Trang Yến hỏi: "Sao tiên sinh lại đến đây?"
Không đến làm sao mà nghe được một cuộc đối thoại thú vị thế cơ chứ.
Tần Nhược Thủy đi qua Trang Yến, nhìn Vương Thừa Tông vừa đứng đối diện với cậu, tầm mắt hơi hướng xuống, dừng lại chốc lát trên quyển sổ nhỏ trong tay Vương Thừa Tông.
Quyển sổ nhỏ này có chữ ký Trang Yến, lát nữa sẽ mang đi tặng cô gái cậu ta thích.
Bây giờ rơi vào tầm nhìn của Tần Nhược Thủy lại có vẻ cực kỳ chối mắt.
Đây chính là loài người...
Ôi chao, loài người...
Tần Nhược Thủy nóng nảy vô cớ, hắn nỗ lực đè xuống cơn tức này, lạnh nhạt nói với Trang Yến hai chữ: "Đi thôi."
Tần Nhược Thủy đeo khẩu trang màu trắng, để lộ sống mũi cao và đôi mắt xanh thẳm, vầng trán mịn màng còn lòa xòa vài sợi tóc, tầm mắt hướng xuống.
Tần tiên sinh không có vẻ vui lắm, Trang Yến không hiểu nguyên do, đáp một tiếng rồi theo chân Tần Nhược Thủy rời khỏi hậu đài, ra ngoài nhà thi đấu.
Vương Thừa Tông chôn chân tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng hai người bọn họ một hồi lâu, cậu ta vuốt vuốt cằm, sao cứ thấy vị sếp này của Trang Yến mang lại cảm giác giống hội bạn gái ẩm ương nghiện mà còn ngại của cậu ta ngày xưa?
Cậu ta lắc đầu một cái, dọn biến suy nghĩ hoang đường này đi.
Tuy nhiên sếp Trang Yến là ai, trông không tầm thường, lại còn đến đây xem cậu ấy so tài, chắc hẳn rất xem trọng cậu ấy.
Vương Thừa Tông nhíu mày, nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này làm gì, ngoại trừ tiêu tốn năng lượng não ra thì hoàn toàn không có tác dụng gì, cậu ta hít một hơi, vẫn nên nhanh nhẹn mang chữ ký Trang Yến đến cho em gái xinh đẹp thì hơn.
Ngoại hình cô em quá là xuất sắc, nhỉnh hơn hội bạn gái cũ của cậu ta, Vương Thừa Tông nghĩ đến cuộc sống hồng hường tiếp theo, không khỏi cười lên, rất là dâm đãng, nhân viên đi ngang qua người cậu ta, thấy dáng vẻ này của cậu ta, vội vàng lẩn xa mười mét.
Vương Thừa Tông cất sổ vào túi, sau đó nhanh chóng chạy đến vị trí đã hẹn, hào hứng tặng quyển sổ có chữ ký Trang Yến cho cô gái ấy.
Y như lời Vương Thừa Tông đã nói, đừng thấy cô gái này chửi bới Trang Yến điên loạn bên dưới khán đài, nhưng thực tế cô thật sự là fan lâu năm của Trang Yến, cô gái sung sướng mở quyển sổ của Vương Thừa Tông ra.
Lật đến trang có chữ ký, nụ cười trên mặt cô gái biến mất trong chớp mắt, cô nhướng mày một cái, hỏi Vương Thừa Tông: "Anh đùa tôi à?"
Vương Thừa Tông mụ mị đầu óc, hỏi: "Anh đùa em sao được? Đấy là Trang Yến ký thật mà, không tin em so sánh với chữ ký cậu ấy trên mạng mà xem."
"Anh tự nhìn đi." Cô gái giận dữ quăng sổ đến trước mặt Vương Thừa Tông.
Vương Thừa Tông cúi đầu nhìn một cái, cũng không nhịn được mà đờ mờ một câu, chỉ thấy tờ giấy vốn dĩ phải có chữ ký Trang Yến nay lại ướt nhẹp không rõ lí do, chữ ký nhòe nhoẹt hết cả, căn bản không nhìn ra bên trên viết gì.
