Hướng Dẫn Hẹn Hò Cùng Mãnh 1

Chương 13

Edit: Cánh Cụt

Trời mưa cả ngày không ngừng.

Trước khi tan học nhà trường đã tặng cho các giáo viên hộp bánh chưng dịp Tết Đoan Ngọ, Mạnh Nhất muốn về nhà cất bánh chưng trước rồi đến viện dưỡng lão với bà.

Đến khi về nhà, đẩy cửa phòng ngủ ra, Mạnh Nhất trực tiếp choáng váng.

Ở vị trí bị dột lúc sáng sớm đã có nước dọc theo vách tường chảy xuống mặt đất thành một vũng nước nhỏ.

Trên trần nhà, giọt nước với tốc độ một giây mà tí tách rơi, nhỏ xuống chồng giấy truyện tranh của Mạnh Nhất ở góc tường.

Mạnh Nhất sửng sốt vài giây, nhanh chóng tiến lên, bê đống giấy tờ đặt lên bàn.

Mặt bìa trên cùng của một quyển sách vì ướt sũng mà nhăn nhúm, góc bìa còn bị quăn lên, Mạnh Nhất đau lòng mà nhìn chúng nó, tay lấy điện thoại gọi điện cho chủ nhà là dì Lâm.

Đã lâu rồi Mạnh Nhất không có liên hệ với dì Lâm, ngày thường trong nhà có thứ gì bị hỏng, cậu đều tự mình đi tìm thợ sửa đến, cố gắng để không phải phiền đến dì.

Nhưng lần này phòng bị dột khá nghiêm trọng, Mạnh Nhất không thể tự tiện quyết định, đành phải nói cho dì Lâm.

Dì Lâm nhận máy rất nhanh, giọng điệu thân mật: “Nè, là Tiểu Mạnh à?”

“Đúng vậy dì Lâm.” Mạnh Nhất nói, “Chuyện là như này, mặt tường trong phòng cháu bị mưa dột rồi, làm phiền dì tìm người hỗ trợ được không ạ.”

“Bị dột à? Có nghiêm trọng lắm không?”

Mạnh Nhất nhìn chỗ ngấm nước ở góc tường đang ngày càng lan rộng ra xung quanh, nhíu nhíu mày nói: “Rất nghiêm trọng, có vẻ đêm nay cháu không ở căn phòng này được rồi.”

Dì Lâm nghe xong khẩn trương, nói: “Tiểu Mạnh cháu cứ bình tĩnh, dì sẽ tìm người đến kiểm tra ngay.”

“Vâng.”

Mạnh Nhất cúp điện thoại, vào toilet cầm chổi lau nhà ra, lau sạch sẽ nước trên mặt sàn, vừa lau xong từ bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.

Mạnh Nhất cảm thấy kỳ lạ, mới qua có vài phút, thợ sửa sao tới nhanh như thế được, đôi tình nhân hẳn cũng không tan làm sớm như vậy, ai đang đứng ngoài kia?

Mạnh Nhất buông chổi lau nhà đi ra ngoài mở cửa, cửa vừa mở ra, người bên ngoài đã tuỳ tiện chen vào.

“Chỗ nào bị mưa dột? Chỉ cho tôi.”

“Sao anh lại tới đây?” Mạnh Nhất hỏi Chu Lâm.

Chu Lâm nói: “Không phải cậu gọi điện nói bị mưa làm dột à?”

“Nhưng tôi đâu có gọi cho anh, tôi gọi cho chủ nhà mà.” Mạnh Nhất hiểu ra, “Ô, chẳng lẽ dì giao gian phòng này cho anh rồi?”

“Đúng vậy.” Chu Lâm hàm hồ gật gật đầu, lập tức vào gian phòng của Mạnh Nhất.

Chu Lâm đứng trước góc tường bị mưa dột, lấy điện thoại “tách tách” chụp mấy bức, gửi cho thợ sửa giúp hắn sửa ban công buổi sáng hôm nay.

“Anh Trương có thể đến đây xem được không?” Chu Lâm hỏi.

Thợ Trương lập tức gọi điện sang, Chu Lâm mở loa, vẫy vẫy Mạnh Nhất, ý bảo cậu lại đây cùng nghe.

Mạnh Nhất chạy tới bên người Chu Lâm, nghe thấy đầu bên kia hỏi: “Dột từ khi nào đấy?”

Mạnh Nhất ghé vào tay Chu Lâm nói: “Buổi sáng hôm nay trước khi ra cửa tôi mới thấy, khi đó chỉ bị ngấm ít nước thôi, chẳng ngờ lúc về lại như này.”

Thợ Trương hỏi: “Anh ở tầng cao nhất à?”

“Không, tôi ở tầng 5, bên trên còn có tầng 6.”

“Trên tầng 6 có bị mưa làm dột không?”

Chu Lâm nói: “Không.”

