Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Chương 2

Trong thoáng chớp mắt, Trang Yến cảm giác nước biển bốn phía phút chốc tan đi, cậu vùng vẫy thoát khỏi địa ngục đau khổ, gió nhẹ lướt qua môi lưỡi cậu, mặt trời đã rạng, xuyên qua lớp mây đen đặc dày, xua tan hết thảy khói mù xám xịt trên thế gian.

Cậu sẽ có một sinh mệnh mới.

Nhưng trước khi giành được sinh mệnh mới, Trang Yến đã mất đi tất cả ý thức.

Trong biển rộng vô tận vô biên, Tần Nhược Thủy kéo con người trọng thương xuống cung điện dưới đáy biển, đuôi cá to lớn màu bạc rẽ nước, vọc ra những gợn sóng lăn tăn bạc màu, vô số sinh vật dưới đáy biển ẩn nấp trong bóng tối, lặng lẽ nhìn chủ nhân vùng biển chằm chằm, mặc dù hắn đã đi qua rất xa, nhưng những sinh vật này vẫn không dám tùy tiện di chuyển.

Bình thường, đại khái Tần Nhược Thủy sẽ không cứu nhân loại này, chẳng qua là hiện giờ bản thân hắn đang trong thời kỳ tìm phối ngẫu, rất nhiều lúc không hoàn toàn kiểm soát được hành động của mình, tâm trạng của hắn bị kỳ tìm phối ngẫu làm ảnh hưởng, thành ra nhu cầu gì đó tăng lên vô số lần so với thường ngày.

Vả lại khi hắn nhìn thấy nhân loại này, cảm giác có hơi quen mắt, dường như đã từng gặp ở đâu, mặc dù trên mặt người này bầm bầm tím tím, nhưng ngoại hình cậu ta không thay đổi quá nhiều, Tần Nhược Thủy xưa nay luôn bắt bẻ diện mạo loài người, lúc này lại thấy bề ngoài con người này cũng xem như không tệ.

Hắn nên kéo nhân loại này về cung điện của mình, giúp đỡ hắn vượt qua kỳ tìm phối ngẫu dài đằng đẵng.

Suy nghĩ này lập tức nhảy vào đầu Tần Nhược Thủy.

Thế là tay nhanh hơn não, chờ đến khi hắn phản ứng lại, nhân loại đã nằm trong lồng ngực hắn, đã thế hắn lại còn hô hấp nhân tạo cho cậu ta.

Nơi này cách bờ biển quá xa, chưa kể vết thương trên người nhân loại quá nặng, dù bây giờ đưa cậu ta lên bờ, thì dựa vào trình độ y học của loài người cùng lắm là cho cậu ta làm người thực vật, Tần Nhược Thủy do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định dẫn cậu ta về cung điện của mình.

Trong đáy biển đen kịt lạnh như băng, xoẹt qua một tia chớp bạc lượn dọc lượn xuôi, san hô và cỏ biển tự động xếp hàng, nhường ra một lối đi rộng rãi, dây leo xanh thẫm cố thủ trên đá bắc thành một chiếc cầu treo hẹp, vươn dài xuống tận vực thẳm vô cùng, Tần Nhược Thủy tiếp tục dọc theo dây leo mà lặn xuống.

Phía trước có rất nhiều lối rẽ, cũng có rất nhiều đá tảng vắt ngang con đường, giống như binh lính trấn thủ nơi này vậy, Tần Nhược Thủy quen đuôi hay đường kéo nhân loại qua lại nhanh chóng, đột nhiên, con người trong tay hắn trở nên vô cùng nặng nề, hắn dùng sức kéo cánh tay nhân loại, nhưng mà nhân loại vẫn không nhúc nhích, Tần Nhược Thủy chỉ đành ngừng đuôi, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy nhân loại cao lớn đang bị mắc trong đống đá, tiến lùi không được, khuôn mặt phồng phồng, trông như cá nóc, nhìn qua quả thực là có chút đáng thương.

