Hương Dạ Thảo

Chương 24.4

Lời bạt: "Hương dạ thảo" phần 2 chỉ còn hai chuyện bên lề (tức ngoại truyện) là kết thúc. Chuyện bên lề lần này gồm ba phần [Thượng], [Trung] và [Hạ], tôi đặc biệt viết cho một trong những nhân vật tôi thích nhất trong truyện này - lão hồ ly Trần Ngôn Thanh. Ấy, quý vị đừng trách sao tui ác với lão hồ ly này, nam phụ là của độc giả/tác giả mà lại:"> 

[THƯỢNG]

“Yêu nàng, yêu không thua bất cứ ai. Yêu nàng, nên muốn dành tất cả những gì tốt nhất cho nàng. Đáng tiếc, ta lại không phải người tốt nhất. Chính vì vậy, ta nguyện là nam phụ trong đời nàng, đứng ở nơi góc khuất nàng không thể thấy được, nguyện cả đời bảo bọc, tương trợ nàng, chúc phúc cho nàng hạnh phúc bên người đó”



– Nè, Thanh ca! Thanh ca! Có người tìm huynh kìa!

Từ xa đã nghe tiếng Lâm Kiệt gọi liếng thoắng, Trần Ngôn Thanh nhíu mày rồi đặt cung xuống, anh ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc.

– Là Lý Giang Thành hay bệ hạ?- Anh lạnh lùng hỏi.

– Đều không phải!- Lâm Kiệt bá vai anh, cười cười gian xảo- Đệ cho huynh hay, đó là một nữ tử, mỹ nhân nha. Là mỹ nhân thật đó!

Trần Ngôn Thanh cười lạnh, lại tiếp tục giương cung lên. Anh không cần nhắm một mắt, tay kéo căng dây cung, cứ thế “phập, phập, phập” liền ba phát, ba mũi tên đều ghim giữa hồng tâm, mũi tên này đẩy mũi tên kia rớt xuống, cuối cùng chỉ còn lại một mũi tên trụ lại. Anh tiếp tục rút tên, căng dây cung lần hai…

– Huynh nghe đệ nói đi, là thật đó!- Lâm Kiệt chụp lấy tay anh, khẩn khoản- Nàng ấy đang đợi ngoài kia rồi!

– Ngươi nói ta không rảnh là được!-Anh giật cánh tay mình ra, lườm hắn một cái sắc như đao- Muốn gặp ta liền gặp sao! Ngươi cũng thật rảnh!

Lâm Kiệt một bụng ủy khuất, rất không cam lòng rụt tay về. Ừ thì, Thanh ca tài mạo song toàn, đi đến đâu đều thu hút nữ tử đến đấy, người muốn sà vào lòng Thanh ca nhiều vô số, nhưng mà… Nàng ấy tuyệt không giống họ, cực kỳ không giống họ!

Ít phút trôi qua, Lâm Kiệt thở dài thườn thượt, gãi gãi đầu, muôn phần ái náy thông báo kết quả truyền tin cho nàng nghe. Tưởng đâu nàng sẽ thất vọng trách hắn không làm nên việc, thế nhưng, nàng hơi nhướng mày, gật gật đầu ra chiều thông cảm đáp lại:

– Cám ơn huynh đã giúp! Ta biết phải làm gì rồi!

Đoạn, nàng cười rạng rỡ như mặt trời chính ngọ chói lóa, giây tiếp theo, nàng rút song kiếm đeo sau lưng, lách qua người hắn, lao như bay vào thao trường. Đầu Lâm Kiệt oanh một tiếng, ngây ngô đứng như trời trồng. Thì ra, thì ra nàng là tới đòi mạng Thanh ca ahhh~!

Khi Lâm Kiệt lấy lại hồn vía mà chạy tới thao trường, hắn đã nghe tiếng nàng kia thét lớn:

– THÀNH CA, TIẾP CHIÊU!

Giây tiếp theo, hắn nghe tiếng kim khí chạm nhau leng keng dồn dập. Thôi xong, linh hồn hắn thoắt cái rơi xuống vực sâu vạn trượng, hai người ấy cứ thế đánh nhau, đến tranh cãi cũng trực tiếp bỏ qua luôn!

Lại nói, Trần Ngôn Thanh vừa đặt cung xuống, anh liền cảm thấy có một luồng kiếm khí cuồn cuộn ập tới từ phía sau lưng. Cùng với tiếng thét của người tới, anh chụp vội thanh đao giắt cạnh đó giơ lên đỡ rồi dịch chân lùi lại phía sau. Nàng ấy là một nữ cận vệ tuổi trạc đôi tám, mái tóc cột cao, mắt to tròn linh lợi, tay mang song kiếm. Bị kình lực của anh phản công, nàng nhanh chóng bị bức lui, rồi, nàng tròn mắt sửng sốt nhìn anh.

– Á, nhầm người rồi…- nàng lẩm bẩm.

