Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Chương 52

Có lẽ là hôm nay Trang Yến bị vu khống, khiến cho người hâm mộ hiểu rõ lòng mình, hoặc có lẽ Trang Yến đã từng hướng dẫn bọn họ trên diễn đàn không hề giấu giếm, mà rốt cuộc người hâm mộ đã có thể hoàn toàn thả lỏng, thể hiện lập trường chân chính.

Vô số người hâm mộ dưới khán đài hô vang tên Trang Yến, âm thanh vang vọng, dường như có thể đội thủng trần.

Đội cổ vũ phía trước cũng hừng hực khí thế, hô to tên Trang Yến và Vương Dương, đã rất lâu không có trận đấu nào tràn trề cảm xúc đến vậy.

Vương Dương nhìn chằm chằm Trang Yến phía đối diện, anh ta từng may mắn đối đầu cùng Trang Yến, khi ấy Trang Yến còn rất trẻ, tài năng tỏa sáng, trận đấu còn chưa bắt đầu, Vương Dương đã cảm thấy bọn họ là tri kỷ so găng nhiều hiệp, còn Trang Yến hiện giờ, giống như ẩn đằng sau một tầng sương mù dày đặc.

Trước kia cậu là mãnh hổ ai nhìn cũng rõ, dù trong lòng kiêng kỵ, nhưng ít ra cũng biết tài năng của đối phương nằm tại điểm nào, mà bây giờ cậu là quái vật không ai hiểu rõ, cũng không biết phía sau màn sương dày đặc cất giấu thứ gì.

Lúc anh ta lên võ đài cùng Ngô Liên Thủy, chưa từng trải nghiệm áp lực lớn đến vậy, mặc dù cho tới giờ Ngô Liên Thủy vẫn chưa phải đối thủ của Trang Yến, nhưng dẫu sao gã cũng có thể trụ vững mấy hiệp dưới tay Trang Yến; giờ phút này, rõ ràng trận đấu còn chưa bắt đầu, anh ta đã cảm nhận được khoảng cách rất lớn giữa Trang Yến và Ngô Liên Thủy.

Người trên diễn đàn vẫn thường hay nói, nếu Trang Yến còn ở đây, đai vô địch cúp Hạng Vương sẽ chẳng bao giờ đến tay Ngô Liên Thủy, mặc dù lúc ấy anh ta cũng đồng tình, nhưng vẫn thấy không có gì là tuyệt đối, giang sơn ắt có người tài, chưa biết lúc nào sẽ có đợt sóng sau, xô đợt sóng trước lên bờ cát trắng.

Chỉ có điều giờ Vương Dương phát hiện ra, ngọn sóng trước này vẫn còn rất cứng, sóng sau xô lên người nó chỉ có thể ngã nhào.

Vương Dương nghĩ mãi không ra, sau khi Trang Yến rời đi, anh ta cũng từng để ý đối phương một thời gian, biết cậu chạy vạy khắp nơi chữa bệnh, cũng biết cậu làm huấn luyện viên thể dục cho một phòng tập, nhưng so với những huấn luyện viên phòng gym khác, rõ ràng Trang Yến chưa đủ tiêu chuẩn, rất nhiều động tác cậu không thể hướng dẫn học viên được, chỉ là dựa vào khuôn mặt cậu, không ít em gái và chàng gay ưa chuộng, chỉ đích danh cậu làm huấn luyện viên, thế nên chủ phòng gym vẫn đối xử với cậu rất đon đả.

Vậy thì tại sao sau khi Trang Yến phí phạm mấy năm, trở lại làng quyền anh vẫn có thể thu phục bốn phương, hơn nữa rõ ràng còn mạnh hơn cậu ấy ngày xưa, đừng bảo là Trang Yến trời xui đất khiến mà mở không gian linh tuyền đấy nhé, bây giờ còn có cả Proust làm huấn luyện viên cho cậu ấy? Vương Dương càng nghĩ càng thấy Trang Yến cầm kịch bản nam chính báo thù.

Những tay đấm như bọn họ đều là quân tốt trên đường báo thù đi lên đỉnh cao nhân sinh của Trang Yến.

