Hương Dạ Thảo

Chương 15

Khác xa tưởng tượng của Lý Giang Thành, kinh thành hoàn toàn yên ắng, không hề có cảnh gà bay chó sủa, không có cảnh giới nghiêm binh lính đi lùng sục từng nhà tìm người. Thật sự… thật sự bất ổn lớn rồi!

Bước vào hoàng cung, anh bắt gặp bầu không khí trầm mặc khó thở.

Thái giám, cung nữ, cận vệ không thấy một bóng. Một màn máu me rùng rợn lướt qua đầu làm anh tăng tốc chạy. Đó không phải cảnh “hoàng đế nổi điên thảm sát tất cả” kinh điển như trong phim chứ! Bỗng, anh nhìn thấy một cung nữ hối hả chạy ra khỏi điện Dưỡng Tâm, mặt nàng ta xanh như tàu chuối. Anh vọt tới, níu tay nàng, hỏi:

– Này, đã có chuyện gì xảy ra vậy?

– Thưa… thưa đại tướng quân… bệ hạ…. bệ hạ….

Nàng ta không nói thêm mà cứ khóc nấc lên. Sặc, không phải hoàng đế uống thuốc độc tự vận chứ! Lý Giang Thành nóng nảy chạy vội vào trong.Từ cửa điện đến giữa sân, anh thấy hàng hàng lớp lớp người đang quỳ, đầu dập thật thấp. Hàng trong cùng là đám lão yêu, từ cửa dài đến sân là đám cung nữ, thái giám, cận vệ.

Anh tái xanh mặt, vội túm áo một gã cận vệ hỏi, anh này đáp:

– Thưa tướng quân, sáng nay bệ hạ đột nhiên lâm trọng bệnh đã hủy lễ đại hôn. E rằng… e rằng….

Hừ hừ, đàn ông mà cũng khóc lóc. Bon chen lên hàng giữa, anh gặp một tên huynh đệ, tên này sụt sùi kể lể:

– Đệ còn không rõ đâu! Nghe nói đêm qua bệ hạ trúng gió độc hiện đang nằm liệt giường. Ai cũng nói con gái Hộ bộ thượng thư xung khắc với bệ hạ, hôn lễ này không thể tiến hành. A a a!!! Thành ca, huynh nói một người anh tuấn tiêu soái, ngọc thụ lâm phong, thần tiên hạ phàm, nụ cười khuynh đảo chúng sinh như bệ hạ có khi nào bị gọi về thiên giới không? A a a…

– Hừ, ngươi là tướng quân mà ăn nói nhăng nhít gì thế hả?

Anh nén giận gạt hắn ra, lại tiếp tục chen lấn, luồn lách, bay nhảy… vất vả cả buổi thì tới được hàng trên cùng. Vừa thấy anh, thừa tướng đại nhân khóc rống lên:

– Lý đại tướng quân! Ngài mau vào can bệ hạ đi! Bọn ta đã dùng hết lời lẽ rồi mà bệ hạ… bệ hạ….

Khóe môi anh giật giật. Mấy lão yêu này té ra cũng có lúc “lão lệ tung hoành”, khóc lóc thê lương thế sao. Khụ, nhìn hàng đầu tiên này, anh không còn thấy hoảng sợ mà lại thấy… buồn cười!

– Thừa tướng đại nhân bớt thương tâm!

Anh nhìn trước nhìn sau, ngó nghiêng một hồi rồi thấy đầu óc mụ mẫm. Anh chỉ chỉ vào trong, hỏi:

– Y sư đâu cả rồi? Bó tay rồi? Hay bị chém hết rồi?

– Y sư?- Thừa tướng tròn mắt ngạc nhiên- Sao ngài lại nhắc tới y sư?

– Ô?- Lý Giang Thành ngơ ngẩn- Chẳng phải bệ hạ có chuyện sao?

– Đúng vậy! Đúng vậy!- Nước mắt thừa tướng tiếp tục lưng tròng.

– Thế… chẳng lẽ các ngài không gọi y sư đến?- Anh đỏ mặt tía tai kêu lên.

– Lý tướng quân bình tĩnh!- Hình bộ thượng thư kéo ống tay áo lau đôi mắt đỏ hoe của mình, chỉ chỉ về phía gian phòng bên trái cửa chính nói- Y sư đang chăm sóc cho mấy người té xỉu bên kia. Bọn họ vừa thương tâm quá độ vừa trúng nắng …

– Hả? Các ngài càng nói ta càng không hiểu nha!- lý Giang Thành bực bội nói- Sao bỏ mặc bệ hạ không lo, lại đi lo cho bọn họ?