Trần Ngôn Thanh nhếch môi khẽ cười, nàng muốn dừng sao, khơi dậy chiến ý của anh mà có thể rút lui được sao? Nghe nói, mùa xuân năm nay hoàng đế vừa đổi quy định, chiêu nạp nữ cận vệ để hầu cận hoàng hậu mọi lúc mọi nơi. Nhìn trang phục cận vệ, thắt lưng có giắt kim bài “đội trưởng” của nàng, anh lờ mờ đoán nàng là nữ cận vệ xuất sắc nhất trong đám nữ cận vệ đó, Mai Dạ Thảo. Người này là ai lại có thể sánh ngang hàng với Thành ca Lý Giang Thành của anh kia chứ, anh phải thử mới biết.

Thế nên mới có một màn sơ ngộ của hai người diễn ra ở thao trường, một người cầm đao, một người cầm song kiếm, cứ thế lăn xả vào nhau đại chiến ba trăm hiệp, đánh từ sáng tới trưa trong truyền thuyết. Mãi tới khi Lâm Kiệt mặt cắt không giọt máu, vội vội vàng vàng chạy đi tìm Lý Giang Thành lúc này mới vừa rời khỏi phiên trực cấp cấp về mau. Lý Giang Thành rút Dạ Thần Đao nhảy vào cuộc chiến, hắn một bên chụp tay Trần Ngôn Thanh, một bên đỡ song kiếm của Mai Dạ Thảo, mặt lạnh tanh nói:

– Hai người các ngươi đang làm cái gì?!

– TỶ VÕ!- hai người đồng thanh đáp.

– Tỷ võ?- mỗ thống lĩnh cấm quân nhíu mày lặp lại.

– Phải nha!- Mai Dạ Thảo vui vẻ gật đầu- Không nghĩ tới huynh đệ của Thành ca cũng một thân võ nghệ trác tuyệt như vậy! Vị đại ca này, có thể cho ta biết quý danh chăng?

– Cái gì?- Lý Giang Thành đen mặt gắt nàng- Hai ngươi đánh nhau nãy giờ vẫn không biết tên nhau à?

Trần Ngôn Thanh khẽ cười. Anh cắm phập thanh đao xuống đất, vòng tay ôm quyền thi lễ, đáp với nàng:

– Hồi Mai đội trưởng, ta là Trần Ngôn Thanh!

– Oa, huynh biết ta sao?- Hai mắt nàng sáng lên, môi cứ thế lại càng cười rạng rỡ- Huynh là người được xưng tụng Tiễn Thần ấy à? Oa, ta nghe danh huynh lâu rồi, ngưỡng mộ mãi mà chưa được gặp nha!

– Để ngài chê cười rồi,- anh khiêm nhường khẽ đáp- đó chỉ là thiên hạ nói quá thôi!

– Hai chúng ta đều đã gọi Thành ca là Thành ca, vậy cũng coi như người một nhà rồi, huynh cho phép ta gọi huynh là Thanh ca nha?

Nàng được nước lấn tới, vừa vỗ vỗ vai anh vừa cười ngây ngô, cứ thế trực tiếp xác nhận quan hệ người nhà với anh luôn. Trần Ngôn Thanh ngây người, trong từ điển của anh, nữ nhi là một sinh vật phiền phức, vạn lần không nên tiếp xúc, tiếp xúc chỉ thêm đau đầu. Duy nhất có nữ nhân này, nàng cứ như mặt hồ nằm ẩn mình nghìn năm trong rừng thẳm, trong sáng và thuần khiết quá đỗi. Thế nên, lần đầu tiên trong cuộc đời, anh xác lập quan hệ với một nữ nhân, bằng một chữ duy nhất:

– Được!

Chỉ một chữ mà nặng ngàn cân, cả đời không bao giờ dời đổi.

– Khụ khụ…- Mỗ thống lĩnh bị bỏ rơi ủy khuất xen vào- Hai vị, nếu đã nhận Thành này là huynh, có nên chăng mời ta một tuần rượu nhạt?

Ba người kia đưa mắt nhìn nhau không khỏi cười rộ.

– Được!- Trần Ngôn Thanh bày ra tư thế mời, vui vẻ nói- Các huynh đệ và Thảo muội muốn uống bao nhiêu cứ uống, ta xin hầu! Mời!

Từ ngày đó, Trần Ngôn Thanh rất thường hay gặp nàng, hoặc có thể trước kia ít gặp hoặc lẽ vì anh mới bắt đầu chú ý, luôn luôn anh đều có thể nhận ra nàng dù nàng đang ở rất xa. Giữa đám người đông đúc, anh nhìn thấy nàng cười rộ, môi bất giác khẽ cười theo, nhìn nàng nhíu mày, anh lại bất an lo lắng vô cớ, nghe tiếng nàng nói, anh cố lắng nghe xem nàng có nói đến mình không, nghe phong thanh tin liên quan đến nàng, anh lại nghe ngóng đó là tin lành hay dữ.

Mai Dạ Thảo tính tình hào sảng, vừa gia nhập cấm quân được một tháng, gần như kết thân với đội ngũ tinh anh của cấm quân đủ cả, những lúc tiệc rượu bọn họ đều không khách sáo mời nàng, cứ thế, cứ thế, vô hình trung, nàng len vào giữa cuộc sống của đám nam nhân đó một cách rất tự nhiên, rất bình dị, không ai để ý, nhưng nếu mất đi, chẳng khác nào trời long đất lở vậy.