Vương Dương thở dài trong lòng, dẹp phắt những suy nghĩ loạn tùng phèo này đi, nhìn thẳng vào Trang Yến đối diện mình.

Tuy nhiên có một chuyện anh ta không hiểu lắm, trước giờ khi Trang Yến có trận đấu, người hâm mộ bên dưới đều trên dưới một lòng mà hô to tên đối thủ của Trang Yến, sao lúc đến phiên anh ta người hâm mộ lại thay đổi thái độ? Chẳng lẽ vì cái tên Vương Dương của anh ta không đủ oai phong lừng lẫy? Hay là danh hiệu tay đấm thép của anh ta không đủ dọa người!

Vương Dương rất chi là bất mãn với thể loại phân biệt đối xử thế này, nhưng bây giờ anh ta không thể ra vẻ minh tinh phất tay về phía người xem một cái, bảo người hâm mộ bên trái hô to lên nào, người hâm mộ bên phải tôi không nghe thấy âm thanh của các bạn.

Ầy, sự đời đổ đốn, làm người phải biết thỏa hiệp với chính mình.

Người hâm mộ hoàn toàn không biết suy nghĩ đáy lòng của Vương Dương, bọn họ chỉ đơn giản là tiếp tục la to tên Trang Yến, ông chủ cũng bị bầu không khí ảnh hưởng, hô to với mọi người, bây giờ anh ta đã khôn ngoan hơn nhiều, đối thủ Trang Yến là ai không quan trọng, cứ thẳng tay mua Trang Yến thắng là được.

Đáng tiếc học phí trường đời của anh ta quá đắt, hầu bao trống trơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn các nhân viên rào rào đổ đi mua phiếu, sau đấy lại rào rào kiếm trở về một khoản khổng lồ.

Nghĩ đến đây, ông chủ không khỏi nước mắt như mưa, cảm hứng dâng trào, xuất khẩu thành thơ, bài thơ này tên là cây chanh và cá om dưa.

Trên cây chanh có mấy quả chanh, dưới cây chanh chỉ có một mình anh

Anh là một con cá om dưa, vừa chua vừa phèn vừa dư thừa.

...

Trọng tài lên lên đài, phổ biến luật lệ, các tuyển thủ đã nghe cả trăm lần, dĩ nhiên sẽ ghi tâm khắc cốt.

Trọng tài bắt đầu đếm ngược, anh ta vừa dứt lời, âm thanh chuông lắc đã reo lên trong nháy mắt.

Trang Yến ra đòn trước tiên, một cú thọc vọt về phía Vương Dương, nắm đấm của cậu rất mạnh, cuốn theo bão táp, người hâm mộ reo lên từng đợt, Vương Dương bước lướt sang bên phải, tránh thoát cú đấm này.

Trang Yến bám theo sít sao, tiếp tục ra đòn, Vương Dương né thân, nhưng trước mặt vẫn ăn một cú, anh ta nhanh chóng hạ trọng tâm, vào tư thế như dã thú lấy đà, cặp mắt nhìn chằm chằm đối thủ, rốt cuộc cũng bắt đầu phản kích.

Một cú đấm thẳng tay sau vồ lên mặt Trang Yến, Trang Yến đỡ đòn, nghênh đón trực diện cú đấm của Vương Dương, Vương Dương không hổ với biệt danh tay đấm thép, lực độ quả đấm lớn hơn rất nhiều những võ sĩ khác, tuy nhiên so với đại ca người cá dưới đáy biển sâu, sức mạnh này vẫn không thấm vào đâu.

Thân thể Trang Yến hơi lung lay một thoáng, nhanh chóng điều chỉnh thế đứng, càng thêm xem trọng đối thủ của mình, trước trận đấu cậu đã từng xem clip so tài của Vương Dương, Proust cũng phân tích ưu nhược điểm của Vương Dương với cậu, Vương Dương là một trong những tay đấm top đầu thành phố Bình Hải, thậm chí là cả trong nước, dĩ nhiên có tài, tuy nhiên chỉ cần Trang Yến phát huy ổn định, đánh bại Vương Dương cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Vương Dương cũng là một tay đấm lâu năm có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa trình độ của anh ta hơi có xu hướng mạnh khi gặp mạnh, yếu khi gặp yếu, thế nên quần nhau mấy vòng với Trang Yến trên võ đài trông cũng không bị rơi xuống thế bất lợi.