Nước đâu ra đây? Từ lúc nhận lại chữ ký xong cậu ta có đụng đến chút nước nào đâu, rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ là bút có vấn đề?
Vương Thừa Tông lôi chiếc bút ban nãy ra ngoặc ngoặc mấy nét, không có bất kỳ vấn đề gì.
Cô gái hừ lạnh, cho rằng chắc chắn Vương Thừa Tông đang lừa mình, cô bèn khoác tay bạn thân rời khỏi.
Vương Thừa Tông không để ý cô gái rời đi, cậu ta đang lật tới lật hoài nghiên cứu kỹ lưỡng, nhưng vẫn không tìm hiểu ra bí mật bên trong, chẳng lẽ đây là lời cảnh báo từ ông trời? Bảo cậu ta không được dụ dỗ con gái nhà lành nữa?
Vương Thừa Tông chìm sâu theo dòng suy tưởng.
Mà kẻ chủ mưu của tất cả chuyện này, Tần tiên sinh Tần Nhược Thủy, đang cực kỳ thong dong tự tại ngồi trên xe về nhà, nhân loại trăng hoa không chung thủy thì nên nhận được quả báo.
Bằng một cách trời xui đất khiến nào đó, cũng coi như Tần Nhược Thủy đã đạt được mục đích của mình.
Từ khi rời khỏi nhà thi đấu, Tần Nhược Thủy vẫn không mở miệng nói câu nào, trước nay hắn đều là như vậy, Trang Yến và Tần quản gia cũng không thấy có điều gì bất thường.
Tần Nhược Thủy trở lại phòng ngủ, cảnh tượng trên võ đài ban nãy lượn lờ trong đầu hắn, Trang Yến và đối thủ ôm ôm ấp ấp, trần nửa thân trên líu ríu vào nhau, không biết cái gì gọi là ngại ngùng e thẹn, thậm chí ở trong hậu đài, cậu ta còn cúi đầu ký tên cho cô gái khác.
Tần Nhược Thủy nghĩ ngợi, đè lồng ngực, cảm thấy không được thoải mái lắm, hắn bèn gọi Tần quản gia lên.
"Tiên sinh, có chuyện gì vậy?"
Tần Nhược Thủy ngẩng đầu hỏi: "Chúng ta có hạng mục tài trợ thể thao không?"
Tần quản gia suy nghĩ, trả lời Tần Nhược Thủy: "Hình như từng tài trợ bóng rổ và bóng đá."
Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, cúi đầu làm bộ suy tư sâu sắc, hơn hai phút sau, cứ như là đã trải qua một phen nghiền ngẫm nung nấu, Tần Nhược Thủy mở miệng nói với quản gia: "Thêm quyền anh nữa đi."
Một ngày nào đó, nhất định hắn phải thay đổi luật lệ thi đấu của liên đoàn quyền anh.
Tần quản gia biết Tần Nhược Thủy nổi hứng tài trợ quyền anh chắc hẳn có liên quan đến Trang Yến, nhưng đảm bảo ông nghĩ mười năm cũng không ra, mục đích cuối cùng của Tần Nhược Thủy chỉ là vì để có một ngày, cấm các tay đấm ôm nhau trên sàn đấu, một khi phát sinh sẽ bị coi là phạm quy, xử thua ngay lập tức.
Tần quản gia nhớ kỹ lời dặn của Tần Nhược Thủy, đợi lát nữa xuống tầng thông báo với người trong tập đoàn là được, ông thấy tâm trạng của Tần Nhược Thủy không tốt lắm, lại hỏi: "Tiên sinh còn chuyện gì không ạ?"
Tần Nhược Thủy lắc đầu, những chuyện còn lại dù có nói với Tần quản gia, ông ta cũng sẽ không hiểu.
Tần quản gia chuẩn bị rời đi, lại bị Tần Nhược Thủy gọi lại, hắn hỏi Tần quản gia: "Giờ Trang Yến đang làm gì?"
"Cậu ấy đang ở trong phòng ngủ."
Đừng bảo là đang lén lút liên lạc với cô gái cậu ta thích nhé, sắc mặt Tần Nhược Thủy sa sầm trong nháy mắt.