Có một ngày…

– Thanh ca, Thanh ca!

Từ xa đã nghe tiếng nàng, Trần Ngôn Thanh dừng cước bộ, ngoảnh lại đợi chờ. Mai Dạ Thảo vẫy vẫy tay, nói liến thoắng:

– Huynh mau đến đây a! Nhanh lên! Nhanh lên!

Vội vã chạy về phía nàng, trống tim đập dồn một trận, Trần Ngôn Thanh ngẩn người nhìn nàng đang đứng chung với một đám nữ nhân, cung nữ có, nữ cấm quân cũng có, một đoàn quây quần phía ngoài thiện phòng, giữa tiệc rượu ê hề. Chúng nữ nhân thấy anh, hết thảy đều câm lặng, ngượng ngùng e thẹn, đỏ mặt tía tai, riêng nàng, nàng cười hì hì kéo cánh tay anh lôi vào giữa. Nàng kéo anh đến gần một cung nữ áo hồng, đẩy anh đứng cạnh nàng ấy rồi vui vẻ nói tiếp:

– Hôm nay sinh thần cho Ỷ Hồng tỷ, huynh được đích thân tỷ ấy mời, vinh hạnh lắm đấy!

– Dạ Thảo…- Cung nữ áo hồng đỏ mặt, huých nhẹ vào người nàng, thẹn thùng.

– Nào, nào!- Mai Dạ Thảo nâng chung rượu lên, hướng về phía chúng tỷ muội, nói- Người đã đủ mặt rồi, chúng ta bắt đầu thôi!

Chúng nữ tử như được đại xá, lập tức cùng nâng chung.

Nhưng… Trần Ngôn Thanh cứng đờ như khúc gỗ, tuyệt không nhúc nhích.

Mai Dạ Thảo kéo kéo tay áo anh, đưa chung rượu về phía anh, lại cười hì hì hỏi:

– Thanh ca, sao vậy, huynh sợ lỡ phiên trực à? An tâm đi, vừa nãy ta đã xin phép Thành ca rồi…

Trần Ngôn Thanh mặt thoáng lộ sắc xanh, chẳng nói chẳng rằng, giật chung rượu từ tay nàng rồi dằn mạnh xuống bàn. Anh lách mình khỏi chúng nữ tử, lạnh lùng nói:

– Ta không dám làm lỡ công vụ, rất xin lỗi!

Đoạn, anh xoay người rời đi, rất dứt khoát, rất tuyệt tình, tuyệt không ngoáy đầu, ẩn ẩn như có sát khí từ người tỏa ra.

Tiếng cười nói huyên náo tức thì im bặt. Cung nữ Ỷ Hồng lộ sắc mặt trắng bệch, tay bưng mặt òa khóc nức nở rồi chạy vội đi. Không khí vui vẻ chớp mắt như rơi vào tiết đông băng giá, lạnh đến thấu xương.

– Thanh ca!- Mai Dạ Thảo hét lên- Huynh đứng lại cho ta!

Trần Ngôn Thanh dừng bước, lần này anh chẳng thèm ngoáy đầu nhìn nàng, đôi mày cau lại, môi mím chặt đến trắng bệch. Mai Dạ Thảo chạy đến trước mặt anh, nàng chất vấn:

– Huynh cố ý đúng không? Huynh biết Ỷ Hồng tỷ trông chờ được gặp huynh thế nào không?

– Không biết!- Anh lạnh nhạt đáp.

– Tỷ ấy ngưỡng mộ huynh bấy lâu, ao ước tiếp xúc với huynh biết chừng nào. Muội mời huynh đến chẳng qua vì muốn tạo cho tỷ ấy bất ngờ, có một dịp sinh thần đáng nhớ thôi. Ngờ đâu…- Nàng siết chặt nắm tay, bực bội dậm chân nói tiếp- Ai nha, huynh lại vô tâm như vậy!

– Ta vô tâm?- Trần Ngôn Thanh nhếch môi cười lạnh, gật gù đáp- Phải! Ta xưa nay vốn rất vô tâm! Muội đến giờ mới biết sao?

Nói rồi, anh lại tiếp tục bước đi, mỗi bước đi như có vạn mũi kim châm vào gang bàn chân, rất xốn, rất đau.

– Thanh ca!- Mai Dạ Thảo vẫn không cam chịu, nàng chạy vượt lên dang tay chắn trước mặt anh, lần này giọng nàng dịu xuống, kèm theo một chút lo lắng- Huynh sao vậy? Huynh đang giận chuyện gì?

– Muội…

Trần Ngôn Thanh toan mở miệng, nhưng rồi, anh bắt gặp đôi mắt tròn xoe đợi chờ của nàng lại thấy nghẹn lời, không thể nào tiếp tục nói. Mà, anh biết nói gì đây, làm sao nói rõ anh đang giận cái gì khi bản thân anh cũng không rõ nữa.