– Nhưng… bệ hạ có bệnh gì đâu!- Hình bộ thượng thư đáp.

– Cái gì?!- Lý Giang Thành nhảy dựng- Thế sao các ngài khóc???

– Này…. hu hu hu…- Thừa tướng giọt ngắn giọt dài, hít mũi sồn sột, nói- Bệ hạ… bệ hạ muốn viết chiếu chỉ nhường ngôi. Ngài định trao ngai vàng cho hoàng huynh đang sống lưu vong. Hu hu hu, đành rằng hắn là đường huynh duy nhất, nhưng hắn là con trai lão phản tặc….

– Vậy, các ngài muốn khuyên bệ hạ chọn người khác à?

– A… bệ hạ … bệ hạ cũng nói nếu bọn ta không chịu hoàng huynh thì ngài sẽ viết chiếu chiêu hiền. Thế nào cũng tìm ra nhân tài trị quốc.

– Thừa tướng đại nhân, thế thì có gì phải lo nữa?

– Lý tướng quân!- Thừa tướng tức đỏ mặt, dậm chân kêu lên- Bọn ta không muốn thay hoàng đế! Bọn ta cần là cần chính bệ hạ kia! Bảy năm chúng ta vất vả tìm kiếm, còn không phải vì đợi bệ hạ sao!

– Ổ?- Lý Giang Thành nhướng mày, khóa miệng cong lên như vầng trăng khuyết.

– Tóm lại,- Thái sư không chịu nổi cảnh im lặng phải góp thêm lời- Bọn ta đều khuyên bệ hạ cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi tướng quân ngài! Ngài thân với bệ hạ nhất, hãy vào khuyên bệ hạ đi!

– Đúng thế! Đúng thế!

– Bọn ta đều bị bệ hạ đuổi ra chỉ còn ngài chưa bị thôi!

– Phải đấy! Phải đấy!

– Nếu cần, ngài hãy trả Mai tướng quân cho bệ hạ đi!

Lý Giang Thành dỏng tai lên nghe. Câu vừa rồi hình như thốt từ miệng Lại bộ thương thư? Nhưng đối mặt với hàng chục lời thúc giục như lũ ập tới làm âm thanh vào tai anh bị nhiễu sóng. Thế là, trước yêu cầu nhiệt liệt của đồng liêu và hàng chục ánh mắt chờ mong, anh hiên ngang bước vào gặp hoàng đế.

Hàn Thừa Triết lơ đãng ngước nhìn anh rồi tiếp tục với chiếu chỉ đang viết dở của hắn. Nét mặt hắn hơi xanh xao, vầng trán rịn mồ hôi, đôi mày hơi chau lại, đôi mắt nhìn vào chiếu chỉ cực kì tập trung.

– Thần… Lý Giang Thành khấu kiến bệ hạ!- Lý Giang Thành lên tiếng phá vỡ sự im lặng đến ngạt thở.

– Nếu ngươi muốn nói giống như bọn họ thì không cần nói nữa!- Giọng hắn vạn phần lạnh lùng- Ngươi ra ngoài đi!.

– Thần đã hứa với Dạ Thảo là giữ vững ngai vàng cho bệ hạ rồi!- Anh vẫn nhếch môi cười- Cho nên, thần sẽ không để bệ hạ hạ chiếu chỉ đó!

– Dựa vào ngươi?- Hắn đặt bút xuống, nhướng mày nhìn anh, đôi mắt tràn ngập sát khí- Các ngươi nghĩ các ngươi có khả năng quản chuyện của ta sao?

– Thần không có ý đó!- Anh đâu dư hơi như mấy lão yêu, chẳng qua là trót hứa với Dạ Thảo thôi.

– Lý Giang Thành!- Nộ khí của hắn càng lúc càng tăng- Hiện nay, ta muốn giết nhất chính là ngươi! Ngươi có biết không?

– Thần nhìn ra được!- Anh không chút sợ sệt, gật đầu đáp.

Hàn Thừa Triết siết chặt nắm tay. Biết rõ ta hận ngươi như thế mà còn dám tới, ngươi dựa vào đâu mà ngông nghênh thế? Dựa vào… nàng sao?