Tần quản gia nhìn ra hắn có chút mất hứng, nhưng không hiểu tại sao lại mất hứng, chẳng lẽ là vì Trang Yến ngồi trong phòng ngủ mà không ra ngoài? Vô lý.
Tần Nhược Thủy híp mắt, ánh mặt trời đậu trên mặt hắn, nét mặt biến đổi thất thường, lâu lắm rồi Tần quản gia không thấy Tần tiên sinh có biểu cảm thế này.
Lần gần nhất hắn để lộ nét mặt này, hình như là khi một ông lớn nào đó thả thuốc vào rượu của hắn, ngày hôm sau công ty ông ta cứ thế về trời, toàn bộ các chuyện bẩn thỉu dơ dáy ông ta từng làm đều bị phanh phui, báo chí tranh nhau tố cáo, kết quả là ông lớn này lang bạt trong tù.
Vậy tại sao hôm nay tiên sinh lại có vẻ mặt này, không thấy có chuyện gì đặc biệt xảy ra mà nhỉ.
Tần Nhược Thủy gõ nhịp trên bàn, âm thanh phát ra khe khẽ, bắt đầu tính xem mình có nên thêm một quy định nữa hay không, ví dụ như cấm người trong trang viên nhà họ Tần được phép yêu đương.
Tuy nhiên tạm thời không thể quyết định ngay, hắn nói với Tần quản gia: "Ông xuống trước đi."
Tần quản gia ôm mười hai phần hiếu kỳ, mình chỉ dời mắt khỏi tiên sinh một khoảng thời gian ngắn sau buổi thi đấu, trong thời gian này rốt cuộc tiên sinh và Trang Yến đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà trông Trang Yến không có gì khác lạ, Tần quản gia xuống tầng, nhìn về phía hành lang, có thời gian thì đi hỏi thăm Trang Yến một chút luôn vậy.
Ngóng chuyện là bản năng của loài người, ông cũng không chống lại được tự nhiên.
Trang Yến đang tra tìm bài báo trích đoạn phỏng vấn của Triệu Vĩ thời gian trước đây, dùng bút đỏ gạch chân những lời phỉ báng về mình, sau đó Trang Yến phát hiện mình đánh dấu hết sạch mấy đoạn vừa rồi.
Miệng Triệu Vĩ không nói nổi một câu khen à?
Trang Yến tìm thêm hai bài báo nữa, phát hiện thì ra miệng cậu ta vẫn phun được lời vàng, chỉ có điều những lời có cánh này được dùng để hình dung Ngô Liên Thủy, không hề liên quan đến mình, cậu xem một đoạn video phỏng vấn Triệu Vĩ, trong video Triệu Vĩ dùng lời lẽ ngay thẳng muốn phủi sạch quan hệ với mình, tự biến cậu ta trở thành đại sứ chống lại kẻ xấu, chống bán độ bảo vệ hòa bình và công lý.
Mỉa mai thay, người như vậy mà lại trở thành đại diện tiêu biểu chống cầm tiền làm việc xấu, Trang Yến vừa lắc đầu, vừa lưu hết những bằng chứng này lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Trang Yến hé cửa, thấy Tần quản gia đứng ở bên ngoài.
Cậu mở cửa ra, mời Tần quản gia vào phòng, rót cho ông cốc nước, sau đó hỏi: "Tìm cháu có chuyện gì ạ?"
Tần quản gia cười hiền từ, ông nói với Trang Yến: "Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi cháu một chút, hôm nay lúc tiên sinh đi tìm cháu, có phải đã xảy ra chuyện gì đặc biệt không."
Trang Yến cẩn thận nhớ lại, từ lúc Tần Nhược Thủy đến sau lưng cậu, nói một câu đi thôi, sau đó cậu theo chân hắn lên xe, trên đường bọn họ không nói với nhau câu nào.
"Hẳn là không có," cậu không chắc chắn lắm, "Tiên sinh sao ạ?"
Tần quản gia uống ngụm nước, nhấp nhấp môi, nói với Trang Yến: "Chú thấy từ lúc trở về sắc mặt tiên sinh không tốt lắm."