– Là muội?- Mai Dạ Thảo giật mình, chỉ tay vào mình, run run hỏi lại- Muội làm huynh giận à? Ách…

Trần Ngôn Thanh không phủ nhận cũng không khẳng định, anh chỉ thấy đầu hơi nhức. Anh xoa xoa hai bên thái dương rồi đáp gọn:

– Thôi, muội trở lại đi!

Nói rồi, anh lại tiếp tục dời gót.

– Thanh ca!- Mai Dạ Thảo cuống quýt lên, nàng vội vã chụp lấy bàn tay anh, dùng cả hai tay ôm lại- Khoan, khoan đã! Thanh ca!

Phải nha, là do nàng tự tung tự tác không thông báo trước, cứ thế lôi anh đi, chẳng kịp cho anh phòng bị, chẳng cho anh được dịp bày tỏ chính kiến. Nàng độc đoán như vậy, chả trách anh lại giận!

– Uầy…- Nàng di di mũi giày, lắc lắc cánh tay anh, cười giả lả- Muội chỉ muốn Ỷ Hồng tỷ bất ngờ, muốn huynh được cái kinh hỉ. Thôi, coi như muội sai, lần sau sẽ hỏi qua ý huynh trước khi quyết định ha, ha? Đừng giận muội, được không? Được không?

Đoạn, nàng không cho phép anh kịp đáp lời, lại ôm cánh tay anh lôi đi như nàng được đặc quyền làm như vậy, miệng nàng lại liếng thoắng:

– Đi, đi nào! Chúng ta đi uống rượu! Là do muội sai, huynh muốn phạt mấy chung, mấy vò đều được!

– Hừ!- Tâm anh đã hơi mềm, miệng vẫn còn cứng hỏi vặn lại- Muội không trở lại chung vui với bọn họ sao?

– Uầy, kẻ sĩ xả thân vì tri kỷ mà!- Nàng cười tít mắt- Muội khác gì Thanh ca, chẳng qua chung vui với họ để xã giao, uống rượu với các huynh vẫn là sảng khoái nhất!

Lúc đó, nàng đang cuống lên, lời nói cốt sao để anh khỏi trách hờn, cốt sao lấy lòng anh, biết có mấy phần thật tâm. Mà anh, kể từ hôm đó, khắc sâu lời này của nàng vào tận xương tủy. 

Lại có một ngày…

Lý Giang Thành, huynh đệ tốt nhất của anh, là huynh trưởng mà anh tôn thờ nhất, một bậc kỳ tài võ học mà anh sùng bái nhất, đêm ấy hắn như đứng đống lửa như ngồi đống than. Nguyên lai, hai người cùng một phiên trực, Lý Giang Thành chẳng nói lý do, cứ như vậy một đường ép anh cùng hắn trèo lên nóc hoàng cung ngắm trăng. Nam nhân ngắm trăng xưa nay không hiếm, bậc thi nhân uống trà vịnh thi, còn kẻ võ phu, trừ bỏ luyện võ, dĩ nhiên là cùng huynh đệ cạn chén quên sầu.

Lý Giang Thành xách vò rượu to tướng lên tu ừng ực một ngụm to, mặc cho rượu chảy tràn qua khóe môi, sảng khoái quệt miệng rồi thảy vò rượu vào tay Trần Ngôn Thanh, nói:

– Huynh đệ ta có phúc cùng hưởng, hôm nay ta được bệ hạ thưởng vò mỹ tửu, đệ cũng thử xem có ngon không?

– Được! – Anh chẳng chút nghi ngại cứ thế cũng tu ừng ực.

Lý Giang Thành ngã người, nằm vắt chân chữ ngũ, đan tay làm gối, mắt nhìn đăm đăm về phía ánh trăng tròn. Giây lát sau, hắn nghe tiếng vò rượu đặt cạnh mình, biết đối phương đã chuẩn bị xong, bèn lên tiếng:

– Ngôn Thanh, huynh đệ ta có gọi là sinh tử chi giao không?

– Hừ!- Trần Ngôn Thanh nhướng mày, hứng thú hỏi lại- Không là thế, ta lại có thể tay không vũ khí ngồi cạnh huynh sao?

Một người chấp nhận ở cạnh một người mà tâm không phòng bị, chính vì đối phương là người mình tin tưởng tuyệt đối vậy.

Lý Giang Thành khẽ cười, lại nói tiếp:

– Nếu đã thân thiết như vậy, có gì cần phải giấu nhau, đệ nói phải không?

Lần này, anh không đáp, lại xách vò rượu lên uống một ngụm lớn. Lý Giang Thành nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi lại nói:

– Ta xin thú thật, ta thích Thảo muội!

Đôi mắt Trần Ngôn Thanh mở to, anh cúi xuống nhìn người kia, phát hiện ra người kia cũng đang nhìn mình, ánh nhìn không chút tạp niệm, rất thật lòng.

Anh cố tỏ ra dửng dưng, à lên một tiếng, lại tiếp tục im lặng như cũ. Lý Giang Thành chụp lấy vò rượu, nghiêng người uống một ngụm lấy can đảm rồi tiếp tục:

– Ta biết đệ chỉ thân với một nữ nhân duy nhất là Thảo muội, Thảo muội cũng từng xác nhận với ta là trừ ta ra, muội ấy thân với đệ nhất. Cho nên, chúng ta là huynh đệ, phải thành thật với nhau, tránh hiềm khích không đáng có sau này! Đệ trả lời thành thật ta biết, đệ…. có tình cảm với Thảo muội không?