Hai người kèm cặp đối đầu, di chuyển từ trung tâm võ đài đến tận xó xỉnh, rồi lại quay về trung tâm, Vương Dương dần có chút hụt hơi, không kjp ứng phó, nắm đấm của Trang Yến quá nhanh, sức bền quá lớn, Vương Dương đấm mười lần mới có một lần đánh trúng, Trang Yến vung một cú đấm tay phải rồi lập tức né tránh, đòn đánh của Vương Dương lần nữa rơi vào khoảng không.

Vương Dương cảm giác có một ngọn lửa giận bị đè nén trong lòng, anh ta chợt nhào về phía Trang Yến, một chuỗi đòn xông ra, Trang Yến nghiêng người đỡ xong cũng nhanh chóng phản đòn, hai người bám sát, người hâm mộ dưới khán đài hò reo ầm ĩ, tên của Trang Yến và Vương Dương trong miệng bọn họ xếp thành một đợt tiếng sóng không dứt, đợt sau cao hơn đợt trước.

Vương Dương dồn sức đấm một cú về phía Trang Yến, chính giữa bụng Trang Yến, những tay đấm nhận cú đấm này của anh ta nếu không trực tiếp ngã xuống, thì cũng phải lảo đảo mấy phần, để lộ sơ hở, nhưng Trang Yến không hề nhúc nhích, thế đứng vững vàng y như cũ, Vương Dương để lộ vẻ khiếp sợ nơi đáy mắt, có lẽ sức mạnh của Trang Yến còn cao hơn anh ta tưởng tượng.

Sau khi Vương Dương tung đòn này, một khoảnh khắc sức lực bị rút sạch đi, đúng vào lúc này Trang Yến tung một ra chuỗi cú đấm móc, cậu ra đòn vừa mạnh vừa nhanh, giơ tay đỡ đòn không còn tác dụng phòng vệ, Trang Yến thấy vậy, lập tức đổi đòn móc thành đòn thọc.

Vương Dương muốn tránh cơn mưa đòn nện lia lịa lên đầu lên mặt, nhưng anh ta tuyệt vọng nhận ra, bất luận mình có tránh đi bao xa, Trang Yến cũng sẽ ra đòn nhanh gọn mà chuẩn xác.

Khán giả bên dưới sục sôi máu lửa, mà Vương Dương trên võ đài dù trông không được ổn lắm, nhưng anh ta cũng được đánh một trận thỏa thê thích chí.

Quả nhiên chỉ khi gặp đối thủ chân chính mới có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình.

Khi đối đầu cùng Ngô Liên Thủy, Vương Dương chưa bao giờ cảm nhận được luồng áp lực đè đầu như vậy, thậm chí thời điểm so găng với Trang Yến mấy năm trước, cũng chưa từng có cảm giác bị áp chế gắt gao đến thế.

Anh ta xem clip trận đấu của Trang Yến, luôn cho rằng đối thủ của Trang Yến quá mức khó coi, mới chỉ hai ba phát đã gục, nhìn thế nào cũng không ra dáng những tay đấm đã trải qua dày công tôi luyện, bây giờ anh ta đồng cảm với bọn họ phần nào, nhưng danh hiệu tay đấm thép này khiến anh ta không thể dễ dàng ngã xuống.

Chuông réo, hiệp một kết thúc.

Huấn luyện viên lên võ đài, vừa hướng dẫn chiến thuật cho tay đấm, vừa thư giãn cơ bắp cho bọn họ.

Tần Nhược Thủy dưới khán đài híp đôi mắt hẹp dài, bắt đầu suy tính kỹ lưỡng xem mình có nên thi chứng chỉ hành nghề huấn luyện viên quyền anh hay không, và nếu hắn đã lấy được chứng chỉ hành nghề rồi, thì nên làm gì để danh chính ngôn thuận trở thành huấn luyện viên cho nhân loại.