Trang Yến nghĩ đến vẻ mặt Tần Nhược Thủy lúc tìm được mình, cậu gật đầu một cách vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng: "Cháu cũng thấy vậy."
Xem ra Trang Yến cũng không biết tiên sinh có vấn đề gì, nhìn bộ dạng cậu ấy không giống nói dối.
Chẳng lẽ là tiên sinh gặp chuyện trên đường đến tìm Trang Yến? Tần quản gia tìm Trang Yến xong nghi ngờ không những không được giải quyết, mà còn trầm trọng hơn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nhỉ, tiên sinh cũng chẳng phải người có thể bấm bụng nuốt giận.
Tần quản gia đè nén hoài nghi trong lòng, tuy nhiên may là cũng không cần lo lắng, hẳn không ai chọc tiên sinh không vui rồi mà vẫn sống tốt được.
Sau khi Tần quản gia rời đi, Trang Yến đặt tạp chí trong tay xuống, cũng bắt đầu cố gắng suy nghĩ, kết quả suy nghĩ một hồi ý nghĩ lại bắt đầu lạc lối, lạc lên quyển sách <một trăm phương pháp thoát ế> đặt trên đầu giường.
Đến giờ Trang Yến vẫn chưa động đến cuốn sách này, cậu không đọc rõ tâm tư của mình dành cho Tần Nhược Thủy, rốt cuộc là thấy sắc nảy lòng tham, hay là tình cảm loại khác.
Trước khi hiểu rõ bản thân, Trang Yến không dám hành động, huống hồ Tần tiên sinh cũng không đối xử đặc biệt với mình, thậm chí còn rất có thể đuổi mình ra khỏi nhà họ Tần vì mình có tâm địa xấu xa gì đó, thế nên cậu nhất định phải làm việc cẩn thận.
Cậu và Vương Thừa Tông là hai loại tính cách hoàn toàn bất đồng, Vương Thừa Tông chỉ hận không thể thử mỗi em một lần, mà Trang Yến thì chỉ mong gặp được một người ăn ý, cùng đối phương sống đến bạc đầu.
Có điều cũng có thể học tập trước một chút, phòng hờ mọi tình huống.
Tần Nhược Thủy ngồi trong phòng ngủ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thợ làm vườn cầm ống tưới nước, những giọt nước li ti dày đặc lơ lửng giữa không trung kết thành một tấm màn nước, trong đó thấp thoáng cầu vồng.
Tần Nhược Thủy dời mắt, tủ đầu giường của hắn đặt một cuốn lịch, hôm nay ngày mười chín, hắn không khỏi nhớ đến chuyện Trang Yến từng nói cho hắn, sinh nhật cậu ta vào ngày hai mươi ba tháng tư.
Cũng sắp đến rồi, hắn đã là ông chủ, thì cũng nên chuẩn bị cho nhân loại chút phần thưởng mới đúng.
Tần Nhược Thủy hoàn toàn không phát hiện ra mình chơi tiêu chuẩn kép, Tần quản gia đi theo hắn lâu như vậy, cho tới giờ này hắn nào có từng nhớ sinh nhật Tần quản gia, chứ đừng nói gì mà phần với chả thưởng.
Quyển sách <thoát ế> hắn bảo Tần quản gia đi mua đã về tới tay, Tần Nhược Thủy mở túi đựng, giở trang bìa, tìm được dòng chữ "Đến sinh nhật người ấy, bạn nên..." bên trong mục lục, theo đó hắn giở đến trang 124.
Kết quả vừa lật xong, Tần Nhược Thủy chợt khựng lại, sao hắn phải xem thứ này, dù có muốn thưởng cho Trang Yến, cũng chẳng đến độ phải tìm tòi trong kiểu sách thế này.
Nhất định là hắn bị nhân loại lây bệnh rồi, tư duy cũng bắt đầu sa đọa, mặc dù đầu thì nghĩ thế đấy, nhưng tầm mắt Tần Nhược Thủy vẫn không chịu kiểm soát mà nhìn lên dòng chữ bên trên trang sách.