– Đệ….

Trần Ngôn Thanh siết nắm tay, tâm trí anh ngay lập tức phân tích tất cả mọi tình huống có thể phát sinh bởi câu trả lời này. Có đôi khi, anh rất hận bản thân, tại sao lại luôn suy nghĩ theo chiều hướng lãnh đạm như thế, vô tình như thế, và nhanh như thế.

Anh đáp:

– Đệ không có!

– Thật?

– Thật!

Bấy giờ, Lý Giang Thành mới nhỏm dậy, bá vai cặp cổ, xoa xoa đầu anh, cười ha hả:

– Hù chết ta! Ta còn tưởng huynh đệ ta phải đánh nhau một trận để giành quyền thố lộ chứ! Giờ thì tốt rồi, tốt rồi!

– Đệ tự biết bản thân tài hèn sức mọn, sao dám so bì với Thành ca…- Trần Ngôn Thanh dần dần buông lỏng nắm tay đang siết chặt, anh vỗ vỗ bả vai người bên cạnh, nhếch môi cười, nói thêm- Thành ca an tâm, dưới gầm trời này, huynh là nam nhân tốt nhất, chỉ có huynh mới xứng với muội ấy. Đệ và chúng huynh đệ sẽ ủng hộ huynh!

– Huynh đệ tốt!- Lý Giang Thành ôm quyền xá anh một xá, áy náy nói- Bọn Ngô Thiếu Kỳ đều nói đệ sẽ ủng hộ ta nhưng ta còn nghi ngại, nay đệ đã nói vậy thì ta đúng là lo hão rồi. Ngu huynh thành thực xin lỗi đệ!

– Thành ca chớ khách sáo! Kỳ thực…- Trần Ngôn Thanh chụp tay hắn cản lại, rồi anh khẽ cười nhưng mắt không cười, nói- đệ dù yêu thích Thảo muội cũng sẽ không cạnh tranh với huynh đệ mình, vì lẽ, chấp nhận người nào là quyền của Thảo muội, không phải do chúng ta bàn luận mà thành… Nếu là người muội ấy chọn, nếu đó là người tốt nhất, đệ dĩ nhiên sẽ cam tâm chấp nhận…

– Này…- Lý Giang Thành trợn mắt, tay run chỉ vào mặt đối phương, lắp bắp- đệ… đệ thật thích Thảo muội à?

Nhưng, Trần Ngôn Thanh chỉ cười khổ rồi cầm vò rượu lên uống cạn, câu trả lời của anh Lý Giang Thành sẽ không bao giờ biết được. Chỉ có, đêm đó anh trãi lòng mình cho người khác thấy, chỉ một lần duy nhất mà thôi.

Cách vài ngày sau, Trần Ngôn Thanh vừa tan ca trực thì nhận được thông báo của huynh đệ có mặt tại tửu lâu đệ nhất kinh thành gấp, lý do là Thành ca nhà mình đã thố lộ tâm tư với nàng. Đã quá nửa đêm, sáu nam nhân vẫn còn gọi rượu tới tấp, vò rượu lăn lông lốc choáng chỗ hết nửa tửu quán, bày la liệt sắp hết các bàn.

Vừa trông thấy anh, Lý Giang Thành mặt đỏ bừng bừng, huơ huơ vò rượu trong tay, gào lên:

– Thanh đệ, đến, đến đây! Chúc mừng ta đi! Chúc mừng ta đi!

Tim anh chợt thắt lại, vậy là Thành ca thành công rồi sao?

Anh chụp lấy vò rượu một tên huynh đệ quăng sang, ngửa đầu uống ừng ực, rồi giơ vò rượu rỗng chúc ngược xuống, anh cười:

– Chúc mừng huynh!

– Huynh đệ tốt!- Lý Giang Thành cười to rồi ném vò rượu mình đang uống về phía anh, nói tiếp- Đêm nay không say không về! Cạn!

Trần Ngôn Thanh đón lấy, uống một ngụm tràn rồi ném trả lại, hô:

– Cạn!

– Được!- Lý Giang Thành nốc cạn, ném vò ra sau đầu rồi khoát khoát tay hô lớn- Chủ quán, mang vò khác lên!

Cứ như vậy, đám huynh đệ uống chưa say là bao mà hai kẻ kia, kẻ tung người hứng, ném vò rượu qua chụp vò rượu về, chẳng mấy chốc đã không còn đứng vững.

Hai người ngồi tựa lưng vào nhau, Lý Giang Thành uống xong chuyền tay đưa cho Trần Ngôn Thanh, cất giọng khàn khàn nói:

– Thanh đệ, ngươi nói, ta nên vui hay buồn đây?

– Thành ca, huynh đắc thành sở nguyện thì việc gì phải buồn kia chứ!- Trần Ngôn Thanh nốc cạn vò rồi ném nó vỡ tan, giọng anh khẽ thật khẽ- Huynh phải vui, phải vui…

– Nhưng mà,…- Lý Giang Thành cười khổ- ta không tài nào vui nổi…

– Ổ?

