Trang Yến không biết người cá dùng cách nào để mấy thứ này không bị thấm nước dưới biển sâu, cậu vỗ vỗ mấy cái, cảm giác thật sướng, thậm chí cậu còn muốn ngủ thêm một hồi.
Cậu ôm chiếc gối mới không nỡ rời tay, dù bước xuống giường, vẫn ôm chặt gối trong lòng, nếu không phải chiếc đệm quá lớn, cậu còn muốn khoác luôn cái đệm lên người.
Sự tồn tại của những vật dụng này khiến Trang Yến có cảm giác mình không cách quá xa địa phương đã từng sinh sống.
Trang Yến ôm gối ngồi xuống đất, móc ra một chuỗi ngọc trai từ trong vỏ sò, đầu tiên là gỡ từng viên, sau đó lại luồn từng viên vào, mắt cậu không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác, chỉ là cảm giác của cậu rất tệ, nửa ngày cũng chẳng xỏ nổi một viên, tuy nhiên cũng là một trò chơi không tồi để hao giờ phí phút.
Đến khi Trang Yến xỏ xong viên ngọc thứ tư, Tần Nhược Thủy trở về, bây giờ Trang Yến đã có thể dựa vào dòng chảy để đoán xem Tần Nhược Thủy đã trở về hay chưa, thế nên khi thấy dòng nước xáo động, cậu bèn dừng trò nghịch trong tay.
Tần Nhược Thủy vừa đẩy cửa ra, đã thấy nhân loại ngẩng đầu nhìn về phía hắn, con ngươi xám tro của nhân loại bỗng sáng bừng, lập tức thả chuỗi ngọc trong tay vào lại vỏ sò, sau đó ôm gối đứng dậy đi về phía mình, Tần Nhược Thủy nghĩ nhân loại qua đón mình, mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ.
Hắn hướng tầm mắt lên chiếc gối trong tay nhân loại, xem ra nhân loại tương đối hài lòng với đồ hắn mang về.
Tần Nhược Thủy khẽ hất cằm một cái, sau đó hắn nghe thấy nhân loại hỏi hắn: "Anh, có thể cho em một bộ quần áo được không?"
Tần Nhược Thủy: "..."
Hắn nhìn nhân loại trước mắt, nhân loại này thật sự quá tham lam, vừa mới cho cậu ta chăn nệm, giờ đã đòi tiếp quần áo, có phải lần tiếp theo còn đòi hắn phải tìm thức ăn luôn không?
Không cho, không cho gì hết.
Không nhận được lời đáp của người cá, Trang Yến cũng không để bụng, lần trước cậu than phiền với anh cá giường quá cứng, anh cá cũng không tỏ vẻ gì, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã có đệm giường mềm mại, chắc mẩm đại ca người cá chỉ không nói chuyện mà thôi, chứ nhất định trong lòng đã đáp ứng.
Trang Yến ôm gối nhón chân vỗ bả vai Tần Nhược Thủy một cái: "Cảm ơn nhiều lắm, anh."
Tần Nhược Thủy híp đôi mắt hẹp dài, nhân loại đang cảm ơn gối với đệm, hay là cảm ơn trước cho quần áo đấy?
Dù sao thì bất kể là gì, cũng không có cửa đòi được quần áo đâu.
Phải một lúc nữa mới đến lần tìm phối ngẫu tiếp theo, Tần Nhược Thủy bơi đến giường ngọc nghỉ ngơi, thân thể vùi bên trong đệm giường mềm mại, ánh mắt không tự chủ trôi dạt lên người nhân loại đang ôm gối đi đi lại lại trong phòng.
Hai tay Trang Yến ôm gối vào lòng, Tần Nhược Thủy hoảng hốt một chút, bỗng dưng sinh ra ảo giác nhân loại này đang ôm con.
Và rồi một khắc sau Tần Nhược Thủy túm cả nhân loại lẫn đứa trẻ lên giường.
Tại sao cái con người cá này lại có thể tiêu tốn tinh lực vô tận mọi khoảnh khắc, không sợ thận có vấn đề? Trang Yến vừa định mở miệng kể cho người cá một câu chuyện ngụ ngôn, Tần Nhược Thủy đã cúi đầu chặn gấp miệng cậu, hoàn toàn không cho cậu cơ hội phát huy.
Có thể thấy được bọn họ đã có sự hiểu biết lẫn nhau khá là sâu đậm.
Sau mỗi lần người cá vượt qua giai đoạn tìm phối ngẫu, hầu hết thời điểm đều lạnh nhạt rời phòng, số ít thời gian sẽ nằm trên giường cùng Trang Yến, nằm thẳng đến lần phát tình tiếp theo.
Trang Yến mệt điên người, nhọc nhằn lắm mắt mới hé được ra một kẽ hở, lại nghĩ mình bây giờ chẳng thấy cái gì, bèn dứt khoát nhắm mắt.