– Ha… ha ha!- Thừa Triết bật cười- Ngươi không hổ là đại tướng quân, gan cũng to lắm! Biết rõ người đó là người của trẫm ngươi vẫn đưa đi! Ngươi giỏi lắm! Giỏi lắm!

Lý Giang Thành rúng tim. Quả nhiên, hắn biết anh đã đưa Dạ Thảo đi. Mà khoan, chuyện này cũng không có gì khó nghĩ, anh vốn là nghi can số một kia mà! Hừ hừ, đã thế rồi ta đây liều mạng tới cùng luôn! Để xem số ta xui đến tận đâu nào!

– Ha ha! Anh cố cười to hơn hoàng đế và tự tin nói- Bệ hạ bảo không thích bị người khác ràng buộc nhưng bệ hạ hãy nhìn hành động của mình đi. Ngài đang cố ép buộc Mai tướng quân chấp nhận ngài!

– Ngươi… ngươi nói bậy!- Hoàng đế xanh mặt đáp trả- Trẫm và Dạ Thảo đã rất hạnh phúc từ trước khi các ngươi xuất hiện. Dạ Thảo đã và luôn luôn là người của trẫm, không thể nói là trẫm ép buộc nàng!

– Thế sao?- Anh hừ mũi- Vậy, sao Dạ Thảo muốn đi? Bệ hạ, xin ngài hãy nhớ kỹ: hôm nay ngài đã định thành hôn với người ta, ngài còn cố tình dây dưa làm gì? Ngài trách thần đưa Dạ Thảo đi nhưng ngài quên quan hệ giữa thần và Dạ Thảo sao? Chúng thần là tự nguyện đính ước…

Lý Giang Thành vẫn chưa nói xong thì Thừa Triết đã cười gằn. Hắn nhìn thẳng vào mắt anh, đáp:

– Ngươi nghĩ trẫm yêu đến mất lý trí rồi phải không? Trẫm dám lấy mạng ra khẳng định Mai Dạ Thảo không hề có tình ý gì với ngươi!

Rồi bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của anh, hoàng đế đưa mắt nhìn vào chiếu chỉ. Hắn cầm ấn lên ấn vào nó, lực tay rất mạnh. Sau đó, hắn cuộn tờ chiếu chỉ lại rồi nói tiếp:

– Chiếu “thoái vị nhường ngôi cho người hiền tài” trẫm đã viết xong rồi. Qua ngày hôm nay, quan hệ giữa trẫm và Lý đại tướng quân sẽ không còn. Như thế, ta không còn là hoàng tộc, các ngươi để ta tự do được rồi chứ?

– Bệ hạ…

Lý Giang Thành hít một ngụm khí lạnh. Tên hoàng đế này hắn còn dám nói hắn không điên vì yêu! Chẳng phải đối với đàn ông quyền lực là thứ tối thượng sao? Hắn lại có thể buông tay dễ dàng đến khó tin!

– Tại sao… tại sao…- Lý Giang Thành chồm qua bàn dài túm lấy cổ áo hoàng đế, giận đến tím mặt hét lên- sao ngài dám thoái vị?! Mười năm Dạ Thảo hy sinh đi theo ngài, ba năm của ta và còn rất nhiều người tin tưởng ngài. Ngài nỡ đối xử với bọn ta như thế! Ngài không thấy có lỗi với bọn ta, với liệt tổ liệt tông sao?

– Ngươi dám phạm thượng!- Hàn Thừa Triết bất ngờ trước thái độ của anh chỉ có thể dùng tay gạt tay anh ra, nhưng do anh siết rất chặt khiến hắn phải ho sù sụ.

– Ta phạm thượng đấy!- Anh lại quát- Ngài đã muốn làm dân thường thì quan tâm tội khi quân phạm thượng cái gì?!

– Khụ, khụ… Lý Giang Thành! Ngươi buông ra!- Hắn cố kháng cự.

– Không buông!

Lý Giang Thành anh bị chọc đến phát hỏa còn kể gì quân thần, anh chồm tới giật tung thánh chỉ ra. Ấn ký đỏ chói đập vào mắt anh nhức nhối.

Hàn Thừa Triết căm tức, trợn mắt nhìn anh. Hắn chồm tới hòng giật lại nhưng anh đã lùi lại. Hắn nghiến răng, nói:

– Ngươi dám hủy nó, trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi!