Ánh mắt Tần Nhược Thủy trầm trầm u ám, Tần quản gia bên cạnh nhìn mà đáy lòng hồi hộp, lần trước tiên sinh để lộ biểu cảm thế này, hình như là muốn thu mua một công ty internet, lần này tiên sinh lại muốn làm gì?

Tần quản gia bắt đầu cẩn thận nhớ lại xem gần đây nhà họ Tần có phát sinh sự kiện trọng đại gì hay không, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra manh mối nào.

Hiệp hai bắt đầu, Vương Dương bắt đầu có chút lực bất tòng tâm, Trang Yến thì càng đánh càng hăng máu, như có nguồn năng lượng khổng lồ dùng mãi không hết, bước chân của Vương Dương đã không còn linh hoạt như hiệp đầu, hơn nữa nhịp thở cũng mất trật tự, anh ta bị một cú đấm của Trang Yến nện ngã, tuy nhiên cũng lập tức đứng dậy, tiếp tục chiến đấu, cho đến khi tiếng chuông ngân lên, hiệp hai kết thúc.

Đã lâu người hâm mộ không được thưởng thức một trận so tài xuất sắc như vậy, tiếng hò reo dưới khán đài chưa từng ngừng lại, sự chú ý của mọi người dán chặt lên võ đài.

Hiệp ba, Vương Dương gần như đã hao hết sức lực, thế đứng không phòng thủ chặt chẽ được như lúc mới bắt đầu, rất dễ trúng đòn của Trang Yến, bây giờ từng đoạn xương của Vương Dương đều giống bị xe tải cán qua, sức mạnh nắm đấm của Trang Yến thực sự quá lớn, thậm chí trong một giây hoảng hốt, Vương Dương còn nghĩ lẽ ra nên đưa danh hiệu tay đấm thép cho Trang Yến mới chuẩn bài.

Trang Yến như thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt, qua hai hiệp mà tinh thần vẫn rừng rực, năng lượng tiêu bao nhiêu cũng không hết.

Vương Dương đã ý thức được trận đấu hôm nay anh ta không có bất kỳ một cơ hội thắng nào, rốt cuộc là kẻ nào lan truyền tin tức vết thương ngang hông Trang Yến chưa hoàn toàn khôi phục, rồi thì cậu ấy không trụ được lâu trên võ đài, mả cha chúng mày đây mà gọi là không trụ được lâu, chẳng lẽ phải trụ mười hiệp thì mới đợi Trang Yến tái phát bệnh cũ được à?

Vương Dương tự cho là mình không có cái tài cán thần tiên ấy, hiệp thứ tư đã là cực hạn của anh ta, anh ta ngã xuống, anh ta đổ rạp, nghe người hâm mộ cất cao giọng hò la tên mình, nhưng anh ta không còn sức mà đứng dậy nữa.

Anh ta thua.

Trọng tài đếm ngược xong, giơ tay Trang Yến lên cao, tuyên bố cậu là người thắng.

Biểu cảm vui sướng không quá rõ ràng trên gương mặt Trang Yến, chỉ là khi ánh mắt lướt qua người Tần Nhược Thủy, nụ cười trên mặt sẽ không tự chủ sâu thêm một chút.

Cậu còn trận đấu ngày mai, chỉ khi thắng được trận đấu này, lấy được hạng nhất chung kết cúp Hạng Vương, mới có quyền khiêu chiến vua quyền anh Ngô Liên Thủy, mà chỉ khi đánh bại Ngô Liên Thủy, mới có thể giành được đai vô địch cúp Hạng Vương.

...

Tin tức Vương Dương thất bại nhanh chóng truyền đến tai Ngô Liên Thủy, thật ra đây là chuyện trong dự tính, bây giờ Ngô Liên Thủy cực kỳ nóng nảy bất an, huấn luyện tối thiểu nhất gã cũng không làm được, gã có chút sụp đổ ngồi dưới đất, hỏi huấn luyện viên: "Làm sao đây?"

"Không có cách nào." Huấn luyện viên của Ngô Liên Thủy lắc đầu, ban đầu bọn họ đã quyết chí không để cho Trang Yến vào được chung kết, nhưng bọn họ đã thất bại, bây giờ nhìn lại, chắc chắn sau lưng Trang Yến phải có một vị tai to mặt lớn nào đó hậu thuẫn.