· Để ý xem gần đây người ấy có muốn thứ gì hay không, hoặc có thể hỏi han từ bạn bè của người ấy (nhớ dặn đối phương giữ bí mật), nếu ngân quỹ cho phép, bạn có thể tặng người ấy một chiếc thẻ quà tặng
· Nếu kho bạc của bạn không dồi dào lắm, có thể làm một món đồ thủ công thể hiện tấm lòng thành của mình (đảng vụng về thì thôi bỏ đi)
· Nhất định đừng mua những thứ hào nhoáng bên ngoài (đèn ngủ ngàn sao, xà phòng thơm,...)
...
Càng lướt xuống, lông mày Tần Nhược Thủy càng nhíu chặt, cũng không phải là vì hắn không biết chọn gì cho nhân loại, vấn đề mấu chốt là nhân loại đã thay lòng đổi dạ, hắn còn chọn quà cái gì!
Hắn cười khẩy một tiếng, gập sách lại, ném qua một bên.
Đại khái là Trang Yến không nhớ sắp đến sinh nhật mình, cậu chỉ nhớ một tháng sau bắt đầu đấu giải cúp Hạng Vương, tuần sau có thể bắt đầu đăng ký, khoảng thời gian này không có giải đấu, cậu có thể tranh thủ giải quyết chuyện Triệu Vĩ.
Đến giờ cậu chưa từng kiện tụng người nào, sau khi tra cứu một số thủ tục trên mạng, cậu chợt nhận ra trước tiên mình nên đi tìm một vị luật sư có kinh nghiệm.
Xung quanh không có bạn bè công tác trên phương diện này, Trang Yến nghĩ ngợi, quyết định đi tham khảo ý kiến Tần quản gia, Tần quản gia theo bên người Tần tiên sinh nhiều năm, chắc hẳn là kiến thức uyên thâm.
Trang Yến nghĩ không sai, Tần quản gia nghe được câu hỏi của cậu, lập tức liên hệ hai vị luật sư hợp tác nhiều năm với nhà họ Tần giúp cậu, đối phương xem toàn bộ chứng cứ Trang Yến đã chuẩn bị, cười nói với cậu vụ kiện này không khó để chiếm được phần thắng, chỉ có điều Trang Yến muốn cho đối phương ngồi tù hay là đền tiền.
Thật lòng mà nói Trang Yến hy vọng có thể đạt được cả hai, nhưng nếu chỉ có thể chọn một, cậu cho rằng bắt Triệu Vĩ đền tiền thú vị hơn, trước kia cậu ta cũng từng ngồi tù, sau khi ra tù từng nêu cảm nhận cho Trang Yến nghe, có vẻ còn rất hưởng thụ.
Dĩ nhiên hành động của cậu không tránh khỏi tầm nhìn của Tần Nhược Thủy, cậu cũng không có ý định giấu giếm điều gì, cậu chỉ nghĩ rằng Tần Nhược Thủy sẽ không để tâm mấy vụ việc nhỏ nhặt thế này.
Một lúc nào đó khi không có mặt Trang Yến, Tần Nhược Thủy hỏi Tần quản gia: "Trang Yến tìm luật sư làm gì?"
"Cậu ấy muốn đi kiện."
"Sao vậy?"
"Hình như trước kia có người thông qua các phương tiện truyền thông tung tin bậy bạ nói xấu cậu ấy."
Tần Nhược Thủy gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, không nói thêm gì nữa.
Chỉ có điều lúc Tần quản gia định rời đi, Tần Nhược Thủy bỗng mở miệng hỏi: "Có phải Trang Yến sắp sinh nhật không?"
"A?" Tần quản gia lại nghi mình già rồi.
Xem thái độ của Tần quản gia, Tần Nhược Thủy cũng cảm thấy không thú vị, hắn khoát tay, nói với Tần quản gia: "Ông đi xuống đi."
Tần quản gia lui ra ngoài, nghi vấn trong đầu gần hóa thành một dấu chấm hỏi cầm nắm được, ông còn không biết sinh nhật Trang Yến, sao tiên sinh lại biết?
Không một ai có thể giải đáp thắc mắc của Tần quản gia.