Nước biển lạnh như băng chậm rãi đổi dòng, Trang Yến biết hắn lại rời đi, mấy ngày nay cậu cứ như phi tần hầu ngủ, Trang Yến há miệng đớp một ngụm nước biển, bài trừ suy nghĩ quái đản này đi.
Cũng không biết đến khi cậu rời khỏi đáy biển, còn có thể trở về làm số 1 đẹp trai thẳng tắp không.
Có điều, thực ra nằm dưới cũng thoải mái, còn tiết kiệm sức lực, Trang Yến dần dần hiểu được tại sao trong vòng lại có nhiều số 0 đến vậy.
Trang Yến suy nghĩ ngổn ngổn ngang ngang, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi mất.
Chờ đến khi cậu tỉnh dậy lần nữa, lại phát hiện trên giường của mình mọc thêm một thứ, hình như là một chiếc hòm sắt, chiếc hòm đang mở, Trang Yến nhét tay vào, bên trong có thứ gì như là áo giáp, cứng cứng, song rất mỏng và nhẹ, cảm giác giống đuôi người cá, Trang Yến lắc đầu một cái, đặt nó qua một bên.
Cậu thò tay vào lần nữa, đáy hòm có thứ gì mềm mại và dẻo dai tựa như vải vóc, ánh mắt Trang Yến sáng lên, lấy thứ này ra, ướm ướm trước ngực, đây là quần áo anh cá mang đến cho cậu phải không? Nhưng nên mặc thế nào nhỉ?
Tần Nhược Thủy vẫn luôn đứng cách Trang Yến không xa, tất cả hành động của cậu đều được hắn thu vào đáy mắt.
Hắn nhìn nhân loại lấy vải sợi vàng đặt trong rương ra, sờ sờ mấy cái rồi ghét bỏ ném qua một bên, sau đó lại lấy đống rong biển hắn đặt đáy rương để lót vải vàng, ướm trên người một chút, rồi xé một mẩu rong biển quấn quanh hông, mặt cười ngây ngốc.
Tần Nhược Thủy: "..."
Hình như chỉ số thông minh của nhân loại không cao lắm thật.
Tuy nhiên trái lại còn rất dễ nuôi.
Trang Yến buộc rong biển xanh đậm quanh hông, cảm thấy rất hài lòng, đi đường còn lay lay mấy cái, rong biển đong đưa theo dòng nước biển.
Đáng tiếc tuổi thọ của bộ quần áo này quá ngắn, đến lần tìm phối ngẫu tiếp theo của Tần Nhược Thủy, là hoàn toàn nát bét.
Bây giờ cuộc sống của Trang Yến có thể chia làm hai phần, khi có Tần Nhược Thủy và khi không có Tần Nhược Thủy. Khi có Tần Nhược Thủy thì bọn họ nằm trên giường bụp bụp, khi không có Tần Nhược Thủy thì hoặc cậu nằm ngủ trên giường, hoặc ngồi dưới đất vầy ngọc trai.
Cuộc sống thế này quả thực nhàm chán quá độ, hơn nữa cũng quá trụy lạc quá sa đọa, Trang Yến cho rằng mình cần phải thay đổi trạng thái sinh hoạt, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng tuyến nhân ngư và cơ bụng của cậu sẽ dần dần đi tong.
Lần này Tần Nhược Thủy trở về lại thấy Trang Yến đang đứng trung bình tấn, hai tay giương ra, khua khoáy lăng nhăng, hắn nhìn một hồi lâu mới hiểu đại khái nhân loại đang muốn học tập ông tổ Thái cực Trương Tam Phong.
Trang Yến khua tay múa chân hơn nửa ngày, nước chảy xung quanh cần đi nơi nào thì đi nơi đấy, không hề bị cậu ảnh hưởng gì đến.
Tần Nhược Thủy phát ra một âm thanh giễu cợt, Trang Yến nghe được tiếng động, nhận ra đại ca người cá đã trở về, hậm hực thu tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nhược Thủy.
Tần Nhược Thủy nhấc tay rạch từ trái sang phải, dòng nước lưu động về phía tây ngừng lại trong nháy mắt, một khắc sau đổi hướng, một quả cầu nước đường kính chứa được một người xuất hiện trong căn phòng, mặc dù Trang Yến không thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhưng có thể cảm nhận luồng nước chuyện động cuồn cuộn xung quanh.
Cậu không biết những thứ này làm ra thế nào, chỉ đứng im như phỗng tại trung tâm quả cầu nước, trừng trừng nhìn về phía Tần Nhược Thủy, mắt không chớp lấy một cái, có chút ngốc cưng.
Màn biểu diễn long trọng này kéo dài chừng hai phút, sau đó Trang Yến bị Tần Nhược Thủy dùng quả cầu nước bế lên giường.