– Ta bị từ chối rồi…

– À…

Đang gật gù, đột nhiên đôi mắt Trần Ngôn Thanh mở to. Anh lập tức xoay người Lý Giang Thành lại, lắc lắc bả vai hắn, hỏi dồn:

– Cái gì? Sao lại như vậy? Chả phải huynh bảo hôm nay chúng ta uống ăn mừng sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Lý Giang Thành không đáp, xoay người cầm lấy vò rượu mới trên bàn, uống không ngừng, uống để nuốt đi thứ đắng chát nghèn nghẹn trong cổ họng hắn.

– Thanh ca!- Lâm Kiệt bấy giờ mới vỗ vỗ vai Trần Ngôn Thanh, đưa mắt trộm nhìn Lý Giang Thành đầy áy ngại rồi ngập ngừng nói- Kì thực… Thành ca uống mừng là vì huynh ấy vừa mới nhận Mai Dạ Thảo làm nghĩa muội thôi!

– HẢ?!

– Này…- Lâm Kiệt lần nữa liếc chỉ huy nhà mình thăm dò, vẻ mặt hắn có chút dở khóc dở cười.

– Tại sao?- Trần Ngôn Thanh túm cổ áo Lâm Kiệt xách lên, gắt gỏng- Ngươi mau nói!

Cạch một tiếng rõ to, đánh động hai kẻ đang giằng co, là tiếng vò rượu được đặt mạnh xuống bàn. Trần Ngôn Thanh đưa mắt nhìn Lý Giang Thành, phát hiện đôi mắt hắn lúc này sâu không thấy đáy, đang nhìn anh chăm chăm không chớp, dáng vẻ say khướt vừa nãy của hắn đã hoàn toàn rũ bỏ. Thì ra… hắn muốn say, nhưng hắn vẫn chưa thể say. Hắn lạnh nhạt nói:

– Thảo muội nói, gương mặt lạnh lùng của ta mà đi nói chuyện đùa là không hợp…

Trong đám huynh đệ, có kẻ hít mạnh, xem ra bọn hắn cũng đang khổ tâm, khóc cười đều không ổn, phải cố gắng mím môi im lặng kẻo mang vạ vào thân.

– Đệ…- Trần Ngôn Thanh lập tức buông Lâm Kiệt ra, anh quay phắt đi- Đệ đi nói rõ tâm ý của Thành ca cho muội ấy biết!

Chỉ thấy Lý Giang Thành phá lên cười rũ, hắn lắc đầu:

– Vô ích thôi! Vô ích thôi! Thảo muội nói xưa nay chỉ xem ta là huynh trưởng, muội ấy không e ngại ta vì xem ta còn thân thiết hơn người thân trong nhà…

– Nhưng mà…

– Bỏ đi! – Lý Giang Thành phất phất tay- Bỏ đi thôi!

Đoạn, hắn ném vò rượu vào lòng anh, chất giọng trở nên lè nhè nhanh như lật giấy. Hắn nhìn thẳng vào mắt anh, nói:

– Vui cũng được, buồn cũng được, các ngươi nếu là huynh đệ nhất định phải uống cùng ta, uống cho kỳ hết hầm rượu ở đây. Uống xong, những gì khuất tất đều xí xóa hết, các ngươi muốn làm gì cứ việc làm, Thành này nguyện xả thân giúp, không cần nghi ngại gì ta, đã biết chưa?

– VÂNG!- Một tập thể đồng thanh đáp.

Trần Ngôn Thanh ngẩn ngơ ba giây. Trống tim anh đập dồn một trận, anh biết hắn muốn ám chỉ điều gì. Hắn sở dĩ không nói rõ vì nghĩ cho anh, hắn biết, hắn từ lâu đã biết. Chỉ là, hắn là hảo hán, hắn không giữ được tình yêu dồn nén trong lòng, sảng khoái nói ra, được thì tốt mà không được thì buông cũng xong.

Hắn không giống anh.

Anh nhếch môi cười tự giễu mình rồi ngửa mặt, nhắm mắt nốc cạn vò rượu đó. Hắn đã có tâm ý như vậy, anh còn im lặng chả phải rất có lỗi với bản thân, có lỗi với hắn sao?

Đáng tiếc, người có lòng nhưng trời lại vô tình.

Tình yêu đó vĩnh viễn không có cơ hội bày tỏ cùng nàng.

Những ngày tiếp sau đó, triều đình sôi sục vì tin vương gia đột nhhiên hạ lệnh cho binh tướng hồi kinh, đóng quân cách ngoại thành ba dặm. Tất cả cấm quân nhận lệnh tăng cường tuần hành, trừ phi chết hoặc ốm liệt giường, còn lại dù phải lê thân cũng không được xao nhãng việc canh phòng. Nàng cùng đám thuộc hạ chuyển vào hậu cung, ngày đêm bảo vệ hoàng hậu, anh cùng đám huynh đệ túc trực bên hoàng đế. Trừ bỏ những lúc hai vị chủ nhân gặp nhau, hai người có cơ hội gật đầu chào ra, còn lại cả hai như mặt trời và mặt trăng, không gặp nhau được.

