Edit: Cánh Cụt
Từ nhỏ Mạnh Nhất đã là một đứa trẻ thanh tâm quả dục, kể cả mấy năm của tuổi dậy thì cậu cũng rất ít khi tự mình động tay vào giải quyết nhu cầu sinh lý, cho nên đến bây giờ thể lực cùng lực kéo dài không tốt, ngẫu nhiên làm một lần là mệt đến quá sức.
Miệng nhỏ của Mạnh Nhất thở phì phò, tay chân nhũn ra mà bò dậy từ trên giường, thay quần lót sạch sẽ, sau khi trở về nằm chưa đến vài giây đã ngủ.
Vào ban đêm Mạnh Nhất ngủ như chết, sáng sớm hôm sau đồng hồ báo thức vang lên vài tiếng cậu cũng không tỉnh.
Trong lúc ngủ mơ cậu nghe thấy có người gõ cửa phòng cậu, ngay sau đó mơ mơ màng màng, thấy có người đi đến.
Chu Lâm để trần nửa người trên, lúc đi thì uốn éo, tư thế hết sức quyến rũ.
Lần đầu Mạnh Nhất nhìn thấy Chu Lâm như vậy, giãy giụa nghĩ muốn bò dậy, nhưng cả người như bị trói trên giường, muốn động nhưng không thể.
Cậu thấy Chu Lâm ngồi xuống mép giường mình, bắt đầu cởi quần áo cậu.
Mạnh Nhất sợ hãi hỏi: “Anh muốn làm gì thế?”
Chu Lâm liếc mắt đưa tình, nói: “Muốn làm.”
Hô hấp Mạnh Nhất cứng lại: “Nhưng em, em còn chưa chuẩn bị tốt.”
“Không sao, anh tự mình nhún.”
Chu Lâm nói, nhanh chóng tách hai chân ra ngồi trên Mạnh Nhất, kéo quần lót Mạnh Nhất xuống.
Mạnh Nhất la lên một tiếng, toát ra một thân mồ hôi lạnh, tỉnh.
“Nhất Nhất, rời giường!” Chu Lâm ở bên ngoài gõ cửa hô to.
Mạnh Nhất đột nhiên mở mắt ra, lúc này ánh mặt trời đã chiếu sáng toàn bộ phòng, trong phòng ngoại trừ cậu không còn những người khác.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, lấy điện thoại trên đầu giường nhìn thời gian, thế mà đã là 8 giờ 10 phút, cậu với đàn anh hẹn nhau 9 giờ gặp mặt.
Mạnh Nhất vội vàng nhảy dựng lên từ trên giường nhảy, mở cửa phòng, thấy Chu Lâm đang đứng ở ngoài cửa.
“Sao giờ em mới dậy, không phải em nói muốn đi phỏng vấn sao?” Chu Lâm hỏi.
Mặt Mạnh Nhất nháy mắt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn hắn, trong miệng hàm hồ nói: “Ừm đúng, không cẩn thận ngủ quên.”
Mạnh Nhất chạy vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, miễn cưỡng làm đầu mình tỉnh lại.
Cậu trở lại phòng thay quần áo, không kịp ăn bữa sáng, đeo bao máy tính lên lưng chuẩn bị ra ngoài.
Chu Lâm ngồi ở bên bàn ăn gặm bánh mì nướng, thấy Mạnh Nhất vội vàng, nói: “Em đừng gấp, ăn trước đã, lát nữa anh đưa em đi.”
Mạnh Nhất nói: “Không được, công ty của đàn anh quá xa, anh lái xe điện sẽ không đủ điện đâu.”
Chu Lâm nói: “Không vấn đề, anh đổi chiếc lớn hơn là được chứ gì, em cứ ở dưới lầu chờ anh.”
Chu Lâm nhét bánh vào tay Mạnh Nhất, mặc quần xà lỏn ra ngoài.
Mạnh Nhất không hiểu Chu Lâm bảo “Đổi chiếc lớn hơn” là ý gì, nhưng vẫn dựa theo hắn nói, đứng ở dưới lầu chờ.
Nhưng đợi ước chừng mười phút, vẫn không thấy bóng người Chu Lâm.
Mạnh Nhất hơi sốt ruột, cảm thấy chờ tiếp chắc chắn bị muộn, liền gọi điện thoại cho Chu Lâm, muốn nói với hắn là mình đi trước.
Lúc này cách đó không xa có một chiếc SUV màu nâu đậm đi đến, xe chạy tới trước mặt Mạnh Nhất thì dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra đầu Chu Lâm.
Chu Lâm nói với Mạnh Nhất: “Không còn kịp rồi, mau lên xe!”
Mạnh Nhất ngây người, sửng sốt vài giây mới vòng đến ghế phụ bên kia, mở cửa xe ngồi lên.
Chu Lâm dẫm chân ga, xe lập tức vụt ra vài mét.
Mạnh Nhất mau thắt dây an toàn, hơi không hiểu tình huống: “Xe này ở đâu thế?”
Chu Lâm nói: “Mua á.”
“Mua khi nào? Trước giờ em có thấy anh lái đâu.”
