và Lucas bàn về việc trồng trọt.

Nói chung là cả hai người họ đều đồng ý rằng trồng lúa mì ở Cornucopia sẽ có nhiều thu hoạch. Và hiện tại, với việc xe lửa đến đây mỗi tuần một lần, chuyện mua bán sẽ không còn khó khăn nữa. Cái mà cả xã này cần là một nhà máy để xay bột mì, Lucas và người khách đồng cảm nghĩ.

Rebecca dọn dẹp hết những chén dĩa khi các thức ăn đã được thanh toán gần sạch sẽ, và dọn ra một cái bánh táo nướng.

- Phải nói rằng tôi yên lòng hơn khi thấy cô Kiley và hai đứa nhỏ không còn lẻ loi ở đây nữa. - Ông Pontious nói, miệng vẫn nhai một cách ngon lành. - Với cuộc sống của đa số người bây giờ, những chuyện xấu thường hay xảy ra, quả thật là không được an toàn cho lắm.

Lucas ném cho Rebecca một cái nhìn ranh mãnh.

- Đừng lo. - Anh bảo. - Tôi sẽ dòm chừng vợ của mình mà.

Có thể là như vậy thật, Rebecca nhủ thầm. Nhưng ai lại sẽ là người bảo vệ cô từ anh chồng hờ này cơ chứ? Mặc dù anh đã hứa rằng anh sẽ không cám dỗ cô, Lucas rất tài tình trong việc làm cho cô ham muốn anh mà không cần phải làm bất cứ một điều gì cả.

Tối đó, dưới ánh sáng của những cây đèn dầu, ông Pontious và Lucas chơi đánh bài rất khuya. Hai đứa trẻ đã ngủ say và Rebecca cũng đã thả mình trên giường của Lucas từ lâu khi "chồng" của cô rốt cuộc cũng bước vào phòng.

Rebecca giả vờ đã ngủ và cô vừa nhẹ nhõm, vừa thất vọng khi Lucas không ngó ngàng gì đến cô. Anh chỉ cởi đồ, chui vào trong tấm chăn dày và ngáp một tiếng đủ lớn, y như một chú gấu chuẩn bị sẵn sàng ngủ vùi suốt mùa Đông.

Cô tức điên tiết khi anh chỉ cần nằm đó thôi cũng đủ làm cho cô xao động và cảm giác rõ rệt đôi cánh tay mạnh mẽ của anh, bờ ngực vạm vỡ, cái bụng rắn chắc, và đôi chân khỏe mạnh của anh...

***

Buổi sáng đến làm Rebecca giật mình, bởi vì cô ngỡ mình phải dằn vặt trong đau khổ thay vì ngủ ngon. Lucas đã thức và đang làm việc ngoài chuồng ngựa. Hai đứa nhỏ cũng đã thức và đã tự mình chuẩn bị sẵn sàng để đến trường.

- Anh Lucas đã làm bánh rán. - Annabelle giải thích khi Rebecca bảo cô sẽ làm bánh mì nướng và trứng chiên cho bọn chúng ăn sáng.

- Chú Pontious còn nói là chú chưa bao giờ được ăn bánh rán nào ngon hơn như thế. - Susan nhận xét. Rồi cô bé nhíu mắt nhìn người chị cả, vẻ lo lắng. - Chị Rebecca này, chị có sao không hả? Chị nhìn có vẻ hơi xanh xao đó.

- Chị không sao. - Rebecca đáp, và nếu như những lời lẽ ấy thốt ra có phần gắt gỏng thì ôi, cô chẳng thể nào kiềm chế được. Lo lắng cho Annabelle và Susan là trách nhiệm của cô mà, đâu phải của Lucas. Và cô không cần đến sự giúp đỡ của anh. - Đừng quên mang giày bốt và cài nút áo lạnh lại trước khi tụi em chuẩn bị về nhà trưa nay đó. Và đến phiên ai cho đàn gà ăn đây hả?

- Anh Lucas đã làm việc ấy rồi. - Annabelle nói và rồi cả hai cô bé đã biến mất, chạy đua nhau trên con đường ngập đầy tuyết sáng nay.

Ông Pontious bước vào vừa đúng lúc Rebecca rửa xong cái dĩa cuối cùng của buổi ăn sáng.

- Cô đúng là có một người chồng tốt đấy. - Ông nói, nhưng ánh nhìn trong đôi mắt mệt mỏi vì đi đường của ông có chút ủ rũ.

Rebecca không đá động gì đến tính tình của Lucas. Cô rót một tách cà phê cho người trú khách mà cô quí nhất, và ông ta ngồi xuống tại bàn ăn.

- Có chuyện gì đó đã làm ông lo lắng từ khi ông đến đây. - Cô nói nhẹ nhàng. - Có chuyện gì thế?