Sau đó, lão vương gia Hàn Vĩnh Thuần đem quân công phá thành, Thành ca nhận mệnh dắt chúng huynh đệ và ba nghìn cấm quân tử thủ cổng thành.

Aiz, việc đến nông nỗi này chỉ trách hoàng đế quá tin người. Ông ta trao binh phù cho bào đệ của mình, đến lúc vương gia rục rịch huấn luyện tân binh, rèn thêm vũ khí, ông ta còn khen lão là người chính trực hết lòng phụng sự giang sơn. Xưa nay, kẻ nắm đại quyền nào mà không tự phụ, huống chi binh mã nằm gọn trong tay, huống chi từng tấc đất giang sơn vạn dặm đều rãi mồ hôi và máu của lão, từng phòng tuyến biên cương đều có vó ngựa lão giẫm qua. Lão sinh tâm đố kỵ, đố kỵ vì sao ông trời không công bằng, lão ra công thế ấy, vất vả thế ấy, ông trời lại cho một kẻ suốt ngày ra rả kinh thi làm hoàng đế, cho y ngồi trên đầu lão. Mà, chẳng qua chỉ vì hoàng đế sinh trước lão một tháng thôi. Thế nên, lão phải cãi lại, lão muốn thắng ông trời, lão muốn thiên hạ biết, lão ngồi ngai vàng vì lão xứng đáng như vậy.

Ba ngàn cấm quân chống chọi với hai vạn binh mã, sức có mạnh thì cũng đến lúc mỏi mệt. Nhìn từng huynh đệ lần lượt ngã dưới vó ngựa kẻ thù, Trần Ngôn Thanh không khỏi chạnh lòng. Kẻ thù ư? Binh lính được huấn luyện là để gìn giữ giang sơn gấm vóc, nào phải đâu để vung đao thương nhằm vào chính đồng bào của mình. Anh và cả bọn hắn, có mặt tại cuộc chiến này rốt cuộc là vì ai, phải đâu giống như tâm tư hằng mộng tưởng, nguyện cống hiến đến hơi tàn cho đất nước, này chẳng qua chỉ vì hai kẻ vương thất không quen kia thôi.

– Đi!- Lý Giang Thành ra chỉ thị- Đệ mau dẫn các huynh đệ vào hoàng cung cứu giá, nơi này cứ để ta!

– Thành ca…- Lần đầu tiên anh muốn chống lệnh cấp trên, chẳng thà anh ở lại nơi này tử chiến cùng huynh đệ.

Nhưng, Lý Giang Thành đã không cho anh có cơ hội được nói. Hắn vung Dạ Thần đao lên đẩy dạt những kẻ đang tiến tới, và cứ thế, hắn lao người vào cánh quân trước mặt, cố gắng mở một con đường máu cho đồng đội rút lui.

– Thanh đệ, đi!- Hắn hét- Mau về yểm trợ Giang phó thống lĩnh và Thảo muội đi!

Thảo muội?! Vừa nghĩ tới nàng, đầu Trần Ngôn Thanh lại nóng lên. Anh đưa tay lên miệng huýt sáo, chẳng mấy chốc, đám huynh đệ chí thân đã cố sống cố chết có mặt quanh anh. Anh hét lên:

– Các ngươi có thấy lão tặc ở đâu không?

Một đoàn người đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, rồi cả bọn cùng lắc đầu:

– Không có!

Mặt anh thoắt đã tái mét. Thảo nào lão lại huy động quá nhiều binh lính ở đây, lão muốn cầm chân cấm quân, muốn dùng hai vạn binh lính dìm chết ba nghìn cấm quân. Như thế, lão dù chỉ cầm một toán binh lính nhỏ, càn quét hoàng cung là chuyện quá dễ dàng. Anh đảo mắt tìmThành ca của mình, lúc này hắn đang chìm ngập trong vòng vây tầng tầng lớp lớp của quân phản bội. Anh nhìn thấy hắn đánh dạt rất nhiều kẻ không sợ chết liều mạng xông vào hắn, lại thấy rõ lớp này vừa ngã lại có lớp khác dậy lên. Hắn là thống lĩnh cấm quân, là mãnh tướng mạnh nhất đương thời, kẻ địch muốn tất thắng dĩ nhiên phải dốc toàn lực hạ hắn.

– Xông lên! Vì mười vạn lượng vàng của chúng ta!

Đó là lời bọn phản bội hò hét với nhau. Mười vạn lượng? Lão tặc ra giá đầu Thành ca mười vạn lượng sao? Trần Ngôn Thanh lệ nóng doanh tròng, hai nắm tay siết chặt, anh gào lên với các huynh đệ:

– Vì Thành ca! Giết!