Hắn chậc một tiếng, bơi trở về, quẫy cái đuôi màu bạc một cái, gạt ra một chuỗi bong bóng trong suốt, tảng đá bên phải uỳnh oàng văng tung tóe, đá vụn li ti theo dòng nước va lên trán nhân loại, nhân loại đã không còn ý thức đau đớn phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ bé. Hầy.

Tần Nhược Thủy lắc đầu một cái, một lần nữa dựng nhân loại phiền toái này dậy, tay trái rảnh rỗi của hắn khẽ giơ lên, kéo theo một chuỗi bong bóng nước nhỏ bé, lúc này những tảng đá khổng lồ như có sinh mệnh, rối rít lùi qua hai bên, mau chóng nhường ra một lối đi thoải mái suôn sẻ trước mặt hắn.

Hắn tiếp tục kéo người về phía trước, sau khi xuyên qua bãi đá ngầm, Tần Nhược Thủy quay đầu nhìn lại, đá lớn ríu rít xê dịch trở về vị trí ban đầu.

Phía trước cách đó không xa là một rặng san hô đỏ rực, phát ra ánh huỳnh quang nhè nhẹ giữa mảng màu đen nhánh, tựa như một nguồn lửa thiêu đốt, đàn cá nhỏ màu vàng đang lượn lờ trong rặng san hô, trong khoảnh khắc nhìn thấy Tần Nhược Thủy trở về, bầy cá nhỏ tức tốc kinh hoàng trốn vào lỗ rỗng hoặc trong san hô hoặc trong nham thạch.

Tần Nhược Thủy dẫn người lướt phía trên rặng san hô, một đường trở về ban nãy va phải va trái, nhân loại xui xẻo đã thương tích đầy mình nay lại càng đầy mình thương tích, tuy nhiên có hơi thở hắn vừa truyền cho lúc trước, nhân loại này tạm thời còn chưa chết được.

Xuyên qua rặng san hô, cuối cùng Tần Nhược Thủy cũng ngừng lại, trước mắt là một tòa cung điện pha lê lộng lẫy, lấp lánh rực rỡ giữa bóng đêm, cổng chính cung điện mở ra hai bên, nghênh đón chủ nhân của nó.

Tần Nhược Thủy kéo nhân loại trọng thương vào trong cung điện, cổng cung điện đóng lại trong tích tắc Tần Nhược Thủy quẫy đuôi đi qua, chìm vào tĩnh lặng.

Trong cung điện không có thiết bị chiếu sáng, nhưng đối với Tần Nhược Thủy ban ngày hay ban đêm chẳng mấy khác nhau, hắn lôi nhân loại né tránh vàng bạc châu báu ngổn ngang trên mặt đất, chậm rãi tiến về phía trước.

Ngai vàng nằm sừng sững trên thềm đá cao tít, ở đó chất đống hằng hà sa số y phục và quyền trượng nạm vô vàn đá quý, nhìn ra được đã rất lâu không có người ghé qua.

Tài sản kếch xù dồn đống một bên, vải sợi vàng, kiếm Can Tương, ngọc Trư Long, bảo vật trân quý vân vân mây mây bị xả bừa bãi tứ tung trên sàn đất, ngọc trai khổng lồ trong xó đã ảm đạm phai mất hào quang.

Tần Nhược Thủy ôm nhân loại, bơi dọc theo thềm đá đến trước ngai vàng, hắn gạt quần áo với quyền trượng qua một bên, đặt nhân loại lên trên.

Nhân loại ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên ngai vàng, mềm rũ như mất xương, quần áo trên thân rách rưới, lại còn dính bẩn tím tím nâu nâu, Tần Nhược Thủy có chút ghét bỏ cau mày, thế rồi nhấc tay, lột hết vải vóc trên người nhân loại.

Nhìn nhân loại khỏa thân trước mắt, Tần Nhược Thủy đang rơi vào thời kỳ tìm phối ngẫu không chút xao động, cơ bản là thương tích trên người nhân loại thật sự quá nhiều, gần như không tìm được một miếng da nào lành lặn.