– Hừ, xin mời!- Anh cười khẩy- Gia tộc nhà ta chỉ còn mình ta, à quên, là có hai người, ta và Dạ Thảo!

Này, chớ có nhầm lẫn, ý anh là hai người là anh em nha. Thôi đi, đã chọc tức hắn thì chọc cho tới cùng, anh cũng không rảnh mà giải thích! Chỉ thấy, Hàn Thừa Triết mím môi, hít thở sâu. Sau đó, hắn kêu to:

– Người đâu! Mau vào lãnh chỉ!!!

Đám văn võ nhất phẩm đại thần nãy giờ nóng như lửa đốt, vừa nghe lệnh đã lập tức vọt vào. Họ vào rồi mới thấy đại tướng quân và hoàng đế đang đối mặt nhìn nhau hầm hầm hổ hổ như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Hàn Thừa Triết liếc mắt nhìn đám quan lại, cười đắc thắng với Lý đại tướng quân rồi dõng dạc nói:

– Các ngươi mau quỳ nghe Lý đại tướng quân đọc thánh chỉ!

– Các ngài không cần quỳ!- Giang Thành gầm lên- Ta không đọc thánh chỉ này!

– Lý Giang Thành!- Hoàng đế tái mặt hét lên- Ngươi mau đọc!

– Thánh chỉ thoái vị thế này, ta thà chết cũng không đọc!

Đám văn võ bá quan nghe tới thánh chỉ thoái vị thì bủn rủn tay chân. Bọn họ đều quỳ sụp xuống, kẻ than người khóc dập đầu lia lịa. Cảnh đó trông còn thảm hơn cảnh khóc tang cha mẹ nữa!

– Bệ hạ, tại sao ngài dễ dàng từ bỏ như thế?- Thái sư khóc rống lên- Chúng thần… chúng thần nào có bức ngài thoái vị…

– Khẩn cầu bệ hạ nghĩ lại!- Binh bộ thượng thư dập đầu liên tục và nghẹn ngào nói- Chuyện gì cũng có thể giải quyết. Lão thần… lão thần nguyện dâng mạng này cho bệ hạ. Kẻ nào dám trái thánh chỉ, thần sẽ khiến hắn sống không yên…

– Tâu bệ hạ,- Hộ bộ thượng thư, người suýt làm cha vợ của hoàng đế cũng khóc mà rằng- nếu ngài không vừa ý con gái của thần ngài có thể từ hôn. Vì sao… vì sao ngài phải thoái vị?

– Xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ!

– Bệ hạ…

– Lão thần cầu ngài…

Đối mặt trước các vị đại thần, Hàn Thừa Triết vẫn không đổi sắc mặt. Hắn đưa mắt nhìn Lý Giang Thành, anh vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Hoàng đế được bá quan tôn sùng đến cỡ này tự cổ xưa nay chưa từng có. Hắn không chỉ có vẻ ngoài dụ hoặc mà trị quốc vừa nghiêm minh vừa hòa ái. Hắn mặc trang phục thô sơ, ăn uống đạm bạc, không ham tửu sắc, sống không xa hoa, lại tôn trọng các đại thần. Hắn là con trai duy nhất của tiên đế, là giấc mơ và lẽ sống của mọi người trong suốt mười năm. Bọn họ yêu thích hắn cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là, họ lại xen vào tình cảm riêng tư của hắn, đáng tiếc…

– Các vị đại nhân còn nhớ lần trước trẫm từng nói muốn lập Mai Dạ Thảo làm hoàng hậu chứ?- Giọng hắn trầm trầm cất lên- Trẫm đã nói “giang sơn có thể không có trẫm nhưng trẫm không thể không có Mai Dạ Thảo”. Quân vương tuyệt không nói hai lời!

– Bệ… bệ hạ…- Thừa tướng ngước cặp mắt đỏ hoe nhìn hoàng đế- Chúng thần… không phải muốn kháng chỉ. Chúng thần là muốn giữ gìn quốc thể, giữ gìn tôn nghiêm cho bệ hạ…

– Trẫm biết!- Hắn gật gật đầu.

Nhưng, chỉ biết thôi thì ích gì? Hắn vẫn không thể từ bỏ nàng được! Hàn Thừa Triết mím môi và nhắm nghiền mắt lại. Nhớ lại, hai tháng vừa qua hắn sống không bằng chết.