Ngô Liên Thủy vừa nghĩ đến việc không bao lâu nữa mình sẽ phải đối đầu với Trang Yến trên võ đài, cả người đều không ổn, huấn luyện viên Ngô Liên Thủy thực sự không hiểu vì sao Trang Yến có thể để lại bóng ma tâm lý lớn đến vậy cho Ngô Liên Thủy.

Ngô Liên Thủy hỏi: "Anh có biết giờ Trang Yến gia nhập câu lạc bộ nào không?"

"Anh nghi nó không gia nhập câu lạc bộ nào." Thành phố Bình Hải chỉ có mấy câu lạc bộ lớn, mà câu lạc bộ nhỏ hơn thì không có khả năng mời Proust đến đây cho Trang Yến.

"Anh đừng bảo tôi Proust là do Trang Yến tự mình mời đến, thằng nghèo kiết xác như nó mà mời được Proust làm huấn luyện viên, tôi chặt đầu tôi xuống cho nó làm bóng chơi."

"Hay là có ông chủ tư nhân nào tài trợ nó không?"

Ngô Liên Thủy yên lặng, dường như đang suy nghĩ tính khả thi của ý kiến này, hồi lâu sau, gã lộ vẻ khiếp sợ: "Ý anh là nó bị bao nuôi?"

Huấn luyện viên: "..."

Chưa từng nghe có tay đấm nào bị bao nuôi, tuy nhiên xem ngoại hình Trang Yến, hình như nói thế cũng không thấy kỳ cục nhiều lắm.

Tạm thời Ngô Liên Thủy không muốn bàn bạc vấn đề này, gã có chuyện khác muốn thương lượng với huấn luyện viên hơn: "Trang Yến nói nó sẽ làm rõ vụ bán độ ngày xưa, nó có biết cái gì thật không."

"Nó nói cũng không ai tin, chuyện này chú cứ yên tâm."

"Chắc không?"

"Đã quá lâu rồi, nó hoàn toàn bỏ lỡ thời cơ thanh minh tốt nhất," huấn luyện viên Ngô Liên Thủy cười cười, "Chỉ tiếc ngày xưa không làm quyết liệt, như vậy hẳn đã sớm có thể cấm võ sĩ có lịch sử đen tham gia thi đấu."

Giờ nói gì cũng muộn, Trang Yến đã đi đến bước này, bọn họ dùng hết ngón nghề cũng không thể ngăn cản bước chân của cuậ.

Huấn luyện viên thở dài, Ngô Liên Thủy chơi boxing không hề kém, bằng không cũng đã chẳng đảm nhiệm danh hiệu vua quyền anh liên tục, nhưng vấn đề lớn nhất là, sợ rằng khi đối đầu với Trang Yến Ngô Liên Thủy còn chẳng dùng hết một nửa thực lực của mình.

Ngô Liên Thủy lo lắng: "Quản lý Cao sẽ không khai chúng ta ra đấy chứ?"

"Yên tâm, gã không ngu đến độ này." Huấn luyện viên chợt nhớ ra điều gì, hỏi Ngô Liên Thủy: "Sao dạo này không thấy Triệu Vĩ?"

Ngô Liên Thủy cười lạnh, hẳn bây giờ Triệu Vĩ đã xuống âm phủ gặp bố mẹ chết sớm của nó rồi.

Triệu Vĩ bị người ta chặt đứt ngón tay mà vẫn không bỏ được thói cờ bạc, chưa tới mấy ngày đã thiếu khoản nợ lớn, sau lần đầu cậu ta uy hiếp Ngô Liên Thủy, những lần sau không còn kiêng nể gì, coi Ngô Liên Thủy như cái động không đáy, lần gần nhất cậu ta tìm đến, chỉ nói muốn một triệu.

Dù Triệu Vĩ thề thốt đây là lần cuối, nhưng Ngô Liên Thủy đã chịu đựng cậu ta đủ rồi.

Người chết thì mới không đòi hỏi nữa.