Hắn nhặt một bộ quần áo dưới đất đắp lên thân nhân loại, sau đó mở cửa ẩn một bên, đang định bước vào, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng ùm.

Tần Nhược Thủy quay đầu lại, chỉ thấy nhân loại trên ngai vàng đã té nhào xuống đất, tiếng động lớn như vậy mà vẫn chẳng làm cậu ta tỉnh lại.

Thật là một con người phiền toái, Tần Nhược Thủy đành phải lội qua, đỡ nhân loại dưới đất lên, vết thương sau lưng nhân loại rướm máu, quệt ra tay hắn.

Tần Nhược Thủy lại cau mày, nhìn màu đỏ trên tay, đã bắt đầu suy xét giờ có nên quẳng con người này ra ngoài hay không, nhưng quẳng đi thì lòng hắn có chút không nỡ, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được một người sống trong kỳ tìm phối ngẫu của mình qua nhiều năm như vậy.

Nhằm giúp bản thân dễ chịu một chút, Tần Nhược Thủy rửa sạch vết thương trên người nhân loại, rồi vô cùng phí của trời mà quấn mấy tầng vải vóc dệt từ sợi vàng quanh người cậu ta làm quần áo, sau khi chắc chắn máu đối phương sẽ không dính lên người mình nữa, Tần Nhược Thủy mới ôm nhân loại vào lòng, đưa vào bên trong cửa ẩn.

Gian phòng này khiêm tốn hơn đại sảnh ban nãy nhiều, tận cùng bên trong là một chiếc giường ngọc thạch, đó là thứ đồ chơi Tần Nhược Thủy ngủ bên trên khi trở về đáy biển rất nhiều năm về trước, bốn phía sát tường đặt một hàng vỏ trai ngọc trang trí, ngọc trai bên trong đã bị người móc ra từ rất lâu về trước.

Tần Nhược Thủy đặt Trang Yến vào vỏ trai, vỏ trai cũng không lớn lắm, vất vả mãi mới nhét toàn bộ tay chân tên người này vào được.

Hắn lùi về sau một bước, nhìn nhân loại co rúc thành một cục tròn tròn nho nho bên trong, trông có chút đáng thương, y như bị ngược đãi.

Tần Nhược Thủy lại kéo nhân loại ra khỏi vỏ trai, ngó trái ngó phải một hồi, cuối cùng cực kỳ không tình nguyện mà bỏ nhân loại lên giường ngọc của hắn.

Hắn đứng mép giường, cúi đầu nhìn con người nằm bên trên, cẩn thận ngắm nghía gương mặt cậu ta, càng ngắm càng thấy món ăn này hợp miệng hắn.

Hắn đã bước vào giai đoạn chính thức tìm phối ngẫu từ lâu, đầu óc đang kêu gào ăn người ta vào bụng, may là lý trí chưa ngỏm nói với hắn, hắn cần phải thăm dò nguyện vọng của con người đang hôn mê này cái đã.

Chậc, thật là phiền phức.

Trên đường trở về Tần Nhược Thủy cũng đã nghĩ xong xuôi, hắn nên dùng những phương pháp nào để ăn nhân loại này, mỗi tội bây giờ còn phải nhận được sự cho phép của cậu ta, hắn mới có thể hạ miệng.

Ở hình thái nhân ngư, Tần Nhược Thủy không thể nói ngôn ngữ loài người, chỉ đành dùng cách vào mộng bàn bạc chuyện này với nhân loại.

Hắn giơ tay, đầu ngón trỏ ánh lên một đốm nhỏ sáng ngời, đốm nhỏ nhảy phắt khỏi tay hắn, rơi lên trán Trang Yến, sau đó tan ra thành những chấm nhỏ li ti, dung nhập vào cơ thể Trang Yến.

Trang Yến mơ mơ màng màng như ở trong mộng, đau đớn trên cơ thể cậu biến mất hoàn toàn, thân thể nhẹ nhàng khác lạ, nhảy nhẹ một cái đã bật ra rất xa, xung quanh ấm áp, thoải mái bông bênh như nằm trong lòng mẹ.