Ông Pontious tằng hắng lấy giọng và đưa mấy ngón tay dài chạm vào cái tách cho ấm.

- Tốt hơn hết là hãy ngồi xuống đi, cô Kiley ạ.

Trước đó Rebecca chỉ có cảm giác tò mò, nhưng bây giờ có một chút lo sợ lóe lên trong lòng cô. Cô ngồi xuống tại bàn ăn cùng với người trú khách, và ông ta liếc sang cánh cửa một cách sợ sệt, chừng như lo sợ Lucas sẽ xuất hiện vậy.

Sau một lúc thật lâu, cuối cùng ông mới lên tiếng trở lại. Vừa nói, ông vừa rút ra một cái túi nhỏ bằng da từ cái túi bên trong chiếc áo gi lê được đan bằng len của mình.

- Như cô cũng biết đấy. - Ông khàn giọng. - Tôi đi Spokane cũng thường lắm, để tôi có thể lấy hàng mới đem về nơi ngoại ô này để bán. Tuần trước, tôi đã gặp một người đàn ông ở đó, và hắn đã bán cho tôi cái này.

Trước khi Rebecca có thể với tới món đồ, ông Pontious đẩy nó sang cô với vẻ miễn cưỡng. Cô đã biết cô sẽ nhìn thấy cái gì khi cô mở cái túi ấy ra. Mặc dù vậy, tim cô như ngừng đập khi cô thấy tấm hình nằm bên trong. Đó là một trong những tấm hình gã Duke Jones đã chụp cô trong những ngày khốn khổ ấy trước khi Rebecca và hai đứa bé rời khỏi Chicago, và đôi mắt cô nhìn sững vào gương mặt chính mình từ chiếc hộp bằng thiếc.

Nhưng đó không phải là đoạn xấu nhất. Cô đã chụp ảnh đó trong một chiếc áo lót mỏng và cái quần đùi ngắn cũn, và tóc cô thì rối bời, xõa dài xuống giữa lưng, y như là một cô gái điếm. Gương mặt cô rõ ràng đã được sơn phết, và cô cho đó là một nét quyến rũ như lời khẳng định của ông Jones.

Rebecca xoa bóp sau gáy, nơi bắt đầu gây cho cô một cơn nhức đầu. Cô biết rất ít về Lucas Kiley, nhưng cô hiểu rõ anh ấy rất xem thường những người đàn bà không đàng hoàng. Có một lần, lúc còn ở Chicago, cô đã nghe anh nói những lời miệt thị về một cô minh tinh đang ở tại nhà trọ một thời gian ngắn. Khi chính người đàn bà đó ve vãn công khai với Lucas tại bàn ăn, anh đã xem thường cô ta với một ánh mắt lạnh lùng.

Giờ đây, đang ở trong căn bếp ấm áp, đàng hoàng của Lucas Kiley, Rebecca có cảm giác như một người phạm tội hơn bao giờ hết. Cô che miệng lại bằng một tay và thốt ra một tiếng rên mặc dù cô không muốn.

Ông Pontious nhìn cô với vẻ thương hại.

- Tôi đoán là cô phải có một lý do chính đáng nào đó cho những việc cô làm. - Ông nói. - Mặc dù vậy, tôi không nghĩ là người dân ở đây sẽ dễ dàng thông cảm cho những việc làm như chuyện này đâu.

Rebecca đóng cái túi lại và che nó lại bằng một bàn tay đang còn run rẩy, cứ như cô sẽ bảo vệ bí mật của mình bằng cách ấy.

- Người đàn ông mà bán cho ông cái này, - Cô thì thào, giọng đứt quãng. - Hắn ta tên gì vậy?

- Họ Jones, nếu như tôi nhớ không lầm. - Ông Pontious nói. - Hắn ta đang sửa sang để mở một tiệm studio ở Spokane. Tôi gặp phải anh ta ở trong... à... trong quán bar Rusty Spur một đêm, và đó là lúc mà hắn ta cho tôi xem hình của cô. Tôi mua nó 10 xu đấy.

Rebecca biết rõ dù không nhìn vào gương là mặt mày cô đã tái nhợt như lớp tuyết đang phủ trên đất mấy chục dặm quanh đây. Lắc đầu, cô đi đến cái tủ, lấy ra 10 xu từ trong cái hộp thiếc mà cô cất trong ngăn đầu tiên, và gởi lại cho ông Pontious.

Ông lắc đầu không nhận số tiền ấy và đẩy tấm hình về phía cô.

Rebecca nhìn sững vào tấm ảnh một lần nữa, rồi sau đó với vẻ cương quyết, cô đem đến bên lò sưởi, ném nó vào đó và nhìn trong im lặng đến nghẹt thở khi nó cháy cong thành tro.
Bình Luận (0)
Comment