Nụ cười trên mặt Ngô Liên Thủy dần trở nên vặn vẹo, huấn luyện viên nhìn cái cũng tự hiểu trong lòng.

...

Sau khi Trang Yến trở lại nhà họ Tần không lâu, Tần quản gia đưa cho cậu một xấp tài liệu, nói: "Đây là mấy thứ Tần tiên sinh tra cho cháu, có lẽ cháu sẽ cần dùng đến."

Trang Yến nhận lấy, giở ra xem thử, phát hiện bên trong ngoại trừ ghi chép giao dịch giữa Ngô Liên Thủy và Triệu Vĩ năm xưa, còn có cả báo cáo xét nghiệm máu của bệnh viện sau khi cậu ngã từ võ đài xuống.

Cậu vốn tưởng thứ này chưa từng tồn tại, không ngờ có một ngày lại có thể bị Tần tiên sinh bắt vào tay.

Trong khoảnh khắc Trang Yến không biết mình nên nói điều gì để thể hiện lòng biết ơn chân thành của mình dành cho Tần tiên sinh, cậu do dự, hỏi Tần quản gia: "Tần quản gia, tiên sinh cũng đối tốt với các vệ sĩ bên người trước kia như thế ạ?"

Tần quản gia trợn tròn hai mắt nhìn Trang Yến, chẳng lẽ Tần tiên sinh là dân từ thiện chắc? Ông đáp: "Làm gì có chuyện?"

Nhận được câu trả lời của Tần quản gia, Trang Yến tự tin với hành động tiếp theo của mình hơn rất nhiều.

Tần quản gia vỗ vai Trang Yến một cái, "Chàng trai trẻ, cháu rất có tương lai."

Trang Yến cũng cảm thấy mình rất có tương lai.

Sau khi Tần quản gia rời đi, Trang Yến nhận được điện thoại của Chu Phi, nói có chuyện hết sức khẩn cấp.

Trang Yến cảm thấy bây giờ ngoại trừ thực hành thao tác từ trang 173 trở đi với Tần tiên sinh ra, hẳn là không còn cái gì được xem như khẩn cấp nữa, cậu hỏi: "Sao thế?"

"Diễn đàn đang đồn mày bị bao nuôi đấy... cũng không tính là tai tiếng quá," dù sao nhìn phản ứng của người hâm mộ, trông như còn rất tự hào, "Mày lên xem thử xem, nếu cần thì đi thanh minh một tiếng."

"Để em đi xem."

Cúp máy với Chu Phi xong, Trang Yến mở diễn đàn, phát hiện quả thật trang đầu treo bài mình bị bao dưỡng, ấn vào nhìn thử, thấy còn nói có lập luận lý lẽ, đọc xong đến Trang Yến cũng tưởng mình bị bao dưỡng thật.

Chẳng qua là phản ứng của quần chúng khác một trời một vực so với chủ bài đăng, bọn họ không thấy nhục, trái lại còn thấy vinh.

[Cái này nói lên điều gì! Nói lên điều gì! Cái này chứng tỏ giá trị nhan sắc các tay đấm của chúng ta đã tăng lên đáng kể]

[Thử hỏi có thanh niên đầy hứa hẹn nào mà lại không muốn được bao nuôi để bớt phấn đấu đi chục năm đâu?]

[Mịa, tôi đã bảo Trang Yến không gặp một chút trắc trở nào kể từ khi trở lại quá là không khoa học mà, bây giờ tất cả mọi thứ đều dễ nói, thì ra là bị chủ nghĩa tư bản ăn mòn]

[Bảo sao mấy lần kết thúc trận đấu lần trước tôi toàn thấy Trang Yến lên một con xe sang bảy số, tôi còn tưởng tự cậu ta mua, đã bảo quỷ nghèo Trang Yến làm sao mua nổi xe sang như vậy]

[Ủa sao quản trị R không đi xóa bài nhỉ, có phải đã biết tin tức nội bộ gì không]

...

Sau rất nhiều rất nhiều lầu, cuối cùng quản trị viên R cũng xuất hiện, cực kỳ cao lãnh mà đáp lại bốn chữ.

Quản trị viên R: [Không phải bao nuôi]
Bình Luận (0)
Comment