Lông mi run khẽ, cậu mở mắt ra, bốn phía trắng phau như tuyết, không có một màu hỗn loạn, hai chân giẫm trên đám mây mềm mại, đi đường bước bẫng bước chìm, trong sâu thẳm như có âm thanh nói với cậu, cứ đi về phía trước, cứ đi về phía trước, đừng nên ngừng lại.

Rốt cuộc cậu cũng đi tới cuối con đường, trước mắt là một cánh cửa màu trắng, Trang Yến nhấc tay đẩy cửa ra, một luồng sáng trắng chói mắt chiếu vào Trang Yến, cậu phản xạ có điều kiện nhắm nghiền mắt lại.

Đến khi ánh sáng tan đi, Trang Yến mở mắt lần nữa, chỉ thấy vị Tần tiên sinh vốn luôn ngồi xe lăn lúc này lại đang đứng thẳng tắp trước mặt mình.

Quả nhiên mình đã đến thiên đường.

Trang Yến há miệng, muốn chào hỏi Tần tiên sinh trước mắt, nhưng không phát ra âm thanh nào, chỉ có thể cố gắng vểnh mép lên, nở một nụ cười thân thiện mới Tần tiên sinh.

Cậu nhớ đến cảnh tượng khi mình chưa chết, lần đầu tiên nhìn thấy Tần tiên sinh trong yến hội.

Thư họa hồi ức từ từ cuộn mở trước mặt cậu, ở một khắc nào đó, đại sảnh tiệc rượu ồn ào đột nhiên an tĩnh lại, tiếng dội im bặt, yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều ngừng thở, rướn cổ, nhìn về phía cửa chính.

Khi đó Trang Yến không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ làm động tác giống với tất cả mọi người mà thôi.

Két một tiếng, cửa được người kéo ra hai bên, người đàn ông trước mắt, giắt một thân lạnh lùng, như gió tuyết mùa đông chưa tan đi hết, khuôn mặt anh ta thoạt nhìn cũng không đặc biệt, chỉ giống như một mỹ nhân mà thôi, nhưng liếc thêm lần nữa là không có cách nào dời mắt đi được nữa, giống như công chúa bị phù thủy yểm bùa trong truyện cổ tích, chứa ma lực không ai có thể kháng cự.

Mắt anh ta màu xanh thẫm, như sao mờ trong đêm đông, anh ta dần dần tiến lại gần, sau lưng anh ta trầm xuống như trăng trên mặt nước.

Anh ta cứ như vậy, giữa sự chú ý của mọi người, giữa sự im lặng của mọi người, chậm rãi tiến vào yến hội, đi vào lòng Trang Yến.

Người đàn ông có tật trên chân, phải ngồi xe lăn, nhưng không hề phai đi vẻ đẹp và khí chất của hắn, vẻ mặt hắn lặng như nước, quản gia phía sau thân mặc áo đuôi tôm màu đen tay đeo găng màu trắng, đẩy xe lăn đến trung tâm yến hội, tất cả mọi người đều cúi đầu quy phục trước mặt người đàn ông.

Sau đó Trang Yến mới biết được, người đàn ông này tên là Tần Nhược Thủy, là Tần tiên sinh khiến rất nhiều người phải im như thóc.

Mà hiện giờ, vị Tần tiên sinh ấy đang đứng trước mắt cậu, dùng hai chân đứng trước mắt cậu.

Trang Yến cực kỳ chắc chắn hoặc là mình chết rồi, hoặc là mình đang mộng.

Tần Nhược Thủy thấy nhân loại trước mặt nhìn mình không chớp mắt, nhấp môi, nhân loại này có vẻ khá đần, chẳng biết lát nữa nói chuyện với cậu ta cậu ta có nghe hiểu hay không nữa.

"Cậu sắp chết, biết không?" Giọng nói của Tần Nhược Thủy biến ảo khôn lường, tựa như đến từ bên ngoài trái đất.