Nghe tin nàng muốn thành thân cùng Lý Giang Thành, tim hắn đau như vạn tiễn xuyên qua. Hắn biết nếu không để nàng đi hắn sẽ bị quần thần thúc ép nhưng để nàng xa hắn chính là hắn tự cầm dao đâm chính mình. Nàng bày kế đó để từ chối hắn, sao hắn lại không biết?! Mà hắn, nỗi đau đớn, thống khổ khi bị chối từ cùng nỗi ray rứt khi phản bội tổ tiên vẫn hành hạ và bức hắn sắp phát điên rồi! Trong cơn tuyệt vọng, hắn chợt nghĩ: hay là…bỏ đi!

Một đạo thánh chỉ ép nàng rời khỏi kinh thành cũng chính là ép hắn quên nàng. Hắn cự tuyệt gặp nàng, ép mình uống say để quên, ép mình không ngủ để thôi mơ mộng. Thậm chí, hắn ốm liệt giường vẫn vui lòng, may ra nỗi đau thể xác sẽ lấn át nỗi đau tinh thần.

Rốt cuộc… rốt cuộc nghe tin nàng sắp sửa lên đường, sự kiên cường của hắn sụp đổ ngay lập tức. Hắn bàng hoàng tự hỏi: có khi nào nàng không trở lại? Ồ phải, nàng vẫn muốn bỏ hắn, đây là cơ hội tốt nhất rồi! Hắn sẽ không bao giờ được gặp lại nàng, sẽ không được nhìn nàng, sẽ không nghe nàng nói cười… Và nàng, nàng sẽ quên hắn và sẽ yêu một người đàn ông nào đó. Nàng sẽ ngã vào vòng tay người đó, cùng hắn ta ngày ngày tháng tháng ân ái triên miên. Nàng sẽ sinh cho hắn ta những đứa con…

Không! Không! Không! Không! Không!

Hàn Thừa Triết gắng gượng dậy, hắn muốn gặp nàng ngay! Hắn muốn nàng đời đời phải ở bên cạnh hắn! Đáng tiếc, sức khỏe của hắn quá yếu. Y sư một mực ôm chân, cản không cho hắn đi, lại có kẻ không biết sống chết nào đó liều mạng đánh hắn bất tỉnh. Khoảnh khắc níu giữ chân nàng, hắn đã bỏ lỡ như thế…

Người ta giữ được người hắn nhưng không giữ nổi tâm hắn. Hắn nhìn những người thân cận bằng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm. Họ không phải người thân của hắn, họ không hy sinh tất cả cho hắn và chính họ đã đẩy nàng rời khỏi vòng tay hắn. Ngoài trách nhiệm với họ, hắn tuyệt không có tình!

Người ta muốn hắn lập cô gái nào đó làm hoàng hậu ư? Được thôi! Hắn âm thầm lên kế hoạch. Hắn sẽ cưới nàng ta, sẽ đợi nàng ta có cốt nhục và sinh con trai cho hắn. Hắn sẽ truyền ngôi cho đứa trẻ đó, rũ sạch trách nhiệm rồi hắn sẽ đi tìm nàng.

Buổi thượng triều nọ, hắn nghe tấu về tình hình chiến sự trong đó có cả tin tức về nàng. Hắn siết chặt nắm tay, cố gắng giữ mặt bình thản dù trong lòng đang gợn sóng ba đào. Nàng vẫn còn trong tầm kiểm soát của hắn. Tốt lắm!

Nhưng rồi, trong cơn vui mừng thoáng có tia hoảng sợ: nàng có biết hắn sắp thành thân không? Với cá tính của nàng, hắn biết ngày đại hôn của hắn cũng là ngày nàng rời xa hắn vĩnh viễn. Một khi tìm được nơi “gửi gắm” hắn, nàng sẽ không còn vướng bận nữa.

Ha! Nực cười chưa? Hắn đã muốn quên nàng mà tại sao… tại sao mọi suy nghĩ đều hướng về nàng thế này? Nàng giống như không khí của hắn, tưởng không tồn tại, tưởng đã rũ bỏ nhưng thiếu nàng hắn sẽ chết tức khắc!

Vừa đi, hắn vừa miên man suy nghĩ kế hoạch kéo nàng về bên cạnh. Không ngờ, ông trời lại để hắn chứng kiến cảnh nọ. Hôm ấy, cách ngày đại hôn của hắn tròn mười ngày…
Bình Luận (0)
Comment