Thợ Trương suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Có vẻ như không phải nước mưa ngấm qua mặt tường, nước mưa không thể ngấm nhanh như vậy, phòng bên là phòng nào?”

Đầu Chu Lâm cùng đầu Mạnh Nhất ghé vào nhau, cùng nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời mà nói: “Là buồng vệ sinh.”

“À, có khi là ống nước bị vỡ đấy.”

Trong lòng Mạnh Nhất căng thẳng, hỏi: “Thế phải làm sao bây giờ?”

Thợ Trương tỏ vẻ: “Phải đến mở tường ra xem như nào trước đã.”

Mạnh Nhất hít một hơi.

Chu Lâm hỏi: “Thế hôm nay anh có tới xem không?”

“Không không, tôi chỉ biết sửa chữa, mấy chuyện như mở tường phá tường thì phải gọi đội thi công có chuyên môn đến làm.”

Thợ Trương đưa cho Chu Lâm phương thức liên hệ của một đội thi công, để Chu Lâm gọi hỏi.

Nhận điện thoại là một anh chàng trẻ tuổi, anh chàng ấy nghe bao quát tình huống, xong nói thẳng hiện tại không rảnh, nhanh nhất là sáng mai mới có thể tới.

“Phải sửa trong bao lâu?” Mạnh Nhất sốt ruột hỏi.

“Còn tuỳ tình huống, nhanh thì ba bốn ngày, chậm thì có thể là nửa tháng, gần đây chỗ chúng tôi có vài người về quê, không đủ người làm, có lẽ sẽ khá lâu đấy.”

Chu Lâm với anh chàng trong đội thi công hẹn thời gian đến vào sáng mai, cúp điện thoại.

Mạnh Nhất rầu rĩ không vui mà nhìn về phía góc tường, mới gọi có hai cuộc mà dưới mặt đất lại có thêm một vũng nước to, cậu mang chổi lau nhà vào, lau lại lau, mím môi không nói lời nào.

Chu Lâm nói: “Trông thế này thì chắc tối nay cậu không ở đây được rồi.”

Mạnh Nhất hỏi: “Thế tôi phải ở đâu giờ?”

Chu Lâm nghĩ này phòng dù sao cũng do hắn phụ trách, xảy ra vấn đề chắc chắn hắn phải giải quyết, nên có lòng tốt mà đề nghị: “Không thì ở phòng của tôi? Tôi còn có phòng ngủ phụ đang trống, cậu có thể ở tạm mấy ngày.”

“Không.” Mạnh Nhất từ chối rất kiên quyết.

Cậu không muốn ở chỗ Chu Lâm, một là vì nhà hắn không được vệ sinh dọn dẹp tốt, hai là gay ở cùng nhau thì còn ra thể thống gì.

Tuy rằng Chu Lâm cũng là 0, nhưng tóm lại là vẫn cứ kì quặc kiểu gì ấy.

Chu Lâm không hiểu, nghĩ thầm tôi cho cậu ở nhờ phòng là đã có tình người lắm rồi, còn không vui là như thế nào?

Mạnh Nhất hỏi: “Anh còn phụ trách phòng nào khác không, tôi tạm thời qua đó một thời gian?”

Chu Lâm mở ghi chú trong điện thoại ra nhìn, nói: “Trong tòa này thì không có phòng trống, ở gần đường Châu Giang có một gian phòng ngủ chính, cách đây sáu km, cậu muốn dọn qua không?”

Mạnh Nhất nhấp môi, sáu km là quá xa, buổi sáng đến trường phải dậy sớm hơn ít nhất nửa tiếng.

Lúc trước cậu nhìn trúng chỗ này là vì gần trường, có thể thoải mái đi dạy học, cậu không muốn sáng dậy mà còn phải vội vàng đuổi theo phương tiện giao thông công cộng.

“Không còn chỗ nào gần hơn à?” Mạnh Nhất hỏi.

“Không còn.”

Mạnh Nhất suy nghĩ một lát, cuối cùng khẽ cắn môi nhận mệnh nói: “Được, vậy ở chỗ anh đi.”

Mạnh Nhất dọn mấy thứ mình không thường dùng ra tạm thời để trong góc phòng khách, sau đó lại lấy một ít quần áo, khăn trải giường cùng bàn vẽ, mang lên tầng cùng Chu Lâm.

Hai người thay nhau mang đồ đạc lên tầng mấy lần, gây ra tiếng động làm dì Thẩm nhà bên chú ý.

Dì Thẩm đẩy cửa ra, thấy trong tay Chu Lâm cầm túi lớn túi nhỏ đồ đạc, hỏi: “Có người muốn dọn về đây ở à?”

Chu Lâm chu chu môi về phía Mạnh Nhất đằng sau: “Là Mạnh Nhất.”

Dì Thẩm trong nháy mắt hiểu: “Là ở chung à, tiến triển tốt ghê.”
Bình Luận (0)
Comment