Trang Yến ôm cổ Tần Nhược Thủy, trong lòng thảng thốt không biết rốt cuộc con người cá này đã phải độc thân bao lâu.
Sau khi kết thúc, Trang Yến bắt lấy cánh tay Tần Nhược Thủy trước khi hắn định rời đi, hỏi Tần Nhược Thủy có thể tập shadow boxing với cậu được không.
Shadow boxing*? Mi mắt Tần Nhược Thủy rủ xuống, nhìn nhân loại nằm sấp trên giường không ngừng xoa eo, đã thế này rồi còn muốn đấm bốc?
(*
thường gọi là đấm gió)
Còn đòi hắn đấm cùng, mơ mộng gì đấy?
Hắn gõ khẽ lên trán nhân loại một cái, quẫy quẫy cái đuôi bơi ra khỏi phòng.
Không bao lâu sau, Tần Nhược Thủy lại trở về, Trang Yến thấy hắn trở về, cặp mắt gần như phát sáng, biết anh cá ưng thuận mình rồi, cậu nhảy xuống giường, vọt đến trước mặt người cá.
Vì cạnh tranh công bằng, Tần Nhược Thủy chỉ dùng một tay, mới đầu Trang Yến cảm thấy anh cá quá coi thường mình, nói thế nào mình cũng là một tay đánh quyền anh chuyên nghiệp, mặc dù hiện giờ không đến nơi đến chốn, nhưng dựa vào cảm giác cũng xịn hơn người bình thường rất nhiều.
Kết quả là cậu bị vả mặt.
Ở một nháy mắt nào đó, Trang Yến còn bắt đầu nghi ngờ có phải tên người cá này đã từng học đấm bốc hay không.
Trang Yến sửa soạn một tinh thần không đầu hàng, dù ngã xuống cũng đứng dậy rất nhanh, tiếp tục khiêu chiến Tần Nhược Thủy, việc này tạo điều kiện cho hai bọn họ đánh nhau đánh tận lên giường vào rất nhiều lần sau.
Mắt thấy nhân loại còn chưa đánh đủ, hơn nữa còn càng đánh càng hăng, Tần Nhược Thủy cảm thấy cần phải để nhân loại kiểm điểm một chút hành vi của cậu ta bây giờ có bao nhiêu tai hại.
Vì vậy Trang Yến mơ mơ màng màng bị người cá kéo ra khỏi phòng, quẹo liền mấy lối rẽ, tiến vào một gian phòng lớn khác, thế rồi người cá đóng cửa rời đi.
Trang Yến vẫn chẳng hiểu gì, tuy nhiên hôm nay có thể đổi một căn phòng mới làm cho Trang Yến cảm thấy tươi mới vô cùng, nếu có thể dời cả đệm gối của cậu sang luôn thì tuyệt cú mèo.
Cậu vừa mới đi hai bước, đã bị vấp té lộn nhào, Trang Yến thở dài thườn thượt, dứt khoát ngồi luôn xuống đất, mò mẫn tìm xem rốt cuộc là thứ gì vừa ngáng chân mình.
Đưa tay một cái mới phát hiện trên mặt đất toàn vật hình cầu, hình chai lọ, hình bát chén linh tinh, gần như bày tứ tung khắp phòng, Trang Yến không nghĩ nhiều, bắt đầu phân loại mấy thứ này.
Nếu cậu biết bây giờ mình đang ngồi trên một núi tiền, không biết còn có thể bình thản như hiện giờ hay không.
Khi Tần Nhược Thủy trở lại, tưởng tượng thì là nhân loại ngồi trong căn phòng tối khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nghẹn ngào nức nở xin hứa lần sau mình sẽ không thế nữa, nhưng thực tế thì lại chệch ray hơi dài.
Nhân loại ngồi dưới đất táy máy mấy thứ đồ cổ hàng trăm hàng nghìn năm, phát hiện hắn tới, ngẩng đầu xòe tay, cười híp mắt nói với hắn: "Em tìm được cái này."
Tần Nhược Thủy nghe tiếng nhìn qua, đó là một chiếc vảy màu đen, náu mình trong bóng tối, gần như hòa cùng một thể với màn đêm, tim hắn hơi loạn nhịp, hắn đã tìm miếng vảy này rất lâu, thậm chí còn thả tin trên đất liền, nếu có người tìm được miếng vảy này, hắn sẽ dùng hết sức thực hiện một nguyện vọng của đối phương, không ngờ nó lại nằm ở đây, không ngờ nó lại được nhân loại này tìm thấy.
Hắn cúi người nhận lấy chiếc vảy trong tay Trang Yến, do dự đôi hồi, nhấc tay xoa xoa đầu nhân loại, tóc nhân loại ướt át, mềm mại dị thường, tựa như rong biển vậy.
Thôi thì đánh quyền với cậu ta thêm một thời gian nữa.