Chuyện sau đó nữa, anh không bận tâm đến. Chỉ biết anh cùng chúng huynh đệ chiến đấu rất hăng, cảm thấy thân thể đã không biết đau đớn là gì nữa. Khi bọn anh tiếp cận Lý Giang Thành, đã thấy người hắn chằng chịt vết thương, áo bào nhuộm đỏ ướt đẫm như mưa, hai mắt hắn đã mịt mờ không nhìn kẻ địch cũng chẳng thấy huynh đệ, tay cầm đao run run huơ tả huơ hữu vào bất cứ kẻ nào ý đồ tiếp cận hắn. Sáu huynh đệ mất một giây ngẩn người, lập tức siết chặt vũ khí trong tay, mắt vằn tơ máu, môi mím chặt đến trắng bệch, đồng thanh hét:

– GIẾT!

Nghe nói đó là một trận đánh kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu. Sát khí từ Kỳ Nam Thất Kiệt tỏa ra lúc ấy hạ gục gần phân nửa kẻ thù, phân nửa còn lại đều bị bọn họ đoạt mạng chỉ bằng vài đường đao mũi kiếm. Về sau, trận đánh đó trở thành truyền thuyết, người nọ thêu dệt truyền tai người kia, đến khi vào tai Trần Ngôn Thanh thì anh và chúng huynh đệ gần như hóa thần rồi. Anh chỉ đành cười khổ, lúc ấy bọn anh đều liều chết bán mạng cho tử thần, chỉ là, tử thần không chịu dung nạp thôi.

Khi bảy người sắp mở được đường thoát thân, cũng là lúc tin tức từ hoàng cung loan đến. Bọn phản tặc rêu rao rằng hoàng cung đã thủ, hoàng đế đã chết và vương gia, lão tặc ấy đã đặt một chân lên ngai vàng. Bọn chúng yêu cầu cấm quân đầu hàng, chỉ cần phục tùng tân đế, cấm quân sẽ được an trí như trước kia.

Lý Giang Thành lúc ấy gần như mất đi tri giác, bọn huynh đệ hết thảy đều trông vào quyết định của Trần Ngôn Thanh. Anh nhếch môi cười lạnh, bao nhiêu đau thương gần như tuyệt tích trên mặt, anh nói:

– Thà chết không phục!

Thảo muội của anh, Thành ca của anh, chủ nhân của anh đều bị phản tặc hại đến mức này, anh chỉ hận không thể xẻo thịt lột da tắm máu kẻ ấy, bảo anh phục tùng hắn, mơ cũng đừng nghĩ!

Chúng huynh đệ lại một phen được tiếp thêm sĩ khí, hận thù càng chất cao, ra tay càng quyết tuyệt. Rất nhanh sau đó, bảy người tiếp cận đám kỵ mã bao vây vòng ngoài, đoạt ngựa của chúng, nhanh chóng rời đi.

Trên đường trốn chạy truy binh, cả bọn lại tình cờ sa chân vào hang núi được cỏ cây che kín lối, rất khó phát hiện. Bấy giờ, tình hình sức khỏe của Lý Giang Thành đã như chuông treo chỉ mành, cố thoi thóp chút hơi tàn gắng gượng vì huynh đệ. Hắn thật sự cảm thấy tử thần đã bắt đầu thích hắn, đã muốn đưa hắn đi.

Đám huynh đệ và Trần Ngôn Thanh không kẻ nào không khóc, có kẻ rơm rớm đỏ mắt, có kẻ sụt sùi kể lể, lại có kẻ khóc lớn như mưa. Bọn hắn cảm thấy làm người rất thất bại, bảo vệ chủ tử không xong, bảo vệ huynh đệ không xong và bảo vệ danh dự của một nam nhân cũng không xong.

– Các ngươi… ở lại….- Lý Giang Thành cố kéo khóe môi cho ra một nụ cười, cất từng tiếng đứt đoạn- Ta…ta…. lại đi hầu bệ hạ…tiếp…

– Thành ca…- Một đám huynh đệ xúm xít quây quần bên hắn, lay lay hắn mà kêu gào- Đừng… Thành ca.. Không được chết…

– Đau…

Lý Giang Thành nhíu mày rên rỉ. Đám huynh đệ vội vội vàng vàng buông hắn ra, lùi ra xa một chút, lại nhìn hắn đầy áy náy. Hắn phì cười, nói:

– Lũ ngốc… Ta …. đùa đấy…

– Giờ này huynh còn đùa?- Trần Ngôn Thanh nghèn nghẹn trách cứ, quả thật là không thể cười nổi mà.

– Chẳng phải…các ngươi… luôn nói… ta không biết đùa…

– Huynh…

– Ai nha!- Ai đó trong đám huynh đệ bỗng cười rộ lên, hắn cố nói bằng giọng vui vẻ- Sau này Thành ca cứ việc nói đùa, bọn đệ đã tin rồi! A ha ha ha!

Một đám người gượng gạo cười họa theo kẻ đó, kẻ nào cũng mặt nhăn mày nhó, này phải gọi là giả tạo hết sức. Nhưng, Lý Giang Thành hắn cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Bọn huynh đệ dốc hết lòng vì hắn đến mức này, hắn không hối tiếc gì nữa. Đoạn, hắn nhắm mắt lại, khóe môi cong lên. Tiếp theo, hắn ngoẹo đầu vào lòng Phan Nhật Minh, tên huynh đệ vẫn còn đang châm cứu cho hắn, trút hơi thở cuối cùng.
Bình Luận (0)
Comment