Chẳng lẽ bây giờ mình còn chưa chết? Trang Yến chớp chớp mắt, con ngươi xám tro để lộ nghi ngờ, nhìn qua càng thêm ngu ngốc.

"Tôi muốn giao dịch với cậu," lời kế tiếp đối với Tần Nhược Thủy vẫn có chút ngượng miệng, nhưng nhìn bề ngoài, hắn vẫn là mây lờ gió nhẹ, nắm hết thảy mọi thứ trong tay.

Trang Yến bỗng hơi né tránh ánh mắt, rồi lại nhìn chằm chằm Tần Nhược Thủy tiếp tục ngẩn người, đại khái là vừa rồi đầu cậu trừ nước biển rót vào, thì cũng chỉ còn lại suy nghĩ anh ta thật là xinh đẹp.

"Tôi có thể cứu cậu một mạng, nhưng cậu phải ở cạnh tôi nửa tháng."

Trang Yến hoảng hốt một chút, mới ý thức được Tần Nhược Thủy đang nói gì với mình, con ngươi cậu hơi co lại, miệng hơi há ra, không thể tin mà nhìn Tần Nhược Thủy.

Trên đời này còn có chuyện tốt đến vậy!

Trang Yến suýt thì cười thành tiếng, cậu muốn thoát kiếp chó FA từ lâu lắm rồi, mà chẳng để ý được ai, vật vã mãi mới gặp Tần tiên sinh khiến cậu vừa thấy đã yêu, hoặc cũng có thể chỉ là yêu khuôn mặt của hắn, nhưng cũng nhanh chóng ý thức được sự chênh lệch giữa cậu và Tần tiên sinh quá lớn, có thể nói là một trời một vực, chỉ đành phải phải nhét mầm mống vừa nảy lên từ đất trở về.

Mà bây giờ, vị Tần tiên sinh này lại tự nói với mình, bảo mình ở bên anh ta, sau đó sẽ cứu mình một mạng.

Anh ta còn gọi đây là đổi chác.

Bánh nướng rơi từ trên trời xuống cùng lắm cũng chỉ được đến vậy.

Mà nửa tháng ngắn quá, đề nghị Tần tiên sinh kéo dài thời gian lâu một chút.

Nhìn bộ dạng Tần tiên sinh, trông cũng không giống nằm trên lắm, hơn nữa lại nhìn cơ thể đã trải qua rèn luyện của mình, nhìn sáu múi cơ bụng sắc nét của mình-----

Từ từ, tại sao cậu không mặc quần áo?

Thôi kệ đã, kệ đã.

Cơ mà, quả nhiên là mình vẫn đang mơ mà, trên đời nào có chuyện gì tốt như vậy, Trang Yến yên lặng thở dài một cái trong lòng.

Sau khi Tần Nhược Thủy nói xong, lương tâm bỗng nhiên có chút áy náy, cảm giác mình đang lợi dụng lúc người ta gặp nạn, một mình hắn vượt qua kỳ tìm phối ngẫu cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm, dẫu sao những năm này cũng cứ vậy mà qua.

Hắn đang định mở miệng bảo với nhân loại kia, dù cậu ta không đồng ý, mình cũng sẽ cứu sống cậu ta, sẽ đưa cậu ta về bờ, nhưng bất thình lình nhận ra ánh mắt nhân loại nhìn hắn như bắn tia điện.

Tia điện này vừa sục sôi vừa khao khát, nếu phải tìm một hình ảnh để hình dung, đại khái chính là một người đói bụng lâu ngày, nay lại tìm thấy một bát thịt kho tàu ứa mỡ tanh tách.

Chẳng biết tại sao, rõ ràng là mình muốn giao dịch với đối phương, nhưng giờ phút này nhìn ánh mắt sáng rực của đối phương, Tần Nhược Thủy cảm giác hình như mình mới là bên bị thiệt.

Cũng thật là quái đản.
Bình Luận (0)
Comment