“Lúc vừa tốt nghiệp ba mẹ mua cho anh, nhưng không đi được, tiểu khu bên này già quá rồi nên không có bãi đỗ xe, chỉ có thể để ở bãi đỗ xe ở cửa sân vận động bên cạnh, quá phiền, ngày thường ra ngoài thì xe máy điện vẫn tiện nhất.”
Mạnh Nhất gặm bánh mì nướng trong tay một miếng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới được.
Cậu cảm thấy lời nói hôm qua cùng “Chị em cơ ngực” không được đầy đủ.
Chu Lâm vừa lái xe vừa hỏi Mạnh Nhất: “Em tới công ty của đàn anh sao còn phải phỏng vấn, cứ trực tiếp vào là được mà?”
Mạnh Nhất giải thích: “Không phải, công ty này là đàn anh của em với một người bạn mở, mỗi đàn anh thôi thì không sao đâu. Nhưng người bạn của anh ấy thì nghe nói là rất nghiêm khác, muốn xem tác phẩm của em xong về sau mới quyết định có tuyển em vào không.”
Chu Lâm vô cùng tin tưởng nói: “Nhất Nhất ưu tú như vậy, chắc chắn người ta sẽ cần em thôi.”
Mạnh Nhất khẽ thở dài một cái nói: “Nhưng lúc phỏng vấn em dễ bị hồi hộp.”
“Hồi hộp cái gì?”
“Em không giỏi ăn nói, sợ không biểu đạt đúng được ý tưởng của mình.”
Chu Lâm cười: “Lúc em ở với anh thì cũng giỏi ăn nói lắm mà?”
Mạnh Nhất lắc đầu: “Anh với người khác không giống nhau.”
Phòng làm việc của đàn anh Lý ở trung tâm thành phố nơi đoạn đường phồn hoa, Chu Lâm dựa theo hướng dẫn đi con đường nhanh nhất, trước 9 giờ đã tới địa điểm.
Chu Lâm ngừng xe trước toà văn phòng, quay đầu nói với Mạnh Nhất: “Đừng quá khẩn trương làm gì, em nên nhớ em có mấy chục vạn fan trên Weibo đó, mà đàn anh của em hay đối tác của đàn anh có được như vậy không?”
Mạnh Nhất nói: “Chắc là không.”
“Đó, có nhiều người thích em như vậy, chứng minh tác phẩm của em rất xuất sắc, chỉ dựa vào tác phẩm mà không cần ngôn ngữ em cũng đã thắng được bọn họ.”
Mạnh Nhất nhấp nhấp miệng, đạo lý này thì cậu hiểu, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà có chút hoảng hốt.
Mạnh Nhất hít sâu mấy hơi, chuẩn bị tâm lý tốt, đang muốn mở cửa xuống xe, lúc này cửa xe đột nhiên khoá.
“Chờ một chút chờ một chút.” Dường như là Chu Lâm nghĩ đến điều gì, gọi Mạnh Nhất lại.
Mạnh Nhất quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Chu Lâm nói: “Tặng em một nụ hôn cổ vũ.”
Vừa dứt lời, không chờ Mạnh Nhất phản ứng lại, Chu Lâm đã nghiêng thân qua, hôn một cái lên môi Mạnh Nhất.
Đây là lần đầu Chu Lâm hôn môi cùng người khác, môi Mạnh Nhất mềm, xúc cảm thoải mái hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.
Chu Lâm vốn dĩ chỉ muốn hôn một cái thì ngừng, nhưng không nhịn được, ngậm môi Mạnh Nhất không nỡ buông.
Mạnh Nhất cũng không phản kháng, ngoan ngoãn mà tùy ý để hắn hôn, thậm chí còn chủ động nhắm lại mắt.
Chu Lâm bị bộ dáng ngoan ngoãn này của Mạnh Nhất chọc ngứa, vươn tay đỡ mặt cậu, muốn hôn sâu hơn.
Nhưng mà đúng lúc này, Chu Lâm bỗng nhiên “A” một tiếng, lùi lại.
Mạnh Nhất vội vàng mở mắt ra, hỏi: “Làm sao vậy?”
Chu Lâm che mũi lại, đáng thương nói: “Bị kính của em cào rồi.”
Mạnh Nhất “Phụt” mà cười thành tiếng, cảm xúc khẩn trương ban nãy đã hoá hư không.
Cậu vươn tay muốn xoa cho Chu Lâm, lại bị Chu Lâm ngăn lại: “Đừng chạm anh, mau phỏng vấn đi, đừng đến muộn.”
“Vâng.” Mạnh Nhất nói, “Vậy anh đi về trước, không cần chờ em đâu, sau khi phỏng vấn em tự về nhà.”
Chu Lâm nói: “Ừm, ảnh phải về mở cửa hàng, mấy ngày nay không buôn bán, phòng ở chưa có cái nào được cho thuê.”
Mạnh Nhất an ủi hắn: “Không sao, tháng này thuê không được, vậy tháng sau nỗ lực gấp bội.”
Chu Lâm gật gật đầu, có lệ nói câu được.
Thật ra hắn lo về thành tích tháng này, nếu thành tích không đạt tiêu chuẩn, 5000 tệ kia đã lấy không rồi, tháng này có khi rỗng túi.
Chu Lâm sờ sờ logo Porsche trên tay lái, trong lòng vô cùng lo âu.